Millennium – Thiên niên kỷ
[Có phải không nhỉ? Vô số người trong chúng ta đều
vạch kế hoạch cho cuộc đời thế này: trước tiên là
yêu tiền, có tiền rồi mới có tư cách yêu người đẹp, đợi lúc có cả tiền và người đẹp rồi mới bắt đầu yêu cuộc sống.]
Tôi thích Cát Cát không? Có. Tôi có thể tha thứ cho cô ấy không? Chắc chắn có thể. Bởi vậy lúc trên đường tôi đã muốn đi tìm Cát Cát, hiểu lầm cũng được, trò đùa cũng được, giải thích rõ, sau đó thì hai đứa cùng nhau tiếp tục vun đắp tình cảm.
Lúc ăn mỳ tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng những tin nhắn này làm tôi hiểu sự việc không hề đơn giản như vậy. Nguyên cáo biến thành bị cáo, kẻ tình nghi biến thành người bị hại, chắc chắn có nguyên nhân của nó. Nhưng nguyên nhân gì thì tôi bó tay, vốn dĩ là người bị hại phải bỏ nhà ra đi, sao tự nhiên biến thành người có tội vậy?
Không do dự, tôi chạy bay đến Dương Môn, vừa tủi thân vừa thêm phần không phục, dù bị bỏ rơi, tôi cũng phải biết nguồn cơn lý do, nếu không tôi chết không nhắm mắt.
Đến dưới sân tòa nhà công ty Cát Cát, gọi điện thoại, cô ấy không nghe, đành gửi tin nhắn: “Anh đứng dưới sân công ty em, chúng ta nói chuyện một chút.”
Một lúc sau bên đó trả lời: “Không rảnh.”
Ok, tôi đợi! Oan ức quá! Hôm qua còn bị lừa, hôm nay đã biến thành kẻ tội đồ?
Tìm một hàng nước, uống hết 3 cốc nước dâu chua loét, đợi đến hơn 12 giờ trưa, gửi tin nhắn: “Anh ngồi ở quán nước đối diện tòa nhà công ty đợi em, em không xuống thì anh lên đó tìm.”
Tin nhắn vừa gửi đi, chưa kịp đặt xuống thì điện thoại reo lên.
Cát Cát gọi đến, vừa nghe máy, cô ấy đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi: “Em không muốn gặp anh, có gì nói qua điện thoại đi.”
Tôi đờ người ra 2 giây, một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên: “Em như vậy là ý gì?”
“Cái gì mà ý gì?” Thái độ rất lạnh lùng, giọng nói cũng rất bực bội.
“Em có vẻ còn giận hơn cả anh?” Tôi cũng bực mình, có lý thì nói lý, có chuyện thì bàn chuyện, giọng điệu quái đản này là thế nào chứ?
Cát Cát lạnh nhạt: “Em giận? Không phải chứ, tối qua anh chơi vui như vậy, em phải vui thay cho anh mới đúng.”
Tôi vui? Phải mượn rượu giải sầu đến giờ đầu vẫn còn đau như búa bổ, giọng điệu Cát Cát thế này khác nào đả kích, trừ phi hôm qua uống rượu say đã gọi cho cô ấy nói linh tinh gì đó? Nhưng cũng không đến nỗi phải gửi tin nhắn tuyệt tình như vậy chứ? Được, phải ra chiêu, phải chủ động, bắt đầu nói từ cái sai của cô ấy
“Ha ha, anh không hiểu em đang nói gì, Thái đại tiểu thư, cô muốn tôi làm sao?”
Cô ấy lập tức phản công: “Khách sáo quá, em nào dám yêu cầu anh? Anh với kim đồng ngọc nữ Di Di của anh thật giống nhau, ai dám mạo phạm?”
Nghe xong câu này tôi nổi giận thực sự, gì cũng được, sao lại đả động đến Di Di? Tôi và cô ta còn có chút quan hệ nào sao? Muốn tìm lý do cũng không nhất thiết phải dùng những lý lẽ vô nghĩa như vậy chứ? “Trần Cát Cát, nếu em thấy quỷ kế của mình bị bại lộ mà không tìm được kế thoái lui thì anh có thể giúp em, đừng đề cập đến những chuyện không liên quan gì đến nhau!”
Giọng đả kích của Cát Cát lập tức tăng thêm một bậc: “Không liên quan sao? Lại Bảo, anh thật hài hước, tối qua hai người chẳng phải rẩt vui vẻ với nhau sao?”
“Hả? Anh? Với Di Di?” Tôi chỉ muốn đạp gãy cái cột điện bên cạnh: “Cát Cát, em nói cái khác còn được, em đổ oan cho anh việc này, anh thật sự không thấy hứng thú chút nào!”
“Đổ oan?” Cô ấy cười lạnh như gió Bắc cực: “Em đổ oan cho anh việc gì? Vậy anh có gì để giải thích không?”
“Anh giải thích gì? Có gì để giải thích?” Tôi rống lên.
Nhưng giọng Cát Cát lại vô cùng bình tĩnh: “Lại Bảo, đừng nói với em điện thoại của anh bị mất, tối qua khi em gọi cho anh, Di Di nghe máy.”
...Đầu tôi lập tức hiện lên một đám mây.
Tối qua tôi và Di Di ở cùng nhau? Làm gì có chuyện đó chứ!
Quả bom trong đầu làm nổ tung mọi suy nghĩ, tôi hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ còn lại một mối nghi ngờ: “Cát Cát, em nghe ai nói anh và Di Di đi cùng nhau?”
“Em nói lại một lần nữa, chính em hôm qua gọi cho anh, chính tai em nghe thấy Di Di nghe điện thoại, em nói thế đã rõ chưa?”
Tôi không nói được gì, thậm chí không thể suy nghĩ nổi, Cát Cát nói chính tai cô ấy nghe, cô ấy không ngốc đến nỗi thốt ra một câu dối trá như thế, vậy chỉ có thể là thật. Buồn cười thật, một chuyện mười mươi như thế mà tôi lại không thể tin được.
Đợi một lúc, không thấy tôi nói gì, Cát Cát lạnh lùng truy hỏi: “Anh có gì để giải thích không?”
Tôi không có gì giải thích, thế giới này rất nhiều chuyện mà khoa học không thể nào giải thích được, tôi cứ ngỡ cả đời này không gặp phải, ai ngờ... vẫn gặp phải quỷ!
“Không có gì nữa em cúp máy đây.” Đầu dây bên kia lạnh lùng, cương quyết.
Tôi không biết làm thế nào, chỉ còn cách cứng đầu phản bác: “Cát Cát, bất kể... em tin hay không, anh không có ấn tượng gì về việc tối qua gặp Di Di, hôm qua anh khó chịu nên uống rất nhiều... anh gọi hỏi cô ấy xem hôm qua xảy ra việc gì rồi anh gọi lại cho em.”
Bên đó không nói gì, ngắt điện thoại.
Tôi bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng một chút ký ức cũng không có, lẽ nào... lẽ nào lúc đó xung quanh đều là những mỹ nữ, tôi lại say mèm, trong bóng tối lờ mờ và tiếng ồn đinh tai nhức óc, tôi không nhận ra người ngồi bên cạnh là Di Di?
Tôi không cần biết Di Di cũng đến KI chơi là trùng hợp hay có ý gì khác, nhưng bất kể thế nào, chắc chắn lúc cô ta ngồi cạnh tôi thì Cát Cát gọi đến – tôi cứ nghĩ “trùng hợp” là từ mang ý nghĩa tốt, ai ngờ khi nó rơi vào trường hợp này cũng làm tôi khốn đốn đến thế.
Chẳng lẽ tôi phải gọi cho Di Di mới làm rõ ngọn nguồn câu chuyện? Tại sao người mình không muốn liên lạc lại cứ phải chủ động gọi cho người ta chứ? Thật rầu rĩ làm sao!
Đừng ai để ý đến tôi, tôi đang tự chìm đắm trong niềm vui mất cả chì lẫn chài. Tôi giận mình quá thể, cẩn thận mấy cũng sơ hở, nhưng sự sơ hở này lại trúng vào điều mà phụ nữ nhạy cảm nhất, không nói được gì nữa, thật đáng đời!
Gọi lại cho Cát Cát, thà chết cô ấy cũng không nghe, sau đó còn tắt máy. Vô vọng rồi!
Tôi gửi một tin nhắn: “Anh có thể giải thích không?”
Gửi xong đột nhiên thấy tin nhắn này sao quen quen? Mẹ kiếp! Đây chẳng phải nội dung tin nhắn đầu tiên hôm qua Cát Cát gửi cho tôi sao?
Đúng là lộn tùng bậy hết cả lên, tôi vốn dĩ là người chủ động, còn chưa kịp hỏi tội đối phương, thì lại bị đánh cho tơi bời, đột nhiên nghĩ lại câu cửa miệng của Xương Xẩu: “Số tôi sao khổ thế này!”
Về nhà.
Dù sao tan làm cô ấy cũng phải về nhà, ở nhà tôi không gặp được cô ấy sao? Trước sau cũng có cơ hội làm rõ vấn đề.
Lên tàu điện ngầm gọi cho Đại Khí, hỏi hôm qua gọi tôi việc gì.
Đại Khí quát ầm, chửi tôi làm gì mà mất tăm mất tích, hỏi tôi hôm qua chết dẫm ở đâu, sao lại để một mình Cát Cát ở nhà. Lúc nó về nhà thấy Cát Cát đang khóc, truy hỏi một hồi mới biết cô ấy xem phim ma, sợ phát khóc. Còn nữa, hôm nay Tiểu Tinh triệu hồi cuộc họp ban lãnh đạo tòa soạn mới thành lập, đã liên lạc đủ mọi người, chỉ thiếu mỗi mình tôi, nếu không phải tổng biên tập mới Lai Điềm Điềm nói đợi người đông đủ hãy thảo luận thì Tiểu Tinh đã muốn bỏ qua tôi để mọi người họp trước...
Tôi liên tục xin lỗi, bịa ra một lý do, hứa hẹn lần sau không như vậy nữa, gọi lúc nào đến lúc đó. Nhưng thật ra trong lòng tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ... theo lời Đại Khí thì Lai Điềm Điềm đã nói giúp tôi, như vậy là đang thể hiện lòng tốt sao? Ngoài ra, nói thật nghe nói Cát Cát khóc, lòng tôi rất khó chịu.
Được một lúc, cơn giận lại nổi lên, đầu tiên xâu chuỗi lại toàn bộ những sự việc vô duyên vô cớ, bất thường khó hiểu gần đây, xong xuôi ra kết quả: nguồn cơn tai vạ này chính là Di Di.
Oan gia ngõ hẹp sao? Làm sao tôi cứ phải dính dáng đến cô ta mãi thế? Hồn xua mãi không tan, đến bao giờ mới siêu thoát chứ? Nhớ lại chuyện đã qua, càng nghĩ càng ức, cuối cùng không chịu được, móc điện thoại gọi.
Điện thoại reo vài tiếng thì cô ta bắt máy, câu đầu tiên đã cao giọng: “Ôi, quý hóa quá, gọi cho em có việc thế? Nhớ em hả?”
“Di Di, anh muốn nói chuyện với em.” Tôi cố gắng kiềm chế, mặt quay qua cửa trong tàu điện ngầm.
“Ha ha, lần trước em tìm anh để nói chuyện anh lại không nói, lần này có việc cầu đến em sao?” Di Di vô cùng đắc ý: “Được rồi, nói đi, thời gian địa điểm.”
“Không, nói qua điện thoại.”
Cô ta ngừng một lúc, lập tức thay đổi thái độ, giọng ương ngạnh: “Không nói qua điện thoại, không có thời gian cãi mồm với anh!”
“Mẹ kiếp! Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?” Tôi nổ tung: “Tối qua cô làm vậy là sao? Cô dựa vào cái gì mà nghe điện thoại của tôi?”
Di Di thở ra, cũng lập tức cao giọng: “Gì thế? Em là bạn gái anh, nghe điện thoại con hồ ly tinh nói nó vài câu thì đã làm sao? Anh còn dám mắng em? Anh nghĩ anh là ai?”
Tôi nghiến sắp vỡ vụn mấy cái răng: “Di Di, tôi nói lần nữa cho cô rõ, cô không phải bạn gái tôi, nếu coi chúng ta từng yêu nhau thì cũng đã chia tay, nếu chưa từng yêu nhau thì giờ không phải là gì của nhau cả, kể cả bạn.”
“Lại Bảo, anh đừng có mặt dày như vậy, ai từng yêu anh chứ?” Di Di gằn giọng: “Nhưng anh muốn đá tôi? Đừng có mơ, anh không đủ tư cách? Anh là cái thá gì chứ? Nếu tôi bị đá bởi một kẻ tầm thường như anh, thì tôi không phải Di Di!”
Tôi đột nhiên mất hết bình tĩnh, cảm giác không thể thốt lên lời được: “Di Di! Bất kể ai bỏ ai, chúng ta xem như chưa từng quen nhau, ok? Sau này tôi chắc chắn không động tới cô, cô cũng đừng phá tôi nữa, được không?”
“Anh nói chưa từng quen là chưa từng quen sao? Sao tôi phải nghe anh nhỉ? Chưa có thằng nào dám như vậy với tôi đâu nhá! Đừng tưởng tôi quấn lấy anh, một người như tôi quơ đâu chẳng được tá đàn ông chứ? Nói cho anh biết, dám ‘say goodbye’ trước với tôi ư? Đừng hòng! Bình thường không nhớ ra thì thôi, khi buồn chán chợt nhớ tới tôi sẽ chơi cho anh chết mới hả! Đợi khi nào tôi cho phép anh biến thì anh mới được biến!”
Từng câu từng chữ như từng mũi khoan khoan sâu vào tai tôi, cố gắng lắm tôi mới không ném điện thoại xuống đất, tức muốn nổ lục phủ ngũ tạng.
“Ha ha! Mẹ kiếp! Cô làm tôi ngấy quá!” Nói xong, tắt điện thoại, nghiến răng nhìn cửa tàu điện ngầm, kính cửa phản chiếu nét mặt đang giận đến tím tái của tôi.
Điện thoại lại reo, Di Di gọi đến, không nghe, nhấn chế độ im lặng cho vào trong túi. Muốn mắng lại tôi ư? Đừng hòng tôi cho cô cơ hội, xem cô tức chết thế nào!
Thất vọng thay, buổi tối Cát Cát không về nhà, cũng chẳng nghe điện thoại. Đợi Đại Khí về nhà, tôi giả vờ hỏi bâng quơ, được biết Cát Cát đã gọi điện thông báo, tối nay ngủ lại chỗ chị Lai.
Trước khi đi ngủ, Đại Khí bàn bạc với tôi, trong cuộc họp ban lãnh đạo ngày mai, tôi phải tranh thủ đến sớm, cũng để thể hiện thái độ tích cực của mình.
Những tưởng trong lòng đang ôm mớ bòng bong sẽ trằn trọc không yên, ai ngờ lại ngủ một cách dễ dàng, có điều cả đêm gặp ác mộng, nếu không phải nét mặt lạnh lùng tuyệt tình của Cát Cát thì là nụ cười nham hiểm phẫn uất của Di Di.
Buối sáng thức dậy, tắm rửa vệ sinh cá nhân xong xuôi cùng Đại Khí ra ngoài ăn sáng, sau đó nó đến công ty, còn tôi về nhà đợi.
Đọc lại bản thảo hôm trước, suy nghĩ lời phát biểu trong cuộc họp, nhưng vài phút lại phân tâm, nghĩ đến chuyện vớ vẩn xảy ra 24 tiếng trước, cảm thấy vẫn tức anh ách, chuyện vốn dĩ đơn giản, nhưng sao càng ngày càng phức tạp thế?
Pha một ly cà phê, tự mình an ủi: nếu chỉ vài câu mà giải thích được hiểu lầm thì không còn gọi là hiểu lầm nữa.
Có cần gửi tin nhắn cho Cát Cát không? − Dựa vào cái gì chứ, tôi đâu làm gì sai, không gửi! − Nhưng cô ấy vẫn đang hiểu lầm, tôi phải chủ động hóa giải tình huống căng thẳng này chứ! − Cô ấy âm mưu lừa tôi trước, tôi việc gì phải xin lỗi, giải thích? − Thật ra tôi đã tha thứ cho cô ấy, chỉ còn thiếu cô ấy tha thứ cho tôi nữa, thì việc này sẽ cho qua − Không được, nếu tôi quá chủ động cô ấy sẽ cho rằng tôi làm gì sai, có lỗi với cô ấy...
Tôi tâm thần phân liệt rồi.
Đúng lúc tôi đang cầm điện thoại lẩm bẩm tự mình biện hộ thì điện thoại reo, khiến tôi giật nảy.
Đại Khí gọi, thông báo đã nói với Tiểu Tinh, buổi họp lúc 2 giờ, lần này tôi tuyệt đối không được mất tích.
Tôi chỉ tay lên trời thề sẽ đến sớm đợi, tắt điện thoại xong đứng dậy ra cửa, vươn vai hít thở sâu, hô vài câu khẩu hiệu chí khí ngút trời để lấy lại tinh thần. Người xưa có câu: đại trưọng phu trước tiên là lập nghiệp sau đó mới đến chuyện tình ái. Tôi không thể chỉ vì nhi nữ tình trường mà anh hùng đoản khí, chuyên tâm làm việc trở thành đại gia mới là vương đạo!
Quay qua nhìn máy tính, nghiêm túc đọc bản kiến nghị mình đã chuẩn bị, ghi nhớ những gì mình định nói, tự soi gương luyện đi luyện lại để ánh mắt nghiêm túc và cầu thị hơn. Chưa làm quan bao giờ, không biết trưởng phòng biên tập khi họp hành phải nói năng ra sao mới đúng phong cách, bèn lên mạng tìm mấy video cán bộ phát biểu, học hỏi chút ít.
11 giờ hơn đến công ty, tìm một quán ăn nhanh gần đó giải quyết bữa trưa, sau đó uống một ly nước cam dựa vào sô-pha giết thời gian, vừa uống được vài ngụm thì điện thoại reo – là Cát Cát!
Vui mừng khôn xiết bấm nghe, cố tình tỏ ra mệt mỏi, giọng trâm ngâm: “Alo”.
Ngược lại, Cát Cát gần như phẫn nộ, giọng như sắp khóc: “Hai người muốn gì chứ? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Tôi nghệt mặt: “Hả? Là sao? Cái gì mà hai người muốn gì?”
Cát Cát gần như nấc nghẹn: “Lại Bảo, nói cho anh biết, tôi không cần biết anh và Di Di rốt cuộc có chuyện gì, chuyện hai người không liên quan đến tôi, xin anh sau này đừng để Di Di gọi điện sỉ nhục người khác như vậy!”
Điện thoại bên kia tắt rồi mà tôi vẫn ngẩn tò te. Chuyện quái gì vậy nhỉ? Di Di lại gọi cho Cát Cát mắng cô ấy? Sao lại như thế?... Đúng rồi, hôm đó cô ta nghe điện thoại Cát Cát gọi cho tôi! Chắc đã lén ghi lại số của Cát Cát... Ả đàn bà thâm độc!
Lập tức gọi lại, bị tắt, lại gọi… tôi sốt ruột gần chết, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, còn giải thích cái quái gì nữa, đúng là còn oan hơn cả Dương Nãi Võ!
Không biết gọi đi gọi lại bao nhiêu cuộc, bên đó mới chịu nghe máy. Cát Cát không nói, chỉ nghe thấy tiếng thút thít, lòng tôi thắt lại.
“Anh đến chỗ em ngay đây.” Tôi nhất thời không biết nói gì, buột miệng.
“Không cần!” Ngắn gọn lạnh lùng.
“Anh phải đến, phải nói rõ ràng
với em.”
“Không có gì, em lừa anh một lần, anh lừa em môt lần, chúng ta coi như hòa, sau này không ai động chạm ai.”
“Đến cơ hội để giải thích em cũng không cho sao?”
“Em còn tin anh được sao?”
Á khẩu. Vừa rối trí vừa phiền não, lo lắng làm tôi mất khả năng ngôn ngữ. Đúng vậy, cô ấy còn tin tôi được không? Tôi làm sao để cô ấy tin? Không lẽ mang Di Di đến trước mặt cô ấy giải thích? Cô ta chỉ có thể thêm dầu vào lửa.
“Bye.”
“Đừng…! Dù em tin hay không, anh phải gặp em để nói cho rõ ràng.”
Cát Cát im lặng rất lâu, lạnh nhạt trả lời: “Được.” Nói xong tắt phụp điện thoại.
Đây là điềm báo trước đã được tha thứ sao? Cô ấy đồng ý nghe tôi giải thích, chứng tỏ cô ấy cũng không nỡ, cũng không muốn kết thúc thế này! Ừ… chắc chắn là vậy rồi, tôi nhất định phải đi!
Nhìn đồng hồ, gần 12 giờ, 2 giờ họp, tính toán thời gian đi về, có lẽ vẫn kịp. Mà dù không kịp cũng phải đi, tôi không biết mình có phải người lý trí hay không, chỉ biết mình phải đi, thanh minh cũng được, níu kéo cũng xong, phải nhân lúc sự việc mới xảy ra, con gái mới hay mềm lòng, chứ đến khi họ sắt đá, thì mọi thứ đã quá muộn.
Đang yên đang lành, nếu chỉ vì chuyện vớ vẩn này mà chia tay, thì thật không đáng! Nếu vậy chẳng phải đúng ý Di Di sao, tuyệt đối không được!
Ra khỏi quán, vẫy gọi taxi qua Dương Môn, đi được một đoạn thì kẹt xe, tài xế nhấn còi mấy cái rồi vươn vai quay sang tôi cười đau khổ: “Đợi vậy.”
Vò đầu bứt tai nhào tới trước xem tình hình, 5 phút mà xe không nhích được mươi mét, lại đang ở giữa đường không được xuống xe, đành bảo tài xế tấp vào ngã tư phía trước, chỉ một đoạn ngắn như vậy mà đi hết 5 - 6 phút.
Xuống xe chạy bổ đến ga tàu điện ngầm, lên tàu nhìn đồng hồ, lo lắng vã mồ hôi.
Cũng may tòa nhà Cát Cát làm việc cách ga tàu điện ngầm khá gần, ra khỏi ga đi một đoạn ngắn là tới.
Chạy nhanh xuống cầu vượt, vừa chạy vừa gọi điện thoại, tôi thở hồng hộc bảo cô ấy mình đã đến. Cát Cát bảo tôi tìm quán cà phê Rừng Già gần công ty đợi. Được lệnh! Tắt máy tiếp tục chạy chầm chậm, nhìn xung quanh tìm mục tiêu.
Quán cà phê không khó tìm, nhưng phải chờ đợi quả đứng ngồi không yên, hút liền 2 điếu thuốc, Cát Cát mới xuất hiện. Cô ấy bước vào nhìn một lượt, rồi lập tức đi đến chỗ tôi, tới nơi không ngồi mà lục trong túi xách, móc ra một phong bì vứt lên bàn.
“Đây là 1000 tệ em mượn anh.”
...Đây là muốn tuyệt tình sao, tôi cứ nghĩ gọi tôi đến để giải thích, hóa ra muốn thanh toán nợ nần!
“Cát Cát, em có thể để anh nói vài câu chứ?” Tôi ngẩng lên, không cần cái gọi là sĩ diện, vẻ mặt vừa tủi thân vừa van xin. Đại trượng phu đã nhu thì cũng có thể nhu hơn.
“Từ hôm nay em không về chỗ anh của em nữa, tạm thời ở chỗ chị Lai, đợi anh dọn đi em mới về, hoặc anh ở đó thì em tìm chỗ khác.” Cát Cát không nhìn tôi, biết tôi đang nhìn cô ấy, cố ý cười miễn cưỡng: “Không phải em đuổi anh, có anh trai em, em cũng không tiện làm quá, nhưng không còn cách nào khác, hàng ngày phải gặp mặt anh, em rất khó chịu, không tự nhiên, anh cũng vậy phải không? Bởi vậy...”
Tôi bị câu nói này của cô ấy làm lo sợ, nói thật tôi không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, còn cảm thấy mọi chuyện không đến nỗi quyết liệt đến thế, ít ra làm sai hay không tôi biết rõ, không hổ thẹn với lương tâm, điều này làm tôi không có áp lực tâm lý, tôi không phải lấy thân phận một tên phản bội đến để xin tha thứ, tôi đến là để thanh minh, giờ thì hay thật, đến lời cũng không cho tôi nói?
Điều này làm tôi phát bực: “Cát Cát, em làm gì vậy? Có phải em muốn hiểu lầm thế này mãi? Sao em không chịu cho anh giải thích? Em muốn lấy việc này làm cái cớ hả?”
Cát Cát nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ, cố tỏ ra bình thường, cười nhếch mép: “Em vẫn luôn muốn tin anh. Cô ta gọi điện mắng em mấy lần, cứ như em là người thứ ba vậy, em vẫn tin anh. Ví anh vẫn để ảnh cô ta, bị mọi người phát hiện, em vẫn cứ tin anh.” Cô ấy không ngồi, đứng trước mặt tôi, cười lạnh nhạt, nhưng mắt lại bắt đầu đỏ hoe: “Nhưng anh giận em, lại chạy đến với cô ta, em lo lắng gọi anh, cô ta lại bắt máy, em còn tin anh thế nào được chứ. Anh nói anh không ở cùng cô ta, nhưng lúc nãy cô ta lại gọi điện xúc phạm em. Em còn tin anh được không?”
“Anh giải thích rồi, sao em cứ nghĩ anh với cô ta có gì chứ?” Tôi nói to, cũng đứng lên, tôi chẳng có gì phải hổ thẹn cả, con gái sao mà tự ý thế?
Nghe tôi hét lên, Cát Cát vốn dĩ đang đứng nghiêng người ra chỗ khác, đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào tôi: “Lại Bảo, nếu đổi lại là anh thì sao? Nếu em với anh có chuyện không vui, nửa đêm em chạy ra ngoài uống rượu, anh gọi đến người khác nghe máy thì sao? Nếu em giận anh chạy ra ngoài, ngủ qua đêm ở nhà người đàn ông khác thì anh thấy sao? Anh có giận không? Anh có thể coi là không có gì không?”
Một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
Trời ạ! Tôi không thể chịu nổi khi nhìn cô ấy khóc. Đàn ông không ai muốn thấy người phụ nữ của mình khóc.
Tôi im lặng, suy nghĩ một cách rất nghiêm túc, kết quả: hình như, cô ấy nói đúng.
Nếu đứng ở vị trí cô ấy chắc tôi cũng sẽ rất giận dữ, dù không có gì thì trong lòng cũng không thoải mái. Có thể tôi sẽ thuyết phục lý trí của mình đi phân tích, tin tưởng, làm nhạt phai nó đi, nhưng sai lầm của tôi đó là đàn ông và phụ nữ suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, đối với vấn đề này, phụ nữ lại vô cùng nhạy cảm, và cũng rất hay để bụng.
Cảm giác Cát Cát không chịu nghe giải thích, hồ đồ không hiểu người khác bỗng nhiên tan biến. Nhìn cô ấy đứng trước mặt tôi giận dữ, nước mắt nhạt nhòa, tôi đột nhiên quyết định, tuy từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng ra nhiều quyết định, nhưng tôi cho rằng đây là quyết định hoàn mỹ nhất.
“Cát Cát, em không hiểu Di Di, cũng không biết anh và cô ta là mối quan hệ gì, bởi vậy em mới giận.” Tôi vừa nói vừa bước tới trước mấy bước kéo tay cô ấy: “Vốn dĩ chuyện giữa anh và cô ta, anh định để mãi trong lòng chết chôn theo, nhưng anh không muốn anh và em kết thúc như thế này, bởi vậy em đừng vội vàng chấm dứt mọi thứ, anh sẽ kể em nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng anh nói trước, chuyện này em không được kể cho bất kỳ ai, bởi không ai hay biết chuyện này cả, kể cả lão Phó và anh trai em.”
Cát Cát bị những lời nói ấy khiến cho nổi cơn tò mò, đứng im nhìn tôi, tránh cánh tay tôi đang muốn níu lấy, nhưng vẫn ngồi xuống.
“Cát Cát, có một số chuyện khi xảy ra với người khác ta gọi là chuyện vui, nhưng xảy ra với bản thân mình thì lại gọi là bi kịch, bởi vậy, em nghe đến đâu, dù muốn cười cũng cố nhịn nhé, anh cảm ơn...”
Hút hết 2 điếu thuốc, kể xong.
Cát Cát ngồi đối diện, vẻ mặt có chút thẫn thờ, không biết đang suy nghĩ tính xác thực, hay đang tổng kết những gì tôi kể.
Vẻ mặt tôi rất thành khẩn: “Cát Cát, anh hy vọng em hiểu, tự mình nói chuyện yêu đương trong suốt 2 năm trời đối với người nghe thì đúng là chuyện cười …ha ha… nhưng đối với anh, đây thực sự là chuyện vô cùng mất mặt, kể ra chẳng khác gì tự sỉ nhục mình, chính bởi không muốn em hiểu lầm, càng không hy vọng em rời xa anh, em hiểu không?”
Cát Cát không trả lời, vẫn nhìn tôi, nhưng ánh mắt hình như dãn ra, đột nhiên chân mày nhíu lại, mặt trắng bệch, cắn chặt môi, từ từ phát ra một câu: “Cô ta sao lại như vậy chứ?”
Phản ứng này làm tôi giật mình, cảm giác... sự phẫn nộ của cô ấy đang thể hiện sự bất bình thay tôi?
Câu thứ hai của cô ấy, làm tôi hoàn toàn yên tâm: “Thật nực cười, cô ta còn mặt mũi gọi điện mắng em?”
Tôi vươn người qua bàn, vỗ vai cô ấy thủ thỉ: “Được rồi, đừng giận, biết tình hình là được, hai chúng ta sau này không cần phải vì cô ta mà không vui, không đáng!”
Cát Cát không làm mặt lạnh với tôi nữa, đưa mắt lườm tôi, nén cười, gạt tay tôi ra: “Thôi đi! Cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.”
Cô ấy không cười thì tôi cười, vừa cười vừa kéo tay cô ấy: “Anh thành thật như vậy rồi, em hỏi thử đi, có mấy người lại đi nói với bạn gái mình chuyện mất mặt như vậy?”
“Anh cũng rõ là ngốc, 2 năm mà anh không nhận ra cô ta là người như thế nào sao? Á à, em biết rồi, là anh thấy cô ta đẹp chứ gì, háo sắc chứ gì!” Cát Cát liếc mắt nhìn tôi.
Tôi lập tức thành khẩn, nghiêm túc: “Xin thề là không!” Vừa nói vừa nhớ ra, móc túi lấy ví ra, lấy tấm ảnh trong ví ra cho cô ấy xem: “Nhìn thấy cô gái này không? Bây giờ trong mắt anh, cô ấy là đẹp nhất, có cho anh hoa hậu anh cũng không đổi!”
“Xí!” Cát Cát đỏ mặt, bĩu môi giễu cợt tôi, liếc qua chiếc ví, mặt biến sắc, ngẩng lên lườm tôi: “Anh ý gì hả?”
Tôi nghệt mặt, lại sao nữa? Nhanh chóng nhìn xuống ví mình... Gì thế này? Ảnh Cát Cát trong ví giờ được thay bằng ảnh Di Di!
Mấy hôm nay không dùng tới ví, cũng không để ý đến việc này, không lẽ có ma? Cát Cát lại chuẩn bị nổi trận lôi đình, tôi vội vàng dùng trí thông minh của mình để suy đoán, kết quả rất dễ hiểu: “Anh biết rồi, chắc chắn tối hôm anh uống say ấy, chính cái tối mà Di Di nghe điện thoại của anh đó, cô ta lục ví anh xong thay vào.”
Cát Cát lườm tôi, mặt lạnh băng: “Xé đi.”
Làm sao dám do dự, lập tức lôi ra xé thành từng mảnh vứt vào gạt tàn thuốc. Lòng thấy ớn lạnh, Di Di cũng thật nham hiểm, dám lục cả ví của tôi, lại còn thay ảnh nữa chứ!
Đang giờ phút quan trọng ấy thì điện thoại reo, Đại Khí gọi đến, la hét om sòm: “Mày chết ở đâu vậy hả? Gần 2 giờ rồi!”
Tôi giật mình, tắt điện thoại nhìn thời gian, đã 1 rưỡi, xong rồi!
Tôi đứng phắt dậy: “Cát Cát, anh phải đi đây, chiều 2 giờ tòa soạn mới họp ban lãnh đạo, hôm trước anh giận em đã bỏ qua một lần rồi, lần này còn không đến, chắc sếp của anh trai em đuổi việc anh mất!”
Cát Cát có vẻ lo lắng, nhưng mặt thì vẫn ra vẻ lạnh lùng: “Vội như vậy anh còn tới?”
Hai tay tôi đặt trên bàn, đứng lên nhìn cô ấy, trầm giọng: “Em là điều quan trọng nhất đối với anh.”
Thật là oách xà lách, mấy từ này đúng là đầy sức mạnh, tôi sắp bị chính mình làm cho xúc động rồi!
Cát Cát không nói gì, nhẹ nhàng lấy ví của tôi, cầm phong bì trên bàn, rút 1000 tệ, đặt ngay ngắn vào ví, sau đó trả lại.
Tôi hơi giật mình, không đón lấy, ngồi phịch xuống ghế: “Em làm vậy... là ý gì? Phí chia tay hả?”
Cát Cát không nhịn được cười, lấy lại, mặt nghiêm túc giơ ví ra trước mặt tôi: “Cầm lấy, sau này quan hệ nợ nần của chúng ta xóa sạch.”
“Vậy... quan hệ khác thì sao?”
“Ai có quan hệ gì với anh?” Nói xong Cát Cát đứng dậy xách túi đi.
Tôi đứng ngây ra, vẫn chưa nghĩ ra việc phải chồm dậy đuổi theo thì cô ấy đã quay lại đi vòng ra sau lưng tôi, bóp cổ một cách rất chuyên nghiệp: “Lại Bảo chết tiệt, ví anh để trống đấy, đợi em kiếm cho anh một tấm cho vào. Nhớ cho kỹ, sau này trong ví mà còn bộ mặt của đứa khác thì lúc đấy đừng có trách!”
Xem ra sóng gió đã qua, tôi sung sướng, bị bóp nghẹt họng vẫn cố ú ớ: “Chắc chắn, chắc chắn, sau này trong ví anh chỉ có mặt của hai người…”
“Hai người nào?”
Tay cô ấy bóp mạnh hơn, lắc lắc, tôi lập tức móc trong ví ra một tờ 100 tệ giơ qua đầu: “Ứ ứ… Em và Mao chủ tịch...!”
*
Vẫn là Cát Cát thông minh, gọi cho chị Lai, bảo chị ta tìm cớ tới cuộc họp trễ một chút, đợi tôi đến hãy xuất hiện. Chị Lai trêu: “Hai đứa tái hôn rồi hả?”
Hứa với Cát Cát họp xong sẽ cùng chị Lai qua đón cô ấy, sau đó chạy như bay. Lên tàu điện ngầm mới phát hiện mình hơi vội, đột nhiên dấy lên một sự lưu luyến, bèn gửi cho Cát Cát một tin nhắn: “Kính thưa quý khách! Kính mời quý khách tham gia chương trình hiến tặng tình yêu, biểu lộ chân tình, bốc thăm trúng thưởng, trả lời số này bằng ba chữ ‘Em yêu anh’, quý khách có ngay cơ hội nhận được một món quà to lớn bí mật của Lại Bảo, tỷ lệ trúng thưởng 100%, còn do dự gì nữa? Hãy nhanh chóng tham gia ngay!”
Qua được 2 trạm, tin nhắn trả lời: “Ngài Lại, ngài bị tình nghi lừa đảo và quấy rối thiếu nữ vị thành niên, hãy tự động đầu thú, tranh thủ sự khoan hồng của pháp luật.”
*
Đến công ty đã gần 2 giờ rưỡi, trước đó đã gọi điện thoại báo. Vào đến công ty Đại Khí nghênh đón, túm cổ áo tôi, miệng chửi rủa liên hồi.
Tôi biết mình sai, việc này rõ ràng đã làm cho nó mất mặt, nên chỉ còn cách liên tục xin lỗi, đương nhiên không thể khai là tôi đi tìm em gái nó rồi!
Đại Khí quệt mồ hôi trên cổ: “Cũng may hôm nay Lai Điềm Điềm có việc cũng chưa đến, nếu không tao cũng mặc xác mày luôn.”
Tôi vẫn luôn miệng xin lỗi, nhưng trong lòng thầm thở phào, may đó là phe mình, trong ngoài phối hợp, không thì chết.
Vào phòng họp, những người khác trong ban lãnh đạo tôi từng gặp cũng có mặt. Tôi bắt tay chào, bọn họ cũng thay nhau gật đầu lại, chưa hiểu gốc gác của nhau, nhưng ít ra cũng biết được đều là đồng nghiệp đồng cấp với nhau sau này. Nếu bọn họ biết trước đây tôi từng là một chân biên tập quèn của một tòa soạn sắp đóng cửa, không hiểu có khinh bỉ không nhỉ?
Tiểu Tinh bước vào nhìn một lượt, gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn tôi, sau đó móc điện thoại gọi, bảo rằng tất cả đều đã đến đủ. Phòng họp rất yên ắng, có thể nghe rõ tiếng chị Lai đầu dây bên kia bảo đang trên đường tới.
Khi Tiểu Tinh quay lưng bước ra phòng họp, điện thoại tôi có tin nhắn, nhấn xem, số điện thoại rất quen thuộc, nhưng không lưu trong bộ nhớ. Ồ… của chị Lai: “Tôi đợi ở quán cà phê gần công ty một tiếng đồng hồ rồi đấy, tên tiểu tử thối nhà cậu!”
Tôi trả lời: “Tôi xin đội ơn.”
Chị Lai rất có phong độ bước vào phòng gật đầu chào tất cả mọi người, đối với tôi cũng không có thái độ gì đặc biệt, giống như không hề quen biết. Tiểu Tinh và Đại Khí cũng tham gia. Mọi người vào chỗ ngồi, Tiểu Tinh giới thiệu xong, mời Lai Điềm Điềm phát biểu trước, chị Lai cũng không khiêm nhường, sau mấy lời khách khí bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Thật lòng mà nói tôi không hiểu lắm về chị Lai, chỉ nghe qua loa là con nhà đại gia, thiên kim tiểu thư, du học sinh về nước, từng làm việc ở một tập đoàn lớn, tự mình gầy dựng một tạp chí mạng... nhưng những lời chị ấy phát biểu, thật sự khiến tôi kính phục. Đối với tôn chỉ, định hướng từng phân đoạn trong công việc, kế hoạch triển khai xây dựng nội dung cho tòa soạn, từng mục từng mục phân tích rất chính xác, hơn nữa tư tưởng rất dũng cảm nhưng lại không xa rời thực tế, không giả tạo hay lý thuyết, từng từ từng câu đều nhắm đúng vấn đề, vẽ ra một bản đồ rất sinh động và cũng tuyệt đối sát thực tế.
Tôi cảm thấy rất may mắn, những lời chị Lai nói cũng giống suy nghĩ trong lòng tôi, làm việc lớn, cần lắm có được người tâm đầu ý hợp. Tuy trong lòng thỉnh thoảng vẫn nhớ chị ta chính là Thái đại tiểu thư, chơi tôi một vố đau, nhưng bài phát biểu này khiến tôi hoàn toàn kính phục. Từ cách nói cũng có thể nhận ra, đầu óc chị ấy nhiều “sỏi” như thế nào, chí khí bao trùm ra sao. Đấu dũng đấu trí với người như thế này, chỉ có thể chuốc lấy thất bại.
So với chị Lai, phát biểu của các đồng nghiệp khác có phần kém hơn, với tôi lại càng áp lực, càng thấp thỏm. Nhưng tôi cũng hiểu giờ không phải lúc khiêm tốn, hơn nữa Tiểu Tinh đang nghe, đâu riêng gì chị ta chứ! Tôi không thể mất mặt trước chị ấy, dù là kẻ thù cũ hay bạn mới, đều không thể.
Vì thế khi đến lượt tôi, lấy ra bản kiến nghị và ý kiến đã chuẩn bị trước, ấp a ấp úng vài câu, phần đầu có chút căng thẳng, sau đó vô tình ngẩng lên, nhận được ánh mắt đầy sự hiếu kỳ của Tiểu Tinh và ngạc nhiên của chị Lai, tôi bắt đầu lấy lại tự tin, bắt nhịp dần, sau một hồi diễn thuyết, tôi nhận được những tràng pháo tay giòn giã.