← Quay lại trang sách

The X-files – Hồ sơ tuyệt mật

[Trong công việc và cuộc sống người ta có hai bộ mặt khác nhau, nếu phân ra mà nói, cuộc sống phức tạp có thể giẫm chết một người tốt, thì công việc chỉ có thể biến một người tốt thành một kẻ xấu. Trong cuộc sống, người yếu đuối cùng lắm cũng chỉ bị coi là kẻ nhu nhược, nhưng trong công việc, nếu bạn yếu đuối thì chúc mừng bạn đã trở thành phế nhân.]

Buổi họp kết thúc, đã hơn 5 giờ, tư duy và phương hướng của tòa soạn căn bản đã được ấn định, thoát ly khỏi phương thức trước đây của tòa soạn cũ. Tên tòa soạn mà tôi kiến nghị cũng được mọi người chấp nhận - “Thảo Đầu”.

Quý vị nghe rõ rồi chứ, tòa soạn mới không làm những thứ gọi là vĩ mô, mà đối diện công chúng. Trong phạm vi pháp luật cho phép viết những vấn đề tầng lớp quần chúng muốn nghe và quần chúng muốn nói, tôn chỉ của tòa soạn là: “Cung cấp cho tầng lớp thấp cổ bé họng một diễn đàn thảo luận tự do”.

Đây cũng là điểm mà tôi bái phục Lai Điềm Điềm, xuất thân là thiên kim tiểu thư, nhưng những phát ngôn về định hướng cho tòa soạn của chị ấy không có điểm nào không thực tế, phản ánh thực chất tầng lớp thấp của xã hội muốn nói gì, muốn nghe gì, thậm chí tôi còn nghi ngờ gia đình chị ấy đi lên từ tầng lớp bình dân của xã hội.

Buổi họp kết thúc mọi người ai cũng vui mừng, phấn khởi, bởi đã có một buổi họp rất xác thực, thông tin rõ ràng, không mang tính chất hình thức giả tạo, ai cũng có niềm tin vào tòa soạn. Tiểu Tinh chắc chắn đã chuẩn bị tiệc thiết đãi mọi người, không ngờ chị Lai là người đầu tiên từ chối bảo có việc không tiện tham gia, cáo từ trước. Thấy chị Lai bước ra khỏi phòng họp, tôi nôn nóng, tiến lên phía trước chào Tiểu Tinh và Đại Khí nói có việc đi trước, ra khỏi phòng họp liền chạy như bay xuống cầu thang.

Ra khỏi thang máy vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho chị Lai, không ngờ vừa ra khỏi cửa lớn, đã thấy chị Lai đứng đằng xa giơ tay vẫy tôi.

Tôi hỏi chị Lai có phải buổi tối thật sự có việc? Chị Lai vỗ vai tôi bảo đừng vờ vịt nữa, cùng đi đón vợ búp bê, ăn cơm chúc mừng hai đứa hâm nóng lại được tình cảm.

Trên đường đi, chị Lai khen tôi hôm nay phát biểu rất tốt, làm chị ấy vỡ ra khá nhiều điều. Tôi vội vàng khiêm tốn đáp lại: “Không dám! Không dám! Chị Lai mới làm tôi nhìn với con mắt khác.” Chị Lai hài hước: “Vậy trước đây cậu không xem tôi ra gì?” Tôi khua tay: “Không phải, trước là kính trọng, giờ là kính phục.”

Chị Lai im lặng hồi lâu, quay sang bực bội nói: “Đừng thế được không? Chúng ta vẫn chưa chính thức đi làm, mà dù đi làm thì hết giờ vẫn là bạn bè, đừng có lúc nào cũng giữ tư thế đối với cấp trên.”

Lúc này tôi mới sực nhớ ra, lúc nãy theo thói quen tôi đã đối xử với chị Lai như cấp trên, đây chẳng phải là di chứng lưu lại từ thời Ngây Thơ tỷ tỷ sao?

Tính toán một hồi, thay đổi nét mặt, nháy mắt với chị ấy: “Ai dám chọc ghẹo chị, ngộ nhỡ chị gọi điện cho Tiểu Tinh, lại bắt cái thân già em đây đăng bài xin lỗi, em còn sống được không chứ? Đúng không Thái đại tiểu thư?”

Chị Lai hơi sững lại, nghiêng đầu nhìn tôi cười: “Ồ! Việc này phải tính toán lại, biên tập Lại! Sao hả? Giờ cậu biết rồi, muốn làm gì tôi hả?”

“Em còn dám làm gì chứ? Cứ hầu hạ chị thôi.” Tôi nheo mắt nhìn: “Này, chị Lai, em muốn hỏi, rốt cuộc chuyện gì thế? Chị, Cát Cát và Thái đại tiểu thư?”

Chị Lai bất ngờ: “Vợ tôi chưa nói với cậu hả?” Nói xong cười tít mắt: “Vậy để nó tự mình nói với cậu vậy, khỏi phải chọc cậu tức giận nửa đêm chạy ra ngoài uống rượu, làm vợ tôi khóc ốm liệt giường thì sao?”

Tôi không muốn nghe những lời này! Cứ nghe lòng lại đau xót, thậm chí trong đầu hiện lên cảnh Cát Cát khóc sướt mướt, nước mắt đầm đìa, quả thật tôi không chịu nổi.

“Được, chị Lai, chuyện cũ không nhắc lại, tối nay chị làm ông tơ bà nguyệt nhé.”

*

Đón Cát Cát, cả 3 chúng tôi cùng đi ăn cơm. Trong bữa cơm tôi lại trở thành đối tượng bị tấn công, nhưng sự châm chọc của chị Lai và sự e thẹn của Cát Cát đều khiến tôi sung sướng vô biên. Chị Lai cũng biết việc của Di Di, còn phát biểu, loại con gái mắc bệnh công chúa này chị ấy đã gặp nhiều, nếu không phải tiểu thư con nhà đại gia thì cũng là loại có nhan sắc, được nhiều người săn đón, cung phụng, sau đó tự cho mình là cái rốn của vũ trụ.

Đang hứng, để chứng minh lời của mình không giả tạo, tôi gửi tin nhắn nhóm cho bao gồm Đàm Đôn, Xương Xẩu, Khải đại ca, lão Phó… bảo họ dùng một câu miêu tả Di Di, không úp mở mà phải nói sự thật. Trả lời tin nhắn là các kiểu giọng độc địa, các loại phẫn nộ... không tiện liệt kê, quá nhạy cảm.

Chị Lai đọc xong cũng đồng ý tôi không nói dối, Cát Cát đột nhiên bĩu môi ra vẻ tức giận: “Này, hai người bảo xem, em phải chăng cũng rất xấu tính? Nghe thấy họ không thích Di Di, nói cô ta như vậy, em lại thấy đắc ý. Xong rồi, xong rồi! Em trở nên biến thái, xấu tính quá rồi!” Còn giả vờ le lưỡi.

Tôi càng phấn khích, gửi thêm tin nhắn nữa cho nhóm: vậy thì, chuyện này có người đã biết, có người có lẽ chưa rõ, hôm nay tôi xin công khai tình yêu mới. Tôi và em gái Đại Khí − Cát Cát đã vượt qua giới hạn bạn bè.

Cát Cát nhìn thấy tin nhắn quay sang đánh tôi túi bụi...

Tin nhắn lại rầm rập bay đến, chẳng ai bất ngờ, đến cả Khải đại ca còn viết: “Bảo à, chuyện giữa mày và Cát Cát đến anh đây còn biết, còn công khai cái quái gì? Mày nghĩ mọi người ai cũng gà mờ như mày sao!”

Tôi chưng hửng, trả lời: “Anh hai, thì ra mọi người đã biết hết hả?”

Đại ca trả lời: “Mau mời nhậu, anh sẽ truyền kinh nghiệm diễn kịch cho hai đứa.”

Cuối cùng là tin nhắn của Đàm Đôn: “Cứ làm như không ai biết ấy? Nhưng tao lấy danh dự thề không phải tao nói nhá, là hai chúng mày đúng là diễn viên hạng bét…”

Trong lúc đó, khi nghe từng tin nhắn của tôi, vẻ mặt vui vẻ của Cát Cát đã chứng minh, sự ấm ức của cô ấy đã hoàn toàn tiêu tan.

Xong bữa, tiễn chị Lai về, gần đến nhà, tôi và Cát Cát lại bày mưu kế, cô ấy qua ngồi ở quán MacDonald đợi, tôi về trước thăm dò tình hình, nếu nhà không có ai sẽ thông báo cho cô ấy về, nếu có người thì phải đợi thêm lát nữa, giả vờ không về cùng lúc.

Lấy chìa khóa mở cửa, đèn cửa sáng, lòng nặng trịch. Thôi, Cát Cát đáng thương của tôi phải đợi lát nữa rồi.

Thay giày bước vào, quay ra nhìn trong nhìn ngoài − không có người mà? Đèn phòng khách vẫn sáng, trên bàn còn chai bia, người đâu rồi?

Bắt đầu gọi Đại Khí, vừa gọi vừa đi lên lầu, đến phòng nó gõ cửa, không có người, đẩy vào, cửa khóa. Ái chà!!! Mẹ kiếp… gì thế này? Vừa đi xuống tầng vừa lấy điện thoại gọi cho Đại Khí, ra đến cửa định cất giày vào trong tủ - đây là yêu cầu của Cát Cát, giày không được vứt bừa bãi ra đệm trước cửa nhà, hôi hám, phải để gọn gàng trong tủ. Nhưng khi vừa mở cửa tủ giày, có chuyện rồi - một đôi giày nữ.

Không phải của Cát Cát, ở đây một thời gian nên tôi biết, giày của Cát Cát trước giờ đều để ở tủ giày riêng trong phòng cô ấy, không để chung với bọn tôi, sợ thối mất giày cô ấy.

Có thể khẳng định có gái trong nhà, hơn nữa còn là “Kim ốc tàng Kiều”, mà nàng Kiều ấy tôi biết.

Thế là bèn quay lại lên cầu thang gõ cửa phòng Đại Khí, giả vờ vặn vặn tay nắm cửa, vừa lẩm bẩm chửi: “Thằng khốn này chết giẫm ở đâu rồi... tên mập chết tiệt này chắc lại ra ngoài vật vờ đâu đó, chẳng nhẽ không sợ bị nhiễm bệnh... Đôi nam nữ gian loạn này đúng là làm người khác lo lắng mà.”

Nói chung chửi rất sướng mồm, dù sao cũng bị kẹt trong phòng không mắng trả được, tôi còn không tranh thủ xả xì trét? Miệng vừa chửi tay vừa móc điện thoại bấm loạn xạ mấy số xong lại nhét vào túi áo, ngước mặt nhìn trần nhà giả vờ nói lớn: “Alo! Cát Cát à, em đang ở đâu? Ồ, được rồi, để anh đi đón em, ok, đợi anh.”

Bước xuống cầu thang, đến cửa lớn, mở ra, lại đóng thật mạnh, sau đó rón rén bước đến cầu thang, cúi người bò lên trên.

Còn hai bậc nữa là tới tầng hai, nhướn người lên là nhìn thấy phòng Đại Khí, bỗng có động tĩnh! Tôi lập tức thẳng người theo dõi, chỉ thấy chốt cửa phòng Đại Khí từ từ chuyển động, sau đó cửa từ từ mở ra, cái đầu tròn lẳn của nó thò ra ngoài, nhìn qua phía tôi. Bốn mắt nhìn nhau.

Thằng mập chết tiệt sững sờ, phản ứng đầu tiên của nó là thụt đầu vào trong!

Tôi suýt chút nữa bật cười ha hả thành tiếng, nhưng vẫn cố án binh bất động. Một giây sau, có lẽ Đại Khí cũng thấy cứ thụt đầu vào như vậy càng khó coi, dù sao thò đầu ra hay thụt đầu vào cũng như nhau, nó bèn đường hoàng đi thẳng ra ngoài, ngoắc tay: “Này, về rồi hả?” Cái bản mặt đầy mỡ của nó cười trông còn khó coi hơn bị đánh.

Tôi cũng cười theo: “Hả, mày ở nhà hả? Gọi sao không trả lời? Còn khóa cửa, trốn trong phòng làm gì thế?”

“À, công ty còn một bảng kế hoạch tao đang làm, sáng tác mà, cần phải yên tĩnh, chỉ là sợ tụi mày về làm phiền tao thôi.” Đại Khí vừa nói, vừa quay vào nhìn phía trong, chuẩn bị với tay khóa cửa lại.

Tôi phi nhanh lên chỗ nó, miệng phun ra một cái giả vờ buồn nôn, Đại Khí phản xạ nhanh, nhảy sang môt bên tránh, tôi nhân cơ hội vừa hét vừa xông vào bên trong: “Người trong đó nghe đây, cô đã bị bao vây rồi, cởi hết quần áo bước ra đầu hàng đi, nếu không tôi lập tức xông vào...”

Thật bất ngờ, mồm miệng nhanh nhảu đanh đá như Tiểu Thiên lại không đáp trả, chẳng lẽ không phải Tiểu Thiên?

Đại Khí hoảng hồn, đóng sập cửa lại, đẩy tôi quay người ra, vít cổ tôi bước xuống tầng: “Anh Bảo, đừng quậy đừng quậy, người ta còn nhỏ, đừng hù dọa người ta!”

Tôi bị giữ ở bậc cầu thang đi xuống tầng, ngước cổ hỏi: “Này, có phải Tiểu Thiên không vậy?”

Đại Khí trợn mắt: “Vớ vẩn, không phải Tiểu Thiên chẳng lẽ là lão Phó à!”

Tôi cười, hiểu ngay, hai người này tiến triển cũng nhanh thật, đến mức độ Tiểu Thiên không dám ra ngoài nhìn người khác nữa cơ đấy, hơn nữa đôi gian phu dâm phụ này bị bắt tại trận có phần căng thẳng và ngượng ngùng, không dám lên tiếng. Tôi nheo mắt với Đại Khí: “Biết người ta còn nhỏ, mày còn dám manh động? Không sợ đi tù sao hả, đồ cầm thú?”

“Tao sai rồi, chuyện này nói sau, mày tránh mặt trước, tao đưa Tiểu Thiên về nhà, về rồi nói.” Đại Khí không còn bá cổ tôi nữa mà đẩy tôi xuống tầng.

Tôi gật gật: “Về rồi nói nhé, tao muốn nghe chi tiết, phải thật cụ thể, từng công đoạn một.”

Ánh mắt Đại Khí như muốn ăn tươi nuốt sống, đẩy mạnh, sút một cái vào mông quát tôi biến ngay về phòng.

Đại Khí đưa Tiểu Thiên về nhà, gần ra đến cửa còn nhắn tin cảnh cáo tôi không được nói gì với Cát Cát, tôi nhanh nhảu hứa hẹn. Đương nhiên, hứa là một chuyện, còn giữ lời hứa hay không là việc của tôi.

Đúng như dự đoán, khi tôi gọi cho Cát Cát thông báo tất cả an toàn thì nhận được tin nhắn của Tiểu Thiên: “Lại Bảo, đồ xấu xa − bỉ ổi − cặn bã − rác rưởi − vô liêm sỉ!”

Tôi và Cát Cát hôn nhau rất lâu, cảm giác quay lại làm tôi rơi vào một khoái cảm mê đắm, mấy lần rời nhau ra lại lao vào nhau, đến khi cô ấy kéo cằm tôi ra: “Đừng hôn nữa, miệng em tê cả rồi đây này...”

Đã có lần việt vị chạm vào da thịt, nên khi hôn tay tôi cũng không còn thật thà, mấy lần bị Cát Cát kéo ra nhưng tôi không khuất phục, lại mò lên. Không ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô nàng tiểu yêu này trườn ra khỏi vòng tay tôi, cắn một phát thật mạnh lên cổ tay, sau đó chạy biến lên lầu...

Nữ yêu, chạy đâu cho thoát!

Chạy theo đến phòng Cát Cát, cô ấy nhanh tay hơn đóng cửa lại, tôi thử đẩy ra, không tác dụng, bèn gọi, phía trong không có tiếng trả lời.

“Cắn xong lại chạy à? Muốn chơi không hả? Lão gia liều mạng với nhà ngươi!” Tôi tiếp tục gõ cửa, nghe thấy tiếng cười khanh khách từ bên trong, tiếng cười nhỏ dần, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi dán sát tai nghe ngóng bên trong, một lát sau, có tiếng gõ cửa vọng ra từ bên trong, tôi không hiểu, tiếp theo nhìn thấy một tờ giấy gấp ngay ngắn đẩy ra từ khe cửa bên dưới.

Tôi nhặt lên, mở ra, bên trong là một tấm ảnh, giống tấm lần trước cô ấy đưa cho tôi, một Cát Cát đáng yêu hơn, chống nạnh làm mặt xấu.

Một tay cầm ảnh, một tay móc ví ra cho vào, kích thước vừa vặn, tôi ngạc nhiên con gái tại sao lại luôn tỉ mỉ hoặc tinh tế đến mức ấy chứ, nhớ chính xác kích thước khung đựng ảnh trong ví tôi.

Đang mải ngắm tấm ảnh trong ví, trong lòng lại dậy lên cảm xúc, nhìn vào cửa nói to: “Cát Cát, ảnh này của em thật đáng yêu.” Nói xong tự dưng thấy thiệt thòi, thở dài bù thêm một câu: “Nhưng nhìn thấy người thật sẽ đẹp hơn.”

Phía trong một câu trả lời thủng thẳng vọng ra: “Em biết.”

“Em không mở cửa thật hả?” Tôi cười, giật giật cửa.

“Không, em thừa biết anh muốn vào làm gì, đừng vớ vẩn nữa, nhỡ anh em về.”

“Nhỡ nó không về thì sao?”

“Vậy ngộ nhỡ về thì sao? Anh muốn cứ thấp thỏm vậy hả? Đừng bướng nữa... Ngoan! Anh đối xử với em tốt một tý, trước sau gì cũng là của anh mà.”

Những lời này làm tim tôi cũng bị dồn lên họng, bạo mồm ra phết, có phải khi cách một cánh cửa, không trông thấy mặt làm cho con gái không còn ngại ngần, có thể nói những lời mà bình thường không dám hé răng không? Cũng giống như trên mạng vậy.

“Mở cửa đi, anh tuyệt đối không cưỡng bức em, anh không phải loại người đó.” Tôi nhẹ nhàng, gõ cửa theo nhịp: “Anh là người cao quý, thoát tục, nho nhã, lịch thiệp.”

“Thôi rồi, anh bị điên rồi!” Phía trong rõ ràng đang che miệng cười.

Đề phòng lúc Đại Khí trở về nhìn thấy việc gì đó khó giải thích, tôi và Cát Cát xuống dưới phòng khách ngồi ở sô-pha nói chuyện. Theo tình hình địa lý, hành động thân mật nhất khi nói chuyện cũng chỉ là ôm, hôn và... mò mẫm.

Cũng may Đại Khí vẫn chưa về, không hiểu nó đỗ xe ở góc tối tăm nào ân ái với Tiểu Thiên. Nhân cơ hội này tôi và Cát Cát đã tâm sự rất nhiều, cô ấy cũng không giấu giếm, giải tỏa hết thắc mắc đã lâu của tôi.

Thái đại tiểu thư?

ID này chị Lai và Cát Cát dùng chung. Là chị em thân thiết trong trường, nên những bí mật, tâm sự đều chia sẻ cho nhau, còn đăng ký chung một địa chỉ blog. Lúc nhàn rỗi không việc gì làm hai người thay nhau lên mạng viết văn giải sầu. Là thiếu nữ đang tuổi xuân thì, nên viết toàn những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, gửi gắm những tâm sự lãng mạn của mình vào trong các nhân vật hư cấu. Bài đầu tiên mà tôi sao chép của Thái đại tiểu thư chính là do Cát Cát viết.

Số điện thoại?

Gia thế chị Lai quan hệ rộng rãi, quen biết nhiều, tình cờ thấy bài viết chưa được ủy quyền đã đăng trên tạp chí tòa soạn của tôi, bèn hỏi dò số điện thoại. Gọi đến hỏi han, nhưng tú tài gặp phải lưu manh, bị tôi trêu chọc phải ôm một cục tức trong bụng, nhưng cũng lại lười đôi co với tôi. Thời gian lâu sau, khi tôi vô tình sao chép bài từ ID Thái đại tiểu thư lần thứ hai, họ liền hành xử theo kiểu: nếu là người lạ thì có thể nhịn, người quen nhất quyết không. Cảm thấy tôi đang cố tình khiêu khích, Cát Cát giận điên người, hỏi số điện thoại của tôi định cãi nhau một trận, nhưng bị chị Lai chặn lại, đưa ra ý kiến muốn chơi thì phải chơi thâm, hai người họ vạch kế hoạch báo thù, bắt đầu phản công trả đòn tôi.

Tin nhắn quấy rối?

Đó chỉ là bước một trong kế hoạch. Theo lời chị Lai, thông thường khi nhận được tin nhắn mà người ta biết mình nhưng mình không biết đối phương là ai thì cảm thấy rất nghi hoặc, sẽ phải tiêu tốn khá nhiều thời gian để suy nghĩ. Nếu tin nhắn kiểu đó cứ kéo dài, sẽ khiến cho người bị quấy rầy suốt ngày phải sống trong nghi ngờ phán đoán, phân tích từng người từng người xung quanh mình, thời gian sau kiểu gì thần kinh cũng sẽ bị vấn đề (không thể không nói: thật thâm hiểm!). Nhưng đây chỉ là một phần, vẫn còn cái khác, chính là khi họ đang ngồi lập kế hoạch soạn từng tin nhắn, với mưu đồ khiến tôi dần quen thuộc với sự tồn tại của nhân vật quấy rầy, sau đó lại tìm một thời gian thích hợp nào đó tiết lộ giới tính, đảm nhận vai trò một bà chị hoặc cô em tri âm tri kỷ chỉ thấy tin nhắn không thấy mặt trong cuộc sống của tôi, dần dần nhấn chìm tôi trong bể tình, sau đó hẹn gặp mặt, tiết lộ thân phận thật, cắt đứt sợi tơ tình đó, tung cho tôi một đòn hủy diệt (không thể không nói thêm: đỉnh cao của thâm hiểm!)

Sau đó?

Vì người thực thi gửi tin nhắn là Cát Cát, qua mấy lần nửa đêm khuya khoắt được tôi gửi tin nhắn tâm sự chân tình và thân thiết, tâm tình của thiếu nữ lại trỗi dậy, đầu tiên là đồng cảm, dần dần thay đổi cách nhìn về tôi. Lúc này chị Lai hậu thuẫn mạnh mẽ sau lưng, thúc Cát Cát phải tàn nhẫn đến cùng, phân tích đó chỉ là những lời đường mật bên tai mà thôi, phải đánh giá bản chất thật qua biểu hiện. Thế là Cát Cát lại giương cờ gõ trống phũ phàng lần nữa, tim cô ấy lạnh, người cô ấy lạnh, kiếm cô ấy lạnh, điện thoại của cô ấy cũng lạnh (nghe cứ như là bị cảm lạnh?)... nhưng không thể ngờ, người tính không bằng trời tính, người lương thiện đáng yêu như tôi được quý nhân phù trợ. Kế hoạch nham hiểm kia vừa thực thi chưa được bao lâu, Cát Cát qua Bắc Kinh, gặp phải tôi, lại bất ngờ biết tôi chính là đối tượng cô ấy đang báo thù, bèn báo cáo với chị Lai, chị ta vui mừng, cho rằng nếu quen biết thì càng dễ thực hiện bước thứ 2. Nhưng không ngờ Cát Cát bị sự quyến rũ, à quên, cuốn hút chết người của tôi khiến cho trái tim tan chảy, không nhẫn tâm nổi, cuối cùng đành phải bó tay, mặc cho tình yêu quyết định...

Sau đó nữa? Mọi người đều biết rồi.

À quên, phía trên có một số chỗ tự đánh giá tự ca ngợi mình, mọi người có thể bỏ qua không cần để ý, đừng nôn ra bẩn sách. Nhưng thú thực mà nói tôi thấy… tôi cũng khá ổn đấy chứ?

Cát Cát bảo tôi nên vui mừng vì sau khi gặp tôi, chị Lai thấy tôi không tệ, thậm chí không dám khẳng định tôi và biên tập viên Lại Bảo là một người. Tôi cười, bảo: “Trong công việc và cuộc sống người ta có hai bộ mặt khác nhau, nếu phân ra mà nói, cuộc sống phức tạp có thể giẫm chết một người tốt, thì công việc chỉ có thể biến một người tốt thành một kẻ xấu. Trong cuộc sống, người yếu đuối cùng lắm cũng chỉ bị coi là kẻ nhu nhược, nhưng trong công việc, nếu bạn yếu đuối thì chúc mừng bạn đã trở thành phế nhân.”

“Lý lẽ bậy bạ!” Cát Cát huých tôi, lại ngồi sát qua: “Cũng may chồng kute của em đến Bắc Kinh, chúng mình cũng biết nhau, nếu không cũng chưa biết chị ấy sẽ trả thù anh thế nào.”

Nghe xong mới hiểu ra, thời gian trước Lai Điềm Điềm gọi điện thoại cho sếp tòa soạn uy hiếp, bắt tôi viết thư xin lỗi, nguyên do là vì sau khi Cát Cát đã biết tôi là ai, cảm thấy Cát Cát đã bị tôi thu phục, mới tự mình ra tay, bắt tôi phải mất mặt. Ôi, lòng dạ đàn bà!

Nói đến lại thấy hứng thú, Cát Cát chạy lên tầng lấy máy tính xuống mở cho tôi xem một bài viết. Là một bài chừng 1000 chữ mắng chửi ai đó một cách rất tiêu dao, nho nhã. Chính là nói một số người chưa được sự đồng ý của người khác đã dám sao chép bài của họ để khoe khoang hoặc kinh doanh, giống như những gã đàn ông chơi bời nhiều rồi mang bệnh bất lực, bản thân mình không sinh được con, phải mượn tinh trùng của người khác rồi nuôi dưỡng như dòng giống của mình, nhìn thì cảm thấy có vẻ được lợi, nhưng thực tế là sự sỉ nhục cả đời, đã tự mình hủy hoại nhân cách, còn bị người đời cười chê.

Tuy từng từ từng chữ khi đọc xong tôi giật bắn cả người, xen lẫn là cảm giác hổ thẹn, nhưng lời có thô hay không thì thực tế cũng là như vậy. Những năm gần đây, số người đạo văn ngày càng nhiều, bất kể là nhân sĩ quèn trên mạng hay học giả nổi tiếng. Nếu theo lý lẽ của họ, thì họ tự cho mình là những người đang cố gắng sống để phát huy cái đẹp, mà cái đẹp thì khó tránh khỏi nhiều khi tư tưởng lớn gặp nhau (nhưng gặp và giống nhau đến 99% lại là chuyện khác!), đúng là những học sinh gương mẫu, tuân thủ tuyệt đối theo tiêu chuẩn học sinh năm tốt theo lời dạy của Mao Chủ tịch, họ thiếu điểm nào mọi người tự tính vậy!

Đại Khí về nhà, sợ tôi hỏi tới, bèn lấp liếm vài câu rồi chuồn về phòng. Đương nhiên nó trở về thì kế hoạch lên phòng ở tầng 2 của bọn tôi tiêu tan, thế là ai về phòng nấy, trước khi ngủ vẫn theo thói quen gửi tin nhắn.

Tôi nói: “Em tốt.”

Cô ấy nói: “Anh mới tốt.”

Tôi: “Anh tốt với em.”

Cô ấy: “Em mới không tốt với anh.”

Tôi: “Anh tốt em tốt.”

Cô ấy: “Anh tốt em tốt với anh.”

Tôi: “Anh tốt em cũng tốt.”

Cô ấy: “Em tốt anh mới tốt.”

Tôi: “Em tốt anh càng tốt.”

Cô ấy: “Em tốt anh không tốt với em, lưu manh, ngủ ngon!”

Tôi trả lời: “Anh sẽ luôn tốt với em, ngủ ngon.”

“Tốt” − đơn giản chỉ là một từ đa âm trong tiếng Trung, cách dùng không đúng thì nghĩa không giống nhau, hàm nghĩa những câu mắng yêu kín đáo. Thật ra tôi rất thích kiểu nói chuyện xen lẫn hài hước, thông minh, hai người hiểu nhau, nói vài lời đã hiểu, bất kể nhìn theo hướng nào đều cảm thấy rất ngọt ngào.

Trước khi chìm vào giấc mơ, tôi tự làm nhà tư tưởng, phát hiện trong lòng dạo gần đây đã không còn thấy cảm giác bị tai họa ập đến, cũng không thấy sự thất vọng vì những mong muốn không thành hiện thực. Thậm chí cũng không còn rảnh rỗi tự mình hoang tưởng lẩm bẩm trước khi ngủ: “Ngộ nhỡ mình trúng 5 triệu tệ thì biết phải tiêu thế nào?” như trước kia nữa. Công việc, tình yêu, tình bạn, phương diện nào cũng khiến tôi mãn nguyện vô biên.

Tôi cảm thấy, bước chân vĩ đại của hạnh phúc, cuối cùng cũng đã đến gõ cửa nhà một tên nhỏ bé như tôi.