← Quay lại trang sách

Lost – Mất tích

[Thông thường khi chia tay, bên bị ruồng bỏ sẽ luôn không cam lòng, đàn ông sẽ nói: anh đối với em tốt như vậy, sao em lại bỏ anh? Phụ nữ thì nói: em tốt như vậy mà anh dám bỏ em?!]

Thời gian như tên bay đạn lạc, nháy mắt bản in thử của Thảo Đầu đã cầm trên tay. Nhưng cái làm tôi vui nhất là có được danh thiếp của mình, danh thiếp mà bộ phận thiết kế làm cho tôi rất nghệ thuật, đẹp hơn mấy loại toàn in hình người đẹp bikini mà tôi thu thập được từ mấy cô em chuyên phát danh thiếp mời thông bể phốt, mát xa mát gần gì đó ở đầu phố.

Danh thiếp của tôi ngoài chức danh phụ trách biên tập còn có chức danh phó chủ nhiệm ban biên tập. Điều này cũng được quyết định sau cuộc họp, đối với vị trí này tôi không có ý kiến. Lúc chị Lai tìm tôi làm công tác tư tưởng tôi đã cười rất bình tĩnh, làm nông dân bị vùi dập gần nửa đời người, cuối cùng mới có cơ hội ngóc đầu lên làm phú hào địa chủ được chia đất, lẽ nào tôi còn chê đất ít?

Vị trí biên tập do tôi và chủ nhiệm ban biên tập cùng đảm nhiệm, hai người sẽ thay phiên nhau theo tuần, hoặc có thể mở cuộc họp thảo luận. Như vậy có thể giúp độc giả được thưởng thức một số thay đổi trong phong cách viết, đem lại cảm giác mới mẻ. Nhưng những thay đổi tổng thể hoặc vấn đề lớn vẫn phải do chị Lai quyết định, tất cả vẫn nằm dưới sự quản lý của chị ấy. Tạp chí hy vọng mỗi tuần sẽ ra một chủ đề nóng dành cho tầng lớp bình dân trong xã hội, chắc chắn tin tức đều là hàng thật việc thật, không quá chịu sự ảnh hưởng của chính trị, điều tra thị trường cũng như sự phản ánh không được qua loa. Nếu tòa soạn chọn đề tài và nội dung quá xa rời tôn chỉ, cũng đồng nghĩa với việc tòa soạn đã thất bại.

Một quyết định đạt được sự thống nhất của toàn ban lãnh đạo, đó là tất cả bản thảo của tòa soạn phải do nhân viên trong tòa soạn biên, nếu là bài viết trên những trang diễn đàn trên mạng hoặc blog thì bắt buộc phải liên hệ trước với tác giả, được sự đồng ý của họ mới được phép đăng và trả nhuận bút đàng hoàng. Những bài chưa liên hệ với tác giả không được phép sử dụng, nghiêm cấm tiền trảm hậu tấu, ví như đăng xong lại thêm dòng “Xin mời tác giả liên hệ tòa soạn để nhận nhuận bút.”

Mang mấy cuốn in thử của tòa soạn cho bạn bè xem, nhận được đa số sự ủng hộ, nhưng đến phần đóng góp ý kiến và kiến nghị thì nam nữ tách biệt.

Cát Cát, Tiểu Thiên, Tiểu Hoa và Ngải Mỵ giơ cao ngọn cờ chủ nghĩa nữ quyền, hy vọng tòa soạn chú ý nhiều hơn sự bình đẳng nam nữ. Hiện tại trong xã hội còn tồn tại rất nhiều vấn đề kỳ thị nam nữ, đặc biệt phái nữ trong tầng lớp bình dân càng ngày càng mất đi ưu thế, chẳng hạn lên xe buýt bị chê thô kệch, đi làm gặp cấp trên háo sắc, ứng tuyển phải xem ngoại hình, biểu diễn phải tuân thủ quy tắc ngầm, thậm chí tìm người để yêu thương một chút cũng gặp phải cái ải mang tên “ngoại hình”…

Nhưng Đàm Đôn và Xương Xẩu, Đại Khí lại hy vọng sẽ có càng nhiều thông tin hoặc tư vấn về những nơi giải trí chất lượng cao nhưng giá rẻ. Ý kiến của họ là không đề xướng hoặc hướng dẫn con người kiếm nhiều tiền hoặc làm thế nào để giàu sang, mà là làm cho con người làm sao sống cảm thấy thoải mái nhất. Hiện tại rất nhiều tờ báo tạp chí đi dạy đời tầng lớp bình dân, nếu không bàn về cổ phiếu thì lại luận bàn về phạm trù kinh tế, ai đó tay trắng làm nên sự nghiệp, ai đó một bước lên mây, làm cho cuộc sống tầng lớp bình dân vốn dĩ nhiều áp lực, mở tờ tạp chí ra lại càng chồng thêm áp lực, rồi lại ai oán tự hỏi: sao người ta đều thành công cả thế?

Đương nhiên, mọi người đều khá vui khi đọc đến những lời chấp bút tôi viết ở lời tựa đầu cuốn tạp chí:

“Cuộc đời mỗi con người nên: khi nhìn lại quá khứ chúng ta không phải hối hận những tháng ngày trôi qua trong vô nghĩa, cũng không phải xẩu hổ vì đã chẳng làm gì nên hồn. Chúng ta là thế đó. Nếu không so sánh với danh nhân, thì việc chúng ta học hành − đi làm − kiếm tiền, không phải là những tháng ngày trôi qua vô nghĩa; Nếu không so sánh với vĩ nhân, thì việc chúng ta cưới vợ − sinh con − nuôi gia đình, là những việc không hề tầm thường, vô nghĩa. Chúng ta là tầng lớp bình dân, nếu chỉ là những cá nhân độc lập chúng ta sẽ không đủ sức mạnh, chỉ khi tập hợp lại với nhau mới thu hút được sự chú ý. Bởi vậy chúng ta cần một nơi để có thể nhìn thấy những gì chúng ta muốn xem, nói những gì chúng ta muốn nói. Chúng ta – những diễn viên phụ xuất sắc nhất trong giải Kim Tượng của cuộc sống – cần có tiếng nói riêng của mình.”

*

Mọi chuyện đều quá thuận lợi khiến tôi lại cảm thấy dường như có điều gì đó sắp xảy ra.

Cát Cát dạo gần đây nhận được rất nhiều tin nhắn không rõ lai lịch gửi đến làm phiền, sở dĩ nói đó là tin nhắn làm phiền là vì nội dung tin nhắn khi thì kiến thức tránh thai, khi thì vô cùng bậy bạ.

Theo lời Cát Cát, những tin nhắn kiểu này kéo dài đã hơn một tuần, mật độ ngày càng dày đặc. Hận bọn kinh doanh viễn thông, cô ấy định đổi số điện thoại. Trong lúc cô ấy than phiền tôi xem qua mấy tin nhắn mới gửi đến, theo kinh nghiệm phong phú trên giang hồ và sự quan sát nhanh nhạy, tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, hình như hiện tại các nhà kinh doanh loại hình này chưa phát triển đến mức gửi tin nhắn chọc ghẹo thậm chí độc địa như vậy đến người dùng.

Tôi hỏi những số này có thấy quen không? Cát Cát trả lời không, số của người quen cô đều lưu trong điện thoại, tin nhắn gửi đến phải hiện tên. Tôi hỏi có để ý thấy số điện thoại bị lặp lại không, Cát Cát cũng bảo không, cô xem qua loa rồi xóa đi, không để ý mấy chuyện đó. Tôi hỏi vậy có nhắn tin trả lời những số lạ này không? Cát Cát trả lời đương nhiên là không, nghĩ ai cũng bệnh giống mình sao, không biết người ta là ai cũng nhắn tin trả lời, 1 hào cũng đáng tiền lắm?

Tôi thấy rất muộn phiền, tôi thành tâm nghĩ cho cô ấy vậy mà cô ấy lại lấy oán báo ân mắng xéo tôi, cục tức này nếu mà nuốt vào được, sau này tôi làm sao còn mặt mũi sống trong giang hồ? Tôi bèn bổ nhào vào cô ấy.

Cát Cát hai tay bắt chéo qua che ngực thu người trên ghế sô-pha, vừa cười vừa la bai bải: “Đừng có quậy! Vô ảnh cước của em rất lợi hại, đá trúng hạ bộ của anh em không biết đâu đấy!”

“Ha ha, Lý Mạc Sầu, từ lâu đã biết ngươi độc ác hơn người, nhưng sịp thép hiệu Kim Trung ta đây đang mặc cũng danh bất hư truyền. Xem chiêu, Hoa lê đè mặt sóng!” – Giờ này phút này, hai chúng tôi đang ngồi ở phòng khách trong căn hộ chung cư của chị Lai, tôi bị lôi đến giúp chị ấy treo tấm rèm cửa mới mua, nhưng chuyện phía trên xảy ra sau khi lao động khổ sai đã xong, tôi và Cát Cát ngồi trên sô-pha đợi chị Lai dọn dẹp xong cùng nhau đi ăn.

Đúng lúc chúng tôi đang quấn lấy nhau thì chị Lai từ nhà bếp bước ra, tay bê đĩa trái cây, thấy cảnh này bèn chặn lại: “Cắt! Không quay nữa, cảm xúc của diễn viên nữ chưa đúng, sao lại cười được chứ? Phải đau thương phẫn nộ, còn nam diễn viên, động tác của cậu phải bạo lực một chút, quay lại!”

Nghe xong, tôi lập tức bỏ tay ra ngồi xuống, đồng thời giơ tay kéo Cát Cát: “Suỵt, đừng kêu, Tuyệt Diệt sư thái đến rồi.”

Cát Cát vừa ngồi dậy đã cười lăn ra.

Chị Lai vô cùng điềm tĩnh, cầm con dao từ đĩa trái cây, chĩa mũi dao chĩa về phía sau tôi: “Tiểu tử, muốn thử tuyệt chiêu của mẹ Tiểu Lý phi đao không?”

Ăn cơm trưa bọn tôi lại nhắc đến chuyện tin nhắn của Cát Cát, chị Lai xem xong cười phân tích: “Nếu không phải Lại Bảo có ý báo thù, thì Cát Cát phải cẩn thận. Em ở đây không có kẻ thù, mấy tin nhắn này nhìn sơ qua có vẻ không vấn đề, nhưng không phải nhà mạng nào cũng lặp đi lặp lại mấy số điện thoại đó. Suy ngẫm một hồi cũng phát hiện ra những tin nhắn này không có ý gì tốt đẹp, nếu không ai lại vô duyên rảnh rỗi đến mức đi gửi tin nhắn làm phiền người khác?”

Tôi cười khẩy: “Đúng vậy, ai mà lại mất nhân tính đi gửi tin nhắn làm phiền người lạ chứ!”

Nói đểu bị phát hiện, lập tức bị cấu xé.

Chị Lai đã biết tỏ tường chuyện tôi và Di Di, cũng nghe Cát Cát nói Di Di trước đây cũng làm phiền hết lần này đến lần khác. Hỏi tôi có lẽ nào là cô ta không?

Việc này làm tôi chợt nhớ ra, sau lần uống say bí tỉ ở quán bar, Di Di đã biết số điện thoại của Cát Cát nhưng đúng là giới tuyến cũng lâu rồi chưa có tiếng súng, Di Di không muốn sống bình thường nữa sao mà vẫn muốn dai dẳng với tôi không thôi?

Chị Lai cười, xoa đầu tôi nhẹ nhàng: “Bảo, cậu thật không hiểu phụ nữ.”

Cát Cát cũng cười theo, đồng thời giơ tay xoa đầu tôi, lắc đầu chép miệng nhìn tôi thương hại.

Nghe những lời này xong, tôi dựng cả tóc gáy, lập tức chắp hai tay: “Hai vị sư thái, xin chỉ giáo tường tận.”

Nói đểu bị phát hiện, lại tiếp tục bị cấu xé.

Tôi lau nước mắt, nghe chị Lai nói. Ý của chị Lai giống với tôi: Di Di không cam tâm! Hơn nữa, chị Lai cũng nói tâm lý này rất phổ biến, thông thường khi chia tay, bên bị ruồng bỏ sẽ có cảm giác không cam tâm. Đàn ông sẽ nói: anh đối với em tốt như vậy, sao em lại bỏ anh?! Phụ nữ sẽ nói: em tốt như vậy mà anh dám bỏ em?!

Rõ ràng, Di Di thuộc tuýp người điển hình trong tâm lý con gái nói trên, bởi cô ta rất có sắc, lại quen cho mình cao quý, vậy mà tôi dám nói lời chia tay, trong thời gian ngắn cô ta không thể nuốt trôi cục tức ấy. Cách giải quyết: hoặc để cô ta phun cục tức đó ra, hoặc tôi biến mất trước mặt cô ấy, để thời gian giúp cô ta tự nuốt vào...

*

Mấy ngày tiếp theo nhận hai cuộc điện thoại, biết được hai việc: một là lửa nóng hừng hực – một là lạnh lùng, băng đá.

Đầu tiên là của Đại Khí, thông báo dì Triệu mấy ngày nữa sẽ về. Tôi rất phấn khích, hỏi thăm thời gian chuẩn bị trang phục nghiêm chỉnh ra đón, sau đó mới bắt đầu bàng hoàng: dì Triệu về thì tôi phải dọn đi, không thể ở mãi nhà Đại Khí được. Cậu ta bảo không việc gì, để nó và Tiểu Tinh bàn bạc một chút sẽ giúp tôi sắp xếp chỗ ở.

Cuộc thứ hai là của Đàm Đôn khiến tôi giật mình choáng váng đầu óc, nó bảo có lẽ nó sắp phải về Thượng Hải với Tiêu Tiêu, giọng nói nghẹn ngào, có vẻ như không cam lòng lắm. Tôi đang định hỏi cặn kẽ, nó đã thở ra, bảo hay tổ chức ăn uống đi, nói kỹ hơn.

Tôi nghĩ chuyện nhỏ vậy không cần phải gọi tất cả mọi người làm gì, chỉ gọi Đại Khí và Phó Dụ đi cùng nói chuyện với nó là được, bèn nhấc điện thoại gọi cho Đại Khí nói về chuyện đi ăn, nói lão Đàm có chuyện muốn nói. Đại Khí hỏi việc gì, tôi đáp không biết, Đại Khí bảo được thôi, nó sẽ thông báo cho lão Phó, đồng thời chọn địa điểm, tôi cứ đợi tin!

Thông tin lão Đàm phải chuyển đi khiến tôi buồn bã, cả ngày ngồi lì trong văn phòng đọc sách. Gần hết giờ làm nhận được tin nhắn của Cát Cát, hỏi tôi hết giờ có qua đón cô ấy không. Tôi bảo có lẽ không, hiện có chút việc, xong xuôi còn có tiệc, có thể rất muộn. Tin nhắn đến liền: “Đồng chí Lại Bảo, anh chẳng cẩn thận chút nào, anh quên bên cạnh anh còn có một gián điệp đắc lực của em sao? Anh có việc thật, có đi tiệc thật hay không em chẳng lẽ em còn không biết?”

Tôi chép miệng, sơ suất quá! Cát Cát chắc chắn là gọi điện cho chị Lai hỏi thăm tình hình, đúng là không sợ gián điệp là hổ báo, chỉ sợ gián điệp là cấp trên.

Lập tức gọi điện lại, bị tắt. Nương tử giận rồi, đành gửi tin nhắn: “Anh không lừa em, tối nay có việc với anh trai em, lão Phó, còn có lão Đàm. Không phải chuyện vớ vẩn, có việc nghiêm túc cần bàn.”

Lại 10 phút, tin nhắn trả lời: “Coi như anh thật thà, vậy em qua nhà chị Lai kiếm cơm ăn đây. Anh uống ít thôi, nếu hai người say mèm, liệu hồn mang thủ cấp đến gặp em đấy!”

Tôi cười, cô ấy nhất định gọi cho Đại Khí xác minh sự thật, Đại Khí không cần phải giấu cô ấy, hơn nữa cậu ta cũng không biết quan hệ giữa tôi và Cát Cát, nên cũng chẳng cần gì phải giấu diếm. Yêu nhau ấy à, nhiều khi đúng là phải đấu trí đấu dũng với nhau!

Bèn trả lời: “Nếu anh say, chưa chắc đã mang được đầu người đến được, lấy ‘đầu’ khác cho em được không?”

Tin nhắn trả lời: “Chết đi, đồ dê xồm.”

Nhắn lại: “Vị thí chủ này, tại sao chuyện gì tôi nói cô cũng nhanh chóng hiểu ra vậy? Rốt cuộc trong chúng ta ai mới là dê xồm đây?”

Trả lời: “Anh chứ ai, ha ha, hết giờ rồi. Em thu dọn đồ đạc đi về đây, đừng quấy rầy em!”

Nhìn tin nhắn cười tủm tỉm, nhìn đồng hồ, đúng là đã hết giờ làm. Đang định cầm điện thoại bước ra khỏi phòng thì điện thoại reo, Đại Khí gọi đến, bảo nó đợi ở cửa chính, xe vứt ở bãi đậu xe không lái nữa, dù sao cũng phải uống rượu.

Đó là một nhà hàng Trùng Khánh, tôi nhìn qua, quả là gọi đông đủ. Khải đại ca gọi món, Xương Xẩu đang trêu một cô phục vụ, lão Phó vừa nghe điện thoại vừa bước vào, Đàm Đôn đến sau cùng, vừa vào đã cúi chào, xin lỗi liên hồi, chép miệng kêu tách Tiêu Tiêu ra không dễ dàng.

Một câu đã khơi mào cho ngọn lửa âm ỉ, vừa vào bàn đã râm ran kể lể, Xương Xẩu cũng bảo nó cũng rất khó cắt đuôi Ngải Mỵ, Khải đại ca bảo Tiểu Hoa nguy hiểm lắm, suýt chút nữa là vạch trần nó, Đại Khí và lão Phó chỉ chung một người − Tiểu Thiên. Cô gái này quỷ kế đa mưu, Đại Khí thì qua điện thoại, còn lão Phó thì ở công ty, phải vắt óc suy nghĩ mãi mới trốn được cô nàng đến dự hội nghị bí mật này.

Tôi chỉ ngồi cười, không dám nhắc đến Cát Cát, sợ Đại Khí ngồi xuống đè chết tôi.

Hơn nữa tôi đang nhìn Đàm Đôn − Ai chà, rất tiều tụy, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn. Đương nhiên, chuyện dù to tát đến đâu cũng khó thể hiện trên mặt nó, giờ nó đã vượt qua cảnh giới gọi là lạc quan, đạt đến trình độ sống chết mặc bay rồi.

Những người còn lại vẫn chưa biết lý do nó gọi đến, Xương Xẩu quay đầu nhìn một lượt: “Đến đủ rồi nhỉ? Rốt cuộc là chuyện gì thế? Sao lại toàn đấng mày râu? Này... này, đừng bảo bác sỹ bắt cưới nên gọi đến thông báo đấy nhé?”

Đàm Đôn khui rượu trắng, rót cho từng người. Tôi ngồi vừa xoay bật lửa vừa nói đỡ cho nó: “Nó phải di dân tới Thượng Hải.”

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Đàm Đôn.

Cậu ta cười như mếu: “Hì, ừ, cưới vợ phải về nhà vợ…” Nói xong mới cảm thấy câu của mình có vần đề, lập tức phun phì phì: “Phỉ phui, phỉ phui! Nói lại... là chạy theo tiếng gọi tình yêu.”

Mọi người vỡ lẽ, chắc chắn Tiêu Tiêu đòi về Thượng Hải, mà còn ra lệnh Đàm Đôn sống chết cũng phải đi cùng.

Đồ ăn lên, rượu đã rót đầy, mọi người lại hùa vào khuyên giải nó, trọng tâm cũng chỉ khuyên nên suy nghĩ thấu đáo, tuy tình cảm keo sơn nhưng đừng để mất cả chì lẫn chài.

Đàm Đôn nói cũng biết rõ lợi hại trong chuyện này, nhưng lập trường Tiêu Tiêu quá kiên quyết, ý chí quá kiên cường, nhất định đòi về. Nếu nó không đi cùng, về đến Thượng Hải sẽ tuyển ngay chàng rể khác cho bố mẹ thì đừng có khóc hận. Còn bảo kể cả nếu khuyên bảo thành công, Tiêu Tiêu đồng ý về Thượng Hải một mình, hai đứa lại quay lại thời trước, mỗi đứa một nơi đốt tiền điện thoại, cứ coi là ổn định thì cũng chỉ là sự ổn định tạm thời, xa mặt cách lòng, nhỡ có biến gì thì nước xa không cứu được lửa gần.

Mọi người lại gật gù đồng ý, Phó Dụ bảo vậy thì cứ đi, dù sao nếu không đi thì sẽ thấy hối hận, đi rồi cũng có khả năng hối hận, tóm lại kiểu gì cũng hối hận, chi bằng cứ mạo hiểm một phen. Cũng chẳng phải là con đường chết, đến lúc đó không ổn thì lại về, bao nhiêu anh em ở đây, chẳng lẽ thấy chết không cứu.

Xương Xẩu giơ cao tay đồng ý: “Không sai, cứ đi đi, mỗi lần đi tàu điện ngầm ngang qua Thượng Hải, tao nhất định sẽ đốt tiền vàng cho mày siêu thoát.”

Khải đại ca sờ sờ cái đầu trọc của nó: “Đi đi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”

Câu nói này trong trường hợp này có ẩn ý, khiến mọi người cười phá lên.

Khải đại ca lại ngơ ngác: “Lần này tao lại nói sai hả?” Mọi người phẩy tay bảo không hề sai, đại ca trợn mắt: “Sai cũng cười, không sai cũng cười, thân già tao khó khăn lắm mới có văn hóa một lần.”

Bước vào chủ đề thứ 2, chính là mẹ của Đại Khí, dì Triệu chuẩn bị trở về. Bọn ngồi đây có đứa từng gặp, có đứa chưa nhưng đều thấy là chuyện vui, nâng ly cùng Đại Khí, chúc mừng nó ruột thịt sum vầy.

Đại Khí cười ngốc nghếch, không từ chối. Thật ra ngay từ đầu bước vào nó đã cười kiểu vậy, hô hào với mọi người nhưng thỉnh thoảng lại không tập trung, mọi người mời rượu cũng không nói nhiều, chỉ a dua theo “chúc mừng, chúc mừng!” rồi nâng ly uống cạn, khiến mọi người khó hiểu.

Mọi người hỏi Đại Khí rốt cuộc là chuyện vui gì, có phải chửa rồi không.

Cái đầu to của Đại Khí lắc lư, bộ mặt thần bí gian tà: “Lúc nãy Xương Xẩu chẳng phải hỏi tại sao toàn đàn ông, đúng không? Đúng là tao có việc đây, ha ha…!” Vừa nói vừa lấy tay sờ soạng khắp người, sờ tới sờ lui tới khi mặt biến sắc, vội vàng quay lại tìm áo khoác trên ghế sau lưng, lục lọi một hồi rồi toe toét, móc gì đó giơ ra trước mặt mọi người: “Hề hề, tụi - mày - xem!”

Là một hộp màu bạc xám, to bằng hộp diêm.

Sắc mặt mọi người thay đổi, có lẽ cùng suy nghĩ như tôi, có một dự cảm không tốt.

“Mày muốn...” Tôi lấy lại dũng cảm hỏi nó.

Đại Khí giơ tay, nheo mắt từ từ mở hộp ra, một chiếc nhẫn lấp lánh hiện ra và bên tai bọn tôi cũng vang lên: “Tao muốn cầu hôn Tiểu Thiên!”

Im lặng như tờ, 1 giây, 2 giây, 3 giây... bùng nổ!

Đại Khí lập tức bị dìm trong tiếng la ó và mắng nhiếc, ai cũng không ngừng nói, ai cũng đều bất ngờ và giận dữ, cũng chẳng rõ ai đang nói gì, nhưng chung quy lại một câu: mày điên rồi hả?

Ban đầu Đại Khí còn vui mừng nhìn chiếc nhẫn, thỉnh thoảng còn cãi lại một câu, nhưng lý lẽ của từng người khiến nó cũng lung lay, dần dần ngồi im thít. Nghịch lý nói một ngàn lần cũng thành chân lý, càng không kể đây là 5 người cùng mở miệng, Đại Khí không thể không nghe, cuối cùng cũng cho là hợp lý.

Ý kiến của mọi người quy kết lại mấy điểm:

Thứ nhất, Đại Khí và Tiểu Thiên quen nhau thời gian quá ngắn, chưa tìm hiểu kỹ; Thứ hai dì Triệu còn chưa gặp Tiểu Thiên, không biết dì ấy có thích hay không, một khi không vừa ý, sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu chắc chắn là một hiểm họa; Thứ ba: chuyện tình cảm có thể một phút bốc đồng nhưng không thể bốc đồng cả đời, cô nhóc Tiểu Thiên xem ra vẫn còn ham chơi; Thứ tư: bọn đàn ông thường sống theo nhu cầu, tình yêu một khi chuyển thành hôn nhân thì tính chất sẽ khác, cô nhóc Tiểu Thiên dễ thương vậy, để đó làm bạn gái thú vị biết bao, tại sao cứ phải cưới làm vợ vội vàng thế? Thứ năm: tuyệt đối không có chuyện Đại Khí được phép đi trước một bước, đây rõ ràng là rời xa tổ chức! Ha ha ha!

Đại Khí bị khuyên giải dạy dỗ đến mức trong lòng không còn suy nghĩ được gì, tay cầm hộp đựng nhẫn giơ giữa không trung bất động, lúc sau từ từ thu lại, cuối cùng đặt xuống bàn.

Tiếng của mọi người cũng từ từ nhỏ lại, Đại Khí cúi đầu than thở: “Tao còn nghĩ là chuyện vui... đúng là tao chỉ nghĩ là chuyện vui, không nghĩ được nhiều như vậy.” Vừa nói vừa tự dằn vặt, xong ngước ánh mắt tội nghiệp lên nhìn mọi người: “Có thật phải suy nghĩ nhiều vậy không?”

Đàm Đôn gật đầu nâng ly: “Bước của tao còn nước quay lại, mày mà bước bước này thì không quay lại được đâu, suy ngẫm lại đi.”

Thậm chí đến đại diện bên nhà gái − Khải đại ca cũng nói, cô nhóc Tiểu Thiên vẫn còn chưa xác định được tính cách, bước này quá mạo hiểm.

Đại Khí hoàn toàn bị đánh bại.

Đây đúng là bữa tiệc vui buồn lẫn lộn, người nào ban đầu uống rượu sầu, sau đó chuyển thành rượu hỷ, còn ai ban đầu uống rượu hỷ, đến cuối cùng lại thành rượu sầu.

Uống vài chặp, Đàm Đôn quay qua bá cổ tôi dốc hết tâm can, lại là một phen không nỡ. Thật ra tôi đang ngầm suy tính một vấn đề khác, nếu quả thật tên họ Đàm này phải đi, thì đúng là cứu tôi một bàn thua trông thấy. Dì Triệu về tôi chắc chắn phải chuyển đi, đúng lúc có thể chuyển về nhà cũ, tất cả lại quen thuộc, đỡ phiền phức bao nhiêu.

Các chủ đề lần lượt được giải quyết, hơn nữa tinh thần không phải cao hứng lắm, 9 giờ cuộc rượu đã tuyên bố giải tán.

Về đến nhà, trời tối om om, Cát Cát lại chưa về. Bật đèn, thay giày vào phòng khách ngồi, Đại Khí qua tủ lạnh lấy ra 2 lon bia, vứt cho tôi một lon.

Tôi nheo mắt: “Uống nữa hả?”

Đại Khí mở lon, ngước cổ uống một hơi, nấc một cái: “Con trai, không để bố uống giải sầu hả?” Vừa nói vừa bước qua điện thoại bàn gọi đi, bên kia lập tức nghe máy, nó hỏi đang ở đâu, ừ à mấy tiếng xong dặn dò chú ý an toàn, rồi qua ngồi bên cạnh tôi: “Cát Cát đang trên đường về.”

“Tao với mày không có nhà là cô ấy một mình chạy ra ngoài chơi, em gái của mày bắt đầu hư rồi!” Tôi cười bật bia.

Đại Khí hừ hừ vài câu, móc thuốc vứt cho tôi: “Em gái tao không hư đâu, chỉ sợ nó quen nhầm người.” Nói xong đột nhiên quay sang tôi: “Này, mày phát hiện ra không? Gần đây tâm trạng Cát Cát rất vui vẻ, cả ngày cười tít mắt, giống tao vậy, tao vui vì tao và Tiểu Thiên yêu nhau, có phải nó cũng đang yêu thằng nào không nhỉ?”

Tôi suýt sặc, phun bia ra ngoài, lập tức cười lấp liếm: “Cô ấy có yêu ai chắc chắn sẽ nói cho mày biết, mày là anh cô ấy mà. Hơn nữa, Cát Cát từng tuổi này, yêu đương có gì không bình thường chứ? Chỉ cần không phải yêu con gái là được!”

Đại Khí gật đầu: “Cũng đúng, tao sẽ hỏi nó.”

Tôi vô cùng sợ đề tài này, nên lập tức chuyển hướng: “Này, chuyện cầu hôn mày định thế nào?”

Đại Khí thở dài, ngậm điếu thuốc xoay lưng qua, nhích cái tảng mông của nó móc trong túi quần ra hộp nhẫn: “Còn có thể làm gì? Ý kiến tụi mày như nhau, hơn nữa tao suy nghĩ kỹ một chút, cũng không phải không có lý, tao có chút sơ suất. Đợi mẹ tao về xem sao.” Nói xong đẩy hộp nhẫn ra bàn, thở dài một tiếng rõ to.

Tôi gật đầu: “Đừng ảo não giống lão Phó, tao không muốn hai người anh em bên cạnh mình mặt mày u ám.”

“Buồn phiền cái khỉ gì, tụi mày nói đều đúng. Hơn nữa thời gian tao và Tiểu Thiên quen nhau đúng là ngắn thật. Cho là tao đi cầu hôn, chưa chắc người ta đã đồng ý, hay là cứ thử thách nhau trước đã.”

Tôi hưởng ứng: “Ừ, đường còn dài, gái còn nhiều mà.”

Chuông cửa reo lên, tiếng mở cửa ào ào, tiếng bước chân, tiếng thay giày lục cục, sau đó tiếng của Cát Cát: “Không ồn, không hát, không ngáy, hình như chưa uống say.”

Tôi và Đại Khí nhìn ra cửa. Cát Cát xuất hiện, mặc áo khoác màu cà phê, quần trắng, hiện rõ từng vòng trên cơ thể, tay cầm hai túi, thở hổn hển, nhìn thấy hai bọn tôi tít mắt lại cười, sau đó trợn mắt: “Vẫn còn uống hả?”

Tôi và Đại Khí nhìn nhau, đang định lên tiếng thì sau lưng Cát Cát lại xuất hiện một bóng người − Tiểu Thiên! Cô nàng mặc áo khoác đỏ, cũng xách hai túi, nhìn hai bọn tôi cười rất không tự nhiên.

Đại Khí đứng dậy: “Tiểu Thiên? Sao em... hai đứa đi chung hả?”

Tiểu Thiên xách túi chạy qua: “Gọi là cô giáo Chu.” Vừa nói vừa trợn mắt: “Uống bên ngoài xong về nhà còn uống! Em biết ngay anh ở cùng Lại Bảo chẳng học được gì tốt mà.”

…Nhất thiết phải dìm tôi? Tôi cũng trợn mắt: “Độc địa, có đạo lý không được bức hiếp vợ bạn, nhưng không có đạo lý nào nói không được giết đâu nhé!”

Tiểu Thiên liếc xéo tôi bĩu môi, ngồi xuống bên Đại Khí. Cát Cát cũng bước đến, đi qua ngồi xuống chiếc sô-pha đơn, thẳng người lên: “Ui da, mệt chết đi được!”

Đại Khí sát lại chỗ Tiểu Thiên, cười nịnh bợ: “Hi hi, Tiểu Thiên, xem này, anh chưa uống say nhỉ? Thực hiện đúng lời hứa rồi nhé!”

Tiểu Thiên chun mũi: “Vậy còn ít hả? Chẳng phải anh vẫn đang uống sao?” Vừa nói vừa đặt túi lên bàn, với tay lấy ra: “Đúng lúc hai đứa em mua ít đồ! Vốn dĩ bọn em mua về ăn, bây giờ coi như bố thí vậy! Nhìn này, hạt dẻ rang, thịt bò khô, khoai tây chiên, còn có thịt xiên nướng, cho vào lò vi sóng hâm một chút là được...” Vừa nói vừa bày ra từng thứ một.

Đang làm, bỗng Tiểu Thiên bất ngờ như phát hiện ra châu lục mới − chính là chiếc hộp màu xám. Tò mò mở ra xem, lập tức kêu ré lên, âm thanh thật khủng khiếp.

Cát Cát nghe thấy cũng xúm lại, giống Tiểu Thiên, phút chốc trợn tròn mắt, lấy tay che miệng lại, ngạc nhiên đến tột độ.

Tôi và Đại Khí bị tiếng kêu của Tiểu Thiên làm tỉnh cả người, nhìn qua thấy mặt Đại Khí đang nghệt ra, trông chẳng khác ếch ương bị treo cổ.

Đến lúc không muốn cầu hôn nữa thì lại bị Tiểu Thiên phát hiện ra hộp nhẫn, làm thế nào để thu dọn hiện trường bây giờ? Tên mập chết tiệt tại sao lại moi ra vứt lên bàn chứ! Tôi cũng bế tắc, sự việc đúng là quá bất ngờ. Đầu óc đang nhanh chóng cố tìm giải pháp, nhưng mớ bòng bong này tìm không được điểm mấu chốt − cửa ải này làm sao mà vượt qua đây!

Tiểu Thiên và Cát Cát mắt tròn mắt dẹt chụm đầu lại với nhau, bốn mắt dán vào chiếc nhẫn, hình như phụ nữ đều không thể miễn dịch với nhẫn.

Phải đến hai giây sau, sự chú ý mới từ từ chuyển từ chiếc nhẫn qua đối tượng là nguồn gốc vấn đề − tôi và Đại Khí.

“Của ai vậy?” Tiểu Thiên tay cầm hộp nhẫn mắt dán vào hai bọn tôi.

Tôi suy nghĩ nhanh, phút chốc nghĩ ra một câu nói vô cùng ngu xuẩn, thà bảo là nhặt được còn hơn! Ai quan tâm cô ấy tin hay không, trước tiên ứng phó cho qua chuyện. Việc không được chậm trễ, vừa định mở miệng, Đại Khí đã nhanh nhảu lên tiếng, đồng thời chỉ thẳng vào mặt tôi: “Của nó!”

Mặt tôi đần thối, im lặng tuyệt đối. Tiểu Thiên và Cát Cát lại diễn bộ mặt ngạc nhiên lúc nãy, nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn tôi, lại nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn tôi.

Đại Khí dựa nhẹ ra sô-pha, cố gắng ra vẻ tự nhiên, cười cười như tuyệt nhiên không việc gì liên quan đến nó.

Tôi hoàn toàn bấn loạn, ánh mắt kinh ngạc không hề thua kém hai cô gái kia, không biết phải đối phó bằng cách nào, chỉ còn cách vừa lắc đầu vừa gượng cười.

Tiểu Thiên từ ngạc nhiên chuyển thành vui mừng, xích tới trước: “Lại Bảo, là của anh hả? Chẳng lẽ anh muốn... chẳng lẽ anh muốn...” Vừa nói vừa từ từ quay qua nhìn Cát Cát.

Cát Cát hoàn toàn nói không thành tiếng, chỉ thẫn thờ ngồi đờ người ra, ánh mắt tỏ rõ không thể nào tin được, hình như hồn phách phiêu bạt vẫn chưa về. Tôi cười gượng lắc đầu, cũng chẳng biết còn có thể nói được gì.

Đại Khí có lẽ cho mình phản ứng nhanh nhạy, đang đắc ý, bắt đầu diễn kịch một cách khoa trương. Nó cười lớn, đập vào vai tôi bôm bốp: “Ha ha ha! Sợ gì chứ, cái này không phải của mày chẳng lẽ của tao được sao?” Vừa nói vừa quay sang, nhanh chóng làm động tác ra hiệu nhờ vả, cầu xin, muốn tôi phối hợp với nó.

Ok, ok! Thằng khốn này, mày vừa từ bỏ ý định cầu hôn, lại bị Tiểu Thiên phát hiện ra chiếc nhẫn, tình cảnh này mày đổ hết lên đầu tao. Nếu bình thường thì tất cả đều hợp tình hợp lý, sáng suốt, thông minh. Vấn đề là... ông nội ơi ông không biết đó thôi, bạn gái của ông ở đây, nhưng bạn gái của tôi cũng ở đây mà! Ông bảo tôi phải bò đi đâu tìm đường xuống đây?

“Thật không phải của anh…” Nín vài giây, tôi chỉ nói được mỗi một câu, đối diện với ánh mắt như muốn nuốt sống của Tiểu Thiên và Cát Cát, trán tôi vã mồ hôi hột, hay là... tôi đổ ngược lại cho Đại Khí?

“Trần mập, sao em thấy hai anh không được bình thường vậy?” Tiểu Thiên giơ tay vỗ vỗ mặt béo ụ của Đại Khí: “Có âm mưu quỷ kế gì đây? Khai nhanh, rốt cuộc là của ai?”

Đại Khí nhìn trân trân vào chiếc hộp đang được giơ lên ngang mũi nó, mặt nhăn lại, đột nhiên phá lên cười, giơ tay quàng cổ tôi: “Ha ha ha... Bảo à, tao không giấu giúp mày được rồi! Việc này cũng có gì đâu mà mất mặt!”

Ánh mắt hai cô nàng lại lập tức chuyển qua tôi.

Tôi toát mồ hôi lạnh, tai nghe Đại Khí oang oang giả vờ: “Hai em đừng nhìn Bảo như vậy, nó sợ đấy! Ha ha ha, mua nhẫn rồi lại sợ hãi, triệu chứng trước khi cầu hôn đây mà, ha ha ha...!”

Tiên sư mày Đại Khí... thù này hồi sau sẽ trả.

“Rốt cuộc là gì hả?” Tiếng của Cát Cát có phần sốt ruột, chờ đợi, cũng có chút uy hiếp.

Tôi vẫn bị tay Đại Khí quàng cổ, nó cố cười ha hả khiến nước bọt bắn cả vào mặt tôi, giọng chói lói: “Việc này khá rắc rối, Bảo đột nhiên cải tà quy chính, mua chiếc nhẫn về nói muốn cầu hôn, cũng không biết con gái nhà ai xui xẻo. Chậc! Anh hỏi nó cũng không nói, chơi trò thần bí với anh! Ha ha, xong rồi, giờ hai em về, nó càng không dám nói rồi!”

...Xong! Tôi biết Đại Khí đổ chuyện này lên đầu tôi, nhưng phút chốc đầu óc không phản ứng được nhanh vậy, nó không biết diễn viên nữ chính của tôi là ai mới hàm hồ như vậy, nhưng những gì tên mập này nói càn quấy lại vô tình trùng khớp với sự thật, không hề có kẽ hở!

Quả nhiên, ánh mắt Tiểu Thiên và Cát Cát nhìn tôi lập tức thay đổi, hai cô gái chắc chắn đã tin đó là sự thật. Không còn cách nào khác, lời của Đại Khí vô cùng giống sự thật, có lẽ cũng giống những gì mà họ đang nghĩ.

“Lại Bảo! Bảo ơi là Bảo, thật không ngờ... thật không ngờ anh...” Tiểu Thiên kích động, gương mặt sáng rỡ, nói lấp lửng rồi từ từ quay qua nhìn Cát Cát.

Tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái không tưởng, bên tai Đại Khí lại vẽ rắn thêm chân: “Đúng là không ngờ chứ sao, ai ngờ được chứ! Vốn dĩ nó vẫn đang rất kích động. Lúc nãy anh cũng khuyên nó vài câu, bảo rằng tình cảm không được quá bồng bột, bắt buộc phải có trách nhiệm, còn phải cho con gái người ta sự lựa chọn nữa. Nếu chỉ dựa vào bồng bột mà có thể hạnh phúc, tôi và Tiểu Thiên từ lâu đã có tiệc mừng rồi, chẳng phải sao...”

“Mơ đẹp quá nhỉ!” Tiểu Thiên lên tiếng: “Anh khuyên bừa gì Lại Bảo hả, sao anh nhiều chuyện thế!”

“Sao lại là khuyên bừa, người ngoài sáng suốt hơn chứ! Anh là bạn nó, cũng phải cho nó lý trí và lời khuyên hay mà!” Đại Khí hoàn toàn chìm đắm trong sung sướng, nó đã thoát khỏi cừa ải này, đang gân cổ cãi yêu với Tiểu Thiên, không hề để ý đến tôi và Cát Cát từ nãy giờ câm như hến.

Thật ra từ lúc nãy đến giờ, tôi không dám nhìn thẳng Cát Cát. Tôi không biết phải dùng ánh mắt và nụ cười như thế nào để giải thích hiểu lầm hôm nay. Nhưng lúc này Đại Khí và Tiểu Thiên đang đấu võ mồm với nhau, tôi cảm thấy không khí xung quanh tự nhiên trống trải, mắt Cát Cát vẫn luôn nhìn về phía tôi, làm tôi bối rối không biết trốn tránh thế nào.

Từ từ ngẩng lên, nhìn qua. Xoẹt − lúc nhìn thẳng vào ánh mắt Cát Cát, tôi biết mọi chuyện đã an bài.

Ánh mắt đó, có khó hiểu, có bất ngờ, có chút không thể tin được, nhưng nhiều hơn cả đó là sự vui mừng sung sướng. Thậm chí trong khóe mắt bắt đầu ngân ngấn nước. Thấy cô ấy như vậy, tim và não tôi bắt đầu chơi nhảy sào.

Tôi vốn dĩ định đổ lại lên đầu Đại Khí. Tôi biết nếu Đại Khí không nhận thì khả năng tôi bị tình nghi là lớn nhất, vì kiểu nói ỡm ờ và bằng chứng rành rành, nên rất khó giải thích.

Nhưng giờ tôi lại không dám, đối diện với ánh mắt đó của Cát Cát, tôi quả thực không nỡ, cũng không thể phủ nhận được. Cô ấy bây giờ dù tin thật hay giả, nhưng ít nhất cũng đang rất phấn khích. Nếu lúc này tôi lại tạt một gáo nước lạnh, thì sự đả kích sẽ rất lớn, hơn nữa đã tới nước này nếu đưa ra lời phủ định, rất có khả năng lưu lại một tiếng xấu, đại loại như: “Cứ cho là hiểu lầm, thì sao nhắc đến cầu hôn cũng làm anh tái mét cả mặt thế kia.” Rồi sau đó tôi sẽ bị vu cho là không thật lòng, cháy nhà ra mặt chuột, từ đó hiểu lầm giả biến thành hiểu lầm thật, hậu họa khôn lường, hậu họa vô cùng khôn lường mà!

Cát Cát vẫn nhìn tôi, khóe mắt sắp rơi ra từng giọt nước, mắt cô ấy như muốn hỏi là thật hay giả? Hai bên gò má động đậy. Tôi cười nham nhở, nhún vai. Quyết định trước tiên cho chuyện này qua đi, tới đâu hay tới đó, ít ra đợi cô ấy bình tĩnh trở lại rồi từ từ giải thích.

Đang suy ngẫm thì Cát Cát đột nhiên đứng bật dậy chạy vào toilet.

Tôi sững sờ, hai đứa kia cũng im bặt. Tiểu Thiên cũng đứng dậy chạy theo, lê xềnh xệch đôi dép hỏi với theo: “Chạy gì vậy, đồng ý hay không thôi chứ? Ha ha ha...”

Đại Khí thẳng cổ lên nhìn về phía nhà vệ sinh, miệng ú ớ: “Sao thế, cái này...?”

Tôi thở dài: “Tâm tư con gái, thằng ngu như mày không đoán được thì tốt nhất đừng đoán.”

Đại Khí vừa thoát nạn, cũng không nghĩ nhiều, rung rung mặt cười tội lỗi với tôi: “Cảm ơn nhé! Đúng là làm tao sợ đến nỗi tỉnh cả rượu!”

Tôi cười gượng, sự ức chế hay tức giận đều bị chặn lại ở cuống họng, không nói được gì nữa. Nó bình an vô sự, nhưng tôi phải thu dọn chiến trường thế nào đây? Được, đâm lao thì theo lao luôn vậy.

“Mày đúng là phủi sạch tay, bọn họ truy hỏi, tao tìm ai để đeo nhẫn bây giờ?” Tôi mếu xệch.

Đại Khí đắc ý, tặc lưỡi phủi tay: “Kệ mày chứ, thích tìm ai thì tìm vậy.”

Tôi cười lạnh nhạt: “Được, vậy tao cầu hôn với Cát Cát”

Đại Khí tiếp tục đắc ý, hoàn toàn không để ý đến: “Nó đâu có mù, nếu nhận lời mày thì hay.”

Nhìn gương mặt béo ú bị che mờ mắt không thấy sự thật, tôi có phần an tâm. Đang định nói vài câu, điện thoại đổ chuông báo tin nhắn, vừa cầm lon bia lên tu một hơi vừa nhấn xem tin nhắn.

“Tên khỉ gió! Em ghét anh! Em vô cùng vô cùng ghét anh!”

Cát Cát gửi đến.

Tôi đọc tin nhắn có phần buồn cười, sao mà ghét tôi được, rõ ràng tôi nhìn thấy người đang nhắn tin này mang một gương mặt hạnh phúc đến phát khóc ấy chứ.

Đại Khí tò mò nhào qua xem, bị tôi đẩy ra. Tên mập này không có áp lực gì nữa, phởn chí giằng co với tôi. Đang tranh giành thì Tiểu Thiên và Cát Cát bước ra, ngồi lại chỗ cũ. Tay Tiểu Thiên vẫn cầm chiếc nhẫn, nhìn tôi cười tít mắt, giơ tay ra trước mặt tôi.

Tôi lo lắng nhìn cô ta, lại liếc nhanh sang Cát Cát, cô ấy cũng đang cười tít mắt, khóe mắt vẫn còn đọng nước, gương mặt đỏ ửng.

Tôi hiểu ra: Thôi xong rồi, lúc nãy Tiểu Thiên chạy theo là muốn Cát Cát thử nhẫn?

Hộp đựng nhẫn đẩy qua trước mặt tôi, hai mắt Tiểu Thiên chớp chớp đầy âm mưu: “Trả cho anh! Vốn dĩ nếu em đeo vừa thì em đã giữ lại, rất tiếc hơi nhỏ... Hi hi... có người đeo vừa vặn đấy, nên em cũng không tiếc rẻ!” Nói xong nhìn qua Cát Cát nháy mắt.

...Trần Đại Khí! Kích thước chiếc nhẫn... Mày mua kiểu quái gì thế hả???

Đại Khí nghe xong mặt trắng bệch, nửa mặt bên trái vui sướng, nửa mặt bên phải buồn rầu. Cát Cát không dám hưởng ứng cái nháy mắt của Tiểu Thiên, cúi mặt nhìn qua chỗ khác không tự nhiên, nụ cười trên mặt lại không che giấu được.

Tôi hoàn toàn giương cờ trắng thúc thủ. Đúng là ý trời, là ý trời.

Đưa tay nhận lấy chiếc hộp màu xám, xoay xoay trong tay. Nói thật, từ lúc Đại Khí lấy nó ra tới giờ tôi chưa nhìn kỹ, giờ thấy quả không tệ, dù tôi hoàn toàn là đứa mù tịt về đồ trang sức, nhưng cũng phải công nhận nó rất tinh xảo và nhã nhặn. Viên kim cương ở giữa khá lớn, xung quanh còn gắn thêm nhiều viên nhỏ, có lẽ cũng khá đắt tiền.

Lòng tôi bỗng nhiên bừng sáng. Ha ha! Chẳng phải có đứa nói không phải của nó sao? Vậy thì được, tao thu nạp.

Giơ chiếc hộp lên, cố ý đưa lên trước mặt Đại Khí: “Này, đây là của tao nhỉ?”

Đại Khí hơi bất ngờ, cười nhăn nhở khó hiểu: “Uống nhiều quá hả? Không phải của mày thì của ai?”

“Của tao thật chứ? Mày xác nhận?” Tôi uốn giọng bỡn cợt.

Đại Khí đã hiểu ra, chắc cũng bắt đầu chột dạ, nhưng có Tiểu Thiên ngồi bên cạnh, nó chỉ còn cách lấy hết sức đẩy qua cho tôi, gằn giọng: “Còn khoe cái nỗi gì, coi chừng làm mất, mau cất nhẫn đi.”

Tôi cười vô cùng đắc ý, không che giấu, nhíu mày bỏ tọt hộp nhẫn vào túi: “Được rồi, tao đợi lúc nào rảnh sẽ đeo cho vị hôn thê của tao! Nhưng mà... nhẫn này đeo vào tay thì dễ, tháo ra thì khó đấy. Tối nay chắc có người mất ngủ đây, haiz…!”

Đại Khí cười méo mó, còn tôi cười sung sướng.

Nghĩ nhiều thì mất nhiều, lúc nãy tôi nói là cho Đại Khí nghe, nhưng hai cô nàng kia thì nghe lại có ý, Tiểu Thiên lập tức trợn mắt, hét the thé: “Gì mà đeo vào dễ? Anh nghĩ anh là ai? Hơn nữa, em còn phải nói với anh, người ta chưa chắc sẽ đồng ý đeo, mà đeo vào rồi mà anh còn dám tháo ra hả, dám coi đây là chuyện đùa sao!”

Tôi lập tức gật như bổ củi đồng ý, quả quyết mình chắc chắn nghiêm túc. Không dám nhìn biểu hiện của Cát Cát, nhưng nhìn thấy mặt Đại Khí nhăn nhúm, gần như sắp khóc.