Chương 12
Bước ra viện, Peggy nhớ lại nhớ lại cuộc đối thoại trước đây mấy ngày giữa cô với Scott, cùng những do dự của anh khi nghe cô nói những ý nghĩ của cô. Cô vẫn còn nguyên trong đầu các lời lẽ trao đổi. Trước tiên là câu nói đùa của cô mới cụ thể hóa ra bằng hành vi kia. Scott và cô vừa làm tình xong. Cả hai nằm dài ở trên giường, đầu Scott gối lên bụng dưới cô. Anh vờ nghe một tiếng động tưởng tượng phát ra từ chỗ tai anh áp vào. Cô giả tảng nhập vào trò chơi của anh:
- Anh nghe cái gì thế?
- Suỵt!
- Bảo cho em nào...
- Im, anh đang nghe nói!
- Anh đang nghe cái gì?
- Tim em...
- Sao, nó ở trên cao nữa cơ.
- Chắc chắn là không. Người ta chưa bao giờ bảo em là em có một quả tim rõ ràng nằm ở dưới rốn à?
- Chưa bao giờ. Có gì mà ngạc nhiên? Phần lớn người yêu của em đều điếc hết.
- Thằng ngoại quốc của em cũng thế?
- Trước hết, hắn không phải là người yêu, do đó em không biết hắn điếc hay không. Hai nữa hắn không phải là người ngoại quốc.
- Vậy là gì?
Bàn tay Scott uể oải leo ngược dọc vú Peggy.
- Những dám lấy nữ hoàng nước Anh cơ đấy! Khi tổ tiên chết dấp của anh chưa nghĩ đến khả năng leo một cây dừa thì tổ tiên của Socrate đã xây dựng các Acropole rồi.
- Hắn người Do Thái?
- Đạo chính thống, theo chủ nghĩa chủng tộc bẩn thỉu!
- Tệ hại nhất đấy. Anh khôhg tin đâu. Hắn quá giàu.
- Còn anh, đồ ngốc nham hiểm, anh nghèo đấy hẳn?
- Anh lại khác! Người ta không thể nghi ngờ anh được... Anh không làm một cái gì để kiếm tiền hết!
- Có gì đáng để huênh hoang đâu! Có điều... Có điều, Scott thân yêu của em, cái đó hết rồi! Tiền của ba, ý kiến của ba, ham muốn của ba, mệnh lệnh của ba, chấm dứt rồi! Sắp phải học tự đi lấy một mình đấy anh ạ!
- Cái đó mệt lắm. Mà nếu em tưởng rằng ba ra lệnh ở trong nhà thì em lầm to, mẹ ra lệnh! Thế nào? Em chẳng sắp đang thử trở thành mẹ của anh đấy ư?
- Ồ, im đi, Scott, chuyện nghiêm túc đấy!
- Em thấy hắn thế nào?
- Ai cơ?
- Thằng Hy Lạp của em?
- Em mới gặp hắn một lần trong đời. Anh có biết Dodino nói về hắn thế nào không?
- Ai thế?
- Amore Dodino, một gã người Pháp, chuyên theo đuổi đàn ông! Ngày kia anh sẽ thấy ở nhà Gớt Bự, hắn dự hội...
Scott vờ giận dữ, giơ hai tay nắm lấy cổ Peggy:
- Cô bảo cho tôi cô quen những thằng rối mà tôi chưa hề gặp ấy ở đâu?
Cô gỡ ra:
- Nghe này, buồn cười lắm! Hắn nói về Socrate thế này, “Hắn đẹp trai như Crésus” [1]... Bây giờ thì hãy gắng mà quên cái chuyện em thích bọn nước ngoài đi và hãy nhớ rằng khi người ta kéo được Crésus về phía người ta thì người ta làm Tổng thống Liên bang dễ như bỡn! Với tiền bạc của hắn và ý kiến của em...
-...
- Vâng thưa ông, chính thế! Và hãy cám ơn Chúa là đã gặp được một người nghĩ hộ cho ông đấy.
Cô hất lưng nằm dịch lại, để đầu sát vào đầu anh và gặm khá mạnh tai anh.
- Đây, để dạy cho anh nghe thấy tim em ở chỗ mà nó không đập!
Anh nhìn cô với vẻ con nít:
- Em có thể bảo cho anh biết tại sao anh lại đi mê một đứa tai quái như em không?
- Vì anh thích những đứa quấy hôi bôi nhọ. Và vì em già, xấu, ngu và nghèo. Anh có định nghe em không?
- Không. Hay là giải thích một lần nữa anh xem cái gì đã đẩy em tới chỗ đính hôn với cái thằng cù lần ấy?
- Để cho anh khỏi khốn khổ!
- Thì anh đã làm gì em nào?
- Anh không hỏi cưới em sớm hơn!
- Em có gặp lại hắn không?
- Tony ấy à?... Không...
- Có hay không?
- Có, hắn xấn xổ trở lại.
- Hắn vẫn yêu em?
- Hắn ta hử? Nói đùa! Hắn vẫn chỉ yêu có hắn thôi! Có điều là hắn phật ý. Hắn nói là đoạn tuyệt với hắn, em đã làm cho hắn trở thành một thằng mặt nghệt ở trong con mắt tất cả người Mỹ.
- Hắn đã nổi tiếng mặt nghệt từ trước khi em biết hắn cơ mà... Hắn có làm cho em ngán... luôn không?
- Quá lắm, theo sở thích của em.
- Em có muốn anh can thiệp với hắn không?
- Hắn hợm mình quá thể, không nhận được ra sự thật đâu. Đó là một đứa bé bị kéo dài mãi tuổi ấu thơ, quá bằng lòng với mình. Một gã bẩn thỉu...
- Anh can thiệp với hắn nhá!
Mặt Peggy sa sầm:
- Anh kệ đấy, em đã khá lớn để có thể làm cho hắn nín thin thít nếu hắn cứ nài. Chính vì anh, anh hiểu không? Em luôn luôn sợ rằng hắn gây ra một điều tai tiếng!...
- Nghe này...
- Không, em van anh! Việc em em lo.
- Nếu em muốn... Này, thằng Hy Lạp của em... Có lợi gì cho hắn mà hắn lại muốn chi tiền cho cuộc vận động tranh cử Tổng thống của anh nhỉ?
- Em chưa bao giờ nói là hắn muốn! Em nói là ta có thể thử xem.
- Và nếu anh trúng, người ta sẽ nói rằng anh được bầu bằng tiền của một gã dòng dõi lơ mơ. Phải có nòi...
- Anh chàng tội nghiệp ơi! Anh tưởng khi anh trúng cử rồi, người ta sẽ tìm hiểu xem anh trúng như thế nào đấy hử?
- Hôm kia anh biết được một tủ, qua một đứa bạn bồ bịch ở Thượng nghị viện. Gã Hy Lạp của em chết cháy rồi. Người ta đã tưởng hắn đã trả thuế quan nhưng cuối cùng họ chẹt hắn. Các cơ quan tài chính sẽ không tha thứ cho cái việc hắn đã lừa họ đâu. Họ sắp mó đến gáy hắn rồi. Trước tiên, họ sẽ bắt hắn nhè ra mười triệu đô-la. Và đó mới chỉ là một cái mở đầu thôi! Những công ty dầu lửa lớn đang đòi chính phủ trị hắn.
- Có một ai giúp hắn thì không bị đâu!
- Em có quen ai khá hâm để đặt cược vào một con ngựa què không?
- Có, anh đấy. Khi một gã bự có một nghìn triệu đô-la thì có tội hay không, gã cũng chẳng sầy vẩy.
- Chớ trông mong vào đây! Nếu người ta biết giữa hắn và anh có chút xíu cấu kết thôi thì cuộc bầu cử của anh đi đời.
- Đúng, nhưng người ta không biết thì lại ngon ơ. Cố nhét điều này vào cái đầu ù lì của anh: hắn là dân chơi cờ đấy. Trong con mắt hắn, anh là một con tốt mà giá trị đang bềnh lên. Nếu ta làm khéo thì hắn nhận lời! Từ bao giờ thì đồng tiền có mùi thế?
- Tiền của hắn thì có.
- Còn những xí nghiệp lớn chi tiền cho anh, anh tưởng chúng do những kẻ hát đồng ca trong nhà thờ quản lý anh đấy phải không?
Scott nhìn thẳng vào mặt cô rất lâu:
- Em có biết hắn đang ngồi đấy chưa?
- Hắn à?
- Ừ...
- Thế nào?
- Ngay tại đây, Ở New York.
- Say rượu mà lái xe hả?
- Em rất ngộ... Anh đã bảo em rằng hắn chết cháy rồi đấy thôi!
- Kể đi...
- Họ đã chộp hắn cách đây hai năm, các kiểm soát viên tài chánh. Năm 1945, ở châu Âu không còn qua một cái tàu nào nữa. Chiến tranh đã phá sạch tan tành. Gần hết chủ tàu đều phá sản. Tất cả, trừ bọn Hy Lạp, trong đó có cái tên Hy Lạp của em. Trước chiến tranh những thằng bẩn thỉu này có thói quen bảo hiểm tàu của chúng với bảo hiểm phí vớ vẩn thôi. Năm 1939, các công ty bị lường gạt phát chán lên. Họ quyết định nhất loạt các tàu chở hàng và chở dầu treo cờ Hy Lạp sẽ bảo hiểm theo kiểu lãnh bao, bất kể giá trị của tàu thế nào. Ở một mặt nào thì không công bằng vì những cái tàu cà khổ cũ kỹ phải trả tiền bảo hiểm phí cao gấp mười lần giá trị thực tế của chúng. Em muốn sao, họ cáu mà, hoặc chấp nhận, hoặc thôi. Đang lúc đó, rầm, cuộc đổ vỡ lớn bắt đầu. Khi chiến tranh kết thúc, người ta thấy ai đứng đầu tiên của quầy đòi bồi thường? Bọn Hy Lạp! Tôi yêu cầu bồi thường chiến tranh, công ty Lôi phải hoàn trả tiền nong lại cho tôi ngay lập tức, nghĩa vụ của các ông là phải cho tôi vay tiền để tái lập hạm tàu của tôi... Nguồn tiền, nguồn của mà... Một trận mưa vàng lên đầu bọn chúng.
- Các cha ấy thiên tài!
- Khoan! Đừng nói tởm thế! Trong khi đó có những tên Mỹ ngu ngốc đáng thương lại ở đây vĩnh viễn không về nữa.
- Cuộc đời là thế, đúng không?
- Ừ, cuộc đời của kẻ khác thường đúng. Chẳng hạn, anh.
- Xin lỗi Scott.
- Không sao...
- Em rầu cho Williams. Nhưng khi có những tham vọng như của anh thì người ta cần phải thực tế. Chiến tranh chưa bao giờ ngăn cản việc làm ăn. Anh làm thằng ngốc hay cái gì thế?
- Khi châu Âu đã được giải phóng bởi những sự chăm sóc của chúng ta rồi thì người ta chạc vào những dư thừa của chúng ta. Ở bên ấy, họ không còn một xưởng đóng tàu nào nguyên vẹn. Ai đã xô vào mua những tàu chở quân đổ bộ của chúng ta?
- Bọn Hy Lạp.
- Em được thưởng một túi bột giặt! Em có thể nói ngay là thằng Hy Lạp. Riêng mình hắn, Socrate đã mua hai nhăm chiếc, rẻ hơn ba lần, mười hai triệu đô-la, một số tiền thảm hại. Và từ chỗ người ta phải bố thí cho, hắn bước lên hàng những người cạnh tranh nguy hiểm của ngành vận tải dầu lửa của chúng ta. Tàu của hắn chạy hăm tư giờ trên hăm tư giờ, thủy thủ thay ca nhau làm suốt ngày.
- Thì sao, bất hợp pháp à?
- Không. Những cái đó làm cho chủ tàu chúng ta khó chịu. Năm 1947, người ta phải bán rẻ lần thứ hai. Nhưng lần này có khác tí chút, phải là công dân Mỹ mới được hưởng lộc trời.
- Anh không được hào hiệp với hắn lắm. Chắc đó là cái anh gọi là cuộc chơi tự do của cạnh tranh đấy nhỉ?
- Đừng lo, hắn vượt ra rất giỏi! Một vụ lùng! Hắn lập ra những công ty Mỹ hay là mua lại những công ty đang phá sản. Dĩ nhiên những công ty này là những số đông trong sở hữu mới nhưng lại do hắn chi tiền ở đằng sau... Hắn quẳng cho họ hai mươi lăm triệu tiền góp nợ, giữ cho hắn bốn mươi chín phần trăm các cổ phần, và thế là xuôi! Hắn lại vớ được hơn ba chục tàu đổ bộ của chúng ta!
- Hắn có trả tiền hay không?
- Bốn nhăm triệu đô-la.
- Thế trách hắn cái gì?
- Không gì cả. Nhưng trong khi đó, các tàu của hắn hoạt động hết công suất có lẽ đã mang lại cho hắn gấp năm mươi lần số đó.
- Em nói thật là anh ghen đấy!
- Khi người ta ngán, người ta xùy lên hắn những nhân viên ngân khố. Biện pháp thứ nhất, họ đã tịch biên mười tám tàu nằm trong vùng biển Mỹ...
- Hoan hô, trang nhã lịch sự lắm! Này Scott, trong câu chuyện anh nói thì ai ăn cắp của ai? Em mong rằng hắn đã thu hồi được các tàu của hắn.
- Em nghĩ là hắn thiệt đấy à? Các cái tàu sắp đem vứt đi, cùng với những cái đã kiếm được tiền cho hắn rồi! Chính lúc ấy, hắn đã phạm vào một lần vụng dại duy nhất của hắn: Hắn đã lầm mà chìa mặt ra ở New York, để làm gì thôi. Người ta đã giam hắn lại.
- Lâu không?
- Không, than ôi, có mỗi một đêm!
Peggy cười rú lên:
- Hắn đã giễu các anh!
Scott cố giữ không tủm tỉm cười: bất kể cái cách anh vặn vẹo câu chuyện như thế nào, anh chỉ thấy một kết luận có thể có ở đó là: đúng thế, cho đến bây giờ Socrate vẫn cứ lừa được người Mỹ các anh! Anh đủ khôi hài để kể tiếp:
- Chưa hết! Ngày hôm qua, người ta thả hắn ra vì nhà tù bị một bầy luật sư quốc tế bâu đến, nhưng người ta vẫn giữ việc truy tố về vi phạm luật vận chuyển. Người ta áp đặt cho hắn một cuộc thương lượng: ba mươi trong số các tàu của hắn treo cờ Mỹ, để cho tơ-rớt của hắn chỉ có thể do hai người Mỹ kiểm soát chứ không phải do hắn nữa.
- Hắn nhận không?
Scott phá lên cười:
- Ngay lập tức!
- Tại sao anh cười? Hài hước à?
- Em chưa nghe đến chỗ hay nhất! Hai người Mỹ nói đến kia, em biết là ai không? Chính con hắn mà khi đẻ ra hắn đã cho nhập quốc tịch Mỹ! Những thằng oắt bảy tuổi chủ tịch tơ-rớt! Và hắn đỡ đầu!
- Nhưng thật là kỳ diệu! Scott! Anh không có tinh thần thể thao! Lẽ ra anh phải ngả mũ chào hắn!
- Chờ lễ tang của hắn. Tất cả đều có kết thúc. Bây giờ họ lại sắp chọc gậy mới vào bánh xe hắn. Và cho cả thằng kia nữa, đứa anh em cột kèo với hắn.
- Kallenberg à? Nhưng anh biết đấy, em đã kể với anh! Khi em quen anh là em từ nhà tên này ở Luân Đôn đến. Một buổi dạ hội điên, hoàn toàn điên rồ, ở đó đêm 13 tháng Tám, người ta đã mừng Nô-en có tuyết, lính leo núi và đủ thứ động trời!
- Và trong lúc đó, anh chờ em như một thằng ngốc!
- Dĩ nhiên, anh chưa quen em lúc ấy! Cái điều làm cho anh phải khổ sở... Anh biết không, ngộ lắm, vì Kallenberg và Socrate ghét nhau. Và cái đó phức tạp thêm do chỗ cả hai cùng căm ghét bà mẹ vợ, mụ già Médée Mikolofides.
- Nhưng thật là kịch của Sophocle [2]!
- Anh đừng tưởng bình luận hay lắm đấy! Trong gia đình này, chỉ có một vấn đề là xem ai sẽ thành công trong việc loại trừ những người khác? Bà quý phu nhân ngấm ngầm hạ thủ hai anh con rể, vợ hai anh này chỉ nghĩ cách xoay tiền của chồng...
- Tâm tính tốt đẹp thật...
- Hai con mặt nghệt nhạt phèo, không nói đến đứa thứ ba nghe đâu hình như hoàn toàn hâm, một loại mê tín thần bí! Nhưng cái đó đâu cần quái gì phải không?... Anh đừng có mà tước bỏ đi mất một đồng minh như vậy cho anh. Hãy đến ít nhất một giờ ở nhà Nớt thôi là anh sẽ thấy mặt mũi hắn!
- Hắn sẽ ở đấy thật?
- Chắc chắn! Mỗi lần ly dị, Nớt đều không quên mời tất cả người yêu cũ đến dự!
- Ả có với hắn?
- Thường xuyên, giữa các cuộc cưới xin. Một chuyện xưa rồi.
- Các bạn em tuyệt lắm...
- Em có can thiệp vào các bạn của anh không? Nớt thì chúa. Bọn này từ mươi năm nay cái gì cũng nói với nhau, đứa này làm bất cứ cái gì cho đứa kia.
- Ai đảm bảo với em là hắn sẽ đến?
- Anh có lẽ quên mất rằng vì yêu anh, em có thể không kém gì Mata-Hari [3] đâu. Anh nghe nói đến Menelas chưa?
- Có, như tất cả mọi người... Bà ta hát phải không?
- Không, đồ man rợ, bà ta chơi pi-a-nô.
- Quan hệ thế nào?
- Nớt bảo em rằng Socrate ngưỡng mộ vô điều kiện Menelas. Nớt cho Socrate biết là thần tượng của hắn sẽ đến dự hội. Như thế đấy, hết.
- Ít ra bà ta cũng biết biểu diễn chứ? Anh ghét nhạc cổ điển!
- Tưởng dễ được nghe đấy! Tất cả tiền của cái đảng anh cũng không đủ chi cho một buổi biểu diễn độc tẫu của bà ta!
- Anh lười học pi-a-nô thật là ngu ngốc!
- Nào chỉ có ngu ngốc ở cái mục ấy không đâu! May mà có em bên cạnh đấy, đồ tồi tàn!
Cô nhào mạnh vào anh, đè gí anh xuống giường và cắn lấy môi anh. Với Scott, đó là cách duy nhất trong cuộc đấu hót.
Ngắm mình trong gương, Socrate cười khẩy một cái chua chát: hoặc bộ quần áo này cắt xoàng, hoặc người ngợm ông không ra quái gì hết. Ba bộ bằng alpaga đen, vừa mới từ Luân Đôn gửi tới sáng nay. Hễ ông vừa mặc vào lập tức trông lại có vẻ nhàu nát của những bộ mà đến dân tỉnh nhỏ mang hôm Chủ nhật. Tuy thế nguyên nhân không phải tại người thợ may lẫn tại dáng vóc ông. Trần truồng, trông Socrate nom mảnh và gân guốc, không mỡ thừa, không ụ thịt, tuy người ông thấp đậm. Mặc may ô, còn chịu được. Nhưng hễ lồng áo sơ-mi vào thì ông giống một tay bán phó mát liền. Tại sao? Ông không biết. Có điều là nó như thế đấy. Mới đầu ông bắt tội đám thợ may làm hỏng, không tài nào ông chấp nhận nổi sự ly dị bẩm sinh giữa mọi thứ quần áo với người ông.
Rồi ông đành chịu, ngán ớn thấy rằng các bộ mới may này lại không hợp với ông bằng những bộ cũ, những bộ người ta làm cho ông hai mươi năm trước đây và ông vẫn còn mặc. Với hình thù này, thì chẳng thành vấn đề là mặc màu gì khác ngoài màu tối cả, trong những nhà ghé chân của ông ở Paris, Luân Đôn, Athènes, Roma, New York, Mexico hay Munich [4] ông có cùng loại trong tủ đứng vài chiếc sơ-mi và năm bộ alpaga đen vĩnh viễn giống nhau, và chỉ thế mà thôi. Ông buồn rầu tụt chiếc áo vét, để mặc nó roi xuống đất rồi tháo nút cà-vạt. Buổi dạ hội ngu ngốc này ở nhà Gus Bự làm cho ông bực dọc ghê gớm. Một an ủi là nàng Menelas sẽ có mặt ở đấy. Lindy Nut, vốn là vợ của Gus đã báo cho ông biết như vậy. Đáng ngạc nhiên... Nói chung, Nut, người đã từng có quan hệ mập mờ vừa là bạn thân vừa là người yêu, không hề cho ông hay về những loại chi tiết này. Trái lại, chị tránh cẩn thận việc cho ông tiếp xúc với những đàn bà quá xinh đẹp, ghen bóng ghen gió với mọi sự ngưỡng mộ không dành cho chị. Quan hệ của ông với chị đã có từ mười năm rồi. Khi nào một trong hai người chán nản thất vọng thì lại đến ẩn náu nhà người kia, yêu cầu sự cứu giúp nhất thời. Trong cuộc hôn nhân cuối cùng của mình, chị đã không vớ vẩn lấy một chủ giàu mỏ sau này trở thành một trong những khách hàng của ông. Ông mủi lòng liếc nhìn tâm thiệp mời:
XIN MỜI NGÀI TỚI DỰ BUỔI LIÊN HOAN - LY HÔN DO LYNDY VÀ GUSTAVE BAMBILT TỔ CHỨC NGÀY 22 THÁNG 7 NĂM 1958 TẠI NHÀ RIÊNG 127 ĐẠI LỘ CÔNG VIÊN, TỪ 22 GIỜ (NGƯỜI DỰ HÓA TRANG). GUSTAVE VÀ LYNDY SẼ ĂN MỪNG CÙNG VỚI CÁC NGÀI CUỘC CHIA TAY CỦA MÌNH. CHỦ ĐỀ: “BIỂN, TÌNH, TIỀN” X.T.L.
Socrate khinh bỉ ném tờ giấy láng cứng đi... Ông không chịu được cái việc ăn mừng một cuộc ly hôn, chẳng khác gì một lễ rửa tội, không hiểu nổi một lễ trọng đến thế lại có thể là cớ để tổ chức một dạ hội vô duyên, cái ngày mà người ta gạt đẩy ông. Đúng là hai kẻ lõi đời này đã quen nết rồi!
Gus Bự ly hôn lần thứ mười một, Nớt lần thứ ba. Cả hai cộng những mười bốn bận!
Chỉ những người Mỹ mới có khả năng điên rồ để phạm cái loại lỗi này, loại lỗi gây ra cho ông một sự bực tức mà ông không rõ nguyên nhân của nó là do việc giáo dục, dòng dõi, hay những nguyên tắc của ông. Vả lại, ông cũng chẳng biết đến điều đó. Đào sâu vấn đề này, cũng bằng xem lại nền hòa bình vũ trang ông duy trì một cách chật hẹp với Lena. Từ hai năm nay, thực tế họ không gặp nhau nữa, tuy hai bên đều hết sức cố gắng cứu vớt cái bề ngoài của một cặp vợ chồng đoàn tụ, cứu vớt con cái, gia đình... Trong những tháng đầu tiên cưới nhau, ông thực sự cảm thấy thèm khát đến điên cuồng về thể xác đối với cái tuổi mười bảy của Lena. Rồi thân hình con trẻ của cô thôi làm cho ông ngạc nhiên - đó là thời điểm mà ông xác định vào sau lần cô thai nghén và đẻ hai đứa con sinh đôi. Thế là ông bèn tìm kiếm một sự tương đương với cô thiếu nữ thôi không còn ở vợ nữa, hy vọng sẽ yêu được người đàn bà lẽ ra cô phải trở thành sau khi sinh đẻ - nhưng cô chỉ là cái bên ngoài của người đàn bà ấy mà thôi.
Lena không hiểu chút nào, hết lòng cuồng say quấy động chồng cô. Đôi khi, ông đã thử giải thích cho cô những mục tiêu của ông, các phương tiện vững chắc mà ông dùng để đạt tới những mục đích đó: điều này cô chẳng thích thú gì!
Ông lại mặc vào chiếc áo vét đầu tiên trong ba chiếc ông vừa mới thử, hy vọng có một phép màu: còn tệ hơn lúc nãy.
Trong khi xoay hai trong ba cánh tủ gương, ông đã nhìn thấy được đằng sau và nhận ra dứt khoát rằng trên vai ông, bộ quần áo y như thể thứ bán cả mớ ê hề ở ngoài phố vậy. Những lúc duy nhất Lena nhìn ông thật sự đều là để quở quang ông ăn mặc không đẹp. Ngoài cái đó ra... cô nghe ông một cách chăm chú, lễ độ, chìm đắm trong một giấc mơ tươi đẹp, bí mật, thường xuyên, gật đầu tán thưởng mọi ý nghĩ say sưa của ông, vĩnh viễn xa vắng và luôn luôn có mặt. Cô ta nghĩ đến cái gì? Cô ta có một người yêu hay nhiều người yêu? Và nếu có thì tại sao ông lại không được báo tin cho hay? Ông thoáng nghĩ rằng trong loại cảnh ngộ này, những người liên quan thường là những người được biết tin sau rốt. Có một gã, hay diễn viên kia, ông rất ngờ là Lena thích. Ông phát hiện ra điều này khi xác nhận thấy hắn là người duy nhất không ra mặt tán tỉnh Lena. Đúng thế, nhưng cái gã điển mã rỗng tuếch bản thân lại bị mụ vợ hay gây chuyện kiểm soát thường xuyên. Vậy là thế nào?
Một hôm, Irène đã đánh bạo bóng gió một cách thâm hiểm đến vấn đề này. Cô hỏi liệu ông có ghen với những người đàn ông quay quanh Lena không. Ông trả lời cô ta rằng ông coi những sự kính yêu ấy là thuộc về ông, chẳng khác nào những sự kính trọng người ta tỏ ra đối với người chủ của một đồ vật hiếm hoi và quý báu vậy.
Tò mò nổi lên, muốn chơi lại cô chị vợ, ông đã cho tìm hiểu về đời tư Irène và thất kinh biết rằng ả này có những cuộc đi lại ngắn ngủi, nhoáng nhoàng với đám gia nhân, linh mục hay lính tráng. Cái tin đó thì phát ớn, nhưng lại đáng khoái trá, ở chỗ Kallenberg vốn lại huênh hoang, tự mãn biết mấy về bản thân hắn. Và có thật thế không? Ông thấy khó chịu vì phải tin ở điều đó. Nếu những chuyện dính líu đến cô chị vợ là đúng thì tại sao những lời Irène ám chỉ Lena lại sai?
Bị dằn vặt, ông đi lại lại trong phòng, bộ phận nhỏ nhoi của cả dãy buồng vương giả ông thuê năm ở khách sạn Pierre. Mỗi lần trở đi trở lại, ông không nhìn đến ba bộ quần áo nằm nguyên xi như lúc chúng rơi xuống trên mặt đất. Mỗi bộ đáng giá những hai trăm bảng Anh. Ông không sang bên phòng khách và lấy một cái gối đặt trên những chiếc ghế bành. Cáu kỉnh, ông toan dứt đứt những sợi dây buộc nó. Không được, ông vào buồng tắm rồi trở ra với một lưỡi dao cạo và dùng nó cắt dây. Trong hộp giấy tuột sổ ra một mớ tùm lum những áo quần cổ lỗ: một bộ quần áo của giặc biển mà ông mặc vào, cái quần màu đen đã bợt ở bên gối, chiếc sơ-mi đã cũ màu đỏ máu, đôi bít tát dài màu lụa trắng. Ông tự soi ngắm: không nghi ngờ gì, trông lại có một cái vẻ khác hẳn với những mẫu quần áo màu xám, màu đen ở Saville Row! Cuối cùng là một chiếc mũ ba sừng màu đen mang ở phía trước một cái hình đầu lâu truyền thuyết. Ông đặt chiếc mũ trên đầu, ở trong nhiều vị trí khác nhau, tìm một vị trí sao cho ông có vẻ hung dữ oai vệ nhất. Ông quay về phòng khách và lấy ở trong giá để ô ra một thanh gươm đánh nhau ở dưới tàu. Ông luồn nó vào trong thắt lưng. Không may nó dài quá, ông phải kéo lê trên mặt đất. Ông kéo cán gươm lên thì nó va phải mỏ ác ông. Lần này, vỏ gươm không cào lên thảm dưới sàn nữa. Ông ưỡn ngực... Nếu nàng Menelas không mê thì chẳng còn cái gì đáng làm cho hy vọng! Cái bất tiện duy nhất là ông không thể cúi xuống được nữa. Chuôi gươm thọc khó chịu vào dạ dày ông. Ông vụng về rút gươm khỏi vỏ và vung mạnh ở trên đầu. Không thể ngờ việc cầm một vũ khí lại biến đổi bạn đến như thế được! Ông thấy mình hung dữ lên và khát khao được vì tình yêu của một người đẹp nào đó, thách đấu với một tên láo xược.
Chú thích:
[1] Crésus: nhà cự phú thời cổ La Mã. Thường nói: “Giàu như Crésus”. Đây là chơi chữ, ý mỉa Socrate giàu như Crésus không đẹp.
[2] Nhà viết kịch thời cổ Hy Lạp.
[3] Một nữ gián điệp nổi tiếng ăn chơi, thủ đoạn, sau bị tử hình.
[4] New York và Munich là hai thành phố lớn của Mỹ và Tây Đức. Còn lại là thủ đô các nước Pháp, Anh, Hy Lạp, Italia, Mexico.