← Quay lại trang sách

Chương 15

Em biết là đã mười năm rồi còn gì?... Em biết chứ?

- Belle chứ gì?... Vâng...

- Ít nhất thì em có thể giải thích cho anh là vì sao?

Marc nghiến răng. Những động cơ của chính anh, anh cũng chẳng có thể hiểu nổi, vậy thì Lena... Anh thận trọng như nâng trứng:

- Thời gian trôi đi thật như điên...

Lena bất bình, sửng cồ:

- Đó là đời em trôi đi! Không phải thời gian! Anh cho là còn có thể kéo dài được bao lâu nữa? Em không còn chút tình cảm nào đối với ông ta. Một năm em gặp ông ta mười lần, và để nói con số. Ông ta bôi nhọ em với bọn đĩ, ở khắp nơi. Và anh, trong khi đó, anh làm gì?... Khi nào thì anh quyết định gánh lấy trách nhiệm, trách nhiệm của anh?

Những người quen Lena đều coi cô ta là vô cảm. Ở chỗ công chúng, hình như không có gì làm cô ta quan tâm. Hiếm khi cô ta cho một ý kiến, không bao giờ phát biểu một suy nghĩ cá nhân, với bất cứ ai. Trừ với Marc. Hình như cô ta mà cô ta trút vào anh nỗi niềm đầy ắp của cô ta không thổ lộ được với ai.

Một tháng sau những chuyện xảy ra ở New York, cô đã đòi anh gặp cô ở chỗ lánh ẩn của họ tại phố Chuồng chim trĩ. Để thoát cảnh Belle đang tổ chức những cuộc nhàn du của họ ở Eden Roc, Marc đã phải làm những kỳ công, lấy cớ có một nhà sản xuất phim tới Paris. Belle không dễ bị mắc lừa, nhưng chị đành để anh đi, vùi đầu một cuộc đánh bài trong đó chị may từ đầu đến cuối. Còn Lena thì chỉ ghé qua thôi.

Ngay tối đó, Lena phải gặp chồng ở Baléares [1]. Từ chiều hôm nay, chiếc Phi Mã và đoàn thủy thủ của nó đang chờ khách tại Palma ở Majorque. Theo thói quen, Socrate không cho ai hay những xê dịch của ông. Đến phút cuối cùng, ông mới ra lệnh nhổ neo. Khách dự các chuyến du lịch trên biển của ông không biết tên những người cùng đi mà họ chỉ gặp ở trên bong du thuyền. Chỉ ra biển rồi, họ mới hay mục đích cuộc du lịch. Không ai phàn nàn gì chuyện đó.

Socrate có thiên tài về việc pha trộn và biết biến hóa hoàn hảo các liều lượng người đi chơi, người chính khách, nữ diễn viên quốc tế được mời - chị Deemount chẳng phải là đã bẫy được bao nhiêu những bạn cộng sự, tương lai của Socrate vào trong cái điều bí ẩn của con mắt chị đó sao... Dẫu sao, mỗi nhân viên nổi tiếng đều được bảo đảm chỉ có gặp những nhân vật nổi tiếng khác mà thôi. Các vai phụ thì tuyển tại chỗ, dọc theo các bến đỗ ghé, những con gái và con trai không ai hay biết mà sắc đẹp sẽ không giam hãm họ ở trong cảnh vô danh lâu mãi đâu. Biển, mặt trời, những dàn nhạc, rượu, thức ăn cao lương mỹ vị và cảnh nhàn nhã vô vị lo liệu những phần còn lại.

Từ nhiều năm rồi, Lena hờn dỗi với những chuyến đi biển này. Khi không thể gặp Marc, cô ta đi đến các du thuyền khác đem theo nỗi thờ ơ chán ngán và cái duyên dáng thanh nhã của cô. Vậy mà khi đọc những trang tiếng vang của các nhật báo lớn cô luôn luôn cảm tưởng đã để lỡ mất một cái gì đó không đi theo chồng. Rõ ràng chiếc Phi Mã chỉ có thể buồn chết người khi nào có cô ở trên đó. Ngỡ đâu riêng sự có mặt của cô ta đã làm tê liệt được tính vui đùa và sức sống của Socrate. Ngoài ra, tuy cô tưởng cô đã hoàn toàn không còn gắn bó với ông, cô vẫn khó chịu đựng nổi việc ông trưng mặt ra với những người đàn bà khác. Tuy cô tự do như không khí nhưng người vợ chính thức lại là cô...

- Marc?

- Hử?...

- Nếu em giải thoát được em... anh có lấy em không?

Một chút ớn lạnh lâm tâm hai cái vai trần của người diễn viên điện ảnh: cẩn thận, đất dễ trượt té đấy.

- Em biết mười mươi là...

- Vâng, nhưng mà anh đã có vợ, anh...

- Nếu một ngày nào đó em không có chồng nữa thì anh sẽ tự giải thoát ngay lập tức.

- Anh tưởng mụ sẽ buông anh ra như thế này à?

- Anh buông chứ không phải cô ấy.

Anh điểm cho câu nói bằng một cái hất hàm. Đôi khi anh cũng tự tin lời anh.

- Nói đứng đắn chứ?

- Đứng đắn!

- Anh có thể đem cái gì anh quý nhất trên đời ra, thề cho nó không?

- Nếu em muốn. Anh lấy đầu em ra thề.

- Không, đầu anh.

Marc dị đoan... Anh đã lầm không trả lời ngay, Lena nài:

- Thế nào?

- Nghe này, thế là ngốc!... Anh sợ cái trò đó! Em có tin lời anh không?

- Anh thề đi...

- Kìa...

- Thề!

- Được, anh thề với em.

- Trên đầu anh. Nói: “Anh thề cái đó trên đầu anh”

Bị kẹt cứng anh làu làu:

- Anh thề cái đó trên đầu anh.

- Ôi, anh yêu của em!...

Lena nhào vào anh và hôn anh lia lịa... Anh ngán đến cổ và muốn ra khỏi cái giường - nhà ở này.

- Anh đã thề đấy nhá, Marc!... Anh đã thề! Bây giờ, em không sợ nữa... Em biết còn lại cái gì em phải làm!...

Mới đầu, anh nghe mà không bỏ vào tai câu nào, cho đến khi nó lọt vào mang một ý nghĩa. Anh ngừng thở, như bị một quả đấm vào bụng. Anh lắp bắp:

- Lê-na!... Em muốn nói gì thế?... Cái gì còn lại em phải làm?

- Im anh!... Anh sẽ thấy!...

Giọng mơ màng và âu yếm của cô ta dìm anh vào một nỗi lo khốc liệt.

Socrate trượt chân, chửi thề, bám lấy vách hành lang chạy giữa thân tàu và tức tối nhìn ngắm cái suýt làm cho ngã: một cục phân chó. Trong dãy hành lang bằng gỗ đào hoa tâm đánh bóng dẫn tới phòng ông, cái của này cũng ngược đời chẳng khác nào một con chuột chết ở trong một bình sữa. Ông xem xét nó thật gần, nhận thấy nó không phải mới có, bèn hét:

- Nicolas!

Lúc này, mười một giờ tối. Socrate đang trong một cơn bắn giết người. Từ bốn mươi tám giờ nay, chiếc Phi Mã ở trong tình trạng báo động, sẵn sàng nhổ neo, chờ những vị thượng khách không đến: Menelas và chồng chị.

Cặp vợ chồng này đang ở Venise [2], nơi mà vụ bê bối cuối cùng của “con báo” đã lọt tới Majorque, khi chị đang ở trong dãy phòng của chị tại khách sạn Danieli, uống một cốc nước cà chua ép, chị đã bị một con ong vò vẽ cắn vào ngón trỏ tay phải. Một tí dấm cũng đủ cho chị đỡ đau nhưng chị kinh sợ sự đơn giản. Trong lúc Mimi chạy ngược lại xuôi báo cho các người tổ chức rằng chị không thể độc tấu được, gọi dây nói cho công ty Lloyd, giải thích với báo chí, xếp đống lại hàng trăm bức điện cổ vũ từ khắp thế giới gởi đến, thì Menelas chẳng thiết cả đến những lời trách móc của những người hâm mộ chị hay của ông thị trưởng, cứ nằm lì ở trên giường và tiếp ngay tại đó những đỉnh cao nhất của giới y học Ý. Dĩ nhiên là không thể nào biểu diễn được với cái “vết thương ghê gớm” này.

Việc trắc trở đáng rầu. Socrate từng giở các kho tàng về cách thuyết phục ra để mời chị lên tàu mình, đành phải chờ mỏi mắt thôi vậy.

Tuy thế, sự thể đâu có đơn giản. Từ Venise, vợ chồng Gonzales del Salvador phải bay đi Nice để về du thuyền của họ, chiếc Olympe, thả neo ở Monte-Carlo. Từ đấy, họ có ý định đi tới Saint-Tropez [3], đi kiểu vật vờ đến đâu hay đó. Socrate đã gợi ý họ là đến gặp chiếc Phi Mã ở Palma rồi lênh đênh tám ngày nữa ở Địa Trung Hải, Minorque, Ibizza, ngược lên phía bắc về Cadaquès, dọc bờ biển Tây Ban Nha, rồi đặt họ tên Monte-Carlo nơi mùa nghỉ đang độ đông vui nhất.

Nhưng chiếc máy bay Socrate giữ dành riêng cho họ ở sân bay Venise cứ kẹt ở mặt đất. Rõ ràng Menelas vẫn còn dưỡng bệnh chưa hề chuẩn bị khăn gói lên đường. Ở Ý, người lái thực tế là ngồi chôn chân ở ghế bay, từ hai ngày nay chỉ làm có mỗi việc trả lời y như nhau những điện vô tuyến anh ta nhận được hàng ngày từ chiếc Phi Mã đánh đến.

“Ông và bà Menelas vẫn chưa đến để lên máy bay”.

Người ta giải thích hoài cho anh ta rằng trong một cặp vợ chồng, người vợ lấy tên người chồng nhưng không xong. Bởi sự hiểu lầm của mình, anh ta chỉ có xác nhận dư luận chung: khi một người đàn ông lấy Menelas thì tự khắc trở thành Menelas, đó là sự thật.

Ở Palma, nơi chiếc Phi Mã đang chờ lệnh từ nửa tháng nay thuyền trưởng Kirillis không cả dám báo cáo tình hình với ông chủ đang dằn vặt ông. Ông không phải không biết rằng Socrate có lý do chính đáng để cáu kỉnh. Ở trên tàu có một hợp chất gây nổ lớn. Trước hết, bà người Mỹ góa, đến được ba hôm rồi - cả kíp thủy thủ biết bà trước là nhân tình của Socrate. Để thu xếp ổn thỏa tất cả, bà Lena đã lên bờ ngay sáng nay. Việc hai người đàn bà gặp nhau có phần lạnh nhạt. May sao, cảm thấy trước có thể khó mà tránh khỏi ẩu đả xung đột, bà Deemount đã tế nhị thoát khéo khỏi ẩu đả xung đột, bà Deemount đã tế nhị thoát khéo khỏi cái cảnh ngộ rắc rối này. Mặc dù những lời phản đối của Socrate - phải nói ra rằng khá mềm yếu - bà đã lấy cớ có một cuộc gặp mặt gấp ở Nassau và trả lại tự do cho cái buồng của bà. Bớt được một...

Buổi chiều, trận đấu đầu tiên đã nổ ra giữa bà Lena và ông chủ. Theo đúng lệ thường, Kirillis nhắm mắt làm ngơ trước sự tò mò của đám cấp dưới của ông thay phiên nhau đến sau cửa buồng nghe ngóng, giơ tay múa chân ra hiệu cho đám thủy thủ không nghe được những lời đối đáp hay ho trao đi đổi lại ở bên trong. Trên chiếc Phi Mã, bất cứ việc làm, cử chỉ nào của khách đi tàu đếu bị rình rập bất chợt, nhắc lại và bình luận. Từ cô hầu phòng đến chú phụ bếp, ai cũng biết đích xác cách diễn biến và kết thúc của các tình huống gay go nhất.

Ông chủ thì người ta thấy ông ta lô-gích với bản thân ông ta. Không đến nỗi xấu bụng, hơi keo kiệt với nhân viên, như tất cả những người giàu, dân săn gái nhất hạng luôn luôn sẵn sàng mời hàng đàn hàng lũ con gái đến, khi vắng vợ. Một hôm, bà Lena bất ngờ lên tàu, đã túm tóc đuổi ba cô như mộng đi mà Socrate và bạn bè ông không ai nghĩ ra một lời kháng nghị. Nhưng cái tính nết của bà thì làm cho nhân viên thủy thủ chán ốm, gây ra những cuộc trò chuyện say sưa vào các giờ người ta gọt khoai tây, đánh bóng sàn tàu, ngủ trưa. Mọi người có thể trừ ông chủ đều biết tên người tình của bà vẫn gặp ở Paris trong vài ba giờ, giữa hai chuyến máy bay. Bình thường thôi. Cái lạ là những cơn ghen của bà đối với Socrate. Hình như bà càng không biết đến ông thì bà lại càng hay khiêu khích ông bằng những điều suy nghĩ cay chua, ngay cả ở chỗ công cộng. Lúc riêng hai người thì là những lời trách móc, than khóc. Đôi khi, không chịu được, ông đã phải chuồn biệt, không báo với ai, mất tích ba tuần ròng mà chẳng người nào biết ông ở đâu. Vài ngày sau, người ta biết được tin ông nhờ các báo thích săn lùng khua chiêng gõ trống về những vụ yêu đương của ông. Người ta thấy ông ở Luân Đôn, Athènes, Paris, Roma, khoác tay những cô gái tóc vàng không ai quen biết...

- Nicolas!...

Ông xuống nhanh cầu thang thành tàu và vấp phải thủy thủ đứng tì khuỷu tay vào hành lang chạy giữa thân tàu.

- Nicolas!...

Ông trông thấy hai người này giấu một điếu thuốc lá đang cháy dở trong lòng bàn tay.

- Đồ khốn! Tôi đã cấm các anh hút thuốc ở trên tàu?

Chẳng hề biến sắc, hai người thủy thủ mặt tỉnh khô giập mẩu thuốc vào giữa ngón cái và ngón trỏ.

Khi hai người đi qua vừa tầm ông, ông đá một cái vào mông người đi sau, thấp nhỏ hơn:

- Tao thấy mày còn hút, tao vất mày xuống biển!

Bực vì bị bất ngờ hơn là bị làm nhục, bởi cái đá, anh gật đầu ra ý bằng lòng và biến mất.

Anh đã quen. Trong những ngày nổi cơn nổi cớ, Socrate thẳng tay tát đám nhân viên, thủy thủ không chút ngại ngùng. Chú ý, không phải bất cứ ai đâu! Chỉ những ai ông ta quen lâu và coi việc ông ta quen ấy là một thứ tự hào mà thôi. Trên chiếc Phi Mã, một cách nào đó, việc đá đít là một sự biệt đãi dành duy nhất cho những ai thâm niên.

- Ông chủ! Ông tìm tôi?

Nicolas đã đứng trước mặt ông, vờ sợ hãi và vội vàng...

- Lại đây!

Ông ta béo tai anh và đi ngược lại lôi ông ta vừa đi. Ông ta đến trước cục phân chó:

- Cái gì đây?

Nicolas cúi xuống, vẻ tò mò...

- Cái này ạ?

- Ừ, cái gì?

- Có lẽ là cứt, thưa ông chủ. Không phải tôi!...

Socrate lắc lắc anh:

- Phải đến nước mày ị ra cả tàu tao nữa cơ! Vì sao tao trả lương cho mày hả?...

- Để quét dọn lau chùi.

- Thế mà thế này?

- Cái này lúc nãy không có...

- Con lợn nói dối! Đây là một cục cứt ít nhất đã ba ngày.

- Ông chủ, Herman đấy ạ!

Có ba ông thần ở trên tàu: Socrate, ông chủ sau Thượng đế, Kirillis, thuyền trưởng và Herman, một con chó... sáu tuổi lông ngắn, đáng sợ và được sợ. Nó đã cắn bắp chân những nhân vật nổi tiếng nhất thế giới, không phân biệt mảy may chút nào giữa quần của một chính khách, váy dạ hội của một nghệ sĩ lớn đôi giày da cá sấu của một nhà tài chính quốc tế. Socrate rất cưng con chó ngủ cùng giường với ông và không cho người nào lại gần chủ nó. Ngoài ra, ông khoái trá được gọi nó là Herman. Mỗi khi con chó chuyển dịch sáu ký thịt của nó, Socrate có cảm tưởng đích thân Kallenberg đang đáp lời ông gọi bò lê đến dưới chân ông.

- Rửa ngay đó đi, thằng lười!

Nicolas thò tay nhặt cục phân...

- Tôi sẽ lấy giẻ lau.

Anh móc trong túi ra một chiếc khăn tay và cọ boong tàu. Quỳ xuống, anh ở vào một tư thế lý tưởng để bị đá đít. Socrate từ bỏ ý thích đó. Chán ớn, ông ta lắc đầu và quay gót.

- Cái gì xảy ra thế?

Lena mở cửa buồng cô ta...

- Xảy ra là cái tàu đầy cứt.

Cô nghĩ một thoáng. Ba tích tắc, rồi nói:

- Không lạ. Cứt thì tìm cứt thôi.

Cô đóng cửa lại đánh ầm. Lời chào buổi tối! Socrate suýt vào theo để trút hả một phen ra trò cơn lôi đình. Ông lại từ bỏ cái ý đó. Khi không còn quái gì gắn bó với nhau nữa thì có thể làm được cái gì?... Đúng, làm được cái gì?

Không có cái gì ngớ ngẩn hơn một chiếc du thuyền đậu ở bến, nếu không phải là những dân thích nghênh hóng đứng ngắm nó.

Chiếc Phi Mã bị kẹp ở bên bát bên cậy bởi hai chiếc tàu khác không lớn đẹp bằng, những cái phao của chúng cạo vào sườn thép của nó với những tiếng ken két không chịu nổi. Hai đêm ở trên tàu vừa qua là một cơn ác mộng đối với Lena. Ở giữa các vỏ tàu, trong làn nước đen ngòm và bị đầu độc, cô ta tưởng tượng ra mọi thứ vất vả làm ô bẩn một bến cảng, những lõi bắp cải, rau ôi, túi bao dương vật, những bình toong cũ kỹ phủ đầy dầu máy, giấy nhờn bao bị, thức ăn thiu thối. Ban ngày còn tệ hơn, phải nằm bẹp ở trên tàu, Palma không phải là một nơi đặc biệt sang trọng.

Dân “đi phép năm”... đằng mũi chiếc Phi Mã, nhìn những người thủy thủ nhìn họ, trầm trồ ngắm nghía chiếc thủy phi cơ và chiếc máy bay lên thẳng ngự ở trên bãi đậu, bên dưới ống khói. Trong khi cô ta nằm mốc meo ở đây thì Marc làm gì? Anh đã trở lại Bờ biển Xanh với Belle chưa? Và cái ả chơi Pi-a-nô tội nợ kia, khi nào ả mới dứt khoát tới? Socrate ngày càng bồn chồn sốt ruột. Ông tỏ ra vui vẻ và nồng nhiệt với khách mời nhưng lén bỏ đi tra hỏi Kirillis một ngày hàng chục bận...

- Vẫn không có tin tức gì?

- Thưa ông, không.

Lena dằn lòng chờ đến tận chiều để có một quyết định: nếu trước khi trời tối mà Menelas không vác mặt đến thì sớm ngày mai, cô sẽ rời đây.

- Một cốc rượu mừng nữa?

- Cảm ơn, vâng, rất vui lòng.

Lindy Nut làm cô bực dọc vì những sự săn đón ả. Ở trong đó, Lena nhìn thấy khiêu khích nhiều hơn là tử tế thật tâm. Ngoài ra, cô khó xơi nổi cái cử chỉ của Socrate đối với ả. Ông khá là dại dột để mà đi biếu ả một bông hồng ở trên nóc một tòa nhà chọc trời, trong khi lẽ ra phải bắn cho một phát xuyên thủng ả ra như tất cả mọi người. Báo chí sung sướng nhắc lại chuyện này và từ một tháng nay, tất cả bạn gái của Lena đều hỏi cô một cách độc địa:

- Nhưng có thế thật không... Tối hôm ấy chị không đi với chồng chị thật à?

Một lần nữa, Socrate biến cô thành ra một đứa ngu xuẩn. Họ cả thảy bảy người ngồi xung qanh bàn nhí nhắt ăn những khoanh bánh ngọt, uống một ngụm cà phê hay trà, dúng môi vào một cốc sâm-banh.

Lena nhìn trộm Stany Pickman. Đó là một người đàn ông đẹp không tưởng tượng được. Cùng với Gregory Peck, Gary Cooper, Clark Gable và Cary Grant [4], ông tạo thành đội ngũ những ngôi sao màn bạc làm mưa gió ở Hollywood, “Bộ Năm” mà các nhà sản xuất sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào để thuê đóng phim. Đóng các vai giang hồ quyến rũ đàn bà con gái ở trên màn bạc, Pickman là người trưởng giả nhất trong đời sống thật. Ông đầu tư tiền của ông vào chăn nuôi bò, hiếm khi ngủ sau nửa đêm và không bao giờ với một người đàn bà nào, ngoài vợ - Nancy.

Socrate làm trò hề cho Lord [5] Eaglebond vui. Nhà chính khách bao giờ cũng vênh vang tự cao tự đại như bao giờ, nhưng nay thì ông đốc chứng lú lẩn, hay gần như thế, tập trung sức tàn của ông vào việc sáng tạo các món ăn mà Socrate cho thực hiện đặc biệt vì ông, với những sự chăm chút của người mẹ, đi tới cả đút trứng cá ca-vi-a xâm vào miệng ông ta bằng một thìa con con bằng vàng. Phu nhân Eaglebond loắt choắt như một con chuột nhắt màu xám, răng xám, quần áo mặc vĩnh viễn là màu xám... Để phục vụ các nhóm người nho nhỏ này, có bốn chục thủy thủ chiếc Phi Mã.

Mười giờ sáng. Mặt trời chiếu gắt. Ngày vừa mới bắt đầu và Lena đã chán ớn đến choáng váng.

Thuyền phó Stavenos chạy vụt như chớp vào buồng chỉ huy:

- Kéo còi, thuyền trưởng! Kéo còi!

Kirillis nhận được lệnh phải rúc ba tiếng còi khi Menelas lên tàu. Cho đến nay, do chiếu cố đến cái quá khứ ghê gớm là người đứng đầu nhà nước vinh quang của ông ta, chỉ mình Lord Eaglebond mới được quyền hưởng năm tiếng còi và thủy thủ đứng nghiêm, cái điều đã gây nên những tình huống nực cười khi một người hầu mang đầy những mâm khay cốc đĩa.

- Anh muốn kéo còi cái gì?

- Kéo còi tàu! Bà ta đến rồi...

- Anh chắc không?

- Thuyền trưởng!... Bà ta ở trên tàu mà!

- Bỏ mẹ! Kìa!... Tất cả lên boong!

Là những dân chuyên nghiệp của biển, có thể lắm, nhưng trước hết, đó là những phần tử của một cảnh trí mà ông chủ không bao giờ quên không mang ra phô bày lấy lòng khách mời, vì tiếng tăm lớn hơn nữa của ông chủ. Kirillis nhào vào buồng vô tuyến điện để đào mồ đào mả lên chửi người phụ trách đã không báo trước cho ông biết. Nửa đường, ông thấy rằng sau này ông có thể trút giận cũng được. Hiện giờ, vị trí của ông là ở trên boong đã. Ông nhảy mấy bước lên trên boong.

Màn diễn đã bắt đầu. Tồi. Trong tiếng còi rúc đổ hồi, Herman lao vào cái quần giặc biển của Menelas và ra sức dứt, nhất định không buông miếng vải, mặc dù những cái đá vờ của Socrate - Dù được đến mấy, ông cũng đang tâm đá thật sự con chó được. Hai mạch lô [6] vào can thiệp và bị cắn. Lena làm bộ mặt thiểu não mà bụng thì hả hê, ngừng cuộc đánh bài với Stany Pickman, Lord Eaglebond dời chỗ ngồi để ra đón Menelas. Người ta đã túm được Herman và đưa con thú dữ ra chỗ khác. Socrate không biết làm sao để tạ lỗi. Với một vẻ khổ sở, ông nói:

- Những con teckel ghen với những con báo.

Menelas hạ cố mỉm cười, trong khi vẫn đánh giá thiệt hại - gấu quần chị xơ xác. Nut ôm quàng lấy cổ chị. Nhân viên trên tàu nắm lấy hành lý của chị để mang vào phòng. Lena ríu rít.

- Tôi rất sung sướng được đón tiếp chị ở trên tàu tôi!

Pickman hôn tay Olympe. Lord Eaglebond khen chị một lời, chị gửi lại ông một lời, người này là kẻ khâm phục của người kia. Hoan hỉ, Socrate quay sau lưng mọi người vội vã châm lửa cho nhà chính khách đã quá lịch sự đến mức bắt cái miệng trẻ sơ sinh của ông không có trong một phút cái điếu xì gà vĩnh viễn mà ông bú chùn chụt.

- Nhổ neo! - Socrate hét.

- Rõ, thưa chỉ huy.

Có những người muốn leo cầu thang lên tàu. Tiếng kêu, xô đẩy. Socrate cau mày và cúi ra ngoài lan can. Ông thấy cách mạch-lô của ông giằng co với một người thấp bé đang hung hăng giãy giụa, quát tháo, khạc nhổ, chửi rủa họ bằng nhiều thứ tiếng. Socrate mím môi:

- Ngừng nhổ neo!

Kirillis gầm lên nhắc lại mệnh lệnh:

- Ngừng nhổ neo!

Socrate rất lịch sự quay lại Menelas:

- Thưa chị bạn yêu quý, xin chị thứ lỗi... Tôi xuống đón chồng chị.

Chị cười ngạc nhiên và vui vẻ:

- Trời ơi, thế thật đấy! Emilio!... Tôi quên mất ông ta!

Vọt ra từ đâu không rõ, lao như một mũi tên, Herman xông lại gặp người mới đến, răng nhe không sót cái nào.

Khi người ta đi vòng qua đảo Majorque bằng tàu thủy, trước tiên người ta dọc theo những khoảng đất bằng phẳng, dài, rải rác những mảnh cỏ khô, nơi thỉnh thoảng thấy những cụm lông xam xám của một đàn cừu. Rồi thình lình quang cảnh đổi khác. Mặt đất hình như hóa điên rồ, leo lên cao, thành những vách đá, chênh vênh một màu trắng lóa mắt. Dưới những cái khối cao ngất của chúng, chiếc tàu lớn nhất cũng liền bị rút vào những tỉ lệ tí xíu: Đá đè bẹp kim loại hay gỗ. Một cách bản năng, người trên tàu im lặng. Cao tít trên trời có khi một con đại bàng lượn, bồng bềnh giữa những con sóng và đỉnh bức trường thành.

Rồi tất cả lại êm ả và được đặt trở về cái thước tỉ lệ của con người. Hiện ra vịnh Formentor, những sườn dốc mềm mại của nó phủ đầy tùng có tán mà náu mình ở giữa đó là Palace, một khách sạn lộng lẫy, nơi các nhà siêu - tỷ - phú, siêu - diễn - viên nổi tiếng và một lớp thượng lưu kém quan trọng hơn, những ông già triệu phú, những phu nhân Hà Lan hồng hào, những người Saxons [7] đỏ gay đỏ gắt, dân nốc rượu uýt-xki chơi cầu golf [8], những ông hoàng trọc phú kiêu căng đến kỳ hồi phục sức lực của họ. Đối mặt với quang cảnh ấy, ông chủ của chiếc Phi Mã có đường nét tuyệt vời và thanh tú, Socrate đang đóng vai thuyền trưởng viễn dương.

- Tắt máy!

- Rõ, thưa chỉ huy!

Ông ta mặc bộ đồ hàng hải ưa chuộng của ông: một quần cụt cũ kỹ, bạc phếch làm cho người ông bó lại, không giày, một áo sơ-mi mà hai vạt chùng dập vào đùi và chiếc mũ lưỡi trai sĩ quan không thể nào bỏ qua hình như làm cho ông càng thấp lùn thêm. Nghĩ đến đã có thể nâng được Menelas, ông ta vui quẫng trong lòng.

Sau khi điều tra, không có ai phạm cái tội đã không biết việc chị đến. Ở Venise, chị không tìm thấy chiếc máy bay Socrate dành riêng cho chị. Còn hơn là phải tìm kiếm, chị xét thấy đơn giản nhất là thuê một chiếc khác.

Sau khi cất cánh, chị đã bỏ cái băng bó ngón tay trỏ của chị. Chị đã dũng cảm nhìn vào vết thương: chẳng có tí dấu vết nào nữa! Chị thở dài buồn bã hình dung đến chiếc Beechstein mà từ nay chị có thể vuốt ve được rồi. Cảm thấy nỗi bối rối của chị, Emilio đã cầm tay chị và an ủi chị một cách dễ thương...

- Ai muốn tắm?... - Socrate nói.

- Tôi! - Lord Eaglebond đáp - Nếu như người hầu phòng của tôi mở nước vào bồn cho tôi.

Năm giờ chiều, giờ thiêng liêng của giấc ngủ trưa, giữa những sự tiêu hóa của bữa sáng thường kéo dài rất muộn và một cốc khai vị đầu tiên trước bữa tối mà những người hầu bắt đầu rót đầy ngay từ sáu giờ chiều. Khi không ngủ, ông già lấp đầy cái thời gian trống rỗng của mình bằng rượu scotch lọt được ra khỏi sự cảnh giác sực sạo của phu nhân Eaglebond, nhờ sự đồng lõa của người hầu.

Người ta mang đồ tráng miệng lên. Mười một giờ đêm, giờ bải hoải lơ mơ. Tất cả đèn đóm trên chiếc Phi Mã đều tắt, chỉ trừ vài ngọn đèn pha dọi xuống biển làm biển sáng lên trong một cảnh thần tiên trong suốt. Cái bàn tròn phủ một tấm khăn thêu trắng muốt được chiếu sáng bằng những cây nến mạ vàng đang cho các khuôn mặt một ánh sáng dìu dịu, cái ánh sáng làm chúng trẻ lại, xóa đi những vết nhăn trên đó, chỉ còn để nổi giá trị của ánh mắt. Rải rác trên bàn, đặt đây đó ở giữa những dĩa bằng vàng, hoa phong lan và các nụ hồng đỏ leo lên dọc chân đế những cây nến.

Cho đến lúc này, mọi sự đều hoàn hảo. Khi Céyx tiến ra để nói một cách trịnh trọng câu nghi lễ “Thưa thuyền trưởng, đã tới giờ ăn”, thì một dàn nhạc người Di-gan xuất hiện đệm nhịp nhè nhẹ cho các câu chuyện trò.

Người ta đã uống rất nhiều từ sáu giờ chiều. Những người hầu rượu đã được lệnh không một lúc nào để cho một cốc nào cạn, khai vị thì sâm banh và uýt-xky, món mở đầu - trứng cá va-vi-a trắng - thì vốt-ca Ba Lan, món tôm hùm rán, tôm rồng, cá chim hoa thì vang bordeaux lâu năm, rồi lại sâm banh do các đầu bếp mặc đồng phục trắng rót tràn cung mây.

Trước bữa ăn, Socrate đã lấy ý kiến về vấn đề tế nhị sau đây: mặc lễ phục dạ hội hay không?... Nhất loạt nhao nhao: “Chúng ta nghỉ hè mà. Việc gì phải kiểu cách”. Được lời, thế là tất cả các bà nhào về buồng để lấy ra thứ sang đẹp nhất của các bà trong mục quần mặc tối mua ở hàng Dior hay Givenchy, những cái be bé đơn giản mà giá tiền, kể cả sơ-mi, dễ dàng mon men đến bên ngoại vi của số triệu. Cái chủ yếu đối với mỗi bà là đem cho vào các bộ đồ cực kỳ quý về chất liệu, gia công cao cấp về cắt may một bề ngoài thoải mái. Đối với đồ nữ trang cũng thế. Trưng ra càng ít càng tốt để làm nổi bật hơn lên giá trị của cái thứ ba lăng nhăng duy nhất được chọn.

Lena có đủ mọi chủ bài trong tay để chơi cái trò không đáng kể này. Từ nhiều năm, Socrate bao phủ lên người cô những đồ trang sức duy nhất làm cho cô không còn có đối thủ, trừ Irène, cô chị vợ của ông, bà hoàng đáng kiềng của bang Baroda [9] mà những chuyện bất ngờ trong lĩnh vực này thật là đáng bực. Tuy vậy, mặc dù viên kim cương năm mươi ca-ra đeo cổ, Lena cũng phải thừa nhận rằng chuỗi kim cương của Menelas là ghê gớm, cũng như đôi hoa tai bằng lam ngọc của Nut gần chạm ranh giới của sự lố, cô nghĩ, như là mọi thứ gì mà ông Gustave Bambilt quá cố đã mua. Bên cạnh những cái lộng lẫy này, chiếc thắt lưng bằng vàng khối của Nancy Pickman không màu mè gì. Còn chiếc trâm bé tí thảm hại của phu nhân Eaglebond, thứ bán ở cửa hàng tạp hóa, thì nó có đủ mọi cái để làm cho mọi người thật sự giàu phải đau lòng. Và váy may tồi bằng dạ xéc xám không sức nào mặc nổi được kia...

- Các bạn có dùng cam và chanh lạnh không? - Socrate hỏi - Ông đầu bếp của tôi làm các món này tuyệt vời.

Ừ thì chanh lạnh đi!... Với cái lượng rượu họ đã uống, họ có thể nhận ăn như không một đĩa xúc xích với rau câu. Từ nãy, ông Socrate tỏ ra một niềm vui con trẻ. Ngoài Lena mà ông có thể dễ dàng làm lơ ra, ông có ở quanh ông tất cả mọi cái ông yêu: biển, sự xa hoa sang trọng, du thuyền, những người đàn ông quan trọng, những người đàn bà xinh đẹp. Người ta vừa mang đồ tráng miệng đến. Ông căng thẳng theo dõi nét mặt các vị khách.

Nancy là người đầu tiên kêu lên. Mọi con mắt đổ dồn vào chị. Socrate làm ra một vẻ ngây ngô ngơ ngác.

Vừa nhấc cái khoanh núm của quả chanh lên, Nancy đã lấy ra một chiếc nhẫn mặt đá quý rất đẹp. Chị cầm nó ở trong tay ngẩn ra, không dám xoay đi xoay lại nó, nhìn hỏi những người ngồi bên cũng kinh ngạc như chị. Đến lượt phu nhân Eaglebond có cái phản xạ đang dấy nổi lên trong mọi người. Bà mở quả chanh của bà, lùa tay vào trong, và cùng lúc được Menelas, Lindy Nut và Lena bắt chước. Kêu lên sung sướng họ lấy ra những đồ nữ trang khác, một vòng đeo tay bằng hoàng ngọc cho con chuột nhắt Eaglebond lúc này thình lình trở nên hồng hào hẳn, những hoa tai có gắn kim cương cho Lena, một dây đeo cổ bằng ngọc trai hình quả lê cho Nut, một cái trâm bằng hồng ngọc cho Menelas.

Lord Eaglebond vỗ tay. Mimi không muốn thua lép đã đem hết sức lực ra vỗ hai bàn tay nhỏ bé của ông, tuy ông thầm phật ý là có một người khác ông đã biếu một món trang sức quý cho con báo của ông. Stany Pickman hất đầu với cái vẻ lờ phờ và đầy hấp dẫn từng mang lại cho ông sự công nhận của quốc tế. Dàn nhạc Di-gan xúc động chơi một kiểu cơ-dác-đa. Phu nhân Eaglebond có một cơn phấn khích kỳ lạ: bà ôm choàng lấy cổ Socrate và hôn ông. Nut muốn làm như vậy nhưng lúc chị sắp đứng lên thì chị cảm thấy con mắt Lena gườm gườm nhìn chị và chị đành thôi.

- Tôi đề nghị chúng ta nâng cốc chúc mừng các vị chủ nhân của chúng ta! - Bụ bẫm như một đứa trẻ, Lord Eaglebond nâng cốc kêu to.

Hơi say, ông quay sang Lena nói thêm:

- Sung sướng thay những ai có thể tô điểm cho sắc đẹp của mình!

Những lời cám ơn nổi ran tứ phía. Rạng rỡ, Socrate giữ một thái độ khiêm tốn và khẽ đứng dậy cám ơn lại. Người ta uống. Một cách lịch sự, Lord Eaglebond nói với Menelas:

- Cho phép tôi bày tỏ một nỗi ân hận. Thưa bà, tôi đã nghe bà biểu diễn ở Luân Đôn, cách đây tám năm. Tôi không bao giờ lại quên được.

Thẹn thò, “con báo” cúi xuống.

- Vậy nên tôi ân hận là không được cái diễm phúc nghe bà biểu diễn một lần nữa để kết thúc cái buổi tối hoàn hảo này.

Mọi người đều biết Menelas chỉ biểu diễn trước những cử tọa đông đúc, sau khi đã đút túi một khoản tiền khổng lồ. Người ta ngạc nhiên thấy chị nói:

- Tôi rất muốn biểu diễn hầu ông. Khốn thay, tôi lại không có đàn của tôi.

Câu nói vô thưởng vô phạt vì người ta không thể tóm lấy nó mà bắt vạ chị được.

- Thế à! Nut nói với một giọng chế nhạo thân mật - Cậu thật lòng nhận lời chứ?

- Thật sự - Menelas đáp - Rất vui lòng.

Mimi ngồi trố hai mắt. Ông biết nỗi khốn đốn ông phải chuốc vào thân để lấy ra được ở vợ vài ba âm thanh hay buộc vợ phải tôn trọng các hợp đồng. Vậy mà chị xem ra thật tình lúc này.

- Tôi không bao giờ dám xin chị một ân huệ như thế... - Socrate nói.

Lena nhìn ông với một vẻ cay cú: tại sao ông lại xun xoe trước người đàn bà này? Nếu ả mà biết được! Ông ta ghét âm nhạc cổ điển. Tệ hơn, ông chẳng nghe nó bao giờ. Một cảm quan bị thiếu ở người ông...

- Tôi không có pi-a-nô... - Menelas tạ lỗi ông bằng một nụ cười cùng một lúc làm cho Lena và Mimi tức.

- Nhưng mà sao lại không, chị có pi-a-nô... Céyx!

Người đầu bếp chạy tới. Socrate nói khẽ vào tai anh mấy câu... Những nhạc công Di-gan chơi khẽ đi điệu cơ-dác-đa của họ. Đằng kia, trong những góc vẫn tối, nhiều người đang lúi húi thu dọn. Những người khác mang đuốc đến. Menelas hít hít mũi ghi ngờ. Không ai nói gì nữa. Người ta nghe thấy một tiếng loạt xoạt xé ni-lông, tiếng một vật nặng cào trên gỗ đào hoa tâm của boong tàu. Những cây nến thắp lên và hiện ra một cây đàn pi-a-nô cỡ lớn, to kềnh, bóng loáng, đồ sộ, màu thẫm. Một con vật.

Rất thong thả, “con báo” đứng lên, duỗi tay, lại gần cái đồ vật mà chị nhận dạng được ngay tức khắc với niềm ngạc nhiên sung sướng: không phải một cây đàn nhãn hiệu Pleyel cũng không phải Rippen, Bentley, Gaveau, Schimmel, Erard, Schindler [10] mà là một cây đàn Beechstein, thứ thật.

Một cách nhục cảm, chị xoa vuốt các phím đàn. Như những con chuột cống trong chuyện của Andersen, các nhân viên đứng lặng, khay trong tay, ở tư thế mà những âm thanh đầu tiên đã làm cho họ sững sờ.

- Ngón tay tôi khỏi rồi!... Menelas nói.

Chị chơi với khoái cảm bài Valse son giáng trưởng opus 70 [11]. Đôi lần hiếm hoi, người ta dẫn đến tên Chopin ở trước mặt ông. Socrate đã lơ đãng suýt hỏi: “Bao nhiêu tiền?” như quen lệ. Vậy mà ông ta yên trí là bản nhạc này được sáng tạo ra chỉ cốt riêng mình ông ta thôi. Hơn là một diễn văn của Menelas, bản nhạc đã nói với ông hàng nghìn điều ông muốn nghe thấy ở chị. Ông thẫn thờ nghe, biến các âm thanh thành lời, lời thành mộng ước.

Phải như thế đấy. Chị đang nói với ông rằng chị yêu ông.

Giai điệu run rẩy bay vào trong đêm nóng ấm với tiếng ầm ì khe khẽ, yếu ớt của biển làm nền âm thanh. Hai mắt nhắm lại, Lord Eaglebond bú dữ tợn điếu xì gà của ông. Nut quan sát Socrate, hơi lo lắng, hơi ghen tuông. Lena cay cú, gân cốt co lại, không rời con mắt của mình khỏi ông theo thói quen. Người đẹp Stany Pickman không biểu lộ một vẻ gì hết, ngỡ đâu không nghe.

Thình lình Socrate cảm thấy phồng nở lên một dục vọng, ông ta chật vật mới nén xuống được: ông ta muốn nhảy xổ vào người chị, ở đây, ngay lập tức, trên boong tàu mà chiếm hữu chị.

Sáng hôm sau, sáu giờ, chiếc Phi Mã rời cảng Palma đi về phía Ibizza. Tám giờ, Lord và phu nhân Eaglebond xuất hiện trên boong thượng, nơi người ta dọn cho hai người bữa điểm tâm, trà cho bà, một chai Alka-Seltzer cho ông, tiếp theo là một chút uýt-xky để khử đi cái vị thuốc. Ngày đẹp huy hoàng. Chiếc du thuyền uể oải rẽ một con sóng lừng thoai thoải và rộng. Lord Eaglebond châm điếu xì gà đầu tiên và lén cho mình một chút uýt-xky thứ hai. Vợ ông trách móc nhìn ông:

- George!...

Ông xem đồng hồ:

- Bà ơi, nguyên tắc tuyệt đối của tôi là không bao giờ uống rượu trước tám giờ sáng. Mà bây giờ là tám giờ mười.

- Hê-lô!

Menelas hiện ra, rạng rỡ, mặc một chiếc quần đỏ, một sơ-mi trắng, tóc buộc tếch lại dưới một chiếc khăn đen. Bám gót chị là Mimi, có chiều ủ ê.

- Ngủ ngon chứ?

- Ngon tuyệt!

- Anh chị ngồi đi!

Một lát sau, Nut đến, có Stany và Nancy theo sau một chút. Lena cùng mời ra mặt và ngồi vào bàn với mọi người.

- Socrate đâu?

- Trong bàn giấy, đang làm việc.

Lena nhấp tách cà phê. Không nhìn thấy mắt cô ta ở sau cặp kính đen to tướng. Người ta lại khen ngợi Menelas về thành tích tối hôm trước của chị. Người ta nói đến các chuyện này nọ, thời trang, những chuyến du lịch trên biển, những mối quen biết...

- Ai muốn tắm nắng nào?

- Tất cả mọi người! - Nut vui vẻ trả lời.

- Cả ngài, các ngài hãy làm như chúng tôi - Nut nói thêm - Hãy đi mặc quần áo tắm!

Mimi bàng hoàng thấy Olympe đứng bên cùng với những người khác. Chị luôn luôn ghét nắng. Mà bây giờ chị hỏi Nancy:

- Chị có thể xoa dầu lên lưng hộ tôi được không?

Kirillis hãm máy. Chiếc thủy phi cơ đến đậu không xa chiếc Phi Mã, trong một đám bọt sóng bắn lên tung tóe. Một xuồng máy tách ra khỏi sườn con tàu, lao về chiếc thủy phi cơ và người lái đưa cho đám thủy thủ một cái gói. Chiếc xuồng máy Riva lại phóng về phía du thuyền...

- Cái gì thế?... - Pickman hỏi.

- Báo chí. Người ta đi lấy ở Barcelone [12]. Khi nhà tôi đi biển, ông ấy đưa thủy phi cơ hay máy bay lên thẳng đến bến cảng gần nhất. Socrate không chịu nổi việc không được thông tin. Chà! Công việc!... Thật là một tai nạn!...

Lena nằm sấp xuống, nhìn mông Menelas. Kìa... lạ... Vậy mà cô đinh ninh chị ta mắc bệnh xị mông, xị đùi...

Nhân viên trên tàu đặt ròng rọc để kéo chiếc xuồng máy và chiếc thủy phi cơ lên.

Như mọi ngày, Socrate đã gọi hết một bảng danh sách máy nói nối liền ông ta với các thủ đô tài chính trên quả đất.

Ngoài đàn bà ra, không cái gì làm ông ta xao lãng được công việc của mình, những mưu kế phức tạp, quay quắt, những đòn đánh hiệu quả trên thị trường chứng khoán, những công ty nhiều chi nhánh mà trong đó một nhà sản xuất dầu ô-liu lại dùng làm nơi cho những xưởng đóng tàu vay vốn, một công ty không khí lỏng lại được tài trợ bằng những vốn trích ra của một công ty bất động sản, không kể đến hàng triệu đô-la ông làm cho đẻ ra bằng trò quỷ thuật, nhờ nước bọt, chẳng nhìn thấy mà cứ mua nhà máy sản xuất khí đốt tự nhiên, cho đồn thổi bằng đám tay chân cái tin ông là chủ nhà máy đó rồi sau hai giờ bán lại nó với giá gấp đôi, món thặng dư giá trị thu được của hành động này thuần túy chỉ là nhờ cái việc ông tự đứng ra làm người chủ bán. Những người mua bán chứng khoán của ông chẳng biết gì trong các chuyện đó. Quyết định của ông ta nhanh như chớp, ông ta đánh hơi không bao giờ sai, đến nỗi hình như ông ta luôn luôn làm điều rồ dại nhưng về sau những con số lại chứng minh được rằng ông ta đúng. Người ta bị suy nhược thần kinh vì muốn cố hiểu được ông. Những người cộng sự thân cận của ông tái mét mặt khi nghe ông trả lời ừ hay không trong có một tích tắc trong lúc họ cặm cụi hàng tuần để cân nhắc thiệt hơn.

Trên thế giới, người tự học mà có được bản lĩnh như ông không đủ để đếm hết trên mười đầu ngón tay. Có thể là Kallenberg, Paul Getty và hai mươi năm trước đây, Ulysse Mikolofides, bố vợ ông... Và ai nữa... Ông nóng lòng muốn vượt lên trên họ tất cả. Ông sẽ đạt tới điều đó!

- New York đang nghe!

Ông đưa máy nói lên tai.

- Tôi nghe.

- Ông chủ, mọi cái đã ký xong. Yên trí lớn!

Socrate đặt máy xuống, mỉm cười. Ngày hôm nay được báo trước là tốt đẹp. Ông sắp có thể bù lại những tiền phạt mà quan thuế Mỹ buộc ông nộp. Ông đã mở một cuộc chiến đấu khổng lồ mà người ta không thể nói là tài chính hay là chính trị. Dẫu thế nào, ông đã có thể làm cho “Dow Jones” nổi tiếng, chỉ số của Sở Chứng khoán phố Wall và hàn thử biểu của nền kinh tế Mỹ phát hoảng. Ông dễ dàng cho ra những cái húc có sức làm sụt mức của Dow Jones, dù các người lạc quan vẫn đang hy vọng nhìn thấy nó sẽ được ổn định ở cái ngưỡng một nghìn điểm trong những năm 1970.

Ảnh hưởng của ông lớn đến nỗi ở các nước Ả Rập, gần như không có cái gì lại là không thể được đối với ông ta. Ở đó là tài nguyên thật, dầu lửa, năng lượng, qua sự đứng giữa của Hadj Thami el-Sadek, ông ta đã giúp các tiểu vương của Ả Rập Xê-út giải phóng khỏi sự đỡ đầu của các công ty Anh và Mỹ hút máu mủ họ, điều làm cho ông ta nhận lấy những mối thù hằn hung dữ. Trong một chục năm nữa, thế giới có lẽ sẽ tiêu thụ ba tỉ tấn dầu lửa mỗi năm. Chỉ một lời nói của ông là vòi chảy sẽ đóng chặt. Ông nắm được các nước này... Ông hớn hở và yêu cầu thư ký:

- Theo thứ tự cho tôi nói chuyện với Paris, Tokyo, Luân Đôn, Caracas, Munich. Cũng thử cho tôi Rio nữa.

Trước khi vùi đầu vào trở lại các hồ sơ và báo chí của mình, ông có một ý nghĩ thèm thuồng đối với Menelas, ở trên kia, trên boong tàu. Có thể chị đang mặc quần áo tắm. Ông nóng ruột nóng gan muốn biết xem liệu thân hình chị có tương ứng được với cái mà vẻ đẹp của khuôn mặt chị đã cho cảm thấy trước hay không.

Mười một giờ, người ta phục vụ những ly khai vị đầu tiên mà Lord Eaglebond xem xét với một vẻ hau háu. Bích-qui khô, bánh ga-tô mặn, sâm banh, uýt-xki... sợ cảm nắng, Menelas đã mặc chiếc áo sơ-mi trắng của chị vào nhưng chân vẫn để trần. Ly cốc trong tay, các vị khách đứng tựa vào lan can hay nằm ườn trên các ghế vải, biếng nhác nhìn diễu qua.

- Ông ta kia rồi!

Socrate nhảy một cái vượt qua ba bậc thang cuối cùng. Nut kháy nhẹ ông:

- Anh vừa làm một chuyện tai hại! Anh đã kiếm được bao nhiêu?

Ông có một vẻ hỉ hả phởn phơ gần như trẻ con... Người ta cảm thấy mến cái quần cụt bạc, quá lớn, chiếc sơ-mi thùng thình, đôi giày vải cũ mòn của ông...

- “Ngày hôm nay dở”... Nếu tôi kiếm bốn trăm nghìn đô-la thì đó là tận cùng của thế giới! Lối mòn cũ rích thôi.

Người ta phá lên cười. “Ông ta ngộ làm sao”... Menelas nghĩ trong khi ông cúi chào trước mặt chị.

- Các bạn muốn tắm ngay hay thích để chiều hôm nay? Tôi biết một bãi biển lạ lùng ở Ibizza! Hoàn toàn hoang vắng!

Vụng trộm, ông xem xét chân của Menelas trong khi vẫn liếc theo dõi Lena. Chân thì tuyệt và Lena thì bắt đầu làm rầy rà ông quá thể! Tối qua, trước khi đi ngủ, cô đã vào buồng ông và nổ cho một trận dữ dội về chuyện các món quà biếu những vị khách đàn bà. Hết chịu nổi, ông đã đóng sầm cửa lại vào mặt cô. Không có Olympe, có lẽ ông đã giơ cái bài quen thuộc của ông: chuồn! Ông thình lình rời khỏi tàu và chỉ một tuần sau hay hơn, mới trở lại, tùy tâm trạng, không ai có quyền đặt ra cho ông một câu hỏi nào về việc ông bỏ đi như vậy.

Ông vuốt ve Herman đang cọ cọ vào chân ông. Trời nắng, nóng, vận động của con tàu tạo nên một luồng gió mát nhẹ, đời thật là đẹp. Con chó đưa mõm chìa ra cho ông một cái vòng cao su. Socrate ném nó ra đầu đằng kia con tàu. Herman đuổi theo và mang nó trở lại, suýt thì xô ngã một người hầu bưng đầy cốc, chai và đá. Mải chuyện với Lord Eaglebond, Socrate không chú ý nữa tới con vật đang gầm gừ để cho chủ đùa với nó.

Mimi bất giác nắm lấy cái vòng và ném mạnh nó ra xa. Herman phóng lên như tên lửa, những cái cẳng ngắn ngủn của nó cử động nhanh đến nỗi hình như nó trượt ở trên bụng nó. Bắt nhanh chiếc vòng đi qua bề mặt boong tàu, và không gặp vật che chắn, nó văng ra ngoài. Khi Herman muốn hãm lại thì quá muộn. Móng cày lên những miếng ván nhẵn thín bằng gỗ đào hoa tâm. Một giây đồng hồ, nó dừng lại trong thế thăng bằng, cưỡng lại cái đã lôi nó đi. Rồi nó rơi xuống biển.

- Ô, con chó! - Nancy nói -... Socrate!... Con chó!...

Socrate ngừng cái trường đoạn ông đang nói dở...

- Xin lỗi! Cái gì cơ, con chó?...

- Nó rơi xuống biển...

- Trời!

Lập tức, người ta nhìn thấy một con người khác Socrate nhào ra cầu thang lên xuống tàu, mặt biến sắc. Không chút do dự, ông ta nhảy xuống.

- Có một người ngã xuống biển! - Eaglebond ú ớ...

- Máy quay giật lùi toàn bộ!...

Người ta nghe thấy tiếng vọng ở bên dưới khoang tàu.

Có tiếng máy ầm ầm quay không và chiếc Phi Mã vật vờ trôi. Mọi người xô cả đến bên lan can tàu. Xa ở đằng sau, trong cái vệt mờ mờ của sóng đuôi tàu, người ta thấy Socrate đang bơi rất mạnh. Các thủy thủ chạy vội tới để hạ xuồng máy xuống biển...

- Nhưng ông ấy điên!... Ông ấy điên! - Lena kêu lên.

Chiếc xuồng gầm rú phóng đi. Khi các thủy thủ đến gần Socrate, ông hét to chửi họ bằng tiếng Hy Lạp: ông muốn làm người đi cứu chứ không là người được cứu.

- Đồ ngu! Ai ra lệnh cho các anh đến đây? Tôi biết bơi, không phải thế à?

Ông ôm Herman vào ngực. Người ta kéo cả hai lên xuồng máy. Một phút sau, Socrate, chảy nước tong tỏng, leo lên boong chiếc Phi Mã, nơi người ta kêu to lên đón tiếp ông như đón tiếp một anh hùng. Ông bật cười, sung sướng:

- Vậy mà tôi đã thề là chỉ đến Ibizza mới xuống nước đấy! Nước tuyệt vời!... Nếu các bạn thích thì cứ việc!

Người ta đưa cho ông một cốc uýt-xki mà ông uống một cách hả hê, và vẻ như không có gì, ông liếc Menelas bây giờ thì trong mắt chỉ còn nhìn thấy có ông mà thôi.

Chú thích:

[1] Một bờ biển nghỉ mát ở Pháp.

[2] Thành phố ở Ý.

[3] Bãi biển nghỉ mát nổi tiếng ở miền Nam nước Pháp.

[4] Tên những diễn viên điện ảnh nổi tiếng của Mỹ, khoảng những năm 1940, 1960.

[5] Tước hiệu quý tộc ở Anh.

[6] Thủy thủ.

[7] Dân vùng Đức và một vài nơi ở Bắc Âu.

[8] Một loại thể thao của nước Anh, đánh bóng rơi vài các lỗ xa gần bằng hèo, gậy.

[9] Ở Ấn Độ.

[10] Tên những nhãn đàn pi-a-nô quý của Pháp - Đức.

[11] Một bản Sonate của nhạc Chopin.

[12] Một thành phố ở Tây Ban Nha.