Chương 16
Thưa thuyền trưởng, đã tới giờ ăn!
- Ra bàn ăn! Ra bàn ăn! Các bạn chắc phải đói lắm rồi?
Bao nhiêu chai rượu đã được uống cạn từ lúc cứu con chó. Socrate nhìn đồng hồ: một giờ chiều. Ông cầm cánh tay phu nhân Eaglebond, Lena thì cầm tay nhà chính khách hơi loạng choạng. Ở xa xa, bây giờ người ta đã nhận thấy những dãy núi nằm ngang của Ibizza cái khối màu xám và mờ ảo rung rung trong nắng. Sau bữa sáng tất cả ngủ trưa. Người ta đã tắm vào khoảng năm giờ. Socrate quay lại Menelas đang đi theo ông ta:
- Món chị thích là món gì?
- Món mà tôi bị cấm... Đường nét mà.
- Mì Ý phải không?
Chị phá lên cười:
- Khoai tây!
- Thật chứ? Không phải?... Tôi cũng thế!
Chung quanh cái bàn đầy hoa, các đầu bếp đang chờ họ để đưa ghế ngồi lên cho họ. Lena cảm thấy bực dọc.
Từ những cái vụng kẹp giữa những vách đá cao, người ta thấy chiếc Phi Mã đung đưa ở ngoài lộng, cách một cây số, Socrate đã không nói dối, bãi biển đẹp không tưởng tượng được và kín đáo. Stavenos và hai thủy thủ đi theo các vị khách đã tế nhị đến mức đưa chiếc xuồng máy ra khuất ở chỗ khác, cách đó mấy sải, sau một mỏm đá.
- Tại sao vợ chồng Eaglebond không đi với chúng ta?
- Harry ghét nước - Socrate cố ý dùng tên “Harry” để nhấn đến tình thân của mình với ông Lord - và vì về nguyên tắc phu nhân Eaglebond ghét tất cả những cái gì mà chồng bà không thích...
- Tiếc quá - Nancy nói - Nước thật tuyệt.
- Không bằng nước uýt-xki - Stany lúng búng nói, mặt vùi ở dưới một tấm khăn.
- Kìa, anh ấy nói kìa - Nut châm biếm kêu lên - Tại sao từ khi chúng ta lên đường tới giờ, anh lại không nói năng gì cả?
Pickman làu bàu:
- Vì cho đến giờ mọi sự đều tốt đẹp.
Tất cả nằm dài ra trên cát nóng. Bơi tắm đã phần nào hả hơi rượu của bữa ăn sáng, Socrate đã bố trí để được nằm ở gần Menelas. Ông ta nằm sấp, đầu không động đậy, hé một mắt quan sát cái vùng da còn ướt kia, da đùi chị, nơi còn bám những hạt cát vàng.
- Hút thuốc?... - Pickman vừa hỏi chung tất cả vừa rũ lắc người, moi lục một cái túi bằng chất dẻo.
Từ trong túi rơi ra một gói thuốc Camel, một bật lửa Zippo (bằng vàng vạn tết lại của hiệu kim hoàn Cartier), một cái lược, một cái gương, một cây son môi, Stany chẳng thiết bỏ chúng vào lại trong túi. Ông cầm cây son môi và bắt đầu vẽ một quả tim lên vùng bụng vợ...
- Stany! Thôi!... Anh làm cái gì thế?... - Người vợ uể oải hỏi, không nhìn xem cái gì cù mình buồn.
- Nằm im!... Một tác phẩm nghệ thuật... Anh xăm người cho em.
Chị gù gù trong cổ họng, không cựa quậy.
- Stany...
- Khá đấy... - Nut khen - Anh có khiếu vẽ hơn là khiếu nói.
- Khoan, chị còn chưa thấy hết... Về chữ viết thì tôi là vô địch... Vua viết chữ hoa in!
Ông vạch lên trên thân mình những chữ to tướng mà ông viết ngược chiều để người khác đọc thành đúng chiều: Tặng Stany cho đến chết.
Menelas phá lên cười:
- Nhưng là một lời tỏ tình!
- Đúng, do từ lâu rồi Nancy không tỏ tình với tôi nữa thì tôi phải yêu lấy tôi một chút vậy...
- Đạo đức giả!...
- Khi tôi còn bé, - Người diễn viên nói tiếp - tôi đã đọc một câu chuyện thần tiên. Một cậu bé được một cô tiên cho một cái phép: tất cả cái gì cậu bé vẽ ra đều hóa thành sự thật, các bạn có rõ không?
- Anh thì thiếu cái gì?... - Socrate lười biếng hỏi.
- Ngay bây giờ, ở đây ấy à? Nói gì nhỉ?... Hầu như không thiếu cái gì... À, có!... Một cái pi-a-nô. Tôi vẽ một cái pi-a-nô, người bạn gái của chúng ta sẽ biểu diễn cho chúng ta cái mà bạn thích và tôi sẽ nghe cho đến khi thế giới tàn lụi.
- Olympia, chị nghĩ thế nào?... - Socrate hỏi - Chị có muốn tôi bảo đem pi-a-nô đến cho chị không?
- À không được... - Pickman bác bỏ - Thế là ăn gian!
Menelas cười - chị không ngừng cười một lúc nào từ khi chị lên chiếc Phi Mã. Mimi liếc nhìn chị nghi ngờ: người ta đã thay đổi con báo của ông rồi... Trong bộ quần áo tắm, ông nom còn tội nghiệp hơn. Một cái dúm còm nhom, trắng bệch, yếu ớt, mong manh, không thứ tự vệ, hài hước trong một bộ đồ tắm quá lớn có những vạch vàng và đen buông xuống ở gần đầu gối và đeo lên quá trên rốn, thực tế là ở ngay dưới vai.
- Khoan... - Stany nói - Không động đậy...
Bằng những nét mạnh, ông vẽ bằng cây son môi hình phác thô thiển một dàn phím pi-a-nô lên lưng Socrate...
- Chẳng biết thế nào đâu... Một phép mầu nào đó...
Ông lấy vẻ trịnh trọng nói với Menelas:
- Thưa bà, cây đàn Beechstein của bà được đưa đến. Bà sẽ cho chúng tôi hân hạnh được nghe gì ạ?
Socrate vẫn nằm sấp, cười sằng sặc:
- Cứt! Buồn lắm!...
Menelas bước vào cuộc đùa:
- Bản Valse Đô thăng trưởng opus 64 số 2. Các bạn thấy thế nào?
Một cách bản năng, Lena nghểnh lên, rình đợi, đánh hơi thấy một cái gì...
- Thưa bậc thầy, chúng tôi xin nghe ạ... - Nhà diễn viên nói.
Menelas quỳ xuống cạnh người Socrate. Chị giơ hai tay lên cao, múa các ngón tay và chơi bản nhạc tưởng tượng. Những ngón tay chị chạy trên da Socrate làm có cảm giác tóc ông dựng đứng lên. Ông nằm im như đá, không thoải mái, xúc động, hân hoan.
Menelas khe khẽ hát giai điệu, đệm cho cái trò chơi bằng ngón tay của chị. Lena ngồi, lạnh lùng nhìn chị. Mimi tức điên người. Nancy ôm bụng cười, Stany đóng vai người mê nhạc có hiểu biết. Nut làm một vẻ nửa đùa nửa thật. Đôi khi chạy hết những âm giai của mình, Menelas kéo lê các ngón tay của mình thành những cái vuốt ve dài nóng bỏng mà Socrate chắc chắn rằng nó được ghi lại đỏ rực trên da ông. Cũng bị lay động, chợt hiểu ra rằng trò chơi đùa thôi không còn là một trò chơi đùa nữa, Menelas đập hai hòa âm cuối cùng rồi vờ bực tức:
- Cái đàn này sai.
- Hoan hô!... - Nancy kêu lên...
- Tuyệt vời! - Pickman nói thêm.
Socrate không nghe thấy gì hết. Ông cảm thấy mình mặt đỏ chứa chan. Vừa xảy ra với ông một cái gì đó làm cho ông tự hào, đồng thời lại làm cho ông bối rối ghê gớm, đặt ông vào một tình thế đáng sợ... Ông dám chắc rằng tất cả đều đã thấy được cái điều ấy... Một giải pháp, chỉ có một... Nước lạnh... Ông tính toán cách làm để cho người ta nhìn thấy ông ở trong tư thế đứng càng ít càng tốt.
Ông vùng nhổm bật dậy, chạy bứt nhanh trên mấy mét cát ngăn ông với biển và quărig mình, dài thẳng cẳng, ra phía trước trong một đám nước vung lên tung tóe. Điều vừa xảy ra không bịp được Nut. Chị quan sát Lena... Chị ta có biết không nhỉ?... Và Menelas nữa? Chị ta có hiểu được sự kính trọng vô tình mà Socrate vừa đáp trả lại cái vuốt ve của những ngón tay chị ta không?
Vào cảng Ibizza, khi chiếc Phi Mã vừa mới lượn quanh đập chắn sóng, Socrate liền ngạc nhiên một cách khó chịu: bến neo tàu của ông thuê năm đã bị một cái tàu mênh mông, một chiếc tàu có buồm kỳ ảo màu đen, đẹp đến ngạt thở, chiếm mất...
- Cái trò đểu này là cái trò gì thế này?
Ông đau đớn vì một cái tàu hoàn hảo đến thế này lại có thể được làm cho một người khác chứ không phải cho ông. Giọng nữ trung Lena nói với ông qua hai hàm răng:
- Có lẽ tôi cũng muốn có một cái như thế...
Socrate nhún vai, bực bội vô cùng. Không phải chỉ vì ông thấy chỗ của mình bị lấy mất - chỗ duy nhất lớn để cho chiếc Phi Mã ẩn náu được mà còn bởi vì ông không hình dung rằng lại có thể có một chiếc tàu huy hoàng đến như thế, thanh tú, thon vút, ba cái cột buồm vươn đến những chiều cao làm cho kinh hoàng ở trên trời. Ông không khỏi không nghĩ rằng ở bên cạnh cái kỳ quan này thì chiếc du thuyền của ông, tuy đã được khâm phục ở khắp thế giới, trở thành ra nhỏ chật, thô nặng, buồn cười. Ông cười khẩy:
- Ở trong một cái vũng thì không tồi đâu nhưng còn ra biển!... Cột buồm cao quá. Với mớn nước thế này thì khi lên buồm, cột buồm phải đổ mất!
Không một vị khách nào của ông, đang ngẩn ra ngắm cái tàu kia, bắt chuyện với ông, khiến ông giận điên lên. Những người, những vật đẹp đẽ mà không thuộc về ông, ông đều cảm thấy như một sự chửi rủa: người ta ngang nhiên chiếm lấy chỗ ông đỗ tàu đã là nghiêm trọng rồi, đằng này chiếc du thuyền kia lại còn sang trọng hơn chiếc của ông thì điều đó ông không chịu nổi. Sao ông lại chưa nghe nói đến nó nhỉ?
- Kirillis!
- Dạ, thuyền trưởng...
- Thả neo. Lấy xuồng, lên phòng quản lý cảng yêu cầu giải thích!
- Rõ, thuyền trưởng!
Người ta hạ chiếc xuồng máy xuống biển.
- Harry, uống rượu không?
Lord Eaglebond có lẽ muốn nói có lắm, nhưng ông đã cầm rượu ở trong tay mất rồi.
Các vị khách xô về đằng boong sau, nơi người ta phục vụ họ cốc-tay.
- Nếu các bạn muốn, tối nay chúng ta ăn ở trên đất liền - Socrate nói - Tôi biết một quán ăn nho nhỏ có món calamar nhồi thịt. Nancy, chị có thích món calamar không...
Chị thích hay không, chuyện ấy khác gì chuyện năm bốn mươi, ông thiết quái gì. Cái ông muốn biết là tên đứa con thằng mất dạy nào đã tự tiện cho phép nó xí mất chỗ của ông. Và làm cho ông hóa ra một gã nhà quê ở trong con mắt bạn bè.
- Ô hay!... - Cái ả ngu ngốc Lena kia kêu lên.
Theo Lena, tất cả mọi người đến tựa vào lan can. Socrate lưỡng lự hai giây, không hơn, rồi cùng làm như họ. Cái điều ông thấy đã cho ông một cú rất mạnh, chẳng khác nào bị một con la đá vào giữa bụng vậy.
Trong xuồng máy của ông, Kallenberg, mặc quần áo thuyền trưởng viễn dương, áp đảo Kirillis bằng chiều cao, cười hể hả vung tay vung chân tựa hồ biển là thuộc về mình. Ông ta thích chí hét to:
- Thế nào, đám thủy thủ dở ẹc!...
- Herman!... Herman!... - Mụ ngố Lena phấn chấn lên.
Xuồng cập vào bến tàu, Con yêu râu xanh leo cầu thang lên boong như một kẻ chiến thắng, vừa nói oang oang với tất cả:
- Ở trên tàu Vagrant, người ta nhận ra các bạn ngay! Khỏe cả chứ? Thế này thật là kỳ lạ đây!... Có khỏe không?
Ông bắt tay mọi người, phát mạnh một cái vào lưng Socrate, hôn Lena:
- Người hài lòng là chị gái cô!
Ông linh hoạt ứng biến đến nỗi Socrate dám đoán rằng mình đang đương đầu với một tá Kallenberg... Một cơn ác mộng, một sự tởm lợm...
- Còn cậu thế nào, thằng giặc bỉ ổi?... Cậu vẫn chưa chết chìm ở trên cáỉ tàu cà khổ này à? Á... A!...
Socrate muốn giết tươi hắn. Nhưng ông lại vui vẻ cười to và phát trả vào vai Kallenberg, đưa hết sức lực, hết trọng lượng vào trong cái phát:
- Không ngờ! Irène có ở đây không?
- Tất cả nhà ở đây! Tất cả nhà!...
- Đến từ lâu chứ?
- Hai ngày. Ngày mai đi Capri. Còn các cậu?
- Đi chiều hôm nay.
Lena ngạc nhiên nhìn ông. Cô hiểu ý nghĩa của quyết định lạ lùng này, rắp tâm chớp lấy nó làm lợi cho mình và trả thù trước mặt mọi người. Trong cuộc vật lộn không úp mở đối lập Kallenberg với chồng cô, cô luôn luôn đứng về phía Socrate. Nhưng lần này, cô sắp trở thành đồng minh của Herman trong một đêm. Có thể cô không đủ sức để làm nhục lại Socrate như ông đã làm nhục cô, nhưng Kallenberg thì thừa sức. Cô nói:
- Lúc nãy anh nói là đêm nay chúng ta ở đây cơ mà?...
Kallenberg lập tức tiếp tay:
- Rõ ràng là các bạn ở đây đêm nay rồi!... Tối nay tất cả chúng ta ăn cơm trên chiếc Vagrant!
Socrate nghiến hai hàm răng: ông đã bị sa bẫy.
Đi đi lại lại, Irène vơ các quyết định của Kallenberg về mình:
- Anh ấy muốn cho bị bất ngờ! Chị từ chối lấy tên chị đặt tên cho cái tàu. Nhà chị muốn gọi là “Irène”... Không không... Nhà chị như thế là đáng yêu, nhưng nếu chị nhận thì chị lại hóa ra tự phụ... Lena, em có yêu chị không?
- Kỳ ảo!...
Lena thật lòng. Đây không phải là một du thuyền nữa, mà là một bảo tàng nổi. Mỗi phòng khách, mỗi phòng ngủ đều được trang trí bằng những bức tranh của các bậc thầy Hà Lan ở thế kỷ 17, những tranh ấn tượng chủ nghĩa lung linh và trong phòng ăn, cái tuyệt vời nhất, đứa anh sinh đôi của bức Bethsabée, rực vàng, thần bí, tuyệt đẹp.
- Đừng hỏi tôi việc Herman đã moi được ở đâu và như thế nào ra bức tranh ấy, tôi không biết gì hết. Ông ấy không muốn nói ra với bất kỳ ai.
Irène đóng vai người dẫn đường, giói thiệu, đưa các vị khách của ông em rể vào đến những nơi bí hiểm trong lòng tàu của mình. Những đầu bếp lịch sự và đàng hoàng cúi mình khi họ đi qua. Tường vách đều bằng gỗ tử đàn; dựa vào chúng, những đồ đạc quý có chạm trổ, khảm gắn tinh vi khẽ ánh bóng lên, mà sắc hợp với tường vách. Các tấm thảm hiếm, hoa, các đồ mỹ nghệ không lường được nổi giá trị thì ê hề. Ngơ ngác, Nancy Pickman khẽ lẩm bẩm:
- Cái lạ thường là hơn thế nữa, tất cả lại nổi bồng bềnh.
Khi họ vào buồng giấy, cô gái tóc vàng đứng lên, mặt cực kỳ dửng dưng, đi qua trước mặt họ ra cửa, không nhìn họ. Một cô gái rất cao, hai con mắt xanh khinh khỉnh sau cặp kính, một thân hình chắc phải tự động làm cho đám đàn ông ngoái nhìn khi cô ta đi ở ngoài phố. Cô ta có đi không chứ? Cô ta có vẻ như bay lượn... Tận đến lúc cô đóng cửa lại, Socrate vẫn không dời mắt khỏi cô:
- Một trong bọn thủy thủ tập sự nhóc của cậu đấy à?
- Thư ký của tớ.
- Bây giờ tớ mới hiểu vì sao Irène lại kêu là mất ngủ với Lena...
- Khi tớ tuyển người giúp việc, tớ không cần ý kiến của cô ấy! Cậu, cậu có xin phép Lena không?
Con yêu râu xanh có cái giọng hơi châm biếm và chọc tức làm cho Socrate thần kinh vốn đã bị thử thách gay go phát bực:
- Cậu làm thế nào mà chộp được Menelas? Người ta bảo ả dữ lắm?
Socrate lạnh lùng nhìn Kallenberg nhưng không trả lời.
- Món hay đấy!... Mình sẵn sàng nói vài ba câu với ả...
- Ai cấm cậu?
- Ả có chồng rồi phải không?... Cái cha Socrate bỉ ổi! A!... Nếu tớ có được cách xử như cậu với đàn bà nhỉ!... “người với bông hồng”...
Mọi cái ở hắn đều là thách thức.
- Thế nào, chiếc Vagrant này, cậu có thích không?... Xì gà?...
- Cảm ơn, không. Đẹp đấy! Đâu làm cho cậu?
- Hambourg [1]. Lương thợ trả gấp đôi. Các kíp làm thay nhau trong sáu tháng, suốt đêm ngày, hai mươi tư giờ trên hai mươi tư. Năm triệu đô-la. Ba triệu đô-la các tác phẩm nghệ thuật. Chiếc du thuyền đẹp nhất thế giới. Tớ không bị mất tiền toi. Cậu thấy đấy, tiền là để mua cái đẹp.
Không những hắn trêu ngươi ông, mà bây giờ hắn lại lên lớp dạy ông nữa! Chóng mặt chóng mày, Socrate đang tìm cách làm cho hắn cụp cánh. Ông muốn Herman bị đau đầu, phạt đến một chỗ dễ gục của Herman. Ông biết rằng cái vẻ nhà thẩm mỹ hiểu biết của Herman là đồ giả thôi. Chính lúc ông muốn nói ác một câu cho Herman câm họng thì cái ý muốn đó làm cho ông phạm phải một điều dại dột chí mạng:
- Đẹp... Đẹp... Không phải là tất cả đâu.
- Còn cái gì khác nữa?
Socrate lấy trong túi ra một điếu xì gà của mình, cắm nó vào mồm rồi nhổ đầu mẫu:
- Công việc.
- Ông bạn tội nghiệp... - Kallenberg bĩu môi khinh khỉnh nói... - Tớ còn mong muốn gì hơn nào?
Socrate để câu hỏi treo lửng, thong thả châm xì gà với một vẻ lơ đãng:
- Nói thật... Sáng nay tớ đã mua một cái.
- Một cái sơ-mi mới? - Con yêu râu xanh chế giễu.
- Không. Những xưởng đóng tàu Haïdoko.
Herman không có đủ sức nén giữ một cái nhăn mặt ngờ vực. Socrate say sưa quan sát ông ta, khoái trá, thú vị theo dõi những sự tàn phá mình vừa gây ra.
Từ nhiều năm rồi, tất cả các chủ tàu trên thế giới nhòm ngó vụ này. Đầu bảng: Satrapoulos và Kallenberg... Ông già Haïdoko không được may mắn. Chết đi, ông để lại đằng sau ông một đứa con gái hơi hâm hâm, con bà vợ trước, và một mụ góa gào thét, những người thừa kế duy nhất. Cả hai chỉ có một ham muốn: rũ khỏi các công trường đóng tàu. Có điều muốn thực hiện việc này, họ cần phải đồng ý với nhau và cùng ký giấy bán - điều khoản này đã được ghi rành rành trong bản chúc thư. Nhưng bà dì ghẻ và cô gái thù ghét nhau đến mức chỉ cần một người nói là người kia nói không và ngược lại.
Sự bế tắc kéo dài từ năm năm nay. Nản lòng, những người mua hăng hái nhất đều đã buông xuôi tay và từ bỏ. Tất cả, trừ Socrate. Trái với Kallenberg, ông rước giá lên. Để làm gì? Rước giá cũng không đi đến đâu. Bù lại, hai người của ông mà ông trả lương năm, không ngừng đặt vấn đề và thông báo cho ông biết mọi cái mới mẻ. Tin hay vừa mới tới bốn mươi tám giờ trước đây: mụ góa đã ngỏm trong một tai nạn xe cộ. Lạ lùng là người lái xe bị bẹp gì vào một cái cây ở trên một con đường ít người qua lại thì chết không có quần.
Tay chân của Socrate đã nhảy bổ đến cô con gái và nẫng được món kia với những điều kiện rất hời.
Như bị nện vào đầu lảo đảo, Kallenberg cuối cùng nói được ra lời bằng một cái giọng khàn khàn:
- Cậu làm như thế nào?
- Suỵt... Suỵt... Herman... Kìa!...
- Đắt không?
Socrate cười nhẹ nhàng:
- Chẳng mấy... và một chuyến đi thôi.
- Đi nào?... - Con yêu râu xanh ấp úng.
- Mụ góa bị chết. Những đại diện của mình chỉ có việc trả tiền. Họ đã biếu con hâm một chuyến du lịch một năm vòng quanh thế giới, coi như thưởng. Nó đã nghe... Cậu là người đầu tiên tớ báo cho tin này... Mới toanh, cậu biết đấy (ông xem đồng hồ)... Hợp đồng chắc đã được ký... ở Tokyo, cách đây một giờ.
Kallenberg trầm ngâm nhìn Socrate. Ông dậm chân vào một cái núm ở dưới gầm bàn. Một lát sau, cô gái tóc vàng mở cửa. Con yêu râu xanh không để cho cô kịp nói được điều gì. Qua vai Socrate ông nói:
- À được, Greta, tôi đến đây!...
Và với Socrate:
- Cậu thứ lỗi? Mình bận một tí thôi...
Ông theo gót cô gái đi ra. Socrate không kịp ngả lưng xuống chiếc ghế bành để thưởng thức cái đòn đánh đo ván ông vừa giáng cho thì Herman đã quay trở lại. Ông nói một câu đúng kiểu của ông ta, mỗi khi ông thua cuộc:
- Chúng ta lên boong chứ? Các bạn chắc đang sốt ruột.
Như thói quen, ông ta cố hạ thấp chiến thắng của người khác bằng cách không nhắc tới nó, tựa hồ nó không hề xảy ra. Chẳng ngây thơ, Socrate nhìn ông ta với một vẻ chế giễu và thỏa mãn. Kallenberg can đảm đấy! Là một tay đã từng học ở Đại học Harvard, hắn tỏ ra có tinh thần thể thao. Ở đấy, trong các trường đại học, người ta dạy họ những gì?
- Đấy các bạn xem, nhà tôi có thể gọi được khắp thế giới trong năm phút!
- Nếu tôi có thiết bị như thế này, trong chỉ huy sở của tôi thì tôi chắc đã thắng cuộc chiến tranh của tôi nhanh hơn!
Mọi người cười câu nói đùa của Lord Eaglebond, Kallenberg cũng cười, lớn tiếng hơn người khác, mặc dù ông bực cái tiết mục ngu xuẩn của Irène, tiết mục bà chu gia đình... “Nhà tôi chỗ này, nhà tôi chỗ kia...” như thể ông là vật gì của cô! Ông hỏi:
- Các bạn muốn lên boong không?
Các vị khách đi vào cái cầu thang phủ thảm màu xanh rất nhạt. Herman đứng lùi ra một bên để cho họ đi. Đến trước mặt ông, Nut cau mày, tựa hồ quên một cái gì...
- Herman, tôi cần gọi dây nói. Anh cho phép tôi?
- Ồ, hiển nhiên! Đâu?
- New York
- Spiridon!
Người sĩ quan vô tuyến quay phắt lại:
- Thưa chỉ huy?
- Anh có thể giúp bà gọi được không?
- Cảm ơn... - Nut nói... - Gọi xong tôi lên với các bạn ngay.
- Chị sẽ không phải chờ... - Kallenberg vênh vang - Thiết bị của chúng tôi được ưu tiên tuyệt đối.
- Tôi gọi Peggy Nash Belmont. Anh có gì nhắn chị ấy không?
- Cậu là mụ phù thủy à? Làm sao cậu biết?
Thật kỳ ảo: mặc dù hàng nghìn cây số ngăn cách họ, tiếng nói của Peggy nghe rõ như đã ở bên cạnh chị. Nut ngạc nhiên:
- Làm sao? Mình biết cái gì cơ?
Chị nhìn viên sĩ quan. Kín đáo, anh ra khỏi buồng ngay lập tức. Trong khi đó, Peggy phấn khỏi nói một cái gì với chị. Nut hình như ngơ ngác, rồi:
- Kìa, không! Thật à?
- Thật!... - Peggy hăng lên - Tối qua... Như thế đấy... không ai được biết cả... Ôi Nut!... Ghê gớm lắm!...
Cảm động, Nut hạch:
- Thưa bà Baltimore, tôi yêu cầu bà kể lại hết cho tôi không bỏ một chi tiết nào... Ôi Peggy!... Mình sung sướng chờ cậu!... Mình chúc mừng cậu!... Thật là tuyệt vời! Kỳ diệu!... Bao giờ thì đi du lịch?
- Cậu không nghĩ tới điều đó ư?... Scott đang ở giữa chừng cuộc vận động bầu cử!... Cậu có biết mình qua đêm tân hôn như thế nào không?...
- Kể đi!...
- Ở một sân ga tại một vùng hẻo lánh của bang Illinois... Warren... Scott có cuộc nói chuyện ở đó... Anh ấy ghê quá!... Mình chẳng nghi ngờ gì hết... Khi ra khỏi phòng họp, anh ấy giới thiệu mình với một lô một lốc... Khi giới thiệu xong, chỉ còn lại có một người, một người duy nhất không động đậy... Scott báo mình: “Người này em có muốn biết không?” - Mình bảo có... Anh ấy nói với người kia: “Đây Peggy, vợ chưa cưới của tôi...” và nói với mình: “Ông Billcott là mục sư ở Warren. Ông muốn làm lễ cưới cho chúng ta ngay...”. Cậu không thể biết được!... Mình khó chịu, mình không tin có chuyện đó! Mười phút sau, mình đã có chồng!... Scott muốn làm cho mình bất ngờ... Mình vui quá!... Anh ấy đã mang nhẫn cưới của hai đứa trong túi, mình tưởng là mình phát khóc được.
Khoan!... Chưa hết! Khi người ta định đi thì xe hỏng. Scott đã nói: “Em thấy không, bắt đầu là tốt rồi đấy...”. Bọn mình cười ầm lên. Bọn mình muốn ở một mình với nhau. Anh ấy bảo: “Nào ta ra ga. Anh nom những cái mặt chuột ấy đã đủ rồi... Ta ra đi tàu...”. Ở sân ga không có ma nào. Bọn mình ở đấy, như hai đứa ngốc nghếch, cứ cười một mình... Anh ấy ôm lấy mình... Hôn nhau... Bọn mình lấy hai cái bánh kẹp thịt và cô-ca cô-la ở cột bán hàng tự động... Anh ấy bảo mình:
- Em nhớ lấy, khi người ta lấy một người thừa hưởng gia tài làm vợ, người ta phải ăn mừng chuyện đó!...
- Ôi Nut!... Xong rồi!... Xong rồi! Mình muốn là vợ anh ấy từ lâu lắm rồi!...
- Thế gia đình anh ấy? Có gì không?
- Làm sao mình biết được?... Nhanh như thế!... Mình chưa gặp một ai cả, Scott nói mọi sự sẽ tốt thôi...
- Dẫu thế nào cậu cũng là một đám đẹp nhất nước Mỹ đây, cậu cũng kém gì...
- Trước kia mình thế, Nut, trước kia thôi?... Bây giờ mình chỉ là vợ anh ấy!... Cậu hãy gọi mình là Phu nhân!
- Báo chí có biết không?
- Không đời nào!... Scott chuẩn bị lặng lẽ là vì bọn nhà báo!... Chẳng ai hay cả đâu! Nhưng tại sao cậu biết là mình ở nhà mình?...
- Cậu lại hỏi thế...
- Cậu biết tại sao không?... Mình dọn nhà!... Mình đến ở nhà anh ấy vài tuần...
- Cậu bỏ cái nhà của cậu?
- À không!... Mình sẽ ở đâu nếu người ta giận nhau?... Anh ấy gớm ghê, cậu biết không?... Bọn mình sắp kiếm một chỗ lớn hơn!...
- Cậu biết tớ gọi cậu ở đâu không?
- Châu Âu?
- Ừ, nhưng từ chỗ nào!
- Nói mình nghe nào?
- Từ Ibizza. Mình ở trên một chiếc du thuyền còn đẹp hơn cái của Gus.
- Satrapoulos?
- Không, Kallenberg.
- Mình tưởng là cậu ở trên tàu của tay Hy Lạp.
- Mình đang ở đây. Nhưng tới Ibizza thì gặp Kallenberg. Tối nay bọn mình ăn cơm ở trên tàu của ông ta.
- Kỳ diệu!... Mình muốn đến gặp các bạn cùng với Scott lắm đấy!
- Mọi người đang chờ các cậu!
- Không thể được... Cậu biết cái công thức: “Vì cái tốt nhất và vì cái xấu nhất”. Lúc này đang là cái xấu nhất. Chính trị, sao cái ấy lại có thể thối thế được! Nhưng khoan! Ta sắp đặt nhau rồi đấy!...
- Peggy!
- Hử?
- Mình phải lên boong... Hai ba ngày nữa mình lại gọi cậu... Cậu không bao giờ biết được cái hạnh phúc cậu vừa mới cho mình đâu... Peggy?...
- Hử?
- Mình yêu cậu lắm...
- Mình cũng thế... Tạm biệt...
Nut đặt máy, mơ màng. Ở trước cửa buồng, chị thấy người sĩ quan đứng quay lưng lại một cách cố tình. Nhưng chắc là tai đang vểnh lên.
- Thưa ông!...
- Dạ, thưa bà?...
- Tôi có một cuộc nói chuyện nữa, vẫn ở New York. Ông xin cho tôi số 751-27-43.
- Vâng, thưa bà.
Trong khi xin đường dây, anh nhận thấy rõ rằng: chưa bao giờ, ngay cả trên cái tàu cũ của ông chủ, một người khách nào lại đòi nói chuyện với ba nghìn cây số cả. Mà nói dông dài, hàng giờ có khi! Dù sao không phải việc của anh. Con khỉ phải trả tiền - Sau khi đã kiểm tra mãi xem có lần gọi nào là do một nhân viên ở trên tàu không...
- Thưa bà, New York đang nghe...
Nut cầm lấy máy nghe và lại nhìn anh ta như lúc nãy: hiểu chứ? Anh ta lỉnh đi...
- Bà Bambilt đây...
Chị không nói gì hơn nữa, như thế là đủ rồi. Ở đằng kia người ta đang nói những điều làm biến đổi mặt chị... Nét mặt chị nở nang ra vì một niềm vui bất ngờ... Chị ấp úng:
- Anh chắc chắn chứ?... Thật sự chắc chắn?...
- Thưa bà, vâng... chắc chắn... Tòa án...
Chị không nghe nữa... Đời đẹp... thanh thản, êm đềm, ghê gớm, duy nhất!
- Cảm ơn, Tôm!... Cảm ơn!...
Chị đặt máy và thở sâu. Từ nay chị chẳng phải bận lòng vì bất cứ một ưu tư nào nữa. Sau hàng tuần lo lắng, cái hạnh phúc lớn lao mà chị khao khát đã trở thành hiện thực.
Chị mỉm một nụ cười quyến rũ với người sĩ quan mà chị vuốt ve vào má khi đi qua:
- Cảm ơn...
Hơi sững sờ, không biết nên như thế nào, theo bản năng, anh ta chỉnh lại tư thế sang nửa như nghiêm chào. Nut rảo chân khi chị leo cầu thang trong boong tàu.
- Chị ấy kìa!... - Kallenberg gọi to.
Nhưng Nut không để ý đến gì hết, không nhìn ai hết, không nghe bất cứ một cái gì hết. Niềm vui quá lớn này, chị sẽ giữ riêng cho chị thêm một phút nữa. Người bạn thân nhất của chị sẽ chia sẻ nó với chị... Chị lại sát bên Socrate đang nâng một cốc rượu trong tay. Bằng một giọng rung ngân, ức chế, Nut nói với ông:
- Socrate... Thật kỳ diệu!... Tôi góa chồng!...
Và nói lớn cho tất cả:
- Tôi vừa được biết một tin rất hay... Scott và Peggy đã kết hôn hôm qua!
- Này!... Irène! Chị có biết là Herman suýt chết đuối không?
- Cô nói cái gì thế?... Chúng mình có rời khỏi tàu đâu?...
Lena phì cười:
- Không!... Không phải chồng chị... Con chó của em!
Trên chiếc xuồng, máy khởi động gầm rú che át tiếng cười của cô. Lúc đi, người ta ngồi hơi chật trên ca nô. Lúc về, đã hẹn chia làm hai chuyến đến tận chiếc Phi Mã. Với một vẻ tênh tênh, Lena nói:
- Đàn bà đi trước!
Các cách khôn khéo để có được hai địch thủ nguy hiểm nhất của cô, Menelas và Nut ở trong tầm mắt cô. Chuyến thứ hai phải chở Socrate, Emilio, Lord Eaglebond và Stany Pickman. Emilio cố làm ra như không nghe thấy điều Lena nói với Irène. Mimi không thích sự hỗn hào - ông sợ là đối tượng chê cười của người đàn bà không dính dáng đến ông - Eaglebond và Pickman đang mãi trò chuyện với những người khách của Kallenberg, một viên điện ảnh Ý và chồng chị ta, một viên tướng Đức thời xưa nay trở thành vua luyện kim đang cười hô hố về những kỷ niệm của cuộc vật lộn đã từng đối lập ông với Eaglebond hai mươi nhăm năm trước.
- Ach [2]... Tất cả xong rồi!... Lúc đó là chiến tranh. Con yêu râu xanh kéo Socrate ra một chỗ:
- Xét cho cùng, cậu và tớ là những thằng ngốc!... Hai thằng lỏi thật sự!...
Socrate liếc cái thằng lỏi cao hai mét và nặng một tạ. Cái này là nét mới đây... Hắn sao thế nhỉ? Rượu hắn uống hay bài học luân lý hắn vừa nhận được?
- Thật thế?... Chúng ta luôn luôn ngáng cẳng nhau... Ai được lợi?... Những đứa cạnh tranh với chúng ta. Khi tớ nghĩ là chúng ta phải là hai đồng minh... là chúng ta có thể liên hiệp với nhau!...
Hắn hóa rồ hay cái gì thế này? Ông sẽ đưa hắn trở về với thực tế. Từ từ.
- Cậu ám chỉ đến các xưởng Haïdoko phải không?
Socrate rít một hơi dài điếu xì-gà, chờ câu trả lời. Ông bình tĩnh, thanh thản. Con chủ bài ông vừa quật xuống làm cho ông thoải mái, nhẹ nhõm. Kallenberg tỏ ra do dự:
- Ừ... Thí dụ như thế... Và nhiều công việc khác nữa... Cậu không có tinh thần hợp tác lắm...
Socrate khẽ cười lúc cúc trong cổ:
- Khi cậu đặt tay vào cái bánh ga-tô, cậu có đi tìm mình không?
- Dẫu sao chúng mình là cùng trong gia đình cả.
- Cái đít tớ ấy! Gia đình ư, đó là những người gắn bó với nhau bằng máu mủ và chia sẻ với nhau bởi những chuyện tiền nong. Chúng ta đã lấy hai chị em, thì rồi sao?
Người ta có hiểu thêm vì cái đó không! Cậu luôn luôn muốn thọc gậy bánh xe tớ!... Sự thật là cậu không thể ngửi được mình!
Ông cúi đầu suy nghĩ và nói thêm:
- Vả lại, mình đối lại với cậu cũng như thế thôi. Cậu là đồ rác rưởi.
Trong trường hợp khác Kallenberg có lẽ đã đánh, hét, chửi. Nhưng ở đây, thì để làm quái gì? Thằng ranh con ác ôn đang thắt chặt lại mà không biết cái dây thòng lọng nó mang ở trên cổ. Con yêu râu xanh mỉm cười một nụ cười đáng lo ngại:
- Rất tiếc... Rất tiếc... Lúc này cậu không may mắn đâu, Socrate tội nghiệp của tớ ơi!...
- Socrate ấy à? Nó hất cứt vào cậu đấy!
Vào lúc này, mối tương quan của họ hoàn hảo đảo ngược lại. Điểm yếu của Kallenberg là tính nóng nảy. Chỉ cần khiêu khích ông là đã làm cho ông mất đi một phần phương tiện của ông rồi. Sự giận dữ làm cho ông mù quáng. Trái lại, Socrate kiềm chế được các cảm xúc của ông hơn, tuy chúng cũng rất là phá phách. Tại sao ông lại nổi nóng lên?... Và tại sao Herman lại có thể giữ được bình tĩnh? Socrate không dám trả lời câu hỏi này, nhưng mồm ông chợt đầy một vị sắt. Ông cảm thấy rằng ở một chỗ nào đó, có một cái gì đó đang hỏng kiểu. Một sự đe dọa... Ông muốn phá bung cái vòng ra:
- Chào. Tôi đi thôi!
Người ta nghe thấy tiếng chiếc xuồng máy mà động cơ gầm lên ở cạnh vỏ tàu chiếc Vagrant. Socrate đi ba bước, chờ đợi cái tệ hại nhát, tin chắc có một mối nguy xảy ra tới nơi, mối nguy ông cảm thấy sức nặng của nó ở đằng sau lưng ông giữa hai bả vai, mà không thể xác định được nó là gì...
- Nào!...
Ông quay ngoắt lại, Kallenberg quan sát ông với một vẻ nanh ác, tay đặt trên thành boong, đồ sộ.
- Cậu muốn cái gì?
- Mình quên bảo cậu một cái...
À thế đấy!... Đòn đánh sắp phóng ra đây. Một cách bản năng, Socrate lên gân bắp, chuẩn bị nhận đòn... Đồng thời, ông nghe thấy người ta gọi ông:
- Socrate!... Người ta nhổ neo!...
Lord Eaglebond cười hề hề đứng ở trên cùng cầu thang trong boong tàu, nơi hai người thủy thủ của chiếc Vagrant đang bế ông thì đúng hơn là dìu ông... Socrate làm một cử chỉ thân mật về phía ông rồi đương đầu với Kallenberg. Kallenberg hỏi ông một câu là lạ:
- Cậu có thể cho mình biết giờ không?
Socrate buột miệng đáp:
- Hai giờ sáng.
- Và ở Nhật thì cậu nghĩ là mấy giờ?
Trong nháy mắt, Socrate có cảm giác mình là một con cá mắc câu. Rồi ông hiểu làm thế nào người ta đã có thể thả câu cho ông mắc phải được. Ông muốn nôn mửa, mong muốn một cách nghịch lý được nghe cái điều Con yêu râu xanh không thể không sắp nói ra với ông. Cái câu đáng sợ và chí mạng đã buông ra, không kháng tố được:
- Mình vừa mua các xưởng Haïdoko xong.
Xin hắn giải thích cho thì có lợi gì? Kallenberg chắc là đã chơi vào múi giờ so le giữa châu Âu và châu Á. Trong khi hắn giở trò xem triển lãm thì người ta đã báo động tay chân của hắn ở Tokyo. Chúng rước giá lên với con hâm, phá vỡ sự thỏa thuận và hẫng mất món kia. Chiến tranh là thế cả thôi: ở địa vị hắn, Socrate cũng làm như vậy. Ông đã không biết nín lặng. Ông không cưỡng lại được cái thích thú trẻ con là vênh vang khoe trộ, trưng ra một chiến thắng thậm chí chưa hoàn toàn nắm chắc. Bây giờ người ta phỗng tay trên của ông: đáng đời cái mặt ông thôi!
- Xấu chơi hả?... - Herman còn chơi ngông mà nói thêm - Nghĩa lý gì... Cậu là người vật lộn... Cậu biết chịu đòn.
Thấy Satrapoulos vẫn im lặng, ông nói tiếp:
- Cậu sẽ không chết vì chuyện đó đâu!... Này, mình nói với cậu, ta thậm chí có thể thu xếp với nhau...
Socrate nhìn Herman trừng trừng:
- Mình nghe đây...
- Cậu có muốn mai ta thảo luận cái đó không?
- Ngay bây giờ.
- Nói thật ra, mình cũng không thiết các xưởng ấy lắm... Thật thế đấy... Chúng làm cho mình bận bịu...
Cứ nói nữa đi, tao đang thích nghe mày đấy! Kallenberg đấu đá từ năm năm nay để đặt được tay vào đó. Nếu hắn từ chối thì ta có một cái gì béo bở hơn ở trước mắt. Kallenberg nói toạt ra với một vẻ trễ nải:
- Mình có thể sang tay, bán lại cho cậu... Cậu được hưởng chỗ ấy thì cũng thế.
- Mình quên mất... Gia đình mà...
- Ừ, này, cậu có thể nhường cho mình ba mươi phần trăm phần của cậu ở trong việc chở dầu cho Ả Rập Xê-Út... Mình không tham đâu.
- Thôi cút cậu đi...
-... Và bù lại, mình bán lại cho cậu các xưởng đóng tàu, không lấy lãi. Nhưng mười phần trăm trả cho các tổn phí của mình. Bình thường chứ, phải không?
- Thôi cút cậu đi.
- Cậu xem, người ta cứ nổi cáu, người ta cứ nổi cáu... Rồi người ta mất tinh tường trong công việc!... Hãy suy nghĩ đi... Mình chờ cậu trả lời, đến trưa mai. Đêm tối là người cố vấn tốt đấy! Mình đã cho chuẩn bị các bản hợp đồng... Phòng khi cậu thay đổi ý kiến...
- Thôi cút cậu đi. - Socrate hét lên.
Ông quay ngoắt và lao vội đến cầu thang trong boong tàu mà ông tụt xuống rất nhanh để nhảy vào buồng máy. Tiếng động cơ không át được tiếng Kallenberg hét ở trên đỉnh thang lên xuống tàu:
- Mai!... Trưa!...
Lúc về buồng, khi hôn tay chị để cáo từ, Menelas nói khẽ:
- Ông có chuyện không vui?
Hơi ngạc nhiên về sự nhạy cảm này, Socrate lắc lắc đầu:
-... Không... Chúc chị ngủ ngon!
Và cao giọng hơn, cho những người khác:
- Ngủ ngon nhé!... Khi các bạn dậy thì ta đã ở ngoài khơi!
Người khách cuối cùng đã đi khuất, Satrapoulos đến buồng chỉ huy gặp Stavenos đang trực ở đấy:
- Tôi muốn ta nhổ neo lúc sáng sớm. Sáu giờ, đừng muộn hơn. Hướng Đông bắc. Tôi dậy sẽ có lệnh sau.
- Rõ, chỉ huy. Tôi sẽ báo Kirillis.
Socrate rời chỗ đó, đi rảo bước qua boong tàu. Bây giờ ông sẽ thanh toán với Lena. Đến trước buồng cô, ông mở toang cửa ra. Cô nằm trên giường, còn nguyên quần áo. Chỉ nhỏm một nửa người dậy:
- Anh giở cái trò gì thế?
- Tất cả là lỗi của cô!
- Sao? Tôi có lỗi gì?
- Cô là kẻ thù tệ hại nhất của tôi. Cô về hùa với các địch thủ của tôi!
Cô sửng sốt nhìn ông:
- Tôi mệt, tôi buồn ngủ. Tôi chẳng hiểu ông nói cái gì cả. Ông để cho tôi yên!
- Tối nay tôi đã muốn lên đường!... Cô lại nài ở lại để cho cục xúc xích ấy nó vui lòng!...
Ông đi quanh Lena, mắt hầm hầm. Nếu ông không trút được căm giận vào đầu ai thì ông sẽ nổ tung ra...
- Cô biết cái bữa ăn chết tiệt vừa rồi làm tôi thiệt bao nhiêu không? Sáu mươi triệu đô-la!... Cô cóc cần hử? Đâu có phải cô chịu thiệt!... Cô có mẹ cô ở đằng sau?
- Socrate!
- Câm!
Mắt Lena rơm rớm. Với lòng dũng cảm của những kẻ yếu, cô đương đầu lại và công kích:
- Anh không có quyền nói tôi như vậy. Tôi chán ốm những con đĩ phốp phốp của anh lèn dày ở trên tàu của tôi rồi!
- Tàu của cô!...
- Đúng! Tôi ở nhà tôi, tại đây!...
- Thì bà ở đấy! Tôi phới! Tôi nhìn thấy bà đã đủ lắm rồi!
- Thằng tồi, cút!... Thằng tồi!...
Giọng đã lên cao, người ta chắc là nghe thấy...
- Cô có câm không?
- Tôi câm hay không tùy thích tôi!... - Lena nghiến rít - Anh điên! Giữa đêm hôm... Trong buồng của tôi!...
Cô òa khóc và rên rỉ giữa những tiếng nức nở:
- Tôi sẽ nói điều anh vừa làm với tôi... Anh đối xử với tôi thế nào...
- Cô làm tôi mất sáu mươi triệu đô-la! Thế mà tất cả những cái cô trách tôi lại là những bạn bè tôi mời đến!... Cô không ưa một người đàn bà nào... Cô ghen, ghen một cách bệnh hoạn!...
- Tôi sẽ nói ra!
- Cô nói với ai?
Lena sụt sịt:
- Với mẹ tôi!...
Tức giận, Socrate nhún vai rồi đi ra, đóng cửa đánh sầm. Ông lên boong, bồn chồn đi đi lại lại. Ông nảy ý vất quách tất cả ở đấy, lên bờ làm một trận say bí tỉ. Ông cần phải bình tĩnh lại... Ông châm một điếu xì gà rồi đến ngồi bên một cái buồng cấp cứu ở boong sau. Một lúc lâu, có thể đến một giờ, ông hút thuốc. Đêm yên tĩnh dị thường. Dưới kia, trên ke, tiếng nhạc từ những quán rượu còn mở cửa vẳng ra từng đợt, từng đợt. Ông nghe tiếng vỗ róc rách của biển. Nhắm mắt lại, ông có thể ngỡ mình đang ở ngoài khơi xa, kẻ sống sót cuối cùng của chiếc Phi Mã đang bị các hành khách của nó lìa bỏ. Ông ngẩng đầu. Sao khắp trời. Ông nhìn ngôi sao ông đã chọn làm của ông từ thủa bé, một ngôi sao nhỏ, không thấy rõ lắm, nhưng ông tin chắc nó là thuộc về riêng ông. Nó hình như nhấp nháy một cách đứt đoạn. Ông thở dài:
- Nhưng mình không thể để cho cái thằng mặt nghệt ấy nó dắt mũi mình được!...
Ông cần phải ra một đòn chống đỡ. Ông quyết định phải tự tin. Ông đi đến buồng chỉ huy và thấy Kirillis, Stavenos đang cúi xuống một tấm bản đồ.
- Tôi đã thay đổi ý kiến. Ta không đi nữa. Stavenos, anh bảo Céyx đến tám giờ thì đánh thức tôi. Ta sẽ nhổ neo trước bữa sáng. Chào!
Hơi yên tâm, ông về buồng, rót uýt-xki uống, châm một điếu xì gà khác và tập trung tinh thần. Đã hơn ba giờ sáng. Ông còn bốn hay năm tiếng nữa để suy nghĩ. Ông gạt bỏ cái ý để mặc cho tên ăn cắp kia moi ví ông mà không tính chuyện tự vệ. Ông đánh giá thầm trong đầu những món tiền ông sẽ biếu cho vị thần linh nào mang lại được cho ông cái cách ra khỏi thế bí. Nhưng ai? Ngoài ông ra, ông không còn thấy có người nào khác nữa. Và lúc này thì ông chưa tìm ra được một cách gì?
Chín giờ, chiếc xuồng máy ghé vào bờ. Socrate nhảy lên ke và bước lên cầu thang chiếc Vagrant. Ông cầm trong tay một chiếc cặp đen. Không kể mấy người thủy thủ đang đánh bóng boong tàu, con tàu hình như đang ngủ. Một sĩ quan phó đi tới:
- Thưa ông, tôi có thể giúp gì được ông ạ?
- Anh báo cho chủ anh rằng tôi đến.
- Thưa ông, rõ.
Một đầu bếp bỏ chỗ hoa anh đang cho vào lọ, đi lại bên ông:
- Thưa ông, ông cần gì để tôi lấy hầu hạ?
- Cảm ơn, không.
Socrate đi lại vài bước ở trên boong, lóa mắt vì kiến trúc của con tàu, vừa táo bạo vừa thanh thoát, khỏe... Một giấc mơ... Ông nhiều lần ngẩng đầu tưởng tượng đến những cánh buồm giương lên phần phật trong gió. Xa nữa, ở trên cảng, ông trông thấy những người tắm nắng ở hiên hè các quán cà phê, mặc ít quần áo màu nhạt. Bộ quần áo của ông làm ông tủm tỉm cười. Không chú ý, ông đã khoác vào người bộ đồng phục của con cá mập tài chính, bộ đồ bằng alpaga đen vĩnh cửu của ông. Khi Kallenberg tới cạnh, ông mới nghe thấy tiếng chân ông ta.
- Thế nào, thằng giặc bỉ ổi!... Khỏe chứ?
Chưa cạo râu, mặt còn nặng vì ngủ. Con yêu râu xanh tỏ ra khoan khoái. Lạnh như tiền, Socrate không bắt bàn tay ông ta chìa ra:
- Ta xuống buồng giấy của cậu.
- Đi.
Họ ngồi đối diện nhau ở hai bên cái bàn làm việc rộng mênh mông, bàn chính cống Louis 15.
- Cậu đã chuẩn bị các bản hợp đồng chưa? - Socrate hỏi.
- Hiển nhiên... - Herman vặn lại, với một vẻ bề trên.
- Tốt, đưa đây.
Kallenberg đưa cho ông các tài liệu. Socrate cầm lấy. Không đọc, ông xé luôn. Trước vẻ bàng hoàng của Con yêu râu xanh, ông cười khẩy:
- Cậu ngạc nhiên à?... Cậu coi mình là đồ mặt nghệt ư?
- Thế nào?... Cậu từ chối?...
- Với điều kiện của cậu thì ừ. Cậu thắng mình, cái đó đúng nhưng không như cậu tưởng đâu.
- Cậu đề nghị thế nào?
- Cậu muốn ba mươi phần trăm cổ phần của công ty tớ. Cậu sẽ chỉ được hai mươi phần trăm thôi. Cậu muốn nhường lại vụ Haïdoko cho tớ với mười phần trăm nhiều hơn số tiền cậu đã trả. Cái đó không được, cậu sẽ bán cho tớ rẻ hơn mười phần trăm.
Herman thích chí gầm lên:
- Chà, cái đó thật là ghê đấy... Hắn lại đặt điều kiện ra với tôi chứ!...
- Hoặc là ừ, hoặc là không.
- Nghe cậu, tưởng đâu cậu được quyền lựa chọn đấy!
- Cậu đưa ra một điều kiện, tớ đưa ra một điều kiện khác. Tớ từ chối thương lượng với dao kề cổ.
- Thôi, thôi, ta hãy bình tĩnh! Tớ không muốn bắt chẹt cậu.
Ngay ở mức này, việc thương lượng cũng đã kỳ diệu đối với Kallenberg. Tại sao không để cho thằng Hy Lạp cái khả năng vớt vát sĩ diện, bằng cách cho hắn một chút danh dự chứ nhỉ?
- Nghe này, Socrate...
Trong vòng nửa giờ, họ gay gắt chọi chán nhau. Vẫn vừa có vẻ nới lỏng điều kiện, Kallenberg vừa nhấn Socrate... xuống sâu hơn. Rõ ràng phương tiện của Socrate không nhiều. Có thể do cái chấn thương tí trước? Cuối cùng thỏa thuận là Con yêu Râu xanh sẽ được đứng tên ba mươi phần trăm cổ phần trong chuyện vận chuyển dầu lửa. Đáp lại, ông bán lại cho Socrate rẻ hơn mười phần trăm các xưởng đóng tàu. Cô thư ký Greta được giao cho việc lập các bản hợp đồng mới, do hai bên tham dự cùng đọc cho cô ghi. Vì những lý do di sản và công đoàn, hai bên đồng ý điều khoản sau đây: không bên nào được công bố việc này trước ba tháng. Trong khi chờ đợi, các tài liệu sẽ nằm im trong các két sắt mà người ta sắp cất chúng vào.
- Đọc lại đi!... - Kallenberg nói.
Socrate đọc lướt các tờ giấy...
- Đúng lắm. Nào! Cậu ký đi!
Herman tỏ ra đôi chút ngờ vực:
- Ta cùng ký!
Socrate nhún vai vẻ chế giễu:
- Nếu cậu muốn.
Ông đưa các giấy tờ của ông cho Kallenberg ký tắt vào đó. Satrapoulos lấy bút máy ở trong túi ra và cũng làm như vậy. Họ trao nhau các bản hợp đồng. Vụ mua bán đã xong! Kallenberg muốn kêu to lên thắng lợi của ông. Ông đã tự kiềm chế lại...
- Nói thật, cậu có biết tớ đã làm thế nào để thuyết phục được con hâm bán các xưởng đóng tàu cho tớ không?... Người của cậu biếu nó một chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Người của tớ không rước giá: sáu mươi triệu đô-la, cộng chuyến du lịch cộng... cậu đoán xem là cái gì?... Chà!... Đàn bà!... Một tấm ngân phiếu không chỉ gửi cho nhà Dior! Cho tủ quần áo của nó, cậu hiểu chứ?...
Ông cười sằng sặc...
- Cái hay nhất là về khoản váy áo, người ta sắp mặc cho nó một cái áo khóa chân tay của người điên!...
- Khen ngợi, chơi khá.
- Tớ sắp nói với cậu, Socrate ạ, tớ thích cậu đấy... Cậu có tinh thần thể thao! Ở địa vị cậu, mình không biết mình sẽ có gan như cậu không!
- Thôi!... - Socrate uể oải nói, vẻ mặt hậm hực... Phải biết thất bại...
Lúc từ biệt nhau, hai người bắt tay...
- Giữa những người kết liên ư... - Kallenberg ríu rít, hồ hởi...
Socrate lạnh lùng nhìn trừng trừng ông ta, suýt nói một câu gì, lại kìm được. Ở trên boong chiếc tàu siêu cấp của mình, Kallenberg nhìn xuống chiếc xuồng của Socrate xa dần. Ông có một ham muốn dữ dội là hét tướng lên vì vui: chuyến này, ông lóc Socrate đến tận xương!... Để cho vơi dịu, ông quyết định sẽ làm tình ngay với Greta. Irène có thò mũi vào cũng mặc kệ. Hai hôm trước, ả đã bắt gặp được hai người đang giữa cuộc trong buồng giấy của Herman. Ả đã làm cho một trận kinh hồn. “Một lần nữa như thế, ta sẽ quăng nó xuống biển!”. Con yêu râu xanh thề ngầm một mình. Ông ta đi vào hành lang dọc thân tàu, bước chân dứt khoát và chinh phục.
Ông ta không ngờ rằng ba tháng sau, mở két ra, ông ta sẽ bị một vố bất ngờ đau điếng.
Hôm thứ hai, ở ngoài khơi bờ biển Tây Ban Nha, Menelas đòi rượu ouzo: trên tàu không còn thứ đó nữa. Socrate xuống chỗ nhân viên làm việc, nổi một cơn giận như điên và dọa Céyx:
- Gặp cái bến đầu tiên, tao sẽ cho mày lên bờ ngay lập tức!...
Ông gọi Kirillis đến, yêu cầu anh hạ chiếc thủy phi cơ xuống biển và cử người lái đến Palamos để xem rượu khai vị đó về. Ông lên boong báo cho Menelas biết:
- Các con lừa thô ấy để cho hầm rượu của tôi rỗng không!... Chị sẽ có rượu ouzo của chị trước hai giờ chiều...
- Kìa, Socrate, tôi có thể không cần nó mà!...
- Chắc chắn là cần!...
Chiếc thủy phi cơ lướt ngày một nhanh trên mặt nước, rồi cất cánh, lao thẳng về phía nam. Khi nó quay về, người ta chuyển một hòm rượu khai vị từ nó sang ca nô, từ ca nô sang chiếc Phi Mã. Nghe người khác xui, Céyx lại ra mắt trên boong chai rượu khai vị nom rõ rành rành ở trong khay. Anh cúi xuống trước Menelas:
- Thưa bà...
- Cái gì thế?
- Rượu ouzo bà gọi ạ, thưa bà...
- Không, cảm ơn, tôi không cần nó. Tôi uống uýt-xki.
Chính cái trò loại này làm cho Lena giận điên lên. Về chơi ngông, cô ta chỉ chịu được những cái ngông của cô ta.
Chú thích:
[1] Thành phố công nghiệp lớn của Tây Đức.
[2] Tiếng Đức là chà, ấy à.