Chương 17
Ngày thứ năm, người ta ghé nghỉ ở Cadaquès, Stany Pickman muốn mua tranh Dali ở tận nhà Dali [1]. Hôm sau, bão nổi lên trong khi chiếc Phi Mã đang ở ngoài khơi vịnh Sư Tử. Mới đầu, các vị khách thú vị thấy nổi gió.
Sóng trở nên ngắn và căng, lay mạnh con tàu. Chúng hình như tiến công từ mọi phía, dữ đến nỗi tiếp theo lắc dọc con tàu là lắc ngang, rồi thêm vào đó, những cái vực ghê gớm sâu đến mấy mét. Kirillis yêu cầu khách, vào phòng khách. Sở khí tượng báo trước một cái gì rất dữ dội - thật ra nó chẳng báo trước cái gì - nhưng không lâu. Lord Eaglebond là người đầu tiên nôn ngay ra giữa bàn, vào nơi ông vờ chú ý xem đánh bài. Bị ông nôn bắn phải vào người, đến lượt Nancy Pickman nôn. Stany, cảm thấy không khỏe khoắn lắm - ở trường quay, các trận bảo được dựng ở ngay bể nước nhưng người ta dừng chúng lại tùy ý người ta - đưa vợ về buồng. Ông vừa thò đầu vào bồn tắm liền tái nhợt tái nhạt.
- Anh thấy khó chịu... - Ông nói với một cái ọe hãi hùng.
Trong phòng khách, cưỡng lại được còn có Emilio - bất kể thể trạng ông thế nào, ông đã quyết không để cho vợ ông ở một mình với tên Hy Lạp - và Lena cùng ý định như Emilio.
Cái đáng bực là cả Socrate lẫn Olympe đều không tỏ ra bị trận bão làm cho khó chịu chút nào hết. Trong phòng khách lớn, tất cả những gì không móc vào tường hay tán vào sàn gỗ đều bắt đầu nhảy múa. Một bức bình phong sơn mài bay tung lên, và nước trong những lọ hoa lay dơn tràn ra trên thảm.
- Em muốn ta về buồng không?... - Ngày một xanh mét, Mimi hỏi Menelas.
- Tại sao chứ?... - Chị trả lời với một vẻ ngây thơ - Ở đây hay ở chỗ khác cũng thế...
- Anh thấy khó chịu ư?... - Socrate hỏi.
- Không... Không... Rất dễ chịu... - Mimi đáp lại, cố giữ cho không ọe.
- Tôi thì tôi đi đây! - Lena nói.
Cô trắng bệch như một tờ giấy! - Để khỏi nhìn mãi Menelas, cô đã có cái lầm là dán mắt vào đường chân trời cứ một nhoáng lại trở thành đường thẳng đứng. Trong vài phút, sự dập dềnh này đã làm cho cô gục. Cô đứng dậy và chạy ra cửa. Anh dũng, Mimi giả vờ xem một tạp chí - Socrate thấy ông cầm nó được, không thể không mỉm cười.
- Cái gì làm anh thích thế?... - Mimi rên rỉ.
- Tôi nghĩ rằng anh cầm tờ tạp chí ngược.
Ông đáp lại, không phải không dí dỏm:
- Tờ tạp chí cầm đúng. Chính tàu ông mới ngược.
Nói xong, ông lao ra cửa, nói một câu cuối cùng giận dữ:
- Olympe, đi!... Ta về buồng!
Trong phòng khách chỉ còn Céyx, phứt tỉnh, quỳ xuống thấm nước của những lọ hoa đổ ra thảm và những bãi nôn mửa.
- Cậu để chúng đấy... - Socrate nói.
Với Menelas:
- Ổn chứ?...
- Ổn. Thế anh?
-... Hề hấn gì, tôi không bị say sóng. Tôi không bao giờ ngờ rằng chị có một sức đề kháng như thế.
- Cũng chẳng có thành tích gì hơn. Đến bây giờ, tôi chưa biết thế nào là một trận bão.
- Ở vùng nhiệt đới, tôi đã thấy những cơn bão kinh hơn.
Hoàn toàn dĩ nhiên là họ đã bỏ tiếng Anh để nói tiếng Hy Lạp.
- Chị đẻ ra ở Athènes?
- Không, ở Corfou.
- Chị học pi-a-nô ở Corfou?
- Vâng, những bước đầu. Lúc tôi lên sáu. Bố tôi là dân đánh cá. Tôi đưa cá đi giao cho một biệt thự ở Paléokastrista. Chủ biệt thự là người Mỹ hơi nghệ sĩ và rất hấp dẫn, ông ta cho tôi kẹo. Tôi thích nghe ông ta chơi Chopin. Tôi nghe ông ta chơi hàng giờ. Ông già tội nghiệp... Tôi đã là cái công chúng duy nhất mà ông ta có được. Ông dạy tôi đánh gam. Ông nói tôi có năng khiếu.
- Ông ta là nhà tiên tri giỏi.
- Chậc!... Anh biết câu phương ngôn... Thiên tài, đó là mười phần trăm cảm hứng, chín mươi phần trăm mồ hôi. Tại sao anh cười?
- Chẳng tại gì hết... Tôi nghe chị tung hứng với các phần trăm của chị và cái đó làm cho tôi nghĩ đến... Không, nghĩ đến công việc thôi...
- Anh không chơi một nhạc cụ nào à?
- Tôi ấy à?... Không? Tôi thậm chí không tin là mình đã nghe được đúng nữa.
- Khi tôi tập, chắc anh khổ lắm nhỉ?
- Không hề!
- Bố mẹ anh không tìm cách cho anh học âm nhạc ư?...
Bố mẹ ông... Athina, bà mẹ ông... Ông suýt nói với chị về mình. Dẫu sao chị không tìm cách tô điểm cho thân thế của chị bằng cách bịa đặt ra một dòng dõi gớm ghê, ông bố là tướng, bà mẹ bày hoa...
- Bố mẹ thích dạy tôi làm tính nhẩm hơn là ký âm pháp...
Ông nói dối, biết như thế, xấu hổ vì cái đó nhưng không thể nào làm khác hơn. Một bản chất thứ hai. Vậy là nói sự thật khó thật! Ông hỏi:
- Chị luôn luôn nói sự thật chứ?
- Nếu tôi nói trái lại, có lẽ không phải là nói dối.
- Khoan, chị hãy nói thong thả, tôi không hiểu nổi!
Chị có một cử chỉ nhẹ nhõm:
- Chắc chắn là tôi nói dối!... Như tất cả mọi người.
Chị ngồi trên chiếc ghế đệm dài. Socrate đối diện với chị, trong một chiếc ghế bành. Giữa họ, hai cái gạt tàn thuốc nặng trịch bị tàu lắc ngang quét qua quét lại, lăn lông lốc và trượt đi. Chị nói tiếp:
- Thế anh, anh có nói dối không?
- Không lúc nào ngừng.
- Tôi thấy là anh nói sự thật rồi đấy!
Họ phá lên cười, cửa phòng khách mở ra: Mimi xuất hiện. Da mặt ông đã mang những sắc thái xanh lơ. Socrate đứng dậy bám lấy lưng ghế của mình để giúp người chồng. Mimi đã cố sức làm một dấu hiệu về phía ông, dấu hiệu mà người ta không thể nói nó là trách móc, xoa dịu hay từ chối. Chỉ biết rằng ông lại biến mất.
- Tôi đi đỡ đầu ông ấy... - Menelas nói.
Thuyền trưởng Kirillis ló một bộ mặt lo âu vào phòng khách.
- Thưa chỉ huy... Tôi nói được không ạ?
- Cứ vào, Kirillis. Anh có thể nói trước mặt bà.
- Gay, thưa chỉ huy!... Chỗ lánh nạn gần đây của tàu, sóng quá lớn. Sóng tràn lên tàu dữ dội.
- Anh định làm gì?
- Người ta yêu cầu chúng ta bằng vô tuyến điện là không vào gần bờ... Ta có thể bị trệch đường... Tôi sợ chiếc Phi Mã không chịu nổi...
- Tàu sọt rác.
- Nó là tàu tốt, thưa chỉ huy. Nó không được phòng bị cho loại thử thách này...
- Kirillis, tôi sẽ sớm cho anh một cái tàu khác!
- Rõ, thưa chỉ huy. Nhưng lúc này...
Socrate đã lại đi vào tính toán phần trăm của ông. Với số tiền ông vớ được của Kallenberg - mười phần trăm của sáu mươi triệu đô-la là sáu triệu đô-la - ông sắp có thể mua cho ông một chiếc du thuyền mới còn tuyệt hơn chiếc của người anh em cột chèo của ông. Ông trở về với thực tế, hay đúng hơn, với cái trò lao lên nhào xuống ma quái của chiếc Phi Mã này.
- Thưa chỉ huy... - Kirillis hỏi - tôi muốn biết liệu các vị khách đã về buồng của mình cả chưa. Cả ông nữa... và bà...
- Đừng bận về tôi!... Nếu anh ở đây thì tôi cũng ở đây!
- Và nếu cả hai ông đều ở đây, - Menelas nói - thì tôi không thấy rõ tại sao tôi lại không ở đây được cơ chứ?
- Là vì... - Kirillis đánh bạo.
- Nào, ta lên boong!... - Socrate nói.
- Thưa chỉ huy, ông không nghĩ đến trên ấy thế nào ư?
- Chị bạn thân mến, tôi đi xem trên ấy có gì xảy ra không... Chị có thể chờ tôi ở đây chứ?...
Gần như bò bằng cả chân lẫn tay, Kirillis và Socrate nhích dần dần trong hành lang giữa thân tàu, bị những núi sóng quất tạt vào người, bám víu lấy mọi cái chỗ bám víu vào được. Trong buồng chỉ huy, Stavenos đang níu chặt lấy tay lái. Anh ta thấy họ bước vào nhưng không quay đầu lại.
- Thế nào?... - Socrate hét.
- Tàu bị đưa đi, thưa chỉ huy... - Stavenos nghiến răng lại nói.
- Các anh đi đâu?
- Không đâu cả - Kirillis - Ta đang quay vòng.
- Làm cái gì bây giờ?
- Chờ cho qua bão.
- Nếu như tàu chịu được... - Stavenos nói thêm.
- Cứt! - Kirillis kêu lên.
Anh giơ ngón tay chỉ vào một hình người bám vào thang lên xuống tàu, trượt ngã, loạng choạng.
- Trời!... - Socrate rú lên.
- Tôi đi ra!... - Kirillis trả lời ông.
- Anh ở đây... Anh lái đi, tôi lo cái kia!
Ông vật lộn một lúc với cánh cửa mà sức gió chặn đè vào người ông. Ông cố sức đi nhanh ra chỗ Menelas lúc này đang quỳ xuống, bị xô đẩy như một nắm giẻ. Chị mắc kẹt, không thể nào tiến cũng không thể trở lùi. Socrate nhích lên từ từ, lay chuyển, đổ ngã, trượt chân, càu nhàu, chửi rủa...
- Đưa tay ra cho tôi! - Ông hét to trong gió ào ào.
Chị hất đầu ra hiệu không đưa tay ra được. Thật là một tình huống ngu ngốc. Chị bị dán chặt xuống boong, gắn vào gờ sắt của lan can tàu. Bản thân ông cũng chỉ tạm gọi là đủ sức để không bị bứt tung ra khỏi boong. Lợi dụng một phút im gió, ông phủ phục xuống bên cạnh chị, chịt hai bàn tay chị. Ông đã gỡ được cánh tay trái của chị ra và vòng nó qua vai ông. Chị ngước mắt nhìn ông. Họ nhìn nhau đăm đăm. Thế là tất cả. Tất cả đều được nói. Những món tóc của chị quất vào mặt ông. Ông liếm nước mặn ở da ông hòa với nước mặn ở tóc chị. Ông cảm thấy vai chị run lên dưới bàn tay ông.
- Thật là khôn ranh... - Ông nói.
Không đáp, chị vùi đầu vào ngực ông. Mùi nước hoa của chị rất gần, làm ông cảm động. Nhưng chị không buông ra.
- Chị bám lấy tôi!... Ta cố đi được về phòng khách...
Ở trên kia, Stavenos và Kirillis chẳng có sót một chi tiết nào.
Khi trận bão yên ở trên biển thì nó nổ ra ở trong chiếc Phi Mã. Những người hấp hối đã được tươi lông mượt da. Ai cũng giận Socrate và Menelas vì họ đã không bị ốm như mình - Tựa hồ họ đã thiếu tế nhị và vi phạm những quy tắc thầm kín của phép xã giao vậy. Lord Eaglebond tự hồi sức bằng rượu Chivas. Phu nhân Eaglebond, bản thân bà cũng thả cửa uống. Stany Pickman không tha thứ cho việc Socrate mời ông đi du lịch trên biển mà không biết chắc thời tiết ra sao. Cơn say sóng đã để lại trên bộ mặt đẹp có đường nét cứng rắn của ông những quầng mắt không ăn ảnh lắm và một nước da mờ xỉn. Nancy đã thật sự cố hồi sức lại cho ông. Chị đã phải giận dữ để cho ông ra khỏi buồng mà ăn sáng. Thật ra, chẳng ai đói, trừ Nut ngủ từ bắt đầu cuộc trời sụp kia và thức dậy năm giờ đồng hồ sau, tươi tỉnh, hồng hào. Cấm cảu, Mimi đã yêu cầu gay gắt Socrate là cho vợ chồng ông lên cái cảng đầu tiên càng sớm càng tốt. Ông đã chịu cảnh khổ của kẻ tử vì đạo ở trong gian phòng bị cây đàn Beechstein choán chỗ, nó cứ dạo chơi hầu hết phòng này sang đầu phòng kia, từ giường đến tủ áo, cái khối nguy hiểm có bánh xe lăn đe dọa đè bẹp người ông. Còn Lena, cô hai lần tức mình. Cô sẵn sàng khoe khoang là cô dị ứng với mọi hình thái nôn mửa. Bị thân xác phản bội, cô bị cả chồng lẫn bà khách không ưa kia phản bội nốt.
Bữa tối kéo dài trong một bầu không khí đáng ghét. Lena và Mimi, hai kẻ đồng lõa vô tình cùng lúc theo dõi Socrate và Olympe, hai người này đang không dám nhìn nhau, sợ con mắt kể ra mất những điều họ vẫn chưa hề nói với nhau. Thỏa thuận là chiếc Phi Mã sẽ ghé thẳng Saint-Tropez [2] đêm nay trong khi dự án ban đầu định sẽ đỗ lại ngày ở Cannes [2]. Chẳng ai ăn tráng miệng. Chẳng ai thiết la cà trên boong. Vậy mà sao từ sáng, không khí thì êm dịu, biển thì lặng và mượt mà, những câu chúc ngủ khác lạnh nhạt, người ta lấy cớ nhức đầu hay đau tim. Ai nấy về buồng mình, trong khi chiếc du thuyền rung lắc toàn bộ khung cốt của nó lên như một con ngựa còm bị thương, đi con đường nam - nam của nó.
Việc rắc rối nổ ra vào mười giờ sáng hôm sau, vô tình hay gần như vô cớ. Vợ chồng Menelas vừa cáo biệt các chủ nhân chuyến Phi Mã ở boong sau của du thuyền xong. Giữa Lena và Olympe, cái nắm tay đã có phần tươi tắn. Socrate tiễn đưa các vị khách xuống tận chân cầu thang lên xuống tàu.
- Cám ơn về chuyến đi rất thú vị này... - Mimi nói một cách lạnh lùng.
- Tôi rất sung sướng đã được đón anh chị ở trên tàu tôi... - Socrate cũng nói với cái giọng đó.
Cách đó năm mét, hai người thủy thủ đang giúp một người tài xế mặc chế phục xếp hành lý của chủ nhân mình vào hòm một chiếc Cadillac màu đen. Phía bên kia, những người nghỉ hè dậy sớm uể oải ăn điểm tâm ở ngoài hiên hè hàng Sénéquier. Lúc hai người bắt tay nhau dưới con mắt cảnh giác của Mimi, Socrate đã nói hai câu gọn lỏn bằng tiếng Hy Lạp làm cho Menelas mỉm cười. Chị gật đầu và gù rúc lên ba bốn từ vẫn bằng tiếng Hy Lạp. Tức tối, cảm thấy mình xa lạ với cuộc đối thoại diễn ra trước mũi mình, Mimi vội ngước nhìn Socrate đang phá lên cười và con mắt thì như nuốt chửng lấy vợ ông.
- Đểu!... - Mimi kêu to và túm lấy sơ-mi Socrate - Tôi chán những cái trò tán tỉnh của ông, những cử chỉ thô kệch quê mùa của ông! Không phải vì ông có tiền và trưng nó ra một anh nhà quê mà ông nghĩ rằng ông muốn làm gì cũng được đâu!... Còn quà cáp của ông! Thật ra... (ông chỉ vào cái trâm hồng ngọc, quà tặng của Socrate, mà Menelas cài ở ngực áo)... Olympe!... Trả ông ấy ngay lập tức cái đồ tư trang của ông ấy!
- Nhưng mà kìa, Emilio... Anh làm sao thế này?... Anh điên hay sao mà kêu toáng lên thế? Đi thôi, thật là ngớ ngẩn!...
- Menelas đấy...
Những người tò mò nghênh hóng chuyện khẳng định với nhau.
- Còn người đeo kính thấp lùn vạm vỡ ấy là Satrapoulos!...
- Này!... Họ sắp làm trò gì với nhau thế?
- Emilio, tôi xin anh, đừng làm thành ra tai tiếng đi!
Nắm lấy câu đó, Socrate nói:
- Ông bạn thân mến, thật là buồn cười! Đấy là một sự hiểu lầm kinh khủng! Nào!... Chúng ta hãy trở lại lên tàu... Ta hãy uống một cốc rượu với nhau!
- Không khi nào!... Ông nghe rõ không! Không khi nào!...
Chung quanh họ bây giờ là một vòng tròn những người tò mò đã nhanh nhẹn bỏ tách cà phê đến xem trận đấu đá. Menelas có một phản ứng chúa sừng: Chị túm lấy ngang lưng Mimi đẩy ông vào trong chiếc Cadillac, trong khi vẫn đưa tay kiểm tra xem cái trâm có còn nguyên hay không. Lúc chiếc xe lăn bánh, Socrate còn có thì giờ trông thấy Emilio giơ quả đấm lên với ông. Trong bụng khoái trá, ông làm ra vẻ nghiêm trang để cho người đứng xem nhìn thấy. Và đụng phải Lena đang muốn lên tàu. Cô biến sắc đi vì giận:
- Hay lắm, thật là bán hết vé! Rõ ràng ả đến đâu cũng bán hết vé!...
Socrate muốn trả miếng, Lena đã quay đi, leo lên thang và rúc tọt vào trong tàu.
Trưa, Socrate đang giở các trò chìu chuộng ra với Nut, Lord và phu nhân Eaglebond, Stany và Nancy Pickman. Như những người hiểu phép xã giao, ai cũng vờ không thấy là có một cuộc cãi cọ vừa nổ ra ở trên ke, không bình luận. Các cuộc từ biệt chính thức đã diễn ra ở boong sau, họ chỉ biết có thế mà thôi. Vợ chồng Pickman tối nay phải đi Monte-Carlo, nơi họ có một dinh cơ ở đó. Vợ chồng Eaglebond thì mãi chiều mai mới có người đón ở Luân Đôn - máy bay của Socrate sẽ đưa họ từ Nice đi. Lena lánh mặt, lấy cớ mệt. Socrate đề nghị:
- Hôm nay là ngày cuối cùng. Hay là đi xem đám ở truồng ở Levant?
- Xa không?... - Stany hỏi.
- Một giờ tàu... - Socrate đáp lơ mơ.
Rõ ràng người diễn viên không muốn đương đầu với biển và các mối nguy của nó. Ông tranh thủ những người khác theo mình:
- Ta có thể tắm ở chỗ nào quanh đây chứ?
- Tôi thích xem đám ở truồng...
- George! - Phu nhân Eaglebond quở trách.
- Tôi cũng thế! - Nancy hào hứng nói - Ông ấy nói phải đấy!
- Tôi xin lỗi. - Stany xuyên ngang với một vẻ cay cú - Tôi vẫn còn chưa lại người...
- Khoan... - Socrate nói - Tôi có một ý này hay hơn! Ta đi đến Tahiti! Rất gần đây!... Có một bãi biển rất hay đầy những đám ở truồng. Ta đi chứ?
- Đi xuồng máy à? - Phu nhân Eaglebond lo lắng.
- Socrate!... Ta đi máy bay lên thẳng! - Lindy Nut nói.
- Không được. Chúng ta quá đông. Thế chiếc Phi Mã để làm gì cơ chứ?... Céyx!...
Người đầu bếp, lăm lăm chực rót đầy sâm-banh vào các cốc khi chúng cạn, vội đứng im:
- Dạ, thưa ông.
- Anh đi bảo Kirillis chuẩn bị mở máy. Hướng đi, Tahiti!
Céyx trợn tròn mắt. Mọi người bật cười về sự hiểu lầm của anh [3].
- Không, anh ngốc ơi!... - Socrate cười ngặt nghẽo - Đây là các bãi biển tắm ở các phía bên kia bán đảo cơ!...
- Anh đã làm cho tôi choáng người lên... - Pickman giễu.
- Các bạn đã nhìn thấy những người ở truồng chưa?... Phu nhân Eaglebond e ngại hỏi.
- Đã. Khi tắm xong soi gương... - Nut mỉm cười, nói.
- Hình như mông đít họ đỏ lắm?
- Không đâu. Ai bảo chị thế?
- Người ta kể với tôi rằng họ to béo và xấu lắm...
- Càng hay - Lord Eaglebond xen vào... - Tôi sẽ không bị mặc cảm.
- Anh định cởi truồng ra đấy ư?
Socrate đã lại thoải mái. Mọi người đều góp chuyện rồi. Cuối cùng, ông đã nắm lại được các vị khách, làm khuây được sự buồn rầu ủ ê của họ.
Mười phút là đủ để cởi dây neo tàu nhưng phải mất nửa giờ tàu mới ra được khỏi cảng. Trọng tải của tàu không cho phép lượn vòng ở một diện tích hẹp, mỗi lần đến, mỗi lần đi đều thành một tai vạ cho Kirillis. Ông sợ tàu đâm thủng những tàu bè nhỏ hơn. Dẫu sao, Socrate vẫn cứ hài lòng: hàng trăm con người xúm xít ở trên ke đang ngắm con tàu và theo dõi việc rời bến. Một thoáng nhanh, ông nhớ đến chiếc Vagrant của Kallenberg và đỏ mặt lên. Thằng tồi tàn rồi sẽ chưng hửng ra với ta.
Chiếc Phi Mã vòng qua cây hải đăng, chiếu thẳng ra khơi lấy tốc độ đường trường rồi men dọc vịnh Canoubiers. Trên những ghế vải gập ở boong sau, các câu đối đáp đang chen lấn nhau:
- Họ có quyền được ở truồng à?
- Không! Khi trông thấy cảnh sát, họ mặc xi-líp vào.
- Cớm [4] cũng ở truồng?
- Cớm cũng ở truồng thì còn gì là Cớm!
- Thế thì sao?
- Cớm mà hóa trang thành đám ở truồng thì ngộ đấy nhỉ?
- Thế còi sẽ để ở đâu?
- Tôi thấy có mỗi một chỗ.
- Trong mồm à?
- Không hề!
Nut cọ khẽ khuỷu tay Socrate:
- Socrate! Lena đâu?
- Quên cô ấy đi. Cô ấy hờn.
- Anh còn làm cái gì nữa thế?
- Không làm gì cả... Không gì hết cả! Cô ấy rên chắc chỉ vì Menelas và mình đã không nôn ọe như mọi người.
- Anh thấy chị ta thế nào?
Socrate ngập ngừng một tích tắc. Bạn hay thù đây? Ông quyết định nói thật:
- Tôi thấy chị ấy là có một.
- Anh cay à?
- À tốt!... Tôi nghĩ là ta đến rồi đó... Céyx! Mang ống nhòm ra đây!
Nót nhắc lại:
- Anh cay à?
- Mình chỉ thấy một người đàn bà cỡ ấy mà sống với một đứa mặt nghệt như vậy thì thật là thảm.
- Tôi nhìn thấy họ rồi... - Nancy hét lên - Không!... Chà!... ghê gớm!...
Chị chiếm giữ chiếc ống nhòm duy nhất có ở đây lúc bấy giờ. Chị nắm nó khư khư, vờ không thấy phu nhân Eaglebond đang giơ tay muốn lấy:
- Không thể ngờ được!... Họ ở truồng thật sự!...
- Đưa xem nào!... - Stany van nài...
- Chờ tí...! Trời... kìa, không thể thế được!... Tởm!
- Cái gì chứ?... Có cái gì vậy?...
- Con mụ kinh khủng! Tại sao người ta lại có thể...
- Thưa chỉ huy, ống nhòm đây ạ...
Người ta xô vào anh đầu bếp giật vội lấy các ống nhòm:
- Chết!... Tôi chẳng nhìn thấy gì cả... - Lord Eaglebond than vãn.
- Có lẽ ông xem ngược?... - Nut thì thào.
- Than ôi, không hề!... Tôi cận thị...
- Cái chị tóc vàng đầu đằng kia... trông hay đấy... nhìn xem!
- Đâu? Stany!... Đâu?
- Bên phải ấy... ở đằng đầu...
- Tả cho tôi nghe!... - Eaglebond vờ rên rỉ.
- Anh muốn em tả cho không... chúng mình có cái nhìn không giống nhau.
Bà phu nhân nhìn không để sót một tí gì. Những người khác cũng vậy. Cả những thủy thủ và sĩ quan đang nấp để xem mà không bị các vị khách trông thấy!
- Như thế là không công bằng! - Socrate nói, hoan hỉ thấy bạn bè vui như những đứa trẻ rồ... - Không có lý nào Harry lại không được hưởng!
- Thôi... Thôi!... Tôi quen bị quở mắng rồi!
- Anh định ám chỉ đến em đấy hử? - Vợ ông nói đùa.
- Không, Virginie. Ám chỉ chính trị.
- Khoan! - Socrate nói to lên... - Harry, mình nảy ra một ý! Ta cho xuồng máy xuống biển rồi ra xem họ tại chỗ đi.
Nhao nhao lên:
- Ừ! Đúng... Đi!
- Céyx!... Bảo Stavenos cho xuồng xuống biển. Với hai thủy thủ!...
- Các bạn cứ đi, không có tôi nhá!... - Ông Lord làm cử chỉ thoái thác tươi tỉnh... - Thật mà, không đi. Trong khi chờ các bạn, tôi vui với cái này... (ông chỉ vào một điếu xì-gà Punch của hãng Davidoff, thứ xì-gà ông chuộng, và một chai Dom Pérignon ướp lạnh trong nước đá).
- Ông nhất định chứ?... - Socrate ngại ngùng.
- Tuyệt đối.
- Harry, khi về, tôi sẽ báo cáo lại với anh.
- Tôi ở lại với anh ấy... - Virginie quyết định.
- Em không muốn xem những người đàn ông đẹp cởi truồng à?... Để thay đổi đi một tí chứ?
- Ác khẩu!... Vả lại, đừng sợ. Em có ống nhòm mà!
- Nào ta xuống xuồng!... - Socrate gọi to.
Tất cả lao xuống cầu thang và ngồi len vào trong chiếc xuồng máy ngay tức khắc lướt về phía bãi biển. Khi còn cách khoảng một trăm mét, người lái hãm máy. Chiếc xuồng đung đưa nhè nhẹ. Người ta không rõ hình dạng những người ở truồng. Nhìn họ đi đứng, trò chuyện, trên người hoàn toàn không có một mảnh vải mà cứ như không thì thật là kỳ lạ.
- Dẫu sao cũng không ổn! - Nancy nói, mắt dán vào họ phát đau lên.
- Đúng... Họ làm quá quắt quá... - Chồng chị bồi thêm, người chồng mà đầu óc thanh giáo di truyền cũng không ngăn được, ông đang lục soát tứ bề bằng mắt, đi từ một cái bụng đến đôi vú, từ một cặp mông đến cái hông.
- Anh chị thấy chướng thật à?... - Nut nói với vẻ ngây thơ.
- Kìa Lindy!... Chị thấy như thế đẹp ư?... - Nancy Pickman cãi lại.
- Xấu không phải là sự ở truồng. Xấu là ở con người.
- Dẫu sao... dẫu sao... Cái kiểu trưng bày này...
Một gã cao lớn rám nắng đi tách ra khỏi một nhóm người rồi nói to một điều gì mà họ không hiểu.
- Hắn nói gì thế?
- Tôi không biết!
Để cho rõ ý nghĩa, gã kia làm một cử chỉ thô mạnh: cầm lấy cánh tay phải của gã vươn thẳng về phía họ, theo chiều ngang, gã bẻ gập nó lại ở một khuỷu tay bằng tay trái. Socrate nhếch một bên lông mày lên:
- Hắn giơ tay chào cánh ta đây!
- Thế nghĩa là thế nào?... - Nancy ngạc nhiên, vờ như không hiểu...
- Tạm gọi là gã trẻ tuổi ấy thiếu lịch sự với đàn bà... - Socrate tủm tỉm cười, nói.
- Thôi đi đi... - Nut nói - Thế nào thì thế chứ xem họ, ta khác nào những con vật tò mò.
- Thì họ cứ việc mà phô ra! - Nancy đáp lại, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm.
Một người thủy thủ nhìn Socrate để xem liệu anh đã phải nổ máy hay chưa. Trên bãi biển, một nhóm người đã tụ lại, chửi bới om sòm về phía xuồng máy. Người ta nghe thấy:
- Bọn nhìn trộm!...
- Xấu lắm!...
Và người trẻ tuổi lội xuống nước đến tận đầu gối.
- Mày thèm chảy nước ra hồi hử, con đĩ!
- Vỗ ngực tự phụ gớm nhỉ!... - Nut khinh khỉnh nói.
- Họ nói cái gì đấy? - Stany hỏi.
Nut nhắc lại từng lời, với khoái cảm, bằng tiếng Anh cho Stany. Người diễn viên làm cho chị khó chịu, cả vợ ông ta nữa. Mẹ Nut là người Pháp, nói thạo hai ngôn ngữ. Trong thực tế chị nói tiếng Pháp giỏi hơn: khi người ta nhớ đến cái duyên dáng của chị, người ta suy nghĩ thấy cái giọng Pháp của chị đã góp phần không nhỏ vào trong đó.
- Bọn mặt nghệt, lại gần nữa mà xem này!
- Không dám hả? Bọn hèn!...
Socrate hơi cứng người lại.
- Tôi sợ bị người ta coi là đồ hèn!
Nancy vặn hỏi họ:
- Họ nói cái gì thế?... Họ nói cái gì thế?...
- Họ mời chúng ta đến xem họ gần hơn... - Socrate lơ đãng nói khẽ - Nào được, đi!... Vào bãi biển!...
Họ lại gần bãi biển, với tốc độ chậm. Những người lội dưới nước nét mặt nửa nhạo cợt, nửa hăm dọa.
- Ai bảo tôi là hèn?... - Socrate nhìn vòng quanh và hỏi.
- Tôi! - Một anh thấp lùn béo quay, tóc đỏ, mắt xanh lơ láu lỉnh điềm tĩnh nói - Phải là một tên ma cô thật sự hay một thằng truy lạc thì mới đến tận chỗ người khác mà phá quấy chứ.
- Bãi biển là của mọi người cơ mà, không ư?
- Ở đây, chúng tôi đang ở nhà chúng tôi... - Một anh khác vừa đáp vừa thách thức nhìn Socrate.
Tình hình có một chiều hướng đáng ngại. Dưới xuồng, một thủy thủ đã nắm lấy một chiếc bơi chèo, ngộ nhỡ thế nào, biết đâu.
- Các anh chị đã tò mò như thế - Anh tóc đỏ nói tiếp - hãy xuống đây, đi chơi một vòng trên bãi biển nào!
- Đồng ý!... - Socrate nói.
Ông tụt xuống nước âm ấm.
- Ai đi với tôi? - Ông hỏi.
- Tôi đi... - Pickman nói, không muốn mất thể diện.
- Tôi cũng đi... - Nut nói.
- Chị đừng đi, kìa... - Nancy sợ hãi, nói run rẩy.
- Họ ăn thịt chúng ta à?... - Stany nói, cố làm cho mình yên tâm bằng cách lấy cái vẻ đã từng khiến ông thành công biết mấy ở màn bạc, khi ông đóng vai kẻ trả thù bình tĩnh bước vào quán rượu chật ních những tên giết người.
Họ đi trên bãi biển, có những người kia kèm bên, không dám nhìn quá vào những thân hình bất động phơi bày dưới nắng, hết sức chú ý không cho mắt mình lướt tới chỗ mà tuy vậy họ vẫn hút vào một cách khó lòng thắng nổi.
- Mặc quần áo thế này, các anh chị nom có mã đây! - Anh tóc đỏ béo quay bình luận.
Nut choặc lại:
- Thế các anh, liệu các anh nom sẽ có mã không nếu như các anh đi dạo trần truồng như thế này ở giữa những người mặc quần áo?
- Chúng tôi đây à?... À, cái đó hử?... Chúng tôi đếch cần cái đó.
Socrate đến cứu nguy:
- Thôi!... Nếu các anh không hèn thì các anh lên chơi trên tàu tôi, tôi mời các anh một cốc rượu.
Ông thích thấy họ trần truồng trên tàu ông hơn là bị họ buộc ông phải cởi truồng ra.
- Ta đi chứ? Các bạn?
Một loáng, bốn cậu con trai và ba cô con gái, trong đó có hai cô rất đẹp đã vây lấy họ.
- Đồng ý... - Socrate nói.
Họ quay lại buồng máy, leo lên ngồi lộn xộn. Người thủy thủ cầm lái hướng xuồng về chiếc Phi Mã. Trong suốt quãng đường trở về ngắn ngủi, Socrate không đủ sức cưỡng lại sự cám dỗ: ông luôn liếc nhìn trộm một cô tóc vàng mà bộ mông hai mươi tuổi phè phè ra ở ngay trước ông, cách mặt ông ba mươi cen-ti-mét. Thật là cảnh tượng mê hoặc người, cái bình thắt eo kia, rắn chắc và đỏ ánh mặt trời, được viền bằng một thứ lông tơ màu sáng chạy dọc hai bên bờ eo rồi đến mất hút vào trong cái vùng tối, nơi thân người lượn lõm vào. Nut nhận thấy sự chú ý của ông:
- Socrate!... Thôi!... Người ta sẽ nói đây có thể là lần đầu với anh đấy!...
Chị cười đồng lõa với ông.
- Cái tàu này của ông à?... Choáng đây!
Pickman phải nhượng bộ một cử chỉ làm đỏm: ông bỏ cặp kính đen rộng mắt của ông ra.
- Cứt!... - Anh tóc đỏ nói - Này bọn con gái! Nhìn kìa! Bọn ta biết ông ấy đấy, ông ấy là một diễn viên...
- Stany Pickman! - Một cô tóc nâu kêu lên (cái cô nom khá).
Nancy thầm vênh vang. Chị không thích người ta sờ vào người diễn viên nổi tiếng là chồng chị, nhưng người ta nhận ra và khâm phục thì chị không bực.
Chiếc ca-nô áp sát chiếc Phi Mã. Socrate để mọi người đi trước, khó chịu thấy đám thủy thủ, hệt như ông, hau háu nhìn những vị khách mới đang nhảy lên các bậc thang. Ông đến với họ ở trên boong, lại đầy nhân viên, thủy thủ bàng hoàng đang ngắm chi li họ từ đầu đến chân, sững sờ:
- Harry!... Harry! - Socrate rất phấn khích, gọi to - Tôi có một chuyến bất ngờ cho anh đấy!...
Ông già, sau cái choáng váng đầu tiên, ôm bụng cười nắc nẻ:
- Virginie, nhìn xem!... A, ghê gớm quá!... Anh ta thật kỳ diệu!...
- Các anh chị uống gì?... Sâm-banh?
Anh tóc đỏ thấp con sẽ không bao giờ đồng ý đâu, nhưng anh ta đang bị cái giàu sang trên chiếc du thuyền lộng lẫy này làm cho nhút nhát. Trần truồng, anh cảm thấy mình hoàn toàn là nghệt, và gần như muốn đến nép vào bên các bạn của anh. Đám con gái lại mang một cái vẻ thoải mái hơn nhiều. Rõ ràng, tính thẹn thò của các cô không phải là một vật chướng ngại cho cái tính tự nhiên của các cô.
- To nhỉ?... - Một cô nói.
- Các anh chị muốn đi thăm không?... - Socrate đề nghị.
- Chúng tôi đang chờ ông đấy!... - Đám con trai đáp. Các cậu thấy khó chịu phải trần truồng mà đương đầu với những con mắt nghịch ngợm của các thủy thủ mặc đồng phục trắng.
- Đi lối này... - Socrate vừa nói vừa đi vào hành lang dọc thân tàu.
Ông đi trước ba cô gái, vui sướng được sắm vai người dẫn đường với rất ít khuôn sáo như thế. Cuộc đời là như vậy chứ, phải mở ra với tất cả, với các cuộc gặp gỡ, với các con người... Biết bao anh giàu bị cầm tù ở trong nhân vật của họ... Ông thì không! Những người không làm gì thì chẳng có cái gì xảy ra với họ cả...
Ông nắm lấy cánh tay hai cô gái đẹp nhất. Các cô cười lúc cúc, lúc cúc.
- Thế nào, thích không?
Họ đến boong sau. Chính lúc ấy, ông trông thấy Lena.
Cô đang một mình nằm trên một chiếc ghế dài gấp, một cốc rượu trong tay, một tờ tạp chí trên đầu gối, mặc một bộ quần áo sơ-mi màu xanh lá cây thẫm mua ở hiệu Givenchy. Thấy Socrate nắm tay hai cô gái trần truồng, một cô thứ ba cũng trần truồng như thế theo sau, quai hàm dưới của cô hình như rời ra. Sững sờ, Socrate đứng phắt lại. Cố gắng lắm, ông mới định thần được rồi nói với ba cô gái bằng một cái giọng vui vẻ, thân mật:
- Đây là Helena, vợ tôi. Vợ tôi sẽ vui thích được biết các chị.
Lena thật sự đã nhảy chồm dậy. Hàm cô va vào nhau mạnh như lò xo. Cô cố thở bình thường trở lại, quá bàng hoàng, không thể nói ra được bất cứ điều gì. Phiền toái, làm lành hai tay giang ra. Socrate đi lại phía vợ:
- Lena!... Đây là một sự hiểu lầm...
- Đừng lại gần tôi!... - Thình lình cô hét lên - Ngày mai! Ngày mai! Luật sư của tôi!...
Cô tránh ngoắt rồi chạy, hai tay giơ ra đằng trước như một người mù.
- Người ta ngỡ đã được xem thấy tất cả cảnh Sodome [5] kia của thế kỷ 20. Vậy mà không! Sáng qua, hồi 10 giờ, nhà chủ tàu Satrapoulos đã bị Emilio Gonzales del Salvador đánh ở ngay trước chiếc du thuyền của ông. Điều này có nói với các bạn điều gì không? Có chứ? Đây là “ông Menelas”, tức khắc được mệnh danh ngay sau tâm bi kịch là “ông hói có tính kích thích tính dục”. Trong một chuyến du lịch trên biển đưa họ từ Palma đi, Emilio - “Mimi” đối với những người thân thiết - đã bỏ mặc con báo vợ ông, ra sức tán tỉnh chị Lena Satrapoulos xinh đẹp. Người ta không hiểu chị có xiêu lòng không nhưng trong một cơn bão dữ dội, hai người đã ở lại trên boong trong khi những người khác ôm mệt nốc hàng lô thuốc chống say sóng. Tàu đến nơi, Satrapoulos trách vợ ông là đã lạm dụng một cơn nôn mửa qua quýt để làm một việc “mất đạo đức trứ danh”. Mimi xen vào. Đánh đấm túi bụi. Không may, mọi người ở Saint-Tropez vẫn còn đang ngủ, chỉ có vài người bắt hải đởm được thưởng thức cảnh đó. Để can hai bên đối thủ, Lord Eaglebond và Stany Pickman những hành khách quan trọng khác đã phải nhập cuộc. Còn Menelas, chị đã nhảy bổ vào Lena mà chị gọi là “con ăn cắp chồng”, và cắn rất ác vào tay... Chưa hết. Hai giờ sau, Satrapoulos, một trong những người quyến rũ đàn bà, con gái cuối cùng còn sót lại có tầm cỡ quốc tế, thuộc lò những Ali Khan, Porfirio Rubirosa, hay Juan Cappuro, chắc là bực tức vì phải đóng vai nạn nhân, đã trả thù theo kiểu Thổ Nhĩ Kỳ bằng cách mời lên tàu của ông hai chục cô gái trần truồng tuyệt đối. Ghen uất lên, tay còn băng bó, Lena đã tiếp xúc với luật sư của chị, yêu cầu ông bắt đầu thủ tục ly hôn. Theo tin cuối cùng, chị đã đi Saint-Moritz để gặp hai đứa con nhỏ của chị, hai trẻ sinh đôi Achille và Maria đang nghỉ hè ở đó. Dẫu sao trước khi để cho trái tim người mẹ lên tiếng, Lena, với tư cách người bị cắn lo sợ, đã có tiêm một mũi phòng uốn ván. Để không thua kém, cùng lúc, Menelas cũng đã đến một thầy thuốc để tiêm một mũi phòng bệnh dại. Trong hai phu nhân nổi nóng đó ai làm cho ai nhiễm trùng?
Chán ngán, Socrate vò nát tờ báo còn thối mùi mực mới in. Ông nuốt một ngụm cà phê đen không đường. Bài báo có đầu đề: KHI NHỮNG TỈ PHÚ ĐÁNH NHAU NHƯ NHỮNG NGƯỜI MUA ĐỒ NÁT và do một Jean Paul Sarian nào đó viết. Thằng mặt nghệt! Làm sao người ta lại cho đăng những tin đồn như thế này được chứ! Dĩ nhiên có cái chi tiết nho nhỏ này ở cột hai đã làm cho ông thích thú, khi tên viết bậy bạ gọi ông là “một trong những người quyến rũ đàn bà con gái cuối cùng còn sót lại, thuộc lò những Ali Khan, Porfirio Rubirosa hoặc Juan Cappuro”.
Sự đền bù công bằng ở trong cơn lũ những lời lếu láo kia với cánh nhà báo, mẹo ở Socrate là đừng có bao giờ tâm sự, để rồi người ta phải viết một tối đa sự việc về ông. Khi người ta mang đến cho ông những chồng báo trong đó ông được dẫn ra, ông có cảm tưởng ông đang tồn tại. Dĩ nhiên ông ghét người ta nói đến ông, song phải nói thêm rằng nếu người ta không nói đến ông thì ông cũng ghét chẳng kém. Mimi tán tỉnh Lena, thật là hài hước! Và bản thân ông là nhân vật bị cắm sừng! Ông muốn gửi một món quà khác cho Menelas, chỉ cốt để khiêu khích cái lão chồng đốn hèn của chị.
- Thưa ông... Có một bà hỏi ông ở trên boong...
Céyx có bộ mặt những ngày phởn phơ, cái thằng tổ sư bố vờ...
- Mấy giờ rồi?
- Thưa ông, mười giờ.
- Bà ấy là ai?
- Bà Médée Mikolofides ạ, thưa ông.
Ngạc nhiên, Socrate hất hàm nhìn Céyx và nhảy xuống giường: Lena đã hẹn đưa luật sư đến gặp ông, thế mà ả lại cử mẹ ả đến!
- Thằng ngốc, tại sao mày để bà ấy lên tàu?
- Bà lên mình bà ạ, thưa ông.
- Được!... Cút... Tao ra...
Khốn đấy! Lena phải cầu cứu đến mẹ thì sự tình lôi thôi to rồi! Mụ già chắc là đi từ Hy Lạp sau khi nhận được dây nói. Ông mặc quần, không nhét được vạt sơ-mi vào hẳn trong quần, con mắt chán nản nhìn vội vào tấm gương trong buồng tắm: không đeo kính, ông thấy đầu ông có phần nào giống con phượng hoàng đất. Ông nhún vai. Ông biết ông xấu xí, nhưng ông lại làm như thể ông luôn luôn là người đẹp nhất. Cuối cùng, người ta đã tin là như thế.
Khi ông lên boong, bà mẹ vợ đang quay lưng lại phía ông, dậm chân sốt ruột. Socrate tiếp xúc một cách nhẹ nhàng:
- Médée...
Bà mẹ vợ quay ngoắt lại:
- Đồ tồi!
- Médée... - Socrate ngạc nhiên nói, giọng dàn hòa.
Ông nắn bóp liên hồi bằng bàn tay phải tập đô-la vùi ở trong túi, tựa hồ trong cái tình huống cam go này, ông chờ đợi ở nó sự cứu giúp vậy.
- Cái trò con tườu mới xảy ra kia là cái gì thế?... Mụ góa be rầm lên, bằng cái giọng khao khao đáng sợ của mụ. Trên chiếc Phi Mã, một sự yên lặng hoàn toàn: đây là giờ sung sướng mà các thủy thủ nhấm nháp món rửa hận, Socrate vò bóp dữ dội các tờ giấy bạc...
- Médée, bà muốn nói đến cái gì đấy ạ?
Socrate vẫn cứ dè nể bà mẹ vợ. Trước hết vì khi ông còn nghèo xác thì bà đã là một trong những chủ tàu giàu nhất thế giới rồi. Sau nữa, vì trong cuộc cạnh tranh hung tợn đối lập họ với nhau, ông vẫn chưa tìm thấy được cách phá sụp thế lực của mụ. Cuối cùng, vì đối với ông, mụ già cứ làm ra vẻ mẹ mẹ con con, bao che, cái điều ông khó lòng xơi nổi.
- Đồ khốn, anh đã làm gì con gái tôi?
Mặc dù rám nắng, sắc mặt Socrate tái xám lại... Giọng run run, ông rít lên:
- Bà nhắc lại!...
- Ừ, đồ tồi!... Tôi sẽ không cho phép một đứa phiêu bạt mưu sinh không ra hồn làm khổ con gái Lena tôi đâu!
- Thế nào?... Thế nào?... - Socrate lắp bắp.
- Nếu chẳng may nó có phàn nàn với tôi một lần nữa, một lần nữa thôi, tôi sẽ đánh gãy xương sống lưng anh cho mà xem!... Tôi sẽ quẳng anh xuống rãnh!... Tôi đã nuốt chửng những đứa ghê gớm hơn thế cơ!
Socrate cảm thấy một dòng phun thạch nóng bỏng tràn ngập người ông. Trừ mẹ ông ta, không ai trên đời này dám xử với.. ông như một thằng bé con bao giờ. Ông sắp giết mụ... Con tàu, trời, biển, tất cả trở thành mờ ảo, tối sầm. Đen ngòm. Những tia đỏ thẫm bay tung tóe trước mặt ông. Ông nghe thấy tiếng của ông. Như thể có được một người khác nói ra vậy...
- Cút!
Médée căng thẳng toàn thân. Bà đi thẳng từ Athènes tới do nổi một cơn lôi đình. Trong những hoàn cảnh khác, bà có lẽ nhận ra được sự nguy hiểm. Ở đây, không. Bà nói, khinh bỉ như đang xé nát:
- Mày nói cái gì, thằng cục cứt kia?... Mày lại bảo tao đi à?...
- Cút! Đồ đĩ già!
- Đồ ma cô bẩn thỉu, mày dám nói cái gì vậy?...
Socrate xông vào bà ta, lắc đẩy, bóp cổ bà ta... Cái màn đen vẫn đặt một tấm đệm bông ở giữa ông với cảnh vật bên ngoài.
- Thưa chỉ huy!... Thưa chỉ huy!...
Kirillis giật người đàn bà to béo ra khỏi tay ông chủ.
- Con đĩ!... - Socrate sùi bọt mép nói.
Stavenos đến giúp thêm. Anh xốc nách Médée, đưa mụ đi rất nhanh qua boong ra tận thang lên xuống tàu, nói với mụ bằng một cái giọng giật cục:
- Tôi xin bà, thưa bà! Bà đừng ở lại đây! Bà hãy đừng ở lại đây!...
- Buông tôi ra!... Buông tôi ra!... - Mụ góa rên rỉ.
Bà ta đưa tay lên cổ đang hằn rõ một vòng tròn đỏ. Bà ngạt thở. Trên kia, trên chiếc Phi Mã, Socrate lắc lắc đầu, người trống rỗng, mồm há to, thở mạnh tựa như ông vừa mới bị chìm ở dưới nước lên.
Chú thích:
[1] Họa sĩ Dali, người Tây Ban Nha, trường phái hiện đại.
[2] Saint-Tropez và Can là tên hai bãi biển nổi tiếng.
[3] Céyx tưởng lầm Socrate ra lệnh đi tới Tahiti, một hòn đảo ở Thái Bình Dương.
[4] Cớm: Cảnh sát (tiếng lóng).
[5] Theo Kinh Thánh, Sodome là một nơi vô cùng sa đọa, đàng điếm ở vùng Israël ngày xưa. Sau bị Chúa trừng phạt mà sụp đổ.