Chương 18
Khi chiếc máy bay lên thẳng đổ xuống sân bay Nice, Socrate chỉ còn có mười hai mét phải đi để leo lên máy bay của ông. Gần như lập tức, Jeff ra đường băng và cất cánh. Chiếc máy bay lao về phía ông, rẽ sang phải, lượn ba phần tư vòng tròn rồi bay nhanh về phía bắc. Nơi đến: Hambourg. Lệnh bay bất ngờ đến nỗi Jeff chỉ còn vừa vặn đủ thời gian lấy đầy nhiên liệu. Còn như chuyện biết đến lúc nào sẽ quay về thì... Ngồi mớm ở ghế bành, căng thẳng, quai hàm nghiến chặt, Socrate cố bình tâm lại bằng cách uống uýt-xki. Con mắt quàu quạu, ông nhìn lướt những đám mây mà chiếc máy bay đang trôi ở trên. Trong hai mươi tư giờ, ông đã đánh ngã một ông chồng ghen tuông và một bà mẹ hay cáu. Ông không có được sự thỏa mãn sinh học là đánh cho họ chết dấp. Ông bỏ kính mắt. Mây trở nên mờ ảo hơn, sương mù tràn ngập tất cả những cái gì không ở trong một đường bán kính hai mét. Đầu ông lắc lư, ông ngủ. Lúc hạ cánh, máy bay nhảy chồm chồm đánh thức ông dậy. Ngạc nhiên, ông nhận thấy ông cầm cốc rượu ở trên tay, đầy một nửa. Ông uống có một hơi cạn. Uýt-xki âm ấm, ông nhăn mặt. Jeff đã ở trước mặt ông:
- Thưa ông, Hambourg.
- Vẫn cứ cám ơn. Nếu anh không bảo gì tôi cả thì có lẽ tôi đã ngờ rằng ta ở Dakar [1].
Ông đi mấy bước trên sân bê-tông, trở lại với Jeff:
- Anh không được đi đâu khỏi đây. Sẵn sàng cất cánh. Anh bảo Céyx là đi ngay máy bay tới Athènes... Không! Đừng bảo hắn như thế. Bảo hắn đi đến chỗ chúng tôi ở Nice, chúng ta ghé qua đó sẽ đón hắn.
Người lái dịch thầm ở trong đầu bản thông điệp sang ngôn ngữ bình thường. Giải mã rồi, câu có nghĩa là:
“Tôi muốn đi say một trận bí tỉ ở ‘Bố già’. Say như chết. Tôi cần một thằng hầu để nó đưa tôi về nhà”.
Khi vấn đề phụ thuộc vào người khác, ông chủ luôn có thể giải quyết được nó. Nhưng khi các tâm trạng của ông vượt khỏi sức ông thì ông đến “Bố già” say sưa. Ông có thể đến bất cứ chỗ nào trên thế giới, ông có thể có trong tay hàng nhà rượu, chẳng nước non gì, phải là ở “Bố già” cơ, không ở chỗ khác được. Lạ... Jeff lại thấy nhẹ người vì thế. Socrate uống rất khỏe, đến mức ông phải uống hàng giờ mới gục. Mà ở Athènes, Jeff lại quen một cô gái. Nếu chồng cô ta không ở đấy - hắn cũng là người lái máy bay - thì anh ta có thể ngủ một phần đêm với cô ta. Jeff là một người khôn ngoan, nhận lấy được cái bài học của cuộc đời: chính vì anh đã ngủ với hầu hết vợ của các đồng nghiệp mà anh không bao giờ lấy vợ!
Tòa nhà có biển bằng chữ vàng kiểu gô-tích ở trên nền hoa cương: Nieblung und Fust [2]. Vừa mới vào đến dưới cổng tò vò, Socrate đã bị chặn lại bởi một ả tóc vàng mắt đen nhìn rõ mặt là muốn hoặc liếm gót giầy ông hoặc lăn lộn trên mặt đất ở trước mặt ông:
- Các vị đang chờ ông, thưa ông.
Ở tầng tám, Herr [3] Fust tay giang rộng đón tiếp Socrate:
- Ôi người bạn thân mến!... Người bạn thân mến!...
- Các kỹ sư của ông có ở đấy không?
- Dĩ nhiên, như ông đã yêu cầu!
- Các kiến trúc sư?
- Họ cũng đang chờ ông. Ông biết đấy, tôi đã rất vất vả... Tôi bị cú dây nói của ông làm cho bất ngờ... Một số người chắc đã trở lại...
Những tấm cửa bịt da khép lại trên đường họ đi qua. Cái cửa cuối cùng mở vào một phòng họp lớn, ở giữa có một chiếc bàn dài màu đen, chung quanh bàn, hai chục người đứng cả dậy khi Socrate và Fust bước vào. Socrate ra hiệu bảo họ ngồi xuống.
- Thưa các ông, tôi đang gấp. Vậy thì tôi đi ngay vào đề. Tôi muốn có một cái tàu... Không phải một cái tàu... mà là “Cái tàu”! Thực tế, tôi muốn các ông đóng cho tôi cái tàu đi chơi đẹp nhất thế giới.
Có một phút xao xuyến. Người này cố bắt lấy con mắt người kia.
- Một cái tàu thế nào?... - Fust định thần lại, nói với những âm điệu ngọt sớt thường được dành cho vợ khi người chồng lần đầu tiên yêu cầu chị ta cởi quần áo ra. Socrate có một vẻ suy nghĩ...
- Một cái tàu có một không hai. Các ông hiểu ý tôi không?
- Chắc chắn hiểu chứ! - Fust rên một cách tôi đòi - Chắc chắn chứ...
- Không, ông không hiểu chút nào cả. Vì lẽ một cái tàu như thế chưa hề đi ở trên mặt biển nào bao giờ. Tôi muốn một cái chưa hề tồn tại bao giờ... một cái gì hoàn mỹ, từ đỉnh cột buồm đến đáy thân tàu... Một bể bơi mà tùy ý thích của tôi sẽ trở thành một sân khiêu vũ hay một sân trượt băng... Không có buồng ca bin nhỏ, mà là những căn phòng ở rộng mênh mông... Sáu, không có nhiều hơn! Những buồng tắm bằng đá hoa cương và vàng khối...
- Trọng tải bao nhiêu?
- Sức đẩy?
- Động cơ gì?
- Và chiều dài?
- Tốc độ?
Socrate giơ tay:
- Tôi mặc kệ! Các ông là xưởng đóng tàu tốt nhất thế giới phải không?
Nhìn một lượt những bộ mặt cúi xuống một cách khiêm tốn.
- Thế đấy, hãy đóng cho tôi cái du thuyền đẹp nhất thế giới!
- Chúng tôi cần phải có thời gian... - Fust nói, hai bàn tay vò vặn nhau.
- Vâng, ông Fust, cần có thời gian. Nhưng cần ít hơn là các ông nghĩ.
- Tôi muốn tuần sau đã có những dự án đầu tiên của các ông. Tôi muốn bắt đầu thi công vào ngày thứ chín! Tôi muốn các kíp thay ca nhau suốt đêm ngày.
- Thưa ông Satrapoulos.
- Tôi muốn các bộ phận ra khỏi bản vẽ là được đưa vào nhà máy sản xuất ngay.
- Nhưng... Nhưng... - Fust ấp úng - Như thế không được... Chúng tôi có một kế hoạch... Chúng tôi không thể... Những khách hàng khác...
- Để mở đầu, tôi cho các ông một khoản vay sáu triệu đô-la... Thế nào? Những khách hàng nào đấy?
Bị con số đè dúi dụi xuống, Fust cúi đầu. Xưởng đóng tàu nào có thể tự cho phép cự tuyệt một đơn đặt hàng sáu triệu đô-la, trong khi bọn Đan Mạch và Nhật Bản phá thị trường và cướp công việc...
- Thưa ông Satrapoulos...
- Là có hay là không nào?
Fust buông thõng tay và đưa mắt cầu cứu Công ty não của mình: không một đứa trong đám phản bội này dám nhìn vào mặt ông...
- Được, chúng tôi sẽ làm hết sức chúng tôi... Các người giúp việc và tôi...
- Tôi không yêu cầu ông phải làm hết sức ông. Tôi muốn có một câu trả lời rõ ràng: có hay không?
Fust nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Một câu “Vâng” thoi thóp đến chết ngấm ở môi ông: ông muốn cười nhưng chỉ có thể lấy ra được ở bộ mặt căng thẳng của ông một cái nhăn nhó tội nghiệp...
- Có điều, cho phép tôi... Người ta không đóng một con tàu như thế mà chỉ có điểm xuất phát từ cái ý về một bể bơỉ...
Ông buộc ra một tiếng cười lúc cúc rụt rè rơi tõm vào trong một sự im lặng hoàn toàn vắng bóng một tiếng đáp vọng.
Socrate nghiêm nghị nhìn ông:
- Có chứ ông! Cái tàu này, các ông đóng nó chung quanh cái bể bơi...
Ông cúi xuống Fust, vẻ tâm sự, và nói thì thầm vào tai:
- Ông có hiểu hội họa không?
- Tôi ấy à? - Fust ngạc nhiên hỏi, với một vẻ lú lẫn.
- Ông moi ra đâu được cho tôi một người có thể mua các bức tranh mà không bị lừa nhé! Để bắt đầu, tôi hãy bỏ ra hai triệu đô-la... Một cái gì vui, sinh động... Tôi có thể trông cậy vào ông chứ?
Ông nói tiếp với những người của Công ty não:
- Thế chứ, các ông, tất cả hình như đã được giải quyết rồi nhỉ? Sáu mươi phút nữa, tôi đã phải cất cánh rời Hambourg. Tôi để ra ba mươi phút trả lời các câu hỏi của các ông, tôi nghe các ông, nào!
Anh kỹ sư trẻ tuổi nhất nổ súng với một giọng say sưa:
- Tôi có một tí! Ta có lẽ có thể làm được...
Cái hay ở quán Épaphos là tất cả mọi người đều có thể gặp được ở bất kỳ ai. Ngoài ra, bất cứ cái gì cũng đều có thể xảy tới. Những mạch lô bình thường chen vai với những ông hoàng thực thụ, xã hội - máy bay phản lực [4] ghé qua Athènes giở trò chó má ở đây với bọn giả trang [5]. Một tối điên rồ, người ta còn thấy ở đấy thậm chí một viên chức rất cao cấp nhảy một điệu slô cheek to cheek [6] với một công nhân khuân vác khổng lồ. Những đàn bà đẹp, những nhân vật mập mờ, những người rất trẻ, những vị mà đô-la cũng như tuổi tác chất chồng lên trên người, những cái bụng bự mặc lễ phục, những thân hình thanh niên nhẵn nhụi trong chiếc áo sợi dệt của thủy thủ, những linh mục, đoạn tuyệt với tấm áo thầy tu, tất cả đoàn kết gắn bó với nhau bởi cùng những mật hiệu ra vào - niềm khoái lạc và chuyện bất ngờ. Trị vì trên cái biến động thường trực đó, là một hộ pháp nặng một tạ hai, Épaphos. Khi mặt mũi khách khứa không làm ông khó chịu, khi tiền nhận chi nhiều, khi ông cho phép khách khứa gọi ông là “Bố già”. Mà ở Athènes, gọi Épaphos là “Bố già”, điều đó không phải chuyện tào lao! Bố già đã nhìn thấy diễu qua nhà ông quá nhiều người của quá nhiều nước khác nhau đến nỗi ông có thể cầm chắc mà không cho bạn bè ông biết con ngựa nào sẽ thắng trong một cuộc đua ở Vincennes [7], giá đồng đô-la sẽ leo lên trong bốn mươi tám giờ nữa ở Sở Chứng khoán New York, người đoạt chức vô địch thế giới hạng trung về quyền Anh ở Roma, chỗ đầu tư lý tưởng ở Nassau.
Mở cửa quán rượu, Socrate cáu kỉnh bảo Céyx:
- Có cái gì mà mày theo tao?... Ra chờ tao ở chỗ khác.
- Thưa ông, vâng.
“Bố già” đã đẩy bắn cái khối thùng tô-nô là người ông lại với Socrate:
- Người anh em của tôi!... - Ông ta hét lên.
Socrate giang tay ra, cảm thấy bị nâng bổng lên và quay đi ba vòng... Dàn nhạc ngừng bặt ở giữa chừng một nhịp rồi chơi một điệu sirtaki luôn luôn được dùng để chào mừng Socrate tới:
Anh hãy đến bên em...
Gian phòng cũng cất lời hát:
Anh hãy đến bên em
Thời gian là rất gấp
Em muốn nhận của anh
Quá là nhiều vuốt ve...
- Mời uống chung cả phòng! - Socrate nói.
“Bố già” đưa ông đến một cái bàn, tống cổ hai người đang ngồi ở đó, một cặp vô danh, đi. Ở quán “Bố già”, theo định nghĩa, những người vô danh nhường chỗ cho những người có một cái tên. Một cách vui vẻ. Trước hết vì họ không làm thế nào khác được, sau nữa vì đến lượt họ, họ sẽ có ngày được hưởng cái đặc quyền đó.
- Uống gì, người anh em!
- Chivas.
- Kìa, lấy Chivas!...
Quán rượu không lớn. Mọi cái diễn ra ở đây như một phiên chợ thời cổ, nói năng quát tháo om sòm. Những cái ghế nhồi rơm đơn giản, những cái bàn gỗ không trải khăn, nến, một quầy rượu dài làm bằng một mũi con tàu thời chạy bằng buồm, những cái thùng tô-nô đặt sát tường quét vôi, một tửu điếm thật sự.
- Thế nào “Bố già”, làm ăn sao?
- Cậu thấy đấy!... Đi một mình à?
- Cậu thấy đấy!...
- Cậu muốn gì? Tóc vàng, nóc nâu?... Một đứa tóc đỏ nhé? Một con voi? Yêu cầu đi! Nhà tớ nhà cậu!
Bất giác Socrate thọc tay vào túi quần và cảm thấy chiều dày làm yên lòng chắc dạ của tập giấy bạc...
- Chưa biết muốn gì... Cậu uống với tôi chứ?
- Nào chạm cốc, người anh em!
Chai rượu vơi đi một phần tư.
- Uống không đá chứ?
- Không đá!
- Tớ trở lại ngay bây giờ... - “Bố già” nói - Tối nay sôi nổi đây, cậu sẽ thấy!
Nhẹ như một bong bóng xà phòng, ông len lỏi trên sàn nhảy không va chạm vào một ai, nhưng tạo ra một khoảng trống hút gió mạnh ở đằng sau. Socrate rót một cốc rượu nữa rồi nhìn quanh. Ông thích chỗ này. Mỗi lần buồn chán, ông lại đến ẩn trốn ở đây. Thời gian một đêm, thời gian một quên lãng một trận say cọ rửa hoàn toàn cho đầu óc ông. Ông đã đưa tất cả các người tình của ông đến đây, nhưng vợ thì chưa bao giờ. Liệu Menelas có đến không? Trước mặt ông, là một cái bàn có năm người đang ngồi ở đó, hai thủy thủ, trong đó có một người rất đẹp, và ba cô gái. Có một lúc người thủy thủ nhìn Socrate rồi giơ cốc lên chúc sức khỏe ông, vẻ giễu cợt. Rồi anh cúi đầu vào những người kia nói một cái gì làm họ bật cười. Bực vì ở ngoài cuộc, Socrate ra hiệu bảo anh ta lại. Người thủy thủ đứng dậy và đi đến bàn ông. Người anh ta thanh mảnh, gân cốt đẹp.
- Cái gì làm cho cậu cười thế!
- Ông không nhận ra tôi sao, ông Satrapoulos? Tôi đã làm trên tàu của ông hai năm... Eugenio...
- Trên chiếc Phi Mã?
- Vâng tôi lái ca-nô.
Socrate nhớ ra anh ta. Đó là một thủy thủ khá nhưng nhiều lần, ở các bến đỗ ghé, anh ta đã không trở về tàu và Socrate đuổi việc anh ta. Theo ông thì Eugenio được bao phủ thật sự bằng đàn bà.
- Vậy thì cái gì làm cho cậu thích mà cười?
Eugenio mỉm một nụ cười ngây thơ không thể giận được...
- Đấy là một thằng bạn bồ của tôi và đám con gái... Tôi bảo họ là nếu tôi nhiều tiền như ông thì đáng lẽ uống rượu tồi, tôi đã gọi uýt-xki rồi?
- Cậu thích uýt-xki?
- Ông nghĩ vậy?...
- Ngồi xuống! Cậu muốn uống với tớ không? Ê! cho một cốc!
- Không sao cả! Đây đã có một cốc rồi.
- Đấy là cốc của ông chủ. Cậu lấy một cái khác.
Socrate cảm thấy thích gây gổ. Gã trẻ tuổi có tất cả mọi cái ông không có. Một thứ sang tự nhiên, một cách đi đứng, con mắt xanh lơ của người phương bắc trong khuôn mặt của người la-tanh kia [8].
- Cậu nhịn được rượu không?
- Như bất kỳ ai.
- Như tớ.
- Sao lại không?
- Thì được, chúc sức khỏe cậu!
Họ cùng cạn cốc, một hơi. Socrate lại rót đầy.
- Một lần chúc tớ, một lần chúc cậu. Được không?
- Được!
- Chúc cậu!
- Chúc ông!
- Việc gì mà cậu bận tâm đến tiền của tớ. Có tiền thì cậu sẽ làm gì nó?
- Làm tất cả những cái gì ông đã làm.
- Thế cậu nghĩ tớ làm những cái gì?
- Ông mua sắm.
- Mua sắm gì?
- Tất tần tật.
- Cậu có cần gì không?
- Cần tất cả. Tôi không có gì hết.
- Thế cái mặt cậu?
- Ông mua được một cái tàu bằng mặt tôi à? Và nhà? Và đàn bà?
- Cậu có cần tiền cho đàn bà không?
- Với một số nào thì có cần.
Socrate nhún vai.
- Đá bỏ cha những đứa ấy đi. Chơi những đứa khác. Sức khỏe chứ?
- Chúc sức khỏe!
- Đám con gái đi với cậu là những ai?
- Đám con gái.
- Chúng nó yêu cậu không?
- Ông nói đùa?... Tôi mới biết chúng nó lúc nãy.
- Chi-va!... - Socrate gọi rượu...
- Xiếc-ta-ki!... - “Bố già” hét hùa theo.
- Đi nhảy đi! - Socrate nói.
- Tại sao lại tôi chứ? Ông đi nhảy đi!
- Nếu tớ nhảy, cậu có nhảy không?
- Đồng ý.
- Nào, ta nhảy với nhau!
Eugenio cởi chiếc khăn quàng đỏ anh quấn ở cổ ra, cầm lấy một đầu và đưa đầu kia cho Socrate. Cầm thật căng chiếc khăn quàng, họ bước ra sàn nhảy, đối diện với những người nhảy khác đã đứng thành một hàng. Mọi người vỗ tay. Nhanh hoạt, Socrate bước những bước mềm mại, bắt chéo hai chân theo cách một chân này luôn luôn kéo lê ở sau một chân kia, liên tục ngoéo lật hai chân bắt chéo nhau như vậy mà chuyển dịch sang ngang.
- Ông nhảy giỏi lắm!
- Có lẽ cậu tưởng là tiền làm cho tớ bại liệt hẳn?
Chốc chốc ông lại rút một tờ giấy bạc ở trong túi ra, vê tròn nó lại rồi ném vào một nhạc công kêu nấc lên ở trong kèn vì cảm động. Hai người trở lại bàn.
- Cạn cốc!
- Cạn cốc!
Một người bồi đi qua, một chồng đĩa chất ngất trên tay. Socrate thò chân, người bồi ngã sóng xoài, các cái đĩa vỡ tan tành, mọi người hét lên vì thích.
- Người anh em của tôi!... - “Bố già” từ trên cái quầy rượu, mũi tàu be rầm lên... - Cậu có muốn đập đĩa nữa không?
- Có! - Tứ phía kêu lên.
- Tớ đánh cuộc với cậu là tớ có nhiều đĩa cậu đập không xuể này?... - Ông nói thêm, giọng như sấm.
- Mang ra đây!... - Socrate gầm lên.
Ngoài rượu, đĩa đập vỡ là một khoản thu nhập chính của quán. Ở “Bố già” người ta có thể cháy túi khi trả tiền. Đôi khi, những đồ đạc nguyên vẹn đã từ lành lặn biến thành què cụt, từ ghế, tủ ăn hay bàn biến thành củi sưởi. Đó là vở của ông chủ: hãy đập vỡ cho hết, trả tiền rồi đập vỡ luôn cả cái đời mày đi!
- Cậu muốn đĩa to hay đĩa nhỏ?
- Cậu có gì thì mang hết cả ra! Đưa chúng cho mọi người. Eugenio? Cậu có còn sức không?
- Còn.
- Sức khỏe?
- Chúc sức khỏe đứa nào đập nhiều nhất nhé?
- Đồng ý!
Những người phục vụ mang những chồng đĩa đầy tú ụ ở trong bếp đi ra, hàng nối hàng sát nhau. Một số không đến được tới nơi: bị đẩy đằng sau lưng, họ lảo đảo, uổng công tìm cách giữ thăng bằng nhưng không lại, đã nằm dài ra, nửa bực, nửa buồn cười, trong tiếng loảng xoảng đáng sợ của bát đĩa vỡ vụn. Khách khứa đổ xô vào đập, ném, giẫm...
- Từng cái một nhá! - Socrate kêu to với Eugenio. Ông muốn đem vào cho cuộc đấu một tính chất chính quy.
Nhanh lia lịa, họ vồ lấy các cái đĩa mà hai anh bồi đặc biệt hầu riêng họ đưa cho họ đập xuống dưới sàn. Hai người mặt đỏ bừng lên vì hăng máu, nghiêm túc như những giáo hoàng, chuyên chú trong cơn cuồng nhiệt của họ như những đứa trẻ. Người ta thay nhau cung cấp cho họ đạn dược. “Bố già” bố trí cho họ trở thành trung tâm và đối thủ của cuộc biểu diễn mà tất cả các khách khác là nhân chứng. Không bao lâu chẳng còn cái đĩa nào.
Socrate thách người thủy thủ:
- Vớ được cái gì, đập tiếp cái ấy nhá?
- Đồng ý.
Cùng một lúc như máy, họ nhấc cao ghế họ lên và quật xuống bàn. Chúng gãy tan tành. Socrate lật đổ cái bàn, cố giật chân bàn ra. Eugenio lao đến quầy rượu, gạt lăn tất cả những chai lọ ở trên đó. Socrate làm theo anh. Lăm lăm một cái chân bàn, dứt tung những lưới đánh cá trang trí ở trên tường, ông công kích vào những cái chai dự trữ trên các giá. Khi không còn một chai nào lành, ông nảy ra một ý thần tình: ông giật lấy chiếc búa rìu chữa cháy, tiến công vào những thùng rượu, trong có một số đầy ắp.
Rượu vang vọt ra thành những tia đỏ sẫm. Eugenio muốn giằng lấy cái búa rìu.
- Sao cậu không nghĩ ra trước? - Socrate gầm lên, tiếp tục phang như một anh khùng.
Khi tất cả không còn gì là nguyên vẹn, ông dừng tay, thở hồng hộc. Tiếng vỗ tay reo hò phấn khích nổ ran, Socrate lấy “Bố già” ra làm chứng?
- Thế nào?... Ai thắng?
“Bố già” cầm tay Socrate giơ lên.
- Người thắng cuộc!
Như một kẻ thua hào hiệp, Eugenio đến chúc mừng ông. Socrate hỏi khẽ:
- Đám con gái của cậu đâu?
- Tôi không biết... Ở kia...
- Ta ngủ với chúng nó đi!
- Đồng ý!
- Cậu có vòm [9] không?
- Có, cạnh đây. Khách sạn...
- Ta đến đấy chứ?
- Đi!
- Thằng bạn bồ của cậu đâu?
- Ông kệ nó. Nó không thích cái ấy.
- Nó chơi đàn ông à?
- Như một bà hoàng hậu vậy.
- Thế thì cứt!... Này, “Bố già”, tính tiền!
- Không vội, người anh em!... Không vội!
- Đừng coi tớ như đồ mặt nghệt nhé! Tớ biết mai cậu sẽ gửi hóa đơn đến cho tớ thanh toán.
- Lúc nào thích thì cậu lại đến nhé. Cậu đập hết, tớ rất thích.
Socrate và Eugenio bá vai ôm nhau đi ra khỏi cái quán bị phá tanh bành, chân phác một bước nhảy điệu sirtaki. Các nhạc công đệm cho bước nhảy của họ bằng một vài nhạc cụ hiếm hoi họ đã giữ được qua khỏi tận thế. “Bố già” chỉ Socrate cho những người khách cuối cùng đang xỉn gục vì rượu rồi cất tiếng như sấm lên nói cốt cho đương sự nghe:
- Các anh hãy trông ông ta!... Đấy, đấy mới là một con người!
Céyx cố cưỡng lại cơn buồn ngủ. Anh không có sức chờ lẫn có gan đào ngũ. Năm giờ sáng. Ánh mặt trời đầu tiên bò ở đường phố, đến lục lọi sau những viên đá lát đường, giữa các thùng rác, vuốt ve những vật phế thải tạo nên một cái bóng dài và rõ nét cho những thứ gì chưa có hình thù. Trong cơn đờ đẫn bải hoải, Céyx tưởng tượng thấy một tấm màn sân khấu kéo lên, những gái nhảy chân giơ cao ngang mặt đang chiếm lĩnh lấy cái không gian nằm ở giữa các bức tường vôi, trong đó quần áo ẩm ướt phấp phới trên những sợi dây phơi mảnh dẻ. Thỉnh thoảng những mạch lô ở trong khách sạn đi ra, vươn vai, châm một điếu thuốc rồi uể oải bước về bến cảng. Hoặc một cô gái điếm vặn mình để buộc lại dép, đi dăm ba bước lấy một mảnh gương ở trong ví da, đưa lưỡi liếm môi và vỗ nhè nhẹ vào lông mi... Một con tàu rú còi ồ ồ... Céyx xem đồng hồ và tự dặn sẽ chờ đến năm giờ rưỡi. Nếu ông ta không xuất hiện trước mười lăm phút thì anh đi ngủ. Năm giờ hai mươi. Socrate đặt chân ra phố và làm cho đường phố đầy hẳn lên bằng cái dáng vẻ quan trọng của một diễn viên quyết định sự kết thúc của vở diễn. Ông đi mười mét, dừng lại, bỏ kính ra, lau kính bằng chiếc khăn tay lụa trắng giắt ở túi áo ngực, nhấp nháy mắt nhiều lần, rời một vùng tối để ra đứng ở giữa ánh nắng.
Ông đeo kính vào, nhìn thẳng vào mặt anh rồi thở sâu một hơi. Mặt ông ta mang một vẻ khuây dịu và tập trung. Céyx thầm hỏi ông đang nghĩ đến cái gì. Socrate vẫn chưa trông thấy anh. Ông cởi chiếc áo ngoài bằng alpaga, hoa tròn nó ở trên tay rồi đi tiếp...
- Thưa ông!...
- Mày muốn gì?
Céyx ngẩn ra. Anh chẳng muốn gì hết, ngoài việc đi ngủ. Anh đang chờ, có thế thôi.
- Ông muốn tôi đưa đi đâu ạ?
- Tại sao, mày có xe ư?
- Không...
- Vậy sao?
- Có một bến tắc-xi ở dưới kia một chút.
Họ đi đến đó. Một ông già chất họ vào trong một chiếc Chevrolet cổ. Socrate bảo ông ta:
- Ra sân bay!
Trên quãng đường đi, ông không nói một câu nào. Đến nơi ông hỏi tiền của người đầu bếp để thanh toán cuốc xe. Céyx trả người tài xế một tờ giấy bạc và không lấy lại tiền thừa người này đưa cho anh. Socrate trông thấy.
- Mày điên sao mà cho tiền thưởng như vậy. Mày sẽ không bao giờ giàu được.
Céyx chạy đến đánh thức Jeff đang ngủ thiếp ở trong phòng nghỉ của các người lái, cô bạn gái của anh vắng nhà, anh thích thà ngủ còn hơn là đi kiếm một cô khác.
- Ông chủ có đấy không?
- Có.
- Đã phè phỡn bốc trời chứ?
- Đập sạch sành sanh ở “Bố già”.
- Thế thì tươi tắn lại đây.
- Chẳng biết. Ông ta chỉ mở mồm để bảo tớ trả tiền tắc-xi.
- Đừng lo, cậu sẽ lấy lại.
- Cậu nói! Cứt sắt như thế!... Cẩn thận, ông ta đấy, đấy.
Socrate đang tay chắp sau lưng chờ họ.
- Ta lại đi chứ, thưa ông?... - Jeff hỏi.
- Ta về Nice.
- Ta cần dừng lại một chút ở Roma. Máy có một chỗ bị nóng.
- Cậu không thể xem cái đó được trước à? Tớ đang gấp.
Rõ ràng là Socrate vừa mới đẻ ra một cái ý ông cần hành động ngay tức khắc để thực hiện nó.
Với Lena, thế là hết. Mình không thể chịu được nữa. Những đàn bà khác làm cho mình mệt chán, ngay sau khi mình chiếm được họ. Đúng, nhưng mình không thiếu họ được... Đúng ra thì mình muốn cái gì? Lý tưởng là có được một người vợ ở nhà, một người vợ mình yêu và nhảy với tất cả những đàn bà khác... Cứ nhảy, mặc kệ. Cô ta sẽ khổ sở... vì mình. Vậy thế nào? Có phải lỗi ở mình không? Nhưng nếu là cô ta với một người đàn ông khác? Đồ đĩ! Tôi không thể sống một mình. Tôi không thể sống chỉ có hai người, cần phải làm thế nào nhỉ? Sống ba người à? Tất cả những cái đó không có dễ... Bọn khác làm thế nào nhỉ? Họ cũng phải đặt ra những câu hỏi như mình... Nhưng không có ai nói đến chuyện đó bao giờ. Và lũ con, trong tất cả cái mớ rắc rối đó?... Nếu mình sống chính thức với Menelas thì liệu chúng có khổ không? Hạnh phúc của con cái là thiêng liêng! Tuổi thơ là không được đụng đến! Đúng, nhưng khi chúng lớn, chúng thiết quái gì đến anh! Mình cũng đã làm như thế với mẹ mình... Bà cụ chỉ cần yêu mình hơn thôi! Bà cụ có thể là đã yêu mình đấy. Các con mình có biết là mình yêu chúng nó không? Làm sao chúng có thể biết được? Chúng nhìn được vào cái gì mà biết rằng mình yêu chúng chứ, mình có bao giờ nói điều đó với chúng đâu? Và trước hết, mình có yêu chúng không cơ chứ?... Và chồng cô ta, hắn sẽ phản ứng ra sao?... Mình chẳng thèm đếm xỉa đến hắn! Nếu hắn muốn giữ cô ta thì hắn cứ việc bảo vệ cô ta! Muốn thế nào rồi người ta cũng sẽ thấy hắn có sức ngăn nổi được mình nẫng cô ta đi hay không? Cô ta chưa nói với mình một điều gì bao giờ nhưng mình tin chắc là cô ta bằng lòng...
Dẫu sao thì mình sống cho mình cơ mà, đâu phải cho người khác! Tôi sẽ lấy cô ta! Nếu không thì tiền của mình dùng để làm cái gì? Tôi không có quyền được hạnh phúc, như tất cả mọi người hay sao?
Đấy, Socrate đã nghĩ như thế khi bánh máy bay của ông chạm xuống đường băng của sân bay Nice. Điều lạ lùng là hai mươi bốn giờ qua, ông không hề nhắm mắt mà không thấy mệt chút nào. Một lần, hồi ông mười bảy tuổi, ông đã không ngủ liền trong năm ngày năm đêm. Vậy mà với món tiền được bạc trong ván bài pô-ke ấy, ông mới tàm tạm mua nổi cho ông một bộ quần áo. Bây giờ, năm mươi hai tuổi, ông đã có thể là ông nội của cái thằng thiếu niên quỷ quyệt vốn là ông thời đó. Nhưng đi cuỗm người đàn bà của đời mình, thì cái chuyện đó làm bạn trẻ ra vô khối đấy!
Khi nghe thấy tiếng chìa khóa ở trong ổ khóa, Lena vội chạy ra. Marc mở cửa. Không chờ anh đóng lại. Cô nhảy lên cổ anh và say sưa ôm lấy anh vào trong vòng tay cô:
- Ôi, anh yêu!... Hai chúng ta, cho đến hết đời!... Xong rồi!... Em đã tự do!
Bị chõm đột ngột, Marc cố gỡ ra khỏi tay cô, từ chối không chịu hiểu những điều tai anh vừa nghe thấy. Anh giơ chân đạp cánh cửa đóng lại. Cánh cửa kêu đánh chác như một cái khóa. Marc bẫy. Tim anh quay nhanh đến sáu nghìn vòng, nhưng anh không có sức để nói. Các ý nghĩ hình như trốn khỏi người anh, chữ nghĩa trở nên nhão nát ở trong đầu anh.
- Em đã bỏ hắn! Xong rồi!... Chúng ta sẽ sống với nhau.
Giấu dần nỗi kinh hoàng về cơn tai biến ngấm vào người anh.
- Anh có thích không?... Anh không nói gì hết ư?...
Cuối cùng, anh đã nói ra được, bằng một cái giọng rầu rỉ:
- Thật là ghê gớm, em yêu, ghê gớm... Anh... Anh bị choáng váng...
- Ngay sau khi anh ly dị, chúng ta sẽ đến ở Champ-de-Mars [10]... Thật ra, chờ chẳng được tích sự gì... Tối nay anh nói với ả đi, nói với ả rằng anh lấy lại tự do của anh! Anh có yêu em không?
Anh cố giữ không nôn ọe. Hoảng hốt và nổi loạn giằng co trong người anh.
- Có... có... anh yêu em...
- Marc! Marc của em!... Anh thực hiện nhé!... Em sẽ không rời anh nữa đâu! Khi anh quay phim, em sẽ chờ anh ở xưởng phim!... Ôi! Marc!... Em không sao chờ nổi được như thế này!...
Anh còn ít ngờ hơn như thế. Anh nhất thiết phải làm một cái gì, phải ngăn cô ta lại, phải cho cô ta hết mơ mộng, hão huyền. Ngoài ra, anh chỉ tạt qua chốc lát thôi. Belle đang chờ anh... Mấy hôm nay chị cáu kỉnh. Nếu như mà chị biết!... Nếu Lena gọi dây nói cho chị!
- Nghe này, Lena...
- Vâng, anh yêu, anh nói với em chứ?... Đừng, đừng nói gì cả, em có một cái ý này! Tự em sẽ báo cho vợ anh. Em muốn cư xử như một ngứời lịch thiệp, anh hiểu không?
- Lena, anh xin em... Có lẽ cần phải... Để anh nói với cô ấy chuyện đó...
- Anh nghĩ thế?
- Ừ, như thế tốt hơn, thật mà... Tất cả mọi cái này xảy ra nhanh quá... Anh không ngờ đến...
Lena hít hít, thình lình nghi ngại:
- Anh không ngờ đến? Đã sáu năm nay nói đến chuyện này rồi cơ mà!
- Anh biết, anh biết, nhưng em hiểu...
- Em hiểu sao?
- Để cho anh quen với ý nghĩ này đã... Chúng ta đừng làm cái gì hấp tấp hết...
- Nhưng, Marc...
Để cho không nôn ọe, để xua đi nỗi sợ anh đang cảm thấy xâm chiếm anh, anh làm ầm lên:
- Rút cục cái gì chứ!... Em báo cho anh cái tin đó như một quả bom, em đến mà chẳng cho biết trước!... Có thể là em đã tự do, em ấy, nhưng còn anh, anh cũng phải xếp đặt, suy tính này nọ chứ... Anh không thể đập vỡ mười năm vợ chồng trong vòng năm phút được!
- Marc!... Nhưng anh đã nói...
Đến lượt Lena không muốn hiểu.
- Anh đã nói!... Anh đã nói!... Em làm như chuyện đó là dễ!
Cô buông tay xuống:
- Chính vì anh mà em đã bỏ Socrate, các con em, cuộc đời em, tất, tất... Anh đã thề với em... Anh đã phải...
- Em có vẻ dồn anh đến chân tường!... Anh khiếp sợ cách đó, em hiểu không?... Khiếp sợ!... Thật thế, không ư?...
- Marc...
- Marc!... Marc!... Marc!... Marc, cái gì?... Không phải em đang là người ở trong cảnh rắc rối! Em chẳng để cho anh có chút thì giờ đôi hồi! Em như một đứa trẻ!... Ngay, ngay lập tức! Nói cho cùng là cứt!... Thôi, anh đi đây, anh ngán ớn!...
Trước khi Lena có thể trả lời hay cố giữ anh lại, anh đã nhảy bổ ra cửa rồi lao vọt vào cầu thang...
- Marc!...
Cô cảm thấy nước mắt lăn nhè nhẹ trên má. Chúng làm cho mắt cô nhòa đi. Cô ngồi ở trên giường và nức nở không thành tiếng.
Chú thích:
[1] Thủ đô nước Sénégal châu Phi.
[2] Nieblung và Fust, tên người.
[3] Ông, ngài - Tiếng Đức.
[4] Xã hội giới kinh doanh quốc tế gần như sống trên máy bay quanh năm.
[5] Bọn đĩ đực, cải trang làm con gái.
[6] Tiếng Anh: má áp má.
[7] Vincennes: một thành phố ở Pháp.
[8] Các dân tộc vùng tây và tây nam châu Âu, như Italia, Pháp, Tây Ban Nha.
[9] Tiếng lóng: nhà để ngủ.
[10] Champ de Mars: Một nơi sang trọng ở trung tâm Paris.