Chương 19
Đến Antibes, vỡ mộng: chiếc du thuyền của Menelas quả là ở cảng, nhưng chỉ có ba người thủy thủ hơi ngạc nhiên trước việc Socrate cứ hỏi hoài, hình như muốn kiểm tra xem người ta có nói dối với ông hay không.
- Ông bà chủ các anh đi bao giờ?
- Sáng nay, thưa ông, khoảng mười giờ.
- Đi đâu?
- Theo tôi hình như bà có nói đến biệt dinh của bà ở Genève.
- Anh có chắc không?
- Biết nói thế nào... Tôi nghĩ là thế...
- Chào!
Niki đang chờ ở trong chiếc Rolls, bên cạnh Céyx mắt díp lại vì buồn ngủ.
- Ê! Đừng giở trò! Đừng có mà ngủ đấy!
- Tôi mệt phờ rồi... Báo tớ nếu ông ta ra...
- Cẩn thận, ông ta đấy!
Mắt Céyx chấp chới. Anh làm một cố gắng phi thường để dứt ra khỏi cái đệm da mê ly, mở cửa và leo lên phía trước cạnh người tài xế. Socrate tựa hồ đang nạp đạn như một khẩu súng đại bác, dễ dàng sửng cồ...
- Quay lại sân bay!
Họ đi ngược lại chặng đường. Không may cho Jeff, Socrate đã trông thấy anh khi anh đang lái chiếc xe anh thuê ra khỏi bãi đậu.
- Ấn còi!...
Niki ấn còi dữ dội, nhiều lần. Jeff quay lại, thấy chiếc Rolls bèn dừng lại. Céyx hoa hoa tay ra hiệu cho anh. Jeff để cho máy nổ và đèn nhấp nháy thắp sáng. Làu bàu, anh đi qua khoảng đất bằng. Socrate đã đứng ở trước cái xe sang trọng của ông.
- Quay lại cho xe anh về bãi đậu. Ta lại đi!
- Đi đâu, thưa ông?... - Người lái đáp, kìm nén một cái ý muốn ghê gớm là mặc xác ông ta đấy, cắt đứt hẳn với ông ta một phen cho rồi.
- Đến Genève. Cậu còn mười phút nữa để cất cánh.
Nghe giọng ấy, Jeff hiểu rằng anh cất cái ý muốn kia của anh đi là hay đấy!
Đang bay, Jeff đã báo cho Văn phòng ở Genève đưa gấp một xe hơi tới sân bay. Suốt chặng đường, Satrapoulos uống không ngừng, vẻ mặt lơ đãng và cau có. Một sự đe dọa toát ra từ người ông, đến nỗi Céyx không dám rời con mắt khỏi ông, mặc dù anh muốn khóc thổn thức lên vì mệt. Socrate đã thương tình tới chỗ ngỏ ý cho anh ta hai cốc uýt-xki.
- Nuốt chửng! Nó sẽ giúp cho cậu không quỵ. Tớ đây, tớ có ngủ không?
Biệt thự của vợ chồng ông Gonzalez del Salvador nằm ở một khu yên tĩnh tại ngoại ô Genève. Trên một gờ tường bằng gạch đỏ có một tấm cổng sắt màu đen móc vào, người ta có thể đọc thấy dòng chữ Sonate [1]. Lấy âm nhạc ra đối lại với âm nhạc, Socrate cho rằng lúc này chữ Sérénade [2] thích hợp hơn. Ông bấm vào một cái nút. Một máy nói nội bộ rè rè:
- Ai đó?
- Satrapoulos.
Ông muốn cho mấy cái đạp phá tung tấm cổng sắt ra. Nhưng nó đã tự mở lấy. Ông xăm xăm vượt qua quãng năm mươi mét ở giữa hai hành lang rào đỗ quyên, leo lên bậc tam cấp và vấp phải một đứa đầy tớ mặc chế phục ở trước cánh cửa đang mở sẵn.
- Chủ anh đâu?
- Ông có hẹn không ạ?
- Ông chủ có đấy hay không?
- Tôi không biết ông Gonzalez del Salvador có nhà hay không, thưa ông. Tôi cần phải đi hỏi.
Socrate lấy tay gạt anh ta ra:
- Không cần, tôi tự tìm ông ấy... Emilio!
Ở trên gác, đi lên bằng một cầu thang giữa nhà, có một tiếng cửa mở...
- Aurélien, ai đấy?
Mimi xuất hiện, trong một áo dài mặc tại nhà màu đỏ chói. Trông thấy Socrate, mặt ông biến sang màu trắng. Không ngờ nổi, ông đứng ngắm con người thấp lùn trong bộ đồ đen đã dám mặt dạn mày dày xông vào nhà ông.
- Nếu ông đến để xin lỗi tôi thì vô ích. Tôi từ chối nhận lời xin lỗi của ông.
- Tôi chẳng có lỗi gì mà phải xin. Tôi đến tìm vợ ông.
- Hử?... Cái gì?... Ông nói gì thế?...
- Ông hoàn toàn nghe thấy tôi nói gì! Chị ấy đâu?
- Aurélien... Anh để chúng tôi đây, tôi yêu cầu anh...
Người hầu lỉnh đi, tiếc rẻ. Không được xem cảnh này thì đành bắt lấy những tiếng vang bằng cách áp tai vào cánh cửa vậy.
- Olympe!... - Socrate gọi to.
- Nhưng kìa, ông điên à? Ông đang ở nhà tôi cơ mà!...
- Olympe! Chị ở đâu thế?
- Cô ta không ở đây!... Cô ta không ở đây!... - Mimi chen vào bằng một cái giọng lên cao dần từ âm tiết đầu đến âm tiết cao nhất.
- Được, ông không muốn nói thì tự tôi đi tìm chị ấy!
Socrate đã leo lên ba bậc, Mimi giơ tay ra chắn lối ông:
- Kìa, ông bình tĩnh nào!... Bình tĩnh!... Ta đi đằng này nào! Buồng làm việc của tôi...
- Tôi đếch cần buồng làm việc của ông! Tôi muốn vợ ông!
- Đây, ta đến rồi... Tôi rót mời ông cốc rượu... Tóm lại, không thể thế được, ông nói rõ ý ông xem! Ông ngồi xuống!...
Socrate suýt trả lời, mắc lừa Mimi: mất thì giờ vô ích! Ông quay gót bước ra khỏi buồng làm việc rồi nhảy vọt lên gác hai, mở toang cánh cửa ra...
- Olympe!...
Kinh ngạc sững sờ, Mimi đi theo ông ta, cách ở đằng sau hai mét:
- Kìa!... Không được!... Ông không có quyền!... Ông không có lương tri rồi!
- Olympe!... Olympe!...
Ông ta thấy chị trong buồng chị. Từ đầu, Menelas đã nghe thấy mọi điều đang xảy ra. Hơn là ra mắt hay ngả hẳn về một bên, chị đã nằm bẹp trong một góc, chị trả về thân phận vĩnh cửu của chị, tìm thấy lại những phản ứng nguyên thủy của con cái mà hai con đực đang giành giật nhau để chiếm lấy. Chị chỉ dám hơi ngước lên nhìn Socrate. Ông nói rất dịu dàng với chị:
- Olympe, tôi đến tìm chị để xin lấy chị làm vợ. Nếu chị không theo tôi bây giờ thì tôi sẽ đến ngày mai, ngày kia, và tất cả các ngày khác của đời tôi, cho tận bao giờ tôi đưa được chị đi. Tôi chờ chị ở dưới kia.
- Ông ta điên!... - Mimi rên rỉ - Ông ta điên!
- Ông cút đi cho rảnh mắt tôi! Nếu ông nghĩ ông có sức can thiệp thì ông can thiệp đi! Ông hãy tự vệ đi! Hãy bảo vệ chị ấy đi!... Hãy ngăn cản tôi đi!
Ông chạy vội xuống cầu thang, chẳng thèm đoái hoài đến Mimi. Mimi kêu toáng:
- Tôi gọi cảnh sát!... Tôi sẽ không cho phép!... Ông sẽ phải trả giá đắt!
- Tôi rất mong! Một người đàn bà như vậy không có bao giờ đủ gọi là đắt được đâu. Lẽ ra ông phải hiểu điều đó trước
Người ta nghe thấy cái tiếng du dương của Menelas:
- Aurélien!...
Bộ chế phục nhào qua, không nhìn chút nào hai người đàn ông. Mimi cười khẩy:
- Thế ra ông vẫn nghĩ là cô ta sẽ theo ông?
Socrate im lìm như đá.
- Ông là một kẻ tìm kiếm chuyện phiêu lưu, thưa ông! Không phải, ông là một thằng tồi! Và vợ tôi cũng nghĩ về ông như tôi!
Aurélien đi qua hai người lần thứ hai. Anh vác hai chiếc va-li to tướng. Mimi nghẹn lời:
- Aurélien! Anh đi đâu!...
- Dạ, bà đi ạ, thưa ông... - Anh ta đáp, với một vẻ sầu thảm và cam chịu với định mệnh.
- A, thế này thì quá lắm!... Quá lắm!...
Rõ ràng, cái đó là quá lắm thật! Mimi dời bỏ bãi chiến trường, đi vào buồng làm việc, đóng sầm cửa lại. Menelas xuất hiện ở trên cùng cầu thang. Chị bước từ từ xuống, bàn tay vuốt ve cái tay vịn bằng gỗ đào hoa tâm nhẵn bóng như để vĩnh biệt nó. Đến trước Socrate, chị nhìn ông rất lâu, thẳng vào mắt, không chớp:
- Tôi sẵn sàng.
- Chị có muốn gặp lại ông ta không?
Chị lắc đầu.
- Tôi đã sẵn sàng.
Socrate cầm lấy bàn tay chị, im lặng bóp nắn nó, rồi đưa chị ra bậc tam cấp. Ở đầu kia lối đi trong vườn là chiếc xe hơi Bentley, những nẻo đường, biển, trời và mây
Dàn nhạc chơi nhè nhẹ ở trên chiếc Phi Mã thả neo cách đó hai dặm tại ngoài khơi vịnh Tahiti. Các món ăn đều ở trên bàn mà Socrate và Olympe chẳng hề đụng đến. Họ không nói, không động đậy, không chạm vào chập chờn của những cây nến. Thế là đã có một lần Socrate không vội vàng chiếm hữu cái mà ông đang có quyền được coi là của ông. Ông có thì giờ... Ông đã cho dọn hết đồ đạc ra khỏi cái buồng của ông và để Menelas ở đó. Buổi chiều và hoàng hôn trôi đi êm đềm...
- Đàn pi-a-nô của chị vẫn sẽ để ở trong phòng chị. Chị không ăn gì cả... Chị có muốn uống không?
- Không. Anh đã uống cho tôi rồi.
- Thật thế. Tôi uống từ bốn mươi tám giờ nay. Khi tôi không ngủ, thì tôi uống.
- Không ngủ gì hết?
- Không...
- Mệt không?
- Không. Tôi lơ mơ ngà ngà. Một cảm giác tuyệt vời. Còn chị?
- Tôi cũng ngà ngà lơ mơ. Hay lắm.
- Tôi muốn đưa chị đi chơi trên cát. Chị muốn không?
- Muốn.
Một phút sau, động cơ của chiếc xuồng máy nổ. Đằng mũi xuồng, một tấm bạt phủ kín một vật gì rất to. Khi ca-nô ghếch lên bãi biển, Socrate thì thào một câu vào tai Stavenos. Anh đỡ Menelas bước xuống. Chị tụt giày đi mấy bước. Socrate đuổi kịp chị. Chiếc xuồng lại ra khơi, trả đêm tối vào trong im lặng. Rất xa ở đằng trước họ, do hiệu quả của khoảng cách, có những ánh sáng hình như nhấp nháy. Socrate ngẩng đầu nhìn trời:
- Chị có biết tên các ngôi sao không?
- Có.
- Sao gì kia, đây, ngôi ở tít trên cao, bên trái đây!
- Ngôi kia ấy à, ở đầu cùng hử? Arcturus. Trên đầu anh là Cassiopée. Anh có thấy nó không?... Ở bên phải là đại hùng tinh đấy. Xa hơn nữa về bên phải là tinh vân Andromède.
- Là cái gì, tinh vân?
- Bụi của các ngôi sao. Anh không biết ư?
- Có rất nhiều cái tôi không biết...
Chị cầm lấy tay Socrate:
- Anh biết có bao nhiêu sao trời không?
- Biết thế nào được...
- Anh hãy tưởng tượng ra bề mặt của quả đất. Bây giờ tưởng tượng nó bằng bề mặt bầu trời. Vậy thì cứ mỗi cen-ti-mét vuông lại có khoảng một nghìn rưỡi ngôi sao.
- Thật ư?
- Vâng, thật. Và mỗi sao đều có sinh ra, lớn lên và chết đi.
- Nó chết như thế nào?
- Phần lớn nổ tan.
Socrate cười không thành tiếng:
- Các loại như tôi chắc là một thứ sao.
- Anh có muốn nổ tan không?
- Nếu tôi được chọn thì có. Dẫu sao cũng phải nói là không muốn tắt lịm.
Chị quay mặt vào mặt ông. Đêm đen quá ông không nhìn thấy mắt chị. Ông cảm thấy hơi thở của chị, gần ngay sát cạnh mặt ông. Chị thì thầm:
- Tôi cũng thế. Bây giờ càng thế!
Ông cảm thấy tóc chị chạm cọ vào má ông. Với một sự dịu dàng đến ngạt thở, ông khép vòng hai tay ông vào quanh người chị... Chị run lên...
- Lại đây. Tôi cần cho chị xem một cái này.
Ông kéo chị lại phía lúc nãy họ ở dưới xuồng lên. Ở chỗ xuồng ghé vào, cả ba khối đen mờ mờ đặt trên cát, hai khối to một khối nhỏ.
- Cái gì đó? - Chị hỏi.
- Hành lý của chị. Chị phải biết bên trong có gì chứ?
- Váy, áo, đồ tư trang, lông thú! Những thứ quý của tôi. Tại sao?
- Tôi sắp đốt chúng nó.
Ông đã nghe người ta kháo nhiều về những cơn giận dữ của “con báo” đến nỗi ông ngạc nhiên trước phản ứng của chị. Chị đơn giản buông ra mỗi một câu:
- A!... Tại sao?
- Vì với chúng ta, tất cả bắt đầu từ tối nay. Tôi muốn không còn cái gì của quá khứ nữa. Tôi muốn chị trần trụi, tựa như chị vừa mới được sinh ra vậy.
Ông mở can xăng tưới lên ba chiếc va-li nặng trịch. Tưới xong ông hỏi chị một câu cuối cùng:
- Olympe không tiếc chứ?
Thay vì trả lời, chị khẽ bóp tay ông. Ông bật một que diêm. Một ngọn lửa lớn bùng lên làm các ngôi sao tắt ngấm, chiếu sáng rực mặt cát trắng phau và đường viền bọt nước mà sóng đã đặt lên bờ. Một ngọn lửa rất là nhỏ ở trên một bãi biển rộng như thế, nhưng giá trị bằng mười nghìn mặt trời. Họ đi xa vào trong. Khi họ đã vượt qua gò đất, họ còn đi thêm vài mét rồi Socrate ngồi xuống. Ông muốn kéo chị vào ông. Chị cưỡng lại. Hình như chị nổi lên ở trên cái quầng đỏ nhạt ở những ngọn lửa hấp hối đang tự thiêu nốt chúng ở dưới thấp kia. Chị thong thả tụt váy ra qua đầu. Chị trườn đến bên ông.
- Này... - Chị nói - Anh còn quên cái này!
Ông cảm thấy ở trong tay một chuỗi ngọc trai.
- Em vất nó đi!... - Ông nói.
Chị ném nó ra xa, vào trong các bụi cây. Chị đưa tay lên ôm mặt ông rồi nằm sát vào người ông, cho tới khi môi họ chạm nhau...
- Thế bây giờ... - Chị nói thoảng thào - em đã đủ trần trụi chưa?..
.
Kallenberg cáu giận vò nát các tờ báo. Ba tháng nay, việc Satrapoulos cuỗm Menelas đã được người ta chú ý đến hơn cả những tin quốc tế nghiêm trọng nhất. Người ta cùng một lúc báo tin này ở nhiều nơi khác nhau trên thế giới. Họ đã ăn sáng ở một quán rượu tại Acapulco, mua vàng ở Beyrouth, mở một hội vui ở Floride, gặp một nhân vật chính trị to mồm ở Tây Berlin. Tất cả các cái đó trong một ngày. Chuyện bố láo hết... Tại sao Socrate, cái con người chẳng ra nghĩa lý quái gì lại được báo chí mê như thế nhỉ? Hắn đã chi bao nhiêu để người ta nói đến hắn. Giá mà công chúng biết được người anh hùng thứ dỏm của họ đã bị lừa mất mấy chục triệu đô-la nhỉ?
Có điều, ông, Kallenberg, lại thích ở trong bóng tối, và giật dây. Cái đó có thể là kém vênh vang nhưng lại có hiệu quả hơn vô cùng - tuy sự im lặng bất công vây kín các thành công của ông đôi khi đã làm cho ông chua chát.
- Thôi được đây, Greta... Lát nữa, tôi sẽ gọi cô.
Một thoáng nhanh ông thấy thích là đã không bỏ ra cái bàn tay ông giữ mắc kẹt ở giữa hai đùi chị bên trong váy. Chị xoay người mỉm cười gỡ ra. Khi chị đã bước ra khỏi cửa rồi, Con yêu râu xanh mới làm những phối hợp khác nhau ở trên các mặt con số chiếc két. Cửa két mở. Ông cầm lấy một tập hồ sơ đề vẻn vẹn có chữ “Baran”. Cao giọng, ông cười khẩy:
- Cái thằng mặt nghệt tội nghiệp, bây giờ nó sắp phải trả giá đây!
Ông lấy hồ sơ ra khỏi bản hợp đồng theo đó Socrate sắp phải nhường cho ông ba mươi phần trăm việc vận chuyển của Ả Rập Xê-út. Ông đặt tờ giấy rõ phẳng lên bàn làm việc của ông. Có phần nào khó chịu, ông nhận thấy có một cái gì, ở chỗ nào đó, không ổn. Cái gì, ông vẫn chưa biết. Cái điều mà con mắt ông ghi nhận được không chịu đi bên não ông. Ấy vậy mà!... Kia, ở dưới cùng trang giấy, tại chỗ rõ ràng ông đã buộc Socrate ký tắt vào, bây giờ chữ ký biến đi đâu mất! Lẩy bẩy, ông cầm tờ giấy lên soi: chẳng có gì hết. Đó là một sự thiếu vắng ghê sợ, không thể có được, làm cho trí tuệ nổi loạn. Ông lật ngược tờ giấy, không tin rằng mắt mình lại xỏ được mình một vố như thế. Nhưng mà vẫn không... tờ giấy trắng như thể chưa hề bị một cái bút máy nào chạm đến nó bao giờ cả.
Ông vùng ra khỏi ghế bành, với một sức mạnh man rợ, rồi xô ra hành lang như một người điên:
- Greta!... Greta!...
Trong khi vẫn hoàn toàn biết rõ rằng tai họa và vô phương cứu chữa mất rồi. Bằng một thủ đoạn hắn không cho hay, thằng Hy Lạp rác rưởi đã cho ông chui vào xiếc!
Chú thích:
[1] Một loại âm nhạc, thường để cho một hay hai nhạc cụ chính biểu diễn.
[2] Dạ khúc, bài hát thường hát trước nhà người đẹp để tỏ tình.