← Quay lại trang sách

Chương 23

Mortimer nóng đến mức suýt phạm phép lịch sự là nới rộng chiếc cà vạt, nhưng anh ta kịp thời giữ lại được.

- Thưa, mẹ có thấy nóng khủng khiếp không ạ?

- Mẹ cũng nóng như anh.

- Trong điều kiện đó, thưa mẹ, sao ta không hé mở một cánh cửa kính ra?

- Mẹ sợ gió!

Rầu rĩ, Mortimer lại ngồi một mình vào một xó, trên những tấm đệm bóng lộn của chiếc xe to lớn và cũ kỹ mà bà quận chúa đã chọn để đi. Ngay từ Marignane, một công ty cho thuê xe phải điện về cho trụ sở chính tại Marseille, để ở đó gửi đến chiếc xe cổ lỗ kiểu Austin này, cao lênh khênh, đen trùi trũi như một chiếc xe tang, nom hãi hùng như cơn ác mộng. Người tài xế cũng có vẻ thuộc thời kỳ ấy, nhưng ít ra, những tấm cửa kính ở buồng lái đã được hạ xuống (bà quận chúa đã nhấn mạnh - không có lẫn lộn giữa tài và chủ - là tấm vách ngăn phải được đóng kín bưng). Và thế là đã hai tiếng đồng hồ họ lăn trên những con đường cháy bỏng mặt trời, theo nhịp bò của con ốc sên. Bà quận chúa vốn ghê tởm tốc độ. Nếu bà cầm quyền, bà sẽ cho bỏ phiếu bầu một đạo luật cấm tuyệt đối những loại xe có máy nổ, và trở về tức khắc với những xe thư ngựa kéo ngày xưa. Mortimer đã kín đáo và khẩn khoản xin mẹ đừng đội chiếc mũ quái dị kia, một cái thùng chứa tùm lum các thứ vất bỏ của một bà bán hàng hoa bốn mùa. Ương bướng, bà quận chúa đã bẻ lại rằng bây giờ đang mùa xuân, rằng phụ nữ Pháp rất đáng tởm, rằng ngày xưa, hai chục năm trước đây, đức ông quận công thân sinh ra bà rất thích chiếc mũ đó. Chiếc áo chẽn của bà có kém phần sặc sỡ hơn chiếc mũ chút ít, những cành lá thẩm màu trên nền xanh táo - Khi xuất phát ở Luân Đôn, cái của đó hầu như không ai chú ý đến, nhưng khi đến Marseille thì hỡi ôi! Mortimer đã thấy rõ ràng người ta cười chế nhạo lúc hai mẹ con đi qua, khi bà quận chúa muốn dùng một bữa ăn nhẹ trong lúc chờ xe... Một anh thợ người Bắc Phi, cười hềnh hệch đã báo động cho một vài người trong đám bạn đang bận trước những cửa bán vé và có cơ để sổng biến cố này...

- Tên này cho xe chạy nhanh quá! Mortimer!

- Kìa mẹ! Không! Nó không đi quá sáu mươi cây số một giờ mà!

- Mẹ thấy trong người không khỏe.

- Mẹ có muốn chúng ta dừng lại không?

- Không! Bảo nó cho xe chạy chậm lại!

Bực mình, Mortimer gõ vào tấm kính ngăn, điều đó có kết quả ngay là làm cho chiếc xe ngoặt sang một bên. Người lái xe chửi thề lên một tiếng; dẫu sao đó là cảm giác của quận công Mortimer. Khi thấy bộ mặt đỏ quạu của người lái xe, quận công ra hiệu người lái cho xe chạy chậm lại. Nhưng người lái xe lại hiểu ngược lại, và tay làm một cử chỉ xấc xược, mở tốc độ nhanh hơn...

- Mẹ thấy hẳn hoi là trong người không được khỏe... Còn xa nữa không?

Bà quận chúa đã tự đề nghị đi theo giúp đỡ - mà Mortimer có lẽ không cần đến - khi bà lại muốn con bà phải trả giá cho việc đó, không bỏ qua một dịp nào để quấy chọc anh ta, với những suy xét ngụ ý: Đấy con xem, mẹ chịu khổ với con, vì con. Một lần nữa mẹ hy sinh cho con. Thoáng qua, Mortimer đọc trên một tấm biển chỉ đường: Vaison-la-Romaine 10 cây số.

- Thưa mẹ, chúng ta đã gần đến nơi rồi! Mẹ muốn dừng lại hay cứ đi tiếp?

Bà quận chúa ra hiệu bằng một cái gật đầu nặng trĩu như muốn nói: Tiếp tục đi, nhưng các người sẽ giết ta! Mortimer tra cứu lại địa chỉ hầu như không có thật về con đường ông vạch ra. Đáng lẽ ông đã phải hỏi lại Irène những điều chính xác hơn nữa! Như vậy, thì việc còn lại chỉ là một trò chơi dễ ợt! Thực tiễn điều khiển những tên lính bằng chì đã cho ông có một thức giác về hình học. Bỗng nhiên, chiếc xe chạy chậm lại, chồm xóc lên, và dừng lại ở dưới vệ đường. Liền đó, xe bốc khói. Mortimer khoan khoái ra khỏi xe, đến bên người lái xe vừa mở nắp mui trong một làn khói mịt mù, nóng bỏng. Anh ta có một nhận xét lạ lùng:

- Nó sôi sùng sục!

Mortimer toan bảo với anh ta rằng ông cũng thấy như thế, nhưng lại nói:

- Thế độ bao lâu nữa chúng ta có thể đi lại được?

Không chút hổ ngươi, người lái được nước:

- Cái đó, cái đó không tùy thuộc ở tôi, mà ở chiếc xe bò này!

Và anh ta nói tiếp, chủ nghĩa chủng tộc ra mặt:

- Các người đã muốn đi một chiếc xe Anh Cát Lợi phải không? Đấy, các người đã có nó đấy! Loại máy này không hợp với khí hậu ở nước chúng tôi!

Trang nghiêm, Mortimer không trả lời, quay về bên cạnh bà quận chúa:

- Chuyện gì đã xảy ra thế, Mortimer?

- Máy nóng, mẹ ạ!

- Hãy để cho nó nguội dần...

- Vâng, thưa mẹ. Vâng! Mẹ có muốn xuống xe, đi dạo vài bước không?

- Bên ngoài có gió không?

- Hầu như không, mẹ ạ!

- Anh giúp mẹ một tí!

Với sự giúp đỡ của ông con to lớn, bà quận chúa đã ra khỏi được xe. Bà đã tê bại hẳn, đứng hầu như không vững, loạng choạng bám vào cánh tay Mortimer. Lúc bây giờ quãng ba giờ chiều, người lái xe ngồi trên sườn cỏ. Anh ta rút một chai rượu ở trong túi vải ra:

- Bà có muốn uống không?

Bà quận chúa lạnh lùng nhìn anh ta từ đầu đến chân.

Không hề khó chịu, anh ta nói tiếp:

- Gặp hoàn cảnh nào, thì phải theo hoàn cảnh ấy chứ nhỉ?

Anh ta tu vào miệng chai, nhanh đến nỗi sặc, nhổ phì phì và anh chửi đổng một tiếng.

- Chúng ta ra chỗ khác đi, Mortimer!

Bà quận chúa bước trên sỏi đến dốc đường, và bị vẹo mắt cá chân, lộ ra một vẻ đau đớn, nhưng kìm lại, im lặng. Mortimer rất phục và cũng tự kềm chế:

- Mẹ bị đau chân ạ?

- Anh dẫn mẹ trở lại xe đi!

Mortimer lại đặt bà vào cái lò lửa, với những tấm kính kín bưng.

- Cảm ơn, Mortimer! Bây giờ anh có thể để mẹ ngồi yên ở đây.

Nửa giờ sau, họ lại đi, luôn luôn dừng lại ở những trạm vắng để thêm nước vào bộ phận tỏa nhiệt, mà mỗi lần vặn cái nút ra, phải hết sức thận trọng như khi tháo kim hỏa của một trái bom vậy. Trong một lần dừng lại như thế, Mortimer mua ở trạm bán tự động một chai cô-ca-cô-la và mang đến cho mẹ. Bà làm bộ õng ẹo:

- Không có cốc à?

- Không, e rằng không có, mẹ ạ!

Có vẻ nhẫn nhục, bà nghi ngờ đưa cái chai lên môi. Trước khi uống, bà hỏi:

- Cái gì thế này?

- Một loại xô-đa của Hoa Kỳ.

Bà bĩu môi dè bỉu. Đôi khi, Mortimer cũng phải tự hỏi rằng bà có ý làm ra như vậy, hay là bà vĩnh viễn ngạc nhiên trước cuộc sống hiện đại! Mortimer không tự cho mình là một người cách mạng, nhưng ông thấy loại người như vậy mà có thể tồn tại trong thời đại máy bay phản lực thì thật là khó lòng quan niệm nổi được. Và ông lại phải có một người mẹ như vậy!

Bà quận chúa nuốt ực một ngụm như nuốt phải thuốc độc, nhăn nhó một cách gớm ghiếc và đưa lại cái chai cho Mortimer, nói một cách khoan dung:

- Mẹ cám ơn một nghìn lần, Mortimer. Mẹ nghĩ rằng mẹ không còn khát lắm nữa rồi!

Mortimer suýt nữa nhún vai - chỉ suýt thôi. Có những cái thật ra không phải lắm! Chiếc xe lại ỳ ạch lăn bánh. Bảy giờ tối, họ đến trước con đường không thể đi được, dẫn đến Cagoulet. Người lái xe bước xuống, mở cánh cửa phía bên bà quận chúa:

- Đây rồi! Các người đã đến nơi rồi đấy!

Bà quận chúa ngạc nhiên:

- Nhà cửa ở đâu?

- Một phút thôi, thưa mẹ. Để con ra xem đã!

Và nói với người lái xe:

- Chúng ta chưa đến Cagoulet đâu! Anh phải đưa chúng tôi đến đúng chỗ!

- Ông nói đùa đấy chứ? Ông đã thấy con đường chưa? Đường bằng, xe lăn đã hết hơi rồi mà bây giờ lại lên dốc...

- Thưa mẹ, anh ấy nói xe này không thể lên dốc được.

- Mortimer, anh nói với tên ấy là mẹ sẽ khiếu nại, nếu hắn không đưa mẹ con ta đến nơi, đến chốn. Hay là thôi! Không nói gì với hắn cả! Hắn cứ lăn xe đi!

Lúng túng, quận công đến bên người lái xe, và kín đáo, dúi vào tay anh ta tờ giấy mười nghìn phrăng:

- Anh bạn! Tôi xin anh. Cố gắng lên một tí. Mẹ tôi đi bộ rất khó nhọc!

Tờ giấy bạc biến mất trong các túi áo va-rơ.

- Tôi, thì tôi muốn lắm! Chỉ có chiếc xe không muốn mà thôi!

- Thế nào cũng có một giải pháp chứ! Như ở bên nước Anh người ta thường nói đấy! Không thể được, không phải là câu nói của người Pháp!

- Ông ơi, đấy chỉ những chuyện phét lác cả thôi! Hay là đẩy nó đi?

- Sao lại không? Nếu như anh cứ ngồi lái, tôi sẽ đi sau xe. Cần thiết thì tôi đẩy. Ta thử xem!

- Trước hết, máy phải nguội đã!

- Tốt lắm! Ta hãy để nó nguội!

Hai mươi phút sau, đoàn người và xe tiến công vào con đường đá, người tài xế cầm tay lái, bà quận chúa ngồi ghế sau, và Mortimer bám hai tay vào thùng xe, đi tập hậu. Khi chiếc xe Austin lên đến đầu dốc, nó tuột luôn xuống bên kia quả đồi con. Mortimer, theo phản xạ, chạy theo. Ông gặp lại nó trên dải dốc thứ hai. Ngôi trại đã hiện ra. Bà quận chúa hạ tấm cửa kính xuống, ra hiệu cho con trai đến gần:

- Đây rồi! Mortimer! Lên xe ngồi đi... Như thế đàng hoàng hơn!

Trước mặt nhà, Zize, ngồi trên một tảng đá, đang gọt khoai cho bữa ăn tối. Nghe tiếng máy nổ lạch bạch, Julien bước ra khỏi nhà, tay cầm chiếc áo Ấn Độ. Anh ngạc nhiên ngắm chiếc xe đen ngòm và nặng nề.

- Cứt! Có người nào đó chết!

Kallenberg thở hổn hển trong máy điện thoại, tay nắm chặt ống nói như muốn bóp vụn nó ra. Ông không thể gào to lên:

- Thế nào?... Thế nào?...

Đầu kia, ở Paris, François nén một tiếng nấc:

- Thưa ông, hết rồi! Hết rồi!

Kallenberg cố nén niềm vui đang làm cho ông muốn kêu lên hai tiếng hoan hô. Ông cố gắng tự kềm chế đến nỗi nói lắp bắp vì xúc động bị nén xuống:

- François! François! Tôi sẽ đến Paris ngay ngày mai, vào hồi mười bốn giờ. Trong khi chờ đợi, tôi lo tất cả.

Ông ngồi xuống. Bây giờ ông phải làm quen với cái tin ghê gớm ấy, mặc dù ông đã trăm lần mong mỏi cái chết của Socrate. Thật lạ lùng, ông cảm thấy hầu như bị thất vọng vì cái tai nạn vớ vẩn mà ông được dự phần quyết định kia. Tựa như Socrate đánh lừa ông: sống, ông không chạm đến Socrate, chết, Socrate lại thoát khỏi tay ông. Một cái chết thảm hại quá! Làm sao ông lại có thể có một kẻ đối địch chết về bệnh đau tim, vào tuổi năm mươi hai, như bất cứ một người nào khác được nhỉ? Thực là thiếu bản lĩnh! Kallenberg tức Socrate đã không có một cái chết ngoại lệ: chiếc du thuyền của Socrate có thể bị đắm ngoài khơi biển Antilles được lắm chứ! Và Socrate, thay vì chiếc xuồng máy, lại đã tránh nạn trong bồn tắm bằng vàng và cánh buồm là một bức họa rộng khổ của họa sĩ Titien! Socrate đã chết khát trong một chiếc bồn tắm, sau ba mươi ngày phiêu bạt trên mặt biển - Một bức họa xứng đáng với một họa sĩ Géricault hiện đại! Hoặc là Socrate đã có thể bị một mụ điên đâm chết như Marat, hoặc tan xác trong một chuyến bay như Mattei, hoặc bị tra tấn như Jésus Christ, rút lại, một cái chết không ở ngang tầm người, một cái gì đó để lại một cảm giác mập mờ, vừa là chưa hoàn thành, vừa là kết thúc, khác xa một cơn đau tim dung tục, cái sự thiếu thẩm mỹ mạt hạng kia!

Kallenberg đóng cửa phòng, ngồi gần hết đêm đó, tính đi tính lại sổ sách, ngốn rất nhiều trứng cá ca-vi-a, uống một ít sâm-banh và khi trời bắt đầu sáng thì uống một viên thuốc ngủ và chẳng ngủ được tí nào. Sáng đến, sau giờ đầu tiên, tất cả đều sụp. Những lo âu bắt đầu với lời gọi của Jack trong máy nói:

- Thật là một tai họa! Mới mở cửa nhà băng, tất cả mọi người đều muốn bán cổ phần! Không một ai mua cả!

Và với một giọng trách móc đau đớn:

- Ông Kallenberg, tối qua, tại sao ông không báo cho tôi biết là ông Socrate đã chết?

Kallenberg cảm thấy buồn nôn. Ông nghẹn ngào:

- Làm sao anh biết được tin đó?

- Mọi người đều biết cả mà! Một giờ qua, ở tất cả các thủ đô, những tên chuyên môn theo dõi tình hình chứng khoán đều đã biết tin đó. Ông Kallenberg, đáng lẽ ông...

Kallenberg quát lên:

- Anh để tôi yên! Tôi không trả lương cho anh để anh dạy tôi phải làm gì!

- Vậy tôi, tôi phải làm gì bây giờ?

- Cứ túc trực ở máy nói. Tôi cần phải suy nghĩ...

Có đến mười trò ảo thuật quay cuồng trong đầu óc ông. Ông phải có một quyết định, và ngay tức khắc... Cái tin này có thể xì ra từ đâu? Theo phản xạ cũng như theo thói quen, ông nghĩ ngay đến Socrate, không thể không nhún vai, khi nhận ra Socrate đã chết mất rồi! Fast? Cô nữ y tá? Tên gác cửa? Những người thầy thuốc? Vẫn cứ còn thì giờ để điều tra cho ra... ông sủa vào ống nói:

- Các cổ phần đã xuống bao nhiêu điểm?

- Cái đó tùy từng công ty. Hãy tạm nói là trung bình hiện nay các cổ phần đã mất đến gần bốn phần năm giá trị.

- Có ai hỏi mua không?

- Không một ai cả! Ai dám hứng lấy sự liều lĩnh đó!

Làm thế nào bây giờ? Mua lại thì còn quá sớm, nhưng bán thì vẫn chưa muộn, Kallenberg níu lấy:

- Theo anh, liệu còn hạ nữa không?

Jack do dự:

- Rất có thể! Quy luật giữa cung và cầu thì ông sành hơn tôi chứ!

- Được rồi! Được rồi! Hãy dừng lại đã! Kín miệng đấy nhé! Tôi đang suy nghĩ...

Đây là phút quyết định - hoặc là không bao giờ nữa! Hàng tỉ đô-la được hay mất trong một khoảnh khắc! Tại sạo câu chuyện lại không diễn biến như đã dự kiến? Đáng lẽ cần phải được món lãi kếch xù - những cổ phần của ông bán ra với giá cao nhất rồi khi chúng hạ giá chính ông lại mua vào. Sau đó chuyển những món lại ấy vào việc mua lấy tất cả những tín phiếu rải rác của những người đứng tên ít vốn. Trong khi bây giờ nếu giá cổ phần cứ tiếp tục xuống dốc khủng khiếp thì ông có nguy cơ mất tất cả.

- Jack! Anh vẫn ở đây chứ?

- Thưa ông, vâng.

- Bán ra đi!

- Chúng ta không thể đợi thêm một tí nữa ư? Bây giờ đang là thời cơ xấu nhất...

- Tôi bảo anh bán đi!

- Một giờ nữa thôi ạ...

- Hãy thi hành lệnh của tôi, đồ ngu! Bán ra đi!

- Vâng, thưa ông. Nhưng tôi xin không chịu trách nhiệm... Tôi có thể hạ giá đến bao nhiêu?

- Tôi làm sao mà biết được! Anh ở tại chỗ, anh liệu lấy. Bán càng ít lỗ càng tốt, có thế thôi!

Kallenberg cáu kỉnh móc ống điện thoại. Chiếc áo sơ-mi của ông ướt đẫm mồ hôi...

Hai giờ sau, đúng mười hai giờ trưa, công việc xong xuôi. Mặc dù đã chết rồi, Socrate vẫn làm cho Kallenberg vắt chân lên cổ. Những cổ phần, mới hôm qua giá trăm đô-la, đã phải bán cấp tốc trên cơ sở ba mươi đô-la, chịu lỗ ngay tại trận bảy mươi phần trăm trong vài tiếng đồng hồ. Và như vậy, còn phải cảm tạ Chúa nữa, vì đã có những anh ngố mua với giá đó - Không đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ sắp đến, thuế vụ sẽ can thiệp vào, rồi những con nợ và sự thanh toán theo luật pháp. Jack đã khôn khéo vượt bậc, mò ra được những chủ nhà băng Mỹ La Tinh, những con diều hâu hay kiếm chác trên những vụ làm ăn đang tàn lụi. Ít nhất, thì phen này họ xúi quẩy. Từ nay cho đến cuối tuần, những cổ phần của họ mua được sẽ chỉ còn giá trị một đống giấy lộn. Thật là không may cho họ. Kallenberg buồn rầu nghĩ rằng ông có thể cứu vãn được vài ba tay trong tai họa này. Ý nghĩ mai đây phải dự đám tang cái xác rữa nát của Socrate làm cho ông buồn nôn. Ông cảm thấy trong người ông không còn gì nữa. Nhưng ông đã hứa là sẽ đi Paris vào đầu buổi chiều ngày mai. Không biết con ngu ngốc Irène đã sẵn sàng chưa?

- Irène! - Một ý nghĩ lóe ra với ông. Nếu là Irène. Ông sẽ biết ngay tức khắc. Ông vụt ra khỏi phòng làm việc, chạy lên cầu thang và gào to:

- Irène! Irène!

Trên đường ông đi qua, những người giúp việc nép vào một bên như những chú thỏ, trong một ngày mở hội săn bắn...

Thấy con trai sắp sửa làm hỏng một trong những vai trò đặc sắc nhất của bà, bà quận chúa cắt ngang lời Mortimer:

- Hãy để mẹ nói, Mortimer! Phải là mẹ báo tin ấy cho cô ta.

Bà tiến đến trước mặt Lena, hai cánh tay giang rộng, một cử chỉ lạ hiếm thấy trong dòng họ Sunderland, dòng họ từ nhiều thế hệ nay, trong những hoàn cảnh gay go, người ta đều giữ hai cánh tay khoanh trước ngực, vì đa nghi.

- Cô ơi! Tôi đem đến cho cô một cái tin khủng khiếp...

Trên bậc cửa của ngôi trại, mọi người đứng dàn cả ra. Mortimer thì vì ông ta đã bị hạ xuống vai trò khán giả. Lena thì vì không hiểu nổi tại sao bà mẹ chồng, từ ngày cô lấy con bà, chỉ mới lên tiếng với cô có hai lần - lần thứ nhất, để nói “yes” [1] khi cô mời bà uống tách trà, lần thứ hai để trả lời “no” [2] cũng trong trường hợp như vậy - nay lại chịu khó thân chinh đến đây, vì cô... Và những người khác, bây giờ im lặng tụ họp chung quanh những diễn viên chính của câu chuyện, tò mò và hơi khó chịu, không hiểu điều gì đang xảy ra, cái mụ già quái dị và cái anh chàng cao lớn, ngờ nghệch, hèn yếu kia là ai...

- Cô ơi! Socrate Satrapoulos chết rồi! Vì ở nhà không gọi điện thoại cho cô được, nên tôi nghĩ rằng bổn phận của tôi là...

Mortimer nghĩ rằng, nếu là ông, ông sẽ làm bớt thô bạo hơn.

Ông theo dõi nét mặt người đàn bà là vợ ông mà ông cảm thấy rất ít được làm chồng, rình xem có một phản ứng gì chăng. Không. Lena đứng im lặng, tựa hồ không hiểu người ta đã nói gì với cô. Về phía bà quận chúa, vì thiếu một vài dáng điệu, cử chỉ để làm chỗ dựa phát triển vấn đề, nên cũng cảm thấy lúng túng... Trong một thời gian khá dài, chỉ có tiếng động là tiếng đằng hắng của người lái xe, đứng hơi xa ra một chỗ. Cuối cùng, Lena gật đầu và nói:

- À?

Và thế là hết. Không còn vở diễn nữa, không có tiếng nấc, không có gì cả. Lena nhìn bà quận chúa:

- Xin phép bà cho tôi giới thiệu...

Cô giơ tay bâng quơ vào đám người chung quanh một cách rõ ràng là miễn cưỡng, dừng lại trước Melina.

- Melina, em gái tôi... Melina! Chị giới thiệu với em, chồng chị... quận công Sunderland.

- Tôi nghĩ rằng về các con của cô...

- Xin cảm ơn bà, xin cảm ơn.

Mortimer cảm thấy rằng ông phải nói hay làm một cái gì đó, nhưng ông không biết nói gì và làm gì... trong lớp tuồng này. Ông đã hết sức chú ý quan sát Fast, cố gắng che giấu dưới bộ mặt nạ thản nhiên lòng khâm phục vẻ đẹp của Fast. Trong vài tiếng đồng hồ, ông cũng đã bị Fast hấp dẫn, lôi cuốn ngay tức khắc như vợ ông trước đây vậy.

- Chuyện đã xảy ra như thế nào ạ? - Melina hỏi.

Mortimer thấy rằng cô ấy nói với ông và với việc làm đó, cô ta đã trả lại cho ông cái cá thể mà sự có mặt của mẹ ông đã tước bỏ đi mất của ông.

- Ông ta bị một cơn đau tim...

- Vậy ta làm gì bây giờ nào? - Người lái xe nói to lên, coi như một lời chia buồn của anh ta.

- Tôi đến tìm cô, Lena!

- Tôi thì đến tìm em gái tôi.

- Đưa cô ta đi theo cô!

- Em nó không muốn đi!

Zize lịch sự mời bà quận chúa vào trong trại ngồi giải khát. Bà từ chối một cách lễ phép, ý thức được rằng chỉ có con ranh cáu ghét đó là người duy nhất đã chú ý săn sóc đến bà. Bà bước ra xe một cách nặng nhọc, và người lái xe mở ngay cánh cửa xe cho bà. Thôi thế là vai trò của bà đã xong, một vai trò có thể là ngắn ngủi so với cuộc di chuyển quá dài vừa qua, nhưng lại quan trọng hàng đầu. Bà nằm dài trên những tấm đệm và chờ đợi những sự kiện tiếp diễn mà việc kiểm soát hiện nay như không còn phụ thuộc vào quyền của bà nữa!

Mortimer đến bên mẹ:

- Con xin phép mẹ cho phép con một lát. Con cần nói chuyện với Lena để biết con phải làm gì trong việc này.

Nữ quận chúa ra hiệu tay giải phóng cho ông. Mortimer quay lại với Lena. Những người khác đều đã biến đi, một cách kín đáo trừ Melina đang đi đến, tựa người vào thành giếng.

- Cô hãy đi thu xếp hành trang!

- Tôi chỉ có một túi nhỏ và chẳng có gì bên trong cả!

- Tôi đã được Irène báo tin ấy!

- Khi nào thì cử hành lễ tang?

- Ngày mai, tôi đoán thế! Cô có muốn gọi các con của cô trở về không?

- Để làm gì?

- Nếu bây giờ chúng ta lên đường, trong ba tiếng đồng hồ nữa chúng ta sẽ đến Marseille. Có thể chúng ta sẽ kịp đi chuyến tàu đêm...

- Tôi đi với anh.

Cô quay gót và biến vào trong trại. Fast từ trong bước ra. Mortimer hỏi Fast:

- Trước đây anh có biết ông Socrate không?

- Chỉ nghe tên.

- Anh sống ở đây đã lâu chưa?

- Vài tháng.

- Trại này của ai?

- Chẳng của ai cả. Chúng tôi tự dọn đến.

Mortimer rất ham biết vì tò mò, nhưng cảm thấy không tiện. Ông muốn biết tất cả về Fast, hỏi han Fast hàng giờ, phá tan cái vẻ bí mật từ Fast tỏa ra. Nhưng ông chỉ có ba phút thôi, và cập rập quá thì sợi dây sẽ đứt mất.

- Anh quen cô em gái của vợ tôi đã lâu chưa?

- Như vậy cũng một thời gian...

- Tôi thì tôi biết cô ấy rất ít!

Họ đứng cạnh nhau, và Mortimer không biết nói gì nữa.

- Anh là người Mỹ à?

- Vâng!

- Vùng nào?

- Mỗi nơi một ít.

Sống bên cạnh một con người như thế, trải qua với con người ấy những buổi chiều đông dài vô cùng tận, đưa dần con người ấy vào những chốn sâu kín của các bộ sưu tập của ông...

- Anh có thích những tên lính bằng chì không? Fast nhướng lông mày lên:

- Xin lỗi! Ông nói gì vậy?

- Xin lỗi anh. Thật là ngốc! Chả là tôi có thú sưu tầm. Tôi tự hỏi không biết anh có thích như vậy không?

- Không một tí nào! Tôi rất sợ các đồ vật...

- Tôi đã sẵn sàng! - Lena nói. Họ không nghe thấy tiếng cô trở ra. Cô đu đưa cái túi thủy thủ trong tay.

- Bà và ông đi đâu? - Fast hỏi.

Lena và Mortimer đưa mắt nhìn nhau rất nhanh: cả hai cùng có chung một ý nghĩ. Họ đồng thành trả lời:

- Đến Marseille!

- Có thể mang tôi theo không?

- Rất vui lòng.

- Nhưng mà... - Lena nói.

Fast đã biến vào trong nhà. Lena và Mortimer không dám nhìn nhau nữa, người này sợ người kia đoán biết ý nghĩ thầm kín của mình.

Đột nhiên, Melina ở bên cạnh họ:

- Chị Lena! Em rất buồn về việc đã xảy ra... Chị nói lại với mẹ. Hay thôi! Đừng nói gì cả! Em sẽ viết thư cho mẹ. Chị chắc còn bận nhiều việc khác trong đầu...

- Chúng ta đi thôi chứ?

Fast lại hiện ra, chiếc áo ngoài khoác vai, và chỉ có thế.

- Nhưng... hành lý của anh? - Mortimer hỏi.

Fast rút từ trong túi ra một bàn chải đánh răng:

- Hành lý đây.

Melina có vẻ không tin, hỏi:

- Anh cũng đi à?

- Em thấy đấy.

- Nhưng anh đi đâu?

- Anh không biết! Anh đi là đi thôi!

- Anh Fast!

- Thôi! Chào!

- Fast!

Melina choáng người. Tất cả những việc đó đều không thể ngờ được, nhanh quá! Cô cảm thấy không còn máu mặt nữa, nhưng chỉ còn có thể nhắc lại: Fast!

Fast đến bên xe, mở cửa và trèo lên ngồi cạnh người tài xế. Đến lượt Lena và Mortimer lên xe, ở đằng sau. Đầu máy sặc lên vì khởi động. Chiếc xe ọp ẹp lăn đi. Melina cắn chặt lấy môi để khỏi cắt lên tiếng gào thét. Đêm xuống dần. Melina đứng đấy, không còn hiểu gì nữa, tự nhắc thầm lại với mình như một bài ai ca dài dằng dặc: Fast! Fast! Fast!

Chú thích:

[1] Tiếng Anh: Có.

[2] Tiếng Anh: Không.