Chương 26
Em trông kìa, trong chỗ ấy, sẽ là bến tàu. Nhà thì anh sẽ cho xây ở đây, bên phải mỏm đá... Phía bên kia là dãy nhà của bọn đầy tớ... Nhô hẳn ra là những ngôi nhà cho bạn bè... Xa hơn nữa, em nhìn thấy đấy, chỗ có cái vết màu xanh kia ở trên biển ấy... Từ đấy trở đi là một khu rừng... toàn ô-liu, khuynh diệp, bách...
- Anh nhìn thấy những cây ấy ở đâu? Chẳng có lấy một ngọn cỏ nữa.
Socrate lắc đầu bực dọc. Ông bực mình với những ai không bắt được kịp những viễn cảnh mà ông đang nhìn thấy...
- Tôi sẽ cho trồng chứ! Tôi tả cho em cái hòn đảo sau này sẽ là như vậy, chứ không phải hòn đảo bây giờ.
- Nhưng này, anh Socrate! Chỉ thấy toàn đá là đá.
- Tôi sẽ cho lấp đầy bằng hàng ngàn tấn đất!
- Để làm gì mới được chứ? Không có nước...
- Tôi cóc cần! Tôi sẽ cho chở đến hàng chục tấn xitéc.
- Như vậy phải đến mấy năm?...
- Không, thưa bà! Tôi sẽ cho trồng những cây đã được mười tuổi rồi! Sân cỏ mọc trong ba tháng. Và cả một đội quân gồm thợ nề và kiến trúc sư sẽ làm suốt ngày đêm để xây nhà. Jeff! Đỗ xuống chỗ bến tàu ấy!
Chiếc trực thăng đã lượn chậm quanh hòn đảo hai vòng, đôi lúc đứng sững, khi ông chủ ra lệnh. Thật ra chỗ này chỉ là một mỏm núi đá, mỏm lớn nhất trong nhóm ba mỏm, nhưng nằm găm vào trong vùng nước óng ánh nhất của biển Egée, trong suốt đến mức cho cảm giác là không có bề dày nữa, mặc dù rất sâu, ngay ở sát bờ. Hòn đảo có hình dáng phảng phất một chiếc vành móng ngựa mà hai đầu cách xa nhau đến hai nghìn năm trăm mét. Trước đây, hòn đảo thuộc về công hữu quốc gia, chính phủ Hy Lạp đã dùng dằng mãi rồi mới chịu nhượng lại cho ông với cái giá hai trăm nghìn đô-la và hứa hẹn đóng góp tiền xây dựng một nhà máy xi-măng trong xứ Péloponèse!
- Hòn đảo này có một cái tên chứ? - Menelas hỏi, khi chiếc trực thăng vừa chạm đất.
- Tên là Serpentella!
Socrate nhanh nhẹn nhảy ra khỏi chiếc trực thăng và đi xa ra vài ba mét:
- Em đến đây mà xem!
Olympe đi theo ông, lóng ngóng trên những gót giầy cao lêu nghêu bị mắc vào đá và đất sụt lở.
- Em trông thấy búi cỏ kia không? Nhà sẽ bắt đầu từ đấy!...
Ông chạy chầm chậm một lúc rồi cao giọng nói để chị nghe thấy:
-... Đến đây! Theo em thì có đủ lớn không?
Chị gật đầu, bán tín bán nghi. Socrate nói tiếp rõ ràng là ông đang sống trong cảnh đó:
- Buồng em ở đây... và phòng ghi âm của em, kia.
Ông nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác, nện gót xuống chỉ chỗ làm móng, hoa hoa tay đánh dấu chỗ xây tường.
- Còn bể bơi, anh sẽ chỉ cho em!...
Ông chạy về phía biển, lúc này đang trong không thể ngờ nổi. Menelas tụt giày ra, ngồi xuống một tảng cuội lớn có một túm thìa là mọc ở dưới bóng nó. Cách đó hai trăm mét, Jeff đã xuống máy bay và châm một điếu thuốc lá. Sau tiếng động cơ, bầu im lặng trở nên nhức nhối lạ lùng. Để phá vỡ nó, đúng là để “thử nó”, Menelas lại muốn hát lên... Chị cất lên một nốt đô sâu dài, nó bốc thẳng lên cao, được không khí ngân rung như pha lê và trong lành, đưa nhè nhẹ đi xa, khi âm thanh ấy tắt ngấm, chị liền nghe thấy một âm thanh khác nhỏ hơn, mịn mượt hơn ở tại chỗ chị đặt bàn chân trái xuống. Kinh hoàng, chị thấy hai con vật làm cho người chị lạnh toát: một con rắn chạy trốn trong lớp đá sỏi và một con bọ cạp đen, dài khoảng năm cen-ti-mét đang bò lại phía gót chân chị. Chị hét lên một tiếng chói tai mà ở xa hàng cây số chắc cũng nghe thấy!
- Olympe! - Socrate hét vọng theo. Ông nhào lại.
Jeff bắt chước ông chạy nước rút tới. Họ thấy Menelas trắng nhợt như tờ giấy, chân tay run cầm cập.
- Em bị rắn cắn ư?... Nói xem?... Ở đâu?... Ở đâu?...
- Đồ tồi! - Chị rên rỉ - Anh biết rồi còn gì!...
- Jeff! Đi lấy va-li thuốc!... Olympe, chỉ cho anh xem chỗ bị cắn nào!
- Không bao giờ nữa đâu!... Không bao giờ nữa đâu. Anh hiểu chứ!
- Cho xem nào!
- Để em yên! - Chị nổi cáu -... Em suýt chết tại anh.
- Suýt?... - Socrate nện gót xéo nát con bọ cạp toan tìm một chỗ ẩn nấp... Gần chỗ ông đang nghiền nhừ nó ra, ông thấy một con khác chui vào một hốc đá. Ông để nó chuồn thoát không muốn làm Olympe sợ thêm. Chị nấc lên:
- Còn con rắn!...
Ông hiểu là chị sợ, đơn giản chỉ có thế thôi. Ông ồm ồm nói, giọng vui vẻ:
- Kìa!... Tám ngày nữa sẽ không còn một con côn trùng nào trên đảo. Cả rắn nữa!... Người ta sắp tưới xuống cho nó hai chục tấn thuốc trừ sâu!
- Chúng ta đi thôi!
Ông thấy chị run run. Đây không phải là lúc lý lẽ với chị. Ngày mai họ phải lên đường đi Caraïbes, chiếc Phi Mã đã đến đấy trước họ rồi. Sau này, ông sẽ giải thích cho chị rằng nếu hòn đảo gọi là Đảo Rắn thì chắc không phải vì người ta đã thấy có nhiều bướm ở đó. Ông âu yếm đặt tay lên hai vai chị... Chị gỡ ra, tựa hồ bản thân ông là một con rắn độc vậy. Phật ý, ông buông thõng xuống và hét gọi Jeff đang đến với một va-li thuốc cấp cứu sơ bộ.
- Không cần! Ổn rồi!
Chị rít lên nói với ông qua hai hàm răng:
- A, anh tưởng là ổn rồi, được! Hãy trông vào tôi mà xem có đúng thật thế không?
Slim Scobb leo ở dưới hầm lên, tay đầy những chai bia. Đến mấy bậc thang cuối cùng, anh va phải vợ anh đang đi xuống. Chị mặc áo khoác trong nhà và tay cầm một cái bình bú sữa.
- Slim!... Có tay nào muốn gặp anh.
- Hắn muốn gì?
- Hắn không nói.
- Lên đi. Anh đến bây giờ.
Nhảy hai bước anh đã lại ở dưới hầm. Sau một đống than có một cái máy giặt củ. Slim ngồi xổm xuống, thò tay vào bên trong. Anh rút ra một khẩu Luger gắn vào bên trong cùng cái máy, bằng những băng dính. Như máy, anh kiểm tra xem kẹp đạn có đầy không, lên nòng một viên rồi mở khóa an toàn. Anh vùi khẩu súng vào dưới thắt lưng, giữa lần vải quần và da anh. Anh đi lệt sệt đến cầu thang, thình lình ngồi sụp xuống và rút phắt khẩu súng ra chĩa thẳng về trước mặt, vào một mục tiêu tưởng tượng. Anh hất đầu, đặt khẩu súng vào chỗ cũ và leo lên. Bên trên là Trendy, đứng đó, mũ cầm tay...
- Ồ kìa!...
- Hê-lô! Slim! Khá không?
Đứa bé nhất trong ba đứa trẻ, một bé sơ sinh cất tiếng the thé khóc.
- Annie, em có thể mang các con vào trong buồng được không?
- Các anh có muốn tôi lấy cái gì cho các anh uống?
Slim quay sang Trendy:
- Bia chứ? Annie, em lấy bia đi! Anh để quên ở cầu thang ấy.
Chị ra khuất, đứa bé sơ sinh trong tay. Slim bối rối, chỉ một cái ghế cho Trendy. Gian phòng lỏng chỏng những đồ chơi, bát đĩa, quần áo vất cả đống trên sàn. Qua lớp tường mỏng, người ta nghe rõ thấy những tiếng động đồng thời của đời sống nhiều gia đình, tiếng một con chó sủa, tiếng trẻ con kêu, tiếng một người đàn ông quát tháo, tiếng the thé của một người đàn bà cãi lại. Những tiếng động dầm trong một mùi bắp cải nồng đậm đến nỗi tưởng như chúng đang lách lấy một lối đi qua nó!
- Các anh ngồi...
Annie bước vào phòng, đặt các hộp bia lên bàn, lấy ở trong một cái tủ liền tường ra hai chiếc cốc rơm nom không sạch sẽ lắm rồi dồn đám trẻ con sang buồng bên cạnh, đóng cửa lại. Slim và Trendy nhìn nhau trừng trừng.
- Thế nào, Slim... Các nhóc của cậu hay lắm...
- Thằng lớn thứ nhất ở trường.
- Nó bao nhiêu tuổi?
- Mười hai.
- Thế à!
Cả hai uống một ngụm bia dài.
- Chúc sức khỏe cậu và thời buổi dễ chịu xưa!
- Chúc sức khỏe ông, ông Trendy.
- Nhà cửa có vẻ khá đấy... Hay lắm... Cậu xoay sở thế nào?
- Có thể sẽ tồi hơn. Tôi làm bảo vệ ở một xưởng sửa chữa xe, ban đêm.
- Cậu hài lòng không?
- Chà... Như ông nói đây, không bằng được như cái thời buổi dễ chịu xưa.
- À thế!
- Annie, tụi nhóc, tôi phải tu tỉnh chứ, biết làm sao...
- Cậu có gặp lại bọn bồ cũ không?
- Không, ông biết đấy, cuộc sống gia đình...
- Cái đó cậu nói đúng đấy, không có gì hơn được thế đâu... chỉ phiền là nó làm cho gỉ người ra...
- Không nhất thiết... Tôi vẫn tập...
- Thật chứ?
- Thật, hai lần một tuần.
- Tay cậu vẫn khá chứ?
- Vẫn. Tại sao ông hỏi tôi như thế?
- Hỏi thế... Nhỡ khi cậu lại muốn làm việc...
Slim im lặng một lúc:
- Ông có việc gì cho tôi đấy?
- Nói thế nào... có thể tớ có một cái gì đấy... Bây giờ còn xem có phải là để cho cậu không đã...
- Ông Trendy! Ông biết rõ là với ông thì bất cứ cái gì, bất cứ lúc nào... Tôi không phải là đứa chóng quên đâu!
- Tớ chẳng ngờ điều đó, Slim, tớ chẳng ngờ điều đó đâu...
- Có là một cái gì... quan trọng không?
- Hơn là cậu tưởng đấy!
- Tôi sẵn sàng làm cho ông! Ông xem đấy, không cái gì có thể làm cho tôi bỏ được Annie và bọn nhóc... Đó là tất cả đối với tôi, ông hiểu đấy!... Nhưng với ông thì...
- Đừng vội vàng quá, Slim... Cậu chưa biết là chuyện gì cơ mà.
- Ông nói cho tôi đi...
- Không vội như thế... Đây là món to đấy. Nhưng sẽ có thể mang lại cho cậu một khoản đủ để cậu tậu được cái cơ ngơi cậu mơ ước, chẳng hạn như Floride, cậu biết đấy! Ở đó quanh năm có mặt trời... Rất là đơn giản, bọn nhóc đến trường trong bầu không khí thoáng đãng!
- Tôi nghe ông!
- Có điều cậu sẽ có thể không gặp lại được chúng nó sớm... cần phải có một khoảng thời gian...
- Bao lâu?
- Thời gian càng lâu thì cậu càng giàu! Mỗi tháng xa gia đình cậu sẽ được lĩnh...
- Bao nhiêu?
- Tớ thì tớ không biết, nhưng cậu còn muốn gì nữa?... Ở lính thủy đánh bộ cậu kiếm bao nhiêu?
- Đủ để say rượu và đánh pô-ke. Nhưng lúc ấy tôi độc thân.
- Hai mươi nghìn đô-la trao ngay và mỗi tháng năm nghìn thì cậu bảo sao?
- Ông nói bao nhiêu?
- Tôi nói hai mươi nghìn.
- Thật? Ông không giỡn đấy chứ?
- Có phải loại người tớ không đấy cậu?
- Không. Nhưng ghê gớm quá!...
- Cái việc cậu sẽ phải làm cũng thế! Cậu vẫn bắn được đấy chứ?
- Ông lại đùa!... Bắn bất thần, tôi cho cả chargeur và trung tâm mục tiêu!
- Còn với một khẩu carabine?
- Lại càng dễ hơn nữa! Ngay như tôi có muốn thế đi nữa, tôi nghĩ tôi cũng không thể nào bắn trượt được!
Trendy hơi nhếch mép cười:
- Chính cái ấy làm cho tớ phiền... Vì rằng, cậu thấy đấy, trong cái việc chúng ta đang bận tâm lại không phải là chuyện bắn trúng mà là bắn trượt cơ, trong khi vẫn làm ra vẻ muốn bắn trúng thật...
Slim trợn tròn mắt lên:
- Tôi không hiểu rõ được đâu, ông Trendy ạ...
- Tớ sẽ giải thích cho cậu... Nhưng trước đó, tớ muốn biết là cậu có sẵn sàng nhận lời trên những cơ sở tớ đã cho cậu thấy không?
- Nhảy vào lửa tôi cũng nhảy, vì ông!... Nhảy vào lửa...!
- Vậy thì nghe đây!... Tớ không yêu cầu cậu nhiều đến thế! Tất cả việc cậu phải làm là bắn vào một người ngồi trong chiếc xe hơi mui trần đi ngang qua và bắn trượt. Cậu sẽ thấy là nó rất đơn giản mà thôi...
Mortimer đã triển khai các đội quân của ông vào trận tuyến dưới con bắt bàng quan của Fast. Tất cả đã yên bình và khoái lạc ở trong gian phòng khách mênh mông: nữ quận chúa mẹ đi nghỉ ở vùng suối nước nóng, Lena cáo nhức đầu, Mortimer thành ông chủ chốn này, ông uốn éo cựa quậy vì dễ chịu, không biết làm thế nào cho vui lòng được người bạn đường mà thái độ thật lạ lùng, khó hiểu. Thượng khách tại lâu đài Sunderland, Fast cư xử như một quốc vương lửng khửng lừng khừng, hưởng tất cả nhưng không hề đáp trả lại. Mortimer sướng khoái nhận lấy cái phận làm tôi đòi khiến ông trở thành kẻ sai khiến vô điều kiện của gã du đãng và người tình địch của chính ông. Ngay từ phút đầu tiên, ông đã hiểu rằng Lena say cái anh con trai này, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển và vẻ mặt thường xuyên xa vắng của anh ta đã mê hoặc Lena.
Về phần ông, còn tệ hại hơn, ông mê mẩn. Trước mặt Fast có khi ông đã lắp bắp không nên lời, đỏ bừng mặt mũi, cử chỉ vụng về, hậu đậu. Đôi lúc, ông thầm lén quan sát anh ta, khâm phục sự hoàn mỹ của những đường nét, cái cằm nhọn, cái mũi thanh tú, riềm môi lượn rõ và nét ngang đen đậm, bướng bỉnh của đội lông mày khóa chặn lại ở trên hai con mắt xanh lơ giễu cợt, hai con mắt thường bí ẩn và đôi khi làm cho xao xuyến.
Khi cả ba ngồi ăn, con mắt của Mortimer và Lena đều không tránh khỏi hợp chiếu vào Fast, anh ta thu nhận niềm kính trọng kép của họ với một vẻ thờ ơ của vị vua chúa. Cùng thỏa thuận với nhau, hai người đã quyết định mời anh ta đến lâu đài, không nói rõ thời gian bao lâu - cả hai mong là vô hạn độ - mỗi bên đều thề là sẽ quyến rũ được anh ta và làm tất cả mọi sự cho việc đó. Điều đã dẫn đến những chuyện trò thuộc loại dưới đây, ở trước mặt François, người quản gia lâu đời, ngạc nhiên trợn một mắt lên - ông ta bị chột mắt trái.
- Mortimer! Thôi đừng làm mệt Fast với những chuyện về dòng dõi kia đi, anh ấy không thích đâu!
- Sao cô biết không thích? Fast, anh nghe thấy không? Anh nói xem nào!
- Đấy anh thế nhé, anh ấy chẳng trả lời anh.
- Tôi chả thấy vì lẽ gì anh ấy lại dây vào một chuyện cãi vã không dính chút nào tới anh ấy! Phải không Fast?
- Fast, anh hãy bảo cho anh ấy biết là những chuyện quận công, bá tước của anh ấy làm cho chúng ta ngán đến mang tai đi.
- Helena, nếu bọn tôi làm cho cô ngán thì cô cứ để mặc chúng tôi, mà dù chúng tôi có thích như thế, chúng tôi cũng thử không cần đến cô xem sao nào!
Một hôm, quá sức mình, Fast đã văng ra, mặt vẫn cúi gằm xuống dãi cá hồi:
- Có thôi đi không nào hử, những cái trò củ xê của anh chị!
Mortimer và Lena ghi nhớ câu đó để tuân theo, đều làm cho sự đối địch của họ càng mãnh liệt hơn gấp bội mỗi khi họ đôi mặt nhau. Lena vốn đã rất nghi là chồng mình có những xu hướng tình dục quái gở. Cô ta không thể nói đó là gì, nhưng cảm thấy sâu sắc điều đó. Không bao giờ Mortimer cởi trần truồng ra trước mặt cô, không bao giờ ông làm tình trong ánh sáng với cô. Vài phen hiếm hoi ông làm chuyện ấy với cô - nếu người ta có thể nói như thế - thì là ở trong tối tăm hoàn toàn, không ôm ấp, không vuốt ve hôn hít, một sự giao hợp nhoáng nhoàng và mềm yếu trong vài giây và kết thúc bằng một tiếng cười lúc cúc quý tộc ở phía Mortimer. Cô đã cười cái tên của ông, sắc đẹp của cô đáng cho cô làm vợ của ông. Đó là cái mà thiên hạ người ta gọi là một lứa đôi hoàn hảo. Nhưng Fast lại không thuộc vào thiên hạ. Việc anh ta xuất hiện đột ngột ở trong đời sống chung của hai người đã làm cho hai người lường được đúng là như thế đến hết đời. Lena đang rình cơ hội lấy lại được tự do. Về phía ông, Mortimer có thể ly dị ngay tức thì, nếu như không vì khiếp vía bà mẹ của ông: ông áp đặt cho bà mẹ một con mụ vợ tầm thường thì đã thế, bà mẹ không cho ông bỏ, buộc ông hưởng cho hết sự đắng cay.
Lần thứ mấy mươi rồi Mortimer cố moi ra ở Fast được một lời. Ông nằm xoài trên thảm, chân không giày, tỳ lên một chiếc bàn chạm khảm tinh vi của thế kỷ 18.
- Nào, Fast, nếu tôi tiến công các lính lựu pháo của anh thì anh làm gì?
- Thôi đi! Tôi chẳng việc gì phải bận đến các thằng lính chì của anh!
- Này?... Anh thích cái gì... tôi muốn nói là ngoài hội họa ra?... Đúng là anh đã không vẽ nhiều...
- Tôi cũng chẳng việc quái gì phải bận tâm đến hội họa.
- Nhưng tôi tưởng...
- Không nên tưởng.
- Anh là họa sĩ kia mà?
- Thế anh, anh là gì? Anh bảo anh là chủ trại, quý tộc nhưng tôi chưa thấy đi cày bao giờ cả?
- Có thể tôi là quý tộc nhiều hơn là chủ trại... Fast...
- Cái gì?
- Anh làm tôi băn khoăn, Fast! Tôi có thể hỏi anh một câu không? Anh yêu vợ tôi đấy à?
- Tôi ấy à! Cô em gái mặt l... của chị ấy đã đủ cho tôi lắm rồi! Cái gia đình Gogolifides không là gì đối với tôi cả!
- Mikolofides chứ...
- Lena dễ thương đấy, nhưng tôi thì anh biết đấy, đàn bà với tôi...
Mortimer một tí nữa là ngất xỉu: nói ra với ông rằng khinh phái yếu, phải chăng anh muốn cho ông biết là anh có phần nào thích đàn ông không? Nếu thế thì mọi cái có thể lắm! Ông giấu nỗi xúc động, nói líu ríu bằng một giọng tự nhiên và thèm thuồng:
- Anh có thích cái thú khiêu dâm không?
Fast ngạc nhiên nhìn ông:
- Cái gì chứ?
- Những tấm ảnh chẳng hạn...
- Anh có à?
- Vâng, một vài tấm...
- Hay không?
- Anh có muốn xem không?
- Đi lấy đi!
- Đừng đi đâu nhé... tôi muốn nói là tôi quay lại ngay bây giờ đây.
Mortimer đi độ mười phút rồi lại hiện ra, bê một cái va-li to tướng bằng da cứng thô. Ông lập cập lấy ở túi ra một chùm chìa khóa, tháo một chiếc nhét vào một trong mấy cái khóa ghê gớm. Ông lại mở khóa lần thứ hai. Fast cười:
- Này, sợ người ta mở trộm à?
- Vì mẹ, anh biết đấy...
- Mortimer, anh bao nhiêu tuổi?
- Tôi à?... Giữa bốn mươi và năm mươi.
- Và anh vẫn cứ sợ mẹ? Thế thì cứt!
- Anh muốn như thế nào, bà nữ quận chúa yếu đuối quá, cách trở với thế hệ chúng ta quá, xa lạ quá với các trò ấy...
- Đừng có coi bà ấy như đồ mặt lờ! Bà nữ quận chúa cũng sướng rên lên như tất cả mọi người thôi!
- Ồ!... Fast!
- À, thế nào? Anh không nghĩ như thế bao giờ à?
- Fast, kìa, mẹ tôi mà!... Tại sao lại làm tôi bị chối lên?
- Đưa ảnh cho tôi xem nào?
Cuối cùng chiếc va-li mở ra, một lô những tạp chí tính dục kiểu cỡ quốc tế, ảnh chụp ở Đan Mạch, bán tại Pháp, tràn tuột ra như một dòng thác. Fast ngạc nhiên thấy phần lớn các tạp chí trương ra những bộ phận sinh dục của đàn ông và những tư thế tạo hình đầy tính cách khêu gợi khiến cho không còn nghi ngờ gì về sự ái mộ của quận công Sunderland được nữa. Anh nhìn Mortimer lúc ấy đang cúi đầu xuống...
- Thế nào kìa, ông bạn?...
Hết sức căng thẳng, ngượng nghịu đến rã rượi, Mortimer vẫn ngồi sụp trên tấm thảm, im lặng... thình lình, không có cái gì cho thấy trước được, ông nhào vào Fast vùi đầu vào đầu gối anh...
- Ôi Fast!.. Ôi Fast!...
- Mortimer! Không được đâu, không!
- Ôi Fast! Tôi yêu anh!
Fast toan gỡ ra nhưng không được. Bị cả người Mortimer đang lăn ra đất đè anh xuống và bám chặt lấy anh, Fast định trườn nghiêng sang một bên để thoát ra khỏi cái ôm lố bịch này. Bây giờ thì Mortimer khóc:
- Fast!... Tôi xin anh!... Trời ơi! Tôi yêu anh...
Bị kẹt dưới thân người to đùng của Mortimer, Fast nghiến răng lại, cảm thấy đầu Mortimer vùi nép vào đầu anh và thèm thuồng tìm môi anh. Anh sắp gỡ được ra thì một tiếng nói làm cho anh nằm chết gí trên mặt đất:
- Những thằng tồi tàn!
Lena! Cô đã mở cửa phòng khách, và đứng trong khung cửa, cứng khự, tái nhợt, lên án. Mortimer và Fast không dám động đậy, nằm trên một tấm thảm thật sự làm bằng những ảnh khiêu dâm.
- Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa, Mortimer! Tôi sửa soạn hành lý ngay lập tức bây giờ.
Tiếng chân cô xa dần. Fast đứng phắt lên và khinh bỉ rủa Mortimer:
- Thằng ngu! Đi!
Anh bước lại những đội quân của quận công Wellington, co chân đá chúng bay tung lên. Mortimer lết trên đầu gối đến bên anh:
- Không! Fast! Không! Đừng thế! Sưu tầm của bố đấy!...
- Này, thằng mặt lờ, xem tao làm gì với những sưu tập của bố mày!
Anh nện gót xéo nát hàng tiểu đoàn nguyên vẹn, các chú lính chì lăn long lóc dưới những đồ đạc quý giá. Mortimer khóc nức nở, rên rỉ bằng một giọng bi ai, khàn khàn và không dứt:
- Ôi! Fast! Anh ác thế!... Sao anh ác thế!...
Williams cho rằng lợi nhuận là một điều hay, chừng nào nó không làm cho các phản xạ trọng yếu của sự sống ngủ vùi đi mất. Một người giàu có và no nê thì thả chùng sự chú ý của mình! Bản thân hùng mạnh của người ấy đặt người ấy vào cảnh bị kẻ thù đánh phá một cách không thương tiếc. Mà Williams thì còn hơn cả giàu có. Nhưng ông luôn luôn cảm thấy ở trong lòng một sự thèm khát giữ cho các giác quan của ông thức tỉnh và thường xuyên chỉ rõ cho ông thấy những mối đe dọa ở khắp nơi. Chẳng hiểu vì sao nữa, ông tự thấy mình chịu trách nhiệm về sự an ninh của người khác. Ngày hôm nay thì tổ quốc lâm nguy. Khi người khác ngủ, ông vẫn giữ con mắt rình rập suốt một đêm thức trắng mệt phờ, rủa họ là nhẹ dạ và vô ý thức!
Khi ông triệu tập cuộc họp này, ông biết rằng ông là dinh lũy cuối cùng bảo vệ cho những lợi ích chung của họ. Không có ông, Baltimore sẽ thắng thế, và dìm họ vào cảnh bần cùng, bước thứ nhất thì phá sạch những thắng lợi của họ và bước thứ hai, vất bỏ họ cho bọn xâm lược. Ấy thế mà để cho họ tán thành ông, ông phải dùng đến một ẩn dụ, và chữ “vụ giết người” thì cấm không được nói ra! Những kẻ nhút nhát tội nghiệp!
Máy nói nội bộ khẽ leng keng:
- Ông Bert đến!...
- Ông ấy lên tôi!
Mấy năm trước đây, Bert bị đuổi ra khỏi FBI [1]. Lý do: quá cá nhân chủ nghĩa! Thật ra, hắn bị dính líu vào một vụ ma túy trong đó hắn đã nhận rất nhiều món hối lộ kếch xù. Bây giờ, các biệt tài cộng với lòng yêu tiền của hắn đã cho hắn được hưởng cái vị trí người thân tín của tờ-rớt. Williams khinh hắn thiếu tinh thần công dân nhưng trọng hắn làm việc có hiệu quả. Ở chỗ nào người ta không thể hành sự thì Bert len lách, trườn lủi vào, hạ thủ rồi ra đi như không. Bấy giờ có thể là anh mang tin đến...
- Thế nào? - Williams sủa.
- Có một cái thú vị... Họ đã cử lão Trendy đến nhà một tay trước là lính thủy đánh bộ...
- Để làm gì?
- Tôi vẫn chưa biết điều đó. Nhưng sắp biết thôi. Tay kia tên là Slim Scobb.
- Thế thì sao?
- Khoan! Từ ngày Trendy đến gặp hắn, Scobb bắt đầu đi tập bắn carabine ở một trường bắn ngầm dưới đất tại phố số 9, mỗi ngày bốn tiếng.
- Cái đó thú vị ở chỗ nào?
- Ở hai điểm. Trước hết, Scott vốn là một tay súng thiện xạ. Hình như trước đây ở Triều Tiên, người ta đã thôi không thiết tính đến thành tích bắn mục tiêu sống của hắn nữa. Đặc điểm là bắn vào đầu. Hắn được các bạn hắn rất nhiều cược. Sau trận đánh, họ đi nhặt các cái xác mà Slim đã chỉ trước khi bắn. Thứ hai hắn tập bắn lại thì chắc chắn không phải vì tinh thần thể thao rồi.
- Để thịt ai? Nhất định không để thịt người của phe hắn. Anh chớ quên Trendy là người thân tín của Baltimore.
- Tôi biết hết. Rất là mù mờ chuyện này. Họ đang mưu giở trò gi, nhưng là trò gì đây?
- Nói thế mà nghe được chứ!... - Williams nghĩ thầm.
Giống như ông, Bert không để cho những hiệu quả có cái bề ngoài thơ ngây nó úm. Dù những cái có vẻ trong leo lẻo đến đâu, theo bản năng, hắn vẫn cứ nhìn thấy những đợt sóng lầy đục bí mật đang xô đẩy chúng ở bên trong.
- Anh nghĩ gì về chuyện đó?
- Tôi không rõ. Sáng nào, sau giờ làm việc, Slim cũng đến trường bắn. Hắn làm bảo vệ ở một xưởng sửa chữa xe hơi.
- Anh đã cho người bám hắn chưa?
- Có. Hai.
- Không rời chứ?
- Cả đêm lẫn ngày.
- Tốt. Còn anh, tôi muốn anh chuẩn bị cho tôi một hồ sơ đầy đủ về Slim Scobb. Toàn diện... Tiền hắn gửi ngân hàng, công việc làm ăn, gia đình nếu như hắn có, quá khứ, hắn thích cái gì, tất tật...! Bài diễn thuyết cuối cùng của chuyên đi vận động, Baltimore sẽ nói ở Louisiane ba ngày tới. Tìm xem có mối liên quan gì ở chỗ đó không... Có thể là họ chỉ lấy hắn làm vệ sĩ thôi!
- Cái đó tôi mới lạ! Kíp của họ đã đầy đủ cả rồi.
Williams suy nghĩ:
- Đúng là mù mờ thật... Có thể rồi ta sẽ dò ra được một manh mối. Hãy tỉnh táo! Anh sẽ gọi lại chứ?
- Thưa ông, vâng! Ngay sau khi tôi có gì mới mẻ.
- Thế được, chào tạm biệt!
- Chào tạm biệt ông!
Bert xoay nửa người về phía cửa. Sắp tới cửa, anh quay trở lại:
- À, tôi suýt quên... Hồ sơ ông bảo tôi làm về Slim Scobb... Nó đây... Tôi đã cho làm rồi.
Vừa bực bội vừa hài lòng lẫn lộn, William cầm lấy tập hồ sơ trong tay Bert.
Céyx đang rất phởn. Ngồi xổm trước cánh cửa, anh đang nhái lại bằng điệu bộ cái cảnh quan không nom thấy cho các sĩ quan túm tụm ở đằng sau anh xem. Căn cứ vào những cái nhăn nhó và điệu bộ của anh thì vấn đề chắc là nghiêm trọng. Có lúc, Céyx lấy hai tay ôm đầu, và bị đánh, nhận những đòn mà một người nào khác đã đang nhận lấy ở địa vị của anh. Ở trong phòng văng ra những lời chửi rủa réo lên bằng nhiều thứ tiếng mà các mạch lô, tùy theo quốc tịch, lại dịch cho các bạn họ nghe. Một vài câu chửi tục quá đến nỗi người chuyên tiếng lóng những không dám dễ dàng thốt ra, chỉ còn biết sửng sốt gật gù mà thôi. Cảnh diễn này kéo dài từ đã hai mươi phút, được điểm trống chầu bằng những tiếng quát tháo giận dữ và tiếng bát đĩa loảng xoảng. Ông chủ đã nổi tiếng về chuyện giữ được bình tĩnh. Bà Menelas làm thế nào mà đưa ông ta đến được tình trạng này cơ chứ!
Mở đầu, cuộc xung đột đã được khởi động một cách dịu ngọt, nói chính xác ra thì là bởi những tiếng rải gam của pi-a-nô buông theo một tiết tấu rất chậm. Rồi tiết tấu trở nên “nhanh hoạt”, thỉnh thoảng bị cắt đứt bởi những tiếng thét. Lúc Menelas chơi furieso thì bài nhạc hung hăng bỗng nhường chỗ cho tiếng của Olympe và Satrapoulos. Jeff vừa mới từ Athènes đến sáng hôm nay, đã kể lại cho bạn bè nghe cái cảnh anh làm nhân chứng ở hòn đảo Hy Lạp. Hai phe đã hình thành trong đám thính giả của anh, phái dịu dàng thì hiểu cái hoàn cảnh của Menelas - bò cạp với rắn đâu có hay ho cho đàn bà con gái - và phái cứng rắn thì cười khẩy mà cho rằng bà ta “giở trò õng ẹo”. Bây giờ ý kiến đang ngả nghiêng về bước kết thúc của cuộc xung đột. Những tay thâm niên cho rằng Socrate không thể chịu đựng hơn được nữa, sắp tống khứ bà đi đến nơi. Những tay mới, không hiểu lắm bản lĩnh của Socrate cho rằng ông sẽ rút khỏi bãi chiến trường trước. Cả hai phái đều sai: nhìn bên ngoài, trận đấu kết thúc bằng no contest [2] không bên nào đá thủng lưới bên nào. Một tiếng cười ròn tan của Menelas báo cho họ biết là cơn giận, không hề có quá độ, đã biến ra thành một cuộc đình chiến nguy hiểm sẵn sàng lại bùng nổ theo hướng ngược lại, với bất cứ một cái cớ nhỏ mọn nào. Lập tức, Socrate hòa ngay vào tiếng cười của Menelas tiếng cười của ông, những tiếng gầm gào của thú dữ mà người ta không biết rằng chúng sẽ sắp liếm láp mõm nhau hay cắn cổ nhau cho tới chết đây. Khi cánh cửa vụt mở toang ra, Céyx đang ngồi lom khom trước lỗ khóa. Thấy anh, Socrate khinh bỉ nhún vai, trong khi đám thủy thủ thình lình tìm ra được cho mình những việc làm cần kíp ở ngay tại chỗ.
- Thằng ngu, đi lấy sâm banh!
Sướng vì được tháo lui ngon lành như thế, anh hầu phòng (anh đã nài Socrate cho anh cái danh hiệu ấy, thay vì tên gọi “đầu bếp”) đứng thẳng dậy, sẵn sàng đi ra. Tiếng ông chủ ghìm anh lại tại chỗ:
- Ồ! Céyx!... Lại đây một tí!
Anh nghi ngờ đi lại... nhưng xem vẻ Satrapoulos vui vẻ:
- Này Céyx... Cái gì ở trên kia thế?
Céyx quay lại và cảm thấy một cái va rất mạnh hất anh lăn long óc ở trên boong tàu. Socrate đã bất ngờ cho anh một cái đá kinh khủng vào đít.
- Để dạy mày nghe trộm ở cửa đó!
Rồi với các thủy thủ khác:
- Còn các anh, ráng chờ, các anh cũng chẳng mất gì! Đến bến cảng đầu tiên, tôi sẽ cho các anh lên bờ ráo!
Cánh cửa đóng sầm. Khi Céyx đã mang sâm banh lên rồi, anh vờ quên cái nhục của mình, nói một giọng bề trên với Stavenos đến hỏi chuyện:
- Ổn... Họ có vẻ đã bình tĩnh...
Câu nói lừng khừng của anh được cải chính bằng một cử chỉ vô tình không lọt qua mắt Stavenos: Céyx xoa xoa mông. Stavenos nghĩ rằng mọi người ở trên tàu đều đang nổi đóa cả. Tám hôm trước, họ đã ghé Pointe-à-Pitre, lấy nhiên liệu để lại đi đến hòn đảo Saint-Barthélemy, ở đấy ông chủ và Menelas suốt ngày được ngóng đợi để làm một chuyến viễn du giữa Guadeloupe và Porto-Rico. Rồi ông chủ tới, giận dữ như điên, mở đường cho một bà Menelas hờn dỗi và cau có. Hàng giờ liền, chị ngồi lỳ trong thính phòng, chơi tiếp nhau những gam vô cùng tận, xen lẫn những chủ đề của Chopin mà chị gia giảm vào tùy tính khí chị. Nghe tiếng đàn, người ta có thể thấy tâm trạng chị: Không phải là bay bổng vi vu! Trong bốn mươi tám giờ nữa, từ khắp mọi nơi trên thế giới, các vị khách khác sẽ tới, đổ lên chiếc Phi Mã II, qua New York. Nếu bầu không khí duy trì ở mức bão thì triển vọng sẽ có trò thi đấu diễn ra!
Có một tiếng động ở đằng sau Stavenos. Anh quay lại và thấy Menelas mặc áo tắm đi ra bể bơi. Chị lên cầu nhảy, hình như đổi ý, quay lại, đi qua boong ra tận lan can tàu rồi lao qua, lao đầu xuống biển. Đến lượt Socrate chạy tới:
- Olympe!... Quay lại!... Nguy hiểm! Có cá mập!
Chiếc du thuyền không thả neo trong vòng đai bảo vệ của vũng biển mà là ở ngoài khơi một dặm. Biển Caraïbes lúc nhúc một hệ động vật không hề vô hại chút nào, những cá đuối, manta khổng lồ, cá có nọc độc, cá barracudas và cá mập. Cúi xuống cầu tàu, Socrate hét to:
- Anh bảo em là quay về!
Menelas thè lưỡi ra với ông và bơi ra xa, trong một kiểu trườn ngửa rất đẹp. Stavenos đứng ở gần ông chủ, nghe thấy ông làu bàu: “Mặt l...” - Anh ngỏ ý:
- Thưa chỉ huy! Ông có muốn cho ca-nô xuống?
- Câm! Tôi có hỏi cậu đâu!... Olympe... Olympe... Khoan đã! Em sẽ thấy!... Stavenos!
- Có tôi chưa chỉ huy.
- Lấy bốn người và theo tôi!
Socrate đi đến thính phòng, đạp cửa ra:
- Quẳng cái này xuống biển!
Bàng hoàng, năm người lén nhìn nhau. Với họ, hình như không thể nào “cái này” kia lại là chiếc Beechstein vô giá, ngự ở trên một cái bục nhỏ đè sụp lên một tá ghế bành lớn bằng da xếp thành hình bán nguyệt.
- Thế nào!... Điếc à?... Quẳng xuống biển!...
Các thủy thủ vẫn ngập ngừng. Stavenos bèn nêu gương. Anh ngồi xuống nắm lấy một chân bàn. Những người khác vào tiếp tay. Chật vật, cái công trình nguy nga mới được đưa ra khỏi gian phòng và lôi lên boong, đến chỗ lan can kéo ra được để mở lối bắc cầu thang lên xuống tàu. Socrate quay đảo như con ong vò vẽ đang giận cáu quanh cái nhóm đẩy, kéo, khuyến khích cổ vũ họ, bằng lời lẽ và cử chỉ! Chiếc pi-a-nô chẳng mấy chốc đã nằm thăng bằng ở trên đường xương sống cao nhất của con tàu. Tất cả kíp nhân viên thủy thủ đều ngừng công việc của họ, mở to mắt ra xem bước tiếp theo của biến cố kỳ lạ này, chiếc Beechstein đen kia trên con tàu trắng nọ, sẵn sàng lăn tòm xuống mặt nước xanh bằng một cái đẩy nhẹ. Socrate không hùng hổ đi lại nữa. Ông gào to:
- Olympe!...
Menelas nằm ngửa im lặng cách chiếc Phi Mã II hai trăm thước. Chị nói to một câu gì không vọng lại được con tàu. Chị nói to lần nữa. Rồi nom như chị đứng lên trong biển, giơ tay chào về phía chiếc du thuyền. Có một vài nụ cười vụng lén vội phải che giấu đi trước bộ mặt cau có của Socrate. Ông nghẹn uất lên:
- Xuống biển!
Toàn thân cong lại, ông đẩy vào đuôi chiếc piano, nó từ từ mất thăng bằng rồi đường bệ lăn nhào vào mặt nước trong vắt. Khi nó rơi chạm thân tàu, một cái phao đã đứt ru được vào âm thanh buông rải từng tiếng ở nó... Có một tiếng ầm, một đám nước cuộn lên rất lớn, rồi chiếc Beechstein chìm xuống đáy sâu. Đằng kia, Menelas bơi về phía ngoài khơi, tựa hồ không có gì dính dáng đến chị cả.
Chú thích:
[1] Cục điều tra Mỹ.
[2] Tiếng Anh: Không xác nhận, trong thể thao có nghĩa là hòa, hai bên thi đấu đều trắng điểm.