Chương 27
Những tiếng súng nổ căng, gần như liền làm một, vì bắn nhanh. Mười phát, không đến năm giây. Slim từ từ rời báng súng ra khỏi má. Nó ướt nhẫy mồ hôi. Trong gian hầm này nóng. Ở năm tầng gác trên cao, trên những lớp bê tông dày ngăn cách trần với hầm dưới có một rạp chiếu phim thường trực. Mùi thuốc súng dễ chịu vờn lấy lỗ mũi Slim. Chỉ còn có tiếng êm êm và đều đặn của cái thiết bị giữ cho các mục tiêu luôn chuyển động. Anh bấm vào một cái núm, những miếng kẽm có viền vàng đỏ dừng lại. Anh trầm ngâm nhìn miếng kẽm mà anh đã nổ súng vào đó. Cả mười phát đều trúng phắp, tụ vào một đường bán kính ba cen-ti-mét. Nhưng Slim đã điều chỉnh cái thiết bị đến tốc độ tối đa của nó và người ta không bao giờ biết trước được đường đi của các mục tiêu sắp sửa hướng về phía nào. Thôi được, tay anh vẫn còn linh lắm... Chắc chắn là không hay bằng bắn người thật, nhưng không nên đòi hỏi quá nhiều: không phải ngày nào người ta cũng đại hạnh có được một cuộc chiến tranh nho nhỏ, cái cớ tốt đẹp khiến cho anh được gắn huân chương chứ không bị ngồi lên ghế điện! Ngày mai, họ sẽ đưa anh đến tận chỗ để anh tìm hiểu hiện trường. Anh sắp phải rời thành phố rất lâu đây. Rõ ràng là anh không báo trước cho Annie. Sau này, khi anh đã náu kín và bản thân chị đã bắt nắng đỏ au người lên cùng với đám nhóc ở Floride hãy hay... Trong các loại chuyện này, vợ biết càng ít, chồng càng khỏe và việc càng chạy. Tối nay, chị chẳng hiểu sao anh lại đeo chị như chị là một bà hoàng. Thậm chí anh có thể cho chị một đứa con thứ tư? Thì sao nào? Bọn lau nhau, Slim thích chúng nó lắm!... Anh mỉm cười khoan khoái, và bắt đầu tháo dỡ khẩu carabine bằng những động tác chính xác, nhanh gọn của dân nhà nghề.
Như thường vẫn hay thế, chuyện diễn ra một cách vớ vẩn. Khi đến sân bay bằng xe tắc-xi, Lena đâm phải Kallenberg đang ở trong chiếc Rolls của ông bước ra.
- Lena!
Cô đã cố mỉm cười với ông, nhưng không được. Hình ảnh chồng và người trẻ tuổi mà cô mê lăn lóc trong một biển tạp chí kinh khủng vẫn đeo đuổi cô như một cơn ác mộng. Điều cô cảm thấy là thật không thể tả được: chưa bao giờ một người đàn bà nào lại có thể có cùng một cảm giác vừa ghê tởm và ham muốn như cô! Cô đã xếp đồ đạc của cô như một con điên, vất chúng vào hai hay ba bọc hành lý rồi rời khỏi lâu đài, chẳng gặp lại Fast và Mortimer, lao vội đến sân bay để kịp leo lên chiếc máy bay đầu tiên đi tới bất cứ đâu cũng tốt.
- Lena! Nhưng làm sao thế kia?
- Không sao cả.
- Chồng cô đâu?
Im lặng
- Cô bỏ đi à?
- Vâng.
- Cô đi đâu?
- Tôi chưa biết. Nếu có thể thì Athènes.
- Sao chưa làm đi?
- Tôi không biết liệu có máy bay không?
- Nhưng mà kìa Lena!... Thuê một chiếc! Đi một máy bay tắc-xi! Cô muốn tôi lo hộ cho không? Cô muốn dùng chiếc máy bay của tôi không?
Lena chưa hề bao giờ chú ý đến Kallenberg từ ngày lấy Socrate. Nhưng lúc này, ở đây, giọng của ông xem ra đầm ấm, yên lòng, che chở biết mấy! Cô thấy ông trao đổi vài câu với người tài và người này chào ông, rồi cho xe lăn bánh. Mọi cái đều trở nên dễ dàng... Herman quay lại với cô, cầm lấy cánh tay cô và kéo cô đi:
- Đi! Cô sẽ nói rõ tất cả cho tôi nghe! Và đừng lo lắng nếu như có gì phiền phức, tôi đang ở đây mà!
Một lát sau, họ ngồi trong một phòng khách riêng, sân bay dành cho các nguyên thủ quốc gia và những vị khách quan trọng. Con yêu râu xanh rót cho cô rượu scotch:
- Mời bà quận chúa uống cái này, không phải để thưởng thức mà để an thần.
Lena uống một hơi hết cốc rượu. Ông cúi về phía cô:
- Nghe đây, Lena! Tôi không biết cái gì đã xảy ra nhưng tôi thấy cô bối rối, khuấy động. Trước hết cô hãy hiểu cho rằng muốn cho xảy ra cái gì, cô đều có thể trông cậy vào sự giúp đỡ toàn diện và vô điều kiện của tôi. Bây giờ, nếu cô chưa muốn nói ra với tôi rồi tôi cũng sẽ biết cả thôi. Nhưng nếu cô nói ra với tôi thì tôi nghĩ rằng như thế là tốt cho cô... Tôi có thể giúp được cho cô không?... Cô muốn kể lại cho tôi không?
- Irène thế nào?
Kallenberg nhăn mặt:
- A! Chị gái cô!... Thật là một vấn đề... tôi tưởng rằng chúng tôi lấy nhau đã lâu... Không, nhưng mà cô nghe tôi nói! Cô đang ở trong cảnh bế tắc mà hóa ra lại là tôi kể chuyện đời tôi cho cô!
Lena phác một nụ cười rụt rè. Rượu bắt đầu có hiệu lực. Herman rót cho cô một cốc nữa.
- Mortimer ở đâu?
- Ồ! Cái anh chàng ấy!...
Kallenberg cười:
- Thế là hai chúng ta đều ở trong cảnh khổ cả?
- Anh đã làm gì với chị gái tôi nữa đấy?
- Chỗ này cô ác đấy! Đúng ra cô phải hỏi tôi là chị ấy đã làm gì tôi!
- Anh quả là có bộ mặt một kẻ tử vì đạo!
- Chính cái đó mới giết tôi! Tôi không có cái bộ mặt ấy! Vậy mà!... Cô giận nhau với Mortimer sao?
- Không còn gì nữa rồi!
- Nói nghiêm chỉnh chứ?
- Đã hết, đã quên.
- Nghiêm trọng à?
- Tệ hơn nữa chứ!
- Cô hãy nghĩ kỹ...!
- Đã nghĩ rồi.
- Ông ta làm cô khổ ư?
- Tôi mặc kệ, tôi không cần.
- Cô muốn tôi đến đét đít ông ta không?
- Đừng. Cái đó lại có nguy cơ làm cho ông ta thích đấy!
- Cô thấy, khi tôi nói với cô điều đó, thì cô lại không muốn tin là thật cơ?
- Cái gì chứ?
- Nói là cô với tôi sinh ra là để lấy nhau ấy mà.
- Như thế có lẽ chỉ làm cho gia đình thêm một tai họa.
- Cô không biết gì hết về cái đó... Dẫu sao, tôi vốn không hề thích bị đét đít.
Một chị phục vụ trẻ bước vào, ôm một bó hoa hồng. Chị đưa cho Lena rồi đi ra. Herman chỉ vào chai rượu:
- Cô muốn uống nữa không?
- Cám ơn.
- Vì gì?
- Vì bó hoa!
- Lena!... Cô làm sao vậy?... Cô nói mà tựa hồ cô đang, làm một con vật nho nhỏ bị bỏ rơi ấy!
- Tôi chính là như thế mà!
- Kìa, cô nói đùa!
- Không, thật mà, tôi nói chắc với anh như thế! Tôi cảm thấy hoàn toàn ngơ ngẩn, mụ mị.
- Mặc dù sắc đẹp của cô?
- Nếu anh nghĩ rằng đó là một trạng thái tâm hồn!
- Hàng nghìn người đàn bà được như cô sẽ hài lòng.
- Anh nói về anh đi...
- Ồ, tôi ấy à!... Bị đòn đau trên mọi mặt trận... Socrate chẳng nương nhẹ gì tôi... Mẹ cô cũng thế!
- Các người như những đứa trẻ con!
- Có thể lắm. Thật là một gia đình ghê gớm!
Từ ngày biết cô, đây là lần đầu tiên Herman tiếp xúc thật sự với Lena. Giữa cô ta và ông, Socrate luôn luôn là một vật chướng ngại. Mà hôm nay, cuối cùng cô ta mới “nhìn thấy” ông. Ông cảm thấy cô ta đã cởi mở với ông.
- Lena!... Tôi có một đề nghị với cô... Ta lấy nhiên liệu cho máy bay của tôi rồi nó đưa cô đi đến chỗ nào tùy cô thích. Nhưng thay vì về nhà bố mẹ cô để rồi bị lục vấn cho một lô, tại sao cô không đến ở vài ngày trên chiếc Vagrant nhỉ? Ở đấy cô sẽ được yên: không ai có thể tìm tới cô, cô có thể nghỉ ngơi và suy nghĩ trước khi đương đầu với mẹ cô. Cô thấy thế nào?
- Tàu của anh ở đâu?
- Ở Portofino.
- Tôi không biết...
- Cô cho phép tôi lo liệu không?
Cô ta nhìn ông, vẻ đăm chiêu:
- Tôi không ngờ anh tế nhị đến thế...
- Thôi được! Chúng ta lại nói tới chuyện đó. Vẫn lại những trò tai tiếng! Nhưng tôi đã làm gì với họ nào? Thật tình nói đến tôi, cô tựa hồ coi tôi như một con yêu tinh vậy! Tôi biết người ta gọi tôi là Con yêu râu xanh nhưng câu ấy mà lại do cô nói ra thì dẫu sao...!
Ông có vẻ cái vẻ mừng vui của con cọp lớn.
- Ngộ nhỡ Irène biết?
- Thì sao?
- Chị ấy lại nghĩ này nọ...
- Chị ấy có lúc nào không nghĩ này nọ đâu!
- Anh dụ dỗ tôi...
- Nói thế nào bây giờ...
- Cô biết đấy, - Ông cười gượng gạo và nói tiếp - đề nghị của tôi vẫn còn nguyên...
- Đề nghị nào.
- Cô quên rồi à? Tôi cưới cô nếu cô muốn.
- Herman! Thôi!
- Cô tưởng tôi nói đùa ư... Nói cho cùng, tại sao lại không cơ chứ! Tôi luôn luôn say mê cô!
- Anh hãy đứng đắn...
- Chưa bao giờ đứng đắn như lúc này!
Nghe giọng ông, cô thấy ông đã từ đùa cợt trượt sang một âm vực sâu trầm hơn. Cuộc đời mới lạ lùng làm sao!... Chính cái hôm cô quyết định lìa bỏ chồng cô thì ông anh rể cũ của cô lại đề nghị cô lấy ông ta! Cô có ý muốn khích ông một chút để biết rõ hơn!
- Ghê gớm! Anh chỉ việc nói với Irène khi anh về tới nhà xem!
- Thách ư?
- Thách! Chị ấy sẽ bằng lòng chứ?
- Bằng lòng tôi lấy cô thì chắc chắn là không rồi, cô ấy ghen với tôi. Dù sao thì chúng tôi cũng đã quyết định ly hôn rồi.
- Thật chứ?
- Gọi dây nói cho cô ấy, nếu cô muốn...
- Nhưng tại sao?
- Tại sao cô bỏ Socrate? Và tại sao cô sắp ly dị với Mortimer?
- À, đúng thế!
- Thế nào nào?
Một người mặc quần áo chỉ huy máy bay bước vào phòng khách:
- Thưa bà, xin lỗi bà... Thưa ông, máy bay của ông đã sẵn sàng. Xe hơi đang chờ để đưa ông ra đường băng.
- Tốt lắm! Tôi ra gặp anh đây.
Ông nhìn sâu vào mắt Lena và hỏi lại:
- Thế nào, sao?
- Sao cái gì chứ?
- Tôi đưa cô đến chiếc Vagrant?
- Đồng ý!
Ông thở phào một cái thật dài, nhẹ nhõm người:
- Và cô lấy tôi chứ?
Cô bật cười:
- Chắc chắn là tôi lấy anh!
- Không, Lena, tôi rất nghiêm túc! Tôi báo trước với cô là tôi nói ngay chuyện đó tối nay với chị cô đấy.
- Chị ấy sẽ túm lấy tóc tôi mất!
- Có lẽ tôi muốn được thấy như thế lắm! Dẫu sau thì cô ấy vẫn có thể tái giá với Socrate được!
Ông cảm thấy ông đã lỡ trớn, cô ta đang đỏ mặt lên. Ông cài số lùi:
- Đi nào, máy bay của cô đã ra!
Lena nhặt những bông hồng. Ông cầm lấy cánh tay cô kéo ra xe hơi. Họ đi đến máy bay, không ai nói một lời. Khi cô sắp leo lên máy bay, ông nói với cô:
- Nếu cô buồn chán hay gì gì đó, cô cứ việc bảo với thuyền trưởng của tôi gọi tôi. Sau ba giờ đồng hồ tôi sẽ có mặt ngay. Đồng ý chứ?
- Đồng ý!
- Đi may mắn nhé!
Ông cúi thân người đồ sộ của ông xuống ôm lấy cô, một cái ôm mập mờ nửa bạn thân, nửa tình nhân. Một thoáng nhanh, ông cảm thấy cô ta ngả mềm vào vai ông. Hôn lên má cô, môi ông đã lướt xuống chạm nhẹ vào khóe miệng cô ta. Rùng mình... Cổ họng khô lại, ông phải đằng hắng hai lần mới nói bình thường được.
- Tôi nói cô biết rằng tất cả những gì tôi đã nói với cô thì đều là thật. Tôi sẽ nói với Irène!
Cô ta làm một cử chỉ mềm mại, có thể là một cái nhún vai đáng yêu:
- Cám ơn, Herman. Cám ơn vì tất cả. Tôi sung sướng là đã gặp anh.
Cô ta quay gót rồi nhẹ nhàng leo lên máy bay và ở đằng sau cô, người phục vụ đóng cửa lại.
- Có cái mới!
Người ta vừa báo tin Bert đến thì anh ta nhảy bổ ngay vào buồng giấy của William.
- Có chuyện!... Có chuyện!... Cha Slim Scobb mà kíp của Baltimore tiếp xúc, cha ấy vừa mới rời khỏi nhà tối hôm qua! Và ông biết hắn đến đâu không? Đến Nouvelle-Orléans!
- Thế sao?
- Kìa, thưa ông... Đấy là nơi Scott Baltimore đọc bài diễn văn cuối cùng của chuyến đi vận động mà!
- Tôi biết!... Tôi biết... - Williams vờ tức bực, cắt ngang.
Ông ghét người ta vào buồng giấy của ông xồng xộc như vậy, ông có quy tắc, ngay trong trường hợp cháy nhà, là khách phải chờ, cái điều đặt khách vào đúng thân phận của họ.
- Sáng nay hắn đăng ký bằng một cái tên giả ở một gia đình cho trọ tại đại lộ Saint-Charles... (Anh xem một mẩu giấy có ghi lằng nhằng những chú thích)... ở số 3811... tên gọi là Những cây cột... Nơi này kín đáo... Những quân nhân về hưu.
- Hử?
- Tôi có hai người không dời gót hắn một lúc nào. Thành phố đã sôi sục lên rồi... Chiều hôm ấy, Scott Baltimore sẽ được ông Thị trưởng tiếp đón ở Royal Orléans. Họ đã báo trước cho Howard Johnson nhưng họ lại thay đổi ý kiến... Đó là một tòa nhà lớn ở trung tâm Vieux Carré trên quảng trường...
- Nghe này anh Bert, nếu anh đến nói về du lịch với tôi thì anh nên nhớ rằng tôi có một hệ thống cơ quan du lịch đấy!
- Xin ông từ từ!... Vừa mới tới, Slim đã làm ra bộ la cà lượn phố... Ở trước Royal Orléans có một tòa nhà nữa ở trong toàn là văn phòng. Hắn đã vào đó bằng một cổng sau. Hắn lên tầng bốn... Tay cầm một cái bọc. Ra khỏi gian phòng mà hắn có khóa thì hắn không còn cái bọc trên tay nữa.
Williams nóng ruột muốn biết trong bọc là cái gì. Ông cố tự kiềm chế. Nhưng Bert lại không nói nữa, chờ cho người mướn mình giục. Có lẽ đến gần nửa phút, Williams bèn gầm lên:
- Rồi sao?... Anh có nói cho tôi biết cái gì ở trong cái bọc ấy không nào!
- Một khẩu carabine của Tiệp. Đã tháo rời. Số súng bị rửa đi.
- Làm sao anh biết?
- Đến khách sạn, hắn đã để cái túi của hắn ở trong phòng. Hắn ra uống cà phê. Trong khi một người của tôi bám nhằng nhẵng lấy hắn thì một người khác lục hành lý của hắn. Người ấy đã tìm thấy khẩu súng. Chưa hết! Cái văn phòng mà hắn giấu khẩu súng ở trong ấy đã được thuê sáu tháng, qua một cơ quan ở New York làm trung gian, cách đây ba ngày. Và như là do tình cờ, đứng ở cửa sổ văn phòng này người ta nhìn được rất rõ cái quảng trường mà xe của Baltimore nhất định sẽ dừng lại ở đó! Một trường bắn đích thị! Như ở buổi duyệt binh vậy! Ông nghĩ như thế nào về điều đó?
Lạnh lùng, Williams buông gọn một câu:
- Không nghĩ gì hết!
- Nhưng...
- Chuyện anh vô lý!... Một mặt, anh bảo tôi là Trendy đi tiếp xúc với tên Scobb kia. Mà Trendy lại là người thân tín của Baltimore... Hắn đã là người thân tín của bố Baltimore từ lúc lão này còn đang lẫy lừng cơ. Sau đó, anh bảo với tôi là cái gã kia của anh, Slim Scobb ấy, giấu một khẩu súng. Anh định tỏ cho tôi cái gì? Rằng hắn muốn thịt Baltimore ư? Thế thì theo lệnh của ai? Của chính người thân tín của Baltimore à? Anh thấy điều ấy có ổn được không? Khác nào anh bảo tôi là Baltimore trả tiền cho một tên giết người để bắn vào ông ta.
Williams cắn điếu xì gà để bỏ đầu đó đi. Trong cơn giận, ông đã dứt một nửa điếu! Còn ba ngày nữa thì bầu cử mà người chưa làm được một cái gì hết để bít những cái cơ may của Baltimore lại. Nhưng William có một vở cuối cùng làm dự trữ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nếu người ta không thể loại bỏ êm ái được tên hãnh tiến ranh này sẽ có đổ vỡ lớn. Anh liệu biết được bao nhiêu nạn nhân sẽ có thể chết trong một tai nạn máy bay riêng không? Chết hết còn hơn là để hắn giành được chính quyền.
Bert phá vỡ bầu im lặng:
- Thưa ông, quả thật tôi chưa hiểu được cái ý ngầm ở bên trong. Điều chắc chắn là có một cái gì đó đang được lén lút trù tính. Cái gì, tôi không biết một tí nào hết. Nhưng cái gì ấy là cho chiều hôm nay, vào lúc bốn giờ! Ông có nghĩ rằng tất cả những điều tôi kể với ông đều là kết quả của một loạt ngẫu nhiên không?
- Thôi! Dẫu sao hắn cũng sẽ không thịt Baltimore!
- Tôi không rõ... Trời! Họ mưu mô làm cái gì đây chứ gì?
- Thằng Slim của anh có thể ở đấy để bảo vệ Baltimore.
- Không thể nghĩ tới điều đó! Baltimore có cảnh sát riêng của hắn. Bốn vệ sĩ vũ trang không rời hắn một ly khi hắn đi lại. Tôi đã kiểm tra. À, thưa ông... Bảng so sánh tín nhiệm của ứng cử viên thế nào?
- Của Baltimore xuống mạnh từ bốn mươi tám giờ qua. Cái đó không nói lên gì cả đâu.
- Tôi có thể hỏi ông một câu không ạ? Ông có nghĩ là hắn có cơ không được trúng cử không?
- Dĩ nhiên có. Nhưng anh ngờ rằng chúng tôi lại có thể liều nhắm mắt để cho thằng khốn ấy lên ghế Tổng thống được à?
- Xin ông thư cho... Ông nói rằng tín nhiệm của hắn tụt thấp phải không ạ?... Tôi thử đặt tôi vào địa vị những tay ở trong công ty não của hắn xem sao... Giả định rằng...
- Rõ ràng là hắn biết trước tiên kết quả những cuộc thăm dò... ở địa vị hắn, tôi sẽ không bình tĩnh được như thế trước cái sự tụt thấp kia...
- Tôi nhắc lại với anh là cái đó không có nghĩa gì hết! Một công luận bị đảo ngược trong có một giờ đồng hồ và người ta chẳng biết tại sao nữa!
- Chính thế... Nếu nhất thời công luận chống lại hắn, nếu hắn cảm thấy cử tri bỏ rơi hắn thì hắn sẽ muốn đảo ngược lại công luận đó... Giật lấy thiện cảm... Một khẩu carabine Tiệp... Cục cứt! Tôi nghĩ ra rồi!... Họ sẽ vờ ra một vụ mưu sát! Slim được giao cho việc thịt Baltimore rồi bắn trượt! Ông có nhận thấy không? Tất cả các hãng truyền hình, báo chí phát thanh! Từ một người tiến bộ nêu yêu sách, hắn trở thành một thứ anh hùng dân tộc! Kẻ tử vì đạo! Con người thoát ra khỏi cái chết! Hắn sẽ đảo lật họ như đảo lật gắp chả ấy!
- Trời!... - William kêu lên - Đúng thế! À, thằng khốn! Mấy giờ rồi?
- Chín giờ.
- Anh còn chờ gì? Làm một cái gì đi chứ. Đi máy bay đến đó đi.
- Để làm gì?
- Tôi không biết rõ nữa... Anh sẽ nảy ra ý kiến tại chỗ nhanh lên, mất thì giờ rồi!
- Khoan... khoan... Có thể có việc tốt hơn là nhào tới Nouvelle-Orléans. Cách giải quyết vấn đề là ở ngay đây thôi, tại New York. Ở Bronx, Scobb có ba đứa nhóc và một người vợ mà hắn yêu hơn mọi cái trên đời. Ông đã đọc bản báo cáo rồi đấy! Ta nắm được hắn rồi! Nếu tôi không lầm, nếu hắn thật sự nhận cái trò bắn bố vờ thì sẽ không có viên đạn nào làm sượt da Baltimore được đâu. Họ chọn một tay súng thiện xa không phải là không có lý do! Giả dụ bây giờ Slim không bắn trượt và nã trúng mục tiêu của hắn?
- Anh tưởng hắn khá là ngu ngốc để cho chúng ta mua được hắn? Hắn biết rõ là bọn kia sẽ tìm ra hắn và thịt hắn luôn.
- Không phải là mua hắn mà bắt cóc gia đình hắn.
Ở Williams, phản xạ trưởng giả vẫn mạnh hơn:
- Bắt cóc!
Bert lạnh lùng nhìn vào mắt ông:
- Thì sao? Ông đang chuẩn bị lúc này? Một cuộc đi câu hay một vụ giết người?
Không khí dịu đi. Bert nói tiếp:
- Nếu ta có cách ép hắn như thế, có thể hắn sẽ nghe chúng ta.
- Có thể hắn là một tên cuồng tín. Ai bảo anh hắn sẽ nghe theo?
- Không ai cả. Nếu ông thấy có cái gì đó tốt hơn...
Williams thất ý vì suy diễn của Bert thần tình. Nếu ông tỏ ra dè dặt ngoài ý ông thì đó là vì ông tức ông đã không nghĩ ra được trước. Ông đằng hắng, vừa ngượng nghịu vừa nhẹ người:
- Anh đề nghị gì nào?
- Ở đây ra, tôi đến thẳng nhà Scobb. Tôi tự tay làm việc kia. Nếu mọi cái trôi chảy, thì chưa đầy một giờ đồng hồ, tôi đã nắm được con vợ và bọn lau nhau. Tôi biết chỗ giấu bọn ấy! Làm xong tôi gọi ngay Philly ở Nouvelle-Orléans. Lúc ấy sẽ vào khoảng mười một giờ sáng. Tôi yêu cầu hắn báo cho Slim rằng người ta đã bắt nhốt vợ hắn lại rồi. Từ lúc ấy, chơi thế nào là tùy hắn. Hoặc hắn muốn gặp lại vợ con, hoặc hắn thích sống lại một cuộc sống không vợ khác. Nếu hắn thiết các con hắn thì hắn sẽ phải cho một viên đạn vào đầu Baltimore.
- Nếu hắn nhận, hắn cũng tự kết án hắn tử hình.
- Ông tưởng là Trendy và bọn bạn hẩu của lão có lẽ còn chưa kết án tử hình hay sao? Ông ngỡ chúng đủ điên rồ mà để lại đằng sau chúng một nhân chứng có thể xoay tiền chúng suốt đời được ư?
Nhìn từ góc độ này thì rõ ràng không còn có mấy chỗ cho tình cảm nữa.
Giữa Guadeloupe và Porto-Rico có gần bốn trăm hòn đảo mà một số vẫn chưa có tên. Những hòn đảo nho nhỏ được đánh dấu loáng thoáng trên những bản đồ hàng hải, chúng nằm rải ra trên hàng trăm cây số giữa Désirade, Montserrat, Barduba, Saint Kitts, Antigua, Saint Martin, Anguila, Sombrero, Nevis hay các đảo Nữ đồng trinh. Người ta cho rằng bọn cướp biển đã đến giấu kho báu của chúng ở trong những khe nứt phún thạch của các hòn đảo núi lửa cổ xưa. Ở một số bãi biển, từ lâu chưa hề có bàn chân người giẫm lên lớp cát đen hay hồng lần nào. Bọn cướp biển làm việc buôn bán ven biển thì ở ngoài khơi, sợ thuyền của chúng va vào san hô sắc như dao cạo mà vỡ toang. Hôm trước, sau buổi bơi trườn ngửa, Menelas đã lên tàu như chẳng có gì xảy ra hết. Thư thản, chị đã yêu cầu Socrate hôm sau cho chị bay trên những hòn đảo hoang vắng, không một chút bóng gió nào đến chiếc pi-a-nô của chị mà sóng biển chắc phải đã làm cho những sợi dây đàn rung lên ở dưới đáy sâu ba mươi mét rồi. Cảnh giác, đã lọt được vào cung cách ứng phó của chị, Socrate quên khuấy cơn giận dữ dội của mình nhưng chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng nhận lấy đòn đánh trả. Tối, ai về buồng người ấy ngủ, bí mật nghiền ngẫm những chuyện phục thù vang dội. Dầu sao, lăn mất của “con báo” cây đàn pi-a-nô, Socrate không hòng được yên ổn, đã bằng vô tuyến điện đặt một chiếc Beechstein khác ở Miami: không quản giá cả, miễn là ngày mai nó được giao đến chiếc Phi Mã II. Sau hai giờ gắng gỏi, Kirillis đã may mắn vớ được cái vật quý hiếm nhờ một nhà buôn dầu nhờn, chỗ quan hệ kinh doanh với Socrate đứng làm trung gian thuyết phục được một người đặc biệt mê nhạc để lại cho chiếc Beechstein của người ấy, với cái giá cắt cổ. Socrate xét thấy không cần báo trước cho Olympe biết rằng sự tổn hại của ông gây ra cho chị đang được đền bù. Sáng sau thức dậy, ông đã thấy chị nằm ở chiếc ghế dài gập ở trên boong để phơi nắng. Thay vì lời chào buổi sáng, họ mỉm cười với nhau một nụ cười có qua có lại có thể nói lên bất cứ cái gì cũng được. Không ai muốn cất lời trước. Một giờ trôi qua, Menelas mới phá vỡ bầu im lặng:
- Ông đã hứa hôm qua là cho tôi bay qua trên các hòn đảo hả?
Dấu hiệu xấu: khi chị nói “ông, tôi” thì bão tố không xa đâu. Socrate suýt nữa thì cầu hòa, thú thật với Menelas rằng chị sẽ có cây pi-a-nô mới ngay chiều nay, và có thể còn xin lỗi nữa. Đáng lẽ thế, ông lại nói:
- Đồng ý! Tôi và chị đi...
Theo bản năng, ông dùng chữ “chị” và “tôi”, tiếng đồng nghĩa với chiến tranh lạnh.
Bây giờ họ đã bay được một tiếng, nhênh nhang. Jeff đùa đuổi theo một con cá đuối lớn đang hình như đập cánh nặng nề ở trong làn nước xanh trong đến mức tuyệt đối. Chiếc máy bay lên thẳng giữ độ cao hai mươi mét. Anh đã bay trên ba hay bốn hòn đảo nhỏ mà không ai yêu cầu anh bay chậm lại hay đậu xuống. Jeff từ từ bay nhanh lên, bỏ con cá đuối lại với số phận của nó. Cách đó ba dặm, trong ánh mặt trời lấp lóa màu thép, người ta nhìn thấy một vệt xám.
- Ta đến xem hòn đảo kia! - Olympe nói - Không, Jeff, đừng nhanh như thế!
Anh tiếp tục bay rất chậm và thấp hơn, sát mặt biển...
Socrate cau có. Ông ghét bất cứ ai, dù là Menelas, ra lệnh cho người lái của ông. Ông chỉ có mặc một chiếc quần cụt bạc màu mà vẫn chết nóng ở trong máy bay, mặc dù hai tấm cửa lùa đều mở ra hoàn toàn. Người ta có cảm giác có thể sờ tay vào nước được, bởi vì máy bay dính bám vào mặt biển, trong một đà trôi lướt lừ lừ... Ở bên phải, hiện ra một con tàu và Jeff chơi trò nhảy phốc một cái qua nó. Nhìn gần, đó là một chiếc tàu cũ đã gỉ từ đầu đến đuôi. Trên boong, không một bóng ma nào.
- Họ đắm mất thôi! - Menelas sửng sốt.
Jeff phì cười:
- Thưa bà, không! Buôn lậu... Nguy trang! Trên tàu họ có những ra-đa hiện đại và những cỗ máy đi-ê-zen ngoại hạng có thể bỏ rơi ra xa các tàu tuần tra của cảnh sát.
- Buôn lậu cái gì?
Jeff cho máy bay lượn xa ra khỏi đống sắt gỉ.
- Cái đó thưa bà, tôi không biết tí gì cả ạ. Vũ khí... ma túy...
Anh hướng về hòn đảo và lại bay trượt trên mặt sóng.
- Cái điều ông làm hôm qua là rất xấu...
Vẫn cái chữ “ông” nguy hiểm. Socrate phòng ngự ngay. Ông gỡ tấm thắt lưng an toàn to xù dính sát và da ông và ủ ê nhìn về xa xa. Như ban sáng, ông đã toan lộ cho chị biết chuyện bất ngờ, chiếc Beechstein đã trở lại trên tàu nhờ cái ân huệ của tài sản và bạn bè ông. Nhưng lần này nữa, vì những lý do bí hiểm, có lẽ do một nỗi oán giận thầm lặng, ông lại không nói. Menelas nói tiếp, nom bộ rất bình tĩnh:
- Không những rất xấu mà ông biết rất rõ là đụng vào chiếc pi-a-nô của tôi hay vào người tôi thì cũng như nhau cả thôi. Ông nên yên trí rằng tôi không cho cho qua được một sự xúc phạm như thế này đâu!
Socrate quay đánh phắt lại để trả miếng thẳng cánh. Quá muộn: ông cảm thấy bị nhấc ra khỏi ghế và hoảng hốt thấy chân trời thình lình lộn nhào đi. Sóng cuồn cuộn diễn ra ở dưới chân ông thì bây giờ ở trên đầu. Bằng đầu ngón chân, đầu ngón tay, ông bám một cách vô ích vào máy bay để khỏi bị bật văng ra. Cái cảnh diễn ra quá nhanh đến nỗi Jeff, lưng quay lại họ, không nhìn thấy gì hết. Lấy hết sức nặng toàn thân, Menelas điên cuồng đẩy Socrate để hất ông ra khỏi máy bay. Chống lên hai cánh tay trên, nửa người ở trong khoảng không, ông vùng vẫy và đá đạp. Chắc một cái đạp đã trúng mục tiêu vì “con báo” bỗng buông ông ra, đưa hai tay lên ôm ngực. Satrapoulos gắng hết sức, lấy lại được thăng bằng hoàn toàn, rồi ngồi phịch xuống ghế như một con hải cẩu hết hơi, bắt gặp con mắt trợn tròn của Jeff lúc ấy mới thấy chuyện gì vừa xảy ra. Đau ngực, Menelas bậm môi lại.
- Thôi, ta đến hòn đảo kia... - Socrate thở hổn hển nói với Jeff.
Jeff mở ga. Vài giây sau, anh đã lượn vòng tròn trên một bãi cát màu đen rất đẹp, rải rác những vỏ ốc các màu. Giữa hòn đảo nhỏ dài khoảng một nghìn rưỡi mét, nổi lên mô đá cao phủ đầy rêu mà mấy con dê rừng đang gặm rút.
- Tôi hạ xuống?
- Được, hạ đi!
Chiếc máy bay đổ xuống một đầu bãi biển. Các cánh quạt vừa dừng lại, Menelas đã nhảy xuống, và đi ra xa, vẫn không nói một lời. Socrate quan sát chị, con mắt thù nghịch. Thỉnh thoảng chị lại cúi nhặt một con ốc, lừng khừng xem xét nó rồi ném đi. Ngơ ngác, những con dê đứng im trên quả đồi của chúng. Menelas vẫn cứ đi, ngày càng xa chiếc máy bay. Khi cô đã cách hai trăm mét. Socrate ra lệnh gọn lỏn cho Jeff:
- Mở máy!
- Nhưng...
- Mở máy, con khỉ!
Trước vẻ đe dọa của Socrate, Jeff tuân lời. Nghe tiếng máy lại nổ, Menelas ngoái cổ nhìn. Khi chị nghe tiếng động cơ rít lên, chị quay lại và đi vội về phía chiếc máy bay. Menelas còn cách một trăm mét thì nó cất lên cao. Hoảng hồn, chị bắt đầu chạy, đôi chân dài trắng thụt vào trong cát đen, để lại những vết hằn sâu. Nhưng chiếc máy bay lên thẳng đã chỉ còn là một chấm xám đang nhỏ dần đi, bay về hướng bắc.
Hôm đó, hai đứa lớn không đi học. Đang mười giờ sáng. Slim đi đã được hai ngày rồi. Nhưng trước kia, khi anh vắng nhà, anh không có nói là anh đi đâu. Cài cái túi thủy thủ lại, anh chỉ nói với Annie: “Em đừng lo. Anh sẽ trở về ngay thôi”. Anh hơi ngập ngừng ở cuối câu, tựa như muốn thêm một điều gì, nhưng anh lại im. Annie không dám hỏi một câu nào về lý do anh đi. Hai người đã lấy nhau tám năm và chị gần như không hiểu một chút nào về anh cả: chị chỉ được biết, nhờ một người quen, người này nghe lại từ người yêu, một lính thủy đánh bộ ngày trước, rằng Slim là một thứ anh hùng ở Triều Tiên. Khi chị hỏi anh về thời kỳ ấy, anh nhún vai:
- Tào lao!... Chuyện ngày xưa ấy mà...
Dẫu sao chị cũng bất cần. Slim là một người bố tốt, một người chồng tốt và sau bao nhiêu năm lấy nhau vẫn là một người tình ân cần. Đêm trước hôm anh lên đường, anh ngủ với chị, vuốt ve chị hàng giờ. Trước lúc châm một điếu thuốc, anh đã nói một câu làm cho chị ngạc nhiên:
- Em có thích sống với các con ở xứ nắng không?
Mặt trời!... Chị chỉ nghĩ đến điều đó! Họ chưa bao giờ đi nghỉ hè và bọn nhóc lớn lên với những bức tường của căn nhà lở loét của họ, kẹp vào giữa những tòa cao tầng của phố Bronx bẩn làm chân trời duy nhất mà thôi.
Tiếng chuông ngoài cửa làm chị giật mình: có lẽ tin của Slim? Chị bảo đứa con lớn nhất:
- Morty, trông các em!... Mort! cẩn thận!... Louis ở trên bàn sắp ngã kìa!
Sửa ngay ngắn chiếc áo choàng trong nhà, chị ra mở cửa, ngoái lại nhìn Louis mà chị đang xoa phấn rôm cho. Một người tươi cười và ăn mặc lịch sự đứng ở cửa...
- Chị Scobb đây ạ?
- Vâng, tôi đây...
- Chồng chị bảo tôi đến.
- A, thế ạ?
- Tôi có vào nhà được không đây?
- Ông vào.
- Chào anh bạn bé! À, với những lực sĩ cỏn con này chắc chị không buồn được đâu!... Đứa bé nhất đây, đứa cười đấy, là con gái à?
- Louis ấy à?... Không, con trai ạ.
- Chị Scobb, tôi có một tin mừng. Chị đừng hỏi tôi chi tiết, đây là một bất ngờ. Slim bảo tôi: cậu đi tìm Annie và đưa Annie cùng bọn trẻ đến với tớ.
- Sa... ao? Nhưng ở đâu cơ?
- Chị muốn biết lắm nhỉ? Chính đây là chỗ bất ngờ! Slim cũng nói là chị đừng mang nhiều đồ lề cồng kềnh... Chỉ một số ít nhất cần thiết thôi. Chị sẽ thấy ở đấy nóng lắm! Tôi có thể giúp chị chuẩn bị hành lý được không?
- Nghĩa là... Slim lại không báo trước với tôi... không biết anh ấy đã nói với tôi về ông chủ chưa nhỉ?...
- Baden mà! Tôi là bạn hẩu lâu ngày của Slim... Hai đứa đã làm chung với nhau nhiều chuyện lắm!
- Baden à...?
- Vâng, Baden! - Ông có vẻ bối rối - Vả lại, tôi thật ngốc! Chị không biết tôi là phải thôi. Đây!...
Ông chìa ra một tấm thẻ có ghi tên ở dưới bức ảnh:
John Baden, nhân viên giao hàng.
Rồi ông lấy ở trong túi một bức thư:
- Suýt quên, chị đọc đi, thư của Slim...
Annie bóc phong bì. Chị nhận ra ngay kiểu viết to và cẩn thận của chồng. Chị đọc:
Annie em đừng hỏi gì Baden, bạn anh cả. Hãy đi theo anh ấy, có thế thôi. Em sẽ gặp chuyện bất ngờ. Anh tin là nó sẽ làm em thích. Thân yêu - Slim.
Chị nhìn lại người đàn ông:
- Nhưng đi lâu chứ?... Tôi muốn nói là phải xa cái nhà này lâu không?
- Ta đi à, mẹ? - Morty thích chí hỏi.
- Chờ một xíu, con yêu...
Baden bật cười:
- Ừ, anh bạn nhỏ! Ta đi! Ta đi gặp bố. Cháu sẽ thấy có biển và một lô những cái hay lắm!
Phân vân, Annie cố hiểu xem cái gì đang xảy ra: Nhanh quá thế!
- Nào, chị Scobb! Ta mau mau lên!... Xe chờ chúng ta ở ngoài kia!
- Ông...
- Chị gọi tôi là Johnny như mọi người. Nào bọn trẻ, cứng rắn lên! Chuẩn bị cho bác các cái túi kia!
- Mẹ à, con có làm được không?
Annie do dự một lần cuối cùng:
- Được, Morty, con làm đi...
- Hay! Hay!...
Annie không có thói quen thảo luận các lệnh của Slim: Nếu anh yêu cầu chị đi theo ông Baden thì chị chỉ cứ việc theo ông Baden. Chị rất muốn đi báo cho bà hàng xóm vẫn thỉnh thoảng trông con giúp chị nhưng người đưa tin của chồng chị có vẻ rất vội.
- Thưa ông, ông cho tôi được bao lâu để chuẩn bị?
- Johnny chứ, trời ơi! Gọi là Johnny! Mười phút. Nhưng không được chậm hơn đấy nhé!
- Được lắm, tôi làm thật nhanh.
Chị bế Louis sang buồng chị, để lên giường. Chị mở một cái tủ và gật đầu: chọn thứ gì mang đi thì nhanh thôi! Chị chỉ có trần mỗi cái váy! Qua khe cửa, chị nhìn thấy John Baden đang ngồi trên một chiếc ghế bành mây ở trước cửa và gương mặt có một vẻ rất dễ mến.