Chương 28
Cô biết gì nào? Cái ấy sẽ làm cho cô tức cười đấy!
Irène quệt một quả táo bơ lên một miếng bánh bằng mũi con dao bạc. Cô vừa thức dậy và ngạc nhiên thấy Herman vào buồng gặp cô. Nói chung, khi nào ông có ý làm cho cô cười thì chuyện đểu cáng không còn xa xôi nữa. Một cảnh nghịch lý, cô lại mong cô cười phá lên, nóng lòng được trừng phạt về cái vai trò cô đã đóng ở trong chuyện Satrapoulos chết giả. Trò đểu đối lại trò đểu, bình thường thôi. Trong người râm ran một niềm vui rờn rợn, cô làm một bộ mặt thư thái và khoan khoái. Nhất là không để cho ông thấy là cô sợ, cái sợ đó làm cho ông sướng mà...
- Làm đi, anh cưng... làm cho em cười đi...
- Tôi đi ra đây.
- Này, buồn cười đây...
- Cô có biết tại sao tôi ra đi không?
- Em giả định rằng anh muốn ra đi.
- Đúng lắm.
- Khi nào đi?
- Chiều nay, sau khi tôi giải quyết xong các chi tiết với luật sư của tôi.
- Anh đi vào nhà tù ư?
- Trái lại, tôi ở nhà tù ra. Tôi ly dị.
- À được... Anh có thể cần phải báo cho vợ anh biết chứ!
- Chính là tôi đang làm cái việc ấy đây.
Irène ngoạm một miếng to vào chiếc bánh. Do cảm thấy buồn nôn, cô vui vẻ mỉm cười với Kallenberg.
- Nhưng thế nào, cưng, anh giận à?
- Không giận cô. Giận tôi.
- Ồ, cái đó không tốt. Thế anh làm gì anh nào?
- Tôi giận tôi đã chịu đựng lâu đến thế một đứa mặt l... cỡ cô.
- Kìa?
- Thật ra cô chẳng có lỗi gì, cô điên mà. Chỗ của cô là ở trong một nhà an dưỡng.
- Ừm, ngon ngon... Anh sẽ là y tá của em nhỉ. Anh sẽ vuốt ve em khi mặc áo người điên cho em nhỉ...
Cô vụng trộm bỏ ba viên an thần vào trong cái thìa đầy mứt dâu. Nói chung, cô chỉ uống liều thứ nhất vào buổi trưa. Nhưng rõ ràng bây giờ cô rất cần. Cái nghiêm trọng nhất là vẻ bình thản ghê gớm của “Con yêu râu xanh”, ông lỳ ra trước mọi giễu cợt, mọi rỉa rói:
- Đừng có ve vãn tôi, Irène, không ăn thua đâu. Lẽ ra hôm nọ tôi đã giết chết cô rồi đấy, tôi không giết là bởi vì cô điên, nhưng rồi cô sẽ còn chết hơn cả giả dụ như tôi đã chôn cô mười năm về trước cơ.
- Cái ấy có thể anh cũng không chán đâu. Gia sản của người vợ hiền mà lại không có vợ hiền mà.
Ông nói tiếp, chẳng thèm trả lời cô ta:
- Cô biết rõ là sau cái chuyện kia, tôi không còn bụng dạ nào sống chung một ngày với cô được nữa. Quá lắm thì tôi còn chịu được sự ngu xuẩn. Sự phản bội thì không.
- Ồ, đao to búa lớn thế!
- Cô cứ tiếp tục làm con hề đi, rồi ta xem ai sẽ là người cười cuối cùng.
- Vậy cưng muốn tự do?... Anh đã chọn được một con đĩ phốp pháp nào chưa?
- Chọn rồi.
- Liệu tôi có quen không?
- Rất quen.
- Liệu tôi có biết tên ả không?
- Em cô đấy!
Irène không hiểu được ngay có thể là cô không muốn hiểu. Ngoài cảm giác buồn nôn cứ dữ dội thêm lên, cô bây giờ chỉ thấy cái nhịp điên loạn của tim cô đang lồng lên ở trong ngực.
Cô cố gắng ghê gớm để không lộ ra nỗi kinh hoàng, ráng chặn không cho bật ra hai chữ mà lương tâm cô cự tuyệt. Bằng một giọng gần bình thường:
- Anh nói ai thế?
- Lena, em yêu của cô, viên ngọc của gia đình.
- Không, thật là ngộ quá đấy!
- Đừng có quệt bơ và bánh nữa. Đã có đến một tá ở trên bàn kia kìa. Cô sẽ ăn hết cả sao?
Cô hét lên:
- Tôi thích quệt bao nhiêu tôi quệt!
Herman thích rơn: Lần này ả xơi đòn rồi! Ông ta lật ngược lại được các vai trò. Ông nói rỉ rả nhẹ nhàng:
- Được lắm, cưng ơi... rất được... Cứ quệt, cứ quệt! Cố hãy tập đi, cô sắp có thời gian rỗi rãi đấy...
Irène mất hết bình tĩnh:
- Anh tưởng tôi nuốt được chuyện ấy sao? Anh tưởng bỏ rơi tôi để đổi lấy con em mặt l... của tôi được sao? À, được!... Chờ cho lúc mẹ biết cái tin này!... Tôi gọi dây nói ngay bây giờ cho cụ đây!
- Gọi đi cưng của tôi, đừng ngại... Máy nói thì cô thạo quá rồi. Lẽ ra cô phải làm nghề nghe máy nói ở bưu điện... Cô lẽ ra đã có thể đổ cứt lên suốt cả một hệ thống đường dây, nghe lỏm được tất cả thiên hạ...
- Herman, thật đấy chứ?
- Không còn gì thật hơn thế nữa. Dẫu thế nào, cô vẫn có thể lấy ông em rể cũ của cô được. Sau sự giúp đỡ quý hóa của cô, hắn có thể thích ôm lấy một con đĩ như cô đấy!
- Thằng khốn!... Thằng khốn!... Thằng khốn!...
Irène cầm một chiếc dĩa ném vào mặt ông. Ông bắt lấy tay cô ở lưng chừng rồi nghiền bóp nó một cách độc ác trong hai cái bàn tay to tướng của ông:
- Irène! Irène!.... Cô cáu kỉnh quá! Thôi, bình tĩnh lại... Nếu cô tử tế, tôi sẽ mời cô dự lễ cưới... Lena đồng ý đấy! Vì cô ấy yêu cô, em gái cô ấy mà!
- Thằng khốn! Đồ rác rưởi!... Còn con chúng ta!
- Đừng lo, cô sẽ không phải bận bịu vì chúng!... Lena và tôi đã quyết định đem chúng theo chúng tôi.
Bằng bàn tay còn rảnh, Irène ria vào mặt ông. Cô lại bị chặn lại. Con yêu râu xanh một tay giam chặt lấy hai cổ tay cô, còn tay kia, ông bình tĩnh giáng cho cô một cái tát thật mạnh vào môi.
- Bình tĩnh, cưng... Cô có thấy cô đã buộc tôi phải làm thế nào chưa nhỉ?
Irène bắt đầu vùng vẫy, lồng lộn, rên rỉ, dớt dãi đầy mồm, nghẹt thở. Thình lình cô gỡ ra được, tuột khỏi tay ông, đi vài bước ra phía cửa rồi ngã vật thẳng cẳng. Cứng đờ. Kallenberg ngờ vực, lại gần. Khi ông chắc chắn là cô ngất thật rồi, ông bèn đá một cái vào bụng cô:
- Này, con đĩ! Tao phải làm thế với mày!
Đoạn ông đi ra gian phòng lớn ở chỗ cầu thang lên xuống, gọi to lên bằng một cái giọng cao ngân vang:
- Jeanine!... Jeanine!...
Chị hầu phòng hiện ra:
- Chị lại mau lên, Jeanine!... Bà lại bị một cơn ngất!
Slim cóc thiết gì đến lối kiến trúc miền nam và những hàng cột của nó. Điều duy nhất làm anh chú ý là thiếu không khí điều hòa được ở trong gian phòng. Nóng dễ sợ và đồng hồ của anh chỉ một giờ trưa. Tắm ở hoa sen xong, không hề lau khô người, anh nằm dài lên trên giường. Lau khô làm gì? Ngay dù không động đậy, mồ hôi vẫn rỉ ra ở trên thân người trần trụi và gầy còm của anh. Như Trendy đã căn dặn, sáng nay anh chỉ ra ngoài để đến đặt khẩu súng carabine và ba kẹp đạn ở trong tòa nhà cao tầng đằng trước Royal Orléans mà thôi. Thành phố lúc nhúc những người chẳng ai để ý đến anh. Khi vào buồng văn phòng, anh đã đến ngồi trước khung cửa sổ có mành che và nghiên cứu nhiều góc bắn. Ngon xơi lắm... đã thỏa thuận là anh bắn nhiều phát vào khung xe, để cho một vài phát làm vỡ tan kính chắn gió. Lúc nổ súng sẽ rối loạn và hốt hoảng đến độ anh có thể ung dung chuồn đi bằng những căn hầm thông nhau chạy ngầm dưới nhiều đường phố. Sau đó anh sẽ hòa vào đám đông rồi đi bộ ra ga, lên chuyên tàu 4 giờ 15. Khi cảnh sát chặn nhà ga lại thì anh đã ngồi ở trên tàu. Nửa giờ sau anh đến ngang hồ Borgne, anh sẽ dời bang Louisiane để vượt biên giới bang sang bang Mississippi.
Con đường men dọc vịnh mấy cây số, xuyên qua Gulfport, Biloxi, Océan Springs, Théodore và một vài nơi kém quan trọng khác. Anh chỉ dừng lại ở Mobile, tại đây anh đi tắc-xi tới sân bay và lập tức bay đi Nouveau-Mexique, tới Albuquerque. Tới đây, anh sẽ đi một xe ca đến Pecos và náu mình ở đó khoảng tám ngày. Trendy đã hứa sau thời hạn ấy sẽ có tin cho anh. Phải để cho mọi cái có thời gian hòm hòm lại rồi mới có thể cùng với Annie và bọn nhóc thu nhận những kết quả của công việc anh làm được. Trendy không hề muốn bịp anh.
- Giả định mọi sự không ổn, cái đó có thể xảy ra lắm chứ, thì ai biết được sẽ ra sao? Vậy là cậu vào ấp, năm mười năm vì mưu sát người. Dẫu thế nào thì cậu cũng chưa có giết ai cả, phải không? Trong ba năm là cậu lại ra. Có thể người ta còn cho cậu ra sớm hơn nữa. Đó không phải là lợi ích của cậu: nếu cậu nằm ấp thì người ta trả cho cậu gấp đôi: một món tiền kha khá khi ra tù đấy!
Rõ ràng là được khối tiền rồi. Nhưng anh rầu lòng là không được gặp con anh lâu đến như thế. Với cái giá đó thì té ra sự giàu vẫn có còn phải mua quá đắt đấy...
Anh đứng dậy đến nâng mành cửa sổ. Bên dưới kia, trên bậc thềm tam cấp, một ông già bảnh mẽ đang tán tỉnh một bà tóc bạc mặc váy đen. Vậy là ở cái xứ này, bọn họ không biết ngoẻo à!
Trên đại lộ, xe cộ đi lại rất đông. Người ta cảm thấy có cái gì sắp xảy ra trong thành phố. Anh mỉm cười nghĩ rằng cái món dầu giấm bất ngờ với vở diễn, lại chính là anh sẽ cung cấp cho họ. Rồi anh thấy khát quá: anh quyết định đến một quán rượu kín đáo để chờ giờ G ở đó. Miễn là anh đã ở trong buồng văn phòng một giờ trước khi các nhân vật chính quyền đến Royal Orléans... Anh xem xét từng tí một gian buồng, chú ý không để sót lại một thứ gì có thể làm cho tìm ra được tung tích của anh! Không, không có gì hết, chẳng khác nào anh chưa hề đặt chân đến đây vậy. Anh lấy mùi xoa lau chiếc va-li bằng fibrane mà anh vất bỏ lại tại chỗ để đánh lừa ông gác cổng - anh đã trả tiền trước cho tám ngày - vắt áo ngoài lận vai, huýt sáo xuống cầu thang, chào người bảo vệ, xin lỗi ông lão hồi xuân đang kể một câu chuyện hấp dẫn cho bà cụ, đi vào bước trong đại lộ rồi để cho đám đông nuốt biến mất. Ở đăng sau hai mươi mét, Philly bám sát anh. Trong con mắt những người sử dụng anh, nhất là Bert, Philly có một ưu điểm rất lớn: ở anh ta tất cả đều trung bình, chiều cao, vóc dáng vạm vỡ, khuôn mặt, vầng trán và cả trí thông minh. Loại người gặp hàng trăm lần mà không nhớ. Có điều khi người ta giao cho anh một công việc thì anh không có buông. Cái thỉnh thoảng phản thùng anh ở trong nghề làm người vô hình của anh là những cơn nổi giận. Nhìn ánh mắt dữ dằn của anh, người ta mới thấy ra là người ta đang gặp phải một tay nguy hiểm. Sau mười phút bám sát, anh thấy Slim rẽ phải vào phố Iberville. Rõ ràng Slim không biết mình bị theo dõi, thoải mái và ngây thơ như đến đánh bài ở nhà bè bạn. Khi Slim vào một quán rượu, Philly biết rằng đã đến lúc hành động. Bert đã gọi dây nói giải thích cho anh phải làm gì:
“Như chọe ở trong bài xì vậy. Cho hắn thấy là cậu biết tỏng việc hắn đang ám muội chuẩn bị. Vả lại có đến chính phần mười khả năng là cậu nói đúng kia mà. Nói toạc ra với hắn chuyện mặc cả. Nếu cậu làm giỏi thì hắn ngặm tăm mà lỉnh. Nếu không, hãy phớt ngay đến một trạm máy nói. Gọi tớ! Tớ sẽ có chỉ dẫn mới cho cậu”.
Philly chờ năm phút rồi vào quán rượu. Quán này tên là Félix. Một ngôi nhà nhỏ hây hây, đầy ắp người. Phần hắn thích uống bia nhậu với sò huyết nướng và tôm. Philly nhận ra Slim đứng ở quầy rượu, mắt lơ đãng, nhấm nháp một cốc Guiness thứ hai. Anh đến gần Slim, vờ xem bảng giá các món ăn đồ uống. Để làm như mọi người, anh gọi một cốc bia. Trong lúc uống, anh vắt óc chọn cách tốt nhất để tiến công Slim Scobb. Do anh ghét các trò tế nhị, cuối cùng anh đã lựa lấy trò đơn giản nhất: nói thẳng ra điều anh phải nói. Không quay đầu về phía Slim - họ thực tế đứng chạm hông nhau - anh nói rõ ràng như chỉ để Slim nghe thấy:.
- Ê, anh bạn. Nghe lấy điều tớ nói với cậu đây! Đừng động đậy, đừng lộ vẻ gì cả, chỉ việc nghe thôi...
Anh đoán thấy người đứng cạnh rùng mình, và chỉ có thế, Slim tiếp tục uống, không xao xuyến, tựa hồ không nghe thấy gì cả, Phillyi nói rất nhanh:
- Cậu là Slim Scobb. Cậu ở Bronx. Chốc nữa cậu đến Vieux Carré. Cậu sẽ lên tầng bốn, trong tòa nhà nhiều tầng ở đằng trước Royal Orléans...
Anh liếc nhìn Slim đang đứng cứng khừ: một pho tượng đá...
- Đến đấy, cậu sẽ vào buồng văn phòng số 472. Trong một cái túi cậu đã giấu sẵn, cậu lấy ra một khẩu carabine Tiệp bắn liên tục. Có cả các kẹp đạn trong cái túi. Khi Scott Baltimore đến bậc thềm khách sạn, cậu sẽ bắn vào hắn. Và bắn trượt.
Trong tiếng rào rào của quán rượu, tiếng Philly chỉ là tiếng thì thầm. Và cho dù người ta có nghe thấy điều anh nói, chắc người ta cũng không biết được ai nói vì môi anh mím chặt lại và hình như không hề động đậy nữa.
- Duy có điều, bố trẻ ơi, có cục xương khó nhá đấy. Cậu không được bắn trượt. Nếu khốn ra cậu bắn sai thì cậu sẽ không bao giờ gặp lại vợ con cậu nữa đâu, Annie xinh đẹp và ba thằng nhóc của cậu, bọn tớ đang giữ lấy! Bây giờ tớ cho cậu thấy là tớ không bịp. Tớ ra máy nói, gọi một số. Khi cậu thấy tớ gọi được và nói rồi, thì cậu lại với tớ. Cậu sẽ nghe thấy vợ cậu ở đầu dây, cô ấy sẽ giải thích với cậu. Hết. Cậu nghe hiểu không?
- Ê, một Guiness! - Slim bảo người bán rượu.
Philly rụng rời: không có một phản ứng nào ở Slim cả. Anh quẳng hai đồng tiền xuống mặt quầy và rỉ vào tai Scobb:
- Cậu chuẩn bị!
Rồi anh đi đến buồng máy nói. Chỗ của anh lập tức bị hai anh con trai xô đẩy Slim ra chiếm luôn. Slim không nhìn thấy họ. Anh từ từ ngoái đầy lại quan sát cái người đang gọi máy nói. Rồi tấm cửa kính bị lưng và vai người ấy che kín mất. Bàng hoàng, Slim nghĩ rất nhanh... Nếu quả thế! Anh sẽ giết hết chúng nó! Anh sẽ làm một trận tàn sát! Nhưng ai?... Một thoáng vụt, mắt anh gặp mắt người kia quay lại một phía anh. Anh hiểu rằng cái phút kia đã đến. Lừng khừng, đến lượt anh đi tới chiếc máy nói. Khi người kia thấy anh, liền để máy lại đó và đi ra khỏi căn buồng.
Hơi run run, Slim cầm lấy ống nghe máy nói...
- Alô!
Tay anh nhơm nhớp mồ hôi đến nỗi ống nghe bằng nhựa trượt ra khỏi ngón tay... Một tiếng đàn ông...
- Cứ cầm máy, không đi đâu. Một lát nữa tôi sẽ chuyển cho cậu một người mà cậu biết rất rõ... Trong khi chờ đợi tôi khuyên cậu là chớ có quên điều người ta vừa mới nói với cậu, hoặc hắn ta hoặc gia đình cậu...
Một giây im lặng không có gì rồi tiếng Annie:
- Slim...!
- Trời, em ở đâu?... - Slim gắt gỏng.
Chị nhắc lại:
- Slim...
- Annie, thật thế không?
- Ôi, Slim!
Và rõ như thể chị ở bên cạnh, anh nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ khiến cổ anh thắt lại... Tiếng khóc xa dần. Tiếng người đàn ông:
- Được chưa?... Cậu rõ chứ?... Hãy nghe tôi. Nếu mọi cái diễn ra như người ta đã bảo cậu thì hai giờ nữa cô ta và cả đám nhóc của cậu sẽ về nhà. Bây giờ cậu chọn đi, cậu đã được báo rõ trước rồi đấy!
Slim cứng người lại để nói ít tiếng không muốn ra khỏi miệng anh:
- Ai chứng tỏ cho tôi...
- Không ai hết. Nhưng nghĩ đi, không còn lối nào khác đâu. Cậu muốn người ta giở trò với gia đình cậu đấy? Cậu tưởng người ta muốn mở một nhà giữ trẻ chắc. Một khi cậu hành động thì người ta buông họ ra ngay. Lời thề...
Đầu dây đằng kia, người nọ không tìm ra cái kết của cậu: Lời thề gì?
- Với lại, cứt, cậu cứ việc tin tôi! Dẫu sao thì cái đó là trông ở cậu.
Người ta đặt máy! Slim dùng dằng chưa buông máy xuống, tựa hồ có một cơ may là Annie còn có thể nói chuyện với anh. Anh ra khỏi căn phòng, không đặt máy lên trạc đỡ, quẳng một tờ giấy bạc lên mặt quầy rượu. Rồi anh rời quán và bắt đầu đi về phía Vieux Carré, hai chân mềm như bún.
Suốt dọc đường đi, các bức tường chỉ còn là một tấm bảng tuyên truyền mênh mông. Phố xá của Nouvelle-Orléans nhắc đi nhắc lại đến vô tận cùng hai bộ mặt, cùng hai cái tên: Scott và Peggy Baltimore.
Có ba loại áp phích. Một loại Scott một mình, cười thật thoải mái, bao nhiêu răng rất trắng của anh nhe ra hết. Chú thích: Để cho có thay đổi... in ở trên cùng, chỗ tóc của người trong ảnh. Dưới tấp, ở nút ca-vát, chữ Scott Baltimore. Một loại ở trên đó là hình toàn thân Peggy, tóc bay trong gió và váy sáng màu. Chữ lớn: Peggy, chữ bé hơn: We want you... [1] và chữ to tướng for President [2] thành thử mới thoạt nhìn người ta thấy trước tiên công thức Peggy for President và chỉ thấy câu We want you sau khi đã phải nhìn chăm chú. Loại cuối cùng, Scott và Peggy âu yếm hôn nhau, mắt đăm đăm hướng về tương lai, tức là những người đi qua đường,. Khẩu hiệu: Scott và Peggy Baltimore... Những Tổng thống trong nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
- Em thích không?
Chiếc xe để giở mui và lướt từ từ ở giữa hai hàng rào người đang vỗ tay hoan hô. Scott và Peggy đứng ở đằng sau, vẫy tay thân thiện và nồng nhiệt đáp lại sự chào mừng dâng lên từ phía họ. Cứ phải giữ mãi cho hai cái môi nở rộng ra cười rạng rỡ, người thiếu phụ cảm thấy gò má bị sát đau. Không ngừng cười, cô nói với Scott:
- Em ngán cái trò xiếc này rồi... Em ngứa ở lưng muốn gãi.
- Và anh thì muốn tè. Em xem, không đứa nào giúp được đứa nào cả. Chịu khó vậy...
Vừa nói, Scott vừa nắm hai tay lại ở trên đầu thành một cử chỉ chiến thắng. Cố ngăn, không thú thật ra, Peggy vẫn cảm thấy bị ngạc nhiên trước lòng tin chân thành của người dân đối với chồng cô. Cô hình dung lại khi cô thắng ở những cuộc đua ngựa, cô đã trải qua thể nghiệm của đám đông, nhưng những tiếng hoan hô kín đáo của các người hâm mộ môn nhảy ngựa không thể nào lại so sánh nổi với nhiệt tình chính trị được. Tuy cô đã hiểu người ta tạo ra một siêu nhân như thế nào, đôi khi cô phải ngán ngẩm và nhẫn nhục dự các buổi chuẩn bị chiến dịch vận động, phản đối khi người ta khẳng định với cô rằng sẽ có một vai trò cần phải đóng ở trong đó nếu như cô muốn cho Scott trúng cử. Cứ nghe Pust Belidjan, bộ óc của tổ chức - Peggy không thể xem anh ta ở trong tranh được, cô thấy anh ta “thường thường” - thì thậm chí còn cần cho hai đứa con của cô và Scott, Michael và Christopher, bốn và ba tuổi, tham dự sự phô diễn ngoại cảnh nữa cơ. Peggy đã hung dữ phản đối chuyện đó. Bản thân Scott cũng không dám nài. Peggy liếc nhìn anh: anh quả thật là tuyệt vời, hình ảnh của tuổi trẻ chiến thắng, rám nắng, lành mạnh, kiên quyết, đẹp, dễ gây thiện cảm. Cô nghĩ một cách chua chát rằng không một ai trong đám người tình của cô lại bén được gót anh. Tại sao anh lại không thể dung hòa nổi tham vọng của anh và tình yêu của anh với cô? Cô bỗng ghen với những dấu hiệu say mê vô danh mà Scott đã dấy lên được ở trên đường anh đi qua. Cô hiểu rằng cô còn thiết đến anh chính là vì hiển nhiên không tránh khỏi số phận đã chỉ định phải đứng ở hàng đầu. Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh và nhìn anh đứng vào lúc chiếc xe hơi tiến vào Vieux Carré. Hơi ngạc nhiên - anh đã phải dọa cô để cô đi theo anh - anh nhìn lại cô. Và nụ cười của anh. Chiếc xe lượn một nửa vòng để đến đỗ ở trước bậc thềm tòa Royal Orléans. Mặc dù những tiếng la hét mừng rờ của đám người nghênh đón, Scott và Peggy không rời khỏi mắt nhau, hiểu rằng mọi sự vẫn còn có khả năng, tự giải thích với nhau, tự tha thứ cho nhau, tự hứa hẹn cùng nhau, thề bồi với nhau hàng trăm nghìn điều thầm lặng bằng những câu chữ ngu ngốc và cần thiết mà không bao giờ người ta dám thốt ra, những câu chữ không thể dùng đến môi thì thể hiện ở trong con mắt vậy. Một khoảnh khắc và mọi cái đều được nói hết, những cái đã từng không thể diễn đạt nổi.
Chính lúc đó, viên đạn thứ nhất làm vỡ tan tấm kính chắn gió.
Menelas bắt đầu sợ thật sự. Nếu Socrate không đến tìm chị! Chị ngồi lười nhác ở trên cát, lấy đầu ngón tay vẽ lên cát những hình vu vơ. Khi chị thấy chiếc máy bay lên thẳng biến mất, chị đã tưởng đây là một trò bịp chốc lát, tin chắc ông sẽ quay lại đưa chị đi. Nhưng im lặng nối tiếp im lặng, lo âu nối tiếp giận dữ, hoảng sợ, nối tiếp lo âu. Những ý nghĩ kỳ quái thoáng qua đầu chị, như những ý nghĩ chắc là sắp chết người ta vẫn có, những mảng quá khứ, những phòng nhạc đầy những người vỗ tay hoan hô chị, những bộ mặt đàn ông, bộ mặt người Mỹ đùa cợt đã làm cho chị phát hiện ra âm nhạc và bức tường nhỏ bằng đá khô khốc mà chị ngồi hàng giờ ở dưới bóng của nó, tại Corfou, khi chị muốn tự cách ly mình ra và tự làm cho chị dứt khoát với cô đơn, kẻ sống sót duy nhất của một loài người tuyệt diệu. Nhưng hồi ấy, khi nào chị đã có thể tự làm chị sợ hãi, chị chỉ cần vượt qua bức tường thì đã nhìn thấy căn nhà của chị và thế là nỗi ám ảnh ma quái liền tan biết mất.
Trên hòn đảo nhỏ này, không có tường lẫn nhà, cũng như người. Chị cô đơn như một người ở trong áo quan. Khi chị cảm thấy thần kinh nao núng, chị hét vang lên để thêm mạnh bạo, kết quả duy nhất là các con dê chạy xa ra ở trên các mỏm đá của chúng. Chị muốn vuốt ve chúng và đã đi đuổi theo chúng nhưng không sao lại gần nổi chúng trong vòng năm mươi mét, chân sứt sát ra ở trong đá. Có một lúc chị đã tựa vào vào một cây xương rồng to tướng trụi lá và suýt thì ngất xỉu. Dính vào thân cây là một cành khác xanh nhạt, sần sùi như vỏ cây, lởm chởm những cục những hòn. Ở đầu cái cành, hai con mắt bị che đi một nửa bởi một lớp mi dày sụp và được kéo dài ra bởi một cái lưỡi thanh và rẽ chạc: một con kỳ đà. Hốt hoảng, chị tránh đến gần những cây xương rồng mà mỗi cây hình như đều dùng làm ẩn náu của các gia đình nguyên vẹn những con kỳ đà trong đó có một số con dài đến hơn một mét. Chúng hòa lẫn hoàn toàn vào cái cây mang chúng đến nỗi thoạt nhìn thì không thể nào phát hiện ra được. Run rẩy, chị trở lại bãi biển lúc đầu xem ra hoang vắng mà bây giờ thì đầy những con cua kếch xù và nhút nhát. Nước quá trong hình như cũng đang rờn rợn lên run rẩy, chứng tỏ có một cuộc sống ngầm mãnh liệt ở bên dưới. Chị tưởng tượng ra những con cá lớn nuốt những con cá bé, luật vĩnh hằng và ghê sợ của thiên nhiên. Thế là chị khóc, biết rất rõ rằng chị không thể sống sót được qua hết một đêm tại cái thiên đường giả tạo này.
Một tiếng động rất khẽ kéo chị ra khỏi cơn thẫn thờ và làm cho tim chị đập lồng lên... Một tiếng động cơ ấm cúng và yên tâm, lớn lên rất nhanh. Chị bồn chồn dò tìm bầu trời, cho tới khi mắt chị đầm đìa nước mắt, nhìn ra một chấm đem đang lại gần, cái chấm mà chị không rời mắt khỏi, trừ phi để xem đồng hồ: chị đã sống trong cảnh hãi hùng hơn bốn tiếng rồi. Trong người chị phản ứng lại với nỗi sợ, một cơn hung hãn gây đang giằng co với cảm giác nhẹ nhõm. Chị chưa hiểu được ngay lúc đó: kỳ lạ, cái chấm đã tách ra làm hai phần chồng xếp lên nhau, trèo cưỡi lên nhau. Khi nhìn được rõ, Menelas đã phân biệt được ra hai phần này chính xác hơn. Phần dưới nhỏ hơn, trông thấy chị đã hiểu. Chiếc máy bay mang ở dưới bụng nó một khối đen ngòm to tướng lủng lẳng ở đầu một dây cáp. Bây giờ thì chị nhận ra Socrate và Jeff ở trong máy bay. Họ chắc cũng trông thấy chị. Mặc dù nỗi sợ còn lởn vởn, chị vẫn õng ẹo cảnh vẻ đến độ không làm một cử chỉ nào với họ hết, tuy trong bụng thì cồn cào muốn hét la, vỗ tay, múa may lên. Chị sắp tỏ cho họ thấy chị không phải là một người đàn bà mềm yếu, họ đến tìm chị sớm hay muộn hơn, chị đều dửng dưng, dẫu thế nào, ở chỗ này chị vẫn rất là thoải mái và chị có thể chẳng cần quái gì họ cả. Và chị bèn vờ chơi với những vỏ ốc, ngồi đàng hoàng trong một tư thế đã được nghiên cứu, hệt như thể chiếc máy bay lên thẳng kia không hề lượn ở trên đầu chị và kìa... trời đất, nó đang bay đi! Chị đứng vùng lên và hét. Trong tiếng nổ ầm ầm, nó lượn bay qua bãi biển không chậm lại. Cách xa tám mét, nó dừng lại ở độ cao mười mét và bắt đầu buông xuống, thong thả từng phân, từng phân một, cái đồ vật kỳ lạ nó mang ở bên sườn cho tới khi chạm đất. Chị đoán ra hơn là trông thấy rằng người ta đang thả một sợi dây xuống. Chị bắt đầu chạy như con điên khi chiếc máy bay rũ khỏi gánh nặng của nó, bật lao đi trong không và bay về hướng Bắc: cái này không thể có được, “anh” không thể làm như thế với chị được... Nghiến răng lại, chị tiếp tục chạy, cảm thấy những cơ bắp của chị đang phải chống chọi lại với một môi trường chất lỏng... Đến cách cái thùng đồ sộ năm mươi mét, chị dừng lại, sững sờ, tan nát: thằng đểu đã thả chiếc pi-a-nô của chị xuống! Chị bật ra một tiếng cười cáu kỉnh pha lẫn với nước mắt... Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới lạc loài ở một hòn đảo hoang vùng biển Caraïbes, một mình với chiếc Beechstein của mình. Vì chính là một chiếc Beechstein! Ở dưới chân đàn, một gói nhỏ đựng quần áo len, rượu vang, hoa quả và đồ hộp. Chị buồn nôn. Lảo đảo, chị vịn tay vào vỏ gỗ đào hoa tâm sẫm mày của chiếc đàn. Bởi phản xạ nhiều hơn là bởi lô-gích chị tháo sợi dây cáp bằng thép ở đuôi đàn ra, nâng nắp đàn lên và lướt tay trên mặt phím. Trong cõi mênh mông này, chúng buông ra một âm thanh hoàn toàn xa lạ gần như mảnh dẻ. Ở mặt cát, chị thấy cái phong bì, chị xé nó ra và đọc:
Gœthe đã sống sáu tháng biệt lập ở trên một hòn đảo để hiểu Spinoza, Menelas sẽ sống đàng hoàng ba, bốn ngày để đào sâu những tinh tế của Chopin. Chúc cô đơn tốt đẹp.
SOCRATE
Vừa khóc, “con báo” vừa lơ đãng bóc một quả chuối...
Slim phủ phục trước cửa sổ trong buồng văn phòng. Bia anh đã uống bây giờ ướt đẫm sơ-mi anh. Nỗi sợ làm thót ruột gan anh lại. Cứ phải nhìn chăm mãi vào cơn thủy triều đầu người kia, mắt anh đã xỏ lại anh, không chịu điều chỉnh, làm hiện lên những vạch lằng nhằng nhiều màu nhảy nhót ở trên một cái nền thình lình trở nên đen ngòm hay đỏ sẫm. Mồ hôi chẳng giải quyết được nó. Anh lau đến lần thứ bao nhiêu giọt nước lấm tấm mà lông mày anh không chặn giữ lại được nữa. Anh cố không nhìn ra bên ngoài và đảo tròng mắt nhiều lần về bên trái ngăn sắt đựng giấy tờ, ghế thép mạ kền, đồng hồ trên tường, rồi về bên phải - bàn giấy màu xám nhạt, một máy chữ cũ kỹ, hai chiếc ghế khác và một tấm áp phích nhỏ in hình một cô gái đẹp lộng lẫy, miệng ướt, ngắm một vẻ thèm thuồng xác thịt một chai Cô-ca Cô-la.
Anh đặt khẩu carabine xuống nền nhà phủ cao su màu cà phê sữa và vung tròn hai cánh tay. Sau đó, anh nhảy thật nhanh tại chỗ cho đến lúc chân anh hết bị kiến bò. Bốn giờ chiều... Bây giờ là tính từng giây. Anh lại phủ phục trước chỗ quan sát. Anh nhìn thông thống rõ đại lộ mà xe Baltimore sẽ xuất hiện ở đó. Anh đã biết rõ ở trong đầu những chặng đi của Baltimore, ngồi vào những tư thế khác nhau, nghiên cứu mọi góc bắn, cố tập trung tinh thần vào việc anh đang phải làm để khỏi phải nghĩ đến cái ý ám ảnh kia. Annie và các con anh ở trong tay bọn đểu, muốn gì rồi chúng cũng sẽ giết mà thôi. Qua kính ngắm của khẩu súng, anh nhằm riêng từng khuôn mặt ở trong cái đám người xô đẩy kia, hy vọng nhận ra cái mõm khốn kiếp của tên đã gặp anh mà nổ cho nó một phát vỡ toang vào giữa hai con mắt nó.
Khi đến văn phòng, anh cảm thấy người tê liệt, không thể quyết định được điều gì. Không ai có thể giúp anh được. Đã quá muộn rồi, không gọi được cho Trendy để báo cho ông biết chuyện vừa xảy ra. Mà có báo thì ông ta làm được gì chứ? Ông ta sẽ nói thế nào? Anh đã được chi tiền để anh làm ngược lại điều mà anh được yêu cầu hành động. Anh muốn quyết định thế nào cũng đã sa bẫy rồi. Nếu anh giết chết Baltimore, có viện cớ vụng về hay gì nữa, Trendy cũng chẳng tha anh, anh biết: người ta sẽ thịt anh. Nếu anh bắn trượt, thì bọn kia sẽ tàn sát vợ con anh. Anh chẳng biết ra sao nữa...
Có tiếng ê a trên quãng đường, Slim cứng người lại. Ở dưới kia, đi với tốc độ chậm, đoàn người, xe gồm nhiều mô-tô mở đường cho một đoàn xe hơi hình như đang lái đưa đến cho anh một chiếc xe dài ngoằng, bỏ mui, trong đó anh nhận ra hai hình người đứng vẫy tay chào. Anh đưa súng lên, báng súng khớp lẳn vào vai, má ướt đẫm mồ hôi tỳ lên kim loại âm ấm.
Anh chỉnh bộ ngắm và lần lượt nhìn trong kính ngắm mặt của Scott và Peggy. Ngay ở khoảng cách này, nếu anh bắn thì sẽ không trượt một người nào. Bây giờ, những chiếc mô-tô đã vào quảng trường. Slim không rời mũi súng ra khỏi chiếc xe của vị Tổng thống tương lai nữa. Anh thấy nó mớm một vòng lượn rộng để đến đỗ ở trước tòa Royal Orléans. Ông Thị trưởng đã xuống những bậc tam cấp đầu tiên để đi ra đón các vị khách. Còn ba mét nữa thì chiếc Cadillac đỗ lại. Lúc đó, Slim thấy Scott và Peggy nhìn nhau rất lâu, tựa hồ chỉ còn có riêng họ trong giây phút ấy. Trong ống kính thu gần, anh thấy họ rất gần như thể đứng ngay sát cạnh anh. Đều trang trọng trầm lặng, cả hai đang kể bằng mắt cho nhau một câu chuyện tình. Đúng, có như thế, họ đang nói với nhau một chuyện câm lặng, một câu chuyện tình, người chồng và người vợ, trẻ, giàu, bất khả diệt, vạn năng...
- Annie... Annie... - Slim khàn khàn gọi.
Gần như không nghĩ đến ngón tay anh vuốt hơi mạnh vào cò súng, bóp rất khẽ nó, có thể là một ly, theo chiều ngang.
Viên đạn bắn đi phá tan vụn tấm kích chắn gió.
- Annie... Annie... Bọn khốn nạn!
Slim đè lên cò súng. Ở điểm ngắm là đầu Scott, mà sau phát súng thứ nhất vẻ mặt lập tức biến sang thành kinh ngạc không tin. Trán Baltimore loang đỏ và Slim nhìn rõ thấy máu vọt ra từ vết thương đáng sợ. Rồi Baltimore từ từ khuỵu xuống, trong khi Peggy há to miệng kêu lên một tiếng mênh mông và Slim không nghe thấy. Cô nhảy xuống ôm lấy Scott, mắt dán vào cái đầu vỡ toang. Slim đứng vùng dậy, tháo súng rất nhanh, vùi nó vào trong một cái túi thể thao, một thứ bao bằng chất dẻo dùng để đựng đồ lề đánh côn cầu. Anh mở cửa văn phòng, đi với dáng bình thường ở trong hành lang lúc đó đang chạy nháo lên những nhân viên làm việc, nhưng không một ai thiết nhìn đến anh cả. Anh đi vào cầu thang dành riêng cho tạp dịch qua tầng trệt rồi tụt xuống tầng hầm. Anh nhớ hoàn toàn ở trong đầu bình diện các căn hầm. Vượt qua ba cái cửa nữa, anh sẽ đến tòa nhà cao tầng mở ra phố Bourbon. Trendy đã giao cho anh ba chiếc chìa để mở ba cái cửa, chúng loẻng xoẻng kêu ở trong túi anh và chỉ căn cứ vào hình nổi của chúng chạm vào đùi anh, anh cũng nhận ra được cái nào mở cánh cửa nào...
Từ nay, Annie và đám trẻ con đã có thể có một may mắn nhỏ bé là được thoát nạn. Còn anh, vĩnh viễn anh sẽ là người bị săn lùng, kết án. Dù anh ở đâu, dù anh làm gì, dù anh đi đâu, anh sẽ phải ở trong trạng thái báo động, ngủ một mắt, ăn không ngon, sống với nỗi sợ trong lòng. Nhưng, anh đã quyết định không nhượng bộ việc lấy vợ con ra ép anh, anh đã không muốn giết Baltimore. Cho đến tận giây phút cuối cùng. Chính vì thấy hai vợ chồng họ yêu nhau mà ngón tay anh đã co lại, trở thành độc lập tự trị với người anh, hành động thay cho anh, thần kinh của anh đã trả đũa lại với ý chí của anh.
Ở đầu dãy hành lang mênh mông, anh trông thấy cánh cửa thứ nhất. Anh tháo chiếc túi đựng khẩu carabine, ném nó qua cửa một căn hầm. Anh vừa đi rảo vừa lấy ở trong túi ra chiếc chìa số một. Anh tra nó vào ổ khóa: không đúng... anh thử cái thứ hai: nó cũng không vào lọt. Anh giơ cánh tay gạt mồ hôi đang chảy xuống mắt anh và thử chiếc thứ ba vào trong ổ: không ăn thua!...
Không chiếc nào đúng với ổ khóa... người ta bỏ mặc xác anh, anh bị chẹt như một con chuột! Anh quay lại và chạy như một người điên trong dãy hành lang ác mộng này, sẵn sàng đối đầu bất cứ lúc này với một tên giết người chịu trách nhiệm hạ thủ anh. Nếu Trendy ngăn không cho anh chạy trốn thì chắc chắn không phải là để cho anh sống. Anh tự rủa thầm đã tin hắn và tuân theo lệnh hắn: tại sao anh lại vứt khẩu súng đi nhanh thế? Anh lại chạy vội. Cơ may duy nhất của anh là đến được chỗ xuất phát của anh trước khi họ có thể tổ chức lại. Nếu họ chờ anh ở trên ấy, anh vẫn có khả năng lọt thoát nhờ sự rối loạn và hoảng sợ. Anh ra đến chân cầu thang, leo bốn bậc một và lên tầng trệt đầy kín những người đang la ó.
- Ê kìa... Anh đi đâu?
Một hàng dây cảnh sát chắn cửa ra vào. Xuẩn ngốc, Slim quay phắt người để lại trở về cái cầu thang anh vừa mới rời khỏi - nhưng anh hiểu rằng nó dẫn tới lối cụt. Nhiều người mặc thường phục chắn anh lại. Một người trong bọn móc lấy cánh tay anh. Tuyệt vọng, Slim cố gỡ ra. Hai người khác nhảy bổ vào người anh...
- Hắn đấy!
Một chùm cảnh sát nhào đến anh. Bị giữ chặt, tay bẻ quặt ra sau lưng, anh đi vài bước, người cúi xuống bốn mươi lăm độ, bị đẩy, kéo, không còn biết thế nào nữa, hoảng loạn, mê mẩn, áo sơ-mi rách bươm, bị đánh đập túi bụi. Rồi nhận một cú điện giật đáng sợ, anh cứng người lại: giữa những bộ mặt quay cuồng trong một điệu nhảy điên loạn, anh nhìn thấy Trendy hình như đang đẩy một người lại phía anh. Mắt Slim liếc vào cánh tay phải người này: không có gì hết. Cái chết đã ra từ bàn tay trái. Ba viên đạn tập trung nện vào bên dưới dạ dày.
- Thằng khốn!... Thằng khốn!... Nó đã ám sát Tổng thống tương lai.
Tất cả các bộ mặt căm hờn bỗng nhào ụp vào một vầng mặt trời trắng lóa. Trong khoảng khắc cuối cùng của ý thức, Slim Scobb trông thấy người giết anh đang chen lách lấy một lối đi trong đám đông rồi biến mất.
Khi Jeff bay lên cao, sau việc đặt chiếc pi-a-nô xuống cát, Socrate có một thoáng ân hận: Bài học phải chăng là quá gay gắt với Menelas? Ông thấy cô chạy, hình người mỏng manh, tái nhợt và nhỏ nhoi trên doi cát đen, nơi ông đã quyết định để cho cô nằm bẹp lại tám ngày rồi mới đến đón cô. Ông suýt bảo Jeff quay lại và chấm dứt trò đùa. Nhưng Jeff đã có một câu tai hại:
- Ông chủ...?
Anh nhìn S.S với một vẻ trách móc, gần như cầu xin.
- Sao? Cái gì - Socrate sủa.
Lập tức Socrate cứng rắn lại, quyết chơi đến cùng vai người bị làm nhục.
- Cậu chõ vào làm cái gì? Lái! Có thế thôi!
Jeff đau khổ gật đầu. Socrate cau có và cố không nghĩ đến việc ông vừa mới làm. Và nếu chị ốm? Và nếu chị tự sát? Đó là một mối nguy có thể xảy ra. Cần phải cho chị thấy ai là chủ! Chị đã làm nhục ông hai lần ở trước đám nhân viên của ông, hai lần, quá nhiều!
- Ông chủ!
Bực tức, Socrate tự xét thấy đuổi việc cái thằng ngu ngốc tỏ ra cần mẫn này thì quá đáng. Nhưng một cái gì ở trong giọng Jeff đã nói với ông là anh ta vừa biết được một cái tin quan trọng. Anh đeo ở tai những máy nghe vô tuyến điện. Anh tháo chúng ra và đưa cho Socrate. Qua tiếng động cơ, ông nghe thấy một tiếng nói giọng mũi và xúc động loan báo đi một sự kiện không thể ngờ tới: người ta vừa ám sát Scott Baltimore! Người phát thanh viên thuật rõ lại bằng một giọng nhát gừng vụ ám sát đã diễn ra như thế nào. Socrate giật những máy nghe ra:
- Cậu bắt được từ đâu?
- Miami.
- Quay lại!
- Về tàu?
- Về đảo!
Jeff lượn một vòng lướt dài rồi quay mũi về hướng nam. Mười phút sau, họ đã lại ở trên hòn đảo. Socrate trông thấy Menelas nhỏ nhoi, như bị cái khối đàn pi-a-nô đè gí xuống. Chị vung rộng tay lên trời. Một cách nghịch lý ông cảm thấy một làn sóng trìu mến tràn ngập người ông. Khi máy bay đã xuống cách chị năm mươi mét, chị lao vội tới để leo lên. Socrate chìa tay ra cho chị. Menelas không hề ngó đến chiếc Beechstein mà người ta để lại đó. Ông thấy chị đã khỏe, chị vẫn đang tự kềm chế để không khóc nữa. Tuy trời nóng nhưng chị hình như lại rét, ngồi co ro trên ghế với những cử chỉ cằn cỗi và sợ sệt mà những người sống sót sau những tai họa lớn vẫn thường có. Chị không nói một lời nào, ông cũng vậy. Đến một lúc, không nhìn ông, Menelas cầm lấy tay ông và bóp nhẹ. Ông bóp trả lại rồi nói dịu dàng:
- Người ta vừa ám sát Scott Baltimore.
Chỉ có thế! Về đến du thuyền, Socrate thảo ngay một bức điện gửi Peggy Baltimore:
Lay động bởi tin kinh hoàng. Hết lòng hết sức nghĩ đến chị. Bất kỳ việc gì, bất kỳ ở đâu, sẵn sàng rất hèn mọn để chị khiến bảo - Socrate.
Hai giờ sau, trong khi ông suy nghĩ, ông đã gặp cái chấn động của đời ông! Kirillis mang đến cho ông bức điện trả lời!
Nó được ký “Peggy” và ông đã phải đọc nó những ba lần, vừa đọc vừa khẽ run run:
Cảm ơn. Cảm thấy bơ vơ và cô đơn kinh khủng. Sẽ gặp anh trong tang lễ.
Chú thích:
[1] [2] Tiếng Anh. Cả hai câu có nghĩa là: “Chúng tôi muốn ông làm Tổng thống”.