Phần Thứ Tư - Chương 29
Bây giờ hãy nhìn hẳn vào mặt tôi... Mắt ông trở nên nặng... nặng... Chân ông nặng một tấn... Tay ông nặng... nặng... cực kỳ nặng... Cả người ông nặng... trở thành nặng... nặng... Ông muốn nhắm mắt vì nó nặng... Quá nặng đối với mi mắt ông... Nhưng hãy cưỡng lại đi... Chưa nhắm mắt... Cố giữ cho mắt mở... Nhưng mi mắt ông đã nặng như chì... Ông có chì ở trên mi mắt... Ông sắp ngủ... ngủ... Được rồi... Mi mắt ông nặng như chì đang nhắm lại... Ông không thể nào lại không ngủ được... không thể nào được... Mắt ông đã nhắm... Mi mắt ông díp lại vào nhau... Đừng động đậy nữa! Ông không mở được mi mắt ra nếu tôi chưa ra lệnh!... Bây giờ, ông sắp đứng dậy ra ngồi xuống cái ghế kia...
- Tôi vẫn phải nhắm mắt chứ?
Ông thầy thuốc thở dài bực dọc:
- Ông nghe đây... Ông không giúp được tôi là bao!
Tất cả trong người khách này làm cho ông cáu kỉnh. Trước hết, không có tên tuổi, điều này đi ngược lại với những quy tắc nghề nghiệp yêu cầu mỗi người bệnh phải xưng danh và cho địa chỉ. Có điều, gã này có phải là một người bệnh không đây? Trước đây mười hôm, bác sĩ Schwobb đã nhận được dây nói của một bạn đồng nghiệp trứ danh, giáo sư Herbert, một trong mấy nhà tâm mạch học hiếm hoi của New York, có bệnh viện riêng ở trên gác tại đại lộ số 5.
- Tôi có một người bạn muốn đi vào những bí mật của thôi miên, anh có thể giúp ông ta sáng tỏ được không?
Phân vân, Schwobb đã toan trả lời rằng ông không dạy học thì Herbert nói thêm:
- Dĩ nhiên tôi biết thì giờ của anh quý báu lắm. Người bạn tôi đánh giá mỗi buổi nghe anh tới năm trăm đô-la. Nếu anh thấy còn ít thì anh cứ nói, đừng ngại: Ông ta sẵn sàng trả bất cứ cái gì để được hưởng những lời khuyên của anh.
Sững người vì món tiền lớn, Schwobb ấp úng:
- Nhưng... thưa giáo sư... Bạn anh có phải là thầy thuốc không?
Herbert lúc cúc cười vui vẻ:
- Bạn thân mến, nếu ông ta là thầy thuốc thì anh có nghĩ rằng liệu ông sẽ đủ lực để trả cho anh ngần ấy tiền được không?
Hai người thỏa thuận một cuộc gặp cho “người bạn” bí mật, và từ hôm ấy, cái người thấp lùn mặc đồ alpaga đen, diện ngất trời đã đến rất đúng hẹn vào buồng bác sĩ, hồi mười giờ sáng. Ngay từ buổi đầu, Schwobb đã chủ tâm làm sáng tỏ vấn đề:
- Thôi miên là một phương pháp trị liệu và như vậy nó rất nguy hiểm. Trước khi bắt đầu bất cứ cái gì, tôi muốn biết ông định dùng các hiểu biết mà ông muốn lãnh hội kia vào việc gì đã.
Người kia đã trả lời rất đơn giản:
- Đó là cho một người đàn bà.
- Ông muốn ông thôi miên cho một người đàn bà?
- Không hề... Tôi muốn quyến rũ một người đàn bà bằng thôi miên.
Schwobb cảm thấy tay mình rụng ra khỏi người:
- Nhưng, thưa ông...
Ông muốn nói rằng ông không phải là một chuyên gia của mục trao đổi tình cảm ở trên báo mà là một thầy thuốc chữa bệnh thì ông Smith - dẫu sao đó là cái tên Herbert đã cho ông biết - không để cho ông có thì giờ làm việc đó:
- Có thể ông không bằng lòng về tiền thù lao? Giáo sư Herbert đã nói với tôi là mỗi buổi một nghìn đô-la?
Bị luận cứ không thể đánh bại này đánh bại, Schwobb đáp lại:
- Rất tốt, chúng ta bắt đầu ngay lập tức!
Muốn sao thì tiền bạc cũng đâu có chạy rông ngoài phố, và ngoài các nhà phẫu thuật thẩm mỹ và các nhà tâm mạch học cao cấp ra, ai có thể khoe rằng mình đã chữa bệnh với những giá tiền như thế? Bây giờ ông gần như tiếc là đã nhận cái nguồn của cải lớn lao ấy. Để cho người khách của ông tiêu hóa được hoàn toàn thực chất của thôi miên, Schwobb đã nhiều lần thử làm cho ông ta ngủ: không ăn thua! Toát ra từ người ông ta một sức mạnh khó lòng chấp nhận được, đã nhanh chóng tỏ ra cho người thầy thuốc thấy rằng khách của ông cưỡng chống lại mọi hình thức thuyết phục: chưa một lực nào ông đã có thể gây ra được một chút chơm chớm nhập đồng nhỏ nhặt nhất. Hình như có một người thứ hai thức ở trong ông ta, hỗ trợ cho người thứ nhất, mặc dù rõ ràng là ông ta thật lòng muốn tham gia cuộc thí nghiệm. Schwobb đã thoáng nghĩ rằng ông này là một chuyên gia, rằng bạn đồng nghiệp của ông, Herbert, đã úm ông, đùa ác ông. Nhưng đùa với cái giá tiền kia à?... Hết mỗi buổi, người học trò đưa cho thầy dạy mình một tờ một nghìn đô-la gấp kín đáo trong lòng bàn tay. Hôm nay, tờ giấy bạc đó, Schwobb không thể nhận được nữa. Sau tám lần thử, uổng công, ông quyết định thú nhận thật thà thất bại của ông:
- Ông hãy nghe tôi... Tôi cần nói với ông... Tôi xin thoái thác.
Smith ngước hai con mắt ngạc nhiên lên nhìn ông:
- Tại sao?
- Tôi không có một quyền lực nào cả đối với ông.
- Nhưng, thưa bác sĩ... ông đã lật ngược vai trò. Tôi đến đây không phải để ông làm cho tôi ngủ - mà để ông dạy cho tôi làm người khác ngủ. Tóm lại... người đàn bà kia... tôi còn cần bao nhiêu bài học để đạt tới kết quả ấy?
Schwobb làm một cử chỉ bất lực:
- Nói riêng với nhau, thưa ông... Smith... Ông có nghĩ rằng ông thật sự phải cần đến sự giúp đỡ của thôi miên để quyến rũ bất kỳ ai không?
- Thưa bác sĩ, nếu không thế thì tôi ở đây làm gì?
Schwobb dặng hắng:
- Nhưng ông có một sức mạnh bên trong rất đáng kể.
- Trong vài trường hợp, tạm nói là... nghề nghiệp thì có thể. Nhưng đời sống riêng của tôi thì...
Ông bác sĩ thoáng mỉm cười: người bệnh của ông có vẻ không hiểu rằng sự phong phú của đời sống riêng hoàn toàn lệ thuộc vào của cải. Sao người ta có thể hùng mạnh đến thế và mất thì giờ cho những trò con nít như vậy được cơ chứ? Bằng một giọng dịu dàng:
- Nếu như tôi hiểu đúng thì ông muốn bắt buộc một người đàn bà yêu ông bằng thôi miên phải không?
- Ta hãy đừng mơ ước xa! Điều tôi trông đợi ở ông là ông cho cái nhìn của tôi một cái gì đó bắt buộc chị ấy phải ngó đến tôi, phải để con mắt vào tôi. Tất cả yêu cầu của tôi là thế thôi. Phần còn lại tự tôi làm lấy.
Schwobb đắm chìm trong im lặng. Nỗi hoang mang thú nhận ra này đã làm cho ông vững vàng, để trả lại cho ông một phần lòng tự tin ông bị mất đi trong khi tiếp xúc với người học trò kỳ dị này. Bằng một giọng kiên định hơn, ông nói:
- Được lắm! Nào, chúng ta sẽ đối phó với cái cấp bách nhất! Tôi sẽ cho ông một vài cách tủ khiến ông làm chủ được tình thế...
Học trò giơ một ngón tay thắc mắc lên. Đang bay bổng thì bị cắt ngang, Schwobb đành phải ngưng lại:
- Dạ? Tôi nghe ông đây... - Ông khó chịu nói.
- Ông chớ quên rằng nếu chị ấy không nhìn tôi...
- Tôi biết... tôi biết... Rút cục té ra ông chưa lên sáu tuổi. Có quá nhiều cái để làm cho người khác chú ý đến mình, ông ạ.
- Tôi đã cầu khẩn sự chú ý của chị ấy.
- Thôi! Ông biết rất rõ là ông chưa hề thử bao giờ hết. Ông đừng bảo tôi rằng ông đã đi qua mặt chị ấy với một nải chuối ở trên đầu rồi mà chị ấy vẫn không nhìn đến ông đấy nhé!
Schwobb lúc cúc cười một mình về câu pha trò của ông: người kia vẫn lạnh như đá hoa cương:
- Bạn thân mến, nghe này, tôi chắc rồi ông sẽ chẳng phải mất công nhiều đến thế đâu. Tự nó sẽ ổn thôi. Không phải chỉ con mắt mới quan trọng, còn tiếng nói, âm điệu, cử chỉ! Giữa đàn ông với nhau thật thà hỏi ông, ông trông đợi ở chị ấy cái gì nào? Ông muốn lấy chị ấy?
Socrate cười khẩy, tỉnh táo:
- Không, không bao giờ có ai lấy chị ta đâu...
- Có lẽ ông muốn chị ta là người tình của ông?
- Cũng không. Tôi không yêu cầu nhiều đến thế... Một bạn gái, chỉ là một người bạn gái thôi.
Khó chịu một cách kín đáo, Schwobb bĩu môi:
- Tôi không muốn tọc mạch, nhưng... ông có vấn đề về mặt tính dục không?
Satrapoulos phá lên cười, không giữ gìn:
- Không, thưa bác sĩ, không!... Tôi xin lỗi... Tôi nghĩ là bác sĩ chưa hiểu được...
Tại sao ông lại đi giải thích với ông ta rằng ông có ý muốn ghê gớm chinh phục người đàn bà nổi tiếng nhất nước Mỹ! Và làm thế nào cho ông ta nuốt trôi được rằng cái người trong cuộc ấy cứ khiến cho ông chân tay ngay đuỗn ra tựa như chỉ riêng ý nghĩ làm tình với chị ấy thôi cũng đã là một sự loạn luân mất rồi. Phải, đúng như vậy đó! Ông không thể không ngượng ngùng mà tưởng tượng ra rằng thần tượng của ông lại có thể đi xuống khỏi bệ thờ để đến nằm dài ở bên cạnh ông được. Khi hình ảnh đó vừa chớm đến, ông đã phải cố hết sức xua đẩy nó đi, ấy vậy mà, dẫu thế, ông vẫn bị chìm vào trong một cảm giác mãnh liệt là ông đã phạm tội. Đôi chút tựa hồ như người ta đã đề nghị ông ngủ với chính mẹ ông vậy.
Nhưng tại sao? Cục cứt! Tại sao?
Anh ta, Fast, đã thay đổi nhiều. Lena không quá màng đào sâu xem thay đổi ở cái gì, vì sự biến hóa này có phần không thú vị đối với cô. Chàng hip-pi hung dữ mà cô biết năm năm trước đây vẫn đáng ngại và huy hoàng như ngày xưa. Có điều, các bận tâm của anh không giống như ngày trước nữa. Bây giờ, anh nghĩ đến tiền không phải vì anh không có, điều thời xưa anh từng thoải mái chịu đựng, mà là anh bỗng phát hiện ra ở anh một ham muốn dữ dội có nhiều tiền để anh lao vào những cuộc tiêu pha phung phí điên rồ. Nhờ Lena - cô nuôi ấp, giới thiệu và áp đặt anh ra - các bức tranh của Fast đã đến nằm trong nhiều nhà bảo tàng và là niềm kiêu hãnh của những nhà sưu tầm tiên tiến. Thật ra chữ “tranh” không chính xác. Fast đã làm cho sơn dầu nổ vỡ tóe loe. Anh đã giật mìn phá tan đồ họa và màu sắc, hai bầu vú nhão kia, bằng cách đem vào cho chúng cái chiều thứ ba nổi tiếng, cái mà các người vẽ cặm cụi của quá khứ, chẳng hạn Piero Della Francesca, chỉ có thể đưa được vào trong tác phẩm của họ nhờ cái mưu mẹo thảm hại: luật xa gần. Fast, anh ta đã thật sự mang lại cho nghệ thuật của mọi thời đại cái yếu tố mà do nó thiếu nên nó không có được sinh khí; chiều sâu. Không có chuyện đem tranh ảnh treo lên tường mà là phải cho chúng chiếm cả một không gian và một thể tích tại một nơi ưu tiên: Ở New York triển lãm đầu tay của anh đã làm cho tất cả các nhà mỹ học sướng ngây sướng ngất. Trong một gian phòng được ánh sáng xanh nhạt soi chiếu mờ mờ, anh đã đặt một chiếc giường sắt cũ, đệm bụt toang được thu hồi ở trong bãi trút rác công cộng tại Istanbul. Trên giường, một tấm khăn trải giường nhàu nát và bị ố bẩn bởi các dấu vết đáng ngờ. Ở trong những dấu vết đó, một tia máu khô nâu... nhưng không phải bạ máu nào cũng được. Sách giới thiệu đã nói rõ trong lời miêu tả lòng thòng con cà con kê: Máu này có một lịch sử đau đớn: đó là máu tháng của thiếu phụ gắn liền với đời tác giả, nhưng vì một sự chiếu cố rất dễ hiểu về tính e thẹn, tác giả đã từ chối nêu tên chị ra. Toàn bộ giường ố bẩn và máu tháng, được mang tên là Hết cuộc. Giới phê bình được nhắc nhở, chỉ còn có thể khâm phục. Một trong những đại diện nổi tiếng nhất của giới sợ người khác nhanh chân nhanh mồm hơn, thậm chí đã viết: Fast, con người lạ mặt đó còn đi xa hơn Rembrandt.
Được phóng ra nổi như thế, Fast đã vẽ liên lu liền lù, quét sạch những sự do dự cuối cùng bằng một bố cục kinh hồn: trong một cái cốc của Murano hình chiếc mỏ chim, hàng trăm mẫu đầu ngón tay. Đầu đề: Những người đàn bà tôi không yêu và đầu đề nhỏ: Unguibis và rostro. Lena đã nhanh chóng bị thành công của người tình kiêm người được che chở của cô vất bỏ lại ở đằng sau. Đôi khi anh gặp cô ở ở New York; tại đây, anh đã biến thành xưởng vẽ một gian nhà kho mênh mông của bến tàu, mua lại, bởi Lena, của một công ty hàng hải với giá cắt cổ. Khi cô ở châu Âu, cô gọi dây nói cho anh vô hồi kỳ trận, van xin anh đến gặp cô, gửi cho anh những tấm vé máy bay đi Paris. Trong ngôi nhà ở phố Chuồng Chim Trĩ cô đã giữ lại sau khi cắt đứt với Marc, la liệt những tác phẩm thứ yếu mà cô đã giật ra được ngay từ tay bậc thiên tài của cô bằng hàng triệu đô-la một - Fast cho rằng muốn yêu một sáng tạo thì còn phải chi cho nó rất đắt.
Rõ ràng Lena đã chi rất đắt tất cả những gì của anh đưa ra. Việc cô vừa nhất kiến đã phải lòng mê mệt ngay người trẻ tuổi này đã bị phạt vạ bằng hai cuộc ly hôn, trong đó ít nhất một vụ, do tốc độ nhanh chóng của nó, đã nổi lên thành một vụ cổ điển ở trong những biên niên sử của cảnh chia lìa. Sau khi rời Mortimer và từ bỏ danh tước quận chúa Sunderland của cô, Lena liền thấy mình đã gọn lỏn ở trong tay của người anh rể rồi, không có quá độ. Thất vọng, cô đã nhận lời mời của ông đến chiếc Vagrant ở Portofino. Ngay hôm sau ngày cô đến, “Con yêu râu xanh” đã gặp cô, tìm thấy cô ở trong buồng cô và chiếm cô như một thằng thô bạo chờ đã quá lâu. Bị hái non, - nếu như người ta có thể nói như thế - Lena chẳng thèm muốn gì hết nữa, nếu không là để mặc cho các biến cố xoay vần. Để chọc tức chị gái cũng như để khiêu khích Socrate, hoặc cho Mortimer thấy rằng ông được thế chân nhanh đến thế, cô đã nhận lời đề nghị của Herman vẫn giữ nguyên ý kiến: cưới cô, Kallenberg đã cho làm nhanh cái thủ tục mà nhờ chúng ông cho Irène nằm khàn và ông thì thành ra chồng của Lena. Việc này có hai cái lợi cho ông: ông đổi một người vợ cũ lấy một người vợ mới mà không phải đổi mẹ vợ vì chuyện đó - điều đã thu xếp các công việc làm ăn của ông được tốt đẹp ở nhiều phương diện. Ngoài ra, tính hợm hĩnh của ông được thỏa mãn: ông xơi vợ của Socrate, kẻ thù truyền kiếp của ông.
Do thói thích hành hạ làm khổ người khác, ông đòi cho bằng được hôn lễ phải tiến hành ở khu nhà ông đã từ chối mua cho Irène, nơi Irène chỉ được biết tường tận có cái hố phân mà thôi.
Ngày cưới đã đến. Trước bậc thềm tam cấp của lâu đài, một cuộc triển lãm đa dạng những xe hơi sang trọng nhất thế giới. Một trăm vị khách, những bạn “thân thiết” tham dự buổi lễ mà Kallenberg đã muốn cho nó một tính cách lành hiền và thôn dã. Trong bữa ăn, “Con yêu râu xanh” luôn luôn cúi vào người vợ mới và hôn cô với những điệu bộ của người sở hữu hãnh tiến, cốt để không còn ai lạ gì chuyện đó nữa. Có một lúc ông lùa lên trên đầu gối cô một hộp da màu đen. Cô mở nó ra. Nó đựng một vật trang sức khác thường bằng kim cương, vật mà vua Louis 15 từng cho Marie Leczinska để cảm ơn bà đã tặng cho ông một đứa con thứ mười.
- Em thích nó không? - Herman hỏi.
- Đeo vào cổ cho cô ấy! - Vài người khách kêu to.
Lena đeo nó vào. Có những tiếng trầm trồ khâm phục ở trong gian phòng rộng lớn và Kallenberg hiểu rằng ông đã dùng đích đáng đồng tiền. Rồi, trong có mười giây, xảy ra sự kiện sẽ biến cái không khí cuồng hoan tinh tế và có phần kín đáo này thành một nổ vỡ đáng kinh ngạc.
Vào chính lúc “Con yêu râu xanh” sắp uống cạn, cốc rượu của Lena đã hết, ông ra hiệu cho một người hầu đi lại, một bình rượu bordeaux lâu năm trong tay. Khi người ra rót rượu cho cô, tình cờ Lena ngước mắt lên và nhận thấy chấn động của đời cô: trước mắt cô, ở phía bên kia bàn, đẹp như một ông hoàng, và mặc một bộ chế phục của gia nhân, Fast! Tự tin, một nụ cười giễu cợt phảng phất trên môi, anh móc chặt lấy con mắt cô. Bị mê hoặc, mắt dán vào hai con mắt xanh dị thường kia. Lena nghĩ cô sắp nôn hay ngất đi! Tim cô đập trong ngực như một cỗ máy nhiều phân khối ở trong cái khung quá mong manh của một số chiếc xe cà khổ. Trong một giây, đầu cô đầy những ý nghĩ điên rồ: cô đang làm gì ở đây? À phải, cô đang lấy chồng!... Lấy ai?... Cô không biết nữa... Tại sao... Cô cũng không hay... Và anh, người mà cô yêu, làm sao anh lại ở đây? Những dòng điện chạy từ ngón chân cô lên khắp người cô. Fast!... Fast!... Cơn thèm dữ dội của cô đối với anh mạnh đến nỗi, một cách nghịch lý, cô lại thăng thoát ra khỏi nó, xa vắng với tất cả, xa vắng ra chốn khác, ra hàng nghìn năm ánh sáng, bị cuốn đưa đi bởi cái dòng điện từ đang buộc cô vững chắc như một sợi dây cáp vào con mắt kia.
- Váy áo của cô đẹp làm sao! - Người ngồi bên trái cô trầm trồ. Váy áo của cô? Váy áo nào? Cô cảm thấy cô hoàn toàn trần truồng, thấu suốt trong con mắt của Fast và mong muốn được là như thế. Cô thấy anh kín đáo ra hiệu với cô, mọi người, trừ cô, không thể nhận ra. Sau đó, anh nói hai ba tiếng với một người đầu bếp đang nhún vai với một vẻ khó chịu và phật ý. Rồi không quay lại, anh đi ra ngoài.
-... Ở Capri, Acapulco, Hương Cảng, không kể là...
- Hử...? Cái gì chứ?
- Anh hỏi em thích tới đây chúng ta đi du lịch ở chỗ nào? Em đang nghĩ gì thế?
Herman soi mói nhìn cô chằm chằm... Không nói dối, cô đáp:
- Em nghĩ là em sắp hạnh phúc... Em xin lỗi một lát nhé!
Cô dời ghế và đi ra cửa, phân phát như máy những nụ cười chẳng gửi gắm vào ai. Các người hầu dạt tránh ra trên đường cô đi qua. Đến bậc thềm tam cấp, cô nhìn thấy Fast hình như đang chờ cô, anh rẽ vào góc tường và biến vào dãy nhà đày tớ! Trời xám và thấp, không một bóng người. Cô đi theo anh. Đến chỗ Fast vừa ở đó mấy giây trước đây, cô nhận ra chỗ cô đang đứng và không tìm thấy anh ở đâu. Cô nghe thấy một tiếng kẹt mở và đoán ra hơn là trông thấy hình người ở trong khung cửa một chuồng ngựa nhỏ bên trong nhốt các ngựa cái và những ngựa con của chúng. Cô nâng vạt váy lên và đi tới. Cô đến trước cái cửa, rụt rè đẩy nó...
- Fast?!... Fast?...
Có tiếng ngựa thở phì phì và tiếng cọ chân xuống đất. Tối quá cô không nhận ra được phương hướng. Nhiều lắm cô chỉ phân biệt được lờ mờ những ô nhốt ngựa...
Cô nhắc lại, gấp bội hơn:
- Fast...
Và suýt hét lên. Hai cánh tay ở phía sau ôm lấy người cô và hai bàn tay của Fast chẳng úp mở bóp ngay hai vú cô. Cô muốn cưỡng lại và vờ vùng vằng:
- Fast!... Fast!...
Một bàn tay buông vú cô ra, đưa ngược lên mặt cô và đặt vào miệng cô:
- Suỵt!
- Như...ng...
- Suỵt!
Cô muốn nói với anh, hỏi anh nhờ phép lạ nào mà có mặt được ở trong bữa ăn mừng hôn lễ của cô, tại sao anh không cho cô biết tin gì sau cái cảnh đáng ghi nhớ trong đó cô thấy anh thực tế là bị đè bẹp ở dưới người Mortimer. Cô muốn nói với anh rằng cô đã nghĩ đến anh, cô đã cầu nguyện để được gặp lại anh, rằng mỗi lần Kallenberg ngủ với cô, cô lại nghĩ đến anh và suýt nữa thì gọi tên anh lên. Nhưng Fast không nới tay. Cô làm một động tác để quay người lại. Thình lình hai mặt người chạm nhau. Từ từ anh cho ngón tay trượt ra khỏi miệng Lena, nhưng mỗi chỗ da được giải phóng lập tức lại bị chiếm giữ ngay bởi đôi môi anh, nóng, dịu và rắn chắc như cô vẫn hàng bao nhiêu lần mơ tưởng rằng chúng phải là như thế! Khi miệng hai người gắn chặt vào nhau, khi anh chắc chắn rằng cô không thể kêu lên được nữa, rằng cô không muốn kêu đâu, thì anh bèn vén ngực váy cô lên...
Rồi xảy ra một cái gì ghê tởm, khủng khiếp. Chuồng ngựa sáng quắc lên. Qua hai cánh cửa mở, ánh sáng ban ngày tràn vào. Kallenberg gầm gừ xông vào Fast và Lena lúc này vẫn còn ở trong nhau...
- Tao biết rõ là thằng Hy Lạp khốn kiếp không thể nào lại lấy một con đĩ mà!
Ông giật lấy một cái roi của xà ích; sợi dây da vung lên, rồi quật vút xuống lưng Fast. Con ngựa cái hoảng sợ, lùi xa. Fast lợi dụng điều đó thoát ra, mải giơ tay chống đỡ, không giữ được Lena lúc ấy ngã ngửa vào trong rơm, vó chổng lên trời...
- Con đĩ! - “Con yêu râu xanh” hét. Ông đã phạm sai lầm là muốn đánh Lena. Nhanh như chớp Fast thò chân ra. Kallenberg đổ nhào về phía trước. Ngay trước khi ông lăn xuống đất, Fast nện một nhát vào gáy ông, bằng sống bàn tay. Ông hộ pháp làu bàu, nằm thẳng cẳng ra giữa bốn chân con ngựa cái, rồi bò loạng choạng, không sao đứng lên được.
- Đi! - Fast nói. Anh cầm tay Lena kéo đi. Rất nhanh họ chạy qua cái sân lát gạch đỏ của dãy nhà đày tớ. Một lát sau họ đã ngồi trong cái xe nhỏ mà Fast cho nổ máy. Anh phóng đi như tên bắn. Cách mấy cây số, họ dừng lại ở trên một con đường vắng. Fast nhìn cô hồi lâu. Cô đẩy những cọng rơm trông có vẻ như thứ trang sức tân kỳ ở trong mớ tóc vàng mượt như lụa của cô. Anh buông một tiếng:
- Bây giờ sao?
Chẳng hiểu vì sao, họ cùng lúc phá lên cười.
- Còn các khách của em? - Fast nấc một cái nói thêm
- Đúng là một biến cố nhé!
Sau này Lena biết rằng Kallenberg đã xin lỗi quan khách vì sự vắng mặt của vợ ông, lấy cớ cô bị khó chịu đột ngột... tóm lại những công thức xã giao thông thường. Cơn bối rối của nhà chủ tàu chỉ trong chốc lát. Ngay khi trở về nhà cô để lấy thư từ, bức điện đầu tiên mà Lena bóc ra đã được thảo như sau: Ở đâu cứ ở đấy nhưng trả lại đồ trang sức. Herman. Các luật sư làm phần còn lại. Việc ly dị được công bố tháng sau, thời hạn tối thiểu của thủ tục. Vẻn vẹn Lena và Kallenberg lấy nhau chính thức trong hai giờ. Giữa hai giờ đó, cô đã phải vất vả để cho tài năng của Fast được thừa nhận đúng với giá trị của nó. Cô chẳng hiểu mấy về các tác phẩm của anh, nhưng cảm thấy chúng vượt quá cô, việc ấy đem lại cho cô một sự sung mãn trí tuệ đủ làm cho cô hạnh phúc. Cô nghĩ rằng một khi thành đạt, Fast sẽ lấy cô theo đúng pháp lý, có giấy tờ tử tế, cô nghĩ... Nhưng rõ ràng Fast đã không nghĩ giống cô. Anh luôn luôn tìm ra được một cái cớ để xa cô... Cô đành nhẫn chịu chỉ nhìn thấy ở nhà anh một người tình ghé tạt. Như Marc Costa đã từng là thế. Tại sao cô cứ phải ở trong cùng một tình cảnh khốn nạn như vậy? Cô suýt thì hỏi anh điều đó. Anh nằm cạnh cô trên một cái giường kỳ diệu, của một ngôi nhà tại Paris, phố Chuồng Chim Trĩ. Cô thấy anh xem đồng hồ:
- Anh buồn à?
- Không, nhưng anh cần phải đi.
- Anh không thích mùa hè, chúng ta đi vài ngày chơi ở châu Phi hay Jamaïque ư? Chỉ anh và em thôi! Em tổ chức tất! Anh muốn không?
- Thế triển lãm của anh ở Genève, em cũng chuẩn bị nhá?
- Anh vẫn có thể làm việc được ở những chỗ kia...
- Đúng đấy, anh sẽ thuê một chiếc Boeing để chở vật liệu và những sắt gỉ của anh đến Tombouctou!
- Fast! Đã lâu lắm rồi chúng mình chưa thực sự đi cùng với nhau!
- Có lẽ là chúng ta đã đến nơi rồi thì phải đấy!
Bao giờ cũng là như vậy: một khi cô thử đẩy anh vào chỗ cố thủ của anh, anh đều có một câu độc ác ở miệng.
- Con bao nhiêu tuổi?
- Chờ con nghĩ đã!...
Với vẻ tưng tửng, Achille vờ đếm trên đầu ngón tay:
- Chúng ta đang ở năm 68... con đẻ năm... 50?... Đúng thế không?... Vậy thì bố thấy đấy, con mười tám?... Ghê thật, thời gian đi nhanh quá!
Anh ngạo nghễ nhìn bố. Như mọi bữa, Socrate lưỡng lự giữa giận dữ, nản chí hay nhẫn nhục. Ông đã chinh phục được cái đế quốc tài chính kỳ ảo nhất thế giới, làm cho các nguyên thủ quốc gia cúi đầu nhưng lại hoàn toàn bị giải giáp trước đứa con trai thừa kế duy nhất của ông, bất chấp những cơn giận cường điệu của ông: Ông yêu nó quá. Achille lạm dụng cái đó một cách thần tình. Mặc dù những món quà chất đầy lên người anh và những cái lợi mà anh có được nhờ địa vị đứa con nhà tỷ phú, anh vẫn loáng thoáng cảm thấy rằng bố anh mới là người phân phát. Đôi khi do thích chí, anh đã cưỡng lại ông, để thỏa mãn một cách vô ý thức một oán giận thầm lặng. Thật ra, như em gái anh Achille không tha thứ cho mọi việc ly dị của người bố. Nhưng Lena đã lịch sự không bao giờ xúi giục con gái chống lại bố chúng. Điều đó chẳng ngăn được các con cô tưởng có lúc hai anh em đã muốn tìm cách tốt nhất để buộc bố mẹ lại đoàn tụ như xưa. Maria ngây thơ hỏi bố:
- Bố, bao giờ bố sẽ quyết định lấy mẹ?
Và Achille không bao giờ bỏ lỡ dịp để tỏ ra sâu cay:
- Này bố, cái mụ tóc rối đỏ tối hôm qua, cái mụ cứ liếc bố hoài ấy... Như khúc dồi!
Các đứa con cho qua tất, trừ lòng trung thành đối với nhau của bố mẹ. Khi Socrate và Lena bỏ nhau, Maria đã trốn nhà: Người ta tìm thấy cháu bị lạnh cóng ở dưới hầm một con tàu, sau cả một đêm kiếm tìm hãi hùng. Phản kháng của Achille tỏ ra hung hăng và nguy hiểm hơn: mười một tuổi, phát dục sớm ở mọi mặt, tuy thân hình thấp lùn, Achille đã khởi động được chiếc xe hơi thể thao Maserati của bố và phóng với tốc độ cao nhất, một trăm tám mươi cây số trước khi hãm lại và tắt máy. Hoảng sợ ông bố đòi Achille giải thích, cố làm cho con trai hiểu rằng thế là đã liều mạng. Achille trả lời như không:
- Như thế thì làm sao? Con chết, việc ấy bận gì đến ai?
Hỏi một nhà phân tâm học thì ông ta cho rằng cách xử sự của Achille là bình thường:
- Thằng nhỏ bị chấn thương vì việc bố mẹ ly dị. Nó thấy nó bơ vơ, không biết giữa bố và mẹ thì yêu ai, mà cũng chẳng biết là nó có được yêu hay không nữa. Làm như vậy là nó muốn kéo về cho nó tình yêu của người bố mà nó ngỡ rằng đã mất mát rồi.
Nói thật du dương, Socrate đã kết luận là Achille không còn được bén mảng đến nhà xe nữa, từ nay các nhà để xe phải đóng và có canh gác. Rồi Menelas đã bước vào cuộc đời nhà chủ tàu. Răm rắp làm như nhau, Achille và Maria đã trút lòng căm ghét sâu kín của chúng lên một mình chị, chơi chị những vô đáng để treo cổ: một con rắn trong đàn pi-a-nô, một con thằn lằn ở trên giường, các phím của chiếc Beechstein nhoe nhoét những nhựa, một chiếc váy dạ hội bị rạch rách bươm và thậm chí có hôm Achille đã bị ăn một cái tát vì tội lêu lêu một buổi độc tấu của cô. Ngoại giao, Menelas không bao giờ tìm cách đầu độc thêm tình hình, ra sức chiều chuộng những con quỷ con, thật lòng muốn kết bạn với chúng, uổng công. Chán ngán, Socrate tính điểm và bồi thường cho sự đổ vỡ. Nhưng tất cả đều có giới hạn và lần này thì Achille vừa mới vượt qua. Tối trước, mượn cớ một trò chơi vô hại, nó đã suýt dìm chết Menelas ở trong bể bơi.
Chị bị một chấn thương tinh thần mạnh đến nỗi đã ốm nằm liệt, nhưng vẫn còn đủ sức kiềm chế để không nói gì hết với Socrate, song các người làm đã báo cho ông hay. Vừa khoái trá, vừa sợ, Achille không chớp mắt nhìn lại bố, chờ đợi bản án mà anh chẳng coi là mùi gì: anh đã xơi nhiều lắm rồi!
- Vì sao bố hỏi tuổi con, bố!
- Vì đơn giản thôi. Đến một buổi nào đó người ta không còn thuộc về tòa án xử trẻ con nữa mà là pháp đình xử trọng tội.
- Ồ! Bố nói quá! Pháp đình xử tội nặng!... Chỉ vì con đã làm cho uống nước cái con...
- Coi chừng Achille! Nói gì là phải cẩn thận! Bố còn có sức quật con đấy! Con như thằng lưu manh là bố không có tha đâu.
- Bố...
- Câm!... Con hãy xin lỗi Olympe đi! Ngay lập tức!
- Không khi nào!
Tiếng quát vọng ra rung lên thách thức:
- Con nói cái gì?
- Không khi nào! Bố có thể chặt đầu con! Không khi nào! Không khi nào! Không khi nào! Con ghét bà ta! Đó là một con đĩ!
Bàn tay phải của Socrate vung ra tát hết sức nhanh, má Achille lập tức hằn đỏ và trắng lên.
- Ngay lập tức! Con biết không!... Đi ngay lập tức!
- Đừng hòng! Không khi nào!
Bố con nhìn trừng trừng nhau khoảng năm giây tưởng không bao giờ hết, không ai cụp mắt xuống. Trong thực tế, Socrate không bao giờ đụng tay đến các con, và lần này đánh con, có phần nào ngoài ý ông, ông sững sờ ra. Ông thở dốc, giọng xúc động:
- Achille, nghe này!... Đây là một tối hậu thư! Nếu con không đi xin lỗi, bố thề với con là không bao giờ được một xu nào của bố!
- Bố giữ xu của bố!... Con không cần! Cái ấy không phải là thứ con cần!
- Mày cần gì?... - Socrate hét lên...
- Không cần gì hết! Không cần gì cả! - Achille gầm theo.
Trong anh, một cái gì đó vừa mới nổ tung, cái mà anh muốn quăng vào mặt bố, mà anh điên khùng kìm nén, nghiến răng lại vì tức giận. Anh đã muốn nói hết cả ra, tất cả, mẹ, bố, tình yêu của anh đối với cả hai, nỗi tuyệt vọng của anh, thấy hai người bỏ nhau, nỗi nhục của anh, nỗi giận của anh, lòng căm ghét tất cả những người đàn bà đứng vào chỗ mẹ anh, sự khinh bỉ của anh với những người tự xưng là trưởng thành nhưng không yêu được nhau, niềm lo âu bị ruồng bỏ của anh, những tháng kinh khủng và che giấu kia, sự sợ hãi của anh trước một tình yêu thiêng liêng đã bị tan tành... Anh lắp bắp:
- Bố!...
Nhưng Socrate giận giữ không nghe thấy được tiếng gọi chứa ẩn ở trong đó.
Thần kinh quá căng thẳng, ông gắt gỏng nói tiếp:
- Bố trịnh trọng báo cho con biết lần cuối cùng: Hoặc là cô ấy, hoặc là con. Bố sẽ lấy cô ấy!
Cái tin này đánh vào Achille mạnh như trời giáng. Anh lắc đầu từ phải sang trái, nước mắt rưng rưng rồi nói rất khẽ:
- Không, bố... không...!
Đoạn anh quay ngoắt chạy ra khỏi buồng làm việc của bố, gọi to lên ở trong hành lang:
- Maria... Maria... Maria...
Irène khoái trá nhìn ở trong gương những vết xanh xám che kín mặt và người cô: Cô đã giành lại được Herman! Những vết thương và những chỗ bướu này, da thịt sưng vù và con mắt tím bầm này, đó là những bằng chứng vang dội về những chiến thắng của cô. Nếu có thể được, cô đã đem phô bày chúng ra ngoài phố, để cho thiên hạ biết rằng cô lại được gọi là bà Kallenberg rồi. Bây giờ cái hạnh phúc được khốn khổ cùng với nhau lại đã cộng thêm niềm vui tế nhị thấy Herman ngày càng bẳn tính, tức là ngày càng yếu kém hơn... Khi ông tiến hành cuộc hôn nhân lố lăng với em gái cô, Irène đã toan tự sát. Cô không thể quan niệm cuộc sống thiếu những hành hạ của Herman. Người ta đã rửa ruột cho cô và cô đã cảm thấy trở lại với cuộc sống, cùng với cảm giác giống như khi cô sắp chết: buồn nôn. Ngày hôm sau vụ tai tiếng loang ra, cô sướng lịm đi vì đắc thắng: Herman cưới vợ và bị nhục cùng một lúc, cái hận ấy rửa thế mới hả chứ! Về việc này cô cảm ơn Lena, với cái tính thích đa dạng, - nó làm cho Lena thú bánh profiterole, ăn nóng lạnh hơn bánh sữa nhân rượu rôm, thú cơm Tàu nhiều muối và đường hơn một xiên thịt cừu nướng với gia vị thơm. Cô đã ngây ngô tưởng rằng ông sẽ về nhà ngay tối hôm ấy.
Thực tế, cô phải chờ ba năm. “Con yêu râu xanh” lợi dụng phen sổ lồng của ông đã lấy Barbara, con gái một nhà sản xuất dầu lửa, người bang Texas, kém ông hai mươi tám tuổi. Sốt ruột nhưng tin tưởng, Irène đã đóng vai bà vợ chính thất, bà chủ gia đình, thêm thắt cho đám gia nhân những cơ hội để họ được tận tuy phục dịch và tiến hành những cuộc phá phách tài sản bởi lòng từ thiện thương xót loài người của cô trên phương diện xã hội và xã giao! Cô biết rõ là Herman và cô bổ sung cho nhau không phải như hai ngón tay trên một bàn tay mà như đe và búa, điều xét đến cùng thì vẫn chỉ là một mà thôi. Trong thời gian đó, Lena chạy lồng lên ở sau đuôi một tên đĩ đực, họa sĩ không nên cơm cháo, còn Melina thì trở lại tiếp tục những công trình nghiên cứu nhân chủng học thân thiết của cô ta ở trong cộng đồng híp-pi mới, tại miền Nam California. May sao Irène vẫn còn đó để duy trì những đức hạnh của gia đình và truyền thống của bà Médée hy sinh cho con cái! Khi Herman trở về, với cái cớ là để trông coi tốt hơn việc dạy dỗ con, Irène đã không mắc lừa cái cớ được nói toạc ra đó: Kallenberg không thể bỏ cô được! Cô mặc vào những bộ đồ khêu gợi mà chị hầu phòng đã mua hộ tại một cửa hiệu quần áo khả nghi ở Soho, lượn ở trước mũi ông đọc với đôi bít tất đen, nịt tất tím và nịt vú trong suốt; chỉ nói có hay không với ông thôi cũng phải lấy một cái bộ điệu cô cho là cực kỳ kích thích.
Họ đã cưới nhau lại một cách đơn giản như không, dưới con mắt nửa nghi ngờ, nửa trìu mến của mẹ Mikolofides. Bà thầm hài lòng về việc trở lại với tổ ấm này, nó cho phép bà kiểm soát được tốt hơn các vụ kinh doanh và mưu kế của người con rể tìm thấy lại. Dĩ nhiên trước đó, Kallenberg đã ly dị với ả người Mỹ béo trục béo tròn, hai người có một đứa con mà Irène coi như một đứa con hoang bẩn thỉu. Cuộc sống chung lại tiếp tục: Kallenberg ít vắng nhà hơn, Irène uống rượu nhiều hơn và ở cả hai bên trận tuyến, thuốc an thần xơi với liều gấp đôi đã đánh đuổi được nỗi lo âu. Thỉnh thoảng cô và ông chi cho nhau những trận ẩu đả nho nhỏ ngon lành. Những ngày ấy là những ngày duy nhất họ có thể không cần đến thuốc. Đôi khi họ làm tình với nhau, với sự ghê tởm và lòng căm ghét ở cả hai phía, nhưng trong một không khí cuồng say xác thịt lớn đến nỗi khoái cảm của họ trở nên nồng đậm. Tối qua chuyện đó thật là tuyệt vời. Irène đã dồn Herman đến chỗ cáu không chịu được và thua cái trò chơi lầm lì kia, cái trò chơi đối với Irène, là làm cho ông không tự kềm chế được nữa.
Sau những cái đấm cái tát, cô đã có quyền được ông thưởng, ba phát hoàn hảo cho cô bay lượn lên chín tầng mây. Rõ ràng là Herman không tha thứ được cái khoái cảm của ông đã vô tình ban cho cô. Bản thân bị thất vọng, ông đã đi vào lúc nửa đêm, giận dữ như điên, và Irène biết chắc chắn là đi tìm một con gái điếm. Cái đó có quan trọng gì nữa, từ nay? Cô đã thu hồi được chồng và do đó cả địa vị người đàn bà có chồng, người mẹ tài tình của các đứa con, những cái tát, những trận cãi cọ, và những ôm ấp đồi trụy, những cái làm cho đời cô đẹp lên. Tài sản nóng sốt, thuốc an thần uống liên miên, hai cái đó cộng với ý nghĩ rằng cô là người duy nhất bình thường và thăng bằng đầu óc trong gia đình đã đảm bảo cho phần còn lại: hạnh phúc!