← Quay lại trang sách

Chương 30

Người thủy thủ thấp lùn không nhịn được, bật cười phá lên khi bà già đến mời ông nhảy. Bà già nài:

- Chỉ nhảy một tí thôi, chàng đẹp trai ơi!

Người thủy thủ càng cười dữ!

- Không, cám ơn, không nhảy tango!

Bà già trợn tròn đôi mắt bất bình:

- Không nhảy tango? Anh lại nở từ chối với một người ở tuổi tôi cái niềm vui cuối cùng ư?

Bà có một cái mũi khoằm rất đồ sộ và son môi tràn xuống đến tận cằm! Mắt bà long lanh, được những nét rimmel đen nhánh tô đậm lên. Những quần áo cũ rích trên người bà nom buồn cười. Qua cổ áo để hở, người ta nhận thấy cái móc của quai nịt vú. Chân với bắp chân to tướng thì đi bít tát len màu đen. Vẫn cười, người thủy thủ đứng lên rồi đến ấp vào người bà. Ông cao hơn bà già một nửa cái đầu. Họ lao vào những bước nhảy phức tạp, cổ lỗ, quay cuồng, bắt chéo chân vào nhau, lần lượt ngả người xuống tận đất, ngược chiều lại với hướng quay trong của họ. Nut vỗ tay:

- Hoan hô! Tôi tuyên bố cả hai ngoại hạng trong cuộc thi!

Người thủy thủ cúi xuống bà già và khoái trá nói thầm với bà:

- Ôi! Socrate! Ông ngộ lắm sao!

- Anh có thích không, chàng trai thân mến của tôi?

- Thật tuyệt vời!

Bà già kết luận, giọng nghiêm trang.

- Cô thấy rõ là tôi đã thắng nhé! Cô biết đấy, Peggy ạ, cô sinh ra đời là để cho sự sống, không phải cho tang tóc và nước mắt.

Đêm tháng Năm hơi lành lạnh, nhưng dạ hội mở ở trên boong chiếc Phi Mã. Đây là buổi cuối cùng. Ngày mai, Peggy đã phải trở về với cái nhà tù Mỹ vàng son của cô rồi. Từ sau cái chết của Scott, toàn thể nước Mỹ đã chuyển cô vào hy vọng và niềm tin mà trước đây cô đặt nó vào ông Tổng thống tương lai của cô, không có chuyện coi bà vợ góa của ông là một người đàn bà, mà coi là một biểu tượng.

Peggy sẵn sàng phớt không cần một cái nhãn như vậy. Từ nay mọi cái làm nên niềm yêu đời của cô đều đã bị gạt ra khỏi thời khắc biểu của cô. Không còn nữa, chuyện la cà hàng giờ trong các tiệm may quan trọng, mở các buổi dạ hội điên loạn với những người ngộ nghĩnh hay dị kỳ, phất phơ lượn phố, hay vớ vẩn hơn, để một anh bạn kèm bên tới những nơi biểu diễn. Cô từng hóa thân thành một tinh thần tiên phong nào đó, thì bây giờ rút lại thành một người phải nghe người khác kể cho những gì đã xảy ra tại chính ngay thành phố của cô! Vài ba lần hiếm hoi cô mạo hiểm ra thành phố không có ai kèm bên, thì cảnh sát đã phải đến đánh tháo cho cô. Những người quá kích động kéo đàn theo sau cô, hoặc để thề với cô rằng họ sẽ trả thù cho chồng cô, hoặc để yêu cầu cô chuẩn bị lớp kế cận bằng cách dạy dỗ cho con cô trở thành chính khách. Còn gia đình nhà chồng, người ta thấy hình như việc cô chỉ làm một trinh phụ hiến mình cho sự phụng thờ kỷ niệm mà thôi là điều bình thường. Và, cô có muốn thoát khỏi sự đỡ đầu của gia đình nhà chồng thì cũng chẳng được. Người ta đã nhiều lần để cho cô hiểu rằng đời sống chính trị đòi phải có một thái độ về đời sống chính trị. Người ta không đến nỗi đề nghị cô hy sinh trên giàn hỏa thiêu trong đám tang chồng cô, giống như phong tục ở Ấn Độ, tại đó không hề có vợ góa, nhưng không đề nghị cũng bằng như đề nghị. Người duy nhất ủng hộ Peggy về tinh thần trong các thử thách không được phép chấm dứt này là Nut. Nut làm cho cô vui cười, Nut xua đuổi các chướng khí bệnh hoạn của những kỷ niệm ghê rợn của cô. Nut coi cô như là một người đàn bà. Và nhất là, Nut nói với cô về Satrapoulos. Nhà chủ tàu rất hay đến thăm cô đầy những tặng phẩm lộng lẫy, tinh tế, lưu tâm và kín đáo. Nhưng quá ư là nhiều về những sự thận trọng bao bọc lấy những cuộc thăm viếng này đã làm hư hao đi niềm vui thú lẽ ra chúng có thể mang lại được cho cô. Tại đại lộ quảng trường, muốn vào lọt tòa nhà cao tầng của Peggy bây giờ phải chìa tay trắng ra cho đám vệ sĩ của cục an ninh thực tế là đứng rải ở mỗi tầng gác và túm tụm lại trên thềm của tòa nhà. Hai lần Peggy đã lỉnh được bằng cách cải trang thành một chị giúp việc, lừa nổi các nhà báo thường trực rình mò sự đi, đến của cô. Và rồi thế là mặt trời, là tự do! Một cái vỗ cánh, cô đã ở giữa cái ánh sáng nổ vỡ chói chang của hòn đảo Hy Lạp, gần như trần truồng, không lễ tiết, không phải kiểm soát lời ăn tiếng nói, làm bạn hàng ngày thì có một người đàn ông gỡ bỏ cho cô mọi trách nhiệm, mọi ưu tư, và hình như nghĩ tất cả cho cô. Thế lực hùng mạnh là một điều hay ho, khi mà nó không mở rộng ra tràn lan thái quá đến mức người nắm giữ nó trở thành nô lệ của nó. Ở trên chiếc Phi Mã, chỉ việc thả dàn ra sống và để cho chiều chuộng. Hai chuyên bỏ trốn đi - hai lần duy nhất từ ngày cô góa chồng - đã làm cho cô nuối tiếc đến nỗi cô dại dột kể lại cho các cậu em chồng nghe. Họ đều phản ứng giống như Scott:

- Sao chị lại có thể dính vào cái tên nước ngoài hãnh tiến ấy được cơ chứ?

Hôm nay, lần thứ ba trong năm năm, cô ta được hưởng chuyến trốn nhà đi mà Socrate với sự đồng lõa của Nut đã bố trí cho cô. Trong lúc Socrate rót rượu cho cô, cô nói thầm với ông trong một tiếng thở dài:

- Có lẽ tôi muốn sống hết đời tôi ở trên chiếc tàu kỳ diệu này...

Socrate suýt trả lời rằng việc đó là do cô quyết định nhưng ông kìm lại được, thích nói bằng một công thức mơ hồ:

- Nó hoàn toàn trong tay cô sử dụng, dù có hay không có tôi.

Lúc ấy ông ngỡ như nghe thấy, nhưng có thể làm ông lầm, bởi vì Peggy nói câu ấy thầm thì trong một hơi thở nhẹ.

- Tôi thích là có ông.

Ông không xin cô nhắc lại, nhưng khi cô ngỏ ý muốn đi chơi bằng ca-nô thì ông chắc chắn rằng ông đã không bị một huyền ảo nó lừa. Không mất công đổi bộ quần áo nhà nghèo ra một bộ nịnh người hơn, ông kéo luôn cô xuống chiếc xuồng máy vừa được người ta hạ xuống biển. Không suy tính trước, ông nghe thấy miệng ông ra lệnh cho viên sĩ quan lái xuồng hãy trở lại lên tàu:

- Tôi lái lấy! Tôi thích như vậy.

Khi họ ra đến ngoài khơi, ông tắt máy, đến ngồi cạnh Peggy và nhìn các vì sao, nhắc lại với cô điều Menelas đã bảo cho ông biết tám năm về trước.

Chị đang ở Rio để độc tấu và chị...

- Anh nghĩ gì vậy? - Peggy hỏi.

Câu trả lời kinh điển của những người bị bắt quả tang đang nghĩ đến chuyện khác:

- Đến cô.

Cô ngả đầu vào vai ông. Bàng hoàng, ông không dám làm một cử chỉ nào sự làm tan biến mất điều kỳ diệu.

Peggy đặt tay lên bàn tay ông rồi thở dài với vẻ nuối tiếc:

- Đáng tiếc...

- Gì vậy chứ?

- Là tôi không thể gặp anh luôn như tôi vẫn mong muốn.

- Cô vẫn muốn như thế?

- Không lúc nào không!

Phải hành động, trừ phi là một tên lạc hậu mạt hạng, phải là hành động. Cũng sợ sệt tựa hồ đây là nữ hoàng nước Anh vậy, Socrate run run đưa hai tay lên ôm lấy mặt cô. Ông ngạc nhiên thấy cô đưa môi ra cho ông trước. Vụng về trả lại cho cô cái hôn đầu tiên đó - ông không bao giờ hy vọng được như thế - ông có cảm tưởng phạm thượng là đã ôm hôn tất cả nước Mỹ, thông qua cái công trình nổi tiếng nhất của các công trình quốc gia nước đó. Nhưng nước Mỹ sống động hơn lên, hình như nó thậm chí lại còn có một sự chậm trễ nào đó vì sự âu yếm và mức độ phấn khích của nó không để cho còn phải nghi ngờ một chút nào nữa về tính xác thực của cái vỏ bọc bằng da thịt của nó. Cô gỡ ra và thầm thì bằng một giọng trách móc, giễu cợt:

- Tôi xin bà!... Bà làm mặt tôi vấy son môi mất...

Câu nói đùa làm cho Socrate nhẹ nhõm đi một chút:

- Anh hãy thử tính xem, ngộ như chúng ta bị đắm! Anh là thủy thủ, tôi thì là bà già không đúng đắn! Những người cứu chúng ta sẽ nghĩ sao!

Số đào hoa không thể ngờ nổi của ông làm cho ông ngẩn ngơ, ông đã mạnh bạo để cho đầu ông trượt trên ngực áo Peggy mà hai bầu vú làm cho lần vải căng phồng. Ông không động đậy, vùi say bởi mùi thơm của người cô. Đằng xa, những ánh đèn của chiếc Phi Mã nhấp nháy, hình như được thắp sáng lên cho một hội vui bí mật, không mục đích, mà thình lình Socrate chợt hiểu ra ý nghĩa: đêm đen, con tàu của ông, các vì sao, những cố gắng và những vật lộn của ông, sự vươn vọt lên nhanh ghê gớm của ông, tất cả những gì đã xảy ra từ trước cái giây phút phi thường này, cái giây phút đang ghìm ông lại bất động ở trong cuộc vận động vĩnh hằng của các vì tinh tú, tất cả cái đó đã được ghi trong lô-gíc ngã nghiệt của một số phận - số phận ông - tất cả cái đó chỉ diễn ra cốt để chuẩn bị tốt đẹp hơn, cho cái khoảnh khắc mãnh liệt trong đó ông cảm thấy ông ngang hàng với Thượng đế, bất tử này.

Có điều, đáng lẽ cầu nguyện như ông vừa thoáng có ý đó thì ông đã dám lấy đầu ngón tay xoa lên bờ cong mềm mại của hông Peggy trong khi để cho đầu ông trượt hẳn lên ngực cô. Cô lùa tay vào tóc ông, trong một động tác mềm mại và liên tục mà sự thong thả quá đáng đã làm cho các cảm quan của ông bị kích thích đến cao độ. Đôi khi đầu ngón tay búp măng của cô lạc đến tai ông, lượn quanh, nhè nhẹ men theo những đường lượn, trước khi rúc sâu vào lỗ tai.

Cô cười nói:

- Anh thử xem liệu các thủy thủ của anh có nhìn thấy chúng ta không?

Thay vì nói không, ông lắc lắc đầu, không hề thốt được ra một lời, hoảng sợ vì sự bí ẩn của việc cô có mặt ở đây. Ông mơ màng... Một cử chỉ, chỉ phải làm có một cử chỉ mà thôi. Có thể cô sẽ giúp ông chăng? Tất cả rất là đơn giản. Chiếc xuồng bắt đầu tròng trành như một chiếc thuyền cũ kỹ điên rồ bị cơn báo xô lắc, tuy trên mặt biển không hề có một gợn sóng nào...

Peggy cúi vào Socrate:

- Anh thật sự chắc chắn là không ai ở trên tàu có thể nhìn thấy được chúng ta chứ?

- Bây giờ đủ rồi nhé!

- Một lần nữa thôi!... Lần cuối cùng.

- Không, trò chơi này như cứt! Em không hay lắm!

- Nếu em bắn trúng thì bố anh sẽ dìm chết mụ ở giữa biển, trong chiếc pi-a-nô của mụ. Nếu em bắn trượt...

- Thế nào, nếu em bắn trượt thì thế nào?... Thế còn anh?...

- Anh không thế nào cả? Bắn trúng vào đầu thì tương lai của anh mờ mịt...

- Thông minh đấy... Được, làm đi!

Achille từ từ đưa khẩu carabine lên vai. Cách anh mười mét, Maria đứng im, sát vào tường của một gian nhà để tàu, đặt thăng bằng ở trên đầu cô một pho tượng nhỏ Nữ đồng trinh Maria bằng thạch cao, không to hơn một người lính chì:

- Sẵn sàng chưa?

- Nhanh lên anh, kìa!

- Cẩn thận đấy! Cấm động đậy nữa...

Achille bóp cò. Pho tượng tan tành. Maria lắc lắc người làm cho mái tóc dài đen của cô xổ ra như thác và từ đó một vài mảnh thạch cao rơi ra. Achille đến gí mũi vào bức tường xem các chỗ anh bắn vào trước đây. Từ bé, em gái anh và anh rất mê cái trò chơi chết người mà hai người đặt cho cái tên “Phán xử Thượng đế” này, cái trò đòi mỗi người phải có một sự lì lợm tuyệt đối cộng thêm sự coi khinh hoàn toàn cái chết. Cũng có lúc hai anh em chơi cả trò ổ đạn xoay Nga La Tư [1]. Cho đến nay, Maria luôn luôn bị mất tinh thần trước, trừ cái hôm để thử thách anh và xem anh có bịp không, cô đã bỏ viên đạn duy nhất ở khẩu súng lục sáu phát ra nhưng không cho Achille biết. Lần lượt họ chĩa súng vào thái dương mình và bóp cò... Maria... Achille... Maria... Achille... Maria... không có kết quả nào khác ngoài tiếng kim hỏa đập khô khan vào rỗng không. Đến lúc đó, viên đạn không tránh khỏi nằm trong lỗ thứ sáu và là lỗ cuối cùng của ổ đạn xoay. Rõ ràng là Achille biết điều đó. Anh cũng biết rằng, may mắn một phần triệu thì mới không còn viên đạn nào. Anh đã nhìn một cách thách thức cô em gái lúc này chằm chằm soi mắt vào anh với vẻ chế giễu. Rồi, không do dự, anh chĩa nòng khẩu Colt vào giữa trán anh. Và bắn!...

Bàng hoàng, Maria lắp bắp:

- Kìa, anh điên à! Nếu em không bỏ viên đạn ra thì sao?

- Tại sao em làm thế? Anh không thể biết được việc đó!

- Rõ điên! Anh tưởng em sẽ để anh làm như thế nếu em biết là súng có đạn ư?

- Thì sao? Cái ấy thay đổi được gì nào?

Cả hai đều được các cô bảo mẫu đầy những bằng cấp hay ho nhất nuôi dưỡng.

Bất cứ ý thích nào của hai anh em cũng đều được thỏa mãn luôn luôn, điều làm cho chúng buồn và không có mơ ước. Vì tên của chúng, người ta đã tránh cho chúng khỏi phải đến trường học. Để làm gì, khi những giáo sư giỏi nhất đến tận nhà dạy cho chúng cơ man là điều? Chúng co lại vào bản thân chúng, tìm kiếm sự nguy hiểm và thiếu mất lòng âu yếm, trìu mến. Việc bố mẹ ly dị đã làm cho chúng trở thành những đứa trẻ khó tính. Chúng ít thấy bố mẹ, chúng chỉ thỉnh thoảng gặp bố mẹ, ở trong những biệt dinh khác nhau, trên những du thuyền khác nhau, giữa hai chuyến máy bay, hai đam mê hay hai vụ kinh doanh làm ăn. Lúc mười tuổi, một đứa trẻ không bao giờ thú thật ra những nguyên nhân lo âu của chúng. Đặc biệt có năng khiếu, Achille và Maria cũng không ra ngoài quy tắc đó: chúng hiểu tất cả những cái uy hiếp sự yên ổn của chúng, không nói điều đó ra bằng lời mà bằng những hành vi ngày càng gây gổ, hung hãn. Ở chỗ mà những người lớn tuổi nó là “ngông càn” thì một nhà quan sát quan tâm là hiểu biết có lẽ sẽ dùng chữ “cùng quẫn”. Quá bất lực không ngăn được bố mẹ bỏ nhau, chúng đã cố làm cho cả hai đều không bước đi bước nữa - về phía mẹ thì uổng công toi! Bố chúng đã có lời hứa long trọng với chúng về chuyện đó. Ông đã giữ được tám năm. Bây giờ, vì con mụ đánh dương cầm ghê tởm kia, ông sắp xé bản hiệp ước...

- Nếu bố lấy mụ ta!...

- Anh sao?

- Cứt! Em lại sắp bằng lòng cho cái bà ấy vào ở với chúng ta đấy! Mẹ sao?...

- Mẹ có cuộc sống ở phía mẹ rồi...

- Tất cả các cái bậy bạ mẹ làm đều là do lỗi của bố!

- Anh nói quá...

- Em nói thế! Bọn con gái chúng mày buồn cười lắm! Khi thấy bố chiều chuộng cái mụ cằn nhằn ấy...

- Không bà ấy thì người khác... Anh tưởng bố đã khá lớn để sống được một mình đấy...

- Thế chúng mình, chúng mình có sống một mình không? Anh đây?

- Hừm... Anh ấy ư? Về vấn đề mụ cằn nhằn thì...

- Em nói cái ấy cho ai?

- Chả cho ai cả... Ngoài cái việc chị ấy đáng tuổi mẹ anh...

- Con ngốc tội nghiệp!... Làm như em có thể nhận xét được Joan ấy! Chị ấy hơn em một đầu!

- Chuyện! Những bốn mươi tuổi!

- Ba mươi bảy! Thế thì sao? Cái đó không ngăn được chị ấy làm lu mờ những người khác!

- Nếu tên anh không là Satrapoulos, bà ấy sẽ không nhìn anh như thế đâu!

- Em không biết, chị ấy cóc cần tiền nhá!

- Vâng...! Vâng...!

- Thế bọn con trai của em thì sao?... Ái chà! Đều hay lắm! Mỡ nhiều hơn cả tóc!

- Đó là chuyện của em. Em ghét bọn ranh con.

- Trước tiên bọn con trai chúng nó phải nhìn em đã chứ! Nhưng thôi! Nếu em không đồng ý, anh cũng mặc kệ!

- Bà ấy bao giờ về?

- Anh mong là đừng bao giờ cả! Bà ấy chết quách đi! Anh không muốn cái đám cưới ấy. Bố phải là một người bạc nhược mới thế!

- Bà ấy đi đâu?

- Chẳng biết nữa, đến chỗ người Papou thì phải, anh cóc cần biết!

- Thế bố?

- Em có biết được không? Bố có tâm sự với em không?

- Có thể là bố đi với bà ấy!

- À không. Bà ấy kiếm cơm một mình bà ấy! Nào đi lên đi, anh có một cuộc hẹn!

- Joan à?

- Dính đến em ư!

- Ơ kìa, kìa!... Xin lỗi! Em xin lỗi đi!...

- Em đi chải đầu lại đi, như thế em sẽ xinh hơn! Đầu em đầy những thạch cao kìa! Anh ta lại tưởng em đã ngủ với một bộ xương hóa thạch có hàm răng giả ở chỗ đất lở đất sụt nào.

- Đồ tồi! Anh sẽ biết tay em!

Maria vờ giận dữ đuổi theo Achille, lấy lệ thôi. Anh ở đằng trước cô những mười mét rồi, cô không sao đuổi kịp anh nữa! Achille chạy thì vô địch.

Vả lại nói thật ra ai mà thắng nổi Achille, và thắng làm gì? Anh của cô là nhất về mọi mặt.

Socrate đã thuyết phục được Peggy ở lại thêm hai ngày. Mục đích: một đêm ở Paris. Ông đang hoàn toàn mê mê mẩn mẩn vì cái thắng lợi kỳ diệu mà ông mới thu được. Người ta thường nghĩ sai về sự vật. Ông đã tích lũy một loạt các chiến thuật để sẵn sàng quyến rũ được Peggy, một ngày nào đó - nếu như có bao giờ cái ngày đó đến với ông... Tất cả đã diễn ra bất ngờ... Trong thực tế, Peggy chính ra đã là người săn đuổi. Con người không thể nào lọt đã biến thành kẻ đi săn, khiêu khích con mồi của mình. Những bài học thôi miên của bác sĩ Schwobb tỏ ra vô hiệu. Dĩ nhiên, ông không tưởng tượng nổi rằng những ngày ân đức này rồi lại có được một sự tiếp theo. Bất kỳ ở đâu, bất kỳ làm gì Peggy luôn luôn bị kiểm soát ngặt nghèo, ông thì cũng vậy. Menelas chỉ miễn cưỡng rời xa ông thôi, đôi khi từ chối cả những hợp đồng ngon ơ để được theo ông nhiều hơn. Thỉnh thoảng ông phải khuyên chị đừng xao nhãng sự nghiệp. Chị cười vào mũi ông, viện cớ rằng đời sống nghề nghiệp của chị không nặng đồng cân bằng đời sống riêng của chị. Socrate cảm thấy có phần nào khó chịu, vì điều đó. Olympe không cụ thể yêu cầu ông một cái gì cả, nhưng về tinh thần, ông cảm thấy bị buộc phải làm cho chị tất cả những gì chị không đòi hỏi ra lời. Ngày một, ngày hai ông cần phải chính quy hóa mối quan hệ đang làm cho đám báo chí chuyên sục vào những chuyện tình sướng rơn này, và chính quy hóa nó cả ở phía các ông linh mục nữa. Chắc chị sẽ không nói không. Còn Peggy, những suy tính quá cao về chính trị vẫn cứ ngăn cản cô ta sống với ông. Người ta có thể ngủ với cô ta, nhưng cưới cô ta thì không bao giờ.

Tối qua, họ đi chơi trên bờ sông Seine vào khoảng hai giờ sáng. Socrate đội một chiếc cát-két và mặc một áo khoác ngoài loàng xoàng, Peggy thì giấu mặt sau một cặp kính to đùng trèo lên trên chiếc khăn quàng mà cô buộc thấp xuống dưới chân tóc. Nếu một anh nhà báo nhận được ra họ thì vận may của họ đi tong. Socrate đã tưởng tượng ra các đầu đề... Ông mừng là không ai nhận được ra họ, nhưng đồng thời lại thầm tiếc rẻ là không xảy ra điều đó. Thật ra ông có thể kêu váng lên ở khắp nơi cái tin đó: “Tôi đã chộp được Peggy Baltimore!” và sẽ có tiếng vang đáp lại: “Hoan hô!” Dù sao, ông tin vào sự trống mồm trống miệng bẻo lẻo của đám thủy thủ chiếc Phi Mã, họ chắc chắn nhận thấy là có chuyện gì kín kín hở hở đây. Một người chuyên cưa gái và một người đàn bà đẹp không có chồng ngồi ban đêm trên một chiếc xuồng ở tít tận ngoài khơi để nói chuyện về chủ nghĩa cấu trúc rồi. Chóng thôi, tin đồn về số đào hoa của ông sẽ lại qua những người thân thiết mà lọt vào tai ông. Lúc đó, ông sẽ có thể đóng vai nhân vật ông ưa thích, làm ra vẻ ngạc nhiên đau khổ và chối. Ông càng chối, người ta càng ít tin ông: thật giỏi ghê! Dĩ nhiên ông muốn đưa Peggy đi một loạt la cà hết các quán rượu đêm, cho mọi người thấy cô, để cho họ biết là cô đã vào tay ông, cười với ông và thầm thì những gì vào tai ông. Không có cái gì là hoàn mỹ hết đâu.

Ông nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, ông phải đi. Ông đã dành cả một chiếc Boeing cho cô hành khách duy nhất của nó đi Mỹ. Lẽ ra ông đã đi cùng, nhưng ngày mai Menelas sẽ từ Rio về đây mất rồi. Điều này, ông không nói với Peggy. Ông đứng dậy và đến khe khẽ gõ cửa phòng cô. Cô mở cửa, đáng yêu trong bộ đồ bằng da đáng kinh ngạc, nước da tươi mát và trong trẻo tựa hồ như cô chưa hề làm tình trong suốt ba ngày qua vậy.

- Tôi đã sẵn sàng.

- Được, nếu cô muốn thì, ta đi!

Trong lần ở Paris ngắn ngủi ấy, ông đã thu xếp cho không một gia nhân nào vào gặp mặt cô. Ông đầu bếp đã được dặn là để một chiếc xe đẩy đầy thức ăn quý giá và đồ uống sang trọng ở trong hành lang trước cửa phòng hai người.

Sau khi ông ta đi rồi. Socrate hé cửa ra, lôi cái xe vào, khóa trái cửa lại và nhét kín lỗ khóa - hôm nay nhét bằng mẩu xi-líp của cô. Socrate không tin đám người làm của ông ở Paris. Bà Norbert, quản lý của ông, đã nhận được quy định là không được ném tiền qua cửa sổ. Bà làm theo hướng này quá dữ dội đến nỗi trong năm, toàn bộ gia nhân của ông, kể cả người nấu bếp đã xin thôi việc, trong không khí có mùi vị khó ngửi của công đoàn, của hỗn xược, và yêu sách. Lyndon chơi trò anh hùng rơm ở Việt Nam, de Gaulle quá gay gắt, tiểu vương lên nước và làm càn, và chứng khoán không ra trò! Trong không khí này mà đòi có đầy tớ đúng kiểu cách như thời cổ ư?

Đến thềm đầu cầu thang, Peggy ngoái nhìn lần cuối cùng căn phòng:

- Ai biết là liệu tôi có còn nhìn thấy lại nó không?

- Nếu cô muốn thì xong thôi!

- Thôi đi nào!

- Thôi đi!

Một cách bản năng, Socrate đưa tay lên túi quần bên phải. Ông yên tâm bởi tiếng sột soạt của tập giấy bạc to tướng. Cùng cử chỉ ấy ông sờ sờ vào bên trong áo và cảm thấy cái bướu của hộp đựng món tặng phẩm cuối cùng ông sẽ biếu cô lúc cất cánh. Một trò bất ngờ cuối cùng làm cho ông tốn mất một triệu đô-la, một viên đá quý kỳ diệu hình quả lê, trước kia là vật sở hữu của dòng họ Habsbourg mà Peggy được xem cái kỳ quan đó trong một tạp chí nghệ thuật đã tán dương với ông những cái hay của nó. Trừ phi cư xử như một thằng thô lỗ, ông không thể nào làm kém hơn được là tặng nó cho cô, coi là kỷ niệm của lạc thú khác thường họ đã cùng chia xẻ với nhau. Ông bấm nút cầu thang máy. Ở bên dưới chắc là có người nào đó đã vào trong thang máy rồi.

- Chúng ta đi bộ xuống vậy. - Peggy nói.

Cô đi trước ông. Giữa tầng hai và tầng một, Socrate gặp chiếc thang máy. Ông kinh hoàng nhận ra hình dáng của Menelas. Mê đi, ông đã quay mặt bởi phản xạ, đúng vào lúc “con báo” nhìn về phía ông qua tấm cửa kính của căn phòng bọc da. Việc đó chỉ kéo dài trong một phần giây. Chị đã thấy ông chưa? Ông xuống vội cầu thang, đuổi theo Peggy đã tới tầng đất, chắc chắn nghe thấy Menelas đang gọi ông ở trên kia. Như bị ma đuổi, ông đẩy Peggy vào trong chiếc Rolls mà chính tay ông mở cửa ra - tài xế đã được lệnh cứ ngồi ở tay lái và bất kỳ thế nào cũng không quay đầu lại.

- Nhanh, Louis, chúng ta muộn rồi đấy!

Òng ngồi mọp trên ghế, tim đập mạnh, cậu bé con trốn tránh cặp mắt của Peggy mà ông đã nhận thấy vẻ ngạc nhiên ở trên mặt. Trên xa lộ, ông nhẹ người được đôi chút, tuy nhiều lúc ông không thể cưỡng nổi cái ý muốn quay đầu lại, xem có bị đuổi theo không. Thật phi lý, ông biết thế, nhưng ông không thể nào làm cách khác được. Để cho nỗi bối rối, hay đúng hơn để cho nó có một động cơ, ông lấy ở trong túi ra chiếc hộp đưa cho Peggy:

- Cái này cho cô đấy! Cấm mở trước khi cô ở trên cao mười cây số!

- Gì thế? Ồ, tôi xin anh, anh cho tôi xem!

- Không có chuyện ấy, nếu không thì tịch thu?

Peggy khẩn khoản:

- Socrate!...

- Không!

- Tôi thề với anh là tôi không thể giữ được đến lúc ấy đâu!

Cô nài nỉ làm cho ông khoái, mơ tới phản ứng của cô lúc cô phát hiện ra món trang sức duy nhất trên đời. Ông yên chí thấy Louis theo đúng chỉ thị của ông đã xoay chiếc kính hậu để cho anh ta không thể nhìn thấy cái gì xảy ra ghế sau.

- Được... Cô thắng rồi! Cô mở ra đi... Nhưng với một điều kiện.

- Điều kiện gì?... Điều kiện gì?...

- Một cái hôn!

Peggy ôm chầm lấy ông, lấy đầu lưỡi lách mở miệng ông ra. Đồng thời, ở sau lưng Socrate, hai tay cô níu lấy nhau khẽ quay cái chốt đóng chiếc hộp, chiếc hộp hé mờ để lộ ra cô thấy khối lượng dị thường của món nữ trang. Kinh ngạc, cô lấy đầu ngón tay đậy nó lại, kín đáo như lúc mở, trở về hoàn toàn với cái hôn mà do cơn xúc động, thình lình dữ dội hơn lên. Hết hơi, cô buông miệng Socrate ra. Ông khẽ nói thì thầm:

- Bây giờ cô có thể mở ra xem đi...

- Thật chứ? Thế nếu tôi muốn tiếp tục hôn anh thì sao?

Cô phóng vào ông hai con mắt lóng lánh mà các cây đèn đường cứ hai giây một lại chiếu sáng lên. Cô kéo dài niềm vui ra:

- Anh nói trước cho tôi biết là cái gì đã!

- Cô đoán xem...

- Một đồ nữ trang?

- Đúng.

- Một cái trâm?

- Không!

- Một cái vòng?

- Không.

- Bằng vàng?

- Không!

- Những hoa tai bằng bạch kim?

- Không!

- Thế thì chịu chết!

- Cô mở ra đi!

Cô kéo cái chốt của chiếc khóa nhỏ xíu. Viên kim cương kỳ ảo, náu trong làn nhung màu tím đêm, ánh lên hàng nghìn ngọn lửa. Peggy nín bặt, bàng hoàng. Lần thứ hai tận mắt nhìn thấy làm cho cô ngơ ngẩn hơn lần trước.

- Thế nào? - Socrate nói.

Con mắt Peggy hình như to ra ghê gớm. Cô ta lắp bắp:

- Tôi mê!... Không thể có được...

- Có là mấy so với sắc đẹp của cô... - Socrate vênh vang lên.

- Ôi! Socrate!...

Cô ôm choàng lấy cổ ông rồi hôn lấy hôn để. Tiếng chiếc xe phanh kít báo cho họ biết đã đến nơi.

- Socrate!... Bao giờ?

- Đêm lẫn ngày, bất cứ khi nào cô muốn, bất cứ cô ở đâu. Cô gọi dây nói theo cái số tôi đã cho cô. Dù ở đâu tôi cũng nhận được tin cô sau đó mười phút... ngay cả khi tôi đang lướt ván trên biển! - Ông nói thêm để làm dịu đi nỗi xúc động thật sự đang xâm chiếm ông - Và một giờ sau đó, tôi đến ngay. Peggy?

- Hử?

- Tôi có thể gọi cho cô được không?

- Bất cứ lúc nào!

Ông mỉm cười trong bóng tối...

- Cô không quên chứ? Cửa số 8, phòng chờ nhỏ. Người ta đang chờ cô. Tôi rất muốn đi cùng cô ra máy bay...

- Tôi cũng thế, tôi muốn...

Cô thật lòng. Cô hôn ông lần cuối cùng và ông cảm thấy cùng lúc răng cô va vào răng ông, một vị máu nhạt nhạt trong miệng. Cô nhảy ra khỏi xe rồi đi về sân bay, không ngoái lại.

Mồm sùi bọt, Irène cố nói. Tiếng cô rít qua giữa đôi môi đang sưng lên trông thấy:

-... Thầy thuốc!...

Cô nằm trên sàn buồng, thẳng đơ, các cơ bắp giật giật, thở khó nhọc, mắt sưng húp nhắm he hé. Ngồi trên giường, Herman thở hồng hộc, tay xoa xoa một chiếc thắt lưng. Ông mỉm một nụ cười khoái trá:

- Cưng nói to nữa lên... Cô bảo cô cần một thầy thuốc hả.

Irène ra khỏi cơn mê mụ, lắc mạnh đầu. Cô nuốt nước bọt và nói khó khăn:

-... Giấy chứng nhận của thầy thuốc... nhà tù...

Kallenberg bĩu môi ngán ngẩm:

- Cô xem cô như thế nào! Người ta làm mọi cái cho cô vui thì cô lại trách!

Cảm thấy cô sắp nổ toang ra vì thần kinh căng thẳng, rõ ràng Irène đã đẩy chồng đến chỗ không nín nhịn được để cho ông đánh cô. Bản thân cũng rất cáu kỉnh, ông cũng đã phải vất vả tự kiềm chế khi mà chuyện này bắt đầu xảy ra. Có cái tệ hơn: hàng tuần nay ông chưa làm tình với cô. Kích thích ông bằng những câu chửi rủa là tự làm cho cô bị đòn, Irène nghĩ rằng sau đó Herman sẽ ngủ với cô, như thời đẹp đẽ xưa. Cô rên lên một tiếng rồi xoa xoa cái gáy đau ê ẩm. “Con yêu râu xanh” nói với cô một cách lễ độ:

- Tôi có thể giúp cô được gì nào? Cô có muốn cho tôi đánh cô nữa không?

Cô có muốn rượu không?

- Anh... sẽ... vào nhà tù! - Cô quàng quạc nói.

Kallenberg có vẻ bị chướng tai:

- Ồ! Cô sẽ đưa chồng yêu của cô vào tù à? Đang giữa thời kỳ trăng mật ư?... Sao cô độc ác thế!

- Cút đi! Đồ rác rưởi!

- Như cưng muốn à cưng...

Ông đứng thẳng người lên. Khi đi qua cô, ông vờ vấp ngã phải người cô, điều cho phép ông đá cô một cái vào mạng sườn...

- Ô! Xin lỗi! Em yêu... Xin lỗi!

Ông đi giật lùi ra cửa, một vẻ phiền muộn chân thành tràn ra khắp mặt. Irène rúc đầu vào tấm thảm len dầy cộm, uất ức nức nở. Cô thích bị tra tấn, với điều kiện là khi kết thúc chương trình, người ta có nhã ý làm tình với cô. Nhưng có cái này mà thiếu cái kia thì không. Đó cũng cùng một quá trình giống như với muối và đường, sống và chín, nóng và lạnh vậy. Muốn để cho cô có được khoái cảm thì hai đối kháng cần phải gặp nhau, hay cùng lắm là nối tiếp nhau. Cô nặng nhọc lết đến tận bàn đầu giường, làm rơi một ống kim loại xuống và cô nuốt liền mấy viên thuốc an thần.

Chú thích:

[1] Cách chơi lần lượt từng người bắn súng với ổ đạn xoay, trong ổ đạn chỉ có một viên đạn, ai không may thì trúng phải.