Chương 31
Ở sân bay trở về, Socrate thấy Menelas đang ngồi trong phòng khách nhà ông. Chị ngồi nép trên một chiếc đi-văng rất rộng, một cốc scotch trong một tay, một tạp chí trong tay kia. Nhìn vẻ mặt tươi cười của chị, ông hiểu rằng chị không biết việc Peggy đến ở Paris. Ông đi đến hôn chị.
- Lúc nãy chúng ta gặp nhau. Em lên thang máy, anh đi bộ xuống. Em gọi anh nhưng chắc anh không nghe thấy.
- Thật là không, anh không nghe thấy gì cả. Anh ngỡ em mai mới đến.
- Em nhớ anh.
Chị buông cốc rượu, giơ lưng bàn tay vuốt má Socrate.
- Buổi độc tấu của em như thế nào?
- Như thường lệ. Còn anh, anh đã làm những gì?
- Nhảy về Hy Lạp. Anh có cuộc gặp các kiến trúc sư ở đảo. Vẫn chuyện bến tàu...
- Tối qua anh ở đây à?
- Ừ, sao?
- Một mình?
- Thế nào thế?
Mặt Menelas nhăn lại:
- Em hỏi anh là có ai nữa với anh ở cầu thang không?
- Không, không hề!
- Em đã thề là thấy...
- Làm gì có chuyện ấy...
- Có lẽ em bị một ảo giác...
- Chà!... Cái đó thường thường xảy ra...
- Đúng... Mệt mỏi... Ai thế?
- Kìa!
Chị nổi cơn đùng đùng:
- Anh cho tôi là thế nào, cái lỗ đít của thằng Hy Lạp lùn hử? Ai đó, cái con đĩ ấy?...
- Cứt! Không có ai cả! Anh có một mình?
- Thằng nói dối bẩn thỉu. Tôi đã trông thấy nó!
- Im đi hử? Nếu cô đến đây để tương ra những trò lăng nhăng ấy thì cô cứ việc đâu ở đấy, đừng đến nữa!
- Như thế hay cho anh quá! Trước mặt đầy tớ, hỏi tôi còn ra cái gì?
Dại dột, Socrate suýt trả lời rằng đám đầy tớ chính ra là không trông thấy “cô ta”. Ông kịp thời giữ lại được, tự an ủi với cái ý nghĩ là nếu “con báo” biết chuyện thì ả có khả năng quay về ngay Hoa Thịnh Đốn ngày mai để tổ chức một cuộc họp báo! Bất giác ông đưa lưỡi đi khám phá chung quanh lợi răng ông. Tùy ý ông, ông có thể làm sống lại trong miệng ông cái vị máu của nụ hôn cuối cùng Peggy trao cho ông. Có phần nào tựa như cô còn đang đeo ở miệng ông vậy.
- Anh nói hay không nào?...
Socrate tuột ra khỏi những mộng mị khoái trá của ông và nối tiếp nhau một cách phũ phàng như định mệnh, những câu ông thốt ra mà ý thức ông không hề nghĩ đến chúng, tựa hồ một ai khác đã nói thay cho ông. Câu đó bắt đầu bằng ba tiếng không quan trọng do ông trễ tràng tuôn ra, với một cái bĩu môi:
- Thật đáng tiếc!...
- Cái gì đáng tiếc?... Cái việc anh đón những con đĩ vào đây trong khi tôi nai lưng ra để kiếm sống ở đầu kia thế giới hử?
- Không phải thế, không... Em xem đấy, em trách oan anh ngay trong buổi tối anh sắp báo cho em một điều quan trọng.
- Nói ra đi, đồ nói dối!
- Anh muốn hỏi cưới em...
- Cưới tôi? Nhân vật bé bỏng tội nghiệp ơi! Ai làm cho anh tưởng là tôi muốn lấy anh đấy?
Lẽ ra dừng lại ở đây, cài số lùi, Socrate lại tiếp tục, luống cuống, nhấn mạnh - vẫn cứ là cái “ai khác” nói cho ông. Vẻ thiểu não, ông ấp úng:
- Thế nào?... Em từ chối?
- Đúng!... Làm nhân ngãi của anh tôi sẽ chết dở, lại còn làm vợ của anh nữa!... Có lẽ anh tưởng anh là một món quà sẽ làm cho tôi thích, anh muốn đền bù cho tôi tất cả những gì anh đã bắt tôi gánh chịu phải không?... Không! Tôi không thích.
Socrate rót rượu uống - chị hất bay cái bình ở trong tay ông:
- Không phải là tôi đã đi tìm anh nhá! Anh đã cướp tôi ra khỏi một người chồng yêu tôi, anh đã bêu tôi ra cho gia đình anh, con cái anh thù ghét, con cái anh chúng vạch vào mặt tôi!
- Tôi đã nói với chúng nó!
- Không đúng! Anh đã ngậm cái miệng gian dối của anh lại, đấy, anh đã làm như thế đấy!
Socrate ngày càng động lưỡi vào chỗ lợi hở của ông ở giữa những cái răng.
Thình lình, ông chán ớn!
- Chính cô mới phải im đi! Chính cô là cái lỗ đít. Tôi đã quá là tốt đối với một đứa mặt l... như cô! Cô chỉ đáng sướng rên lên với Chopin thôi!
- Chopin, ông ấy gí cứt vào anh! Đồ anh có bao giờ hiểu được ông ấy! Anh chỉ giỏi chi tiền ăn vào bọn gái điếm thôi!
- Cô là gái điếm thì có!
Chị xô vào nắm cổ ông:
- Nhắc lại câu đó!... Nhắc lại!
Không gỡ ra được, ông liền nắm lại cổ chị, làm cho hai người mũi gí vào nhau, vật lộn, quát tháo. Bị ngạt thở, Socrate giằng ra được khỏi tay của Menelas. Cùng lúc thở hắt ra, ông hét lên:
- Cô sẽ lấy tôi! Con mặt l...! Nói đi! Cô sẽ lấy tôi!
- Lấy thằng khốn! Lấy! Lấy! Lấy! - Chị hét hòa theo.
Cả hai cùng bàng hoàng, họ nhìn nhau, thở như hai cái đầu máy, ngơ ngác, đầu tóc rũ rượi. Rồi Menelas bắt đầu khóc khe khẽ. Gắng hết sức, Socrate mới cầm được nước mắt, vừa rối bời, vừa giận dữ, vừa nhẹ nhõm người. Bảy giờ lưỡi chị liếm nhanh từng miếng ngắn gọn lên má ông và chị lắp bắp:
- Bao giờ thế anh yêu?... Bao giờ?
- Tính từng ngày, đúng một tháng nữa, ở Luân Đôn... Em muốn không?
- Có, anh yêu, có... Tất cả những gì, anh muốn...
Chị giật cúc sơ-mi ông ra, vê đầu vú ông, cọ bụng vào bụng ông rồi ngã xuống tấm phản, kéo ông lăn theo. Bị đè nghẹt thở, ông mỉm cười:
- Đầy tớ thì sao?
- Cứt! Cứt! Cứt! Rồi anh xem, đồ tồi! Anh sẽ rỏ dớt rỏ dãi ra...!
Chị gừ lên một tiếng khàn khàn và ôm chặt lấy ông - rất nhanh chẳng còn gì tồn tại với họ nữa!
Sau buổi cầu hôn giông tố của ông, Socrate đã trải qua một trong những cơn sợ ghê gớm nhất đời ông. Ông ra sân bay Bourget để gặp, giữa hai chuyến bay, ông giám đốc một háng dầu lửa vùng Balkan vừa ở Moscou tới rồi đi châu Phi. Trong gần một giờ đồng hồ, họ đã nói dông dài về các khả năng hợp tác trực tiếp với người Nga. Socrate nhận xét một cách hài hước rằng nếu chính sách của ông ở vùng Cận Đông làm cho người Mỹ thù ghét ông thì nó sẽ không tránh khỏi mang lại cho ông nơi tiêu thụ ở Liên Xô.
Trò chơi trí tuệ, ngụy biện, con trẻ mà thôi. Trong thực tế, tình hình cực kỳ phức tạp hơn thế làm cho các đối thủ buôn bán của bạn trở thành những đồng minh nhất thời, và các đồng minh của bạn trở thành những kẻ thù hung dữ mà đôi khi lợi ích lại là chống lại chính những người góp vốn với họ, tức là chống lại bản thân họ. Nhưng ý nghĩ của Socrate không ngừng quay lại với các sự kiện tối hôm trước sắp làm cho phương hướng đời ông thay đổi. Vì hẳn hoi là ông đã hỏi vợ theo đúng phép tắc. Suy nghĩ về chuyện đó, ông đã hiểu rằng bằng việc chính thức hóa quan hệ của ông với Menelas, ông chỉ là tìm cách giữ cho chị xa ông và chống đỡ lại với bà quả phụ Baltimore. Không bao giờ Peggy thuộc về ông cả. Cô ta như phòng triển lãm quốc gia, người ta có thể đến tham quan và hưởng thụ nhưng không sở hữu được bao giờ. Cô ta không còn là một bộ phận của hiện thực nữa, cô ta đã được dấu ấn của biểu tượng ghi lên người. Chờ cho cô ta nuốt chửng ông, trong trường hợp quay lại tiến công ông thì thà xóa trước đi ở trong đầu óc ông hình ảnh cô ta vẫn là hơn.
Chiếc Rolls vượt qua Nhà thờ Hồi giáo và lướt đi dọc phố Geoffroy-Saint-Hilaire.
Có một cảnh tượng lạ lùng... Những nhóm sinh viên đi im lặng trên đường phố, bình tĩnh, tựa hồ mỗi người đều đã tự biết nơi mà mình sẽ đến nơi ấy lại là địa điểm chung của tất cả mọi người. Đến ngã tư, chiếc xe rẽ trái vào phố Jussieu. Thanh niên nam nữ trở nên đông hơn, đi thành từng cụm, nhiều cụm bước ngay ở giữa lòng đường, ngoan ngoãn tránh ra ở trước trước Rolls, không nhìn nó, thậm chí không thấy nó. Tất cả cái này hình như kỳ quặc, không có thật. Đến chân dốc, Louis rẽ sang phải, đi vào phố Fossés-Saint-Bernard để ra sông Seine, nơi chấm dứt đại lộ Saint-Germain.
- Cái gì thế? - Socrate hỏi.
- Thưa ông, tôi không biết... - Anh tài xế đáp.
Bây giờ phố đầy những nhóm người, mới đầu rải rác như những cụm bông, sau ken lại, dày đặc, tự tổ chức lại theo quy luật của dòng sông chảy một con sông càng xa nguồn càng được các nhánh làm cho rộng ra thêm. Socrate ngoái nhìn lại biển người đã khép ở đằng sau họ lúc nào không biết.
- Tôi làm cho họ dãn ra! - Louis nói.
Socrate giữ tay anh lại khi anh sắp bấm còi.
- Chớ động đậy!
Quá nhiều bản năng, ông nhận thấy ngay mối nguy hiểm đang dâng lên từ cái biển người quá phẳng lặng diễn đi không một cử chỉ, không một tiếng la ó. Qua cửa kính chiếc Rolls, ông nhìn thấy những bộ mặt hai mươi tuổi, gần mặt ông đến nỗi ông phân biệt ra được những nếp nhăn li ti trên da. Không ai có vẻ nhìn thấy sự có mặt của chiếc Rolls mà Socrate biết là rất chướng mắt trong lúc này. Đến một lúc, qua một khoảng trống, ông trông thấy ở đầu phố một đám cảnh sát đội mũ sắt, vận đồ đen, cầm một thời trung cổ và dùi cui ở trong tay như những cái cây. Socrate ngửi thấy sắp có chuyện chẳng lành. Ông có một ý tài tình, như đã có hàng trăm lần vậy, trong đời ông, ở những hoàn cảnh tương tự:
- Louis! Cát-két của cậu!
- Dạ, xin lỗi?
- Bỏ cát-két ra, đồ ngu! Giấu nó đi!
Vừa nói ông vừa tháo ca-vát vất nó xuống dưới chân, phanh cổ áo sơ-mi ra, dựng cổ áo ngoài lên, và xoa tóc cho bù xù lại. Cái thứ cải trang của ông đã cho phép ông trong một giây làm được một việc biến hình triệt để bằng cách bỏ cặp kính đồi mồi to thô lố của ông ra. Bây giờ nom ông giống như bất kỳ một viên chức nào của các Bộ, người trạc trung niên, hơi cũ kỹ, hơi mệt mỏi:
- Chỗ nào rẽ được thì rẽ! Thoát ra khỏi!
- Thưa ông, không có phố!
- Rúc vào nhà để xe, bên trái ấy!
- Nó đóng ạ, thưa ông.
Lúc ấy, Socrate nhận thấy tất cả cửa sắt các ngôi hàng đều đã được hạ xuống. Thật đáng sợ: ông đang mắc kẹt trong một chiếc Rolls ở chính giữa một dòng thác người biểu tình mà những đợt sóng đang đến đập vào một bức tường những cảnh binh đặc biệt chống bạo động! Không có lối ra! Không có một khả năng nào lọt thoát, không gì hết! Chiếc xe lăn theo bước chân các sinh viên có vẻ như không nhìn thấy nó, bu kín vào cửa vào sắt chắn trước xe, thành một thứ hộ tống cho cái vật khiêu khích này. Càng ngày càng căng thẳng, Socrate phóng cầu âu ra một vài nụ cười thảm hại không nhận lại được hồi âm. Hoảng loạn, sẵn sàng chờ đợi cái xấu nhất, cầm chắc là sẽ bị kẹt giữa hai gọng kìm đang sắp ngoạm vào họ để xé nát họ ra, ông đã lấy lại được cho giọng nói của ông một vẻ kiên định:
- Louis, tớ xuống xe, tớ chờ sẵn ở ngoài kia...
Anh tài nín thít. Anh bắt đầu hiểu ra. Anh thấy ông chủ của anh chìm trong đám đông, lẫn vào đó, đi cùng nhịp với người khác, hòa làm một với họ. Rồi điều kỳ diệu... Vào lúc chiếc xe Rolls kẹt tứ bề sắp không thể nào lăn nổi được một mét nữa thì Louis nhìn thấy ở tay trái anh một phố nhỏ ngược chiều. Hết sức nhẹ tay, anh từ từ quặt tay lái, chú ý cho không sượt phải một ai. Một thoáng, anh ngại đoạn phố nhỏ chỉ là một cái ngõ cụt, nhưng không, nó tên là phố Chant và có một lối ra thật. Rõ ràng những người biểu tình đã quên mất nó. Louis muốn hát lên. Ngoặt ra phố Cardinal-Lemoine, anh rơi vào Socrate mà suýt nữa anh không nhận ra được bởi lẽ ông đã trở thành một người vớ vẩn nhì nhằng nào đó. Một dấu hiệu kín đáo, một cú hãm phanh nhè nhẹ, một cánh cửa xe đóng lại, Socrate đã lại trở thành người khách của anh. Trừ có điều, đáng lẽ leo lên đằng sau xe, thì ông đã lên náu ở cạnh anh, trên ghế trước. Môi và răng đều mím lại, ông nói rất nhanh, theo kiểu bọn găng-xtơ những năm 30.
- Chuồn mau thằng mặt nghệt! Mau! Cậu không thấy họ sắp làm cách mạng đấy à?
Louis dận ga và chiếc Rolls chồm lên, rời ra khỏi cái êm ắng đáng sợ đi trước các cuộc đấu tranh. Hôm sau, báo chí toàn thế giới đưa lên trang nhất cái mà rồi sẽ trở thành “Những sự kiện tháng 5 năm 1968”.
Dun ra hiệu cho chủ quán rượu:
- Ai đấy? Khúc giò đằng kia?
- Sao? Cậu không biết ư? Con gái Satrapoulos mà!
- Thật không?
- Thật chứ!
- Này, cô ả xí thế nhỉ?
- Từ một trăm triệu đô-la trở đi, người đàn bà nào cũng đẹp hết.
- Có ai ngủ với ả chưa?
- Làm sao cậu lại đòi tớ biết được? Tớ không ngủ với ả!
- Thằng tồi! Có lẽ là đứa duy nhất đây thôi! Các cha đi với ả là những ai?
- Con nhà giàu, bọn mặt nghệt cả. Helliokis có tàu đỗ ở Cannes.
- Cậu có bố trí cho tớ được không?
- Tớ không quen ả lắm! Ả mới đến lần thứ hai.
- Cứt, làm cho tớ đi!
- Tớ bảo ả thế nào?
- Bảo tớ là ai và hỏi ả có muốn đến uống một cốc rượu với tớ không?
- Được, để tớ thử xem!
Dun thấy Carlos len lách qua những nhóm người khiêu vũ, đến gần cái bàn những trẻ ranh, trao đổi với họ vài ba câu. Trong khi mọi người cười câu pha trò của anh, Carlos cúi xuống cô gái và thì thầm vào tai cô. Một cách bản năng, Dun lấy tay vuốt tóc. Maria quay lại phía anh và nhìn anh. Dun cười với cô. Đến lượt Maria nói nhỏ vào tai Carlos. Carlos cười, rời cái bàn và trở lại với Dun, sứ giả quý báu có thể sắp cho phép anh phóng viên thực hiện được một tin đăng sớm nhất mà anh ta - và cả các chủ nợ của anh ta - mong đợi đã hàng tuần. Món ngon đấy, con bé nọ! Trên trang nhất các tạp chí quốc tế lớn, tên ả là vàng nén, vàng thoi đó. Chỉ cần ả nhận cho chụp mấy bức ảnh của ả thôi là Dun có thể quay về khách sạn Ritz thanh toán các món muộn mằn của anh.
- Ả nói gì thế? - Anh hỏi hấp táp.
- Ả nói cậu có thể mời ả khiêu vũ.
- Cục cứt! Người ta lại sắp bảo tớ là lừa gạt con gái vị thành niên.
- Tại sao, sai à?
- Không hề, nhưng cái đó nghe không hay. Mặc kệ, tớ đến.
Dun duỗi thân hình cao lớn của anh ra và nhận thấy cô gái nhảy của anh quan sát anh một cách thích thú! Tuổi tác chẳng ảnh hưởng gì đến việc này.
Bốn mươi tám tuổi, anh vẫn tiếp tục các cuộc phá phách. Bộ tóc bạc trắng uốn sóng cẩn thận của anh làm cho cả cô ả thợ khâu đến bà bá tước đều mê mẩn. Con bé ranh này bao nhiêu tuổi? Khi anh đến trước bàn, bọn con trai choai choai ngừng quàng quặc và nhìn anh chằm chằm với một vẻ mỉa mai và bất lực. Nhưng Maria đã đứng dậy. Anh rẽ lối cho cô ra sàn nhảy. Anh vừa ôm lấy cô vừa nói:
- Tôi đã tưởng mấy bồ lau nhau của cô sắp giết tôi!
- Có lẽ họ sắp làm như thế đó. Sau...
- Sau cái gì?
- Sau khi nhảy!
- Cô đang nghỉ hè?
- Anh là nhà báo à?
- Cô ở nhà bố mẹ chứ?
Họ bật lên cười.
- Không, ở nhà bạn.
- Một cái biệt thự?
- Một con tàu.
- Và họ để cô đi một mình?
- Tôi vừa giết viên coi ngục xong... Anh là người Pháp?
- Không. Người Congo. Tôi có một nông trường chuối. Mười một bà vợ tôi trông nom nó.
- Chỉ có mười một?
- Cái nông trường nhỏ thôi mà!
Nhìn gần, cô ta không đến nỗi xấu. Người hơi nặng nề một tí đè không một chút sượng sùng lên người Dun, nhưng cặp mắt vàng óng thì lạ thường, và rõ ràng cô ta đã quên khuấy đi là phải làm ra vẻ ấm ớ. Chơi cho cẩn thận... trả tiền cho khách sạn Ritz...
- Cô biết tại sao tôi muốn quen cô không?
- Có. Tôi là người vợ của đời anh.
- Chớ có tưởng tượng. Cô có thể là đứa bé sơ sinh của đời tôi, nhưng đây không phải là cơ hội ấy. Tôi đã phát hiện ra cô. Cô đã chụp ảnh chưa?
- Tôi đã cho người ta chụp chưa ấy à?
- Ừ.
- Không, chưa bao giờ. Anh đã nhìn kỹ tôi ư?
- Đáng tiếc. Cô có thể làm mẫu hay. Tên cô là gì?
- Maria. Còn anh?
- Raph. Raph Dun. Họ cô là gì?
Anh cảm thấy cô cứng lại trong tay anh:
- Anh coi tôi là một con đần à?
- Trời đất!...
- Anh biết rất rõ tôi là ai rồi.
- Làm sao cô lại biết là tôi biết?
- Tất cả mọi người đều biết tôi là ai. Hằng đàn nhà báo kéo theo tôi. Ở cửa trường trung học, họ mặc quần áo linh mục và mời tôi ăn kẹo.
- Rất tiếc, tôi lại không có.
- Càng hay, tôi ghét. Anh ở con vịt [1] nào?
- Chả ở con nào và ở tất. Tôi là một con đĩ. Tôi bán mình cho ai trả tiền.
- Sao mà xấu thế!!!
- Đáng sợ! Nhưng tôi thắp nến sám hối. Cô ở Cannes có lâu không?
- Thế anh?
- Cái đó tùy ở cô. Nếu tôi có thể viết được những cái khủng khiếp về cô thì người ta sẽ cho tôi nhiều tiền và tôi sẽ có thể nán lại lâu.
- Anh muốn biết cái gì?
- Cô có nghĩ rằng cô đến được bàn tôi mà không sợ bị các bạn be bé của cô bắn không?
- Tôi tự do mà, không ư?
Điệu nhảy hết...
- Được, tốt lắm, ta đi!
- Tôi sẽ đến chỗ anh. Tôi ra lấy cái ví đã.
Anh giữ tay cô trong tay anh mà cố không hề nghĩ đến rút nó về. Anh nói:
- Đồng ý, tôi chờ cô. Bảo họ tôi là bố của cô...
Cô nghiêm trang nhìn vào mắt anh:
- Anh đến là vớ vẩn! Tôi đến bây giờ...
- Thưa bà, tôi giả định là bà hiểu cho rằng việc tôi làm đây là rất tế nhị. Nhưng tôi cần phải làm. Thuốc lá?
- Không, cảm ơn.
Socrate cựa quậy, không thoải mái. Tự chất người đàn bà này gây được ấn tượng đối với ông. Chị ta nổi tiếng là chài đàn ông, vậy mà lại ứng xử với sự lịch lãm, lòng tự trọng và sự kín đáo của một vị phu nhân:
- Đây là chuyện con trai tôi...
- Tôi có ngờ ngợ như thế... - Joan đối lại với một chút châm biếm.
- Đây là nghĩa vụ của tôi... nghĩa vụ của tôi...
- Dạ?
- Tôi phải bảo vệ cháu, bà hiểu cho chứ ạ. Cháu còn quá trẻ!
- Và tôi thì không. Phải thế chứ ạ?
- Không, tôi không muốn nói như thế!
- Dù sao ông đã nói ra mà!
Ông chống chọi lại cái nhìn của chị: cái việc tồi tệ. Chị đẹp, đang độ nảy nở viên mãn, thanh thản. Ông đến để bảo chị cắt đứt và ông hiểu rằng thuyết phục được chị không dễ dàng đâu. Mở đầu như thế nào bây giờ?
- Tôi thú thật, - Ông nói - tôi không ngờ gặp bà lại thấy bà như thế này.
Tôi hiểu Achille. Nó có khiếu thẩm mỹ.
Chị gật đầu thay vì cảm ơn.
- Thưa ông Satrapoulos, nếu ông nói thẳng ra mục đích của việc ông tới đây mà không rào đón thì rất hay.
Chị giúp ông, càng hay thôi.
- Bà chắc cũng đã ngờ ngợ...
- Dĩ nhiên! Ông đến để bảo tôi cắt đứt với Achille, không ư?
- Tôi nhẹ cả người vì thấy bà hiểu tôi.
- Chắc chắn là tôi hiểu chứ. Tôi đặt tôi vào địa vị ông. Một trong mấy gia tài lớn nhất thế giới, một đứa con trai duy nhất nhằm để cho thừa kế và tiếp tục sự nghiệp. Phía bên kia thì một người đàn bà gần bốn mươi tuổi, ba lần ly dị và có lẽ không cho anh ta có con cái được. Nếu tôi là ông, có thể tôi cũng làm như ông. Có thể... Nhưng có điều...
- Có điều...?
- Là không. Tôi không phải là ông. Và Achille sẽ không có yêu cầu để làm cho ông thích đâu. Ông chớ nghĩ là tôi tìm cách thách thức ông, nhưng ông không ở trong cuộc. Tôi đã chọn. Anh ấy đã chọn. Chúng tôi yêu nhau.
- Thưa bà, tôi xin bà! Giá như Achille đã từng là thư ký chưởng khế cơ... Như tôi, bà hiểu rõ rồi đấy, điều mà bà gọi là tình yêu đâu có phải là vĩnh cửu, thưa bà?
- Hoàn toàn đúng. Chính vì thế mà tôi cần phải hưởng thụ nó chừng nào nó vẫn hãy còn.
- Vâng, nhưng còn cháu, bà đã nghĩ đến chưa?
- Tôi chỉ nghĩ đến anh ấy!
- Giả dụ rằng chuyện kéo dài... Khi cháu ba mươi tuổi thì bà... bà sẽ...
- Một mụ già bốn mươi bảy. Đúng thế không?
Socrate tỏ ra cứng rắn:
- Đúng.
- Điều đó còn để cho chúng tôi có được mười năm nữa, không đúng ư?
- Không! Tôi không nghĩ đến chuyện để cho bà bất cứ một cái gì hết. Tôi có những dự định khác cho Achille, trong đó không có một chỗ nào cho bà cả!
- Tôi giả định là ông đã bảo cho anh ấy biết?
- Đó là việc của tôi! Tôi nói với bà, không phải là với nó. Tôi nghĩ rằng bà là người đầu tiên không muốn làm hại đến tương lai của cháu! Tôi báo trước cho bà rằng nếu quan hệ này còn tiếp tục, tôi sẽ cắt hết trợ cấp cho cháu! Bà sẽ không có một xu!
Joan nhìn ông chăm chăm với một vẻ dịu ngọt:
- Thưa ông Satrapoulos... Trong quá khứ cũng như trong hiện tại, có cái gì để cho phép ông lên lớp cho tôi đấy không nhỉ? Nói thật ra, ông nên biết rằng ông đã quá cằn cỗi đến nỗi một số cái vượt lên trên đầu ông rồi đấy! Ông thật sự nghĩ rằng tôi vì lợi lộc ư?
- Tôi không muốn biết điều đó! Tôi từ chối việc Achille sống với một người đàn bà già!
- Cảm ơn. Bây giờ ông có thể ra được rồi.
- Tôi sẽ không ra chừng nào...
- Chừng nào sao?...
- Chừng nào bà chưa hứa với tôi... Đây... - Ông lấy ở trong túi ra tập ngân phiếu - tôi sẽ ký một tờ ngân phiếu khống chỉ cho bà... Tôi xin thề danh dự với bà là sẽ không ai biết gì hết cả! Bà có thể viết bất cứ con số nào bà thích, bất cứ cái gì, miễn là bà đi khuất cho.
Ông chìa ra tờ giấy chữ nhật xanh nhạt trên đó ông đã giận dữ ký tên vào.
- Đây! Bà cầm lấy!
Ông cố nhét nó vào tay chị. Chị giữ lấy nó. Rồi bằng một giọng bình tĩnh:
- Vĩnh biệt, thưa ông!
Socrate cúi đầu quay gót và ra cửa. Ông gọi thang máy nhưng không được, chạy vội xuống năm tầng gác. Ông sắp đến tầng dưới cùng thì tiếng gọi của Joan làm ông đứng lại:
- Phiền ông một chút!
Ông ngẩng đầu lên và trông thấy chị, nhỏ nhoi như bọc trong dòng thác tóc màu đỏ sẫm của chị. Chị ném một cái gói nhỏ xuống cầu thang. Ông nhặt nó lên. Đó là ngân phiếu của ông trong đó gói một đồng tiền cho nặng. Ông mở nó ra: bên trên chữ ký của ông, ở chỗ lẽ ra là những con số thì ông thấy một lô những quả tim nho nhỏ vẽ bằng sáp môi. Ông nghe thấy chị nói thêm, giọng đầy giận dữ:
- Ông tởm lắm! Đừng có bao giờ quay lại nữa!
Chị đóng sầm cửa lại. Ông đứng im lìm trên thềm cầu thang. Đây là lần đầu tiên người ta quẳng vào mặt ông một tờ ngân phiếu của ông. Chuyến đi Vienne này ông đã nhớ mãi mãi!
Peggy thấy việc lấy cớ sắp gặm ba lá rau cần mà đọc kinh trước khi ăn là ngốc nghếch và cố lủi. Ở châu Âu, ngay trong những gia đình có suy nghĩ, người ta cũng chẳng còn ôm giữ những bộ tịch như vậy nữa rồi! Cô ta vẫn còn hoàn toàn bị lóa mắt lên vì chuyến đi Hy Lạp và Paris. Thỉnh thoảng cô lại vuốt ve viên đá kỳ ảo mà Socrate tặng. Cô không dám cho ai thấy nó, giấu nó vào sau những nếp của chiếc sơ-mi ôm khít lấy cổ cô, theo kiểu ngày xưa. Chợt bộ mặt của bà cô làm cho cô nản chí. Ngồi ở đầu bàn, lầm bầm cầu kinh trước khi mở chiếc khăn ăn ra, bà cụ lại gợi cho Peggy nghĩ đến một loại kền kền đã được ướp xác và nguy hiểm. Phải nói rằng cuộc đời của Hoàng thái hậu Virginia của dòng họ Baltimore đã trôi đi hoặc là để sinh đẻ, hoặc là để săn sóc ông chồng, nuôi dạy con cái và chôn cất những đứa bị chết trong bầy con rất đông đúc của bà. Từ những cái đó bà đã giữ trên mặt cái vẻ dứt khoát cứng ngắt như đá và lạnh lùng lì lợm. Trái ngược với đầu óc vô tư lự hơi điên rồ của Satrapoulos biết bao!
Bữa ăn diễn ra trong ngôi dinh thự mùa hè ở Tân Anh Cát Lợi không xa Providence lắm: cỏ ngựa, cây cối, lá vàng ối quanh năm, những con sóc thả rông, những rào chắn màu trắng và những con gà mái mà Virginia không cho ai được nhặt và tính đếm những quả trứng bao giờ. Điều đáng sợ ở trong gia đình này là cái ấn tượng nặng nề về việc mỗi thành viên của nó đều có thể dửng dưng như không mà tiếp nối những người gục ngã hay mất đi để rồi lại đặt chân vào cùng dấu vết dở dang của họ. Scott đã bị ám sát cách đây năm năm. Peggy góa chồng trong khi cô sửa soạn ly dị. “Những đứa con...” người ta nói với cô. Nhắm mắt lại, chỉ nghe riêng những điều nói năng ở bàn ăn không thôi, cô đã có cảm giác đau đớn là không có một cái gì từng thay đổi, không có người đàn ông nào từng chết đi. Peter và Stephan đã tiếp theo Scott trong cuộc chạy đua tới quyền lực. Vẫn cùng những chuyện trò ngày nọ, cũng những dự định, những mánh lới dành cho đề tài vĩnh cửu: chính trị!
- Chị nghĩ đến gì đây? - Stephan hỏi.
- Nghĩ đến tương lai thôi... - Peggy lơ đãng trả lời.
- A! Chị thấy thế nào?
- Ở xa đấy.
Ở đầu bàn, xác ướp Virginia nhấc một con mắt nặng sụp lên:
- Ở New York à?
- Không!
- Hoa Thịnh Đốn?
- Không!
- Vậy đâu?
- Chỗ khác: thường thường ở châu Âu, thỉnh thoảng ở Mỹ.
Xác ướp nhấc bên mắt thứ hai lên.
- Chị cho xem cái gì ở cổ chị kia? - Peter năn nỉ.
Peggy cởi cúc áo cổ sơ-mi và đưa viên đá hình quả lê ra.
- Ai cho chị đấy?
- Một ông bạn. Satrapoulos.
Sự im lặng tiếp theo quả bom này đáng sợ. Ai cũng vờ say sưa chú ý tới món ăn ở trong đĩa của mình, kể cả Hoàng thái hậu. Peggy thầm hỏi: Cô không nói gì liệu có hay hơn không? Trong gia đình, từ lâu người ta đã coi Socrate như là một người làm cho nước Mỹ thối nát, hiện thân độc hại của đầu óc nhu nhược Trung Cận Đông, như là một kẻ thù riêng của mỗi thành viên gia đình. Con đường của Scott có một lúc đã gặp con đường của ông ta, điều đó không quan trọng mấy, người ta thích quên phắt đi rằng ông đã từng tham gia việc tài trợ cho cuộc vận động bầu cử! Nhưng không ai chịu được việc ông duy trì quan hệ với Peggy. Xướng thuyết những quan hệ anh em với người da đen, đó chỉ là một quan điểm tinh thần, một khẩu hiệu nhất thời không hay nhưng cần thiết để đạt tới một vài mục tiêu nào đó. Và lại nhận tặng phẩm của con khỉ đó nữa! Chính đang lúc này, Peggy ném ra quả mìn thứ hai của cô:
- Tôi nghĩ rằng tôi sắp lấy ông ta.
Virginia vội vàng đưa tay lên miệng để cho thức ăn bà đang nghiền bằng hai hàm răng tuyệt đẹp bằng men sứ của bà không bị vọt ra bàn. Stephan và Peter nhìn nhau không tin. Xác ướp định thần lại được và dặng hắng ầm ầm. Lúc ấy, Peggy hiểu ra rằng cô ta chưa bao giờ được coi như là một thành viên của dòng họ mà chỉ như là người tù chung thân của nó mà thôi.
Chú thích:
[1] Từ ám chỉ tờ báo.