Chương 32
Socrate thường thích đóng vai nhà điện ảnh nghiệp dư. Ông thích quay phim những nơi, những đồ vật và những người ông ưa. Cuối một bữa ăn, ở đảo Rắn, ông đã thu vào máy quay phim vẻ mặt hân hoan của Menelas, vẻ lầm lì cố chấp của Achille và Maria cùng cái quang cảnh những mỏm đá, biển và trời mà ông yêu mê yêu mệt.
Từ Tokyo, người ta gọi dây nói cho ông. Ông bỏ đồ lề quay phim xuống, đi đến phòng làm việc, và rồi tuyên bố phải đi Luân Đôn ngay tối hôm đó. Hôm sau, trong nhà của anh tại Athènes, Achille mời một người bạn gái làm nghề người mẫu đến, chị này thân hình ít keo kiệt về đường nét. Anh quay đặc tả chị trần truồng, mông vú vênh lên, những hình ảnh cuối cùng thì giới thiệu chị đang nhìn thẳng lại đằng trước mặt, hai tay âu yếm giơ về phía người cầm máy. Đêm đến, Achille để máy của bố vào chỗ cũ. Ở Luân Đôn về, Satrapoulos muốn quay nốt cuộn phim dùng dở. Lần này ông lại lợi dụng ánh sáng tuyệt vời của một buổi chiều để quay cái đề tài ưa thích của ông: Menelas, quay thẳng mặt, nghiêng mặt, đằng lưng bên sườn, ba phần tư thân, từ dưới nhìn lên, từ trên nhìn xuống. Khá tự hào về tài đạo diễn của ông, ông bảo tài xế đi rửa gấp cuộn phim. Tối hôm đó, người ta mang nó về cho ông. Sau bữa tối, như thường lệ, ông mời khách khứa sang phòng chiếu phim để thưởng thức tác phẩm của ông. Khách có một bác sĩ mổ tim và vợ, ông Bộ trưởng Giao thông Vận tải Hy Lạp, một cậu đang mê đờ đẫn Maria và người mua bán chứng khoán của Socrate ở New York. Menelas ngồi ở hàng đầu.
Các hình ảnh đầu tiên vừa diễn ra ở trước mắt, người ta thích thú cười lúc cúc ngay. Menelas cười dữ nhất, chị yên tâm về tương lai gần và khoái trá vì thấy người mình thanh mảnh. Achille và Maria kín đáo ngồi ở hàng ghế bành thứ tư, cạnh cửa.
- Ngon lành không! - Socrate nói... - Nhìn cô ta kìa! Đấy cứ thế mà cô ta nuốt ngon tôi đấy!
Trên màn ảnh, người ta thấy Menelas cắn ngấu nghiến vào một chùm nho. Thình lình màn ảnh rung nhảy... không tiếp nối, hình ảnh mờ nhạt dần rồi chuyển sang cảnh khác: thay thế vào bộ mặt rạng rỡ của Menelas là một cái đít cũng rạng rỡ không kém, một cái đít, chỉ là một cái đít chiếm hết toàn bộ màn ảnh, ngó ngoáy, ưỡn vểnh ra, lấy bộ điệu và nếu người ta có thể nói được thì là làm điệu nữa. Bác sĩ mổ xẻ bật cười phá lên, nhận thấy đó là một phản ứng không đúng lúc, cố sửa chữa bằng cách vờ ho lên một hồi dữ dội. Vợ ông, chủ tịch các hội từ thiện của giới sang trọng nhất Athènes, nghiến răng lại cấu ông, quay mặt đi và giả tảng không nhìn thãy những hình ảnh đang tiếp tục diễn ra ở trong sự kinh ngạc của mọi người. Achille quan sát Menelas đang quắp chặt tay vào hai tay ghế. Maria phải cố nín không cười. Bây giờ hai cái mông biến đi, nhường chỗ cho hai cái vú xinh xinh nho nhỏ, kiêu căng, nhô thẳng ra, rất cao. Socrate bàng hoàng đền nỗi không nghĩ đến được cả tắt máy. Cuối cùng, đặc tả trực diện là khuôn mặt ngất ngây của cô gái hai tay giang ra, chạy lại phía người cầm máy. Mặt Menelas lại hiện trên màn ảnh. Nhưng cô đã đứng lên, gay gắt nói với Socrate:
- Nếu ông muốn làm nhục tôi trước mặt mọi người thì xin hoan hô! Thành công đấy.
Bộ trưởng Giao thông Vận tải đứng dậy và nói theo:
- Bà bạn thân mến...!
Người mua bán chứng khoán ngẩn ngơ bật đèn lên. Achille và Maria vẫn không lộ một vẻ gì. Socrate đi đến con trai:
- Ngu xuẩn và ác độc, biết không? Bố lại cứ tưởng con đã là một người lớn!
Achille mở to hai con mắt ngây thơ:
- Thật ạ... Con chưa hiểu bố muốn nói gì ạ.
- Mai mày sẽ thấy! Bây giờ bố yêu cầu con ra xin lỗi về cái trò đùa thảm hại kia.
- Xin lỗi với ai? - Achille ngạc nhiên.
- Cút!
Để cho Olympe tha cho ông việc chị bị làm nhục dưới mái nhà ông, Socrate hôm sau biếu chị một món trang sức tuyệt đẹp bằng kim cương có đeo lủng lỉu thêm những ngọc xa-phia hình quả tim. Dẫu sao, chị vẫn ngúng nguẩy mất hai ngày. Còn Achille, anh đã tìm ra được một chuyến du lịch gấp đến Boston, nơi có một người bạn của anh ở đó. Dĩ nhiên trò đùa của anh vẫn không ngăn được cái chuyện thối kia diễn ra đâu, nhưng mặt Menelas lúc phát hiện ra cô gái trần truồng cũng để đền bù được cho anh rồi: đáng lẽ là mặt bà ta, thì bà ta lại trông thấy một cái đít!
Dẫu thế nào, Achille nghĩ, cũng chẳng cần phải biết bà ta rồi mới thấy ra được chỗ khác của hai khoản đó.
LÒNG TỰ TRỌNG TRONG CÁCH XỬ SỰ CỦA BÀ LÀ NIỀM KIÊU HÃNH CỦA ĐẤT NƯỚC, BÀ HÃY ỦNG HỘ CHÚNG TÔI TRONG CUỘC CHIẾN ĐẤU ĐANG DIỄN RA. CHÚNG TÔI CẦN BÀ.
Bức điện gửi cho bà quả phụ Scott Baltimore do ông chóp bu của đảng Những nhân cách tân kỳ, ông là tên bù nhìn mà Peter và Stephan sử dụng như một con rối trước khi quăng ông đi để xí chỗ của ông. Peggy cười khẩy... Trong chỗ ghi địa chỉ, người ta thậm chí bỏ cả tên Peggy của cô! Cô ta chỉ là “Quả phụ Scott”! Bọn khốn chỉ nghĩ đến chuyện bầu bán chết tiệt của chúng thôi. Peggy là một người đàn bà, và cô đang ngột ngạt, điều ấy có nghĩa lý quái gì với chúng đâu!
Cô không còn chịu nổi được nữa chuyện chính trị. Hình ảnh Scott, đầu đầm đìa máu, theo cô ta đêm ngày. Cô ta muốn quên, quên... Còn nước Mỹ, “đất nước yêu quý và cổ xưa”, cô coi nó khác gì cái nịt vú đầu tiên của cô cơ chứ! Điều duy nhất cô tin chắc vào là cô cự tuyệt để cho người ta rút cô thành trạng thái đồ vật nhằm để tuyên truyền bầu cử.
Hết rồi những cô đồng trinh than khóc, những cái bĩu môi thương hại và đạo đức giả của các lão già xảo quyệt, tất cả các cái đó hết sạch rồi! Cô chán mớ đời những trò đó!
Từ lúc cô nói ra tên Socrate giữa bàn ăn, tất cả thành viên gia đình đã lần lượt đến phòng cô, với bộ mặt ngây ngô, bố vờ và những khuôn sáo tu từ: danh dự... tổ chức... những đứa con sau này sẽ... tự hào dân tộc... Nhà thờ... nghĩa vụ... trách nhiệm... Mứa lắm rồi! Đến cả các cô vợ của Peter và Stephan: Dolly và Suzan cũng đến nghiêm túc xin cô tha cho “sự nghiệp” của chồng họ, cho rằng cô lấy Socrate thì sẽ chắc chắn làm cho dòng họ lụn bại chẳng khác nào cô lấy một tên da đen của tổ chức “Chính quyền đen” vậy.
- Chị có tưởng tượng đến phản ứng của báo chí không? - Một chị nói.
- Chị thấy cái tên nước ngoài ấy có gì hấp dẫn hả chị? - Chị kia nói thêm.
Nghe họ, người ta ngờ đâu Satrapoulos là một người trên Sao Hỏa, mặt đầy mụn, thò lò, mũi là một cái lỗ sâu và chân thì liền ngón như chân vịt vậy! Cô đã thật sự tống họ bắn ra khỏi buồng. Như trước lần bầu cử làm cho Scott chết, người môi giới tài chính của gia đình Baltimore đã gặp cô để đề nghị một cách dàn xếp mới: cô muốn bao nhiêu tiền để bằng lòng chờ đến sau bầu cử mới lấy Socrate? Cô chỉ ngập ngừng có một tích tắc thôi, trước khi từ chối bằng một giọng kiêu kỳ!
- Nhưng thưa bà - Ông chủ ngân hàng bác lại - trước kia bà đã có nhận một món quà như vậy...
- Thời thế khác rồi ạ! - Peggy trả lời gay gắt. Trước gia tài của Socrate thì món hối lộ khốn nạn có ý nghĩa gì. Ngoài Nut là người khuyến khích cô ra, cô đã tâm sự với mẹ: bà khuyên cô ra sao? Bị lóa lên vì hàng tỷ đô-la của Satrapoulos, bà Arthur Erwin Beckintosh đã thốt ra một câu lịch sự này:
- Lấy đi! Thà lấy chồng hai lần còn hơn là một!
Dầu sao cũng có tí ti trở ngại: Socrate chưa bao giờ nói với Peggy là ông sẽ lấy cô ta. Ngộ ông từ chối thì sao? Cô ta sẽ ê mặt! Thật ra cô chẳng có một thoáng nào nghĩ rằng ông lại nói không với cô, không có ai ở trên đời này nói không với cô cả. Tại sao cái đó lại chấm dứt chứ nhỉ? Cô vuốt ve viên kim cương hình quả lê... Lấy Socrate, cô sẽ có những viên kim cương khác nữa, tùy thích cô. Cô sẽ cởi truồng dưới ánh nắng, tập ngân phiếu để giữa hai vú. Cô sẽ vơ vét sạch những cửa hiệu kim hoàn và cửa hiệu may quần áo quý. Đêm nào cô cũng chạy khắp các tiệm. Chẳng còn ai ngăn cấm cô điều gì nữa, cô sẽ được tự do mở những dạ hội rồ dại, tự do đi chơi với những tay ngộ nghĩnh, những nghệ sĩ hơi điên và những trai - chơi tuyệt vời nọ của “xã hội máy bay phản lực”. Cô sẽ làm tất cả các cái đó cùng với Socrate, ông hiểu cô, ông thích thế! Sống thế mới sướng!
Cô khinh bỉ đọc lại câu cuối cùng của bức điện: Chúng tôi cần bà. Cô vo viên nó lại, ném nó vào sọt giấy rồi hát theo điệu nhạc quốc ca Mỹ.
- Thế đít tao, nó có cần đến chúng mày không?
Để đánh lạc bọn nhà báo, Socrate và Menelas đã thỏa thuận là đến Luân Đôn bằng hai chuyến bay khác nhau, không phải không thích thú. Socrate đã tính trước một bộ tóc giả màu vàng và một bộ ria để cải trang. Lễ cưới sẽ diễn ra trong gian nhà nguyện nho nhỏ của đạo Thiên Chúa chính thống ở Luân Đôn, và không một ai đến dự. Chỉ Achille và Maria được báo trước cho biết điều gì đang tiến hành ngấm ngầm mà thôi. Cả hai đều từ chối lời bố mời, ông không nài thêm hai con, sợ phút cuối cùng xảy ra những biến cố giữa bà vợ tương lai và các đứa con của ông.
Hôm trước hôn lễ, Satrapoulos tổ chức một bữa ăn tối bàn công việc rất quan trọng tại biệt dinh của ông ở đại lộ Foch tại Paris với những nhà chủ tàu Úc mà công ty đang bị tan rã. Socrate muốn mua nó bằng bất cứ giá nào nhưng lại để cho các vị khách tưởng rằng ông không chú ý lắm với việc thương lượng. Về phía họ những người Úc lại cấp bách cần thanh toán mau để tránh bị phá sản, và những cuộc truy tố trước pháp luật trên quy mô quốc tế.
Trò chơi cổ điển giữa người mua và người bán mà bài dân ca Pháp đã minh họa một cách tốt đẹp: Tôi nắm cậu... Cậu nắm tôi... Bằng chòm râu...
Chín giờ đúng, những người Úc bước vào phòng khách, hơi vụng về và e dè trước sự sang trọng tinh tế của căn phòng, các bức tranh của Rubens và Tintoret được những ngọn đèn dọi kín đáo tôn giá trị lên cho. Menelas, hết sức vui, đón tiếp họ tựa như họ là những người bạn rất lâu của gia đình, giấu nỗi bẫt bình của chị đối với những bộ quần áo của họ, vai long đình, quần quá chật, màu quá lòe loẹt, những quần áo của lớp người mới giàu xổi. Thật ra trong nhóm này, mọi cái đều là “quá” cả: họ quá cao hay quá thấp, quá béo hay quá gầy, so le chênh lệch như cốt để cho một tiết mục khôi hài của lính tráng. Có điều, những con rối này cân nặng hai mươi triệu đô-la. Menelas đếm thấy có đến tám triệu đang nặng nề cúi mình xuống ở trước mặt chị: dù ở đầu cực của quả đất, những người man rợ vẫn biết đến niềm vinh quang của chị.
Trong khi hai đầu bếp rót uýt-xki, họ ngồi ngó ngoáy trên mép chiếc ghế kiểu thời Louis 15 mỏng manh và Menelas thầm đánh cuộc một mình rằng trước khi sang bàn ăn thì nhất định những người to béo nhất sẽ làm gãy tan ghế của họ. Socrate đã trổ ra cái duyên nổi tiếng từng làm nên một nửa tài sản của ông, đi đến hết người này sang người nọ, đùa tán, phỉnh nịnh, chuẩn bị điều kiện cho những nạn nhân tương lai của ông. Khi cuộc tụ họp kỳ lạ này đã uống cạn hai chai scotch, một người quản gia ra báo cơm đã dọn xong. Người ta ngồi chung quanh cái bàn chữ nhật dài, cốc chén pha-lê rực lóa lên dưới những ngọn đèn chùm.
- Vì các ông đang ở Pháp cho nên tôi muốn các ông dùng một bữa ăn Pháp... - Menelas õng ẹo trong khi hai người đầu bếp đặt đánh phịch một liễn súp bằng sứ limoge xuống bàn. Con mắt không bỏ sót thứ gì, Socrate nhận thấy điều đó và tự dặn thầm sẽ nạt cho bà Norbert một trận, những ngày trước đây bà đã cố xỏ ông bằng những tên gia nhân ô hợp của bà.
- Tôi hy vọng là các ông đều thích món súp tôm hùm... - Menelas hỏi chung tất cả.
- Chắc chắn là mọi người đều thích, thậm chí còn mê nữa! Socrate lái câu chuyện vào “đất nước tươi đẹp” của các vị khách, không đả động bóng gió gì tới công việc đã đưa họ tới đây. Ông ngồi ở đầu bàn, Menelas đối diện với ông và những người Úc ngồi mỗi bên chiều ngang bốn người. Tất cả đều rập theo cử chỉ của bà chủ, hơi ngỡ ngàng. Socrate đã định sẵn chiến thuật cho họ uống nhiều loại vang lẫn lộn. Trước hết cần để cho họ tự ý làm... Khi họ đã nửa say nửa tỉnh, ông vẫn cứ chờ cho họ chủ động trước, tự họ đề cập cái đề tài họ ôm ấp ở trong lòng. Đến tuần rượu cuối, ông mới bắt đầu quăng các con số ra với một vẻ trễ tràng, cười phá lên với các con số người ta đề nghị rồi trong ba phút ký luôn với cái giá thấp nhất, mang về một người bị lừa phật ý và ngạc nhiên. Trong khi chờ đợi như vậy, món súp ăn xong đã từ tám hoánh mà chẳng thấy bóng dáng một tay đầu bếp nào xuất hiện ở chân trời cả. Socrate liếc vội Menelas một cái. Chị lấy đầu ngón chân bấm lên cái nút đặt ở dưới bàn ăn. Mặc dù ở dưới bếp, chuông phải réo như quỷ phá mà vẫn không có chuyện gì diễn ra tiếp theo... Chị chờ hai phút nữa rồi đứng dậy mỉm cười xin lỗi các vị khách. Socrate lại khơi chuyện và nhân Menelas vắng mặt, kể một chuyện thật là thú vị...
- Đó là một người Úc... xin các ông tha lỗi, nếu thế giới đều biết tiếng về cái món ăn kia của các ông, thì đâu có phải lỗi tại tôi chứ... Vậy là người Úc này mời một chị người Mỹ đến nhà mình uống rượu... Chị này hỏi: Để làm gì? Anh ta đáp: Tôi sẽ làm cho chị những cái chưa có ai làm cho chị bao giờ cả. Chị kia nói: Thí dụ cái gì? Anh ta nói: Tôi sẽ liếm rốn chị. Chị kia đáp: Nhưng người ta đã liếm rốn tôi đến hàng chục lần rồi còn gì... (đến chỗ này một vài vị khách bắt đầu cười) Socrate chuyển sang đoạn nút:... Lúc đó anh này đáp: Dạ, họ liếm ở bên trong chứ ạ?
Các bộ mặt đều đực ra đau đáu suy nghĩ. Socrate nhắc lại: “từ bên trong kia, các vị thấy cái chỗ ấy chứ!” Rồi ông vỗ đùi cười. Sau một lát do dự, các vị khách cũng cười họa theo, càng chưa hiểu ý càng cười dữ. Satrapoulos kín đáo liếc về phía cửa xuống bếp: Olympe làm gì ở dưới đó vậy? Cô bỏ ông ở đây với cái lũ mặt nghệt này một mình! Rồi ông không nín nhịn được nữa:
- Các bạn thân mến, tôi xin lỗi các bạn... chắc là có một trục trặc nào đó... Tôi đi xem sao...
Vừa khuất mắt đám người Úc, mặt ông liền cau rút lại vì giận: ông trả tiền cho bọn nhân viên làm gì? Chúng ở đâu? Ông chạy lồng lên ở trong hành lang, hơi lo lắng... Ông đẩy cửa bếp: Menelas đang nằm thẳng cẳng, cứng đờ như một xác chết ở trên nền gạch men, tái xanh tái xám, nôn mửa ra cả mặt. Ông vội nhào tới ngồi sụp xuống thấy chị còn thở thì khe khẽ tát để làm cho chị tỉnh lại. Tay tát, miệng gọi bọn đầu bếp, vẫn không thấy bóng vía đứa nào. Menelas mở hé mắt, toan nói gì nhưng lại ngất đi. Socrate lập cập tìm một chai giấm, đảo lục các ngăn kéo, gạt tung các ngăn giá đồ đạc, sục sạo các tủ, không có gì cả. Ông trở lại bên Menelas, cởi áo ngoài ra, cuộn tròn lại rồi luồn nó dưới đầu chị vẫn thêm thiếp nằm đó. Cuối cùng người chị khẽ run lên... Chị mở mắt:
- Em yêu... Cái gì xảy ra thế? Nói xem nào!...
Chị khẽ quay đầu đi tựa hồ như sợ gãy mất các đốt xương. Chị yếu đuối giơ một ngón tay lên chỉ vào một cái bảng con treo ở trên dãy lò bếp, trên tấm bảng một bàn tay phục thù đã viết dằn xuống những chữ bằng sáp môi:
BỐN ÔNG PHỚI
BỐN ÔNG ĐÃ ĐÁI VÀO SÚP ĂN
Chị nấc một cái rồi lại nôn. Socrate ôm chị lên lòng, nâng đầu dậy, vỗ về, an ủi.
Trong khi đó các vị người Úc lo lắng. Nhân danh cộng đồng, ông cao tuổi nhất trong bọn quyết định đi thăm thú. Ông lần mò hú họa ở trong các dãy hành lang trống không, tìm thấy cửa bếp và nhìn ngay thấy cảnh tượng: Socrate cúi đầu xuống Menelas đang co giật và tấm bảng. Cố giữ cho khỏi nôn oẹ, ông đến cứu vợ chồng chủ nhân. Ba phút sau, tất cả những người chung lưng vốn với ông đều đã ở trong bếp, cố nén giữ cảm giác tởm lợm, vờ không hề đọc thấy những chữ ở trên tấm bảng đáng sợ. Socrate mời họ trở lại bàn ăn, rồi ông xin giải thích sau... Họ ngồi lại vào chỗ cũ, ngán ăn đến cổ, mắt dán vào liễn súp trong đó... Khiếp!... Trong khi Olympe sửa sang lại sắc đẹp trong một buồng tắm thì Socrate ra với họ, vẻ mặt vui vẻ:
- Đám gia nhân họ đùa. Họ mâu thuẫn với bà quản lý của tôi! Cái điều các vị đọc thấy, đúng thật là ngu xuẩn!
Thật ra... Trước nỗi kinh hoàng của các vị khách Úc, ông dìm cái môi bạc vào trong cái liễn quý:
-... Tôi ăn tiếp! Tôi thấy ngon lắm!
Ông trừng mắt nhìn các người cùng ăn:
- Các vị muốn xơi nữa không?
Họ nhìn nhau, lúng túng, hiểu rằng Socrate đang áp đặt ra cho họ thử thách chủ yếu và việc ký hợp đồng là phải trả bằng cái giá này đây - Vị cao tuổi nhất lĩnh xướng:
- Tất cả chúng tôi đều ăn nữa. Món súp này thật là tuyệt!
Ông lấy súp cho những người ngồi bên ông trước rồi chuyển liễn súp đi. Mỗi người đều lại được đối diện với món súp đỏ nhờ nhờ và khả nghi:
- Nào, mời các vị...
Dưới con mắt chăm chăm soi mói của Socrate, ông dũng cảm vục thìa vào trong đĩa súp của ông. Nén cơn buồn nôn, ông đưa súp lên miệng và nuốt chửng, rủa thầm ông thần kinh doanh đã buộc ông phải chịu một cực hình như thế này. Lần lượt các đồng minh của ông bắt chước ông. Khi các đĩa súp đã cạn, Satrapoulos bèn lên tiếng:
- Không cần ăn nốt ở đây nữa! Tôi rất ân hận. Tôi đề nghị các vị đi ăn tiếp bữa tối của chúng ta ở khách sạn Maxim.
Menelas xin kiếu, nước da cô nhợt nhạt. Chị ngồi mọp trong một chiếc ghế da to tướng và uống từng ngụm nhỏ một nửa chai uýt-xki, vừa uống vừa nhăn nhó.
Hai giờ sau, Socrate trở về, giận dữ như điên. Công chuyện thất bại. Ông đã tỏ ra hung hãn, không nhân nhượng và từ chối đi cùng với các người Úc đang muốn kết thúc buổi tối ở tiệm Ngựa điên. Ông tiến công tấp nập không có mào đầu:
- Thật là thông minh! Cô làm tôi đi tong mười triệu đô-la rồi!
Tuy chuếnh choáng, Menelas vẫn cự lại:
- Sao anh dám như thế?... Chưa ai đối xử với tôi như thế bao giờ!
Lập tức, những tiếng chửi của các khu phố mạt hạng ở Athènes bay vung lên dưới chùm đèn pha-lê phòng khách lớn. Quá sức mình, Olympe cầm áo măng-tô và hét lên:
- Tôi cũng phới.
Đáng lẽ giữ chị lại, quên mất ngày mai họ cưới nhau, Socrate sủa họa theo:
- Đúng đấy! Và đái vào súp nhá!
Lúc cửa đóng đánh sầm vào thì chuông điện thoại réo lên. Socrate không màng đến nó, định đến khách sạn George V qua hết đêm ở đó. Từ ngày mẹ ông chết, ông chưa đặt chân đến khách sạn ấy lần nào. Thậm chí có thể trong khi uống rượu ở một tiệm thì ông lại kiếm ra được những con điếm quá sung sướng được đến xoa dịu thần kinh của ông tại nhà cũng nên. Chuông máy nói cứ reo lên, gay gắt. Ông cáu kỉnh nhấc máy nói:
- Hử, cái gì?
Đầu dây, tiếng nói véo von của một cô bé lo âu:
- Tôi đây...
- Peggy! Cô gọi từ đâu đấy?
- New York... Socrate, thật đáng sợ! Nhất định anh phải giúp tôi!
- Bất cứ cô muốn cái gì, đều xong, Peggy! Tôi nghe đây.
- Anh nhất định phải lấy tôi!
Ông kinh ngạc nhìn ống nghe, tựa hồ việc nhìn ngắm nó sẽ có thể cho ông những câu trả lời các câu hỏi điên rồ đang chen lấn nhau ở trong đầu ông... Ông ấp úng...
- Xin lỗi!...
- Lấy tôi đi! Tôi đã báo gia đình nhà chồng là chúng ta sắp cưới nhau... Phải làm như thế, Socrate ạ!
Ông nuốt khó nhọc nước bọt:
- Nhưng, Peggy...
- Anh nhận lời chứ?
- Tôi...
- Socrate! Nghiêm trọng lắm đấy! Tôi đã chịu nhận lấy trách nhiệm rồi... Anh cũng nhận trách nhiệm của anh đi thôi!
- Thì...
- Socrate, anh yêu! Có hay không nào?
- Thì chắc chắn là có chứ...
- Bao giờ?
- Khoan, tôi nghe không rõ đâu...
Ông nghe rõ, rành rành. Cô nhắc lại:
- Khi nào?
Ông cố nuốt nước bọt đang nghẹn trong cổ họng ông:
- Khi nào cô muốn.
- Ôi, Socrate! Anh thật tuyệt vời! Anh đã làm tôi mang tai tiếng đấy, anh biết chứ! Tất cả thiên hạ đều biết! Cả nhà Baltimore!... Cả Nut nữa!
- A, cả Nut?...
- Anh yêu, em đến nhé!
- Đến đâu? - Ông nói lắp bắp.
- Đến Paris. Chúng ta cần bàn chuyện đó đến tận chi tiết với nhau chứ. Chúng ta có biết bao vấn đề cần giải quyết! Các luật sư của chúng ta cần gặp nhau!
- Peggy!
- Hử?
- Cô nói nghiêm túc đây chứ?
- Nghiêm túc! Em yêu anh. Em muốn sống với anh.
- Peggy...
- Hử?
- Anh cũng thế.
- Ôi, anh yêu của em, em đến ngay bây giờ đây!
- Anh sẽ gọi ngay New York để họ dành riêng một máy bay cho em.
- Anh yêu, cái gì anh cũng nghĩ đến cả!
- Peggy!
- Hử?
- Anh yêu em.
- Không đi đâu hết đây, em đến ngay đây!
Socrate có thể hy vọng sống thọ trăm tuổi, bằng cách trông nom sức khỏe cho cẩn thận. Có thể hơn nữa chứ? Dẫu sao, cái đó vẫn dành cho ông một tối thiểu là ba mươi tám năm ở trên đời nữa! Kỳ ảo! Sướng mê sướng mẩn, ông suy nghĩ về những cái đã đến với ông. Cái đó đại khái cũng tương tự như câu chuyện được cải tiến về mũi Hoàng hậu Cléopâtre: những thằng thô lỗ nổi loạn đái vào một liễn súp, còn số phận thì lại cầm lấy tay anh mà đưa dắt anh lên cao, lên rất cao, đến tận ranh giới của cái không thể nào có được.