← Quay lại trang sách

Chương 35

Achille, cháu đấy à! Bác đây, Herman...

- Dạ...

- Cháu nghe rõ không?

- Rõ.

- Vậy cháu nghe kỹ nhé, rất là nghiêm trọng đây. Bởi cái tang bác gặp phải cho nên bác mới quyết định nói với cháu...

- Cháu nghe đây...

- Bố cháu là một thằng tồi, cháu nghe thấy không?

- Nghe.

- Bố cháu có nói đến bà cháu bao giờ không?

- Kh... không...

- Cháu không tò mò nhỉ, Achille? Khi cháu còn bé và chơi ở trên tàu của bác, cháu tò mò hơn cơ... Irène và bác, hai bác yêu cháu lắm, cháu biết đấy... Vậy thì cháu hãy hỏi bố cháu vì sao lại để cho bà cháu chết đói đi! Hỏi cả bố cháu là bà chết như thế nào! Cháu có biết bà được chôn cất như thế nào không?

- Không.

- Chắc là nói cái chuyện đó cho cháu thì bố cháu thích lắm đấy! Còn một chuyện cuối cùng... Bác Irène rất yêu cháu... Bây giờ bác đã lên trời, bác muốn cháu hiểu cho là với cháu thì không có gì thay đổi hết cháu ạ. Nếu cháu cần một thứ gì, một lời khuyên, tiền nong, giúp đỡ, thì có bác đây, cháu có thể trông cậy vào bác... Bác biết bố cháu xử không phải với cháu, chuyện Joan ấy mà... Cháu thấy là bác hiểu cả đấy chứ... Đừng có quên! Bất kỳ vấn đề gì là Kallenberg đến cứu cháu ngay đấy!

- Cám ơn bác!

Achille đặt máy xuống. Thình lình, một cái gì đó trở nên trục trặc, xộc xệch ở trong đời sống. Quá là nhiều chuyện trái nghịch nhau, trong một thời gian quá ngắn. Tang lễ của Irène tiến hành một tháng trước đây và từ đó bố anh đã tống cổ đi người muốn lấy Maria, Raph Dun, thằng rối hời hợt, cờ bạc, săn gái, nợ nần ngập đến cổ và tự phụ tự đắc.

Trên đà của ông, bây giờ Socrate lại muốn làm lại với Achille cái việc đó, tựa hồ người ta có thể hòa đồng Joan và những bọn bù nhìn của giới thượng lưu kia được! Cho đến nay, ông đã thử thách mọi cách để làm cho họ rời nhau, đe nẹt, ép nạt, dọa không cho thừa kế gia tài. Ông thậm chí còn định mua cả Joan! Joan, người mà để theo anh, sẽ có thể vui lòng uống nước cầm hơi, quần gin hơn là váy dạ hội, những tiệm ăn nho nhỏ hơn là những nhà hàng thời thượng; Joan, người mà tiền bạc cũng bất cần, sẵn sàng đón gặp nguy hiểm, khó khăn!

Là người chung thủy với một người đàn bà, Achille đã kín đáo lấy bảo hiểm đời sống với tên chị, nhằm làm lợi cho chị. Nếu bất kỳ cái gì xảy ra với anh, là chị liền được phòng đỡ cho đến hết đời chị. Chị sẽ được lĩnh năm mươi triệu đô-la. Dĩ nhiên Achille không nói gì với chị hết. Anh ngại chị giận khi anh buộc phải thú thật cái tổng số rồ rại của những khoản phí bảo hiểm mà anh đã đóng.

Anh xem đồng hồ. Đã đến giờ đi. Anh ngán cái cuộc gặp mà bố anh áp đặt với anh. Ngán vì một lần nữa lại phải từ chối với bố. Cũng ngán vì bố không hiểu chút nào hết về tình yêu của anh đối với Joan. Buồn chán là đã phải nghe đến hết những lời xúc xiểm tàn khốc của bác anh.

Tất cả những chuyện ấy thật đáng thảm và anh bắt đầu hiểu ra rằng chúng chẳng dính dáng gì đến anh. Anh chưa hề phản bội một ai bao giờ, chưa hề nói dối bao giờ, chưa yêu cầu được là như hiện nay anh đang là thế bao giờ.

Vậy thì người ta hãy mặc xác anh, để cho anh yên! Từ nay, anh sẽ không còn chịu đựng những nhận xét lẫn những khuyên răn của bất kỳ ai nữa.

Nếu bố anh ngáng cản những ý định của anh thì mặc kệ ông thôi!

Một lúc im lặng khá lâu trong đó bốn con mắt của họ chòng chọc nhìn nhau.

Vì lý do riêng của mỗi người, cả hai đều có cảm giác rằng trận đánh sắp diễn ra sẽ là quyết định và người kia sẽ lùi bước.

Achille, vì anh đặt vào trận đánh quy chế con người toàn vẹn của anh. Socrate, vì ông từ chối buông bỏ tài sản vật lộn vất vả mới được kia cho đứa con trai duy nhất mà ông muốn sẽ là người kế tục và người thừa tự toàn hưởng của ông.

Theo lời mời câm lặng của bố, Achille ngồi vào chiếc ghế bành lớn đối diện với cái bàn làm việc mênh mông của ông. Không sợ sệt một chút nào. Lần đầu tiên trong đời, anh tự soi bằng một con mắt phê phán. Anh thậm chí thấy anh có vẻ nhỏ bé nữa, chính là vì bố anh đã chọn cái bàn giấy quá lớn một cách lố bịch này. Khinh miệt kiêu kỳ, Socrate công kích trước:

- Anh chàng tội nghiệp!

Achille không nói năng, không động đậy. Điều kỳ lạ, anh đã lấy cái tật của bố mà anh không biết: anh bồn chồn vò hai lá thư Joan viết cho anh mà anh nhét vào trong túi áo vét. Cùng lúc, Socrate nắn bóp tập giấy bạc không bao giờ rời khỏi túi quần bên phải của ông.

- Mày cho mày là một thằng đàn ông vì mày ngủ với một người đàn bà đủ già để làm được mẹ của mày à?

Achille bình tĩnh chặn bố lại:

- Bố đã lấy nhiều người đàn bà khá là trẻ để làm con gái bố được!

Đòn đánh trả trực tiếp - chưa bao giờ Achille dám nói với ông bằng cái giọng ấy - đến nỗi Socrate vờ như không bị trúng. Ông bỏ lướt qua:

- Không những bà ấy già, ly dị, rệu rạo mà hơn thế, mày lại nuôi không!

Cái đó sai. Achille tự nén để không kêu to lên vào mặt bố như thế. Anh muốn bình thản và khiêu khích bố:

- Con nói sao bây giờ... cái đó chắc là một cái tật của gia đình.

Socrate nhảy chồm lên và gầm lớn:

- Mày câm mồm!... Mày chỉ là thằng bé ngu ngốc! Và bà ấy cũng coi mày là một thằng ngu ngốc! Bà ấy coi khinh mày. Tao biết tất. Bảo hiểm năm mươi triệu đô-la cho tên bà ta, tất, tất... mày điên ư? Mày tưởng tao sẽ ngơ cho con trai tao quăng cái tiền tao om xương mới kiếm ra được kia cho con gái điếm ư?...

Achille có cảm tưởng đang sống trong một giấc mơ. Đúng hơn, là dự vào một cảnh ác mộng mà một ai đó, ở vào địa vị anh, anh đang cưỡng chống lại bố anh và nói thẳng vào mặt bố anh cái điều anh thậm chí nghĩ ở trong đầu cũng không dám nghĩ đến. Anh nghe thấy “cái người kia” bình tĩnh trả lời:

- Muốn sao con cũng không hỏi bố là bố đã tiêu tiền của bố cho ai.

Ngột ngạt, Socrate tròn xoe mắt lên và dằn từng tiếng:

- Mày nói cái gì?... Tao phải có trình có báo với mày từ bao giờ đấy?... Tao nuôi mày hay mày nuôi sống tao?

- Có thể là bố nuôi con, nhưng con không chỉ sống bằng tiền!

- Cái thằng đầu bò này! Nếu mày không xu nào thì mày đừng hòng giữ nổi con Joan của mày mười phút!

- Bố thử nhẵn túi xem! Bố sẽ xem bố có giữ nổi Peggy của bố không!

Socrate dừng lại. Cuộc đối đáp này làm cho ông kinh hoàng?

- Cái đó nghĩa là thế nào? - Ông nói.

- Không thế nào cả. Con tự hiểu thôi.

Bị câu này, mặt Socrate như sụp chảy xuống. Achille bỗng dội lên thương bố khi thấy ông giơ hai tay ôm đầu và ngồi im lìm, mắt ngơ ngác nhìn vào chỗ không. Anh đủ khỏe để không lùi bước lúc này. Anh còn quá yếu đuối để có thể tự cho phép mình có được sự sang trọng ấy. Anh ấp úng:

- Bố...

Socrate không đáp. Achille gọi lại:

- Bố...

Những lời buột ra khỏi miệng Socrate tựa hồ ông nói một mình vậy:

- Em gái con bị một thằng đĩ đực nó sai khiến. Nó là một đứa con gái... Nhưng con, con là con trai duy nhất của bố, bố nhìn con khác kia... bố có những dự định khác cho con kia...

- Con rất ân hận, bố... Nhưng con không thể sống cuộc đời của bố thay cho bố được. Và chưa phải là hết...

Socrate ngửng đầu lên tò mò...

- Đây là lần đầu tiên bố con ta có loại chuyện trò này, con mong rằng nó là lần cuối cùng. Con muốn ta mổ một lần cho xong cái ung này...

- Mày muốn nói cái gì?

- Đã nhiều năm rồi, Maria và con vẫn đặt ra những câu hỏi... Bố thì bố luôn đi... Mẹ không mấy khi ở nhà... Đôi khi chúng con nghe thấy đầy tớ họ nói... Chúng con vờ như không nghe thấy. Những mẩu không đầu không đuôi, những cái vớ vẩn nhưng làm cho chúng con tò mò... Năm con hai mươi tư tuổi, con ngờ rằng bố đã không xây dựng cơ nghiệp của bố một cách trong sạch... Con ngờ ngợ về điều đó, nhưng con muốn biết, bố cần nói ra cho con hay... Điều đó nghiêm trọng lắm... Con không thể sống như thế này nữa...

Socrate ra hiệu cho anh tiếp tục:

- Nói đi.

- Con muốn bố nói với con về bà.

- Để làm gì? Khi bà mất, Maria và con mới lên hai.

- Chính vì thế. Con sẽ không nói lại với Maria, nếu bố muốn thế, nhưng bố cần phải nói với con... như giữa đàn ông với nhau...

Socrate lắc đầu và chua chát nói khe khẽ:

- Giữa đàn ông với nhau.

Achille bèn nghe thấy anh nói:

- Tại sao bố lại để cho bà chết đói?

Trong một chớp nhoáng, Satrapoulos lấy ngay lại bộ mặt người vật lộn của ông. Ông quát to:

- Ai kể cho mày cái chuyện bố láo ấy?...

- Không quan trọng... - Achille tiếp tục bằng một cái giọng êm dịu và bướng bỉnh... - Có đúng như thế không?

Socrate im lặng. Achille nhấn:

- Có đúng như thế không, bố?

- Ừ, đúng thế! - Socrate thét lên - Thì sao?

- Tại sao thế?

- Dính gì đến mày? Mày nghĩ như thế nào?... Mày có biết tao phải làm như thế nào mới trở nên được như tao hiện nay không? Mày tưởng cứ tự nhiên là có chứ? Tao đẻ ra là nghèo khổ! Tao đã trải qua những nỗi kinh hoàng! Mày chỉ có mất công là ra đời rồi mày lại vác mặt lên hỏi tội tao, làm mày như quan tòa ấy! Quá khứ của tao không dính dáng gì đến mày cả! Đến mày cũng như đến bất kỳ ai! Bây giờ đi ra đi và đi gặp ai mà mày thích ấy, tao không cần, mặc xác tao!

- Bố...

- Bố mày ấy, nó mặc mẹ mày! Vì mày muốn chơi làm người lớn thì được, mày tự xoay sở lấy mình mày!

Bằng giọng nói khe khẽ, ôn tồn, Achille buông ra câu đáng sợ này:

- Dù con tự xoay sở lấy mình con, con cũng sẽ không bao giờ để cho bố chết đói!

Socrate chịu đòn nhưng nhìn chòng chọc vào con trai:

- Hay lắm! Vì mày nhấn mãi, thì mày được biết hết! Có một số sự thật tao muốn tránh cho mày thấy! Bây giờ mặc kệ. Vì hôm nay là ngày tung hê ra hết... vểnh tai lên! Mày sẽ thấy dòng dõi vẻ vang của mày. Có thể mày không biết điều đó vì mày là công dân Mỹ, còn tao thì tao đẻ ra ở vùng ngoại ô Smyrne... Trong một túp lều bằng ván, không cửa sổ, giấy dầu làm mái... Ở Thổ Nhĩ Kỳ, người Hy Lạp bị coi như bọn Do Thái ở Tiểu Á vậy... Những thằng ngụ cư, những thằng nước ngoài! Người Hy Lạp ở Hy Lạp khinh chúng tao vì đã bỏ đất nước ra đi, nhưng lại còn phải hốc chứ. Bọn Thổ Nhĩ Kỳ thì ghét chúng tao, muốn giết vì đẻ sòn sòn ở trên đất nước họ! Thỉnh thoảng khi chán cái mặt chúng tao thì họ tàn sát cho một trận! Từ bao nhiêu thế kỷ rồi, người Hy Lạp đều là cái đệm cho các cuộc chiến tranh: Hơi một chút xô xát là tất cả đám người Hy Lạp ở Thổ Nhĩ Kỳ bị chết. Năm lên sáu, vào cái tuổi mày được tao cho chiếc thuyền buồm đầu tiên ấy, tao đã trông thấy bốn ông chú tao bị treo cổ!... Những người em của bố tao!... Chưa hết đâu! Những ai không bị giết thì chết đói hay chết bệnh! Người ta nghèo đến mức mẹ tao vứt cả một cái bắp cải vào chảo để ăn! Gọi thế là súp... Ăn cho làm ba ngày!... Tao thề là trả thù! Rằng không bao giờ nghèo nữa, rằng làm bất cứ cái gì để thoát được ra cảnh đó, cái chết dần mòn hay những cuộc tàn sát!...

Socrate ngừng lại, mệt. Achille ngồi lặng, nét mặt tái nhợt, căng thẳng. Anh không dám hỏi nữa. Bố anh nói tiếp, giọng giật cục và đơn điệu:

- Năm mười hai tuổi, tao chuồn đi, trên một cái tàu chở hàng ọp ẹp. Tao làm thủy thủ tập sự. Tao gọt khoai ở trong bếp và người ta thưởng tao bằng những cái đá đít... Làm ba năm, rất cực!... Một hôm, người ta ghé Venezuela... Tao không bao giờ trở lại tàu nữa... Chẳng chắc là họ đã nhận thấy ra cái điều ấy đâu... Tao đã đến Caracas, vẫn không một xu dính túi nhưng thèm khát kiếm xu... Tám năm sau, tao ăn mừng triệu đô-la đầu tiên của tao!... Tao không có ăn cắp... Tao đã làm lấy tất cả!... Ba lần một tuần tao không ngủ qua một lúc nào, tao có việc làm đêm và việc làm ngày, suốt... Tao suy nghĩ, tao không tiêu pha gì hết, tao lao vào mọi thứ, tao gặp rất nhiều người... Hôm nào đó, tao sẽ nói hết với mày, một cách bình tĩnh. Chỉ nên biết rằng tao có một cái ghê gớm mà sống một nghìn năm cũng không làm cho hết được nó đâu!... Và bây giờ, nhiều ngày tao vẫn nói... Đúng thế, khi chôn cất bà mày, tao chưa hề nhìn thấy bà mày đã từ ba chục năm...

- Chôn bà ở đâu?

- Biển là nghĩa địa của bà. Đó là ước muốn của bà từ lâu. Bà muốn tro bà được chìm xuống ở ngoài khơi các bờ biển Hy Lạp... Số phận đã muốn rằng bà một khi trở lại Hy Lạp thì không còn bao giờ lại ra khỏi lòng đất nước nữa, trừ là để cần thiết ở Paris... Tại khách sạn Rít!... Điều tao nói với mày, trong gia đình ai cũng biết, mẹ mày, một vài người giúp việc của tao và ông bác rác rưởi của mày, Kallenberg... Hắn là nguyên nhân làm cho bà chết đấy!

Achille rụt rè thú thật:

- Chính bác bảo con hỏi bố về bà...

- Tao biết. Hắn muốn trả thù.

Đau lòng không chịu nổi, Achille thù hận nuốt nước bọt:

- Bố...

- Hử?

- Bố nói là bố không gặp bà... trong ba mươi năm.

- Đúng thế. Mày muốn biết tại sao hử! Nếu tao khẳng định rằng việc đó hoàn toàn là không sai lầm rồi tao không giải thích với mày thì mày có tin tao không?

- Có tin... Nhưng con muốn biết...

- Được. Thế thì khi tao lên sáu...

Socrate ngập ngừng, im lặng, đối với ông thật là khủng khiếp, những kỷ niệm kia trào lên bủa vây lấy ông, những kỷ niệm ông ngờ đã vùi sâu chôn chặt vĩnh viễn... Ông là người cuối cùng biết cái điều kinh sợ ấy... Tất cả các nhân chứng đều đã chết... Ông dặng hắng, cúi đầu xuống, và nói với một vẻ đau đớn không thốt được ra lời:

- Khi tao lên sáu, sau khi treo cổ các ông chú, chúng đã đánh bố tao, tao đã thấy bọn Thổ Nhĩ Kỳ hiếp mẹ tao, trước mặt tao... Chúng nó có đến ba mươi thằng... Sau đó, tuy tao còn là đứa trẻ, nhưng mỗi lần tao nhìn mắt mẹ, tao lại không khỏi không nghe thấy tiếng mẹ kêu gào... Tao đã muốn cho mẹ tao chết đi như thế nào... Tao không thể nhìn được mẹ tao nữa, mày có hiểu không?...

Rụng rời, tái nhợt, Achille đứng dậy, im lặng nắm lấy tay bố lúc này mắt đang nhòe ướt, rồi chạy ra khỏi phòng làm việc. Như một thằng điên. Khi đến sân bay riêng, Achille cố làm ra một bộ mặt bình thường. Anh hãm xe lại và đi vài bước vào một căn nhà dài ngoằng quét vôi. Chính là ở chỗ này mà anh sẽ tìm ra được câu trả lời cho những câu hỏi anh tự đặt ra với anh đây.

Anh vào một gian phòng có đề chữ “Giám Đốc”, đi qua một buồng đầy những cô thư ký đang nhìn anh bằng những con mắt tình tứ rồi mở một cánh cửa. Anh gặp may, Jeff có một mình. Jeff từng là một trong những người lái máy bay đầu tiên của bố anh mà nay vẫn còn làm việc. Bây giờ Jeff lãnh đạo một chi nhánh của công ty hàng không chuyên về máy bay Tắc-xi. Chính ông đã tự tay dạy cho Achille những bài học lái máy bay đầu tiên. Achille có mọi cách giấu đi tiếng nói bất thường thảng thốt của anh:

- Jeff! Tôi có một việc này nhờ chú...

- Nói đi...

- Ta là bạn bồ của nhau đấy chứ?

Người lái già mỉm cười:

- Cậu cần tiền hay cậu bị một tay chồng ghen nó đuổi đấy?

- Chú đã lái cho bố tôi khi rắc xuống biển tro của bà tôi đấy phải không chú?

Mặt Jeff liền kín bưng lại. Ông đã được lệnh là không bao giờ nhắc tới cái thời kỳ ấy nữa rồi. Với bất kỳ ai. Ông yêu Achille nhưng sợ bố anh một phép. Làm thế nào đây? Ông vờ ra vẻ ngây ngô và nói lảng:

- Ai bảo cậu thế?

- Ồ! Jeff, chú đừng vờ! Tôi không là trẻ con nữa rồi! Tôi đã biết từ lâu! Bố đã hở cho tôi chuyện ấy, ngày tôi đến tuổi thành niên cơ mà!

- Tất cả chuyện ấy lâu lắm rồi... Thật sự, có thể là chính tớ...

- Được, tôi thấy chú vẫn còn nghi ngại đấy!

- Cậu thắng rồi đó, rặn ra đi! Cậu muốn biết cái gì nào?

- Người ta ném tro xuống biển ở chỗ nào nhỉ, chứ?

- Khoan... Ra đây coi...

Ông đi vòng qua bàn giấy, lại bên một tấm bản đồ lớn treo kín cả một bức tường...

- Cậu thấy cái điểm này của bờ biển không, đây?... Cậu biết không?

- Có, tôi đã bay qua nó rồi...

- Người ta xuất phát từ đó. Bố cậu bảo tớ bay thấp và tốc độ đều, thẳng về hướng tây...

- Tốc độ bao nhiêu?

- Tớ bay máy bay lên thẳng... Cho là một trăm dặm một giờ.

- Trong bao lâu?

- Cái đó thì tớ nhớ. Nửa giờ. Cậu muốn làm cái gì?

- Tôi muốn thử chiếc Bonanza mới để chỉnh máy... Ở chỗ ấy hay chỗ khác, tôi nghĩ rằng tôi có thể nhận tìm ra được địa điểm... Nó làm mục tiêu cho tôi nhận tìm...

- Cậu lấy máy bay bây giờ à?

- Vâng...

- Bao lâu thì cậu đem nó về trả?

- Một hay hai giờ gì đó... Vừa đi vừa về.

- Bây giờ thì muộn quá rồi, tớ không bảo thợ máy xem lại cho cậu được... Chú ý xem cái thằng máy bay hay cà rởn này, tớ có cảm tưởng nó giở chứng.

- Tôi sẽ xem nó thế nào... Thôi, chốc nữa gặp lại nhá chú! Cảm ơn chú!

- Chốc gặp! Này Achille... Joan có đi với cậu không?

- Không, tôi bay một mình...

- Cậu muốn tớ theo cùng không?

- Không, bố ơi! Cảm ơn bố!

Bốn mươi lăm phút sau, Achille bay trên vùng phong cảnh kỳ ảo, nơi mà hơn hai mươi năm trước, đoàn máy bay đưa ma đã bay qua để ra khơi. Anh lượn một lúc ở trên một vài căn nhà lụp sụp của cái làng, khó tưởng tượng ra được đời sống của những người ẩn náu ở trong đó, là như thế nào. Anh rẽ ngoặt và bay trên mỏm núi đá trắng chói lọi, nhìn thoáng thấy hình một người chăn vài con dê rải rác ở trong đám đá gồ ghề lổn nhổn.

Hai giờ nữa là đêm tối. Anh điều chỉnh ga cho đến lúc mặt đồng hồ tốc độ chỉ một trăm dặm rồi bay về hướng mặt trời đỏ rực đang bắt đầu lặn dần xuống đường chân trời của biển. Anh xem giờ, ngồi co cứng trên ghế, nghĩ một cách đau đớn về tất cả cái quá khứ người ta đã giấu anh. Bây giờ có một mình, anh muộn mằn chịu lấy nỗi xúc động mà anh đã muốn kìm nén đi trong khi nghe bố kể lại câu chuyện. Người ta ngỡ người ta đã được che chắn an toàn, không bị lôi thôi về một điều gì hết và rồi chợt người ta thấy ra rằng các sự kiện có trước người ta thật rất là rắc rối, với đủ nước mắt, điên loạn, giết chóc, hiếp dâm, máu me... Anh cảm thấy anh nối liền kỳ lạ với cái đường dệt bí mật kia - nó từng gánh trách nhiệm với anh từ trước khi anh ra đời rồi thình lình gắn chặt da diết máu thịt với anh, làm cho anh bó kết với những mắt xích khác của sợi dây chuyền, ra ngoài ý anh mà bắt buộc anh phải là bước tận cùng không thể tránh thoát của sợi dây chuyền đó!

Không chảy qua cùng những kinh lịch, không từng sống cùng những cuộc vận lộn, anh khó hiểu nổi được cái việc con người đã phải đấm đá hầm hè vì tiền bạc và biết bao nhiêu là phù phiếm hư vinh, đã phải cấu xé lẫn nhau để dành đoạt lấy một thế lực, sự trọng thị của người cùng thời hay con số kinh doanh hàng triệu tấn dầu chuyên chở trên tất cả các vùng biển của thế giới. Cái thực tế, đó là mặt trời, sóng nước, bờ cát, mái tóc của Joan...

Anh bay đã được nửa giờ: đến rồi đó. Anh lượn những vòng đồng tâm, giảm tốc độ đến tối đa, bay rất thấp đến độ chạm vào những con sóng nho nhỏ, cố hết sức tưởng tượng ra cái gì đã diễn ra ở chính cái chỗ này khi anh vẫn còn nằm trong nôi ấm. Anh thấy bố, mẹ - mẹ mặc một chiếc váy trắng và mẹ cười bế anh lên tuy người anh bê bết những bùn - anh “thấy” cả những nắm tro tan tác trong gió nữa. Mắt anh rưng rưng...

- Cứt!

Một cái gì đó vừa bị kẹt trong động cơ! Cánh phải máy bay cày mặt biển... Achille dựng chiếc Bonanza ngóc dậy, leo lên cao được vài mét, quay lộn đảo điên vài vòng rồi thình lình đâm đầu xuống như một hòn đá!

Máy bay đập mạnh vào mặt nước quá nhanh đến mức Achille không kịp tháo dây lưng da buộc anh vào ghế và điện xin cấp cứu nữa.

Những chiếc đèn pha lục tìm trong đêm tối, móc lên mỏm sóng bạc những vệt ánh sáng dài, nhợt nhạt. Các cuộc tìm kiếm đến nay đã kéo dài bốn giờ đồng hồ rồi. Mặt biển lúc nhúc những tốc hạm tập hợp chung quanh một chiếc hải phòng hạm của Hải quản quốc gia và bên trên đó, các thủy phi cơ và máy bay lên thẳng bay tuần không ngừng trong một bán kính hàng nhiều dặm. Một vài chiếc bay sát mặt sóng, tìm kiếm bất cứ một dấu vết nào có thể cho thấy chỗ máy bay rơi, vệt dầu hay mảnh vụn máy bay.

Không còn vấn đề là chiếc Bonanza đã bị rơi trên mặt đất. Những người đi cứu đã dò khám không sót ngóc ngách nào đường bay của Achille. Cảnh sát đã được báo động để lục soát từng làng, từng làng ở trên bộ: không ai nghe thấy, nhìn thấy lẫn tìm thấy một cái gì hết cả. Chỉ duy nhất một người chăn dê tên là Spiro thì khai là trước lúc mặt trời lặn một ít, anh đã trông thấy một chiếc máy bay lượn ở trên đàn súc vật của anh rồi lao ra khơi, thẳng về phía tây. Bị những binh lính của không quân kéo ra khỏi túp lều của anh, anh đã chỉ cho biết hướng bay của chiếc máy bay. Anh đã muốn nói thêm rằng hai mươi năm trước, khi anh còn bé, thì một đoàn máy bay lên thẳng đen ngòm đã bay qua đúng chỗ này để hình như cùng theo một đường bay tương tự. Nhưng đám lính thì vội vã và Spiro thì muốn im lặng. Khi bỏ đi, họ cũng chẳng cám ơn anh nữa.

Jeff đã phát động ra trò xiếc này. Lo lắng thấy đến hẹn mà Achille không trở lại sân bay, ông đã chờ hai giờ chết người đi được. Rồi hoảng điên lên, ông đã báo cho Socrate, thuật lại từng lời cuộc đối thoại giữa ông và con trai Socrate. Ông không một giây nào nghĩ đến bản thân số phận ông, không hình dung cả tới việc ông thú nhận như vậy thì có thể liên lụy đến nghề nghiệp của ông nữa. Jeff yêu Achille. Khi cậu bé mười bốn tuổi, ông từng đã làm sư phụ, chị vú, người cố vấn và vệ sĩ khỉ đột của Achille, đích thân chọn lấy những cô gái đầu tiên đem để vào giường cho Achille, với sự săn sóc trông nom như bà mẹ cưng nuôi con mình vậy. Nói thật tình ông chả phải dạy bảo gì mấy tí cho Achille. Achille tỏ ra có nhiều bản lĩnh.

Nghe tin thảm họa, Socrate đã có một phản ứng của con người vật lộn. Ông lập tức tổ chức ngay những cuộc tìm kiếm trên quy mô quốc gia, đích thân leo lên chiếc máy bay lên thẳng riêng để điều khiển. Ông nghĩ chiếc Bonanza có thể bị trục trặc máy móc ở ngoài khơi. Nhưng con trai ông là một người lái quá ư lão luyện, khó có thể bỏ mạng được ở ngoài đó. Achille chắc là đã có thể đậu là là xuống và ra khỏi máy bay trước khi nó chìm được lắm. Điện đài trên máy bay im lặng là một dấu hiệu hùng hồn: Anh không cần một giây nào để đánh đi một bức điện. Giờ này chắc là anh đang ở một chỗ nào đó ngoài khơi, chờ những người đi cứu tìm thấy. Có như thế nữa cũng không nguy hiểm: Achille là một người bơi giỏi, có thể ở được dưới nước hàng giờ: Có điều là ở đâu đây?

Năm giờ sáng, bình minh bắt đầu. Một làn sương mù xanh nhạt hình như đang từ biển dâng lên. Sau đó một lát, gần như không hề có quá độ, mặt trời xuất hiện trong một đám mây vàng rực.

Tám giờ, người ta vẫn chưa tìm thấy gì cả.

Mười giờ, sở chỉ huy đặt ở trên chiếc hải phòng hạm nhận được bức điện vô tuyến của một báy bay khu trục.

- Vết dầu tìm thấy ở...

Tiếp theo là các số tọa độ. Thế là các tốc hạm, đổ xô tới. Trên một đường kính một trăm mét, dầu làm thành một vết lớp vảy loảng hình tròn, anh ánh đen, tím và xanh lơ pha lục. Tất cả các con tàu đỗ lại. Socrate yêu cầu người ta dò xem chiều sâu của biển: một nghìn năm trăm mét. Ở mực sâu này, thực tế là không thể nào làm cho một vật đắm nổi bềnh lên được, huống chi trong trường hợp người ta khó lòng lại có thể dò tìm ra nó nữa.

Socrate chẳng thiết nghe những lời can gián rụt rè người ta nói với ông, ông đòi người ta huy động một lực lượng to lớn để bắt đầu công việc vớt chiếc máy bay lên:

- Chúng ta cần phải mất nhiều thời gian đấy...

- Đừng có để mất thêm nữa! Bắt đầu ngay lập tức, cả ngày lẫn đêm!

Những tàu móc đi từ bờ biển ra, kéo theo sau những cảng nổi lởm chởm những cần cẩu. Người ta không biết được rằng liệu chúng sẽ có thể kéo lên được cái gì đây, nhưng muốn gì thì chúng cũng đã lên đường rồi. Tại hiện trường, những tên lính bắc cầu của Hải quân đang đặt ra-đa và phóng sóng dò tìm. Trên hàng cây số, một đàn máy bay thám thính bay sát sóng, mong tìm thấy được Achille. Người ta quyết định thắp đèn pha lên mà tiếp tục dò tìm. Trong khi đó, các chuyên gia cố xác định một cách uổng công nơi chiếc máy bay chìm xuống. Cùng lúc, Socrate ở khắp mọi nơi, người lầm lỳ như đá, mặt như chết. Ông không ngủ đã hai ngày hai đêm. Trong đời, ông đã thức trắng đêm không nghỉ để trở thành con người giàu có nhất, hùng mạnh nhất. Bây giờ, những cố gắng đó có vẻ như bé nhỏ, không mùi gì đối với ông. Nỗi sợ ghê gớm, giày vò ông thình lình đã cho ông có được ý thức về sự tương đối: Khó mua bán thật sự, cái mà người ta lơ là vì hình như nó vốn là ắt có, đó là sự sống.

Giữa đêm, khoảng bốn giờ, người ta mang đến cho ông một bức điện làm cho ông tức tối nhếch mép cười: Bức điện ký tên Kallenberg và viết rõ:

LO LẮNG GHÊ GỚM, HOÀN TOÀN SẴN SÀNG ĐỂ CHO CẬU SAI BẢO, CẢ NGƯỜI LẪN CỦA.

Socrate vo viên bức điện lại, không cả vất đi mà chỉ để cho nó tuột nhẹ ra khỏi tay ông.

Bình minh ngày thứ hai, Peggy đến với ông; cô sợ hãi trước bộ mặt tái nhợt, bộ râu hai ngày và những tia máu đỏ ngầu trong con mắt ông khi ông bỏ kính ra để lau chúng. Ông thậm chí không trông thấy cả cô. Cô ta nài ông đi nghỉ một lúc. Ông lơ đãng trả lời là ông cũng sắp nghĩ như thế. Ông đến bên viên chỉ huy, yêu cầu ngừng tìm kiếm. Nhưng viên sĩ quan không nghe theo, và trả lời rằng chính phủ không từ chối Socrate một việc nào hết. Socrate nhún vai. Hình như không thấy Peggy đang bám lấy tay ông, ông leo lên máy bay lên thẳng: Jeff vừa cất cánh thì Socrate đã ngủ thiếp đi như một con vật.