← Quay lại trang sách

Chương 7

Hiện trường nằm cách cảng Harigaura khoảng hai trăm mét về hướng Nam, men theo bờ biển.

Viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng trước bờ đê, bên cạnh là chiếc xe wagon của cảnh sát. Có lẽ xe của đội giám định đã đến từ trước. Hẳn do mới sớm tinh mơ nên không thấy đám đông hiếu kỳ bu quanh.

Nishiguchi Tsuyoshi cầm lái chiếc xe của Phòng Cảnh sát. Anh chờ cho cấp trên và tiền bối của mình xuống xe rồi mới mở cửa từ ghế lái, rảo bước theo sau hai người. Viên cảnh sát mặc đồng phục kính cẩn cúi chào họ.

Đội trưởng Motoyama kiễng chân nhòm xuống dưới. Ngay lập tức, khuôn mặt tròn trịa của anh ta nhăn nhúm lại.

“Chà chà, lại là một chỗ gớm ghiếc thế này…”

Hashigami, người tiền bối lớn hơn Nishiguchi năm tuổi bắt chước theo như thể muốn nói, Đâu nào, đâu nào. Khác với Motoyama, Hashigami khá cao nên có thể dễ dàng nhòm xuống dưới. “À chà chà, đúng thật.”

Nishiguchi cũng rụt rè tiến đến gần bờ đê. Anh đã tưởng đó là một cái xác chết đuối. Kể từ ngày được điều động vào chỗ làm hiện tại, anh đã phải chứng kiến xác người chết đuối vài lần rồi, song thật sự vẫn không thể nào quen nổi.

Anh nuốt nước miếng rồi nhìn xuống. Đội giám định đang khám xét xung quanh bờ đá gồ ghề bên dưới chỗ Nishiguchi đứng chừng bốn, năm mét.

Xác chết nằm ngửa trên một tảng đá to. Chiếc áo tanzen* khoác bên ngoài bộ yukata bị tốc ngược lên một cách lạ thường, cảm giác như thể chỉ quấn bên ngoài chứ không mặc hẳn vào người. Nạn nhân có tạng người hơi mập mạp, song đó không phải là hiện tượng trương lên thường thấy ở xác người chết đuối. Thay vào đó, phần đầu bị vỡ, những vệt máu đỏ thẫm vấy bẩn mấy tảng đá xung quanh.

Một loại áo bông dày, mặc bên ngoài.

“Này, mấy anh giám định.” Motoyama gọi với xuống. “Tình trạng thế nào?”

Một giám định viên luống tuổi, mắt đeo kính đưa tay giữ vành mũ, ngẩng mặt lên đáp.

“Vẫn chưa rõ, có lẽ là bị ngã từ trên đó xuống.”

“Có tìm thấy ví hay gì không?”

“Không, có đôi guốc mộc thôi.”

“Có biết là của nhà trọ nào không?”

“Không, cả guốc và yukata đều không ghi tên nhà trọ.”

Tiếp đó Motoyama quay sang phía viên cảnh sát mặc đồng phục khi nãy hỏi: “Ai đã tìm thấy cái xác?”

“Một người sống gần đây, chuyên cho thuê ô che nắng ở các bãi biển vào mùa hè, anh ta tình cờ phát hiện cái xác trong lúc đang đi làm. Hiện anh ta đã ra bãi tắm rồi, nhưng tôi có thể liên lạc được.”

“Không, không cần đâu.” Motoyama xua tay tỏ ý phiền phức, đoạn rút điện thoại ra. Anh ta dùng ngón tay ngắn mũm mĩm của mình bấm điện thoại, sau đó áp lên tai. Có vẻ đầu dây bên kia đã kết nối ngay lập tức. “A lô, tổ trưởng à, tôi Motoyama đây. Chúng tôi vừa tới hiện trường, có vẻ như không phải chết đuối mà là bị ngã từ bờ đê xuống vách đá… Hình như là khách của nhà trọ nào đấy vì tôi thấy có mặc yukata và tanzen… Vâng, sao ạ…? À, thế ạ. Vậy chúng tôi sẽ thử tới đó xem sao. Nhà trọ đấy tên là… Dạ? Lục Nham Trang ạ? Chữ Hán viết thế nào ạ?”

Nishiguchi nhận ra ngay đó chính là nhà trọ Lục Nham Trang. Anh đứng trước mặt Motoyama, chỉ tay vào mình, gật gật đầu để ra hiệu.

“À, tổ trưởng, xin đợi một lát.” Motoyama lấy tay bịt loa lại, hỏi Nishiguchi xem có chuyện gì.

“Em biết nhà trọ đó.”

“Thế hả?” Motoyama lại áp điện thoại lên tai. “Nishiguchi bảo cậu ta biết nhà trọ đó… Vâng, chúng tôi sẽ làm như vậy.”

Sau khi cúp máy, Motoyama hết nhìn Nishiguchi lại nhìn Hashigami.

“Có người báo khách trọ của họ ra ngoài từ tối qua chưa thấy về. Các cậu thử đi tìm hiểu xem sao.”

“Bọn em đi xe được không ạ?” Hashigami hỏi.

“Không cần đâu, từ đây chúng ta có thể đi bộ đến đó được.” Nishiguchi nói. “Em nghĩ có lẽ đúng vị khách đó rồi.”

“Vậy quyết định thế đi.” Motoyama lại nhòm xuống phía dưới hỏi người giám định. “Các anh đã chụp ảnh cái xác chưa? Ảnh chụp lấy ngay ấy, nếu có thì cho tôi mượn một tấm. Cố gắng chọn tấm nào trông không dọa người quá ấy… À, thế hả, vậy phiền anh.”

Một giám định viên trẻ tuổi leo thang lên, đưa cho Motoyama bức ảnh vừa chụp xong. Motoyama đưa nó cho Nishiguchi. “Đây, cậu mang cái này đi đi.”

Bức ảnh chụp một khuôn mặt hơi phớt hồng, không cảm xúc, trông giống như mặt nạ kịch Nô vậy.

Do đầu nạn nhân bị vỡ toác ở sau gáy nên nhìn từ đằng trước không đến nỗi kỳ dị cho lắm. Nishiguchi cảm thấy an tâm phần nào vì với bức ảnh này anh có thể đưa cho người dân bình thường xem được.

Nhà trọ Lục Nham Trang nằm cách đó chừng vài trăm mét. Họ đi bộ trên con đường ngoằn ngoèo hướng về phía quả đồi, giữa chừng là một con dốc dựng đứng. Hashigami lẩm bẩm biết thế này đi ô tô cho rồi.

“Cậu Nishiguchi sinh ra ở thị trấn này nhỉ? Nên mới biết nhà trọ đó?”

“Vâng, nhà trọ đó là của bố mẹ một người bạn từng học cùng với em.”

“Hừm, thế thì tốt quá. Vậy nhờ cậu nói chuyện với họ nhé.”

“Nhưng chẳng biết cô ấy còn nhớ em là ai không nữa. Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn em chưa gặp lại nhau lần nào.”

Nishiguchi nhớ lại hình ảnh của Kawahata Narumi, cô bạn học cùng cấp ba trường làng. Hầu hết bạn bè khi đó đều đã quen nhau từ hồi cấp hai, riêng cô thì khác. Cô ấy vốn là dân Tokyo, chuyển tới thị trấn này hồi lớp chín.

Hồi mới đến, Narumi là một cô bé khá trầm tính. Có lẽ do không có bạn cũ nên hầu như lúc nào cô cũng chỉ ru rú một mình. Gần trường có một cái đài quan sát nhỏ có thể nhìn xuống biển, Nishiguchi thường bắt gặp Narumi đứng đó, vừa say sưa ngắm biển vừa như đắm chìm trong suy nghĩ. Thành tích học tập của Narumi cũng tốt, chẳng thế mà trong hình dung của Nishiguchi, anh tự cho rằng Narumi là một cô gái có sở thích đọc sách hay viết lách gì đó.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau Narumi đã cho anh thấy một bộ mặt hoàn toàn khác. Hè đến, cô vừa phụ giúp công việc gia đình, vừa bắt đầu làm thêm ở bãi biển. Có điều, cô không làm ở mấy cửa hàng hay quán ăn mà đi thu gom rác. Một công việc gần như là làm tình nguyện, số tiền kiếm được chẳng nhiều nhặn gì. Nishiguchi khi đó cũng làm thêm tại một cửa hàng ngay sát bờ biển nên rất hay chạm mặt Narumi. Đã có lần anh hỏi tại sao Narumi lại làm công việc đó. Narumi khi ấy khuôn mặt đen nhẻm vì bị cháy nắng đã trả lời thế này.

“Nếu không bảo vệ bãi biển xinh đẹp này thì còn làm gì nữa? Hình như ngay từ đầu những người sống ở đây đã không biết rằng biển chính là bảo bối của họ.”

Không hẳn là tức giận nhưng giọng điệu cô giống như đang chỉ trích những người suốt ngày chỉ biết đến kiếm tiền khiến Nishiguchi không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.

Cuối cùng họ cũng tới được nhà trọ Lục Nham Trang. Cả Nishiguchi lẫn Hashigami đều đã cởi áo khoác ngoài từ lúc nào. Mồ hôi ướt sũng nách áo sơ mi họ mặc.

Họ mở cửa ngoài hiên, cất tiếng gọi: “Xin chào.” Luồng không khí mát lạnh tỏa ra từ điều hòa thật dễ chịu.

“Vânggg.” Một giọng phụ nữ vang lên. Tấm rèm sâu bên trong quầy động đậy, một cô gái mặc áo thun và quần jean bước ra. Nishiguchi nhận ra ngay đó chính là Kawahata Narumi, song quá ngạc nhiên vì cô giờ đã ra dáng một phụ nữ trưởng thành nhường này nên trong một thoáng anh không thể cất lên thành lời.

“Oa, ngạc nhiên chưa này.” Narumi tròn xoe mắt, nét mặt trở nên thư thái. “Nishiguchi phải không? Lâu lắm rồi không gặp, cậu khỏe chứ?” Ngay đến giọng nói của cô cũng người lớn lắm rồi. Ngẫm ra chuyện này có gì lạ đâu chứ. Narumi đâu khác gì anh, cũng đã ba mươi rồi mà.

“Lâu thật rồi nhỉ, tớ vẫn khỏe. Trông cậu vẫn mạnh khỏe là tớ mừng rồi.”

“Ừ.” Gật đầu với Nishiguchi xong, Narumi hướng ánh mắt bối rối về phía Hashigami, đoạn cúi chào.

“Thật ra tớ đến đây vì công việc. Hiện tớ đang làm ở Phòng Cảnh sát Hari.” Nishiguchi giơ sổ tay cảnh sát ra.

Nghe vậy Narumi chớp mắt liên tục. “Cảnh sát? Nishiguchi á?”

“Ừ, chắc thể nào cậu cũng cười tớ cho xem.” Nishiguchi rút danh thiếp ra, đưa cho Narumi.

“Ồ, là tổ hình sự à.” Narumi nói giọng thán phục.

“Hình như sáng nay nhà cậu báo với cảnh sát là có khách trọ bị mất tích phải không?”

“Đúng rồi. À, hóa ra vì thế nên cậu mới tới đây hả?” Cuối cùng Narumi cũng hiểu ra.

“Ừm. Thật ra bọn tớ vừa mới phát hiện một thi thể ngoài bờ biển đằng kia.”

“Hả?” Khuôn mặt Narumi tối sầm lại. “Cậu không đùa đấy chứ?”

“Không đâu.” Nishiguchi đáp. Dù sao cũng từng là bạn học với nhau nên khó tránh được việc dùng từ ngữ như hồi còn đi học. “Người đó mặc yukata, khoác tanzen bên ngoài nên bọn tớ đang nghĩ không biết có phải khách trọ nhà cậu không.”

“Đợi chút nhé. Nếu đúng vậy thì để tớ đi gọi bố mẹ.” Nét mặt Narumi lộ rõ vẻ căng thẳng, cô biến mất vào trong quầy.

Hashigami lại gần, huých cùi chỏ vào mạn sườn Nishiguchi.

“Được đấy chứ. Cậu bảo bạn học cùng làm tôi cứ tưởng là một thằng con trai cơ đấy.”

“Anh Hashigami thích kiểu con gái như vậy à?” Nishiguchi hỏi khẽ.

“Thích chứ, cô ấy mà trang điểm lên thì còn đẹp nữa.”

“Không biết thế nào nhỉ?” Nishiguchi nghiêng đầu mặc dù trong thâm tâm anh cũng cho là vậy.

Một lát sau Narumi từ quầy đi ra. Theo sau cô là một cặp vợ chồng đã luống tuổi. Người chồng trông khá to béo, đi phải chống gậy. Narumi giới thiệu hai người là bố mẹ cô, ông Kawahata Shigeharu và bà Setsuko. Nét mặt cả hai đều căng thẳng, chắc có lẽ đã nghe con gái kể về việc tìm thấy cái xác.

Nishiguchi đưa cho ông Shigeharu xem bức ảnh chụp thi thể vì chính ông là người đã báo với cảnh sát. Ông Shigeharu liếc nhìn một cái, mặt nhăn lại, đoạn đưa bức ảnh cho vợ mình xác nhận. Bà Setsuko mặt tái mét, đưa tay che miệng. Còn Narumi thì quay mặt đi chỗ khác.

“Có phải không ạ?” Nishiguchi hỏi.

“Phải, chính là khách trọ nhà chúng tôi.” Ông Shigeharu đáp. “Là tai nạn ư?”

“Hiện chúng tôi vẫn chưa biết, có vẻ ông ấy đã ngã xuống vách đá và bị đập đầu.”

“Ôi trời, vách đá à…”

Bà Setsuko lấy sổ ghi chép của nhà trọ và phiếu thông tin của khách ra. Theo đó thì tên của vị khách ấy là Tsukahara Masatsugu, sáu mươi mốt tuổi, đến từ tỉnh Saitama.

“Ông ấy ra khỏi nhà trọ từ lúc nào ạ?”

“Chuyện đó chúng tôi cũng không rõ.” Ông Shigeharu đáp.

Theo lời kể của ông Shigeharu, khoảng tám giờ tối hôm qua ông cùng cậu cháu trai đang học tiểu học ra sân sau của nhà trọ để chơi bắn pháo hoa. Thế nhưng đến khoảng tám rưỡi, nhớ ra là chưa hỏi vị khách Tsukahara thời gian dùng bữa sáng hôm sau nên ông Shigeharu quay trở lại quầy, thử gọi điện tới phòng của khách nhưng không thấy ai nghe máy. Nghĩ bụng có thể ông Tsukahara đang đi vệ sinh hoặc đang tắm nên ông Shigeharu lại ra sân sau, tiếp tục chơi bắn pháo hoa. Họ kết thúc lúc gần chín giờ, sau đó ông Shigeharu lại gọi điện nhưng vẫn không có ai nhấc máy. Ông thử nhòm vào phòng tắm lớn ở tầng một cũng không thấy ai cả. Chẳng còn cách nào khác, ông quyết định đi lên tầng bốn, gõ cửa phòng nhưng không thấy tiếng trả lời. Vì cửa không khóa nên ông đã thử mở ra, đồ đạc vẫn còn trong phòng mà khách thì đã đi đâu mất rồi.

Trong lúc đó, bà Setsuko được một người quen đưa về. Bà vừa dẫn một vị khách khác tới quán rượu gần đây và đã ngồi tiếp rượu anh ta một lát.

Đến lượt Narumi kể về người đã đưa mẹ cô về, anh ta là Sawamura. Sawamura là người tham gia hoạt động phản đối khai thác tài nguyên dưới biển cùng Narumi, tối hôm qua sau khi họp hành xong, lúc bốn người gồm Sawamura, Narumi và hai người nữa tới quán rượu thì tình cờ trông thấy bà Setsuko đang đứng trước quán.

“Cậu Sawamura nói là muốn chào ông nhà tôi một tiếng nên đã vào hẳn trong nhà, thấy ông nhà tôi đang cuống cuồng vì không biết khách đi đâu mất nên cậu ấy đã đề nghị đi tìm kiếm quanh đây giúp.” Bà Setsuko tiếp lời. “Chồng tôi cùng với cậu Sawamura đánh xe đi lòng vòng xung quanh để tìm kiếm còn tôi thì thử đi xem quanh nhà. Nhưng chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu cả. Rồi chồng tôi và cậu Sawamura quay về, quả nhiên họ cũng không tìm thấy ông ấy.”

“Nói là đi tìm nhưng ở cái thị trấn này quá chín giờ là trời đã tối đen như mực rồi, nếu không phải ông ấy đang đi bộ trên đường hoặc đang đứng ở chỗ nào đó dễ nhìn thì khó mà tìm thấy được.”

Nishiguchi gật đầu đồng tình với ông Shigeharu. Xung quanh đây hầu như không có đèn đường.

Hashigami vừa rút điện thoại, vừa mở cửa hiên đi ra ngoài. Chắc anh ta định báo cáo cho Motoyama những chuyện nghe được nãy giờ.

“Nhưng thật không thể ngờ lại xảy ra chuyện như thế.” Ông Shigeharu đưa tay lên đầu. “Các anh tìm thấy ông ấy ở đâu vậy?”

“Ở dưới bờ đê gần chỗ có quán ăn Misaki.”

Nishiguchi nói tên một quán ăn đã sập tiệm ba năm trước, đúng là lợi thế của người xuất thân ở vùng này. Ngay lập tức cả ba người nhà Kawahata đều gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Nếu là ngã xuống vách đá đó, tùy vào vị trí va đập, có thể khó mà cứu được.” Nói đoạn ông Shigeharu bặm môi lại.

“Nhưng tại sao ông ấy lại đi ra đó nhỉ?” Narumi hỏi.

“Thì chắc là ông ấy muốn đi dạo để ngắm biển đêm cũng nên. Hoặc có thể vì ông ấy đã uống rượu trong bữa tối nên muốn ra đó cho tỉnh rượu.”

“Xong rồi ông ấy trèo lên thành đê và bị ngã xuống sao?”

“Cũng có thể lắm chứ.”

Narumi nhìn về phía Nishiguchi. “Chuyện là như vậy sao?”

“Chà.” Nishiguchi nghiêng đầu. “Cái đó thì tớ chưa biết, giờ cảnh sát bọn tớ mới bắt đầu tiến hành điều tra cụ thể.”

Narumi khịt mũi, dường như cô không thỏa mãn với câu trả lời đó.

Hashigami quay lại, thì thầm vào tai Nishiguchi hai từ hành lý, có lẽ là chỉ thị của Motoyama.

“Chúng cháu muốn kiểm tra đồ đạc của ông Tsukahara, phiền hai bác dẫn chúng cháu lên phòng của ông ấy được không ạ?” Nishiguchi nói.

“Vậy để tôi.” Bà Setsuko khẽ giơ tay.

Theo sau bà Setsuko, Nishiguchi bước vào trong thang máy. Anh đeo găng tay trong lúc thang máy đi lên.

Nghe nói mỗi tầng ở đây đều có tám phòng dành cho khách. Tsukahara Masatsugu trọ ở căn phòng có tên là Cầu Vồng. Căn phòng kiểu Nhật rộng khoảng mười chiếu vẫn đang trải đệm, bàn và đệm ngồi được xếp gọn một góc. Cạnh cửa sổ là khu vực lát sàn gỗ, ở đó có đặt ghế và một chiếc bàn nhỏ.

“Ai đã trải đệm và trải khi nào vậy ạ?” Nishiguchi hỏi.

“Tôi nghĩ là khoảng hơn bảy giờ, chính tôi đã trải đệm trong lúc ông Tsukahara đang dùng bữa tối. Ông nhà tôi bị như thế, thành thử những lúc không thuê người phụ giúp thì công việc trải đệm đều do một tay tôi và Narumi làm.” Bà Setsuko đáp.

Có vẻ ông ấy chưa động vào chiếc đệm. Có lẽ sau khi dùng xong bữa tối, Tsukahara quay về phòng rồi đi ra ngoài luôn.

Đồ đạc chỉ có duy nhất một chiếc túi du lịch cũ. Hashigami lục tìm bên trong, lôi ra một chiếc điện thoại. Đó là loại điện thoại dành cho người già, chỉ có mấy chức năng cơ bản.

Quần áo được gấp gọn gàng, xếp ở góc phòng. Một chiếc áo sơ mi hở cổ với một chiếc quần dài màu xám. Nishiguchi lục thử, lấy ra một chiếc ví từ trong túi quần. Trong ví có một ít tiền mặt.

Anh tìm thấy giấy phép lái xe, trên đó đề tên Tsukahara Masatsugu, địa chỉ cũng trùng khớp với thông tin ghi trên phiếu thông tin.

“A,” Nishiguchi bất giác thốt lên. “Chuyện gì thế?” Hashigami vội vàng hỏi lại.

“Cái này,” Nishiguchi lấy từ trong ví ra một tấm thẻ. “Là thẻ thành viên của Hiệp hội cảnh sát Nhật Bản.”