← Quay lại trang sách

Chương 8

Kyohei mở mắt, cảm giác như vừa nghe thấy tiếng hét của ai đó. Cậu đang nằm trên đệm, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh. Cả tường và trần nhà đều lạ hoắc.

Mãi sau cậu mới nhớ ra đây là nhà bác mình. Hôm qua cậu đã đi tàu Shinkansen tới đây. Buổi tối cậu còn chơi bắn pháo hoa cùng ông Shigeharu nữa.

Nhưng đây không phải căn phòng mà trưa hôm qua bác gái dẫn cậu tới. Cũng không thấy ba lô của cậu đâu cả.

“Phải rồi.” Kyohei lại nhớ ra tiếp. Sau khi chơi bắn pháo hoa xong, hai bác cháu rủ nhau ăn dưa hấu. Đây là căn phòng gia đình ông Shigeharu thường dùng làm phòng khách. Lúc Kyohei đang ăn dưa hấu, ông Shigeharu bảo sẽ đi gọi điện cho khách một lát. Cậu nhớ mình đã xem tivi một mình, nhưng sau đó thế nào thì chịu không nhớ nổi.

Kyohei ngồi hẳn dậy, nhìn xung quanh. Chiếc bàn gấp dùng lúc ăn dưa đang để ở góc phòng.

Hình như cậu đã thiếp đi trong lúc xem tivi, thế nên ông Shigeharu mới trải đệm ra đây cho cậu nằm.

Trên kệ tivi có đặt một chiếc đồng hồ để bàn. Kim đồng hồ đang chỉ chín giờ hai mươi phút. Kyohei đứng dậy, cậu vẫn mặc áo thun với quần soóc giống lúc chơi bắn pháo hoa tối qua.

Kyohei kéo cửa trượt, ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài hành lang, cậu bèn ra xem thử thì thấy hai người đàn ông đang đứng đó. Một người tầm tuổi trung niên, dáng thấp đậm. Người còn lại trẻ hơn, cả mặt mũi lẫn hình thể đều săn chắc. Ông Shigeharu ngồi trên chiếc ghế mây dài, hình như đang tiếp chuyện họ.

“Ồ, cháu dậy rồi đấy à?” Ông Shigeharu nhận ra Kyohei.

Hai người đàn ông hướng ánh mắt về phía Kyohei. Cậu bé bất giác đứng khựng lại.

“Đây là cháu trai của anh à?” Người đàn ông trung niên hỏi ông Shigeharu.

“Đúng vậy, là con trai của em vợ tôi. Cháu đang nghỉ hè nên đến đây chơi từ hôm qua.”

Người đàn ông trung niên gật đầu. Đứng phía sau, cậu thanh niên trẻ tuổi hơn đang ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.

“Vậy, rất xin lỗi nhưng phiền ông bà cứ giữ nguyên hiện trạng căn phòng đó giúp chúng tôi nhé.” Người đàn ông trung niên nói.

“Chúng tôi biết rồi. Có một phòng thôi nên cũng không vấn đề gì đâu. Đằng nào cũng hết lễ Obon rồi, vả lại hầu như chẳng có mấy khách đặt phòng.” Ông Shigeharu nói như thể đang tự giễu.

Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó. Căn phòng đó là phòng nào nhỉ.

“Bác ơi,” Kyohei lên tiếng. “Cháu có thể về lại phòng hôm qua không ạ?”

Ông Shigeharu nhìn người đàn ông trung niên.

“Phòng của cậu bé là phòng khách ở tầng hai, chắc không vấn đề gì chứ?”

“À, đương nhiên rồi.” Người đàn ông trung niên mỉm cười với Kyohei. “Nếu không có việc gì thì cháu đừng lên tầng bốn nhé. Bọn chú vẫn cần điều tra một số thứ ở trên đó.”

“Các chú này là cảnh sát đấy.”

Nghe vậy, Kyohei tròn xoe mắt. “Đã có chuyện gì vậy ạ?”

“À không, chuyện đó…” Ông Shigeharu tỏ vẻ giữ ý trước mặt hai viên cảnh sát.

Chắc là chuyện gì đó không thể nói cho trẻ con nghe rồi. Lại thế, người lớn lúc nào cũng tự cho rằng không thể chia sẻ bí mật với bọn trẻ con mà chẳng hề có căn cứ gì.

Nếu là trước đây, những lúc như thế này thể nào Kyohei cũng nhằng nhẵng hỏi cho bằng được, nhưng giờ thì cậu không thế nữa. Cậu chỉ hừm một tiếng rồi đi về phía sảnh thang máy.

Ngay trước khi bấm nút thang máy, Kyohei vô tình nhìn về phía phòng tiệc. Cậu thấy đôi dép đi trong nhà xếp trước cửa phòng, có lẽ ai đó đang dùng bữa sáng.

Kyohei rón rén lại gần căn phòng, cửa kéo vẫn đang để mở. Cậu lén lút nhòm vào trong thì thấy Yukawa đang trộn natto, anh ta ngồi đúng vị trí hôm qua đã ngồi trong bữa tối.

Yukawa đột nhiên dừng tay. “Sở thích của nhóc là nhìn trộm người khác ăn cơm à?”

Kyohei rụt đầu lại, nhưng rồi lần này cậu quyết định sẽ đường hoàng xuất hiện. Lúc này Yukawa đang bỏ natto đã trộn vào bát cơm. Anh không định quay ra nhìn Kyohei.

“Cháu tưởng ai đó khác.”

Yukawa khịt mũi, nở một nụ cười như thể coi Kyohei là thằng ngốc.

“Một câu trả lời ngốc nghếch. Đây là phòng ăn dành riêng cho khách trọ. Vì thế, ở đây vào giờ này đương nhiên chỉ có thể là khách. Hơn nữa, từ hôm qua khách đến trọ ở đây chỉ có hai người, một người đã mất tích nên chỉ còn lại một người. Vậy nên còn ai khác ngoài chú nữa.”

“Mất tích? Vị khách kia mất tích rồi ạ?”

Đang đưa đũa gắp cá khô, Yukawa bỗng dừng tay lại. Cuối cùng anh cũng chịu nhìn về phía Kyohei.

“Hóa ra nhóc chưa biết chuyện gì à?”

“Hình như đã xảy ra chuyện gì đó, cháu thấy cảnh sát tới đây. Nhưng họ không cho cháu biết là chuyện gì, người lớn luôn như vậy mà.”

“Đừng có dằn dỗi vì mấy chuyện không đâu. Biết mấy chuyện người lớn giấu giếm cũng chẳng ích lợi gì cho cuộc đời nhóc đâu.” Yukawa húp canh miso. “Nghe nói họ đã tìm thấy xác của ông ấy.”

“Xác? Nghĩa là ông ấy chết rồi ạ?”

“Nghe đâu tối qua chẳng rõ ông ấy ra ngoài từ lúc nào rồi không thấy về. Đến sáng nay người ta phát hiện cái xác ở bãi đá ngoài bờ biển. Rất có thể ông ấy bị ngã từ trên đê xuống.”

“Ra vậy… Ai nói cho chú biết thế ạ?”

“Cô con gái nhà này, hình như tên Narumi phải không nhỉ. Cô ấy đã kể chuyện đó khi chú hỏi tại sao mãi chưa thấy có bữa sáng.”

“Ồ.” Kyohei quay lại nhìn về phía hành lang, không biết chị Narumi đang ở đâu rồi.

“Cô Narumi chắc đang ở chỗ cảnh sát cũng nên.” Yukawa nói như thể đi guốc trong bụng cậu bé.

“Đi cùng với bà chủ.”

“Sao bác cháu lại phải đến chỗ cảnh sát ạ?”

“Chắc là để viết tờ khai chính thức. Người tiếp xúc trực tiếp với vị khách đã mất kia thực chất chỉ có mình bà ấy. Chú nghĩ họ sẽ hỏi những câu đại loại như thái độ của vị khách đó khi ấy thế nào.”

“Thế thì phiền chết đi được, chẳng qua chỉ là ngã xuống vách đá rồi chết thôi mà.”

Yukawa lại dừng cánh tay đang cầm đũa lại, nhìn về phía Kyohei.

“Cháu nghĩ thân nhân của người đã khuất sẽ có cảm giác thế nào? Nếu cảnh sát nói với họ rằng ông ấy bị ngã xuống vách đá và chết, chỉ vậy liệu họ có cam lòng không? Chắc chắn họ sẽ muốn biết lý do tại sao lại như vậy, càng chi tiết càng tốt. Trái lại chú cầu mong cảnh sát sẽ không điều tra theo kiểu chiếu lệ.”

“Thế nghĩa là gì ạ?”

“Chẳng có nghĩa sâu xa gì đâu.” Nhai miếng cơm trộn natto xong, Yukawa với tay lấy tách trà ấm.

“Này, cháu hỏi một câu được không?”

“Nếu là về vụ tai nạn đó thì chú không biết gì hơn đâu.”

“Không phải chuyện đó. Cháu muốn hỏi tại sao chú lại quyết định trọ ở đây? Vẫn còn đầy nhà trọ khác cơ mà.”

Yukawa nghiêng đầu, tay mân mê tách trà. “Chú không được phép trọ ở đây à?”

“Không phải vậy. Thường thì chắc chú phải đặt phòng ở nhà trọ nào đó trước khi đến Harigaura rồi chứ?”

“Có đặt trước, nhưng không phải chú mà là người của Desmec chuẩn bị.”

“À, cháu biết bọn họ. Là mấy người đang định đào biển lên đúng không, kẻ thù của chị Narumi.”

Yukawa cười nhăn nhó, chắc tại từ kẻ thù nghe hơi kỳ quặc.

“Nếu nói theo cách của nhóc thì chú cũng không hoàn toàn là đồng minh của Desmec đâu nhé. Bởi quan điểm của chú là không nhất thiết phải bằng mọi giá thực hiện kế hoạch khai thác tài nguyên biển lần này. Thế nên nếu được chú không muốn nợ nần Desmec thứ gì cả. Họ đã nhờ chú ủng hộ trong buổi thuyết trình kia nên việc chuẩn bị nhà trọ cho chú âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng thật tình chú thấy không thoải mái. Đúng lúc đó chú lại gặp nhóc và biết đến nhà trọ này. Chú nghĩ chắc đó cũng là một cơ duyên nào đấy nên đã quyết định trọ đấy. Giải thích như vậy nhóc đã thỏa mãn chưa?”

“Hừm,” Kyohei gật gù. “Cháu hiểu rồi, nhưng giáo sư cũng kỳ quặc nhỉ.”

Yukawa chau mày. “Giáo sư?”

“Thì chú đang nghiên cứu khoa học ở trường đại học còn gì? Không phải họ gọi những người đấy là giáo sư ạ? Hay phải gọi là thầy ạ?”

“Gọi thế nào cũng được. Giáo sư hay thầy thì sự thật vẫn là chú đã học xong bằng tiến sĩ rồi.”

“Vậy cháu sẽ gọi chú là giáo sư nhé. Gọi thế nghe oách hơn.”

“Tùy nhóc. Nhưng sao cháu lại nói chú kỳ quặc?”

“Thì nếu cháu là chú, cháu sẽ ở nhà trọ người ta chuẩn bị. Kiểu gì ở đó chẳng tốt hơn ở đây.”

“Nghe nói là một khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp bậc nhất ở Harigaura.”

“Đấy thấy chưa. Nếu họ triển khai kế hoạch khai thác tài nguyên biển hẳn giáo sư sẽ được lời hơn phải không ạ?”

Yukawa uống cạn tách trà, vừa lắc đầu vừa đặt tách xuống.

“Các nhà khoa học sẽ không thay đổi lập trường của mình chỉ vì chuyện lời hay không lời đâu. Điều họ quan tâm trước nhất phải là con đường nào sẽ có lợi hơn cho nhân loại. Nếu đã xác định con đường đó hữu ích thì cho dù nó không đem lại lợi ích cho bản thân mình, họ cũng vẫn phải lựa chọn. Đương nhiên, lý tưởng nhất là con đường vừa đem lại lợi ích cho nhân loại, vừa giúp bản thân kiếm được lời.”

Kyohei nghĩ bụng người này chỉ toàn nói lý thuyết, khó hiểu quá. Bình thường xung quanh cậu chẳng có ai dùng từ nhân loại cả.

“Nghĩa là các nhà khoa học không cần tiền ạ?”

“Làm gì có chuyện đó, chú cũng cần tiền chứ. Có ai chê tiền bao giờ đâu. Chỉ là chú không nghiên cứu chỉ vì tiền.”

“Nhưng công việc của giáo sư là nghiên cứu khoa học phải không ạ? Nếu đã là làm việc thì phải có lương chứ ạ?”

“Bọn chú nhận lương từ trường đại học.”

“Vậy trước hết chú phải nghĩ đến chuyện làm sao để kiếm được tiền chứ. Bố mẹ cháu hay bảo mình bỏ tiền ra trả lương cho nhân viên, ai không làm được việc thì đuổi luôn cho rồi.”

Yukawa chống hai tay xuống chiếu, giữ nguyên tư thế ngồi khoanh chân, đoạn anh xích mông ngồi chính diện với Kyohei.

“Hình như nhóc đang hiểu nhầm nên để chú giải thích cho mà nghe nhé. Lương chú nhận được là thù lao của việc dạy vật lý cho các anh chị sinh viên. Tất nhiên chú cũng làm nghiên cứu, nhưng cho dù có công bố bao nhiêu bài luận đi chăng nữa, chú cũng tuyệt nhiên không nhận được bất kỳ khoản thù lao nào. Đúng là trường đại học có cấp chi phí để chú nghiên cứu, nhưng cái đó gọi là đầu tư. Bởi giả sử luận văn của chú được đánh giá cao, kiểu như đoạt giải Nobel chẳng hạn, nó sẽ đem lại danh tiếng cho nhà trường.”

Kyohei nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của nhà vật lý. “Đoạt giải Nobel ấy ạ?”

“Chú đã bảo giả sử rồi mà.” Yukawa lấy ngón giữa đẩy gọng kính lên. “Các nhà khoa học chỉ muốn tìm ra chân lý. Nhóc có hiểu chân lý nghĩa là gì không đấy?”

“Hơi hơi ạ.”

“Trong số các nhà vật lý học, rất nhiều người vẫn đang miệt mài nghiên cứu về sự hình thành của vũ trụ. Nhóc có biết neutrino không? Đó là một loại hạt sơ cấp bắn ra từ các vụ nổ siêu tân tinh. Bằng việc phân tích các hạt này, người ta có thể biết được hình dạng của những ngôi sao ở xa tít mù tắp. Thế nhưng, nếu được hỏi những nghiên cứu như thế có đem lại lợi ích gì không thì chú chỉ có thể trả lời rằng nó chẳng có tác động gì tới cuộc sống thường ngày của con người cả.”

“Vậy người ta làm những việc đó để làm gì ạ?”

“Vì họ muốn biết.” Yukawa trả lời dứt khoát. “Nhóc đã dùng bản đồ để tới đây phải không? Nhờ bản đồ mà nhóc không bị lạc đường. Tương tự như vậy, loài người cũng cần một tấm bản đồ chi tiết chỉ cho họ biết thế giới này đang như thế nào để họ có thể đi đúng đường. Tuy vậy, bản đồ mà chúng ta đang có vẫn chưa hoàn chỉnh, gần như không dùng được. Thế nên đến tận thế kỷ hai mươi mốt rồi mà con người vẫn cứ mắc sai lầm. Chiến tranh vẫn tiếp diễn, môi trường bị hủy hoại, tất cả đều bởi chúng ta mới chỉ có một tấm bản đồ đầy thiếu sót. Sứ mệnh của các nhà khoa học chính là làm sáng tỏ những thiếu sót ấy.”

“Hừm, nghe chán òm.”

“Tại sao? Cái gì chán cơ?”

“Chán ở chỗ nó không sinh ra tiền. Nếu là cháu, cháu chẳng có hứng làm đâu. Mà cháu cũng kém mấy môn tự nhiên lắm, không biết chúng có ích gì chứ. Chú này, nghiên cứu khoa học có thú vị không ạ?”

“Không còn gì thú vị hơn, chẳng qua là nhóc chưa biết thôi. Thế giới này ngập tràn những điều bí ẩn. Không gì sánh được niềm vui sướng khi tự mình làm sáng tỏ dù chỉ là một bí ẩn nhỏ nhoi nhất.”

Kyohei không tài nào hiểu được. Cậu xoay cổ, nghiêng cả người sang một bên.

“Cháu chẳng cần. Chừng nào chưa trở thành tổng thống Mỹ, cháu chẳng quan tâm việc loài người có đang đi đúng đường hay không.”

Yukawa khịt mũi, cười khổ.

“Có lẽ chú dùng từ loài người thành ra nghe hơi to tát, nói đơn giản là mỗi người thôi cũng được. Mỗi khi định làm gì đó, con người luôn phải đứng giữa những sự lựa chọn. Hôm nay nhóc định sẽ làm gì?”

“Cháu chưa biết. Tối qua bác cháu bảo sẽ dẫn cháu ra biển chơi, nhưng lại xảy ra tai nạn kia nên cháu cũng chưa biết thế nào.”

“Cứ coi như ông ấy thu xếp được đi, khi đó nhóc sẽ có hai lựa chọn: một là đi biển như dự định, hai là hoãn lại.”

“Làm gì có chuyện đó, nếu bác ấy bảo dẫn cháu đi thì đương nhiên là cháu sẽ đi rồi.”

“Trời mưa cũng đi à?”

Kyohei nhìn ra ngoài cửa sổ. “Hôm nay thời tiết xấu ạ?”

“Chú không biết. Có thể lúc nhóc ra khỏi nhà trời vẫn đẹp, nhưng không biết chừng lại sầm sì ngay cũng nên.”

“Vậy thì trước tiên cháu sẽ xem dự báo thời tiết.”

“Chính nó đó. Dự báo thời tiết chính là kết quả của khoa học khí tượng. Nhưng dự báo thời tiết ngày nay vẫn chưa chính xác. Chắc hẳn nhóc sẽ muốn biết thông tin dự báo cụ thể hơn, chính xác hơn, chẳng hạn như thời tiết ở bãi biển Harigaura trong một giờ tới, rồi trong hai giờ tới sẽ như thế nào, phải không?”

“Thì đúng là vậy, nhưng cái gì không biết thì đành chịu thôi ạ.”

“Vậy nhóc hãy thử hỏi các ngư dân trong vùng xem thời tiết hôm nay thế nào. Chắc chắn họ sẽ chỉ cho nhóc biết cụ thể. Sáng nào trước khi ra biển họ cũng phải ước lượng xem thời tiết ngày hôm đó thế nào, bởi nếu biển động dữ dội họ có thể sẽ mất mạng. Họ không chỉ dựa vào dự báo thời tiết mà còn dựa vào tình hình thời tiết các ngày trước đó, màu trời, hướng gió, độ ẩm không khí để dự đoán một cách chính xác nhất. Đó chính xác là khoa học đấy. Nhóc bảo học mấy môn tự nhiên chẳng có ích gì à? Trước khi nói như vậy, ít nhất hãy học cách xem bản đồ thời tiết đi đã nhé.”

Kyohei im bặt, vẻ bực bội. Chắc vì nghĩ cậu bé không thể nói lại gì nữa, Yukawa liền đứng dậy. Song trước khi ra khỏi phòng, anh ngoảnh lại nhìn xuống cậu bé.

“Nhóc ghét mấy môn tự nhiên cũng không sao cả, nhưng hãy nhớ một điều. Nếu cứ giữ thái độ buông xuôi trước những điều mình không biết, đến một lúc nào đó nhóc sẽ phạm phải sai lầm lớn đấy.”