Chương 9
Ga Nakahari là nhà ga gần Phòng Cảnh sát Hari nhất và cũng là ga lớn nhất của tuyến đường này. Bởi ít ra, nó cũng được xây thành một tòa nhà, với một bùng binh ngay phía trước. Song với dân Tokyo thì đây vẫn chỉ là một nhà ga quê mùa thôi, Nishiguchi nghĩ. Mỗi năm anh đều lên Tokyo vài bận, song lần nào anh cũng choáng ngợp vì đến đâu cũng thấy toàn những nhà ga hào nhoáng.
“Sắp đến rồi,” Motoyama nhìn đồng hồ đeo tay lẩm bẩm. Thấy vậy Nishiguchi cũng kiểm tra đồng hồ, gần hai giờ hai mươi phút chiều. Chỉ lát nữa thôi chuyến tàu tốc hành từ Tokyo sẽ cập bến.
Hai người đứng ngay bên ngoài cửa soát vé. Chạy tới chạy lui từ sáng nên áo sơ mi của cả hai đều đã ướt sũng mồ hôi, song họ vẫn mặc nguyên áo khoác ngoài, cà vạt đeo chỉnh tề.
Họ đã ngay lập tức liên lạc được với thân nhân của Tsukahara Masatsugu. Lúc Nishiguchi gọi đến số điện thoại nhà riêng được ghi trong phiếu trọ thì vợ của Tsukahara, bà Sanae đang ở nhà. Nghe anh thông báo sự tình, bà Sanae không thốt nổi nên lời. Sự im lặng kéo dài đó đủ giúp anh hình dung được cảm xúc của bà Sanae khi ấy.
Cuối cùng bà cũng cất tiếng, bà hỏi đã có chuyện gì xảy ra với ông Tsukahara. Giọng bà điềm tĩnh đến rùng mình.
Nishiguchi tường thuật mọi chuyện. Bà Sanae không hỏi han gì thêm mà chỉ ậm ừ, lắng nghe cho tới khi anh nói xong.
Khi anh ngỏ ý muốn bà Sanae tới xác nhận thi thể, bà đồng ý và nói sẽ xuất phát ngay. Nishiguchi đọc số điện thoại di động của mình, dặn bà thông báo cho anh ngay khi quyết định được giờ tàu. Anh định sẽ tới ga đón bà. Song khi ấy, theo kế hoạch Nishiguchi sẽ chỉ đi một mình.
Khoảng một tiếng sau khi gọi điện cho bà Tsukahara Sanae, Nishiguchi nhận được điện thoại của Motoyama thông báo việc anh ta cũng sẽ đến nhà ga để đón người nhà nạn nhân.
Theo lời Motoyama một người tên là Tatara, chánh thanh tra tổ điều tra số Một thuộc Sở Cảnh sát Tokyo đã gọi điện cho cảnh sát trưởng của họ nói rằng ông ấy muốn đi cùng với bà Tsukahara Sanae. Nghe đâu nạn nhân Tsukahara Masatsugu là tiền bối của Tatara ở tổ điều tra số Một, vừa mới về hưu năm ngoái.
Nishiguchi cũng đoán Tsukahara từng làm cảnh sát vì ông có mang theo thẻ thành viên của Hiệp hội cảnh sát Nhật Bản, song anh không ngờ ông lại trực thuộc tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát Tokyo. Nhưng cũng vì thế mà Nishiguchi mới hiểu được vì sao bà Sanae lại có thể điềm tĩnh đến vậy sau khi nghe tin về cái chết của chồng mình. Hẳn bao năm nay, mỗi khi tiễn chồng ra khỏi nhà, bà đã luôn chuẩn bị sẵn tâm lý.
Dù sao, có cả chánh thanh tra của Sở Cảnh sát Tokyo đi cùng như vậy nên họ không thể để cho một viên cảnh sát quèn như anh tự mình đi đón được. Đó là lý do vì sao Motoyama cũng đang ở đây thế này.
“Ồ, hình như họ tới rồi kìa.” Motoyama nhìn về phía bên kia cửa soát vé và nói.
Hành khách nối đuôi nhau xuống cầu thang. Sau đợt nghỉ lễ Obon, lượng khách du lịch giảm đi trông thấy. Nhìn qua cũng biết những người đang đi ra phía cửa soát vé toàn là dân địa phương cả. Cứ nhìn kích cỡ hành lý của họ là biết.
Trong số đó có hai người một nam một nữ trông khác hẳn những người xung quanh. Người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, mặc chiếc váy liền thân màu xám, đeo kính râm nhạt màu, áng chừng trên dưới năm mươi tuổi. Còn người đàn ông thân hình cao ráo, bờ vai rộng, trông rất hợp với bộ vest đen. Ông ta đeo kính gọng vàng, mái tóc điểm hoa râm được chải gọn gàng.
“Là họ đấy.” Motoyama thì thầm. “Không thể sai được, kia chính là đôi mắt của một thanh tra cảnh sát kỳ cựu.”
Hai người ra khỏi cửa soát vé. Nhận ra Nishiguchi và Motoyama, người đàn ông rảo bước tiến đến gần không chút do dự. Người phụ nữ cũng đi theo sau.
“Chánh thanh tra Tatara phải không ạ?” Motoyama lên tiếng trước.
“Đúng vậy, các cậu là…”
“Tôi là Motoyama, phụ trách đơn vị điều tra tội phạm thuộc Phòng Cảnh sát Hari. Còn đây là Nishiguchi, cấp dưới của tôi.”
“Rất mong được anh giúp đỡ ạ.” Nishiguchi cúi đầu.
Tatara khẽ gật đầu, đoạn chỉ tay về phía người phụ nữ đang đứng chếch phía sau.
“Chị ấy là vợ của anh Tsukahara. Chắc các cậu đã biết tên chị ấy rồi nhỉ.”
“Vâng, chúng tôi có nghe tên bà nhà rồi.” Motoyama quay về phía bà Tsukahara Sanae, cúi gập người. “Chúng tôi rất lấy làm tiếc về việc lần này, xin chia buồn cùng bà.”
Nishiguchi cũng cúi rạp người theo.
“Làm phiền các anh rồi.” Bà Sanae nói, giọng còn trầm hơn cả lúc nghe trên điện thoại.
“Xin lỗi, lần này làm phiền mọi người rồi.” Tatara nói.
“Không có gì đâu ạ.” Motoyama dè dặt.
“Nghe chị Sanae thông báo về việc anh Tsukahara qua đời, tôi cứ đứng ngồi không yên. Nói gì thì nói, đối với tôi anh ấy không chỉ đơn thuần là tiền bối mà còn là ân nhân nữa.”
“Dạ, ra là vậy ạ…” Motoyama rút khăn mùi soa ra lau mồ hôi ở hai bên thái dương.
“Hiện thi thể ông ấy đang ở đâu?” Tatara hỏi.
“Đang ở nhà xác của Phòng Cảnh sát. Đã khám nghiệm xong rồi, giờ tôi sẽ dẫn hai vị tới đó.”
“Vậy à, vậy xin làm phiền các cậu.” Đứng bên cạnh Tatara, bà Tsukahara Sanae lại cúi đầu thật thấp.
Nishiguchi lái xe chở hai người tới Phòng Cảnh sát Hari. Tới nơi, tổ trưởng tổ điều tra hình sự Okamoto đã chờ sẵn ở cửa, cúi người chào đón chánh thanh tra Tatara và bà Sanae.
“Có yêu cầu gì xin các vị đừng ngại nói với chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố hết sức trong khả năng có thể.” Okamoto với cái lưng hơi gù như đang bắt đầu bài ca xun xoe. Xét về cấp bậc thì chánh thanh tra Sở Cảnh sát Tokyo cũng tương đương với cảnh sát trưởng của một Phòng Cảnh sát nhỏ.
Nishiguchi và Motoyama dẫn hai người xuống nhà xác dưới tầng hầm. Thi thể của Tsukahara Masatsugu được đặt nằm trên giường sao cho những vết thương không quá nổi bật.
Vừa nhìn một cái bà Sanae đã khẳng định ngay đó chính là chồng mình. Mặc dù sắc mặt có phần nhợt nhạt, song bà không hề tỏ ra kích động.
Nishiguchi và Motoyama để hai người lại trong phòng, còn họ đứng đợi ngoài hành lang. Khoảng năm phút sau cửa mở, nhưng chỉ có Tatara bước ra.
“Giờ chúng ta đi ạ?” Motoyama hỏi.
“Tôi muốn để chị ấy ở trong đó thêm một lát, tiện cũng muốn phiền hai cậu nói rõ đầu đuôi sự việc.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta qua phòng khác nhé.” Nói đoạn Motoyama nhìn sang Nishiguchi. “Cậu ở lại đây nhé, khi nào bà Sanae ra cậu hãy dẫn bà ấy lên phòng họp số hai giúp tôi.”
“Rõ.” Nishiguchi đáp.
Sau khi đứng chờ khoảng mười phút ngoài hành lang tối âm u, Nishiguchi thấy cửa phòng xác khẽ mở, bà Sanae bước ra. Hai mắt bà đỏ ngầu nhưng không thấy vệt nước mắt nào. Có lẽ bà đã trang điểm lại trước khi ra ngoài.
Trông thấy Nishiguchi, bà Sanae liền cúi đầu. “Xin lỗi đã để cậu chờ lâu.”
“Chánh thanh tra Tatara hiện đang trao đổi với cấp trên của tôi về chuyện lần này. Tôi xin phép được dẫn bà tới chỗ họ.”
“Vậy cảm phiền cậu.”
Phòng họp số hai nằm ở tầng hai. Lúc Nishiguchi dẫn bà Sanae tới, Motoyama đang mở bản đồ trên mặt bàn để chỉ cho Tatara vị trí hiện trường. Ngoài hai người họ ra, còn có cả tổ trưởng Okamoto và cảnh sát trưởng Tomida cũng đang ở đó. Thấy bà Sanae bước vào, Tomida nhanh nhảu đứng dậy, động tác nom chẳng hợp gì với dáng vẻ to béo của ông ta. Ông ta cúi đầu chào và bày tỏ niềm thương xót.
“Anh Tsukahara qua đời ở thị trấn Harigaura.” Tatara nhìn về phía bà Sanae. “Chị có biết gì về nơi này không?”
“Chuyện này…” Bà Sanae vừa nghiêng đầu vừa ngồi xuống ghế.
“Tôi vừa nghe từ ngài chánh thanh tra Tatara, hình như ông ấy đã ra khỏi nhà mà không báo cho bà biết là sẽ đi đâu phải không ạ?” Motoyama hỏi. “Chuyện như vậy có thường xảy ra không?”
Bà Sanae siết chặt dây đeo của chiếc túi đang để trên đầu gối.
“Từ sau khi về hưu hồi năm ngoái, thi thoảng ông nhà tôi cũng nổi hứng đi tắm suối nước nóng hoặc đi đây đi đó một mình. Vì ngày thường tôi còn đi làm mà. Cũng có khi ông ấy quyết định trước là sẽ đi đâu, nhưng không ít lần ông ấy chỉ nói với tôi là đi ngắm lá đỏ hay đi ngắm biển Nhật Bản gì đó thôi. Lần này cũng vậy, tôi chỉ nghe ông ấy nói là sẽ đi đến vùng này, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không biết.”
“Ông nhà đã từng nhắc đến cái tên Harigaura bao giờ chưa?”
“Chuyện đó thì… Tôi nghĩ là chưa.” Bà Sanae không mấy tự tin với câu trả lời của mình.
Motoyama đặt chiếc ba lô du lịch đang để ở ghế bên cạnh lên mặt bàn.
“Bà có nhận ra cái túi này không?”
“Là túi của ông nhà tôi.”
“Bà có thể kiểm tra bên trong được không? Nếu phát hiện thứ gì lạ xin hãy nói với chúng tôi.”
“Tôi dùng tay trần cũng được à?” Đúng là vợ của một cựu cảnh sát hình sự có khác. Motoyama đáp: “Không sao đâu ạ.”
Sau khi kiểm tra bên trong, bà Sanae nói: “Tất cả đều là đồ của ông nhà tôi.”
“Còn điện thoại di động thì sao? Theo những gì chúng tôi xác nhận được, có vẻ như từ khi đến đây ông ấy không dùng điện thoại mấy.”
Bà Sanae mở điện thoại, kiểm tra nội dung bên trong cũng như lịch sử các cuộc gọi. Theo những gì cảnh sát tìm hiểu được, lần cuối cùng ông Tsukahara gọi điện là cách đây ba ngày. Địa chỉ gọi đến là nhà trọ Lục Nham Trang, có lẽ là để đặt phòng.
“Tôi nghĩ không có gì bất thường cả. Tuy có mang theo điện thoại nhưng ông nhà tôi không mấy khi dùng đến. Ông ấy bảo về hưu rồi chẳng có ai để mà gọi điện nữa… Ông ấy cũng không gửi thư điện tử.”
Motoyama gật đầu, lần này anh ta lấy một cái túi ni lông từ trong túi áo khoác ra. Trong túi có một mẩu giấy, anh đặt nó lên mặt bàn.
“Bà có biết cái này không? Bà kiểm tra xem ạ.”
Bà Tsukahara Sanae cầm lấy cái túi ni lông, nhìn chăm chú vào mẩu giấy bên trong, nét mặt thấp thoáng vẻ bối rối.
Người tìm thấy mẩu giấy đó là Nishiguchi. Nó được gấp gọn trong túi áo sơ mi hở cổ của ông Tsukahara Masatsugu. Trên mẩu giấy có in dòng chữ Phiếu tham dự buổi thuyết trình và thảo luận về kế hoạch khai thác quặng nhiệt dịch dưới biển, đồng thời còn có con dấu của Cơ quan Tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển.
Bà Sanae nghiêng đầu, đoạn đặt chiếc túi ni lông xuống. “Tôi chưa nhìn thấy cái này bao giờ.”
“Đây là cái gì vậy?” Tatara hỏi.
“Là phiếu tham dự buổi thuyết trình được tổ chức ở thị trấn này vào hai ngày hôm qua và hôm nay.” Motoyama đáp. “Nghe đâu người ta phát hiện dưới lòng biển quanh khu vực này có rất nhiều tài nguyên, họ đang xúc tiến kế hoạch khai thác nên phía khai thác và người dân địa phương sẽ thảo luận về vấn đề đó.”
“Nghĩa là ông Tsukahara đã tham dự buổi thuyết trình đó à?”
“Đúng vậy, hôm qua có người đã trông thấy ông Tsukahara ở hội trường. Thế nên nhiều khả năng ông ấy tới Harigaura là để tham dự buổi thuyết trình ấy.”
Tatara hướng khuôn mặt đầy khó hiểu của mình về phía bà Sanae.
“Chị không biết gì về chuyện này à?”
“Tôi hoàn toàn không hay biết gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến chuyện tài nguyên biển gì đó.”
Tatara chống khuỷu tay lên bàn, vẻ mặt đăm chiêu. “Chuyện này rốt cuộc là sao nhỉ?”
“Là thế này. Tôi đã hỏi chuyện những người có liên quan đến buổi thuyết trình ấy và được biết rằng tham gia vào buổi thuyết trình đó không chỉ có những người liên quan và người dân địa phương.” Motoyama nói.
“Dù sao đây cũng là việc xảy ra lần đầu ở Nhật Bản nên người dân cả nước đều có thể đăng ký tham dự. Có lẽ ông Tsukahara quan tâm tới vấn đề này nên đã đăng ký. Vì nếu không, ông ấy không thể có tấm phiếu tham dự này được.”
Cả bà Sanae và Tatara đều khẽ gật đầu, song không có vẻ gì là họ đã hiểu.
Đúng lúc đó, cảnh sát trưởng Tomida vẫn im lặng suốt nãy giờ bỗng lên tiếng.
“Có thể sau khi về hưu, do thường đi đây đi đó một mình nên ông ấy đã nảy sinh mối quan tâm đến vấn đề bảo vệ thiên nhiên cũng nên. Biển Harigaura đẹp như vậy, ngộ nhỡ bị làm ô nhiễm thì nguy to, nghĩ thế nên ông ấy mới vội vã tới đây chăng?”
Rõ ràng Tomida đang muốn nhanh chóng rút khỏi vụ này. Hiện tại, chẳng có gì chứng tỏ đây là một vụ án, vả lại có lẽ ông ta cũng không muốn chịu đựng bầu không khí ngột ngạt bởi sự có mặt của chánh thanh tra Sở Cảnh sát Tokyo.
Tatara không đáp lại Tomida mà kéo tấm bản đồ lại gần phía mình.
“Từ đây đi kiểu gì để tới được hiện trường vậy? Tôi muốn đến đó xem thế nào.”
“Đi bằng tàu điện cũng được, nhưng nếu anh muốn tới đó, cứ để chúng tôi đánh xe đưa anh đi.” Motoyama nói.
“Vậy à, vậy cảm phiền các cậu nhé.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Còn về thi thể của ông Tsukahara thì sao ạ? Tôi nghĩ rồi đây chắc gia đình sẽ phải lo hậu sự…”
Sau khi hết nhìn Motoyama rồi Okamoto, Tatara hướng ánh mắt về phía Tomida.
“Nghĩa là các anh không có ý định giải phẫu tử thi phải không?”
Ngồi nghe bên cạnh, Nishiguchi không khỏi giật mình. Khi cụm từ giải phẫu được nói ra từ miệng một chánh thanh tra tổ điều tra số Một Sở Cảnh sát Tokyo, anh cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều so với thực tế.
“À, không, theo các báo cáo tính đến giờ thì có vẻ như chúng ta không cần làm vậy.” Tomida nhìn sang Okamoto và Motoyama như để cầu cứu.
“Theo chẩn đoán của bác sĩ địa phương, có lẽ ông ấy bị chấn thương sọ não.” Okamoto ấp úng, đoạn quay sang phía Motoyama đứng bên cạnh hỏi: “Phải vậy không?”
Sau khi đáp “Đúng vậy,” Motoyama nói thêm: “Tôi đã yêu cầu bên giám định kiểm tra nồng độ cồn trong máu, quả đúng là có một chút. Mặc dù chưa đến mức say mèm nhưng cũng hơi ngà ngà, ở mức đi loạng choạng. Có khả năng nạn nhân đã đi dạo cho tỉnh rượu, lúc trèo lên bờ đê thì chẳng may trượt chân ngã xuống vách đá, tôi nghĩ giả thiết đó nghe khá hợp lý.”
Tatara hơi cúi đầu xuống, trầm ngâm suy nghĩ một lát, đoạn ngẩng mặt lên.
“Trước mắt tôi muốn tới xem hiện trường đã. Về thi thể của ông ấy, tôi sẽ suy nghĩ sau. Như vậy được chứ?” Câu hỏi cuối cùng của Tatara dành cho bà Tsukahara Sanae. “Vâng.” bà đáp.
Khoảng ba mươi phút sau, chiếc ô tô do Nishiguchi cầm lái đã tới hiện trường nơi phát hiện tử thi. Tuy nhiên do vách đá chênh vênh nên họ chỉ còn cách nhìn từ trên thành đê xuống. Dù vậy, họ vẫn có thể thấy vết máu còn lưu lại rất rõ trên vách đá nơi ông Tsukahara ngã xuống.
Bà Sanae lấy tay bịt miệng, thổn thức.
Sau khi chắp tay cầu nguyện, ánh mắt sắc bén của Tatara một lần nữa hướng xuống phía dưới hiện trường.
“Từ sáng chúng tôi đã cử người đi nghe ngóng xung quanh nhưng không có ai bắt gặp người nào có vẻ giống ông Tsukahara vào tối qua. Nói gì thì nói đây cũng là vùng quê nên quá tám giờ tối hầu như chẳng có ai ra khỏi nhà nữa cả.” Motoyama nói như đang phân trần.
Tatara nhìn xung quanh. “Ban đêm chắc ở đây phải tối lắm nhỉ?”
“Phải nói là tối đen như mực ấy chứ.”
“Từ nhà trọ đến đây khoảng bốn trăm mét nhỉ. Trời tối như vậy mà ông ấy vẫn đi bộ được ra tận đây à. Liệu ông ấy có mang theo đèn pin không.” Tatara lầm bầm như thể đang nói một mình.
“À không, nói là tối đen nhưng cũng không đến mức không nhìn thấy gì dưới chân. Tôi nghĩ trăng đêm qua cũng sáng.” Motoyama vội sửa lại.
“Nghĩa là các cậu không tìm thấy đèn pin phải không?”
“Đúng là như vậy, cũng có thể nó đã bị rơi xuống biển.” Motoyama hướng ánh mắt bồn chồn của mình về phía Nishiguchi.
“Chủ nhà trọ không hay biết việc ông Tsukahara đi ra ngoài, vì thế tôi nghĩ chắc không có chuyện ông ấy đã mượn đèn pin.” Nishiguchi nói. “Có điều ở nhà trọ đó phòng nào cũng để sẵn đèn pin phòng khi cần đến, có khả năng nạn nhân đã mang theo ra ngoài. Tôi sẽ xác nhận lại việc này.”
Tatara không gật đầu mà chỉ chăm chú nhìn xuống vách đá phía dưới, dường như không để tâm đến những lời Nishiguchi nói. Một lát sau, ông ta chĩa ánh mắt sắc bén của mình về phía Motoyama.
“Xin lỗi cậu, chúng ta có thể quay lại phòng cảnh sát ngay bây giờ không? Tôi có việc muốn trao đổi với cảnh sát trưởng.”