← Quay lại trang sách

Chương 10

Mặc dù bên trong hội trường có bật điều hòa song trưởng phòng Phát triển của Desmec vẫn toát mồ hôi trán. Anh ta vừa lấy khăn mùi soa lau mồ hôi, vừa cầm micro.

“Vì vậy chúng tôi đang nghĩ tới đây sẽ phải điều tra cả về mức độ ảnh hưởng đối với các sinh vật phù du. Đúng như anh nói, việc đào xới lòng biển có thể sẽ gây ảnh hưởng ít nhiều tới chuỗi thức ăn. Chúng tôi sẽ làm rõ xem ảnh hưởng đó ở mức độ nào…”

“Chính bởi vậy nên tôi mới đang hỏi anh là nếu ngay từ giai đoạn đào xới để điều tra đã gây ra ảnh hưởng to lớn, các anh định tính sao? Nếu vì thế mà chúng tôi không thể đánh bắt cá được thì ai sẽ đứng ra nhận trách nhiệm, và nhận trách nhiệm như thế nào?” Một người đàn ông mặc áo thun cộc để lộ cánh tay mũm mĩm đứng lên hét lớn. Đó là một người làm ngư nghiệp vẫn thường tích cực tham gia các buổi hội họp do nhóm Narumi tổ chức.

“Xin đừng quá khích như vậy. Phía Desmec vẫn chưa trình bày xong, xin hãy nghe họ nói hết rồi hẵng giơ tay phát biểu. Như tôi đã nhắc nhở nhiều lần, quý vị vui lòng không tự ý phát ngôn.” Khác với hôm qua, người dẫn chương trình hôm nay là trưởng phòng Quan hệ công chúng của ủy ban thị trấn. Ông ta tỏ vẻ ngán ngẩm, giọng đã khản đặc vì phải dẫn dắt buổi thảo luận kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.

Trưởng phòng Phát triển của Desmec cầm lại micro.

“Chúng tôi cũng đã từng chút một tiến hành đào xới phục vụ công tác khảo sát rồi, tuy nhiên ở thời điểm hiện tại chưa xác nhận có ảnh hưởng gì lớn. Tới đây chúng tôi sẽ mở rộng dần quy mô…”

“Tôi đang nói đến chuyện đó đấy. Tại sao các anh lại tùy tiện khảo sát như vậy? Ai cho phép?” Một người khác vẫn ngồi nguyên tại chỗ, gằn giọng.

“Anh nói gì thế? Chính vì họ đã đào xới để khảo sát nên mới phát hiện nhiều kim loại quý đang ẩn sâu dưới lòng biển chứ. Khảo sát thôi thì cần gì xin phép ai.” Người lên tiếng không phải thành viên của Desmec mà là người đàn ông mặc com lê đang ngồi cạnh Narumi.

“Gì thế anh kia? Anh đứng về phe nào thế?” Người đàn ông khi nãy hét lên.

“Tôi đến đây để quyết định xem mình nên đứng về phe nào đấy. Chuyện về cá mú như thế là đủ rồi. Giờ tôi muốn Desmec trình bày rõ hơn về kế hoạch kinh doanh của họ kia.”

“Đủ rồi ư, ý anh là sao hả?”

“Xin chờ một chút, làm ơn hãy giơ tay trước khi phát biểu. Cảm phiền các vị, hãy làm như tôi nói.” Người dẫn chương trình hét lên qua micro, hai bên lông mày nhíu cả lại.

Dù có muốn cũng không thể nói buổi thảo luận đầu tiên trong lịch sử nước Nhật xoay quanh vấn đề khai thác quặng nhiệt dịch dưới biển đang diễn ra suôn sẻ. Ngoài một nhóm, trong đó có cả người của Desmec, hầu hết mọi người đều không có đủ kiến thức, vì vậy mà cuộc thảo luận mãi vẫn không đi tới đâu cả. Ngay cả Narumi mặc dù đã cố gắng chuẩn bị thật kỹ song cũng khó nói cô hiểu hết mọi chuyện, điều này khiến cô nản chí.

Thật ra hôm nay Narumi không có tâm trạng để tập trung vào buổi thảo luận. Lý do đương nhiên là vì cô còn đang bận lòng về việc cảnh sát đã tìm thấy xác của vị khách trọ ở nhà cô, ông Tsukahara.

Narumi nhớ lại chuyện hôm qua mình đã bắt gặp ánh mắt của ông Tsukahara cũng ở hội trường này.

Dường như ông ấy đã chào Narumi. Hoặc cũng có thể là do cô hiểu lầm. Narumi đã cùng bà Setsuko tới Phòng Cảnh sát, song cảnh sát chỉ hỏi han họ hết chuyện này tới chuyện khác chứ gần như không tiết lộ bất kỳ thông tin cụ thể nào.

Narumi hướng ánh mắt về phía Yukawa, khi đó đang ngồi cùng hàng với những nhân viên khác của Desmec. Trông thì như anh ta đang nhìn tập tài liệu đặt trên bàn, song có lẽ tâm trí không ở đây, và hẳn cũng chẳng hề nghe nội dung cuộc thảo luận. Bởi vì anh ta đã tháo kính.

Cuối cùng buổi thảo luận kéo dài hơn bốn mươi phút so với dự kiến cũng kết thúc. Người của Desmec ai nấy đều tỏ vẻ mệt mỏi. Trong số những người thuộc phe ủng hộ, chỉ duy có Yukawa là trông có vẻ dửng dưng. Sau khi thu xếp đồ đạc xong, anh rời hội trường với vẻ mặt khó đoán.

“Chắc thế này thôi nhỉ.” Ngồi bên cạnh Narumi, Sawamura vừa đứng dậy vừa nói. “Buộc được họ hứa tổ chức buổi thảo luận tiếp theo coi như cũng có chút thành quả rồi.”

“Nhưng em muốn họ công bố dữ liệu liên quan đến sự sống của các sinh vật dưới tầng biển sâu kia. Mặc dù họ nói vẫn chưa tổng hợp được nhưng em nghĩ chắc chắn họ đang nói dối. Em cứ tưởng anh Sawamura sẽ nói gì đó trong phần chất vấn cơ.”

Sawamura cất tài liệu vào cặp, nhún vai.

“Anh đã phân vân không biết có nên nói ra không, đúng lúc đó mọi người lại tranh luận về ngư nghiệp. Và thế là anh bị lỡ mất thời điểm thích hợp.”

Với một người đã quen với các cuộc tranh luận như Sawamura thì đây thực là chuyện hiếm thấy. Nhưng mặt khác nó cũng chứng tỏ đây là một vấn đề khó nhằn.

“Mà này.” Sau khi ra khỏi hội trường, Sawamura hạ giọng như thể đang để ý những người xung quanh. “Giờ buổi thảo luận xong rồi mới dám hỏi em, nhà em sao rồi?”

“Nhà em?”

“Anh nghe chuyện rồi. Vị khách trọ ở nhà em hôm qua đi đâu không thấy về nghe nói mất rồi phải không?”

“À…” Đúng là một thị trấn nhỏ bé, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông. “Vâng, chuyện đột ngột quá.”

“Anh nghe nói ông ấy bị ngã từ đâu xuống thì phải.”

“Từ bờ đê anh ạ. Hình như ông ấy bị ngã từ trên đó xuống rồi đập đầu vào vách đá.”

“Khổ thân ông ấy quá. Nhưng nhà em chắc cũng mệt lắm đấy nhỉ, cảnh sát tới rồi phải không?”

Narumi gật đầu, cô kể cho Sawamura nghe chuyện sáng nay đã cùng bà Setsuko tới Phòng Cảnh sát.

“Vậy phía cảnh sát nói sao?”

“Họ chẳng nói gì cả. Hình như họ vẫn chưa điều tra được gì. Họ chỉ nói có thể ông ấy đã say rượu, trèo lên bờ để rồi không may trượt chân ngã xuống.”

“Hừm, sao ông ấy lại trèo lên đó vậy nhỉ. Liệu có khi nào là tự sát không?”

“Em nghĩ không phải đâu, chỗ đó cao lắm cũng chỉ tầm năm mét thôi. Giả dụ có nhảy xuống cũng không chắc là sẽ chết mà.”

“Cũng phải.” Sawamura lầm bầm.

Ra khỏi tòa thị chính, Narumi chào tạm biệt Sawamura và những người khác, đoạn trèo lên xe đạp. Cô đạp xe nhịp nhàng trên con đường men theo bờ biển. Chẳng mấy chốc, cô trông thấy một dáng người cao cao đang đi bộ phía trước. Nhận ra đó chính là Yukawa, Narumi liền bóp phanh, giảm tốc độ, gọi với từ đằng sau. “Anh Yukawa nhanh quá đấy!”

Yukawa dừng chân, ngoái đầu, uể oải chào đáp lại. “Nhanh quá? Cái gì cơ?”

“Rời khỏi chỗ ngồi ấy. Anh rời đi trước nhất còn gì.”

“Cô nhìn thấy à?”

“Tôi còn thấy lúc anh tháo kính ngồi bần thần ở đó cơ.”

“Buổi thảo luận vô bổ quá thành ra tôi bị chán ấy mà.”

Thấy Yukawa đi tiếp, Narumi liền xuống xe, vừa ghìm tay lái vừa sánh bước bên cạnh.

“Anh về nhà trọ phải không? Anh không đi taxi à?”

“Tôi đã quyết định sẽ không đi taxi ở cái thị trấn này. Lúc không cần thì cứ chạy nườm nượp, đến lúc cần thì một chiếc cũng chẳng thấy đâu.”

Có vẻ anh ta vẫn cay cú về chuyện không bắt được taxi ở ga hôm qua.

“Mà này, anh nói buổi thảo luận vô bổ là sao, mọi người đều đã cố gắng hết sức để đối thoại với nhau rồi mà.”

“Đấy không phải là đối thoại. Người của Desmec chẳng qua chỉ muốn ghi thành tích là họ đã tổ chức được buổi thảo luận, trong khi đó phe phản đối các cô chỉ chăm chăm bới lông tìm vết. Không thể gọi đây là thảo luận được.”

“Yêu cầu họ bảo vệ môi trường mà gọi là bới lông tìm vết sao?”

“Các cô đang yêu cầu họ phải bảo vệ môi trường một cách hoàn hảo. Mà trên đời này làm gì có cái gì hoàn hảo. Yêu cầu một thứ không tồn tại không phải là bới lông tìm vết thì là gì.” Giọng Yukawa trở nên sắc nhọn, đồng thời anh cũng sải bước nhanh hơn. Narumi lóc cóc chạy theo.

“Chúng tôi chỉ yêu cầu họ đừng phá hoại chứ không bảo họ phải làm gì. Chỉ cần con người đừng làm những việc quái gở thì bờ biển xinh đẹp này chắc chắn sẽ vẹn nguyên như bây giờ.”

“Ai sẽ đánh giá việc họ làm có phải là quái gở hay không? Cô à?”

Nghe câu đó, Narumi liền khựng lại. Song Yukawa chẳng buồn bận tâm, anh vẫn bước đi thoăn thoắt.

Sau khi lườm nguýt dáng vẻ ấy xong, Narumi leo lên xe, lấy hết sức nhấn bàn đạp và tăng tốc. Khi đã đuổi kịp Yukawa, cô liền bóp phanh.

Nhà vật lý dừng chân, đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng. “Cô vẫn muốn tiếp tục thảo luận nữa sao? Buổi thảo luận kết thúc rồi kia mà.”

Sau khi lườm Yukawa một cái, Narumi thở hắt ra, đoạn cười.

“Anh Yukawa sẽ ở lại thị trấn này một thời gian phải không?”

“Tôi sẽ ở đây cho đến khi công việc trên tàu thăm dò kết thúc.”

“Nếu vậy tôi muốn dẫn anh tới một nơi. Anh có biết lặn không?”

“Lặn?”

“Lặn bằng bình dưỡng khí, anh đã thử bao giờ chưa?”

Yukawa đứng thẳng lưng, ánh mắt trở nên cảnh giác. Hơn nữa, anh còn thu cằm lại. “Trông thế này thôi nhưng tôi cũng có bằng đấy.”

“Tuyệt vời.” Narumi tròn xoe mắt. “Vậy thì nhất định một ngày nào đó gần đây chúng ta lặn cùng nhau đi.”

“Nơi cô muốn dẫn tôi đến là biển à?”

“Đương nhiên rồi, từ nãy tôi với anh cũng chỉ toàn nói chuyện về biển thôi mà.”

“Cũng đúng. Vậy nếu có dịp thì tôi rất hân hạnh.”

“Tôi sẽ tạo ra dịp, chắc chắn đấy. Coi như chúng ta hứa rồi đấy nhé.” Narumi đặt chân lên bàn đạp và đạp tiếp. Không biết nhà vật lý đó sẽ trưng ra bộ mặt thế nào khi lặn xuống biển Harigaura nhỉ? Chỉ tưởng tượng đến đó thôi Narumi đã thấy háo hức lắm rồi.