← Quay lại trang sách

Chương 16

Quả thật trừ những lúc tươi cười, mặt viên thanh tra cảnh sát có tên Isobe đến từ tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát tỉnh lúc nào cũng khó đăm đăm. Lớp da trên khuôn mặt vuông chữ điền trông có vẻ khá dày, lông mày và mắt đều nhỏ như sợi chỉ. Những lúc im lặng, trông anh ta như đang bĩu môi. Giả như có cười thì trông cũng đầy gian trá, như thể ẩn sau nó là một dã tâm hay mưu đồ gì đó.

Trước mắt Isobe dẫn theo ba điều tra viên cấp dưới tới Phòng Cảnh sát Hari. Từ trước mắt là do chính anh ta nói ra.

“Nếu thành lập tổ điều tra thật thì tôi sẽ dẫn theo khoảng năm mươi người tới đây cơ.” Giọng Isobe có phần đắc ý. Nhưng giả sử có từng đấy người đến thật thì không phải tất cả số đó đều là cấp dưới của Isobe. Anh ta cũng chỉ là đội trưởng thôi.

Tuy nhiên, tổ trưởng tổ hình sự Okamoto vẫn nở nụ cười khả ái, thậm chí còn cúi đầu nói: “Đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị đón tiếp chu đáo. Mong các anh giúp đỡ cho.”

Mục đích Isobe và mấy điều tra viên kia tới đây là để xác nhận những thông tin đã được làm rõ từ sau khi tìm thấy xác của Tsukahara Masatsugu tại Harigaura.

Ba người Motoyama, Hashigami và Nishiguchi được gọi đến phòng họp để giải thích các thông tin đó.

Chủ yếu Motoyama thuật lại khái quát những gì đã xảy ra từ đầu tới giờ. Isobe khoanh tay trước ngực lắng nghe.

“Đó là những gì chúng tôi đã làm rõ được cho đến thời điểm hiện tại. Hiện vẫn chưa biết mối liên hệ giữa ông Tsukahara với Harigaura là như thế nào, cũng chưa làm rõ được tại sao ông ấy lại quan tâm đến việc khai thác tài nguyên khoáng sản dưới biển.”

Isobe vẫn im lặng khoanh tay. Đôi mắt híp khiến anh ta trông như đang ngủ, song có vẻ không phải.

Sau khi khẽ e hèm một tiếng, Isobe hơi hé mắt nhìn đội cảnh sát thuộc thị trấn Hari. “Rồi sao nữa?”

“Sao, nghĩa là sao ạ?” Motoyama hỏi.

“Theo các cậu có bao nhiêu phần trăm đây là một vụ giết người?”

“Chà, chuyện đó thì…” Motoyama liếc nhìn Okamoto ngồi bên cạnh. Song Okamoto vẫn cúi mặt chẳng có vẻ gì là muốn phát biểu. Motoyama đành miễn cưỡng tiếp lời. “Tôi không thấy hiện trường có điểm gì đáng nghi cả. Không có dấu vết ẩu đả, cũng không thấy có vết thương ngoài nào đáng chú ý.”

“Nhưng chánh thanh tra của Sở Cảnh sát Tokyo đã phát hiện điều gì đó đúng không? Thế nên ông ấy mới đề nghị mang tử thi lên Tokyo giải phẫu.”

Nghe thấy vậy, Okamoto liền ngẩng đầu lên. “Không, chuyện đó cũng không hẳn là như vậy…”

“Vậy thì là gì?”

“Nạn nhân Tsukahara vốn là tiền bối của ngài chánh thanh tra ở Sở Cảnh sát Tokyo. Vì thế, nếu không giải phẫu mà chôn cất luôn hẳn ông ấy sẽ day dứt lương tâm, bởi vậy ông ấy mới muốn mang thi thể về Tokyo giao cho pháp y giải phẫu.”

“Tôi có nghe qua chuyện đó. Chính vì thế chúng tôi mới đến đây thế này. Vậy các anh dự đoán việc giải phẫu sẽ không đem lại kết quả gì? Rằng đây chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn?”

Okamoto không trả lời. Motoyama cũng im lặng. Isobe lắc đầu, khẽ lẩm bẩm “Thôi đành vậy.”

“Cái tay đội trưởng Isobe đó cũng chẳng tốt đẹp lắm đâu.” Hashigami nói trong lúc đang chống khuỷu tay lên khung cửa sổ để ngắm cảnh bên ngoài.

“Không tốt thế nào ạ?” Nishiguchi hỏi, tay cầm lon Coca.

Hai người đang trên chuyến tàu xuất phát từ ga Nakahari. Khoang tàu vắng tanh vắng ngắt. Họ ngồi hai ghế đối diện nhau trong một box-seat vốn dành cho bốn người.

“Nghe đồn hắn là một kẻ tính toán và lắm mưu mô, đã thế còn có tính xun xoe. Nếu như đây đúng là một vụ giết người thì hắn ta sẽ lập công lớn, nhìn cách hắn hăng hái là biết đấy.”

“Đấy mà gọi là hăng hái ạ, em thấy anh ta có vẻ khó chịu đấy chứ.”

Hashigami tặc lưỡi, lắc lắc ngón tay.

“Làm bộ làm tịch thế thôi, lúc này có khi hắn đã về đến Sở Cảnh sát tỉnh, đang khua môi múa mép báo cáo cấp trên rồi cũng nên.”

Nếu mọi chuyện đúng như Hashigami tưởng tượng thì hẳn Isobe đang mong đây là một vụ án mạng. Anh ta nổi cáu với Okamoto và Motoyama có lẽ vì không thu được chứng cứ gì để khẳng định đây là một vụ giết người.

Con tàu vẫn lướt êm ru trên tuyến đường dọc bờ biển. Chẳng mấy chốc họ đã tới Harigaura, song cả hai vẫn ngồi đó không đứng lên. Điểm đến lần này của họ là ga Higashihari, cách đây không xa.

Tsukahara Masatsugu đã dự buổi thuyết trình do Desmec chủ trì, cảnh sát đã biết danh tính người lái chiếc taxi chở ông tới tòa thị chính. Theo lời tài xế, Tsukahara đã gọi xe qua tổng đài và lên xe ở trước ga Higashihari. Ga Harigaura mới là nhà ga gần tòa thị chính nhất. Trong phiếu tham dự buổi thuyết trình mà Tsukahara có cũng ghi rõ như vậy. Vậy tại sao ông ấy lại bắt xe từ ga Higashihari? Nhiều khả năng ông ấy có việc phải đến ga Higashihari trước khi tới buổi thuyết trình kia. Nishiguchi và Hashigami đang đi lấy lời khai về chuyện đó.

Do địa hình nền ga Higashihari được xây cách biển khá xa. Ra khỏi nhà ga, đi thẳng con đường trước mặt là ra đến bờ biển. Nhưng trước đó sẽ có vài ngã rẽ dẫn tới nào là công viên hoa hồng, bảo tàng hộp âm nhạc, bảo tàng đánh lừa thị giác. Không biết có phải vì nhà ga cách biển hơi xa không mà có một dạo người ta thi nhau xây dựng hàng loạt công trình tưởng như sẽ trở thành điểm nhấn du lịch cho thị trấn này. Khỏi cần phải nói, hầu hết số đó đều thất bại.

Ven đường là những cửa hàng nhỏ nằm san sát nhưng hầu hết đều đóng cửa im ỉm. Cũng có hàng mở cửa đấy nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài thì khó biết được họ có đang kinh doanh thật hay không.

“So với chỗ này tính ra Nakahari vẫn hơn chán nhỉ.” Hashigami vừa đi vừa nói. “Chí ít ở đó vẫn có chút sức sống, chứ đây ngoài đường còn vắng hoe vắng hoắt.”

Nói vậy nhưng vẫn có một vài cửa hàng đang hoạt động. Hai người chia nhau ra, cầm theo ảnh của Tsukahara Masatsugu đi dò hỏi xung quanh. Chẳng mấy chốc, Nishiguchi đã nắm được manh mối. Một bà lão ở cửa hàng bày bán hải sản khô vẫn nhớ mặt Tsukahara Masatsugu. Bà ta nói ông ấy đã ghé qua đây hôm kia.

“Ông ấy hỏi tôi đường đến Marine Hills.”

“Marine Hills?”

Bà lão nhoẻn miệng cười, mặt đầy nếp nhăn, đoạn phẩy tay.

“Ấy là một khu biệt thự. Nó được xây từ lâu lắm rồi, nhưng giờ chẳng có ai ở đấy cả.”

Nishiguchi gọi Hashigami, báo cáo tình hình. Bà lão chỉ cho họ đường đến khu biệt thự.

Họ rẽ vào một ngã rẽ nằm trên con đường hướng ra biển, leo lên một con dốc thoai thoải. Phía trước là khu biệt thự, bảo sao mặt đường lại được lát cẩn thận như vậy.

“Nhắc mới nhớ tôi từng nghe đến cái tên này rồi.” Hashigami nói. “Hình như cách đây lâu lắm rồi một công ty bất động sản lớn định xây biệt thự bán kiếm lời. Marine Hills Hari gì đó. Nhưng thực tế công ty này bán chẳng được bao nhiêu, nghe nói thua lỗ nặng lắm.”

“Ồ, tại sao ông Tsukahara lại đến một nơi như vậy nhỉ?”

Chẳng mấy chốc những tòa biệt thự mà cái hồi mới xây xong hẳn đã từng rất hào nhoáng và lộng lẫy thấp thoáng hiện ra trước mắt họ. Giờ thì tòa nào tòa nấy đều đang xuống cấp đến mức thê lương.

Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, đầu đội mũ rơm đang cắt cỏ ven đường. Hashigami cất tiếng gọi.

Người đàn ông nói mình đang làm thuê cho Công ty bất động sản.

“Biệt thự ở đây đều được rao bán, nhưng chẳng ai mua. Cứ để vậy cũng không được, nên chắc họ mới thuê người cắt dọn cỏ thế này.”

Hashigami cho ông ta xem ảnh của Tsukahara.

“Ồ, tôi có trông thấy người này hôm kia.” Người đàn ông trả lời không chút do dự. “Tại ông ấy đến xem biệt thự nhà Senba, đâm tôi cũng để ý.”

“Biệt thự nhà Senba?”

Nghe Hashigami hỏi vậy, ông ta bèn chỉ tay về phía xa.

“Anh thấy tòa nhà màu trắng ở đằng kia chứ? Cái tòa nhà được xây trên sườn đồi ấy. Nó vốn là nhà của Senba.”

Ngoài ra, ông ta còn nói thêm: “Y là tội phạm giết người đấy.”