← Quay lại trang sách

Chương 17

“Anh Kusanagi, tôi tìm thấy rồi.” Nghe thấy giọng nói từ phía sau, Kusanagi xoay ghế lại, lưng vẫn tựa vào ghế. Utsumi Kaoru trong bộ âu phục đang tiến gần về phía anh, trên tay cầm tập hồ sơ.

“Ồ, cô vất vả rồi, là vụ gì thế?”

“Anh tự đọc có phải nhanh hơn không?”

“Nội dung chi tiết tôi sẽ tự xem sau, nhưng giờ tôi muốn biết thông tin sơ lược đã. Cô cứ giải thích qua cho tôi nghe đi.”

Utsumi Kaoru tựa vào chiếc bàn bên cạnh, nhìn xuống Kusanagi.

“Xem ra hôm nay anh còn huênh hoang hơn cả mọi khi ấy nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, tôi nhận chỉ thị đặc biệt từ chánh thanh tra mà. Nói cách khác, tôi đang thay mặt sếp xử lý vụ này.”

“Chuyện đó tôi biết, nhưng tại sao tôi lại vinh dự được chọn làm trợ lý vậy?”

“Chánh thanh tra và đội trưởng bảo tôi có thể nhờ một người nào đó làm trợ lý.”

“Tôi đang hỏi tại sao người đó lại là tôi kia mà.”

Kusanagi nhoẻn miệng cười, anh ngước mắt lên nhìn nữ điều tra viên, hậu bối của mình.

“Thì như tôi vừa nói đấy, Yukawa đang ở đó.”

“Thế thì sao? Tôi biết vì thế nên anh Kusanagi mới được giao nhiệm vụ lần này.”

“Chắc cô phải hiểu chứ. Cái tên lập dị đó đâu dễ dàng nhận lời hợp tác điều tra với chúng ta. Nếu cậu ta mà cứ nói lý do lý trấu gì đó thì cô sẽ là người đứng ra thuyết phục.”

Utsumi Kaoru tỏ vẻ bực bội. “Tôi không nghĩ mình có thể thuyết phục được anh ấy.”

“Không sao, cậu ta có thể không chấp nhận lời nhờ vả của tôi, nhưng nếu thấy cô khóc lóc ỉ ôi chắc chắn cậu ta không thể từ chối đâu, tôi đảm bảo.”

“Anh đang nói tôi khóc lóc ỉ ôi đấy à?” Kaoru tỏ vẻ không thể tin nổi.

“Tùy hoàn cảnh ấy mà. Thôi đừng càu nhàu nữa, mau trình bày đi. Phí thời giờ quá.”

Utsumi Kaoru thở dài, đưa mắt nhìn xuống tập hồ sơ.

“Họ tên Senba Hidetoshi. Mười sáu năm trước từng bị khởi tố vì tội giết người và bị kết án tám năm tù giam. Hiện trường gây án là trên đường Ogikubo thuộc quận Suginami.”

“Trên đường? Cãi nhau à?”

Utsumi Kaoru lắc đầu.

“Nạn nhân là Miyake Nobuko, khi đó bốn mươi tuổi. Nghe nói bà ta từng làm tiếp viên nhà hàng trong một thời gian dài, tuy nhiên tại thời điểm bị sát hại bà ta đang thất nghiệp. Miyake Nobuko có quen biết với Senba từ trước, buổi tối trước hôm bị sát hại, bà ta và Senba cũng đã đi uống cùng nhau. Hôm ấy, Senba đòi Miyake trả lại số tiền đã cho bà ta vay trước đó, nhưng bà ta lại giả vờ như chưa từng có chuyện vay mượn. Ngày hôm sau, Senba lại gọi nạn nhân ra, anh ta mang theo dao dọa nếu bà Miyake không trả tiền thì sẽ xuống tay. Tuy nhiên, bà Miyake không những không sợ hãi mà còn cười nhạo khiến hung thủ mất bình tĩnh mà đâm chết nạn nhân… Đó là thông tin sơ lược về vụ án.”

Kusanagi vòng hai tay ra sau gáy, bắt tréo chân.

“Một vụ án dễ hiểu. Hoàn toàn không có vẻ gì là rối rắm. Hung thủ Senba đó không bị bắt luôn à?”

“Không, y bị bắt vào buổi tối hai ngày sau khi án mạng xảy ra.”

Theo giải thích của Utsumi Kaoru, cảnh sát nhận được thông báo về việc một người phụ nữ nằm bất tỉnh trên đường thuộc khu dân cư Ogikubo vào khoảng mười giờ tối ngày mười tháng Năm. Khi cảnh sát tới nơi, nạn nhân đã tử vong, họ phát hiện có vết dao đâm ở phần bụng. Sau khi kiểm tra tư trang mà nạn nhân mang theo, cảnh sát đã xác định ngay danh tính nạn nhân là Miyake Nobuko, từng là tiếp viên nhà hàng. Ngoài ra, cảnh sát cũng phát hiện buổi tối trước hôm bị giết hại, nạn nhân đã uống rượu cùng một người đàn ông trung niên ở quán quen nọ. Và theo như lời khai của nhiều người thì tối đó giữa bọn họ đã xảy ra cãi vã. Mặc dù người đàn ông đã lâu rồi mới tới quán, nhưng chủ quán vẫn nhớ họ của anh ta là Senba.

Cảnh sát tiến hành khám xét nơi ở của Miyake Nobuko thì phát hiện tấm danh thiếp cũ của Senba. Có vẻ như anh ta là khách cũ từ thời Nobuko còn làm tiếp viên. Có một dạo việc làm ăn lụi bại, Senba chuyển về quê vợ sống tạm, nhưng sau đó lại quay về Tokyo. Dạo ấy, anh ta sống ở một khu căn hộ hai tầng cho thuê nằm quận Edogawa.

Một điều tra viên kỳ cựu khi tìm đến nhà của Senba, vừa nhìn thoáng qua đã phát hiện anh ta có biểu hiện kỳ lạ. Vị điều tra viên ấy đề nghị được vào trong xem xét nhưng Senba nhất mực từ chối. Điều tra viên đành thỏa hiệp, nhưng anh không rời đi ngay mà đứng theo dõi từ xa.

Một lát sau, Senba ra khỏi nhà, trên tay cầm một cái túi xách nhỏ. Thấy anh ta lấm lét thăm dò quanh con mương gần đó, điều tra viên kia lại gần, cất tiếng gọi. Thế rồi, Senba liền ôm túi chạy bán sống bán chết. Đúng lúc anh ta gần trốn thoát thì bị viên cảnh sát kia đuổi kịp và tóm gọn.

Cảnh sát tìm thấy con dao dính đầy máu trong túi xách của anh ta. Họ cũng không mất nhiều thời gian chứng minh đó chính là máu của Miyake Nobuko.

“Điều tra viên kỳ cựu đã bắt giữ Senba khi đó chính là ông Tsukahara Masatsugu. Quả nhiên đúng là tiền bối của chánh thanh tra Tatara có khác.” Utsumi Kaoru nói.

Kusanagi đổi chân bắt tréo, tỏ vẻ ngẫm nghĩ.

“Chuyện đấy mà cũng khiến cô phải dùng từ quả nhiên à? Kẻ tình nghi không chịu cho khám xét nhà thì điều tra viên nào mà chẳng nghi ngờ.”

“Đúng là như vậy, nhưng người khác chắc không thể bắt hung thủ một cách gọn lẹ như thế được.”

“Nhân viên mới mà nói nghe như gì cũng biết ấy nhỉ.”

Utsumi Kaoru hơi trợn mắt lên. “Tôi vẫn là người mới à?”

“Làm việc lâu năm mà chưa có cấp dưới thì vẫn là người mới nhé. Thế Tsukahara Masatsugu cũng phụ trách thẩm vấn luôn à?”

“Theo ghi chép thì đúng là như vậy.”

“Lĩnh án tám năm, tức là giờ hắn ra tù rồi nhỉ. Không hiểu Tsukahara đến nơi người đàn ông đó từng sinh sống làm gì…?”

Khoảng gần một tiếng trước, Kusanagi nhận được điện thoại của Nishiguchi, một cảnh sát đang làm việc tại Phòng Cảnh sát Hari. Có lẽ Tatara đã thông báo với cảnh sát địa phương về việc Kusanagi, phụ tá thanh tra sẽ là người giữ đầu mối liên lạc trong vụ này.

Theo lời Nishiguchi, trước khi đến dự buổi thuyết trình tại Harigaura, ông Tsukahara Masatsugu đã đến thăm một căn nhà nằm ở khu biệt thự của thị trấn Higashihari. Đó là căn nhà một tên tội phạm giết người từng sinh sống, tại thời điểm anh ta gây án và bị bắt giữ tại Tokyo, căn nhà đang được mang ra rao bán. Nghe nói vì là chỗ ở của tội phạm nên căn nhà ấy nổi tiếng khắp vùng.

Đương nhiên cảnh sát địa phương không có bất kỳ tài liệu nào liên quan đến vụ án đó, vì thế Nishiguchi đã ngỏ ý hỏi xem Kusanagi có thể gửi cho anh ta không.

“Chắc là nhân tiện thôi.” Utsumi Kaoru nói.

“Nhân tiện?”

“Thì kiểu được dịp đến Harigaura dự buổi thuyết trình kia, nên tiện thể tới xem căn nhà của người đàn ông mà mình từng bắt giữ.”

Hừ…m, Kusanagi ậm ờ.

“Có chuyện đó sao? Giả sử Senba hoặc người nhà ông ta vẫn còn sống ở đây đã đành, đằng này lại không có ai. Vả lại thời điểm xảy ra vụ án, căn nhà đã được mang ra rao bán rồi. Liệu có động cơ gì khiến ông ấy phải cất công tìm đến tận đấy không nhỉ?”

“Đúng… thật nhỉ.” Utsumi Kaoru hiếm khi thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

“Thôi được rồi, cô giúp tôi làm thủ tục chuyển bộ hồ sơ này xuống dưới đó nhé. Sau đó hãy điều tra địa chỉ hiện tại của ông ta.”

“Địa chỉ của Senba Hidetoshi đúng không ạ?”

“Đúng vậy, cô thừa biết rồi còn gì.”

“Nhưng tôi vẫn chỉ là người mới thôi.”

Utsumi Kaoru quay ngoắt người, bước đi. Trong lúc nhìn theo bóng lưng ấy, điện thoại của Kusanagi báo có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị số lạ. “Vâng.” Kusanagi nhấc máy, nói.

“Tôi, Tatara đây. Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”

“À, vâng, tất nhiên rồi.” Kusanagi bất giác sửa lại tư thế.

“Tôi vừa nhận được liên lạc từ phòng nghiên cứu pháp y nơi tôi nhờ giải phẫu thi thể. Họ đã tìm được nguyên nhân cụ thể gây ra cái chết rồi.”

“Nguyên nhân là gì vậy ạ?”

“Thật bất ngờ, nạn nhân tử vong do trúng độc cacbon monoxit.”

“Sao cơ?!” Kusanagi thốt lên, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

“Bên pháp y không thể nào xác định được nguyên nhân cái chết nên họ đã thử làm tất cả các xét nghiệm máu và phát hiện nồng độ carboxyhemoglobin vượt rất nhiều so với ngưỡng gây chết người. Họ cho rằng có khả năng nạn nhân đã ở trong một không gian chứa đầy khí cacbon monoxit và tử vong trong vòng mười lăm phút. Ngoài ra, họ còn phát hiện nạn nhân có dấu hiệu đã sử dụng thuốc ngủ.”

“Dùng thuốc ngủ và trúng độc cacbon monoxit sao…”

Kusanagi nghĩ đến khả năng nạn nhân tự tử bằng khí than tổ ong, song anh chỉ im lặng. Một người đã tự tử không thể nào ngã từ trên đê xuống được.

“Tôi sẽ liên lạc với Sở Cảnh sát tỉnh. Tôi cũng đã nhờ người gửi một bản chứng nhận khám nghiệm tử thi cho phía họ rồi, nếu họ có hỏi thì cậu hãy trả lời như vậy giúp tôi.” Tatara nói rất nhanh. Kusanagi thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện ồn ào từ đầu dây bên kia, có lẽ anh ta đang ở tổ điều tra nào đó.

“Chánh thanh tra, có điều này tôi muốn hỏi anh.”

“Gì thế? Nói ngắn gọn giúp tôi.”

“Mười sáu năm trước anh và anh Tsukahara đã ở cùng một đội phải không ạ?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì về chuyện đó à?”

“Anh còn nhớ một tên tội phạm giết người họ là Senba bị bắt giữ hồi ấy không?”

“Senba? Senba Hidetoshi à?”

Kusanagi không khỏi kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhạy đó. Một người tầm cỡ như Tatara ắt hẳn đã gặp không biết bao nhiêu tên tội phạm giết người.

Kusanagi không tự tin là mười sáu năm sau, anh sẽ vẫn nhớ rõ tên của thủ phạm một vụ án không lấy gì làm ấn tượng cho lắm như vậy.

“Đúng vậy, người đã giết một người phụ nữ từng làm tiếp viên nhà hàng.”

“Có chuyện gì với gã đó à?”

Kusanagi kể vắn tắt chuyện đã nghe từ Nishiguchi cho Tatara. Sau một khoảng im lặng, Tatara nói: “Hiện tôi đang ở Phòng Cảnh sát Shinagawa, phiền cậu tới đây một lát nhé.”