← Quay lại trang sách

Chương 18

Yukawa muốn ăn tối lúc sáu giờ. Kyohei xuất hiện khi Narumi đang chuẩn bị trong phòng tiệc như mọi bận.

“Em cũng ăn ở đây được không chị?”

“Ở đây à?” Narumi nhìn cậu em họ. “Ý em là ăn cùng với anh Yukawa ấy hả?”

“Vâng, giáo sư cũng bảo là không vấn đề gì. Em sẽ tự bưng đồ ăn của mình tới.”

“Vậy à… Nếu vậy thì được.”

Có vẻ hai người khá tâm đầu ý hợp, hôm nay họ cũng đi chơi với nhau đến tận chiều tối mới về. Cả hai đều đỏ ửng vì cháy nắng.

Đúng lúc Narumi vừa bày biện đồ ăn xong xuôi thì Yukawa xuất hiện. Anh ta cầm theo túi ni lông, bên trong hình như là pháo hoa. “Chà, trông ngon quá.” Yukawa vừa nhìn khay thức ăn, vừa khoanh chân ngồi. Có vẻ anh ta đang để mắt đến món khai vị dùng tôm rồng.

“Xin lỗi anh vì chúng tôi chẳng phục vụ được món nào tử tế.”

“Cô đừng khiêm tốn, tôi còn đang lo đợt này sẽ bị béo lên đây.” Yukawa nheo mắt mỉm cười.

Kyohei bưng khay ăn của mình đến. Trên khay bày đĩa cơm cuộn trứng cùng chiếc thìa. Kyohei thận trọng để khay của mình lên bàn ăn đối diện với Yukawa.

“Món đấy trông cũng ngon ghê.” Yukawa nói. “Chú có muốn đổi không?”

“Bữa hôm nay thì không nhé.”

Đúng lúc đó họ nghe thấy tiếng chuông cửa, hình như có khách đến. Narumi nói với Yukawa “Chúc anh ngon miệng,” đoạn rời khỏi phòng tiệc.

Ra đến cửa, Narumi thấy Nishiguchi đang đứng đó, y hệt tối qua. Nishiguchi giơ tay hô “Chào!” song nét mặt lại thoáng lộ vẻ khó xử.

“Cậu tới vì chuyện của ông Tsukahara à?” Narumi hỏi.

“Ừ, tớ có chút chuyện muốn nhờ cậu hợp tác đây.” Nishiguchi liếm môi, đoạn nói tiếp. “Bọn tớ xem qua nhà trọ lần nữa được không?”

“Ý cậu là căn phòng ông Tsukahara đã ở ấy à?”

“Không phải, toàn bộ căn nhà kia.”

“Toàn bộ ư?” Narumi bất giác chau mày. “Tại sao? Mà để làm gì?”

Nishiguchi lúng túng liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Narumi cũng nhìn theo, cô không khỏi kinh ngạc khi thấy những người đàn ông mặc đồng phục xanh thẫm đang đứng xếp thành hàng.

“Thế nghĩa là sao?” Narumi hỏi lại.

“Kia là đội giám định của Sở Cảnh sát tỉnh đấy. Xin lỗi nhưng tớ không thể nói chi tiết được. Nếu nhà cậu không đồng ý thì họ cũng không ép đâu. Nhưng có thể lần tới họ sẽ mang theo lệnh khám xét, khi đó khó mà từ chối được. Tớ nghĩ chi bằng cứ để họ làm luôn cho xong còn hơn.”

Nghe những lời giống như phân bua đó, Narumi nhìn Nishiguchi nói: “Để tớ nói chuyện với bố mẹ tớ xem thế nào, cậu đợi chút nhé,” đoạn lui vào bên trong.

Khi đó, ông Shigeharu và bà Setsuko đang ăn tối trong phòng khách. Nghe Narumi nói, cả hai đều dừng đũa.

“Họ muốn khám xét gì nữa? Chẳng phải hôm qua đã xong xuôi hết rồi sao?” Ông Shigeharu tỏ vẻ không vừa ý.

“Bố nói với con làm gì chứ. Thế giờ sao ạ?”

Ông Shigeharu nhìn sang bà Setsuko, đoạn cất tiếng “Hây dà,” rồi đứng dậy.

“Để tôi đi cùng ông.” Bà Setsuko nói. Rốt cuộc cả ba người cùng ra khỏi phòng.

Ra đến bên ngoài, họ thấy vài người đàn ông đã vào đến chỗ để giày. Tất cả đều đội mũ, tay xách đủ thứ đồ lỉnh kỉnh.

Ông Shigeharu yêu cầu được giải thích nên Nishiguchi lặp lại y nguyên những lời đã nói với Narumi khi nãy. Còn những người khác thì lia mắt nhìn quanh như thể muốn liếm sạch căn phòng.

“Cụ thể các anh muốn xem chỗ nào? Mong các anh lưu ý đừng để phiền đến khách trọ.” Ông Shigeharu nói.

Người đàn ông đội mũ bước lên một bước. “Trước tiên có thể cho chúng tôi xem khu vực bếp được không?”

“Phòng bếp thì ở đằng kia kìa.”

Thấy ông Shigeharu chỉ tay về phía sau quầy, người đàn ông liền nói, “Vậy tôi xin phép,” đoạn bắt đầu cởi giày. Như nhìn thấy hiệu lệnh, toàn bộ thành viên đội giám định cùng bước vào trong. Có vẻ họ lý giải hành động đó theo nghĩa đàm phán đã thành công.

Một vài người đi vào trong bếp, bà Setsuko cũng theo sau.

Một giám định viên khác hết nhìn ông Shigeharu lại nhìn Narumi. “Còn phòng lò hơi ở đâu vậy ạ?”

“Ở dưới tầng hầm.” Ông Shigeharu đáp, đoạn chống gậy bước đi. “Ở đây,” ông mở cánh cửa bên cạnh.

Tiếp đó, một người đàn ông khác nói với Narumi “Phiền cô cho tôi xem căn phòng mà nạn nhân đã sử dụng.”

Chừng như anh ta muốn bảo Narumi dẫn đường. Narumi vào trong quầy tìm chìa khóa phòng.