← Quay lại trang sách

Chương 19

“Nguyên lý cơ bản của pháo thăng thiên và pháo phụt nghe có vẻ giống nhau nhưng thực chất lại có chút khác biệt. Pháo thăng thiên, hay có thể gọi là đại bác. Cái ống hút đó…” Yukawa dùng tay cầm đũa của mình chỉ vào ống hút trong lon Coca mà Kyohei đang uống. “Nếu nhóc lấy một mẩu giấy ăn vo tròn lại rồi nhét vào miệng ống hút, sau đó dùng miệng thổi thì ở đầu bên kia mẩu giấy ăn sẽ bật tung ra ngoài. Khi lắp pháo thăng thiên vào dàn phóng hình trụ, người ta sẽ nhồi thuốc phóng vào bên dưới. Nhờ lực tác động và áp suất khí khi thuốc phóng phát nổ mà pháo hoa có thể bay tận lên trời. Trái lại, với loại pháo phụt thì tự thân nó sẽ phát nổ, làm phụt tia lửa ra đằng sau và bay lên nhờ phản lực đó. Thuốc nổ khi ấy đóng vai trò của khí nén và nước được dùng trong tên lửa nước.”

Yukawa không ngừng cử động đũa và miệng trong khi vẫn thao thao bất tuyệt. Kyohei thán phục sự khéo léo đó hơn cả nội dung câu chuyện.

“Thế cái chúng ta vừa mua khi nãy không phải pháo thăng thiên mà là pháo phụt ạ.”

“Đúng vậy. Người bình thường không thể mua được pháo thăng thiên thật đâu, cần phải có chứng chỉ dành cho thợ làm pháo hoa được quy định theo Luật kiểm soát chất nổ.”

“Hừm.”

Trên đường từ biển về, họ đã ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua pháo hoa. Không phải Kyohei vòi vĩnh mà chính Yukawa đã đề nghị mua cho cậu khi cậu kể về chuyện chơi pháo hoa cùng bác trai tối hôm kia.

Kyohei đang hút nốt chỗ Coca sau khi đánh chén xong đĩa cơm cuộn trứng thì cánh cửa trượt đột nhiên mở ra. Một người đàn ông đội mũ, mặc quần áo màu xanh thẫm nhòm vào.

“Thôi chết, tôi xin lỗi.” Người đàn ông ngay lập tức đóng cửa lại.

Kyohei chớp chớp mắt. “Có chuyện gì vậy nhỉ?”

“Đấy là trang phục của đội cảnh sát giám định, chắc là họ lại tới để điều tra gì đó.” Yukawa nói.

Một lát sau, Narumi bưng trà tới. Cô xin lỗi vì đã làm kinh động tới Yukawa.

“Hình như cảnh sát lại tới phải không, lần này họ điều tra gì vậy?”

“Tôi cũng không rõ nhưng hình như họ chủ yếu khám xét những chỗ có nguồn lửa.”

“Nguồn lửa?”

“Như kiểu bếp có bắt lửa tốt hay không…”

“Chuyện đó nghe lạ thật, vụ khác chứ không phải vụ tai nạn ngoài vách đá à?”

“Không, người của cảnh sát nói chính là vụ đó. Nhưng họ không nói rõ mục đích khám xét.”

Yukawa húp một ngụm trà, đoạn ngán ngẩm nói: “Kiểu của bọn họ là như vậy mà.”

Sau bữa tối, Yukawa và Kyohei cứ thế đi ra ngoài bắn pháo hoa. Ra khỏi phòng tiệc, họ thấy mấy người mặc trang phục giống người đàn ông khi nãy đang đi lại quanh nhà.

Kyohei cùng Yukawa ra ngoài hiên, cậu biết xô để đâu.

“Kyohei.” Có tiếng gọi. Cửa vào cầu thang dẫn xuống tầng hầm đang mở, ông Shigeharu đi lên từ đó. “Cháu lại chơi pháo hoa đấy à?”

“Vâng, bác cho cháu mượn cái xô nhé.”

“Ừ, nhưng mà…” Shigeharu dừng mắt trên chiếc túi ni lông Yukawa đang xách trên tay. “Có cả pháo thăng thiên đấy à?”

“Chính xác thì nó là pháo phụt. Ấy chết, loại này không được ạ?”

Ông Shigeharu nở một nụ cười thiểu não, xoa xoa cái đầu hói của mình, đoạn nhìn Yukawa.

“Tối hôm đó hai bác cháu tôi lén lút chơi đấy, chứ thị trấn quy định loại pháo hoa đó chỉ được chơi ngoài bãi biển thôi. Bên phòng cháy chữa cháy cũng có chỉ đạo như vậy. Bình thường cũng linh hoạt được, nhưng tối nay thì…”

“Tôi hiểu rồi, ngộ nhỡ bay vào nhà dân thì cũng nguy nhỉ. Thôi, hôm nay không chơi pháo phụt nữa vậy.” Kyohei cũng gật đầu đồng ý.

Họ ra bên ngoài, vòng ra phía sau tòa nhà. Ở đó có một bãi đất trống, sau nữa là rừng rậm.

Kyohei đang định đốt pháo hoa cầm tay thì bị Yukawa ngăn lại. “Đợi đã, nhóc đã biết nguyên lý của pháo hoa chưa đấy?”

“Ơ? Không phải chỉ cần lèn thuốc nổ là được ạ?”

“Nếu thế thì châm lửa cái là nó sẽ nổ luôn mất à.”

“Đây.” Nói rồi Yukawa lấy một thứ gì đó màu trắng từ trong túi ra. Nhìn kỹ thì đó là một miếng bông. Anh đặt nó xuống đất, tiếp đó lấy đinh và giấy nhám từ túi còn lại ra. Anh bắt đầu chà đinh bên trên miếng bông, chỉ một loáng đã thấy miếng bông đen sì đầy bột sắt.

“Chúng ta sẽ châm lửa vào đây.” Yukawa đưa chiếc bật lửa dùng một lần lại gần miếng bông.

Trong khoảnh khắc, miếng bông bốc cháy, làm bắn ra những tia lửa nhỏ li ti. “Oa!” Kyohei thốt lên.

“Chỉ cần hội tụ đủ các điều kiện thế này, ngay cả những kim loại bình thường không cháy được cũng sẽ cháy. Bản chất của pháo hoa chính là kim loại, nó được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại kim loại với nhau.”

“Thế làm thế nào để kết hợp chúng lại với nhau ạ?”

“Hỏi hay lắm. Nào, giờ nhóc thử châm lửa vào cây pháo hoa đó xem.” Yukawa đưa bật lửa cho Kyohei.

Kyohei châm lửa vào cây pháo hoa cầm tay. Ngay lập tức, từ ngòi pháo phát ra những tia sáng đủ sắc màu, những màu sắc đó cũng thay đổi theo thời gian.

“Màu xanh dương là đồng, xanh lá là bari, đỏ là stronti, vàng là natri. Tất cả đều là kim loại. Khi cháy, một loại kim loại hoặc hợp chất kim loại nào đó sẽ phát ra ánh sáng, cũng là đặc trưng vật chất vốn có của nó, như nhóc vừa thấy đấy. Cái đó được gọi là phản ứng màu lửa.” Giọng Yukawa rất hờ hững, trái ngược hẳn với âm thanh rộn ràng và màu sắc rực rỡ của pháo hoa.

“Pháo hoa sử dụng phản ứng đó để…” Yukawa đột nhiên bỏ lửng câu nói, hướng mắt lên trên.

Hai người đàn ông đang đi xuống từ cầu thang thoát hiểm nằm sau tòa nhà. Cả hai đều mặc đồng phục giám định viên. Nhìn thấy Yukawa và Kyohei, họ cúi chào cho có lệ.

“Họ vừa ở đâu thế nhỉ? Thế mà mình không nhận ra.”

“Chắc họ lên tầng thượng, trên đấy có ống khói mà.”

Một trong hai giám định viên ấy, người đeo kính tiến đến gần chỗ họ.

“Xin lỗi quấy quả anh một chút, anh có phải là khách trọ ở đây không?” Anh ta hỏi Yukawa.

“Đúng thế.”

“Tôi muốn hỏi anh chút chuyện, anh không phiền chứ?” Anh ta định lấy thứ gì đó ra từ túi ngực.

“Nhìn thôi cũng biết anh là người của cảnh sát rồi. Anh muốn hỏi gì tôi?” Yukawa hỏi. Lần đầu tiên Kyohei thấy Yukawa dùng từ boku* để xưng tôi thế này.

Ngôi thứ nhất trong tiếng Nhật, dùng cho con trai, thường là những người trẻ và ít tuổi.

“Anh trọ ở đây từ hôm kia phải không?”

“Đúng vậy, tôi nhận phòng chiều tối hôm kia.”

“Ra vậy, trong lúc ở đây anh có nhận thấy điều gì khác thường không?”

Yukawa tỏ vẻ không hiểu ý câu hỏi.

“Nếu là chuyện vị khách kia bị ngã xuống vách đá chết thì tôi có nghe qua rồi.”

“Không phải chuyện đó, tôi đang hỏi anh có thấy gì lạ bên trong nhà trọ này không. Chẳng hạn anh có thấy người khó chịu, hoặc ngửi thấy mùi gì lạ không?”

“Người khó chịu? Mùi lạ?” Yukawa tỏ vẻ ngẫm nghĩ. “Không, tôi nghĩ là không có chuyện đó.”

“Vậy à? Tôi hiểu rồi. Rất xin lỗi vì đã làm phiền anh.” Người đàn ông định rời đi.

“Anh không hỏi cậu bé này sao?” Yukawa nói. Thấy người đàn ông ngoảnh lại, Yukawa nhìn về phía Kyohei nói tiếp. “Bỏ qua đám trẻ con có vẻ không được đúng cho lắm.”

“À, à…” Người đàn ông bối rối lại gần Kyohei. “Cháu thì sao? Có thấy gì lạ không?”

Kyohei im lặng lắc đầu. Người đàn ông gật đầu, đoạn khẽ cúi đầu với Yukawa rồi đi khỏi.

Sau khi nhìn lên tòa nhà và gật gù, Yukawa hỏi: “Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Qua đoạn nguyên lý thay đổi màu sắc của pháo hoa rồi ạ.”

“Được rồi, vậy tiếp theo sẽ là nguyên lý của pháo hoa rắn.” Yukawa đưa tay lục tìm bên trong chiếc túi ni lông.