← Quay lại trang sách

Chương 20

Narumi đến quán rượu mọi khi vừa hay khoảng hơn tám giờ tối. Bên trong quán, Sawamura đang mở máy tính trên bàn đợi cô.

“Xin lỗi anh, em đến hơi muộn.” Vừa nói lời xin lỗi, Narumi vừa kéo ghế. Họ hẹn nhau ở đây để tổng kết lại buổi thuyết trình và thảo luận vừa rồi. Tất nhiên Narumi đã báo trước với Sawamura là sẽ đến muộn một chút vì có cảnh sát tới nhà.

“Không sao. Mấy người cảnh sát thế nào rồi?”

“Họ vừa mới về xong.”

“Rốt cuộc họ điều tra gì vậy?”

Nghe Sawamura hỏi với vẻ mặt đầy khó hiểu, Narumi nói lại y hệt những gì cô đã nói với Yukawa. Mặt Sawamura tối sầm lại. “Chuyện này là sao? Không phải người đó bị ngã từ trên đê xuống và đập đầu chết hay sao? Tại sao lại cần điều tra những thứ đó?” Trước một loạt câu hỏi như chỉ trích, Narumi chỉ biết nghiêng đầu “Em cũng chịu.” Thấy thế, Sawamura liền cười trừ xin lỗi. “Anh xin lỗi, tự nhiên lại hỏi dồn em như thế.”

“Em cũng chẳng biết chuyện là thế nào nữa. Nhưng chắc không có gì đâu.”

“Tại sao?”

“Thật ra em cũng chỉ tình cờ nghe được thôi…”

Khi ấy Narumi đang dọn dẹp khay ăn của Yukawa để mang vào bếp thì nghe thấy giọng mấy người đàn ông trò chuyện bên trong. Họ trao đổi với nhau những câu đại loại như không thấy có gì bất thường, nhà trọ này không có vấn đề gì. Hơn nữa, lúc họ chuẩn bị rời đi, Nishiguchi còn thì thầm vào tai Narumi rằng “Chắc thế này là ổn rồi.”

Nghe đến đó, Sawamura thở phào nhẹ nhõm, song vẫn tỏ vẻ hoài nghi. “Thật chẳng thể hiểu nổi mấy người họ đang nghĩ gì nữa,” anh ta lẩm bẩm.

Sau đó, họ định tổng hợp kết quả của hai buổi họp, nhưng cả hai đều không tài nào tập trung được. “Hôm nay thôi vậy.” Sawamura tắt nguồn máy tính.

“Mà này, sau kỳ nghỉ hè nhà em định thế nào? Anh thấy giờ nhiều nhà trọ rơi vào tình trạng mở cửa nhưng chẳng có khách.”

Câu hỏi khiến tim Narumi đau nhói. Cô thành thật kể cho Sawamura nghe chuyện bố mẹ mình đang định đóng cửa nhà trọ. Như thể đã đoán trước việc này, Sawamura không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Thế à, đúng là khó khăn thật đấy. Vậy em định sẽ làm gì?”

“Em định sẽ tìm việc. Đằng nào em cũng đang tính sang mùa thu là phải tìm việc khác mà.”

“Nếu vậy, hay là thế này đi.” Sawamura nhìn Narumi vẻ nghiêm túc. “Em có muốn làm trợ lý cho anh không?”

“Hả?!” Narumi tròn xoe mắt. “Trợ lý nghĩa là…?”

“Làm nghề viết lách tự do thường phải nay đây mai đó, nhưng một nhà hoạt động bảo vệ môi trường lại cũng đòi hỏi anh phải luôn giữ liên lạc với các bên. Tóm lại, anh cần một người ở đây trông nom những lúc anh đi vắng. Tới đây anh định sẽ sửa sang một phần căn nhà để làm thành văn phòng. Nếu có em đến giúp thì anh sẽ rất yên tâm. Tất nhiên, anh sẽ trả công tương xứng.”

Narumi đưa mắt nhìn xuống bàn, lưng vẫn giữ thẳng. Cô cảm thấy bối rối trước lời đề nghị đường đột này.

Lời đề nghị của anh không tồi, thậm chí cô còn thấy cảm kích. Cô sẽ không cần rời xa thị trấn này, vả lại còn có thể chuyên tâm tham gia hoạt động bảo vệ biển. Thế nhưng, điều khiến Narumi quan tâm hơn là ý đồ thật sự của Sawamura đằng sau lời đề nghị này.

“Em thấy thế nào?” Sawamura mỉm cười. “Như anh thường nói đấy, em có thể trở thành cộng sự tuyệt vời nhất của anh. Anh cũng tự tin mình có thể trở thành bạn đường tốt nhất của em. Hai chúng mình mà kết hợp lại thì sẽ mạnh lắm đấy, em không nghĩ vậy sao?”

Narumi nở một nụ cười mơ hồ, đoạn nghiêng đầu.

Sawamura lúc nào cũng dùng cách nói mập mờ như thế. Cô không rõ cụm từ bạn đường tốt nhất anh dùng chỉ để nói về hoạt động bảo vệ môi trường, hay còn mang nghĩa cá nhân nào ở đây nữa. Mà không, chính Sawamura cố tình làm cho nó không rõ ràng.

Sau một thời gian làm việc cùng nhau, Narumi nhận ra Sawamura có tình ý với mình, song cô vờ như không biết. Cô tôn trọng anh, nhưng không thể coi anh là đối tượng yêu đương.

Thế rồi từ một dạo nọ, Sawamura bắt đầu nói những lời mà tùy cách tiếp nhận có khi nghe như anh đang tỏ tình. Dường như anh hy vọng cứ làm vậy đến một lúc nào đó Narumi cũng sẽ nhìn nhận anh như một người khác giới.

“Em có thể suy nghĩ thêm một chút được không?”

Nghe câu trả lời của Narumi, Sawamura miễn cưỡng gật đầu. “Đương nhiên rồi, em cứ từ từ suy nghĩ nhé.”

Miệng thì mỉm cười với anh, nhưng Narumi thấy tâm trạng mình thật nặng nề.

Về đến nhà trọ, Narumi thấy Yukawa đang đi đi lại lại ngoài sảnh, trên tay cầm chai vang đỏ.

“Đúng lúc quá, tôi đang muốn mượn cái mở nắp.”

“Để mở chai vang đó?”

“Quà của trường đại học ấy mà. Chắc họ nghĩ tôi còn ở đây lâu lâu.”

Ra là thùng các tông đó đựng thứ này à, Narumi nghĩ bụng. Đúng là trên thùng có dán tem chú ý đồ dễ vỡ thật.

Narumi mang cái mở nắp từ trong bếp ra thì Yukawa ngỏ ý mời: “Cô có muốn làm một chút không?”

“Vậy cũng được sao?”

“Rượu ngon phải có bạn hiền chứ.”

Narumi trở vào bếp, lấy hai chiếc ly thủy tinh xuống khỏi giá, nhà cô vốn chẳng có nhiều những thứ như thế này.

Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ngoài sảnh, cụng ly rồi uống. Chỉ mới nhấp một ngụm thôi Narumi đã thấy mùi thơm của gỗ tỏa ra khiến cô không khỏi liên tưởng đến cái thùng đựng rượu. Chẳng mấy chốc dư vị ngọt ngào đọng lại trong miệng, cô lưu luyến nó đến nỗi muốn nhấn thêm một ngụm nữa.

Ngoài nhãn chai có đề chữ SADOYA. Theo lời Yukawa thì đó là tên một công ty nằm ở tỉnh Yamanashi.

“Tôi không nghĩ vang Nhật lại ngon đến thế này.” Narumi thành thật giãi bày.

“Người Nhật biết quá ít về những tinh hoa của nước Nhật.” Yukawa xoay xoay ly rượu. “Rất nhiều người chẳng buồn để mắt tới những nỗ lực của người dân địa phương. Cho dù họ có làm ra những chai rượu vang ngon đến cỡ nào, trước khi được mang về thưởng thức chúng vẫn sẽ bị quăng đi chỉ vì gắn mác đồ nội. Dẫu các cô có sống chết đòi bảo vệ Harigaura thì trong mắt những người ngoài, họ vẫn lạnh lùng nói ngoài kia đâu thiếu gì những bờ biển xinh đẹp.”

“Ý anh muốn nói những hoạt động của chúng tôi chẳng có nghĩa lý gì?”

“Không phải vậy, tôi đang nói nỗ lực của mọi người xứng đáng được đền đáp. Hồi trưa tôi với Kyohei đã ngắm đáy biển rồi đấy, cái tên Harigaura cũng từ đó mà ra nhỉ. Quả thực là rất đẹp.”

Lời của Yukawa không có vẻ gì là xã giao. Narumi nghĩ bụng có lẽ người này không phải kẻ thù của bọn cô thật.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại để trong quầy đổ chuông. Narumi vừa nhìn đồng hồ vừa đứng lên. Gần mười giờ tối rồi, rất hiếm khi có người gọi điện đến vào giờ này.

“Vâng, nhà trọ Lục Nham Trang xin nghe.”

“Tôi xin lỗi đã làm phiền vào lúc tối muộn thế này.” Giọng một người đàn ông nói. “Phiền cô cho tôi gặp anh Yukawa đang trọ ở đấy được không ạ. Tên tôi là Kusanagi.”