Chương 21
“…Nghĩa là toàn bộ các thiết bị có thể phát lửa bao gồm nồi hơi, bếp núc đều không có gì bất thường. Tất cả đều là đồ đã cũ, có cả những thứ đã dùng hơn hai mươi năm rồi nhưng chúng đều không bị hỏng hóc gì. Chúng tôi cũng đã xem xét kỹ căn phòng ông Tsukahara Masatsugu dùng nhưng không tìm thấy vết tích than cháy, có thể nói khả năng phát sinh khí cacbon monoxit là rất thấp. Tôi xin hết.”
Người đang nói bằng giọng lãnh đạm đó là đội trưởng đội giám định đến từ Sở Cảnh sát tỉnh. Ngồi trong góc phòng họp, Nishiguchi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy vậy. Thật ra đêm qua anh đã lo lắng đến nỗi trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Anh làm việc suốt cùng đội giám định ở nhà trọ Lục Nham Trang đến tận gần tám giờ tối, song họ không cho anh biết nhận định cụ thể. Anh chỉ dựa vào sắc thái trong cách nói chuyện của họ và đoán chừng không có vấn đề gì đặc biệt. Ấy vậy mà, trước khi rời đi, chỉ vì muốn trấn an tinh thần Kawahata Narumi, anh đã trót nói với cô “Chắc không có vấn đề gì đâu.” Anh cứ thấp thỏm nãy giờ, chỉ lo bên giám định sẽ chỉ ra vấn đề gì đó trong cuộc họp này.
“Tóm lại là nhà trọ không liên quan gì à? Mà cũng phải, nếu biết khách bị trúng độc khí cacbon monoxit thì trước tiên họ đã gọi xe cấp cứu rồi.” Người vừa nói là Hozumi, tổ trưởng tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát tỉnh. Người này có mái tóc đen và dày. Chòm râu mọc bên dưới cánh mũi diều hâu điểm xuyết một vài sợi bạc.
Nội dung tờ giấy chứng nhận khám nghiệm tử thi phía Tokyo gửi xuống khiến cả Phòng Cảnh sát Hari và Sở Cảnh sát tỉnh xôn xao. Tsukahara Masatsugu đã chết trước khi rơi xuống vách đá. Không những thế, nguyên nhân cái chết còn là do trúng độc khí cacbon monoxit. Nhận định ban đầu cho rằng nạn nhân say rượu rồi ngã từ bờ đê xuống là hoàn toàn sai lầm.
Thế nhưng, sự thật là không có bằng chứng then chốt nào khẳng định đây là một vụ giết người. Chính vì thế mà họ vẫn chưa chính thức thành lập tổ điều tra.
“Tóm lại giờ không thể coi đây là một vụ tai nạn nữa rồi nhỉ?” Hozumi hỏi vô định.
“Tôi nghĩ có thể loại trừ khả năng nạn nhân bị ngộ độc ở trên đê.” Đội trưởng đội giám định đáp. “Tôi đã xem báo cáo điều tra ban đầu, không có vết tích của thứ gì đó bị cháy, hoặc giả sử có thứ gì đó như than tổ ong cháy đi nữa thì chắc chắn cũng không thể dẫn đến ngộ độc được vì chỗ đó là ngoài trời.”
“Liệu có khả năng nạn nhân hít phải khí cacbon monoxit và trúng độc ở một nơi khác, khi đến bờ đê thì mới tắt thở không? Tôi nghe nói cũng có trường hợp sau đó triệu chứng mới phát tác.”
“À, có chuyện này…” Ngồi cạnh Hozumi, Isobe khẽ giơ tay lên. “Hôm qua tôi có yêu cầu một cậu đàn em đi hỏi ý kiến phía chuyên gia. Này!” Isobe liếc mắt nhìn cậu điều tra viên trẻ tuổi ngồi cách xa chỗ mình.
Cậu ta liền mở sổ tay, đứng dậy.
“Tôi đã hỏi ý kiến của giáo sư Yamada thuộc khoa Y trường đại học tỉnh. Đúng như tổ trưởng nói, nếu chỉ bị nhẹ cũng có trường hợp sau đó mới xuất hiện triệu chứng rối loạn ý thức, hoặc có thể là biến đổi nhân cách. Giáo sư nói phải đặc biệt lưu ý vì nếu nồng độ carboxyhemoglobin trong máu vượt quá mười phần trăm thì nhiều khả năng sau đó sẽ xuất hiện những triệu chứng như vậy. Tuy nhiên con số viết trong giấy chứng nhận khám nghiệm tử thi lại vượt xa con số mười phần trăm, giáo sư nói trên thực tế việc nạn nhân tự mình di chuyển đến một nơi khác là điều không thể xảy ra, giả thiết nạn nhân tử vong ngay tại nơi bị trúng độc có lẽ hợp lý hơn.”
Isobe gật đầu hài lòng với nội dung báo cáo của cấp dưới, đoạn nói với Hozumi: “Nghe nói là như vậy đấy ạ.”
“Tóm lại, chắc chắn nạn nhân tử vong do trúng độc một nơi khác. Mọi người nghĩ có thể dùng những cách nào để hạ độc người khác?”
Đội trưởng đội giám định lên tiếng trả lời.
“Cách chính thống nhất là đốt than bên trong một không gian hẹp và kín, như trong xe ô tô chẳng hạn. Đây từng được coi là cách tự tử không đau đớn một thời rất thịnh hành trên mạng Internet.”
“Đúng là có chuyện như thế nhỉ.” Chòm râu của Hozumi khẽ rung lên. “Theo giấy chứng nhận khám nghiệm tử thi thì bên pháp y còn phát hiện cả thuốc ngủ nữa. Ra vậy, hung thủ đã đẩy nạn nhân vào ô tô, cho nạn nhân uống thuốc ngủ bằng cách nào đấy. Sau đó đốt than tổ ong.”
“Sau khi xác nhận nạn nhân đã chết vì trúng độc, hung thủ liền vứt xác xuống vách đá.” Isobe tiếp lời. “Rồi cứ thế lên xe và bỏ chạy. Như thế nghe có vẻ hợp lý.”
Hozumi gật đầu.
“Hợp lý, nhưng đáng tiếc là chúng ta không có bằng chứng xác thực. Hiện chúng ta vẫn chưa thể đoán định được việc nạn nhân trúng độc chết là do ý đồ của người thứ ba hay của chính nạn nhân.”
“Đúng là như vậy.” Isobe ngay lập tức tán thành ý kiến của cấp trên. Nishiguchi nhớ đến chuyện Hashigami từng nói anh ta là một kẻ xu nịnh.
“Lịch sử nghe gọi trong điện thoại di động của nạn nhân cũng không có gì đáng nghi phải không?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã nhờ công ty viễn thông cung cấp lịch sử nghe gọi chi tiết để loại trừ khả năng đã bị xóa mất phần nào đó, nhưng cũng không thấy có vấn đề gì.”
Nishiguchi nghĩ bụng cuộc họp này rốt cuộc là sao đây. Rõ ràng cuộc họp được tổ chức tại Phòng Cảnh sát Hari, nhưng chỉ toàn người của Sở Cảnh sát tỉnh phát biểu ý kiến. Không chỉ đội trưởng Motoyama hay tổ trưởng tổ hình sự Okamoto mà ngay cả cảnh sát trưởng Tomida cũng trở nên nhỏ bé và hiền lành như những chú cừu non.
“À mà, tôi nghe nói chúng ta đã tìm được một thông tin mới liên quan đến hành tung của nạn nhân, hình như ông ấy đã đến thăm ngôi nhà của tên tội phạm mình từng bắt giữ phải không?” Hozumi quay sang phía đội cảnh sát của sở quản hạt, nhưng chắc không phải vì đọc được suy nghĩ của Nishiguchi đâu.
“À, về chuyện đó thì cậu Nishiguchi bên phía chúng tôi sẽ báo cáo.” Motoyama nói, đoạn đưa mắt ra hiệu cho Nishiguchi.
Nishiguchi đứng dậy, mở sổ ghi chép.
“Nơi nạn nhân ghé qua là một ngôi nhà nằm trong khu biệt thự của thị trấn Higashihari. Ngôi nhà ấy cũng là một biệt thự được rao bán, nghe nói một người có tên Senba Hidetoshi đã mua nó và có dạo đã sinh sống ở đó. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, y rao bán căn nhà và chuyển lên Tokyo làm việc. Tại Tokyo, y vướng vào một vụ giết người và đã bị bắt. Người phụ trách vụ án khi đó chính là ông Tsukahara. Về chi tiết vụ án, tôi đã nhờ Sở Cảnh sát Tokyo cung cấp, chắc họ đã gửi cho đội trưởng Isobe rồi ạ.”
Isobe mở tập tin của mình cho Hozumi xem.
“Một gã nhà quê lên Tokyo rồi đâm chết một phụ nữ từng làm tiếp viên nhà hàng… à. Thật là một hành vi nông cạn đến mức đáng thương.” Hozumi nói với giọng không mấy quan tâm.
“Tôi đã nói chuyện với vợ nạn nhân qua điện thoại.” Isobe chen ngang. “Nghe nói thời còn đương nhiệm, ông Tsukahara vẫn luôn bận lòng về những người mình từng bắt giữ. Có khi lần này cũng vậy, ông ấy đến Harigaura nên tiện thể ghé qua đó cũng nên.”
Hozumi xoa cằm, gật gù.
“Chuyện này đúng là không hiếm. Nhưng cũng có trường hợp bị thù ngược đấy. Trước mắt cứ điều tra xem cái gã Senba đấy hiện giờ đang làm gì, ở đâu.”
“Tôi hiểu rồi.” Nói xong Isobe dùng mắt ra hiệu cho cấp dưới.
“Cảnh sát trưởng, anh thấy thế nào?” Hozumi nói với Tomida, người vẫn im lặng suốt nãy giờ. “Tôi sẽ quay lại Sở Cảnh sát tỉnh và trao đổi với cấp trên. Nhưng tóm lại chúng ta sẽ thành lập tổ điều tra với nội dung một vụ án phi tang xác chết được chứ?”
Như sực tỉnh, Tomida hơi há miệng, gật gù mấy cái liền.
“À, à ra vậy. Như vậy chắc cũng được.”
“Vậy chúng ta lên kế hoạch trong hôm nay luôn nhé. Trước mắt tôi sẽ gọi toàn bộ người trong đội của Isobe tới đây, sau đó nếu cần thiết chúng ta sẽ tăng thêm người. Anh thấy sao?”
“À vâng, tôi hiểu rồi. Mong mọi người giúp đỡ.” Nhìn cảnh sát trưởng cúi đầu khúm núm, Nishiguchi khẽ thở dài.
Đúng lúc đó, điện thoại để trong áo khoác của anh rung lên, hình như có tin nhắn. Anh lén rút điện thoại ra, để dưới bàn kiểm tra tin nhắn. Ngay khi vừa nhìn thấy tên người gửi, trống ngực anh khẽ đập rộn lên. Tin nhắn được gửi đến từ Kawahata Narumi.