Chương 22
Sau khi tấp chiếc Skyline yêu quý vào vệ đường, Kusanagi so sánh màn hình hệ thống định vị với khung cảnh xung quanh. Dọc hai bên con đường uốn khúc này là nhà dân. Điểm xuyết giữa những ngôi nhà là rừng cây hay những cánh đồng nhỏ. “Đúng là chỗ này rồi mà.” Nền các ngôi nhà ở đây được xây thấp hơn đường cái một chút, nên khó mà nhìn ra được biển tên của từng nhà.
“Để tôi đi tìm thử.” Utsumi Kaoru ra khỏi ghế phụ.
Kusanagi kéo khay gạt tàn ra, châm thuốc. Xe của mình nên anh có thể hút thuốc thoải mái. Kusanagi mở cửa sổ, khí nóng từ bên ngoài tràn vào trong xe.
Kusanagi và Utsumi Kaoru vừa tới Hatogaya thuộc tỉnh Saitama. Chắc chắn nhà Tsukahara Masatsugu ở gần đây. Hôm qua, sau khi Kusanagi tới Phòng Cảnh sát Shinagawa, Tatara đột nhiên nói với anh rằng “Chắc chắn phải có vấn đề gì đó.” Thấy Kusanagi tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, Tatara liền tiếp lời. “Cái gã Senba Hidetoshi ấy.”
“Ngay trước khi anh Tsukahara về hưu, hai chúng tôi có đi uống cùng nhau. Lúc đó, tôi đã hỏi anh ấy rằng, trong số những vụ án mà anh từng phụ trách, vụ nào để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất? Bản thân tôi chỉ hỏi thế thôi chứ cũng không suy nghĩ sâu xa gì. Tsukahara là một người có trí nhớ tuyệt vời, anh ấy có thể nhớ tường tận tất cả các vụ án mình từng tham gia cũng như thông tin về thủ phạm. Vì thế, tôi đã đoán anh ấy sẽ trả lời đại loại kiểu vụ nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc, không có vụ ấn tượng nhất.”
Song câu trả lời của Tsukahara Masatsugu lại trái ngược hoàn toàn so với dự đoán của Tatara.
“Senba Hidetoshi… Sau khi suy nghĩ một lát, anh ấy đã buột miệng nói ra cái tên ấy. Nói thật tôi cảm thấy hơi bối rối, vì tôi hoàn toàn không nhớ gì về gã đó. Phải đến khi Tsukahara nhắc lại đó là gã đã đâm chết một phụ nữ từng làm tiếp viên ở Ogikubo thì tôi mới mang máng nhớ ra. Vụ án đó được giải quyết rất nhanh gọn, việc xét xử cũng suôn sẻ. Tôi đã hỏi anh ấy tại sao lại là vụ đó.”
Song Tsukahara không trả lời câu hỏi đó, ông chỉ lắc đầu và nói với Tatara rằng: “Không có gì đâu, tôi chỉ nói vu vơ thế thôi. Cậu đừng để ý.”
“Người làm nghề cảnh sát hình sự lâu năm thường không thể xóa bỏ hình ảnh những tên tội phạm mà mình từng thẩm vấn ra khỏi đầu, bất kể đó là vụ án lớn hay nhỏ. Nhiều khi bản thân tôi cũng không hiểu nổi tại sao lại như vậy, vì thế tôi cũng không gặng hỏi cặn kẽ nữa. Nhưng nếu anh Tsukahara lặn lội đến tận đấy thì lại là chuyện khác. Cậu nhất định phải điều tra cho ra nhẽ giúp tôi.”
Nhận được chỉ thị đó, Kusanagi quyết định phải nhanh chóng tìm gặp Senba. Nhưng anh không nắm được nơi ở hiện tại của y. Theo những gì Utsumi Kaoru điều tra được, ngay sau khi mãn hạn tù, Senba được một người quen cũ giới thiệu vào làm tại Công ty thu gom phế liệu thuộc quận Adachi, nhưng chẳng bao lâu sau Công ty đó cũng phá sản, kể từ đó không ai nắm được tung tích của y nữa.
Vậy Tsukahara thì sao? Nếu ông ấy bận tâm tới Senba như vậy, khả năng cao sau khi y ra tù, họ vẫn giữ liên lạc với nhau. Kusanagi muốn điều tra từ sổ ghi chép và điện thoại di động của Tsukahara, song những thứ đó lại đang nằm ở Phòng Cảnh sát Hari.
Utsumi Kaoru hớt hải chạy lại chỗ Kusanagi.
“Tôi tìm thấy rồi, đi thêm một đoạn nữa là tới, có cả chỗ đậu xe nữa.”
“Tốt quá.” Kusanagi nhả phanh tay ô tô.
Nhà của Tsukahara Masatsugu là một ngôi nhà hai tầng được xây bằng gỗ, trông khá giản dị. Bà Sanae vui vẻ mời khách vào nhà. Kusanagi và Utsumi Kaoru được dẫn vào một căn phòng kiểu Nhật, nơi họ có thể trông ra khu vườn nhỏ. Trong phòng có ban thờ, song quả nhiên trên đó vẫn chưa đặt di ảnh của ông Tsukahara.
“Tôi đã thu xếp với bên tổ chức tang lễ để ngày mai họ có thể tiếp nhận thi thể của ông ấy rồi.” Bà Sanae nói bằng giọng yếu ớt, đúng như vẻ bề ngoài của bà.
Sau khi nói lời chia buồn, Kusanagi thông báo cho bà Sanae biết cái chết của ông Tsukahara rất có khả năng không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn. Bà Sanae không có vẻ gì là ngạc nhiên. Có lẽ Tatara đã gọi điện báo cho bà về kết quả giải phẫu tử thi.
“Từ lúc nhận tin ông ấy qua đời tôi đã nghĩ chắc hẳn phải có uẩn khúc gì đấy. Ông ấy mà lại say xỉn đến mức ngã xuống vách đá chết thì…” Bà Sanae lắc đầu. “Tôi đã nghĩ không thể nào có chuyện như vậy được.”
Giọng nói tuy từ tốn, song dường như đằng sau lại ẩn chứa một niềm tin vững chắc. Bà Sanae luôn đứng sau hậu thuẫn một cảnh sát hình sự kỳ cựu trong suốt nhiều năm qua, ắt hẳn bên trong bà có một sự mạnh mẽ mà chỉ nhìn bề ngoài người ta không thể nào biết được.
Kusanagi nhắc đến chuyện ông Tsukahara đã tới thăm nhà của Senba và hỏi xem bà Sanae có hay biết gì về chuyện này không. Bà Sanae hơi chau mày, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
“Cảnh sát dưới đó cũng đã gọi điện cho tôi hỏi về chuyện này. Ông nhà tôi vẫn luôn bận lòng về những người liên quan tới các vụ án mà ông ấy phụ trách, nên có chuyện như thế tôi cũng không lấy gì làm lạ. Chỉ là, tôi chưa từng nghe nói đến cái tên Senba đó bao giờ, cũng không thấy có trao đổi thư từ gì hết.”
“Ông nhà có giữ lại những thứ như là hồ sơ điều tra từ thời còn đương nhiệm không ạ?”
Nghe Kusanagi hỏi vậy, bà Sanae lắc đầu.
“Những thứ đó ông ấy đã đốt bỏ hết lúc về hưu rồi. Ông ấy bảo không cần dùng đến nữa, vả lại chúng còn liên quan đến đời sống riêng tư của người khác.”
“Thế à, ra là vậy.” Qua việc này có thể cảm nhận được Tsukahara là một người nghiêm túc và cố chấp.
“Nhưng có khi ông ấy vẫn còn giữ lại thứ gì đó trong phòng đọc sách cũng nên, anh có muốn xem thử không?”
“Được vậy thì tốt quá.” Kusanagi đáp.
Phòng đọc sách là một căn phòng kiểu Nhật rộng khoảng sáu chiếu nằm trên tầng hai. Trong phòng có một chiếc bàn gỗ được đặt gần cửa sổ, bên cạnh là giá sách, trên đó xếp các tiểu thuyết lịch sử của Shiba Ryotaro và Yoshikawa Eiji. Tuyệt nhiên không thấy cuốn nào liên quan đến cảnh sát. Một cuốn danh bạ dày cộp được cất tầng dưới cùng.
Được sự đồng ý của bà Sanae, Kusanagi thử mở ngăn kéo bàn, song anh không tìm thấy thứ gì có vẻ liên quan đến vụ án lần này.
Chuông điện thoại reo dưới tầng một. Bà Sanae xin phép, đoạn ra khỏi phòng đọc sách.
Sau một thoáng ngẫm nghĩ Kusanagi lấy cuốn danh bạ ra khỏi giá sách.
“Cái gì thế?” Utsumi Kaoru hỏi.
“Thường thì ở tuổi ấy, người ta hay có thói quen để thứ này gần điện thoại cố định chứ nhỉ, nhưng trong phòng này thậm chí còn không có máy con loại không dây.”
“A, đúng thật nhỉ.”
“Không những vậy đây còn là danh bạ hàng quán Tokyo nữa, số ra cũng chỉ cách đây một năm. Ông ấy đã nghỉ việc ở Sở Cảnh sát rồi, sao lại cần đến thứ này?”
Kusanagi đặt cuốn danh bạ lên trên bàn, lật soàn soạt. Thế rồi anh phát hiện một trang được gấp góc để đánh dấu. Kusanagi mở ra xem thử, bên trong là một dãy số điện thoại của các quán trọ rẻ tiền. Hầu hết đều quận Taito hoặc quận Arakawa. Đặc biệt có rất nhiều địa chỉ ở Minami-Senju, gần Namidabashi.
Kusanagi nhìn Utsumi Kaoru, sau đó anh vuốt phần góc bị gập lên và gấp cuốn danh bạ lại. Đúng lúc Kusanagi vừa trả cuốn danh bạ lại giá sách, họ nghe thấy có tiếng bước chân đi lên cầu thang.
“Phòng Cảnh sát Hari vừa gọi, họ nói tối nay người của Sở Cảnh sát tỉnh sẽ lên đây, họ muốn hỏi lại một số chuyện về ông nhà tôi. Tôi nên trả lời thế nào đây?” Bà Sanae hỏi.
“Bà cứ nói như đã nói với chúng tôi là được.” Kusanagi đáp.
“Đúng vậy nhỉ. Thế anh có tìm thấy gì không?”
“Rất tiếc là không.” Kusanagi lắc đầu đứng dậy. “Xin lỗi đã làm phiền bà. Vậy chúng tôi xin phép. À tôi có thể mượn một tấm ảnh của ông nhà được không, bức nào nhìn rõ mặt ấy ạ.”
“Sao anh không nói với bà ấy chuyện cuốn danh bạ?” Kusanagi vừa cho xe chạy được một lát thì Utsumi Kaoru hỏi. Chừng như suốt từ ban nãy cô chỉ chờ đến lúc này để hỏi.
“Chúng ta vẫn chưa biết nó có liên quan gì đến vụ án không mà. Không nên nói cho người nhà nạn nhân những điều chưa đâu vào đâu như thế, đó chính là quy tắc thép của cảnh sát hình sự đấy.”
“Chứ không phải anh Kusanagi nghĩ nhiều khả năng là có liên quan à?”
“Chà, nói sao nhỉ? Cô nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ khả năng cao là liên quan.”
Kusanagi liếc nhìn sang ghế phụ. “Trả lời nhanh quá nhỉ.”
“Về hưu rồi, ông Tsukahara cần cuốn danh bạ hàng quán đó để làm gì cơ chứ? Nếu như là để tìm số điện thoại của các quán trọ rẻ tiền thì chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất.”
“Là gì?”
“Tìm người.” Lần này Utsumi Kaoru vẫn trả lời rất nhanh. “Phải chăng Tsukahara muốn tìm ai đó mà địa chỉ của người này lại không cố định? Vậy tại sao người đó lại không có địa chỉ cố định?”
“Vì người đó có tiền án nên không thể tìm được công việc ổn định, và vì thế nên cũng không thể thuê nhà được…?”
“Suy luận này có phải đã đi hơi quá xa không?”
“Không đâu, tôi nghĩ là hợp lý đấy. Mặc dù không biết trên thực tế Senba có trọ ở những nơi như thế hay không, nhưng rất có thể sau khi về hưu Tsukahara đã vận dụng những kinh nghiệm điều tra từ ngày xưa để nghe ngóng thông tin.”
Vì thế, nếu lần theo dấu vết đó có thể sẽ tìm được Senba. Kusanagi thầm nghĩ.
“Tôi hỏi một câu được chứ?”
“Chuyện gì?”
“Anh có nói chuyện này cho cảnh sát dưới đó không? Nếu nói, không biết chừng họ sẽ tìm kiếm Senba giúp chúng ta.”
“Họ không thông thuộc vùng này đâu, chúng ta tự điều tra sẽ nhanh hơn.”
“Quả nhiên anh không định cho họ biết. Chắc anh cũng không định nói cho họ chuyện chánh thanh tra Tatara kể ông Tsukahara có ấn tượng đặc biệt sâu đậm với vụ Senba đâu nhỉ?”
Kusanagi nhăn mặt. “Cô nói gì thế. Làm vậy chỉ tổ rắc rối thêm thôi.”
“Chẳng phải chánh thanh tra đã lệnh cho chúng ta phải hết sức hợp tác với cảnh sát tỉnh đó sao.”
Kusanagi thở dài, miệng méo xệch.
“Tôi thì không nghĩ chỉ cần cung cấp thông tin cho họ là có thể phá được án.”
“Ý anh là sao?”
“Hôm qua tôi đã gọi điện tới nhà trọ Lục Nham Trang để gặp Yukawa.”
“Gọi đến nhà trọ? Sao anh không gọi vào số di động?”
“Tôi có gọi nhưng không kết nối được. Hình như điện thoại của cậu ta bị hỏng do làm thí nghiệm gì đó. Cậu ta bảo chức năng chống nước có vấn đề. Tóm lại chuyện đó không quan trọng. Dĩ nhiên cậu ta biết chuyện khách trọ ở đó bị chết, nhưng hình như cũng không nắm được gì cụ thể hơn. Tôi đã giải thích ngắn gọn với cậu ta mọi chuyện xảy ra từ đầu cho đến giờ, cộng với lý do tại sao tôi được chọn làm người phụ trách liên lạc.”
“Anh Yukawa có ngạc nhiên không?”
“Không, cậu ta chẳng ngạc nhiên chút nào. Cậu ta bảo hóa ra đúng là thế. Mặc dù không biết nạn nhân từng là cảnh sát hình sự của Sở Cảnh sát Tokyo, nhưng cậu ta cũng nghĩ đây là một vụ giết người.”
“Anh Yukawa ư? Có điểm gì đáng nghi à?”
“Là đôi guốc gỗ. Có một chiếc guốc được cho là của nạn nhân rơi ở vách đá. Theo lời Yukawa bờ đê được xây khá cao, đi guốc sẽ khó mà leo lên được. Cậu ta bảo thấy nghi nhưng lại nghĩ cảnh sát Nhật toàn người tài giỏi, đâu cần một kẻ nghiệp dư như cậu ta chĩa mồm vào, thế nên cậu ta đã im lặng không nói gì.” Kusanagi vừa nói vừa nhớ lại giọng điệu châm chọc của Yukawa.
“Đúng kiểu anh Yukawa rồi. Thế anh ấy nói sao về chuyện hợp tác điều tra?”
Kusanagi đặt chân lên thắng xe, đèn giao thông ngay trước mặt vừa chuyển sang màu vàng. Sau khi dừng xe trước vạch, Kusanagi quay sang phía ghế phụ. “Chính là ở chỗ đó. Theo cô thì anh ta đã nói gì?”
Utsumi Kaoru đánh tròng mắt hướng lên trái. “Chắc là kiểu, tôi đã lãnh đủ sau những lần hợp tác với cảnh sát các anh rồi, chăng?”
“Cô cũng nghĩ vậy đúng không?! Tôi cũng chuẩn bị tinh thần cho câu trả lời đó. Nhưng cậu ta lại nói thế này ‘Tôi biết rồi, tôi không chắc có thể cung cấp cho cậu thông tin gì hữu ích nhưng tôi sẽ hợp tác trong khả năng có thể.’”
Lần này, Utsumi Kaoru lại đảo tròng mắt một vòng. “Thật á?”
“Chính tôi là người nhờ vả cậu ta nên nói thế này cũng hơi buồn cười nhưng tôi đã rất bối rối, tự nhiên lại muốn hỏi rốt cuộc cậu ta bị gì vậy. Nhưng sợ làm cậu ta phật ý thì hỏng bét nên tôi chỉ biết im lặng.”
“Anh sáng suốt đấy. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến việc anh không cung cấp thông tin cho cảnh sát tỉnh?”
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Kusanagi cho xe chạy về phía trước.
“Trước khi tắt máy, Yukawa chỉ nói một câu gọn lỏn, rằng có lẽ đây sẽ là một vụ phức tạp. Tôi có hỏi ý cậu ta là sao, nhưng cậu ta chỉ trả lời mập mờ. Ngay lúc đó, trực giác mách bảo tôi rằng ngoài chuyện về đôi guốc gỗ ra, có thể Yukawa còn phát hiện ra điều gì khác nữa. Mà không, có thể chưa đến mức độ đấy, nhưng chắc chắn cậu ta rất quan tâm tới vụ án này. Cô mà nói chuyện với cậu ấy, hẳn cũng sẽ có ấn tượng giống tôi.”
“Nếu nói về con mắt quan sát sắc bén của anh Yukawa trong việc điều tra tội phạm tôi nghĩ mình biết rất rõ…”
“Không chỉ đối với sự vật hay sự việc thôi đâu. Khả năng quan sát đối phương của cậu ta cũng không phải dạng vừa. Cậu ta quan tâm đến vụ án này đồng nghĩa với việc cậu ta đang ở gần một nhân vật là chìa khóa của vụ án. Chính vì lý do đó tôi thấy thay vì trông chờ vào phía cảnh sát tỉnh, hợp tác với Yukawa có khi còn giúp chúng ta phá án nhanh hơn ấy chứ.” Chỉ trong tích tắc thôi nhưng Kusanagi đã liếc nhìn sang phía ghế phụ. “Cô nghĩ sao? Liệu tôi có đoán sai không?”
“Không, tôi rất hiểu mục đích của anh. Quả thật anh Yukawa đã giúp chúng ta giải quyết vô số vụ án. Nhưng nếu chỉ vì thế mà không cung cấp thông tin cho cảnh sát tỉnh, liệu có vấn đề gì không?”
“Không phải chúng ta hoàn toàn không cung cấp thông tin gì. Ý tôi là tùy từng trường hợp. Cô thử nghĩ xem, chúng ta và người của Sở Cảnh sát Tokyo đều kính nể Yukawa, nhưng trong con mắt mấy cảnh sát tỉnh, cậu ta chẳng qua chỉ là một người dân bình thường. Không đời nào họ nghĩ đến việc nhờ cậu ta điều tra giúp cả. Khả năng suy luận của Yukawa có thể nói là thiên tài, nhưng nếu không có dữ liệu thì năng lực ấy cũng chẳng thể phát huy được. Chỉ chúng ta mới có thể cung cấp cho cậu ấy những thứ đó. Thật có lỗi với phía cảnh sát tỉnh, nhưng với những thông tin hữu ích, chúng ta buộc phải đảm bảo đi trước họ một bước. Sao nào, nói vậy cô đã chấp nhận được chưa?”
Dù chỉ liếc ngang nhưng Kusanagi biết Utsumi Kaoru đã gật đầu.
“Anh Yukawa là vậy, chưa có bằng chứng xác thực, anh ấy tuyệt đối sẽ không tiết lộ suy luận của mình, rồi có khi đột nhiên còn yêu cầu chúng ta điều tra những thứ nghe rất khó hiểu. Đúng là chỉ chúng ta mới theo được kiểu đó thật.”
“Chúng ta sẽ trở thành tay chân hỗ trợ cho bộ não của cậu ấy. Trước nay vẫn luôn như vậy mà.”
Khoảng hai mươi phút sau, Kusanagi dừng xe ở ven đường Meiji.
“Cô mang đầy đủ hồ sơ liên quan đến Senba Hidetoshi rồi phải không? Có cả ảnh chân dung đấy chứ?”
“Ảnh chụp trước khi ra tù thì có.”
“Thế là được rồi, mang theo cả cái này nữa.” Kusanagi rút bức ảnh của Tsukahara Masatsugu ra khỏi túi áo trong. “Vậy nhờ cô nhé.”
Utsumi Kaoru nhận lấy bức ảnh, mặt sững sờ. Thấy vậy, Kusanagi liền chỉ tay về phía trước. “Làm gì mà ngây ra thế? Cô nghĩ đây là đâu hả?”
Ngay ngã tư trước mặt có tấm biển đề Cầu Namida. Xung quanh còn có biển hiệu của những quán trọ rẻ tiền.
“À!” Nói rồi Utsumi Kaoru cầm lấy chiếc túi đeo vai, đoạn mở cửa xe từ phía ghế phụ.
“Gặp ai cũng phải cho người ta xem kỹ ảnh đấy nhé.”
Nghe chỉ thị của Kusanagi, Utsumi Kaoru gật mạnh đầu, đoạn đóng sầm cửa xe lại.