Chương 23
Nishiguchi dẫn Isobe cùng hai cấp dưới của anh ta đến nhà trọ Lục Nham Trang vào lúc hơn ba giờ chiều. Vì được thông báo trước nên ông bà Kawahata và Narumi đã ngồi chờ sẵn ở sảnh. Cả ba vốn đã lo lắng từ trước, đến khi nhìn thấy Isobe xuất hiện với nét mặt khó đăm đăm, bọn họ càng tỏ vẻ căng thẳng hơn.
Isobe hỏi chi tiết về cái đêm Tsukahara Masatsugu ra khỏi nhà trọ. Mặc dù đã phải khai cùng một nội dung đến vài lần, nhưng cả ba đều trả lời rất chỉn chu. Không thấy có điểm gì mâu thuẫn hoặc thiếu tự nhiên trong lời khai của họ. Bản thân Nishiguchi cũng đã nghe đến phát chán, thế nên giữa lúc họ đang nói chuyện với nhau, anh lại lơ đãng ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của Narumi.
“Vậy, tôi có thể xem qua căn phòng ông Tsukahara từng sử dụng được không?” Isobe giọng khàn khàn nói với ba người.
Bà Setsuko đứng dậy. “Vậy để tôi dẫn anh lên, xin mời đi đằng này.”
“Tôi cũng đi.” Ông Shigeharu chống gậy theo sau Isobe và hai điều tra viên ra phía thang máy.
“Xin lỗi cậu nhé, cứ làm phiền nhà cậu hết lần này đến lần khác.” Lúc chỉ còn lại hai người, Nishiguchi nói với Narumi. “Tại không còn là một vụ tai nạn đơn thuần nên quy mô điều tra cứ mở rộng dần, mỗi lần như vậy họ lại thêm người mới vào, bọn tớ cũng mệt mỏi lắm.”
Narumi cười nhạt, lắc đầu.
“Không sao, cậu đừng bận tâm. Chính tớ mới là người phải xin lỗi cậu mới đúng, cậu đang bận thế mà tớ lại gửi tin nhắn kỳ quặc đó.”
Nishiguchi vội xua tay. “Ôi dào, không sao hết. Đúng là tớ cũng bận thật, nhưng chỉ toàn mấy việc vặt thôi ấy mà. Thế cậu bảo có chuyện muốn hỏi là chuyện gì vậy?”
Sáng nay lúc đang họp Nishiguchi đã nhận được tin nhắn của Narumi với nội dung “Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu, chúng mình có thể gặp nhau ở đâu đó được không? Nếu cậu thấy nói qua điện thoại tiện hơn thì báo tớ biết khi nào cậu nghe máy được nhé.”
“Ừ, thực ra là…” Nói đến đấy, Narumi liếm môi chừng như đang nghĩ xem nên mở lời thế nào. “Lần trước cậu có mượn danh sách khách trọ nhà tớ nhỉ. Cậu bảo muốn điều tra xem tại sao ông Tsukahara lại quyết định trọ ở một nơi như nhà tớ. Vậy các cậu đã tìm hiểu được gì về chuyện đó chưa?”
“À, chuyện đó hả. Tớ xin lỗi, chắc tớ vẫn phải mượn danh sách đó thêm một thời gian nữa. Bọn tớ vẫn chưa điều tra xong.”
“Chuyện đó không sao, nhưng ý cậu là hiện cảnh sát vẫn chưa tìm được gì từ danh sách đó à?”
“Đúng vậy, ít nhất những khách đã trọ ở đây trong vòng hai năm qua đều không có mối liên hệ nào với ông Tsukahara. Mà cũng có thể ông ấy chọn nhà trọ này không vì lý do đặc biệt nào cả. Trên trang web do Hiệp hội lữ quán Harigaura quản lý cũng có giới thiệu về nhà trọ Lục Nham Trang mà.”
“Hừm.” Narumi nhìn hơi chếch xuống dưới, gật đầu. Trông cô như đang suy nghĩ về chuyện gì khác.
“Có chuyện gì à?” Nishiguchi ướm thử.
“Cũng không hẳn là có chuyện…” Narumi hơi nghiêng đầu, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười khó hiểu. “Chắc cậu cũng biết hiện giờ có một giảng viên đại học tên là Yukawa đang trọ ở nhà tớ phải không? Hôm qua có người gọi điện cho anh ta. Tớ không định nghe lén đâu nhưng vì anh ta cứ nói chuyện oang oang ở quầy lễ tân nên tớ đã nghe được…”
Nishiguchi có chút bối rối. Anh có biết vị khách trọ tên Yukawa qua hồ sơ điều tra song chưa từng nói chuyện với người đó bao giờ. Anh cũng có cảm giác đã thoáng trông thấy Yukawa ở đâu đó, nhưng lại không nhớ rõ. Đối với Nishiguchi đó chẳng qua chỉ là một người qua đường A mà thôi.
“Hình như gọi cho anh ta là người của Sở Cảnh sát Tokyo thì phải.”
Nghe Narumi nói bằng giọng thì thầm, Nishiguchi bỗng dưng thẳng lưng. “Sở Cảnh sát Tokyo á?”
“Tại sao người của Sở Cảnh sát Tokyo như cậu lại gọi điện cho tôi vì một vụ án xảy ra ở đây chứ, anh ta nói thế đấy. Sau đó, hình như anh ta nhận ra là mình đã nói to quá, nên về sau tớ chẳng nghe thấy gì nữa. Lúc sau tớ hỏi thì anh ta bảo đó là bạn thân từ thời đại học, nhưng anh ta không cho tớ biết họ đã nói chuyện gì.”
“Hả? Giảng viên đại học với người của Sở Cảnh sát Tokyo á…”
Nishiguchi cũng học đại học ra. Anh hình dung lại khuôn mặt bạn bè mình, khổ nỗi trong số đó chẳng ai có vẻ sẽ đứng trên bục giảng cả.
“Dù thân thiết cỡ nào nhưng người của Sở Cảnh sát Tokyo lại cất công gọi điện cho Yukawa vốn chẳng liên quan gì thì cũng lạ lắm, cậu có nghĩ thế không? Hay họ muốn hỏi về gia đình tớ nhỉ… Hỏi về nhà trọ này, về bố mẹ tớ, hay về tớ chẳng hạn.”
“Làm gì có chuyện.” Nishiguchi nhoẻn miệng cười.
“Tớ không rõ lắm về Sở Cảnh sát Tokyo nhưng tớ nghĩ không có chuyện đấy đâu. Tình cờ biết người quen của mình trọ ở đây nên anh ta muốn hỏi thăm tình hình xem sao, chắc chỉ thế thôi.”
“Vậy à.” Narumi vẫn tỏ vẻ không hiểu.
“Có chuyện gì mà cậu lại lo lắng đến thế vậy? Mà cũng phải, khách trọ ở nhà mình chết một cách bất thường nên cậu lo lắng là điều đương nhiên thôi, nhưng xét về mọi khía cạnh, gia đình cậu chẳng làm gì sai cả. Nếu có những lời đồn thổi kỳ quặc khiến du khách không tới đây trọ nữa thì cũng gay go thật, nhưng hiện tại chưa có dấu hiệu đó mà, nên tốt hơn hết cậu hãy cứ coi mình là người ngoài cuộc thôi.”
Nishiguchi quả quyết nói, đúng lúc đó cửa thang máy mở, Isobe và những người khác đi ra. Isobe vẫn mang vẻ mặt dữ dằn như thường lệ, song không thấy có gì khác thường.
Cùng lúc, Narumi nhìn ra cửa và cất tiếng chào “Anh đã về rồi à.” Nishiguchi nhìn ra thì thấy một người đàn ông cao dong dỏng, mắt đeo kính đang cởi giày. Hình như người này chính là Yukawa.
Isobe nhìn Yukawa rồi hỏi bà Setsuko điều gì đó. Đoạn anh ta lẩm bẩm “Đúng lúc quá.”
“Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với anh một lát không?” Isobe cho Yukawa xem phù hiệu cảnh sát.
“Anh muốn hỏi chuyện gì?” Yukawa đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi muốn hỏi anh về buổi tối cách đây ba ngày. Hôm đó anh đã ở đâu, làm gì?”
Yukawa đưa mắt nhìn Narumi và những người khác, đoạn cất lời.
“Tôi đã ở quán rượu gần cảng từ khoảng tám giờ đến hơn mười giờ tối. Tôi gọi món đậu tương luộc, mắm cá, và rượu Kirishima uống kèm đá. Ban đầu tôi ngồi cùng bà chủ quán trọ, sau đó thì ngồi với cô con gái.”
Giọng nói không chút ngập ngừng, nội dung cũng hoàn toàn trùng khớp với hồ sơ điều tra trước đó.
“Vậy trên đường đến quán rượu và lúc ở đó về anh có thấy chiếc xe nào đáng nghi không?”
“Đáng nghi nghĩa là sao?”
“Chẳng hạn như đỗ xe ở giữa đường, bên trong có chở người chẳng hạn.”
Yukawa ngẫm nghĩ. “À, tôi không thấy gì cả.”
“Vậy à, dù sao cũng cảm ơn anh đã hợp tác.” Isobe cúi đầu.
“Tôi hỏi một câu được chứ?”
“Anh cứ hỏi.”
“Các anh đã xác định được khí CO sinh ra từ đâu chưa?”
Nghe câu hỏi của Yukawa, Isobe tròn xoe mắt. “Tại sao anh lại…”
“Nhìn hành động của đội giám định tối qua là đoán ra thôi. Các anh đã xác định được chưa?”
“Chuyện này… tôi không thể nói được, đấy là bí mật tổ điều tra.” Isobe bặm môi.
“Ra vậy, tôi hiểu rồi.” Yukawa mỉm cười, đoạn đi về phía thang máy.