Chương 24
Đúng lúc Kyohei đang nghĩ thế là sắp qua bàn rồi thì có tiếng ai đó gõ cửa. Nó làm cậu mất tập trung chỉ trong một loáng, nhưng chẳng may đúng lúc ấy một tên địch bay ra từ chỗ không ngờ tới, khiến cậu luống cuống.
“Ôi, không!”
Cậu nhanh tay thao tác trên bộ điều khiển nhưng không kịp. Cùng với tiếng nhạc nghe như đang cười nhạo người khác, Kyohei bị mất luôn một mạng quý giá.
“Chậc, cái quái gì thế này.” Kyohei nhìn màn hình, chu mỏ. Sau đó cậu nhìn ra cửa, bực dọc hét lên “Ai đấy? Cửa không khóa đâu.”
Yukawa dè dặt mở cửa, ló mặt vào trong.
“Gì vậy. Hóa ra là giáo sư à.” Kyohei đặt bộ điều khiển xuống. “Có chuyện gì ạ?”
“Chú vào được chứ?”
“Vâng.”
Yukawa bước vào, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay cầm áo khoác và cặp tài liệu.
“Chú xong việc rồi à?”
“Hôm nay thì xong rồi.” Yukawa nói, đoạn lại gần cửa sổ. “Nhưng kết quả thu được bằng không. Mới chỉ làm xong thủ tục với bên Desmec trước khi thí nghiệm thôi. Lại còn mấy kẻ vô tích sự cứ thích chĩa mũi vào nữa chứ. Gì mà trưởng phòng Quản lý kỹ thuật, chỉ nhằm nhằm cắt lời người khác, chẳng cống hiến được tí ý kiến nào mang tính xây dựng cả. Không hiểu hắn ta đến để làm gì, chỉ tổ phiền hà thêm.” Sau khi càu nhàu một lát, Yukawa quay lại như vừa sực tỉnh ra. “À chú xin lỗi. Tự nhiên lại bắt nhóc nghe mấy lời phàn nàn này, làm phiền nhóc rồi.”
“Cháu thì không sao, nhưng có vẻ chú đang lắm chuyện bực mình quá nhỉ.”
“Hơi hơi thôi, làm việc cùng người khác mà, kiểu gì ít nhiều chẳng xì trét.”
“Cháu hiểu, cháu hiểu. Lúc cháu chơi điện tử với bọn bạn cũng thế, gặp phải đứa nào không hợp cạ là cháu muốn dẹp ngay.”
“Chơi với bạn?”
“Tức là ba, bốn đứa cùng chơi một trò ấy. Dĩ nhiên phải có đủ bộ điều khiển cho mỗi đứa.”
“Hừm.” Yukawa nhìn Kyohei, rồi lại nhìn màn hình. “Nhóc chơi điện tử giỏi lắm à?”
“Cũng tương đối ạ.”
“Tự tin ghê nhỉ.” Yukawa nhìn chằm chằm vào màn hình. “Chơi thử chú xem nào.”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ, nãy giờ nhóc vẫn đang chơi mà?”
“Cháu không thích chơi trước mặt người khác, nhất là người lớn.”
“Làm gì mà quan trọng hóa vấn đề thế. Nào, chơi đi chú xem.” Yukawa ngồi khoanh chân, khoanh tay ngay sau lưng Kyohei.
Kyohei đành cầm điều khiển lên, bắt đầu trò chơi. Cứ nghĩ đến việc Yukawa đang ngồi xem đằng sau là cậu lại thấy lo lắng, nhưng nhoắng một cái cậu đã quen với sự hiện diện đó và tập trung ngay vào trò chơi.
Sau khi qua được bàn vừa bị thua, Kyohei tạm dừng trò chơi. Cậu quay lại đằng sau, nói: “Đại loại là thế ạ.”
“Ra vậy.” Yukawa lầm bầm. “Đúng là trông có vẻ rất điệu nghệ.”
“Chú nói thế là sao?”
“Thì còn nói thế nào được nữa, chú đâu biết trò chơi này khó dễ thế nào, cũng chẳng biết trình độ của những người khác ra sao. Nghĩa là không đủ dữ liệu để đánh giá thực lực của nhóc.”
“Thế giáo sư cũng chơi thử đi.” Kyohei chìa điều khiển cho Yukawa.
Yukawa tỏ vẻ bối rối. “Thôi không cần đâu.”
“Tại sao ạ?”
“Chú là kiểu người thích thực hành và rút kinh nghiệm thế giới thực chứ không hứng thú với thế giới ảo.”
“Chú nói cái gì nghe chán ốm thế. À, cháu biết rồi. Chú không tự tin nên mới lảng tránh chứ gì.”
Yukawa bực bội. “Chú không lảng tránh.”
“Thế thì chú chơi đi. Chính chú mới là người quan trọng hóa vấn đề ấy. Đây, của chú đây.” Kyohei gí điều khiển vào tay Yukawa.
Yukawa miễn cưỡng nhận lấy điều khiển. “Chú không biết cách dùng.”
“Chú cứ chơi đi là biết.” Kyohei nhấn nút bắt đầu trò chơi.
“Này, đợi đã, sao lại đột ngột thế.” Phía sau cặp kính, Yukawa mở to mắt, nhìn chăm chú lên màn hình. Anh luống cuống ra sức điều khiển. Người ngoài nhìn vào cũng dễ dàng thấy anh đang dồn hết sức bình sinh mà chơi.
Ba mạng còn lại của nhân vật đã bị tiêu tan chỉ trong chớp mắt. Kyohei cười lăn cười bò trên chiếu. “Thật không thể tin được, mẹ cháu còn chơi giỏi hơn chú đấy. Đúng là một cảnh tượng hiếm có khó tìm.”
Yukawa đặt điều khiển xuống, mặt vẫn hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc.
“Ít nhiều chú cũng biết được nhóc có thực lực trong trò này.”
Kyohei ưỡn người lên trong khi vẫn đang nằm bò dưới chiếu. “Xin lỗi nhưng cháu không muốn bị giáo sư đánh giá thực lực của mình đâu.”
“Bỏ qua chuyện đó đi, đây là cái gì thế?” Yukawa nhìn lên chiếc bàn thấp.
Kyohei ngồi dậy, mặt nhăn nhó. “Chú nhìn là biết, bài tập quốc ngữ và bài tập toán đấy.”
“À, bài tập hè à?”
“Không chỉ có thế thôi đâu.”
Kyohei kéo thùng các tông đang để ở tokonoma lại. Thùng đồ này được chuyển phát đến một ngày sau hôm Kyohei tới đây. Bên trong là một xấp bài tập hè, cùng với quần áo và máy chơi điện tử.
“Đầu tiên là thời gian biểu. Cháu phải lên kế hoạch hằng ngày và viết báo cáo xem mình có làm được đúng như vậy không. Việc này thật sự phiền. Ngoài ra còn phải đọc sách và viết cảm nghĩ nữa. Tiếp đó là nghiên cứu tự do. Cháu đang chẳng biết nghiên cứu cái gì thì được đây. Tại sao người lớn cứ thích bắt trẻ con làm những thứ này nhỉ. Ít nhất nghỉ hè cũng nên để trẻ con được chơi tự do đi chứ.”
Yukawa cầm cuốn bài tập toán lên, lật từng trang soàn soạt.
“Cháu chưa làm gì à, thế này liệu có kịp không đấy?”
“Chắc không đâu. Sắp hết hè sẽ lại vừa nghe mẹ cháu mắng, vừa chiến đấu với đống đó thôi. Được cái mẹ cháu mắng thì mắng nhưng vẫn sẽ giúp cháu làm.”
Năm nào Kyohei cũng đối phó với đống bài tập theo cách đó.
“Cái đó không gọi là giúp. Bà ấy đang cản trở sự tiến bộ của con trai mình thì có.”
“Nói như chú á, cháu mà không làm bài tập, kiểu gì đến trường thầy cô chẳng mắng cho.”
“Thà bị mắng còn tốt cho nhóc hơn đấy.”
“Chú nói gì thế, có phải việc của chú đâu.” Kyohei định giật cuốn bài tập khỏi tay Yukawa, nhưng chưa kịp thì đã bị anh nhanh chóng giơ ra xa.
“Để chú giúp nhóc nhé, đống này ấy à, chỉ hai, ba ngày là đâu vào đấy hết.”
Kyohei bỗng dưng thẳng lưng. “Giáo sư sẽ làm giúp cháu ạ?”
“Không phải làm giúp, mà là trợ giúp. Tức là chú sẽ hướng dẫn để nhóc có thể giải đúng tất cả chỗ này.”
“Giống gia sư ấy à?”
“Nói đơn giản thì là như vậy.”
“Tưởng gì.” Kyohei nhăn mặt. “Cháu không muốn đến tận đây rồi mà còn phải học hành đâu.”
“Nhưng kiểu gì mà nhóc chẳng phải làm.” Yukawa mở cuốn bài tập. “Hãy tính tổng các góc của một hình đa giác có mười tám cạnh. Đến một lúc nào đó nhóc sẽ phải tự mình giải bài toán này. Nếu nhóc cứ thế lớn lên trong khi chẳng thể giải nổi bài toán ấy, sau này nhóc sẽ gặp khó khăn ở rất nhiều phương diện đấy. Thà rằng giờ cố mà giải được luôn có phải tốt hơn không. Với cả nhóc cũng đã hoàn thành xong một bài tập nhờ công của chú rồi đấy thôi.”
“Sao ạ? Ý chú là sao?”
“Tên lửa ấy, chẳng phải nhóc đã được xem pha lê dưới đáy biển nhờ tên lửa nước sao? Đấy là một đề tài nghiên cứu tự do quá tuyệt vời đi chứ. Dữ liệu thì đầy đủ hết rồi, nhóc chỉ cần tổng hợp lại là xong.”
“Đúng thật.” Kyohei đập tay. “Nhưng giáo sư mới là người làm thí nghiệm mà. Thế có bị xem là gian lận không?”
“Nhờ mẹ giải toán hộ thì không thấy tội lỗi gì mà giờ lại trung thực thế. Nhóc cũng tham gia vào thí nghiệm tên lửa còn gì, đấy không phải gian lận đâu.”
“Tuyệt vời, thế là giải quyết xong một bài tập rồi.” Kyohei tạo dáng ăn mừng.
“Thế thử giải quyết đống này với tinh thần đó xem nào?” Yukawa giơ vở bài tập lên.
Kyohei nhăn mũi, gãi gãi đầu, đoạn gật gù.
“Cháu biết rồi, vậy cháu sẽ làm thử vậy. Dù sao có giáo sư dạy, chắc sẽ dễ thở hơn chút.”
“Nhóc có thể tin tưởng chú. Mà này, có chuyện này chú muốn bàn với nhóc. Chú sẽ dạy nhóc học, thay vào đó nhóc có thể giúp chú một việc được không?”
“Việc gì ạ?” Kyohei cảnh giác.
“Nhóc biết khóa chủ không? Kiểu chìa khóa vạn năng có thể mở được tất cả các phòng trong nhà trọ hoặc khách sạn ấy.”
“Cái chìa khóa trong phòng bác cháu phải không? Cháu đã thấy chị Narumi lấy nó ra từ trong ngăn kéo.”
“Chắc là nó đấy. Chú muốn dùng chiếc chìa khóa đó, tất nhiên là chỉ một lát thôi.”
“Được chứ sao, để cháu đi mượn cho.” Kyohei định đứng lên, song bị Yukawa ấn vai xuống.
“Giờ chưa cần vội đâu. Với lại ý chú không phải bảo nhóc đi mượn.” Yukawa liếm môi, hạ thấp giọng, đoạn nói tiếp, “Mà là lẻn vào lấy trộm ấy.”