← Quay lại trang sách

Chương 25

Mấy người Isobe sẽ về Sở Cảnh sát tỉnh nên Nishiguchi chia tay họ, sau đó quay lại Phòng Cảnh sát Hari lúc hơn tám giờ tối. Ở đây lúc này bầu không khí vô cùng tất bật. Hẳn là tổ điều tra đã chính thức được thành lập, mấy cảnh sát rảnh rỗi đều bị lùa đi chuẩn bị hết.

Nishiguchi thử đến phòng họp lớn, nơi có không gian rộng nhất Phòng Cảnh sát Hari. Mọi người đang lần lượt bê máy tính và các thiết bị hành chính vào đây.

Có ai đó vỗ vào vai anh từ đằng sau. Ngoảnh lại, Nishiguchi thấy Hashigami đang ủ rũ đứng đó.

“Cậu cứ đứng ngây ra đó lại bị điều đi khuân vác bây giờ. Cậu chưa ăn tối đúng không, đi ăn cùng đi.”

“Mình đi được hả anh, không cần giúp gì à…”

“Rồi cậu sẽ phải làm dưới trướng của ngài cảnh sát tỉnh, đến lúc ấy lại chẳng phát ngán đi ấy chứ. Chuồn được lúc nào thì cứ chuồn thôi.”

Thấy Hashigami bước đi, Nishiguchi cũng theo sau.

Hai người bước vào một quán đồ ăn suất ở ngay gần Phòng Cảnh sát Hari. Nishiguchi gọi suất cơm thịt nướng. Nghe Hashigami nói sắp phải làm việc dưới trướng người khác, Nishiguchi nghĩ bụng chí ít mình cũng cần nạp sẵn năng lượng.

“Chán quá nhỉ. Tưởng đâu chỉ là tai nạn, ai ngờ lại thành vụ lớn thế này. Cái vị chánh thanh tra của Sở Cảnh sát Tokyo ấy đã mua việc cho chúng ta rồi. Mấy cha cảnh sát tỉnh chắc đang nói ra nói vào, kiểu như kết quả điều tra ban đầu của chúng ta quá tệ, nhưng với tình trạng đó ai chẳng nghĩ là tai nạn cơ chứ. Mấy vụ thế này mà vụ nào cũng đòi giải phẫu thì lại chẳng mang chúng ta ra mà khiển trách ấy à.”

Hashigami vừa lấy đũa chọc chọc vào miếng cá nướng, vừa làu bàu tỏ ý bất bình.

“Hôm nay anh Hashigami đã đi những đâu vậy?”

“Higashihari. Tôi đã đi lòng vòng cùng mấy cha cảnh sát tỉnh. Nói đúng ra là tôi bị họ bắt dẫn đường.”

“Anh đến khu biệt thự Marine Hills đó à?”

“Cũng đến cả đó, nhưng còn đi lấy lời khai ở khu dân cư khác nữa. Nghe nói nhà mẹ đẻ bà vợ quá cố của Senba từng sống ở đấy. Giờ thì nó thành bãi đỗ xe rồi.”

“Bà ấy người gốc Higashihari ạ?”

“Có vẻ là như vậy.” Hashigami gác đũa, đoạn lấy sổ ghi chép từ áo khoác đang vắt ở chiếc ghế bên cạnh. “Theo hồ sơ gửi từ Sở Cảnh sát Tokyo, Senba vốn xuất thân từ thành phố Toyohashi, tỉnh Aichi. Y lên Tokyo làm việc, đến năm ba mươi tuổi thì kết hôn với một đồng nghiệp làm cùng công ty. Người vợ đó xuất thân từ Higashihari.”

Trong cuốn sổ mà Hashigami cho Nishiguchi xem có ghi dòng chữ Etsuko, họ cũ là Hino.

“Tức là đã có nhà của bố mẹ vợ rồi mà họ còn mua thêm một căn biệt thự nữa ngay gần đấy à?”

“Không, lúc hai người kết hôn nhà bố mẹ vợ đã bị phá rồi. Vợ Senba chỉ sống ở Higashihari đến hết cấp ba, sau đó bố của bà ấy chuyển việc nên họ chuyển lên sống Yokohama. Dĩ nhiên sau khi kết hôn với Senba, họ sống ở Tokyo. Mặt khác, năm ba mươi lăm tuổi, Senba đã tự mình mở một công ty chuyên sửa chữa đồ điện gia dụng. Địa chỉ của họ khi đó là quận Meguro, Tokyo. Việc kinh doanh tiến triển thuận lợi, năm bốn mươi sáu tuổi y mua căn biệt thự ở Marine Hills. Thường ngày vợ Senba vẫn hay nói chỉ mong một lúc nào đó sẽ được sống ở một căn nhà có thể trông ra bờ biển quê hương, vì thế y rất muốn thực hiện mong ước của vợ. Lúc bị bắt vì tội giết người y đã khai như vậy.” Hashigami gấp sổ lại, cầm đũa lên.

“Ồ. Nghe thế ai mà nghĩ ông ta lại là tội phạm giết người được nhỉ.” Nishiguchi nói trong lúc miệng đang nhồm nhoàm nhai thịt nướng.

“Người ta gọi là ma đưa đường quỷ dẫn lối đấy. Tình hình kinh doanh đã từng tốt đến mức mua được hẳn biệt thự cơ mà. Nhưng với công ty nhỏ thì chỉ cần phạm phải một sai lầm thôi là không biết tương lai sẽ đi về đâu. Công ty của Senba cũng không phải ngoại lệ. Y đã thử cố đấm ăn xôi, nhúng tay vào một lĩnh vực kinh doanh mới, không ngờ nó lại trở thành gánh nặng cho công ty. Chẳng mấy chốc họ đã nợ nần chồng chất rồi phá sản. May thay họ vẫn giữ được căn nhà ở Meguro và căn biệt thự ở Marine Hills. Khổ nỗi sau đó bà vợ ngã bệnh, đã thế còn là bệnh ung thư chứ.”

“Ung thư?” Nishiguchi nhăn mặt. “Đúng là…”

“Một câu chuyện bất hạnh phải không.” Hashigami đưa miếng củ rau ninh nhừ lên miệng. “Để xoay xở tiền điều trị cho vợ, Senba quyết định bán căn nhà ở Meguro, hai người chuyển về sống ở Marine Hills. Vậy là ước mơ của bà vợ đã trở thành hiện thực, theo một cách rất trớ trêu. Thế nhưng, những ngày tháng đó cũng không được mấy hơi. Chẳng bao lâu sau bà vợ qua đời, Senba chỉ còn lại một mình.”

“Sống một thân một mình ở chỗ đó chắc khổ tâm lắm.” Nishiguchi hình dung lại căn biệt thự đổ nát.

“Y sống một mình ở đó ít lâu rồi lại lên Tokyo và bắt đầu làm việc cho một cửa hàng bán đồ điện, chứ cậu nói cuộc sống không thu nhập đâu có dễ dàng gì? Cũng khoảng thời gian đó, y đã gây án.”

“Chuyện sau đó thì em có đọc trong hồ sơ của Senba rồi. Hình như nạn nhân từng làm tiếp viên nhà hàng.”

“Sau khi tranh cãi về chuyện vay mượn tiền, Senba không giữ được bình tĩnh nên đã đâm chết người đó. Đã không một xu dính túi lại còn mất vợ, hẳn khi ấy y đã đánh mất bản thân mình. Nói là ngốc thì đúng là ngốc thật, nhưng cũng có chút thông cảm.”

Nghe Hashigami nói vậy, Nishiguchi dừng đũa.

“Liệu có phải ông Tsukahara cũng đồng cảm với Senba không nhỉ?”

Hashigami ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói: “Chắc là thế rồi. Người thẩm vấn khi đó là ông Tsukahara mà. Có lẽ chính ông ấy là người đã ghi lại lời khai của Senba về việc mua biệt thự Marine Hills cho vợ. Chắc ông ấy muốn hội đồng xét xử có ấn tượng tốt đối với con người Senba, dù chỉ là một chút thôi.”

“Nói vậy thì chắc không có chuyện Senba căm hận Tsukahara đâu nhỉ.”

“Có thể.” Hashigami gật đầu. “Tôi cũng tìm được mấy gia đình đã từng có giao thiệp với nhà bố mẹ vợ Senba, và đã hỏi chuyện họ. Nghe nói hồi mới đến sống ở Marine Hills, Senba rất hay đến chào hỏi họ. Ai cũng bảo tìm đâu ra người có bản tính lương thiện như Senba, chuyện anh ta gây án chắc hẳn phải có lý do gì ghê gớm lắm. Có thể vì thế mà khi ông Tsukahara đến đây đã muốn tiện thể ghé qua đó cũng nên.”

“Nghĩa là vụ án lần này và Senba Hidetoshi…”

Hashigami lắc đầu.

“Chẳng có liên quan gì cả. Phía cảnh sát tỉnh cũng chẳng quan tâm đến chuyện này nữa đâu.”