← Quay lại trang sách

Chương 26

Tivi đang phát chương trình giải trí mà mấy diễn viên sẽ thử thách với một trò chơi mạo hiểm. Mặc dù không muốn xem cho lắm nhưng Kyohei vẫn ngồi bó gối, giả bộ như đang xem rất hào hứng. Thấy vậy, bà Setsuko bưng đĩa lê tới, đặt lên chiếc bàn thấp, đoạn nói: “Cháu ăn lê đi này.”

“Cháu xin ạ.” Bà Setsuko đã để sẵn dĩa trên đĩa nhưng Kyohei cứ thế dùng tay mà bốc.

Tối nay cậu không đến chỗ Yukawa mà ăn cơm cùng nhà bác mình. Sau bữa tối, cậu vẫn ngồi lì ở đó xem tivi.

Ngồi bên cạnh, ông Shigeharu đang vừa đọc sách vừa uống trà. Còn Narumi thì vừa ăn xong đã chạy đi đâu đó rồi.

“Cả ngày nay cháu làm gì vậy? Bác thấy hình như cháu không ra khỏi phòng thì phải.” Ông Shigeharu hỏi.

“À… thì, cháu làm bài tập hè, rồi chơi điện tử một lúc ạ.”

“Làm bài tập à, chăm quá nhỉ.”

“Cháu vừa mới bắt đầu thôi ạ. Giáo sư bảo chỗ nào không hiểu chú ấy sẽ chỉ cho.”

“Giáo sư?”

“Là cái cậu Yukawa ấy.” Bà Setsuko vừa nói vừa đứng lên, đoạn cứ thế ra khỏi phòng. Chắc bà đi vào bếp.

“À, thế hả? Không biết anh ta định ở đây đến bao giờ nhỉ?” Ông Shigeharu tỏ vẻ ngẫm nghĩ.

“Đến chú ấy cũng chẳng biết đâu ạ.” Kyohei nói. “Chú ấy càu nhàu với cháu mấy người bên Desmec vô dụng quá nên việc nghiên cứu mãi vẫn chưa tiến triển được gì.”

“Vậy à. Dù sao cũng là giảng viên Đại học Teito, chắc không phải lo cậu ta quỵt tiền trọ đâu nhỉ.” Ông Shigeharu xoa lên cái đầu thưa tóc của mình, đoạn nhìn Kyohei. “Thế cậu ta có nói gì về vụ án kia không?”

“Nói gì là nói gì ạ?”

“Gì cũng được. Cậu ta có nói những câu kiểu thấy ghê vì có người chết hay không biết người đó chết thế nào nhỉ không?”

“Chú ấy không nói gì cả, chỉ bảo là hơi ồn ào vì cảnh sát cứ tới liên tục.”

“Thế à.” Ông Shigeharu gật đầu, thở dài thườn thượt. “Kyohei cũng xui quá cơ, lặn lội đến tận đây mà lại bị vướng vào chuyện kỳ quặc thế này. Bác còn chưa dẫn được cháu ra bãi biển chơi như đã hứa nữa chứ, thực sự bác thấy có lỗi lắm.”

“Không có gì đâu ạ, biển thì đi lúc nào chẳng được.”

“Ừm nhỉ.” Ông Shigeharu đáp. Đúng lúc đó máy điện thoại con loại không dây để ở góc phòng đổ chuông, nhưng rồi lại tắt ngay. Máy mẹ để ở quầy tiếp đón, có lẽ bà Setsuko đã nhấc máy ngoài đó rồi.

Kyohei nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ. Chương trình giải trí đã kết thúc. Vừa cầm điều khiển, Kyohei vừa nghĩ xem nên phịa lý do thế nào để tiếp tục ở lại căn phòng này. Chắc chắn chỉ một lát nữa thôi ông Shigeharu sẽ đi tắm, cậu phải cố thủ ở đây cho tới lúc đó.

Kyohei chọn bừa một kênh để ngồi xem trong lúc chờ đợi. Đúng lúc kênh đó bắt đầu chiếu bộ phim có một thần tượng thủ vai chính. Mặc dù chưa từng xem bao giờ nhưng Kyohei vẫn chỉnh lại tư thế ngồi như thể cậu đã chờ đợi chương trình này suốt nãy giờ.

“Ái chà, Kyohei cũng thích thể loại này cơ à.” Ông Shigeharu tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Cũng hơi hơi thôi ạ.” Kyohei đáp, mắt vẫn dán vào tivi. Chỉ cần bác Shigeharu chán ngán bỏ đi là mục đích của mình đạt được rồi.

Đúng lúc đó, máy điện thoại không dây lại đổ chuông. Nhưng âm thanh lần này không giống khi nãy, chắc bác Setsuko đang gọi từ máy mẹ.

“Ồ, chuyện gì thế nhỉ.” Ông Shigeharu nói, song vẫn không định nhấc máy.

Có tiếng ai đó đang rảo bước ngoài hành lang, một lát sau bà Setsuko bước vào.

“Bố Kyohei gọi đấy.” Nói đoạn bà Setsuko nhấc máy. “A lô, cậu nghe thấy không?… Vậy chị chuyển máy nhé. Cháu nghe đi này.” Bà Setsuko chìa máy con về phía Kyohei, nói.

“Bố cháu ạ?”

“Ừ, bố cháu gọi từ Osaka đấy.” Kyohei áp điện thoại lên tai. “Con nghe đây ạ.”

“Ờ, bố đây. Con khỏe không?” Giọng Keiichi nghe rất vui vẻ.

“Con vẫn khỏe.”

“Thế à, bố vừa nghe bác con nói xong, hình như dưới đấy xảy ra chuyện đúng không? Sao không chịu nói với mẹ con hả. Tối qua lúc gọi điện, mẹ con đã hỏi có chuyện gì không mà con chẳng buồn đả động đến là sao?”

Kyohei muốn trả lời vì con thấy phiền, nhưng lại thôi.

“Vì con nghĩ đấy không phải chuyện gì to tát.”

“Con nói gì vậy hả, có người chết mà không to tát? Thế con vẫn ổn đấy chứ?”

“Là sao ạ?”

“Thì người của cảnh sát cứ ra ra vào vào như thế chắc cũng làm con thấp thỏm không yên chứ? Chẳng thể đi đâu chơi, cũng không tập trung học được, kiểu vậy ấy.”

“Không có chuyện đấy đâu ạ. Con vẫn đi chơi, cũng làm được một ít bài rồi.”

“Thế à? Nếu thấy khó ở thì phải nói ra đấy nhé.”

“Vâng.” Mặc dù đáp vậy song Kyohei nghĩ bụng nếu cậu bảo khó ở thật thì bố mẹ định sẽ làm gì? Không lẽ lại bảo cậu tới Osaka với họ? Chẳng phải không thể làm thế nên họ mới gửi cậu ở nhà hai bác thế này à.

“Vậy con ở đấy thêm một thời gian nữa cũng không sao đúng không?”

“Vâng.”

“Ừ, bố hiểu rồi. Vậy con chuyển máy cho bác hộ bố. À, đợi chút. Mẹ bảo muốn nói chuyện với con.”

“Không cần đâu ạ, vừa mới nói hôm qua xong mà.” Kyohei đưa điện thoại cho bà Setsuko. Sau khi nói đôi ba lời với Keiichi, bà Setsuko tắt máy.

“Cậu ấy lo lắng lắm à?” Ông Shigeharu hỏi.

“Cũng không hẳn, cậu ấy thuộc kiểu người chỉ có thể tập trung vào một việc. Giờ chắc trong đầu cậu ấy chỉ nghĩ đến công việc thôi.” Bà Setsuko nói, đoạn nhìn Kyohei. “Cháu cứ ở đây đến khi nào cũng được, nhưng nếu muốn đến chỗ bố mẹ thì cứ bảo bác nhé. Bác sẽ gọi ngay cho bố cháu.”

“Vâng.” Kyohei gật đầu.

“Thôi, tôi đi tắm cái đã.” Cuối cùng ông Shigeharu cũng chịu đứng dậy.

Bà Setsuko cũng quay vào bếp. Cuối cùng chỉ còn lại mình Kyohei, thời khắc mà cậu đã chờ đợi suốt từ nãy tới giờ.

Sau khi mở cửa để chắc chắn không có ai ngoài hành lang, Kyohei mở ngăn kéo của chiếc tủ đặt cạnh tivi ra. Chiếc chìa khóa có gắn tấm thẻ gỗ to để bừa bên trong. Cậu lấy chìa khóa, bỏ vào túi quần soóc.

Sau đó Kyohei tắt tivi và ra khỏi phòng. Cậu không đi dép, chạy trên hành lang, ngang qua sảnh, vào thang máy. Trống ngực cậu đập thình thịch, nhưng chắc chắn không chỉ vì những bước chạy.

Kyohei lên tầng ba, gõ cửa phòng Biển Mây. Chẳng mấy chốc có tiếng mở khóa, cửa mở ra. Yukawa đang đứng đó.

“Đây ạ.” Nói đoạn Kyohei giơ chìa khóa chủ ra trước mặt Yukawa.

“Vất vả cho nhóc rồi, chúng ta có khoảng bao nhiêu thời gian?”

“Cháu muốn trả lại chìa khóa trước khi bác Shigeharu tắm xong, chắc khoảng hai mươi phút gì đó ạ.”

“Chừng đó là đủ rồi. Đi thôi.” Yukawa ra khỏi phòng, anh cũng không đi dép. Thật ra hiện chỉ có Yukawa trọ ở đây nên cũng không cần lo về tiếng bước chân nhưng có lẽ anh làm vậy cho chắc.

Yukawa không dùng thang máy mà leo thang bộ. Thế nhưng, khi lên đến tầng bốn anh lại rẽ sang hướng ngược hẳn với dự đoán của Kyohei.

“Giáo sư đi đâu đấy?” Kyohei hỏi. “Phòng Cầu Vồng ở đằng kia cơ mà.”

Yukawa dừng chân. “Phòng Cầu Vồng?”

“Không phải chú muốn xem căn phòng của nạn nhân sao?”

Yukawa đã nói muốn xem qua một căn phòng khi Kyohei hỏi anh tại sao lại muốn cậu lấy trộm chiếc chìa khóa chủ. Thế rồi vì lẽ nào đó Kyohei mặc định đó chính là căn phòng mà vị khách bị ngã dưới vách đá đã trọ. Thật ra bản thân cậu cũng muốn xem thử một lần. Ngoài cửa phòng có dán một tờ giấy đề Cấm vào theo lệnh của cảnh sát, bởi vậy mà Kyohei càng thêm tò mò.

Thế nhưng Yukawa lại lắc đầu. “Chú không có việc gì ở phòng đó cả.”

“Thế là phòng nào ạ?”

“Cứ đi theo chú sẽ biết.”

Yukawa tiếp tục cất bước, đến trước cửa phòng Đại Dương, anh dừng chân lại.

“Đây ạ?”

“Đúng vậy.” Yukawa lấy gì đó ra khỏi túi. “Nhóc đeo vào đi.”

Đó là một đôi găng tay trắng. Vì là găng tay người lớn nên có hơi quá khổ so với tay cậu.

“Rất tiếc chú không mang theo găng tay trẻ con. Nhóc cố gắng… à không, tuyệt đối không được sờ vào bất cứ thứ gì trong phòng nhé.”

“Rốt cuộc chú định làm gì ạ?”

Sau khi im lặng chừng như đang ngẫm nghĩ một lát, Yukawa nói: “Chú muốn tìm hiểu một chút ấy mà.”

“Tìm hiểu gì cơ ạ?”

“Có thể nói là tìm hiểu về vật lý cũng được. Tòa nhà này có cấu trúc vô cùng thú vị, có vẻ sẽ giúp ích cho nghiên cứu của chú nên chú quyết định tìm hiểu xem sao.”

“Nếu thế chú chỉ cần nói thẳng ra và nhờ bác cháu cho xem là được mà.”

“Không làm thế được. Người của cảnh sát thường xuyên lui tới đây. Nếu bác cháu nói với bọn họ, thể nào họ cũng hỏi cho ra ngô ra khoai, kiểu tại sao anh lại muốn xem căn phòng đó. Chuyện phiền hà như thế chú xin kiếu. Cho chú mượn chìa khóa nào.”

“Học giả cũng vất vả quá nhỉ.” Kyohei đưa khóa chủ cho Yukawa.

“Nhàn nhã thì sao tìm ra chân lý được.”

Yukawa rút chìa khóa, mở cửa. Anh mò mẫm tìm công tắc điện, bật đèn, đoạn đi thẳng vào trong. Kyohei cũng theo sau. Trong phòng rất bí vì không bật điều hòa.

Cách bài trí và diện tích căn phòng này cũng giống căn phòng Kyohei đang ở. Yukawa đứng nơi cửa ra vào, chậm rãi nhìn một lượt khắp căn phòng, ngồi xổm xuống. Anh chà chà lên chiếu rồi nhìn chằm chằm chiếc găng tay.

“Chú làm gì vậy?”

“Không, chẳng có gì đặc biệt cả. Chú chỉ nghĩ nếu căn phòng này không được sử dụng mấy thì chắc là chiếu phải bẩn lắm. Nhưng có vẻ họ vẫn dọn dẹp đâu ra đấy.”

Yukawa đi vào trong, mở rèm cửa sổ. Kyohei đứng ngay đằng sau, ngó ra theo. Từ đây có thể trông thấy sân sau nơi cậu đã chơi pháo hoa.

“Hôm trước nhóc cũng chơi pháo phụt với ông Shigeharu nhỉ?”

“Vâng, bọn cháu đã bắn khoảng năm phát gì đó.”

“Lúc đó cửa sổ của mấy căn phòng phía này đều đang đóng hết đúng không?”

“Vâng, đóng hết ạ.”

“Chắc không?”

“Chắc chứ, hai bác cháu cháu đã kiểm tra rất kỹ xem có cửa sổ nào để mở không mà, chứ pháo hoa bay vào phòng thì nguy hiểm lắm. Ngoài cửa sổ, bọn cháu còn bịt hết những chỗ pháo hoa có thể bay vào được nữa cơ.”

“Thế à.” Yukawa gật đầu. “Thế còn đèn phòng này thì sao?”

“Đèn ạ?”

“Lúc kiểm tra cửa sổ, nhóc có thấy đèn phòng này bật không?”

“Dạ…” Kyohei bối rối trước câu hỏi cậu không ngờ tới. “Cháu không nhớ.”

“Chắc chắn đêm hôm đó cũng giống bây giờ, tất cả phòng phía này đều không có người ở. Nếu vậy nhìn từ sân sau lên hẳn mấy cửa sổ đều sẽ tối thui.”

Kyohei hiểu ý Yukawa nói. Song lúc đó cậu không hề nghĩ tới chuyện ấy. Liệu có phòng nào sáng đèn không nhỉ? Hình như có, nhưng cậu lại không nhớ rõ.

Chẳng còn cách nào khác, Kyohei đành trả lời như vậy. Yukawa chỉ im lặng gật đầu, đoạn đóng rèm lại. Sau đó, anh bắt đầu đi xung quanh căn phòng, vừa đi vừa quan sát tường. Thi thoảng anh lại dùng nắm đấm gõ lên tường, có lẽ để kiểm tra âm thanh.

“Tòa nhà này cũ quá rồi nhỉ, không biết nó được xây từ khi nào.”

“Cháu không rõ lắm, nhưng chắc phải hơn ba mươi năm trước rồi. Bố của bác Shigeharu xây nó mà, khoảng mười lăm năm trước thì bác ấy tiếp quản lại.”

“Mười lăm năm? Thế ông Shigeharu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ừ…m, bác ấy chưa đến bảy mươi đâu, nhưng cứ làm tròn lên bảy mươi cũng được.”

“Nhìn bề ngoài chú cũng đoán cỡ đấy, bác gái trông trẻ hơn nhiều nhỉ.”

“Bác gái cháu vài năm nữa cũng làm tròn thành sáu mươi được rồi đấy nhé.”

“Sáu mươi? Vài năm nữa, nghĩa là bây giờ bà ấy khoảng năm ba, năm tư à? Nhìn bề ngoài không thể nghĩ bà ấy đã ngần ấy tuổi đâu.” Như chợt nhận ra điều gì, Yukawa nhìn xuống Kyohei. “Bố của nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn mươi lăm ạ.”

“Tuổi tác của hai chị em chênh nhau nhiều nhỉ.”

“Họ không cùng mẹ. Mẹ của bác mất sớm, bố cháu là con của vợ hai.”

“Ra là vậy, chị em cùng cha khác mẹ à?”

“Nghe nói từ hồi còn trẻ bác ấy đã lên Tokyo sống một mình, thế nên bố cháu bảo không thấy bác ấy giống chị ruột lắm, chỉ như kiểu một bà cô họ hàng thôi.”

“Nói thế hơi quá nhỉ. Mà gác chuyện đó lại đã, vậy lúc tiếp quản nhà trọ này ông Shigeharu cũng khoảng hơn năm mươi rồi nhỉ? Trước đó ông ấy làm gì vậy?”

“Nghe nói là làm ở công ty chế tạo động cơ ạ.”

“Động cơ?”

“Nghề của bác ấy rất hay phải chuyển công tác, có lần còn bị điều đi làm xa nhà một mình nữa. Hồi còn ở Tokyo, hầu như lúc nào cũng chỉ có bác Setsuko với chị Narumi ở với nhau thôi.”

“Tokyo? Ra là gia đình họ chuyển từ Tokyo về à?”

“Chuyện đó thì sao ạ?”

“À, không có gì.”

Tiếp đó, Yukawa mở tủ âm tường ra. Bên trong có một chồng chăn đệm trắng tinh. Sau khi quan sát khoảng vài giây, Yukawa kéo chồng chăn đệm ra ngoài, đoạn chui vào tầng trên của tủ tường. Anh gõ gõ, rồi lại lấy tay xoa xoa lên bức tường phía trong.

“Giáo sư.” Kyohei gọi. Không hiểu sao cậu cảm thấy bất an.

Yukawa trèo ra khỏi tủ, trả đống chăn đệm về chỗ cũ rồi kéo cửa lại.

“Nào, đi thôi.”

“Xong rồi ạ?”

“Chú đã đạt được mục đích, tất cả đều đúng như dự đoán.” Yukawa với tay tắt công tắc đèn. Khuôn mặt nhìn nghiêng của nhà vật lý ngay trước khi căn phòng bị bao trùm trong bóng tối mang vẻ đăm đăm mà Kyohei chưa từng thấy bao giờ.