Chương 27
Lúc Utsumi Kaoru gọi đến đã là gần mười giờ đêm, khi đó Kusanagi đang ở Asagaya. Kusanagi tấp chiếc Skyline yêu quý của mình vào lề đường để nghe máy.
“Cô phải liên lạc thường xuyên hơn chứ. Cô nghĩ đã bao nhiêu giờ đồng hồ trôi qua kể từ lúc tôi thả cô xuống ở Sanya rồi hả?”
“Tôi xin lỗi, mải đi bộ lòng vòng nên tôi quên mất cả thời gian.”
“Cô đi bộ suốt từ đó đến giờ đấy à?”
“Vâng. Tôi đã đi gần hết những quán trọ rẻ tiền quanh khu này rồi. Công nhận là mệt thật.” Trái ngược hoàn toàn với câu nói đó là một giọng nói rất khỏe khoắn. Cô gái này cũng cừ đấy chứ, Kusanagi thầm thán phục.
“Cô đi hết từng đấy cơ à, đã nắm được thông tin gì chưa?” Im lặng một lát, Utsumi Kaoru đáp: “Vâng, cũng được kha khá.”
“Tốt, giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đang đi bộ đến Asakusa.”
“Asakusa? Tại sao?”
“Tôi định ăn tối. Từ bấy đến giờ tôi chưa rảnh ra lúc nào để ăn cả. Ở Asakusa có quán cơm suất khá ngon.”
“Hiểu rồi, cho tôi biết tên quán đi, tôi cũng tới đó. Tôi sẽ đãi cô bữa tối.”
“Thật ạ? Thế chắc tôi phải chọn quán khác rồi.”
“Đừng có được voi vòi tiên. Nói tên quán nhanh lên nào.”
Hỏi tên quán xong, Kusanagi kiểm tra vị trí trên hệ thống định vị, đoạn khởi động xe.
Quán mà Utsumi Kaoru chỉ gần cầu Azuma, nằm ven một con đường hẹp ở giữa đường Edo và sông Sumida. Tiện nhất là ngay trước mặt có một bãi đậu xe tự động.
Hai người ngồi đối diện trên chiếc bàn được thiết kế từ một phiến gỗ to bản hình tròn phẳng phiu. Utsumi Kaoru gợi ý suất cơm lưỡi bò nên Kusanagi gọi món đó.
“Nào, nói tôi nghe thành quả của cô luôn đi.” Kusanagi kéo gạt tàn lại gần phía mình, đoạn châm thuốc.
Utsumi Kaoru lấy cuốn sổ màu xanh navy ra khỏi chiếc túi đeo vai.
“Anh Kusanagi đoán cũng tài nhỉ, đúng là ông Tsukahara đã đi tìm Senba Hidetoshi. Hình như ông ấy đã mang ảnh Senba đi khắp nơi hỏi xem có ai biết người đó không. Chỉ trong hôm nay tôi đã nhận được cùng một lời khai như vậy từ chín quán trọ. Một vài quán trọ khác nói rằng họ không chắc có phải ông Tsukahara hay không nhưng đã có một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đến tìm người.”
Kusanagi hướng lên trần nhà phả khói thuốc.
“Vậy là đúng rồi. Thế sau đó thế nào? Tsukahara có tìm được địa chỉ của Senba không?”
Utsumi Kaoru ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ, lắc đầu.
“Tôi nghĩ có lẽ ông ấy không tìm được. Chính bởi vậy nên ông ấy mới phải đi hỏi nhiều quán trọ như thế chứ.”
“Tóm lại, Tsukahara đã xuất hiện quanh khu vực cầu Namida nhiều lần, còn Senba thì không?”
“Tôi đã cho nhiều người xem ảnh nhưng không có ai từng nhìn thấy Senba Hidetoshi cả.”
“Quả nhiên là vậy, tôi cũng đã đoán thế.” Thức ăn được mang tới. Trên chiếc đĩa lớn có bày bảy miếng lưỡi bò. Xung quanh đĩa là một bát đựng tororo*, cơm lúa mạch, xa lát và canh đuôi bò.
Món ăn sệt và dính, được làm từ một loại củ nâu mài ra.
Kusanagi dập điếu thuốc. “Trông ngon đấy.”
“Anh Kusanagi đã đoán trước là sẽ không tìm được tung tích của Senba ở Sanya sao?”
“Hừ…m, cứ cho là Senba không chốn nương thân đi chăng nữa, có lẽ y cũng không tới những chỗ như vậy đâu. Chuyện những người vô gia cư tập trung tại các quán trọ rẻ tiền ở Sanya đã là chuyện xưa rồi. Giờ những chỗ ấy đã trở thành nhà trọ cho đám phượt thủ nước ngoài muốn tận hưởng du lịch Nhật Bản giá rẻ. Thế nên tiền trọ cũng tăng lên rồi, người không có công ăn việc làm không trả nổi đâu. Ông Tsukahara sống cách xa nơi ấy nhiều năm nên chắc không biết tình hình. Hoặc cũng có thể ông ấy biết nhưng vẫn muốn tìm thử xem sao. Dù sao ông ấy cũng từng là một cảnh sát kỳ cựu nên có lẽ không muốn bỏ sót bất cứ điều gì.”
Kusanagi ăn một miếng lưỡi bò, bất giác thốt lên “Ngon quá!” Cảm giác khi nhai cùng mùi vị ăn nhập với nhau đến mức tuyệt hảo. “Chết tiệt, món này mà uống với bia thì tuyệt vời.”
“Vậy chắc chỉ có thể là những quán cafe Internet thôi nhỉ?”
Kusanagi vừa rưới tororo lên bát cơm lúa mạch, vừa gật gù.
“Rõ là thế rồi. Già trẻ lớn bé, một khi đã thành dân lang thang, nơi đầu tiên họ nghĩ tới sẽ là quán cafe Internet. Ở đó họ có thể ngủ lại với giá rẻ bèo, mấy quán trọ rẻ tiền ở Sanya làm sao so bì được. Lại còn có chỗ tắm nữa chứ. Ồ, món cơm lúa mạch trộn tororo này cũng ngon tuyệt cú mèo.”
“Vậy ngày mai tôi sẽ tới mấy quán cafe Internet xem sao. Nhưng tại sao ông Tsukahara lại muốn tìm Senba nhỉ?”
Kusanagi húp canh đuôi bò, chậc lưỡi xuýt xoa rồi với tay lấy áo khoác để ở ghế bên cạnh, rút cuốn sổ ra khỏi túi, đoạn giở sổ.
“Tôi đã đến Phòng Cảnh sát Ogikubo và tìm hiểu những ghi chép tại thời điểm Senba gây án. Vì là án mạng nên đương nhiên họ đã thành lập tổ điều tra. Cùng đội với Tsukahara còn có một người tên Fujinaka khi đó đang là trưởng phòng tuần tra. Hiện ông ấy vẫn làm ở Phòng Cảnh sát Ogikubo nhưng đang dưỡng bệnh tại nhà do đau ốm. Tôi có nhờ người liên lạc thì được biết ông ấy vẫn gặp gỡ người khác bình thường, thành ra tôi đã tới tận nhà. Thật ngạc nhiên, ông ấy đang sống ở tầng ba mươi của một tòa chung cư cao tầng. Nghe đâu bà vợ làm trong ngành mát xa. Khác hẳn với nhà ông Tsukahara luôn, nghĩ mới thấy cũng là cảnh sát hình sự nhưng cũng nhiều kiểu thật.”
Mới năm mấy tuổi vậy mà trông Fujinaka Hiroshi cứ như một ông lão, có lẽ cơ thể gầy guộc của ông đã mang lại cảm giác ấy. Nghe nói ông ta mắc bệnh tim, nhưng đó hẳn không phải nguyên nhân, có thể do tạng người ông vốn khó béo thôi.
“Tôi vẫn nhớ rõ vụ án đó. Tuy cùng đội với thanh tra trợ lý Tsukahara nhưng từ đầu cho tới khi phá được án, tôi hầu như không giúp được gì cho ông ấy. Thành thử đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng mãi.” Nói đoạn Fujinaka nheo mắt lại. Ông ta nói năng lịch sự, như một thầy giáo.
“Lúc ông Tsukahara bắt được Senba, ông Fujinaka cũng không ở cùng sao?”
“Đúng vậy, tôi đã ở một chỗ hoàn toàn khác. Thật đáng tiếc, nếu đi theo Tsukahara thì tôi đã được chứng kiến cảnh bắt tội phạm rồi.”
Chừng như ông ta không hề nghĩ đến việc có thể mình mới là người bắt được thủ phạm. Kusanagi thấy lạ, lại có cả cảnh sát như Fujinaka sao.
“Theo như ông nói thì ông đã không giúp được gì cho việc phá án nhỉ, vậy sau đó hai người có còn liên quan gì về mặt công việc nữa không?”
“Có, nhưng chủ yếu chỉ là dẫn đường thôi. Thực ra vụ án đó cũng đơn giản, lời khai của thủ phạm khá đáng tin, vả lại cũng có chứng cứ đầy đủ, chỉ duy có một điểm là chúng tôi không tài nào hiểu nổi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Địa điểm.” Fujinaka trả lời ngay tắp lự. “Xác của nạn nhân được tìm thấy trên đường Ogikubo, một khu dân cư rất bình thường. Theo lời khai của Senba, họ đã nói chuyện ở một công viên gần đấy, do nạn nhân tỏ vẻ giễu cợt xong định rời đi nên Senba đã đuổi theo và đâm chết nạn nhân.”
“Tôi đã đọc quá trình gây án trong hồ sơ rồi. Nhưng có chỗ nào khó hiểu đâu nhỉ?”
Fujinaka dựng thẳng lưng, nói: “Khó hiểu ở chỗ tại sao lại là nơi đó. Nạn nhân Miyake Nobuko sống ở Kiba, quận Koto. Mặt khác, hồi đó Senba lại đang sống trong một khu căn hộ nằm ở quận Edogawa. Khoảng cách giữa hai nơi đó chưa đến mười cây số. Vậy tại sao họ lại hẹn gặp ở Ogikubo, một nơi nằm ở hướng hoàn toàn khác như vậy?”
“Senba có khai chuyện đó rồi mà nhỉ? Senba gọi Miyake nhưng bà ta lại bảo đang ở Ogikubo, còn bảo muốn nói chuyện thì cứ đến đó.”
Fujinaka gật đầu.
“Senba nói không biết tại sao lúc đó Miyake lại ở Ogikubo. Lúc bấy giờ trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến việc đòi lại tiền nên không bận tâm đến chuyện đó. Thế là chúng tôi quyết định lần theo hành tung của Miyake. Cô ta đã ở đâu trước khi gặp Senba? Cô ta đã làm gì ở Ogikubo? Chúng tôi đã đi lòng vòng khắp khu đó. Mặc dù bắt được tội phạm nhanh là thế nhưng việc điều tra sau đó lại rất tốn thời gian. Mà không, không chỉ tốn thời gian thôi đâu, rốt cuộc chúng tôi chẳng thu được gì cả. Đó chính là điều mà đến tận cuối cùng chúng tôi vẫn không thể nào hiểu được.”
“Chuyện đó quan trọng đến thế sao?”
“Nói thật với anh, tôi thì không nghĩ vậy đâu. Thủ phạm đã khai nhận toàn bộ, không có điểm gì mâu thuẫn cả, dù có chỗ khó hiểu thật, nhưng cũng không vấn đề gì, tôi đã nghĩ vậy đấy. Nhưng trợ lý Tsukahara thì không chấp nhận chuyện đó. Không chỉ đi lấy lời khai cùng tôi mà hình như sau đó ông ấy còn tự mình tìm hiểu rất kỹ về nạn nhân. Sau khi tòa tuyên án, ông ấy có đến chỗ tôi để chào hỏi, quả thật ông ấy vẫn còn lăn tăn lắm. Tôi vẫn nhớ khi đó mình đã vẩn vơ nghĩ hóa ra hình mẫu cảnh sát trời sinh là để nói về những người thế này đây, thật khác hẳn với mình.” Fujinaka nói như thể một cựu chiến binh đang hồi tưởng chuyện xưa, trên môi nở một nụ cười hiền hòa.
Kusanagi nói xong đâu vào đấy, Utsumi Kaoru mới lại cầm đũa lên.
“Nghĩa là ông Tsukahara nghi ngờ hành động của nạn nhân, chứ không phải Senba sao?”
“Theo lời ông Fujinaka thì là vậy. Tại sao ông Tsukahara lại bận lòng về chuyện đó nhỉ? Đúng là cần phải nắm được bối cảnh đằng sau vụ án, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có thể làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện. Hơn nữa, hành tung của nạn nhân trước khi vụ án xảy ra vốn dĩ không liên quan gì cả. Vậy mà ông Tsukahara vẫn bận lòng đến thế, ắt hẳn phải có lý do gì đấy.”
“Lý do đó là…”
“Có lẽ Tsukahara đã nghĩ nếu không làm sáng tỏ được chuyện đó thì không thể nhìn rõ chân tướng sự việc. Nghĩa là toàn bộ lời khai của Senba đều không phải sự thật, y đã nói dối. Tôi nghĩ trong khi lập biên bản ghi lời khai, ông ấy đã cảm thấy như vậy.”
“Căn cứ vào đâu cơ?”
“Tôi không biết. Cũng có thể trong quá trình điều tra, trực giác của một cảnh sát hình sự đã mách bảo ông ấy như vậy.”
“Nếu ông ấy nghĩ Senba đang nói dối, vậy tại sao lại không điều tra thêm?”
“Có thể vì ông ấy không có bằng chứng xác thực, nội dung lời khai không mâu thuẫn, chứng cứ đầy đủ cả nên đâu thể muốn là điều tra thêm được. Theo những ghi chép tôi đọc được thì toàn bộ vụ án không có điểm nào khả nghi cả. Chỉ có một nghi vấn duy nhất là tại sao nạn nhân lại ở Ogikubo nhưng cho dù Senba không giải thích được cũng chẳng có vấn đề gì.”
Kusanagi đưa miếng lưỡi bò đã chẳng còn nóng vào miệng, nhai cùng với cơm lúa mạch trộn tororo. Anh đã bị cuốn vào mạch câu chuyện, chẳng còn tâm trí thưởng thức món ăn nữa rồi.
“Hay chúng ta thử điều tra về Miyake Nobuko xem sao.” Utsumi Kaoru nói.
Kusanagi húp một ngụm canh đuôi bò để tống hết chỗ thức ăn trong miệng xuống dạ dày, đoạn gật đầu.
“Tôi cũng đang nghĩ thế. Ngày mai tôi sẽ điều tra thử. Nhưng chắc sẽ không thu được gì nếu chỉ điều tra theo cách thông thường. Chắc chắn hồi đó Tsukahara cũng đã điều tra về Miyake rồi.”
“Còn tôi sẽ tiếp tục truy tìm tung tích của Senba.”
“Cô định cầm ảnh Tsukahara và Senba đi hết các quán cafe Internet đấy à?”
“Không được sao?”
Kusanagi nghiêng đầu, môi cong lên. “Được thì cũng được thôi…”
“Anh đang muốn nói gì?” Utsumi Kaoru nhìn chằm chằm như thách thức.
“Không phải có cách dễ dàng hơn sao? Thay vì đến từng quán cafe Internet để tìm một người đàn ông vô gia cư, cô nhắm lúc bọn họ tập trung một chỗ có phải đơn giản hơn nhiều không.”
“Tập trung ở một chỗ?”
“Ngay cả những người không có công việc ổn định, không có chốn dung thân thì cũng… À không, chính những người như vậy mới tụ tập một chỗ ấy chứ. Nhờ những nơi như vậy mà không ít người sống cầu bơ cầu bất ngoài đường vẫn có thể bám trụ lâu dài được đấy.”
Utsumi Kaoru đăm chiêu suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên tròn xoe mắt. “Là nơi phát đồ ăn miễn phí?”
“Chính xác.” Kusanagi mỉm cười. “Chắc phải có đến mấy tổ chức tình nguyện chuyên phát đồ ăn miễn phí định kỳ đấy.”
“Xin được nhận ý tưởng hay ho này của anh, tôi tìm hiểu ngay đây.” Utsumi Kaoru viết gì đó vào trong sổ.
“Còn tôi nên làm thế nào đây nhỉ. Nghe nói nạn nhân xuất thân từ tỉnh Chiba, nhưng gần như không liên lạc gì với gia đình hay họ hàng. Nói là từng làm tiếp viên nhưng nhà hàng bà ta làm việc có khi cũng sập tiệm rồi ấy chứ. Kể cả chưa sập, chắc cũng chẳng ai biết một tiếp viên đã từng làm ở đấy từ mười mấy năm trước.”
Theo những ghi chép hồi đó, động cơ gây án liên quan đến chuyện tiền nong, vì vậy cảnh sát cũng đã điều tra về tình hình tài chính của Miyake Nobuko. Bà ta gần như không có tiền tích lũy ở ngân hàng, ngày ngày vật lộn để trả nợ tín dụng. Sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát cũng tìm được một vài người đã từng cho bà ta vay tiền.
“Đêm trước hôm xảy ra vụ án, nạn nhân và Senba đã đi uống cùng nhau. Nơi họ tới là một quán quen từ ngày xưa, ông chủ quán đó biết Senba nên chắc chắn ông ấy có liên quan tới việc bắt được y. Hay anh thử đến quán rượu đó xem sao?”
“Ra vậy, ý hay đấy. Nhưng cũng phải hơn mười lăm năm rồi nhỉ, không biết đã sập tiệm chưa nữa.”
“So với quán mà nạn nhân từng làm việc thì tôi nghĩ khả năng quán này vẫn còn sẽ cao hơn đấy.”
“Cô nói cũng phải. Vậy tôi cũng xin nhận ý tưởng này nhé. Nếu không nhầm thì quán đó ở Ginza. Tôi đến đó luôn đây.”
Utsumi Kaoru cười tủm tỉm. “Vậy là huề nhé.”
“Vớ vẩn, mới có thế thôi mà…” Kusanagi châm thuốc.
Ra khỏi quán cơm suất, Kusanagi đi đến trước máy thanh toán tự động ở bãi đậu xe, đúng lúc đó điện thoại của anh báo có cuộc gọi đến. Một cuộc gọi từ điện thoại công cộng.
“Chắc cậu ta gọi đấy.” Kusanagi nói với Utsumi Kaoru, đoạn nghe máy. “A lô.”
“Yukawa đây, giờ nói chuyện được chứ?”
“Tôi vừa ăn tối xong, Utsumi Kaoru cũng đang ở đây. Có chuyện gì sao?”
“Có chút tiến triển. Tôi vẫn chưa thể nói cụ thể cho cậu được, nhưng tôi đã xác định một người liên quan mật thiết tới vụ án.”
Kusanagi nắm chặt điện thoại. “Tôi có thể coi đó là kẻ tình nghi không?”
Sau khoảng vài giây, Yukawa nói. “Cái đó tùy cậu.”
“Ok, đó là ai, ở đâu?”
Yukawa lại im lặng một lát, đoạn nói: “Là chủ nhà trọ này.”
“Hả?” Kusanagi bất giác thốt lên. “Cậu nói nhà trọ đấy á, hừ…m, chỗ đó tên là gì ấy nhỉ?”
“Lục Nham Trang. Tên chủ nhà trọ là Kawahata Shigeharu. Nghe nói ông ta đã làm việc ở Tokyo trước khi tiếp quản nhà trọ này từ cha mình. Tôi muốn cậu tìm hiểu về người này… à không, về người này và cả gia đình ông ta nữa.”