← Quay lại trang sách

Chương 28

Trong lúc Narumi đang bày thức ăn lên bàn thì Yukawa bước vào: “Chào cô.”

“À, chào anh! Anh ngủ ngon chứ?”

“Ngủ thì ngủ được nhưng cũng không ngon giấc cho lắm. Hình như tôi đã uống hơi nhiều rượu.” Đúng là trông mặt Yukawa cũng ủ dột thật. Thấy Narumi đi đến rót trà cho mình, Yukawa cảm ơn, đoạn với tay lấy chén trà.

“Hôm nay anh Yukawa cũng đi xem tàu phải không?”

Yukawa đáp trả câu hỏi đó bằng vẻ mặt khó hiểu. “Cô nói cũng nghĩa là thế nào? Còn ai đi nữa à?”

Giữ nguyên tư thế ngồi chính tọa, Narumi dựng thẳng lưng, ngực hơi ưỡn ra.

“Bọn tôi cũng sẽ đi.”

“Bọn cô? À, ra là vậy.” Yukawa gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hôm nay, con tàu thăm dò tài nguyên dưới đáy biển của Desmec sẽ cập cảng Harigaura. Cách đây rất lâu, Narumi và Sawamura đã đề nghị với phía Desmec về việc tham quan bên trong con tàu, nhưng mãi đến tận chiều qua người của Desmec mới liên lạc với Sawamura thông báo rằng họ đồng ý chuyện đó.

“Tôi nghĩ giờ bọn cô có đi xem thứ đó cũng chẳng ích gì đâu.” Yukawa nói, đoạn húp canh miso.

“Vậy sao? Với chúng tôi việc bọn họ sử dụng những máy móc, thiết bị như thế nào, thăm dò đáy biển ra sao rất quan trọng đấy.”

“Cô muốn xem những trang thiết bị đó có phá hủy đáy biển không chứ gì?”

“Đúng vậy.”

“Nếu vậy thì,” Yukawa nói, “cô không cần phải xem đâu. Chắc chắn chúng sẽ phá hủy đáy biển. Cô xem những thứ đó chỉ tổ bực mình thêm thôi. Nếu các cô có thể mang sự phát triển của khoa học, tương lai loài người đặt lên bàn cân như các cô đang làm với việc bảo vệ môi trường thì lại là chuyện khác.”

“Không phải chúng tôi không nghĩ đến chuyện đó. Chúng tôi chỉ muốn bằng cách nào đó cân đối cả hai, chứ không phải đặt chúng lên bàn cân để so sánh thiệt hơn.”

“Cân đối à.” Yukawa đột nhiên bật cười.

“Có gì buồn cười sao? Ý tôi nói được vậy là lý tưởng nhất…”

“Theo đuổi sự lý tưởng cũng tốt.” Yukawa nghiêm nghị nhìn chằm chằm Narumi. “Những lời nói của cô hoàn toàn không có sức thuyết phục. Tôi không cảm nhận được thái độ khiêm nhường đối với sự học.”

Narumi trừng mắt nhìn nhà vật lý. “Tại sao?”

“Có thể cô là một chuyên gia bảo vệ môi trường, nhưng về khoa học chắc cô vẫn chỉ là một người nghiệp dư thôi nhỉ? Cô biết được đến đâu về việc khai thác tài nguyên dưới biển? Nếu muốn cân đối hai thứ đó, cô cần có kiến thức và kinh nghiệm tương đương về cả hai. Nếu chỉ coi trọng một bên mà đã cho là đủ thì đó là thái độ ngạo mạn. Chỉ khi nào cô biết tôn trọng công việc và cách suy nghĩ của đối phương, lúc đó con đường để cân đối hai bên mới mở ra được.” Nói đoạn Yukawa đổ natto đã trộn lên bát cơm. “Cô không nghĩ thế sao?”

Narumi cứng họng. Đáng tiếc là Yukawa đã nói trúng vấn đề.

“Vậy anh bảo tôi phải làm sao? Bảo tôi đừng đi tham quan nữa?”

“Với cách suy nghĩ như hiện giờ cô có đi xem cũng chẳng để làm gì.” Yukawa vừa khéo léo dùng đũa gỡ miếng cá nướng, vừa nói. “Nhưng nếu cô có thiện chí muốn hiểu đối phương thì nhất định nên đi xem. Vừa nãy tôi nói việc tham quan không đem lại lợi ích gì, nhưng vốn dĩ tham quan một thứ gì đấy chắc chắn sẽ mang lại ý nghĩa nào đó. Tận mắt xem những kỹ thuật đã được bồi đắp để phục vụ cho việc khai thác tài nguyên dưới biển chắc chắn một ngày nào đó cũng sẽ có ích với cô.”

Narumi siết chặt hai nắm đấm, từ lúc lên kế hoạch tham quan, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc tìm ra các vấn đề của hoạt động khai thác. Cô tuyệt nhiên không nghĩ tới chuyện đánh giá kỹ thuật cao siêu của đối phương.

“Tôi nghe Kyohei kể bố cô từng làm việc cho một công ty phải không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì à?”

“Công ty gì vậy?”

“Công ty Động cơ Arima.”

“Đó là nhà sản xuất đi đầu trong lĩnh vực chế tạo động cơ phải không nhỉ? Nếu bố cô đã từng làm ở đó, tôi nghĩ cô nên đánh giá cao cách làm việc của các kỹ sư Nhật Bản hơn mới phải.”

“Đó là hai chuyện khác nhau.”

“Không đâu, chỉ khi cô vận dụng tất cả những kinh nghiệm của mình thì việc tham quan mới có ý nghĩa.” Nói tới đây, Yukawa đưa mắt nhìn ra sau lưng Narumi, đoạn nói, “Chào nhóc.”

Quay đầu lại, Narumi thấy Kyohei đang đi vào, trên tay cậu hình như cầm sữa chua.

“A, chào em Kyohei.”

Kyohei nhìn Narumi rồi lại nhìn Yukawa, hỏi: “Tham quan gì thế ạ? Em đi cùng được không?”

“Tham quan tàu.”

Nghe Yukawa đáp vậy, ngay tức thì Kyohei thất vọng ra mặt. “Ôi dào, tàu à. Vậy thì thôi.” Cậu tự ý trải đệm, đoạn ngồi khoanh chân trên đó.

Narumi đứng dậy. “Vậy gặp lại anh sau.”

“Vậy là cô vẫn đi tham quan à?”

“Vâng, đương nhiên rồi. Anh Yukawa đã cất công cho tôi lời khuyên tuyệt vời thế cơ mà.”

Biết cô đang châm chọc, Yukawa nhún vai, tay vẫn cầm bát.

Narumi toan ra khỏi phòng, đột nhiên cô ngoảnh lại như sực nhớ ra chuyện gì.

“Anh đã nói chuyện gì với người bạn làm ở Sở Cảnh sát Tokyo vậy?”

Yukawa dừng đũa. “Chuyện gì là chuyện gì?”

“Về chuyện ông Tsukahara mất ấy. Không phải hôm trước bạn anh đã gọi đến vì chuyện đó sao? Anh Kusanagi phải không nhỉ?”

“Cô quan tâm đến chuyện đó à?”

“Thì cũng… một chút… Dù sao ông ấy cũng là khách trọ ở nhà tôi mà. Hình như ông Tsukahara từng làm việc ở Sở Cảnh sát Tokyo nhỉ, lại còn tổ điều tra số Một nữa chứ.”

Yukawa xoay người về phía Narumi, đoạn ngước lên nhìn cô.

“Cô biết rõ quá nhỉ. Chuyện đó có được đưa lên báo hay thời sự đâu.”

“Bạn học cùng cấp ba của tôi là cảnh sát, cậu ấy tham gia vào vụ án này ngay từ đầu. Hôm qua cậu ấy cũng đã tới đây. Lúc anh Yukawa về, cậu ấy cũng ở đó còn gì.”

“Cô nói tôi mới nhớ đúng là có một cậu cảnh sát trẻ tuổi thật.”

“Chắc anh Yukawa cũng nghe chuyện ông Tsukahara từ người bạn kia nhỉ?”

“Ừ thì… cậu Kusanagi đó hiện đang làm ở tổ điều tra số Một thuộc Sở Cảnh sát Tokyo mà. Tóm lại, cậu ta là hậu bối của ông Tsukahara.”

Dường như không hiểu hai người đang trao đổi về chuyện gì, Kyohei chỉ biết nhìn hết người này đến người kia với vẻ mặt khó hiểu. Biết vậy, song Narumi vẫn tiếp tục hỏi.

“Sở Cảnh sát Tokyo nhìn nhận vụ án này như thế nào vậy? Cái người tên Kusanagi ấy gọi cho anh Yukawa làm gì vậy?”

Chẳng hiểu sao Yukawa cười thiểu não, tay vẫn cầm đôi đũa.

“Kusanagi gọi cho tôi làm gì ư? Chuyện đó hơi khó giải thích. Nếu tóm gọn lại trong một câu thì cậu ta gọi để hỏi về tình hình dưới này. Nhưng cũng không ít trường hợp cậu ta còn có ý đồ khác nữa. Mà không, trường hợp đó có lẽ nhiều hơn.”

Narumi nhíu mày, lắc đầu. “Tôi không hiểu cho lắm.”

“Xin lỗi, cô hãy quên chuyện ý đồ gì đó đi. Còn chuyện Sở Cảnh sát Tokyo nhìn nhận vụ án này như thế nào, rất tiếc một người dân thường như tôi không thể biết được. Kusanagi không nói với tôi chuyện như thế đâu. Nhưng có vẻ họ đang gặp khá nhiều vướng mắc. Chẳng hạn như ông Tsukahara đến Harigaura có thật chỉ để tham dự buổi thuyết trình về khai thác tài nguyên biển không, hay ông ấy có mục đích chính khác, còn tham dự họp báo chỉ là nhân tiện thôi.”

“Mục đích chính?”

“Cậu bạn cảnh sát kia không nói gì với cô à? Trước khi tham gia buổi thuyết trình, ông Tsukahara đã đến một khu biệt thự nào đó ở Higashihari. Nghe nói nhà cũ của một tên tội phạm giết người mà Tsukahara từng bắt giữ cũng ở khu đó.”

“Tội phạm giết người…” Narumi giật mình. “Người đó là ai vậy?”

“Chà, tên người đó thì tôi cũng không rõ, nhưng nếu cô muốn biết lần tới tôi sẽ hỏi cho.”

“Ý tôi không phải vậy.”

“Vậy à? Dù sao tôi cũng mong vụ án này sớm được giải quyết. Chỗ thì cảnh sát địa phương cứ quanh quẩn khắp nơi, chỗ thì cậu bạn thân cảnh sát trên Tokyo gọi điện tới tấp, làm tôi không tài nào bình tâm tập trung vào nghiên cứu được. Những nhà khoa học bế tắc thường chẳng phải do bản thân vấn đề họ đang nghiên cứu, mà hầu hết là vì những thứ chẳng liên quan, tỷ như môi trường xung quanh hay các mối quan hệ.” Câu nói sau của Yukawa hướng tới Kyohei chứ không phải Narumi.

Sau khi liếc thấy Kyohei gật đầu tỏ vẻ thán phục, Narumi rời khỏi phòng.