← Quay lại trang sách

Chương 29

Một điều tra viên thuộc tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát tỉnh đứng lên và mở sổ ghi chép ra.

“Tối qua chúng tôi đã đến nhà riêng của nạn nhân Hatogaya, tỉnh Saitama để hỏi thăm vợ ông Tsukahara Masatsugu về tình hình của ông ấy dạo gần đây. Sau khi về hưu hồi mùa xuân năm ngoái, ông Tsukahara không tìm việc làm mới mà chỉ tận hưởng mấy thú vui cá nhân như xem phim, đọc sách, hay thi thoảng đi du lịch một mình. Có điều, vợ ông ấy làm công việc thiết kế trang phục kiểu Nhật, thường xuyên vắng nhà nên không nắm rõ những lúc ấy chồng mình làm gì. Từ sau khi về hưu đến nay, ông Tsukahara không gặp phải vấn đề gì lớn trong cuộc sống hằng ngày, cũng không hề xích mích với ai chuyện tiền nong. Về chuyện quan hệ nam nữ cũng chưa từng xảy ra bê bối gì.”

“Người vợ nói vậy hả?” Giọng của Hozumi, tổ trưởng tổ điều tra số Một vang lên. “Nhưng cũng không được cả tin quá đâu.”

“Vâng, chúng tôi dự định sẽ xác nhận lại với cả mấy đồng nghiệp cũ của ông ấy nữa. Chúng tôi cũng đã hỏi vợ nạn nhân chuyện liên quan đến Senba Hidetoshi. Về chuyện này, đội trưởng Isobe đã gọi điện hỏi nhưng bà ấy nói không hay biết gì. Hôm qua chúng tôi đến gặp hỏi trực tiếp song kết quả vẫn vậy. Bà ấy nói ông Tsukahara Masatsugu là người luôn bận lòng về tất cả những phạm nhân mà mình từng còng tay bắt giữ, nhưng chưa bao giờ nói ra tên của bất kỳ ai, bà cũng chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Senba cả. Ngoài ra, được sự đồng ý của bà, chúng tôi đã kiểm tra thư phòng của ông Tsukahara. Toàn bộ hồ sơ liên quan đến các vụ án mà ông ấy từng phụ trách đều đã bị tiêu hủy. Đương nhiên, hồ sơ vụ án của Senba cũng không còn. Điều tra viên của Sở Cảnh sát Tokyo đã đến đó trước chúng tôi nhưng theo lời bà Tsukahara thì họ cũng không có được thông tin gì khác. Họ cũng không mang vật gì về cả. Tôi xin hết.” Điều tra viên nói, đoạn ngồi về chỗ của mình.

Bên trong phòng họp một dãy bàn được xếp thẳng hàng. Ngồi ở chính giữa, quay lưng về phía tường là bộ phận cốt cán của tổ điều tra số Một, đứng đầu là Hozumi. Cảnh sát trưởng Tomida và tổ trưởng tổ điều tra hình sự Okamoto của Phòng Cảnh sát Hari cũng ngồi cùng, song trông họ có vẻ không được thoải mái lắm.

Bên phía đối diện, khoảng mấy chục điều tra viên đang ngồi ngay ngắn. Tổ điều tra phụ trách vụ án phi tang xác tại Harigaura đã chính thức được thành lập.

Nishiguchi cũng ngồi ở ghế sau, lắng nghe các cuộc trao đổi, thi thoảng ghi chép lại. Đây là lần đầu tiên anh tham gia vào một cuộc điều tra có quy mô lớn thế này, toàn những thứ anh còn chưa hiểu quy trình thế nào.

Ngồi bên cạnh Hozumi, Isobe nhìn khắp lượt mọi người, đoạn mở lời.

“Kết quả nghe ngóng ở Higashihari sao rồi?”

“Vâng.” Một điều tra viên ngồi cạnh Hashigami đáp, đoạn đứng dậy. Anh ta cũng đến từ tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát tỉnh.

Nội dung báo cáo của anh ta chính là những gì Nishiguchi đã nghe được từ Hashigami hôm qua. Rằng quanh khu nhà bà vợ quá cố của Senba từng sinh sống, chẳng ai nói Senba là người xấu cả. Anh ta cũng bổ sung thêm, mặc dù đã mãn hạn tù nhưng không ai trông thấy bóng dáng Senba xuất hiện ở Higashihari.

Isobe nhìn Hozumi đang ngồi bên cạnh. “Thế nào thưa tổ trưởng? Hướng điều tra về Senba tính sao ạ?”

“Hừ…m.” Hozumi nhăn mặt.

“Chưa thể nói được gì. Ta vẫn chưa nắm được tung tích của nhân vật Senba quan trọng này phải không?”

“Vâng, nghe nói họ hàng của Senba sống ở Toyohashi tỉnh Aichi, nhưng từ sau khi y gây án họ không liên lạc gì với nhau nữa.”

“Cũng phải, ai mà muốn dây dưa với tội phạm giết người chứ.” Hozumi dùng ngón tay túm lấy chỏm râu mọc bên dưới cánh mũi diều hâu của mình. “Xem hồ sơ điều tra, khó có thể nghĩ Senba lại mang mối oán hận nạn nhân. Có thể nhận định Senba không liên quan gì đến vụ án lần này. Tuy nhiên cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng đó, vì vậy hãy tiếp tục cho người nghe ngóng xung quanh hiện trường xem có ai trông thấy nhân vật nào giống Senba không nhé.”

“Tôi hiểu rồi ạ.” Isobe gật đầu, sau đó lại nhìn mọi người một lượt. “Rồi, tiếp theo là thông tin về những chiếc xe khả nghi.”

“Vâng.” Một điều tra viên khác đứng dậy. Dựa trên ý kiến của đội giám định, cảnh sát đã đưa ra kết luận nếu Tsukahara Masatsugu thật sự bị một người nào đó cố tình hạ độc giết hại thì nhiều khả năng hung thủ đã sử dụng một chiếc xe nào đó. Bằng cách cho nạn nhân uống thuốc ngủ, sau đó đốt than bên trong xe. Từ nồng độ carboxyhemoglobin trong máu, cảnh sát nghi ngờ nạn nhân đã chết vì ngộ độc chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Vì vậy, họ vẫn luôn nghe ngóng xung quanh khu vực hiện trường xem có ai trông thấy chiếc xe nào khả nghi không, tuy nhiên hiện tại chưa thu được thông tin gì có giá trị. Nội dung báo cáo của điều tra viên này cũng không khả quan hơn. Có một vài người nói đã nhìn thấy ô tô đậu trên đường, song tất cả đều không rõ nó có liên quan gì đến vụ án hay không.

Isobe rên rỉ với vẻ mặt rầu rĩ, đoạn lại nhìn sang vị tổ trưởng ngồi bên cạnh. “Làm sao bây giờ ạ?”

“Trước mắt, có lẽ cứ điều tra xem chủ nhân của từng chiếc xe kia là ai. Tiếp tục nghe ngóng về mấy chiếc xe giúp tôi. Địa điểm nạn nhân bị trúng độc chết không cứ phải ở gần hiện trường. Cũng có khả năng hung thủ dẫn nạn nhân đến một chỗ khác để sát hại rồi sau đó mới vứt xác nạn nhân ở vách đá đó. Hãy mở rộng phạm vi lấy lời khai.”

“Rõ rồi thưa sếp.” Isobe trả lời cung kính. Dõi theo cuộc họp của tổ điều tra, Nishiguchi thầm nghĩ không biết rốt cuộc vụ án này sẽ kết thúc thế nào, như thể anh là người ngoài cuộc vậy. Không hiểu sao song Nishiguchi tham gia điều tra với suy nghĩ vụ án sẽ được phá mà chẳng liên quan gì đến anh. Mặc dù vậy, tham gia vào vụ án này cũng có cái lợi. Đó chính là được gặp lại Kawahata Narumi. Nishiguchi dự định sau khi vụ án kết thúc sẽ mời cô đi ăn. Không biết nên chọn quán nào nhỉ? Cô ấy xuất thân từ Tokyo, nếu chọn quán xoàng xĩnh không khéo lại bị cười vào mặt mất.

Isobe lên giọng nói gì đó khiến Nishiguchi sực tỉnh. Những người xung quanh đồng loạt đứng lên khỏi ghế ngồi. Nishiguchi cũng vội vã đứng lên theo.

“Nghiêm!” Nghe khẩu lệnh của Isobe, Nishiguchi cúi đầu.