Chương 30
Lúc chiếc xe do Sawamura cầm lái đến cảng Harigaura, con tàu thăm dò tài nguyên dưới biển cũng đã cập bến. Ngồi ở ghế phụ, Narumi bất giác trợn tròn mắt bởi kích thước con tàu lớn hơn quá nhiều so với tưởng tượng của cô. “To gớm nhỉ.” Ngồi bên cạnh, Sawamura lầm bầm.
Sau khi đỗ xe cạnh một chiếc khác trong bãi đậu, mọi người cùng đi về phía bến cảng. Ngoài Narumi và Sawamura còn có năm người khác đi cùng. Tất cả bọn họ đều đã đến tham dự buổi thuyết trình trước đó. Cả đôi nam nữ trẻ đang hẹn hò cùng uống với Narumi ở quán rượu tối hôm trước cũng có mặt.
Càng tiến đến gần con tàu họ càng cảm nhận rõ nét sự to lớn của nó. Chiều dài dễ đến một trăm mét. Xét riêng về độ lớn, nó chẳng hề thua kém một con tàu du lịch hào nhoáng cỡ nhỏ. Thế nhưng khi đến gần mới thấy rõ thân tàu đã rất cũ kỹ và bẩn thỉu. Cần cẩu được đặt trên boong tàu cho người ta cảm giác đây đúng là tàu công nghiệp.
“Tàu lớn vậy mà cũng vào được bến cảng này nhỉ.” Narumi nói.
“Bến cảng này từng là miệng núi lửa, nên nước vốn đã sâu lắm rồi. Có lẽ chính vì thế mà Desmec mới nghĩ đến việc sử dụng bến cảng này đấy.”
Nghe Sawamura giải thích, Narumi mới hiểu ra.
Hai người đàn ông đi về phía họ, chào hỏi. Một trong số đó là người họ đã từng gặp. Lúc nhận danh thiếp, Narumi nghĩ “Quả nhiên là anh ta.” Đó là Kuwano thuộc phòng Quan hệ công chúng của Desmec, người đã dẫn chương trình trong buổi thuyết trình đầu tiên. Người còn lại trông trẻ hơn, có lẽ là cấp dưới của Kuwano.
“Hôm nay xin mời các bạn hãy xem thật kỹ đến khi nào tường tận hết mọi thứ thì thôi.” Kuwano nở một nụ cười thân thiện như đang muốn xun xoe.
Họ nhanh chóng lên tàu. Nơi họ được dẫn đến đầu tiên là phòng lái. Trong lúc Kuwano đang nhấn mạnh về kích thước thân tàu, tổng trọng lượng, vận tốc tối đa, hành trình con tàu có thể đi được mà không cần tiếp thêm nhiên liệu thì Sawamura cắt ngang.
“Những chuyện đó thì thôi khỏi đi vì chúng không liên quan trực tiếp tới việc khai thác tài nguyên dưới biển.”
“À, thế ạ. Cũng phải nhỉ, tôi xin lỗi.” Kuwano e ngại.
Sau đó họ đi ngang qua phòng kiểm soát động cơ, phòng không dây, phòng bản đồ biển. Tuy nhiên, Sawamura đã phản ứng ngay tức thì khi nhìn thấy căn phòng có đề chữ Salon ở ngoài cửa, anh nói rất muốn vào xem.
Trong phòng, ngoài bàn và ghế xô pha ra còn có màn hình tinh thể lỏng, thiết bị AV. Căn phòng có thể chứa được khoảng mười mấy người cùng nghỉ ngơi, thư giãn.
“Họ đang dùng tiền thuế vào những chỗ thế này đây.” Sawamura nói bằng giọng đầy châm chọc.
“Với những cuộc khảo sát tốn nhiều thời gian, mọi người sẽ phải giam mình trên con tàu chật hẹp này suốt nhiều tháng, thế nên nếu không có những thứ này thì cũng…” Kuwano ngại ngùng phân trần.
Tiếp theo, nhóm của Narumi được dẫn tới phòng nghiên cứu. Có năm phòng nghiên cứu, được đánh số từ 1 đến 5.
“Ở phòng nghiên cứu số 1, chúng tôi tiến hành kiểm soát các loại thiết bị thăm dò âm thanh như thiết bị đo âm thanh đa chùm, giám sát các tàu lai dắt như xô-na quét sườn và kiểm soát tời từ xa.” Kuwano đứng trước một loạt màn hình và bảng điều khiển được xếp thẳng hàng với nhau, giải thích. Trông anh ta có vẻ hãnh diện hơn vài phần so với khi nãy. “Để tránh bị ảnh hưởng từ các tạp âm dưới nước, các loại thiết bị đo đạc âm thanh của chúng tôi đều được lắp đặt bên trong vòm xô-na thiết kế đặc biệt ở phần trung tâm và phía trước con tàu này.”
“Tại sao lại thành ra thế này?”
Giữa lúc Kuwano giải thích, đột nhiên một giọng nói từ đâu vẳng tới khiến anh ta cứng đờ lại, miệng vẫn há ra. Sau đó anh ta chớp chớp mắt, nhìn ngang nhìn dọc xung quanh rồi mới khép miệng lại.
“Thế nên tôi mới nói là phải chuẩn bị hai loại cuộn dây đồng rồi còn gì. Tôi viết lại chương trình là vì cái gì chứ.”
Giọng nói phát ra từ phía bên kia một chiếc máy lớn. Narumi biết giọng nói đó. Từ sau chiếc máy, cô rướn cổ lên nhòm qua bên kia. Đúng như dự đoán, cô bắt gặp ngay khuôn mặt nhìn nghiêng của Yukawa. Anh ta và một người đàn ông trông có vẻ là nhân viên của Desmec đang ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn nói chuyện. Trên mặt bàn, ngoài máy tính còn có tập tài liệu và thứ gì đó giống như bản vẽ đang được trải ra.
“Bởi vậy chúng tôi đã cố gắng liên lạc với anh Yukawa rất nhiều lần nhưng không được…” Người đàn ông kia biện minh.
“Điện thoại của tôi bị hỏng. Điện thoại thì cũng có lúc hỏng chứ. Tại sao các anh không gọi đến nhà trọ cho tôi?”
“Chúng tôi có gọi, nhưng họ bảo anh Yukawa không trọ ở đấy, hôm đó anh đã đột ngột hủy đặt phòng…”
“Đúng là tôi đã hủy ở đó và đang ở một nhà trọ khác. Nhưng tôi cũng đã thông báo cho người phụ trách rồi cơ mà.”
“Nhưng chúng tôi không nhận được liên lạc gì hết. Kỳ lạ thật. Mà tại sao anh lại đổi nhà trọ vậy?”
“Chuyện đó không liên quan gì đến anh.”
“À, vâng, cũng phải.” Người đàn ông khúm núm cúi đầu.
Đột nhiên có ai đó đặt tay lên vai, Narumi ngoái lại thì thấy Sawamura đang đứng sau lưng. “Đi thôi.”
“Vâng.” Cô gật đầu, đoạn rời khỏi chỗ đó.
Sau khi tham quan các phòng nghiên cứu theo sự hướng dẫn của Kuwano, họ lên boong tàu phía trên để nghe giới thiệu về các thiết bị đo đạc được lắp ở đó. Nội dung quá khó, đến phân nửa là Narumi không hiểu gì, nhưng Sawamura thì liên tiếp đặt câu hỏi.
“Với loại gầu ngoạm rơi tự do, sau khi chìm xuống đáy biển bằng trọng lực, nó sẽ thu thập mẫu vật rồi tự động nhả hòn chì ra để nổi lên phải không? Vậy hòn chì đó sẽ thế nào, cứ vứt dưới đáy biển như vậy sao?”
“Dạ vâng, đúng là thế. Nhưng nó chìm xuống biển như vậy cũng chưa chắc sẽ gây ra vấn đề gì đâu.”
“Không đâu, biết làm sao được. Làm sao có thể nói chắc chắn như vậy. Vốn dĩ nó đâu có ở đấy. Hiện nay, trên nhiều lĩnh vực khác nhau, người ta đang kêu gọi không xả thải xuống biển, vậy mà các anh lại đi sử dụng một loại máy sẽ vứt hòn chì dưới biển. Như vậy không phải có vấn đề sao?”
“Ừ…m…” Kuwano tỏ vẻ bối rối.
“Nhưng phương pháp này đã được toàn thế giới công nhận là không có vấn đề gì cả…”
“Tôi nghĩ chuyện đó không liên quan gì ở đây cả. Biển của ta thì ta phải tự nghĩ cách chứ.”
“Dạ?!” Kuwano rụt cổ. Narumi cảm thấy có chút thương hại anh ta.
Mặc dù hoàn toàn không hiểu gì về chuyên môn song nghe những lời giới thiệu từ nãy đến giờ của Kuwano, ngay cả Narumi cũng hiểu rằng các nhà nghiên cứu của Desmec đang vận dụng khoa học kỹ thuật để khai thác những vùng đất mà con người chưa biết tới. Trong số những nội dung được giới thiệu, không ít phần khiến Narumi phải đơn thuần mà trầm trồ thán phục, rằng khoa học hiện đại đã có thể làm những việc như thế sao. Có lẽ Yukawa nói đúng. Để tranh luận đúng nghĩa thì cô cũng cần phải hiểu đúng về đối phương.
Sau khi giải thích xong một lượt về các trang thiết bị khác, Kuwano nhìn đồng hồ.
“Chương trình tham quan đến đây là kết thúc. Sau đây chúng tôi dự định mời các bạn qua phòng họp để xem hình ảnh ghi lại quá trình đào xới thử nghiệm. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn cần thêm một chút thời gian để chuẩn bị, từ giờ đến lúc đấy các bạn có thể hoạt động tự do. Nhưng nếu rời khỏi chỗ này, xin hãy nói với tôi một tiếng nhé.” Kuwano nói, đoạn cúi chào.
Nói là hoạt động tự do nhưng họ cũng chẳng biết phải làm gì trên boong tàu. Sawamura ngồi xuống, chăm chú ghi ghi chép chép gì đó, trong khi những người khác thì rảnh đến phát chán. Cặp đôi đang hẹn hò vừa ngắm biển vừa cười nói thân mật. Chẳng còn cách nào khác, Narumi quyết định đi xem các thiết bị đo đạc vừa được giới thiệu khi nãy.
Có hai chiếc máy gắn tua bin lớn ở đằng sau, trông như thủy lôi. Mặc dù đã được nghe giới thiệu về chiếc máy này song đến giờ Narumi vẫn chẳng hiểu gì.
“Đấy là từ kế proton.” Nghe thấy giọng nói đó, Narumi quay sang nhìn thì thấy Yukawa đang lại gần. “Người ta có thể phát hiện một lượng từ bất thường vô cùng nhỏ dẫn đến sự tích tụ quặng nhiệt dịch dưới đáy biển bằng cách kéo theo từ kế này ở khoảng cách vài trăm mét từ vị trí con tàu.” Yukawa đứng cạnh Narumi. “Việc tham quan có vẻ khá suôn sẻ nhỉ.”
Chừng như anh ta biết nhóm Narumi đã tới.
“Vừa nãy anh đã to tiếng thì phải? Có nhầm lẫn gì à?”
Yukawa mặt mày nhăn nhó.
“Máy móc phía Desmec chuẩn bị với cuộn dây đồng mà tôi làm có đặc điểm kỹ thuật không khớp nhau. Cứ định làm gì đó là y như rằng lại phát sinh đôi ba vấn đề. Trục trặc do hiện tượng vật lý còn chấp nhận được, đằng này chỉ vì lỗi của con người mà việc nghiên cứu bị đình trệ, tôi đang xì trét quá đây.”
“Đau đầu nhỉ. Nghe anh nói vậy tôi lại đâm lo, giao phó vùng biển quý giá này cho những con người chỉ suốt ngày mắc lỗi như thế liệu có ổn không đây?”
Mặt Yukawa thoáng hầm hầm, nhưng rồi ngay lập tức anh gật đầu miễn cưỡng.
“Rất tiếc tôi không thể phản bác lại ý kiến đó. Tôi cũng sẽ nói lại với bọn họ. Tạm gác chuyện đó qua một bên, cô nói vùng biển quý giá à? Tôi nghe nói cô lớn lên ở Tokyo, tại sao cô lại muốn bảo vệ biển ở đây đến mức đó vậy?”
“Không được sao? Tôi không thể bảo vệ những thứ đẹp đẽ à?”
“Tôi không nói vậy, tôi chỉ nghĩ chuyện gì cũng có cơ duyên của nó thôi.”
“Cơ duyên thì có chứ. Đó là việc tôi chuyển đến sống ở thị trấn này. Khi đến đây, nhìn thấy bờ biển này tôi đã rất cảm kích.”
“Hừm.” Yukawa tỏ vẻ không hiểu. “Cô đã sống ở Tokyo đến tận năm mười bốn, mười lăm tuổi đúng không? Cô đã bao giờ muốn quay lại đó chưa?”
“Không một chút nào.”
“Vậy à? Tôi tưởng thanh thiếu niên thường thích sống ở thành phố hơn chứ. Gia đình cô sống ở chỗ nào của Tokyo vậy?”
“… Ở Oji.”
“Quận Kita à?”
“Khó mà nói đó là một nơi khiến người ta yêu thích được, đúng không?”
“Đúng là thế thật, nhưng chỉ cần leo lên tàu điện là có thể tới Shibuya hay Shinjuku ngay mà.”
Narumi nhìn Yukawa, khẽ lắc đầu.
“Không phải cô gái trẻ nào cũng ao ước sống ở những nơi như thế. Cũng có người hợp với một thị trấn có bờ biển xinh đẹp hơn.”
Yukawa lấy ngón tay chỉnh lại gọng kính, đoạn nhìn chằm chằm vào Narumi.
“Sao vậy?”
“Theo như tôi thấy…” Yukawa khẽ tiếp lời, đôi mắt vẫn như đang quan sát điều gì đó. “Thì cô không phải típ người đó.”
Bất giác Narumi mở to mắt.
“Tại sao? Anh nói gì lạ vậy. Anh Yukawa thì biết gì về tôi kia chứ?” Máu dồn lên não, Narumi lớn tiếng.
“Narumi!” Sawamura chạy lại. “Có chuyện gì thế?” Anh ta hết nhìn Narumi lại nhìn Yukawa.
“Em xin lỗi.” Narumi lẩm bẩm. “Không có chuyện gì đâu ạ.”
Sawamura chĩa ánh mắt ngờ vực về phía Yukawa. “Anh đã nói gì cô ấy?”
Sau một hồi im lặng với vẻ điềm tĩnh, Yukawa mở lời.
“Tôi không định nói điều gì khó nghe. Nếu làm cô phật ý thì tôi xin lỗi.”
Narumi không đáp lại mà chỉ cúi đầu. Thấy vậy, Yukawa liền nói, “Vậy tôi xin phép,” đoạn rời đi.
“Thằng cha đó sao vậy.” Sau khi xổ toẹt với vẻ khó chịu, Sawamura hỏi Narumi: “Em không sao chứ? Rốt cuộc hắn đã nói gì em vậy?”
Không thể cứ đờ mặt mãi được, Narumi cố nở một nụ cười.
“Không có gì ghê gớm đâu. Em xin lỗi, anh đừng bận tâm chuyện đó.”
“Nếu vậy thì tốt…”
Sawamura nói, mặt miễn cưỡng chấp nhận. Đúng lúc đó, họ nghe thấy giọng nói sang sảng của Kuwano. “Xin lỗi đã để các bạn phải đợi lâu. Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mời các bạn vào phòng họp. Chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn cả đồ uống nữa.”