Chương 32
Kyohei mở to mắt sau cặp kính bơi khi thấy một chú cá nhỏ bất ngờ xuất hiện từ sau một tảng đá. Chú cá dài khoảng năm, sáu xen ti mét, màu xanh sặc sỡ. Bất giác Kyohei vươn tay ra, nhưng đương nhiên cậu không đời nào bắt được nó. Cậu mải miết nhìn theo chú cá đang bơi rất nhanh. Thế rồi, chú cá màu xanh lục lại nấp sau lưng một tảng đá nào đó. Kyohei cố chờ chú cá chui ra, song cậu bắt đầu thấy khó thở, đầu ống thở đã ngập nước.
Không chịu được nữa, Kyohei ngoi lên, nhô đầu khỏi mặt nước. Cậu tháo kính bơi ra, xoa mặt. Sau đó, cậu chuyển sang tư thế bơi ngửa, chỉ dùng chân để bơi vào bờ. Kyohei bơi lội rất cừ.
Khi nước chỉ còn ngang hông, Kyohei bắt đầu đứng lên đi. Ban nãy quanh đây vẫn còn náo nhiệt là thế, vậy mà lúc này chỉ còn lại vài người. Đây đó trên bãi cát, người ta đang thu dọn lều và dù che.
Kyohei xỏ chân vào đôi dép xỏ ngón dùng để đi biển mà cậu vừa vứt lại khi nãy, đoạn bước đi trên nền cát nóng rẫy. Ông Shigeharu đang nằm ngủ trên chiếc ghế đặt bên dưới một cây dù che. Trên chiếc bụng to như cái trống là cuốn tạp chí vẫn đang để mở.
“Bác ơi.” Kyohei cất tiếng gọi. Ông Shigeharu lập tức mở mắt, chừng như ông không hề ngủ.
“Ừ, sao thế cháu? Chuẩn bị về thôi chứ.”
Kyohei gật đầu, lấy chai nước khoáng từ thùng đá đặt bên cạnh ra.
“Cháu mệt quá, đói nữa.”
“Thế à.” Ông Shigeharu ngồi dậy, nhìn đồng hồ. “Ừ…m, đã hơn ba giờ rồi à. Thế bác cháu mình về rồi ăn tạm dưa hấu nhé.”
“Vâng. À bác ơi, cháu vừa thấy một con cá màu lục đấy. Màu đẹp ơi là đẹp, to cỡ này này.” Kyohei dùng đầu ngón tay mô tả kích cỡ chừng năm, sáu xen ti mét.
“Hừm, chắc cũng có loài cá như thế.” Ông Shigeharu tỏ ra chẳng mấy hứng thú.
“Không biết nó là cá gì nhỉ?”
“Bác cũng không rõ,” ông Shigeharu vừa tỏ vẻ ngẫm nghĩ, vừa đứng dậy khỏi ghế, “cháu hỏi chị Narumi ấy. Gì chứ về cá mú ở đây thì con bé biết hết đấy.”
“Bác sinh ra ở thị trấn này cơ mà, sao bác chẳng biết gì về biển hay cá ở đây vậy?”
“Đúng là vậy, nhưng bác chỉ ở đây đến cấp ba thôi. Với lại nhà bác không làm ngư nghiệp.”
“Bác học đại học ở Tokyo đúng không ạ? Mẹ cháu bảo bác từng học trường đại học danh tiếng rồi trở thành một nhân viên ưu tú lắm.”
“Không có chuyện đó đâu. Bác chỉ là nhân viên quèn thôi. Mẹ cháu nói đùa đấy. Mà thôi, mau thay quần áo đi.”
“Vâng.” Kyohei cầm túi ni lông bên trong đựng quần áo và khăn tắm lên.
Tắm tráng và mặc quần áo trong phòng thay đồ xong xuôi, cậu trở lại chỗ cũ. Ông Shigeharu lấy điện thoại ra bấm nút, đoạn áp lên tai.
“À, tôi đây. Hai bác cháu tôi đang định về đây… Ừ, vậy hẹn ở chỗ khi nãy nhé.”
Sau khi tắt máy, ông Shigeharu gập chiếc dù che đang cắm trên bãi cát lại.
Dù che và ghế nằm đều là đồ đi thuê. Kyohei xách mỗi thùng đá mà họ đã bỏ tiền ra mua, rồi hai người cùng bước đi. Ông Shigeharu chống gậy, bước đi khó nhọc vì đầu gậy cứ bị lún xuống cát.
Hôm nay cảnh sát không tới nhà nên cuối cùng Kyohei cũng được dẫn đi tắm biển. Nói vậy nhưng ông Shigeharu đâu có xuống nước được nên chỉ nằm đó trông đồ trong lúc Kyohei bơi. Dù vậy cậu vẫn thấy vui vì có người tán gẫu cùng những lúc nghỉ giải lao.
Hai người ra đến đường cái, đứng đợi trước một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Một lát sau, chiếc wagon màu trắng xuất hiện. Bên hông xe có đề dòng chữ Lục Nham Trang. Người cầm lái là bà Setsuko. Bà cũng là người đưa họ tới đây.
Ông Shigeharu chật vật leo lên ghế sau còn Kyohei ngồi vào ghế phụ giống như lúc đến.
“Thế nào, vui không cháu?” Bà Setsuko hỏi.
“Có ạ.” Kyohei đáp. “Vậy là không sợ bị đứa khác vênh mặt lên nữa rồi.”
“Vênh mặt? Ai cơ?”
“Mấy đứa cùng lớp với cùng chỗ học thêm ấy ạ. Có mấy đứa được đi biển rồi lúc nào cũng dương dương tự đắc với hội chưa đi, phiền chết đi được. Mà nói dối thì mất thể diện lắm, nên cháu quyết tâm phải đi một lần cho biết.”
“Gì chứ, hóa ra vì thế mà cháu muốn đi tắm biển à?” Từ băng ghế sau, ông Shigeharu lên tiếng. “Chứ không phải vì cháu muốn bơi hả?”
“Cháu muốn chứ. Không bơi thì còn có ý nghĩa gì nữa. Nhưng quan trọng là bơi ở đâu cơ. Chứ bơi ở mấy bể bơi gần nhà thì nói làm gì.”
“Hừm.” Ông Shigeharu tỏ vẻ không hiểu. Bà Setsuko vừa lái xe vừa cười.
Chiếc xe chạy ngang qua cảng Harigaura. Con tàu lớn mà Kyohei trông thấy lúc đi qua sáng nay vẫn đậu nguyên ở đó. Có lẽ đó chính là tàu của Desmec.
Rời mắt khỏi con tàu, Kyohei nhìn về phía trước, bỗng cậu nhận ra một người đang đi bộ trên lề đường. Cậu liền thốt lên “Ơ, giáo sư kìa!” đoạn chỉ tay về hướng đó.
Cái người đang vắt chiếc áo khoác nhạt màu trên vai, tay cầm cặp tài liệu kia đích thị là Yukawa chứ chẳng sai.
“Ừ, đúng là cậu ấy rồi.” Bà Setsuko nhấn phanh, giảm tốc độ, cho xe chạy gần về phía Yukawa khi đó đang đi ở bên phải đường.
Bà Setsuko mở cửa kính, cho xe chạy song song, bắt nhịp với tốc độ đi bộ của Yukawa. Song nhà vật lý vẫn cúi gằm xuống, mặt khó đăm đăm, chừng như đang suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không định nhìn về phía chiếc xe.
“Cậu Yukawa.” Bà Setsuko cất tiếng gọi. Cuối cùng Yukawa cũng chịu nhìn về phía họ.
“Ồ.” Nói đoạn anh ta dừng chân lại. Bà Setsuko cũng dừng xe.
“Cậu xong việc rồi à?”
“À, vâng.” Yukawa hướng ánh mắt về phía ghế phụ.
Kyohei tháo dây an toàn, ghé sát mặt về phía cửa kính bên ghế lái.
“Cháu vừa đi tắm biển cùng bác trai đấy.”
“Ra vậy, thích quá nhỉ.”
“Nếu cậu định về nhà trọ thì lên xe đi, chúng tôi cũng đang về đó đây.” Bà Setsuko đề nghị.
“Không phiền mọi người chứ ạ?”
“Vâng, đương nhiên rồi.”
Yukawa thoáng tỏ vẻ ngập ngừng nhưng rồi anh nói, “Vậy tôi không khách sáo nữa,” đoạn băng qua đường, vòng ra phía bên trái xe. Anh mở cửa kéo, trèo vào ghế sau, ngồi xuống bên cạnh ông Shigeharu, cất tiếng chào.
“Giáo sư ơi, hôm nay người của Desmec có làm mấy chuyện ngu ngốc nữa không ạ?” Kyohei xoay người về đằng sau, hỏi.
“Không đến nỗi ngu ngốc, nhưng vẫn làm chú phát cáu. Bộ máy tổ chức của họ quá phức tạp, đúng kiểu quá nhiều thuyền trưởng sẽ làm con tàu leo lên núi*.”
Một cách nói ẩn dụ trong tiếng Nhật, gần giống với cách nói, lắm thầy nhiều ma trong tiếng Việt.
“Nghĩa là gì ạ? Con tàu đó leo được cả đường núi ạ?”
“Không phải vậy, câu đó có nghĩa là khi có quá nhiều người chỉ huy thì trái lại càng khiến sự việc đi theo chiều hướng chẳng ra làm sao cả. Mà đây là xe của nhà mình ạ, tôi thấy tên nhà trọ ở hông xe.”
“Vâng.” Ông Shigeharu đáp. “Trước đây chúng tôi dùng xe này đưa đón khách ra nhà ga. Nhưng gần đây chẳng mấy khi dùng đến nữa, thi thoảng bà ấy chở tôi đi đâu đó thôi.”
“Ông có lái không ạ?”
“Trước thì có nhưng giờ thì chịu chết. Người ngợm tôi thế này, nhấn phanh cũng khó ấy chứ.”
“Vậy à.” Yukawa nhìn quanh xe. “Cảnh sát có hỏi gì về chiếc xe này không?”
“Ý cậu là sao?”
“Hôm nay tôi có nghe mấy người bên Desmec nói cảnh sát đang điều tra gì đó về những chiếc xe đã đậu ở khu vực quanh đây vào cái đêm xảy ra vụ án kia. Không chỉ chủ xe, nghe bảo họ còn kiểm tra cả bên trong xe nữa.”
“À, à. Nghe anh nói vậy thì…” Ông Shigeharu đáp. “Đúng là tối hôm kia đội giám định của cảnh sát có đến nhà, hình như lúc đó họ đã khám xét chiếc xe này rồi. Mặc dù tôi cũng chẳng rõ họ khám xét gì nữa.”
“Tôi nghĩ chắc họ đang tìm nguồn phát sinh khí CO. Trưa qua, lúc người của Sở Cảnh sát tỉnh tới nhà trọ, họ cũng đã hỏi tôi về chứng cứ ngoại phạm. Khi đó tôi có hỏi họ đã xác định được nơi sinh ra khí CO chưa, thế là vị điều tra viên trông như người phụ trách tỏ ra rất bối rối. Mặc dù cái xác được tìm thấy ngoài vách đá nhưng hình như nguyên nhân tử vong là do trúng độc khí CO thì phải. Nhưng chắc là cảnh sát vẫn chưa biết nạn nhân bị trúng độc khi nào, ở đâu, thế nên họ mới phải đi điều tra tỉ mỉ từng chiếc xe một.”
“Giáo sư ơi.” Kyohei gọi. “Khí CO là khí gì vậy ạ? Nó khác với khí CO2 à?”
Không biết có phải vì câu hỏi bất ngờ không mà Yukawa tỏ ra hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi anh lập tức gật đầu với vẻ điềm tĩnh, đoạn nhìn sang ông Shigeharu.
“Cái này bác Shigeharu nhà nhóc giải thích có khi dễ hiểu hơn đấy. Bác ấy từng là chuyên gia mà… Sáng nay tôi có nghe cô Narumi kể ông từng làm việc ở Công ty Động cơ Arima.”
“Chuyện xưa lắm rồi.” Ông Shigeharu nói, đoạn cười gượng gạo. Sau đó, ông nhìn về phía Kyohei. “Khí CO2 thì cháu biết rồi phải không? Hay còn gọi là cacbon dioxit.”
“Cái đó thì cháu biết, nó là nguyên nhân gây ra hiện tượng nóng lên của trái đất đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Khí CO2 sinh ra khi chúng ta đốt thứ gì đó. Nhưng nếu đốt không đúng cách sẽ sinh ra một loại khí khác. Đó chính là khí cacbon monoxit, tên gọi khác là khí CO.”
“Hít phải khí đó sẽ chết ạ?”
“Cũng có trường hợp như vậy.”
“Hừm, nghe sợ thế. Nhưng xe ô tô thì liên quan gì ạ?”
“Chuyện đó thì…” Ông Shigeharu liếm môi, đoạn nói. “Xe ô tô sẽ sinh khí thải đúng không? Trong khí thải đó cũng có chứa khí cacbon monoxit.”
“Ôi, vậy ạ.” Kyohei gật đầu, nhìn Yukawa.
“Quả nhiên ông giải thích dễ hiểu quá.” Yukawa nói với Shigeharu.
“Không đâu, chỉ nhiêu đó thôi thì…” Ông Shigeharu nói lấp lửng.
“Nhưng…” Yukawa hướng ánh mắt trở lại phía Kyohei. “Ngoài khí thải ra, chú nghĩ cảnh sát khám xét ô tô còn vì một lý do khác nữa.”
“Lý do gì ạ?”
“Vừa nãy bác Shigeharu của nhóc có nói nếu đốt không đúng cách sẽ sinh ra khí CO đúng không. Vậy đốt như thế nào là không đúng cách? Có thể tóm gọn trong một câu là đốt trong điều kiện ít khí oxy. Nhóc đã bao giờ bị nhắc nhở là không được sử dụng lò sưởi trong phòng kín trong thời gian dài chưa? Giả sử nếu chúng ta đốt than trong chiếc xe chật chội này, ngay lập tức nó sẽ gây ra hiện tượng cháy không hoàn toàn và sinh ra khí CO. Có lẽ cảnh sát đang nghi ngờ thi thể tìm thấy ở vách đá đã chết vì bị trúng độc theo cách đó. Thế nên họ mới khám xét toàn bộ xe ô tô trong thị trấn.”
“Hừ…m.” Kyohei gật gù, nhưng rồi ngay lập tức trong đầu cậu lại nảy ra một câu hỏi mới.
“Nhưng nếu ông ấy chết vì nguyên nhân đó thì tại sao lại nằm ở vách đá ạ?”
Nghe vậy, trong khoảnh khắc đôi mắt Yukawa ánh lên vẻ nghiêm túc, sau đó anh nở một nụ cười. Anh liếc nhìn sang ông Shigeharu đang ngồi bên cạnh, đoạn khẽ nghiêng đầu.
“Chà, tại sao lại thế nhỉ? Chuyện đó thì chú cũng không biết.”
Ông Shigeharu vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt nhìn ngang đó toát lên vẻ đăm đăm, khó bắt chuyện. Kyohei chưa từng thấy vẻ mặt đó ở bác mình bao giờ.
Kyohei sửa lại tư thế ngồi trên ghế phụ, nhìn sang bà Setsuko đang cầm lái. Và rồi cậu không khỏi giật mình. Khuôn mặt bà Setsuko lúc này cũng mang vẻ u ám hệt như ông Shigeharu vậy.