← Quay lại trang sách

Chương 33

Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với làn da bánh mật vì rám nắng đang ôm chiếc bát đựng đầy trái cây nhiệt đới, mỉm cười vui vẻ. Sau lưng cô bờ biển xanh thẫm trải rộng, xa xa là những rặng dừa. Ngay dưới tấm poster khiến người ta liên tưởng đến mùa hè ấy có dán một tờ giấy với dòng chữ: “Năm nay quán chúng tôi mở cửa đến ngày ba mốt tháng Tám. Xin cảm ơn. Ký tên chủ quán.” Mặc dù ghi năm nay thật đấy nhưng nếu là người ở đây ắt tự hiểu quán này sẽ cứ thế mà đóng cửa luôn. Nhóm của Narumi đang ở một quán pizza gần bãi tắm. Tham quan tàu thăm dò của Desmec xong, họ rủ nhau đi uống trà hay gì đó, nhưng khổ nỗi thị trấn này làm gì có quán cà phê nào.

Narumi nhớ rất rõ cái ngày quán pizza này mở cửa. Trước đấy, chẳng có tòa nhà nào sặc sỡ sắc màu như vậy ở thị trấn này. Quán được dán kính, bàn ghế xếp đầy không chỉ bên trong mà còn cả bên ngoài, khách đến quán vừa thoải mái thưởng thức bánh pizza, nhâm nhi chút bia vừa cảm nhận không khí biển bằng da bằng thịt. Thời gian đầu khi mới khai trương, quán bắt đầu hoạt động từ ngày mở cửa bãi biển cho đến hết tháng Chín. Song thời gian hoạt động đó cứ mỗi năm lại ngắn dần đi.

“Cách làm dở quá mà.” Ngồi đối diện Narumi, Sawamura nói. Anh cũng đang nhìn vào tờ giấy dán trên tường. “Không phải cứ quán đẹp mắt là khách sẽ đến đâu. Muốn thu hút khách, cả thị trấn phải đồng tâm hiệp lực mới được. Nói gì thì nói Harigaura chẳng có gì ngoài biển. Mấy người ở ủy ban nào có hiểu gì đâu. Thời gian rảnh rỗi bợ đỡ Desmec kia để dành mà phát triển du lịch có phải tốt hơn không.”

“Dù họ có muốn cũng chẳng có cách nào đâu.” Người lên tiếng là thầy giáo dạy môn Xã hội. “Tôi đồng ý với quan điểm biển là tài nguyên du lịch lớn nhất của chúng ta, nhưng chỉ có nhiêu đó thôi thì chúng ta có ra sức kêu gọi thế nào, người ta cũng chẳng thèm tới đâu. Thiếu gì những chỗ giống ở đây.”

“Tôi thì nghĩ biển của chúng ta không giống những nơi khác.” Narumi phản bác.

“Tôi cũng nghĩ vậy đấy. Nhưng chắc chắn người vùng khác thì không nghĩ thế đâu. Người thành phố lại càng không, với họ bãi biển đẹp ở đâu chẳng như nhau. Quan trọng là địa danh kia. Rất nhiều người tới Okinawa chỉ vì muốn ghi được thành tích mình đã từng đến đó. Còn đến Harigaura ư, chẳng ai buồn ghen tị cả. Và họ sẽ không có cái cảm giác mình đã tận hưởng một chuyến du lịch tuyệt vời.” Thầy giáo Xã hội nói không kiêng nể.

Narumi chau mày.

“Anh đâu cần phải nói đến mức ấy về nơi mình đã sinh ra và lớn lên chứ?”

“Tôi chỉ đang bình tĩnh phân tích vấn đề thôi. Mặc dù lâu lắm rồi mới lại về đây, nhưng tôi quả thực sốc vô cùng. Không thể nào gọi đây là địa danh du lịch được. Từ những nhà trọ đến các quán hàng, chỗ nào cũng xuống cấp, tồi tàn. Những người đến Okinawa chắc đều có cảm giác mình giàu có, còn những người tới đây thì ngược lại. Không biết chừng họ sẽ cảm thấy mình thật thảm hại vì lâu lâu mới có vài ngày nghỉ mà lại chỉ đến được một nơi như thế này.”

“Này!” Sawamura nói, đoạn đứng dậy, túm lấy cổ áo thầy giáo.

“Anh không thấy mình nói hơi quá rồi à?”

“Tôi nói sự thật thì có gì sai?” Mặc dù khuôn mặt tỏ rõ vẻ sợ hãi, song thầy giáo vẫn đáp trả, giọng hơi kích động.

“Mọi người thôi đi.” Narumi nhổm dậy, nắm lấy tay của Sawamura. “Anh Sawamura bình tĩnh lại đi, đừng quá khích. Anh sẽ làm phiền đến cửa hàng đấy.”

Câu nói cuối cùng có vẻ hiệu quả, Sawamura như sực tỉnh, nhìn khắp xung quanh. Khách ngồi trong quán chỉ có nhóm Narumi, nhưng cô nhân viên phục vụ đang đứng ngây ra vì lo lắng.

Sawamura buông tay, ngồi lại xuống ghế. Thầy giáo Xã hội cầm cốc nước lên uống, mặt tái mét.

“Tranh luận cũng được thôi nhưng mọi người chú ý đừng nóng nảy quá nhé.”

Nghe Narumi nói vậy, hai người khẽ gật đầu. “Tôi xin lỗi,” thầy giáo Xã hội mở lời trước.

“Đúng là tôi đã dùng lời lẽ không được hay cho lắm.”

“Không, tôi cũng xin lỗi vì đã đụng tay đụng chân.” Sawamura cúi đầu.

Không khí trong quán yên bình trở lại. Cô nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi cũng hiểu những điều anh nói.” Sawamura tiếp lời. “Trên thực tế, đúng là các hàng quán hay nhà trọ ở thị trấn này đều rất tiêu điều. Nhưng có ai nghĩ để vậy là tốt đâu. Họ cũng muốn cải tạo, làm mới chỗ này chỗ kia lắm chứ. Ngặt nỗi không có vốn. Họ vật lộn kiếm sống từng ngày cũng đã hết sức rồi. Quán trọ nhà Narumi cũng…”

Nghe Sawamura nói vậy, thầy giáo Xã hội chớp mắt liên tục, đoạn nhìn sang Narumi.

“Vậy ra nhà cô cũng kinh doanh quán trọ à. Tôi đã thất lễ rồi. Tôi tuyệt đối không có ý chê bôi ai đâu.”

“Tôi biết. Thật ra nhà tôi cũng đang tính đến chuyện đóng cửa quán trọ rồi.”

“Vậy sao? Tôi rất tiếc.” Thầy giáo cụp mắt xuống.

Bầu không khí đáng sợ khi nãy đã biến mất, nhưng thay vào đó lại là sự trầm lắng. “Chúng ta đi thôi nhỉ.” Nghe Sawamura nói, mọi người đều đồng ý.

Ra khỏi quán pizza, Sawamura ngỏ ý muốn đưa Narumi về, cô không từ chối, cứ thế trèo lên chỗ ghế phụ. Hôm nay anh lái chiếc xe chở khách có cửa sập ở đằng sau chứ không phải chiếc bán tải mọi khi.

“Anh đã để em thấy cảnh tượng khó coi mất rồi. Xin lỗi em nhé.” Sawamura nói ngay khi vừa cho xe chạy.

“Anh Sawamura mà cũng có lúc nổi xung lên như vậy nhỉ.”

“Tại anh thấy anh ta nói năng hơi quá đáng. Trong thâm tâm có khi anh ta còn đang kỳ vọng vào dự án khai thác tài nguyên dưới biển ấy chứ. Anh ta bảo bố mẹ mình có khá nhiều đất đai ở đây mà. Nhưng em cũng xem trang thiết bị trên tàu thăm dò rồi đấy. Đào xới lòng biển bằng mấy thứ máy móc đó lấy đâu ra chuyện duy trì được môi trường. Nếu họ xây cả nhà máy nấu quặng nữa thì đương nhiên nguồn nước sẽ bị ô nhiễm. Chỉ tưởng tượng thôi anh cũng nổi hết cả da gà rồi.”

“Cũng phải.” Trả lời vậy song Narumi đang nghe Sawamura với một tâm trạng như đã tỉnh ngộ. Cái suy nghĩ thay vì cứ chăm chăm bới lông tìm vết, thì cố gắng tìm ra được hướng hợp tác có lợi cho cả hai bên với một thái độ trung lập hơn, chẳng phải cũng rất quan trọng hay sao bắt đầu nhen nhóm trong đầu cô.

Thật ra ngay chính Narumi cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của bản thân. Người khiến cô thay đổi không ai khác chính là nhà vật lý đó. Nếu không gặp anh ta, cô đã không suy nghĩ thế này.

'Theo tôi thấy cô không phải típ người đó.' Đột nhiên Narumi nhớ lại câu nói của Yukawa lúc ở trên tàu thăm dò. Đó là lời đáp trả cho câu nói của Narumi, rằng cũng có những người hợp sống ở một thị trấn xinh đẹp hơn là ở thành phố. Tại sao anh ta lại nói như vậy nhỉ?

“Thế em đã suy nghĩ về chuyện đó chưa?” Sawamura nghiêm túc hỏi.

“Anh đang nói chuyện gì cơ…?” Narumi biết đó là chuyện gì, song cô vẫn giả bộ không hiểu.

“Chuyện làm trợ lý cho anh ấy. Anh đã nói là sẽ mở văn phòng ở nhà riêng và muốn em trợ giúp công việc mà. Từ đó đến giờ em đã suy nghĩ được chút nào chưa?”

“À, em xin lỗi. Nhiều chuyện xảy ra quá thành thử em chưa có thời gian mà thong thả suy nghĩ. Anh cho em thêm chút thời gian nữa trước khi đưa ra câu trả lời nhé.”

“Được chứ. Anh cũng không định ngỏ ý với ai ngoài em cả. Nếu không phải em thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.” Vẫn như mọi khi, Sawamura lại dùng cách nói mập mờ, để người nghe tự cắt nghĩa theo ý mình. Narumi thầm nghĩ, giá mà anh nói năng rõ ràng như Yukawa thì tốt biết mấy.

Chiếc xe của Sawamura leo lên con dốc thẳng đứng, chẳng mấy chốc đã tới gần nhà trọ Lục Nham Trang.

“Ồ, kia là…” Sawamura lầm bầm.

Yukawa và Kyohei đang ở trước cửa nhà trọ. Hình như họ đang dùng gậy vẽ gì đó trên nền đất.

Nhận thấy tiếng xe đang lại gần, Kyohei quay ra nhìn. “Ồ, chị Narumi kìa.” Cậu hét lớn.

Yukawa cũng đưa mắt nhìn. Trông ánh mắt của anh còn lạnh lùng hơn cả mọi khi.

Sawamura đỗ xe ngay cạnh chỗ hai người đang đứng, đoạn mở cửa sổ bên ghế lái. “Xin lỗi anh chuyện khi nãy.” Sawamura nói với Yukawa, có lẽ anh đang nhắc đến chuyện xảy ra lúc họ gặp nhau trên tàu.

“Chuyến tham quan có thu được kết quả gì không?” Yukawa hỏi.

“Nhiều chứ. Đúng là phải giám sát họ chặt chẽ hơn mới được.”

“Ra vậy. Mà đây là xe của anh à?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“À không, tại tôi nhớ nghe ai nói anh lái xe bán tải cơ.”

“À.” Sawamura gật đầu. “Đấy là xe của cửa hàng. Nhà tôi kinh doanh thiết bị điện mà.”

“Vậy à? Hình như lúc đi tìm ông Tsukahara, anh đã lái chiếc đó phải không?”

“Đúng vậy.” Sawamura thấp giọng. Vẻ mặt anh ta trở nên nghi hoặc. “Có vấn đề gì với chuyện đó sao?”

“À không, tôi chỉ đang nghĩ không biết nếu tìm được ông Tsukahara thì anh định thế nào thôi.”

“Chuyện đó còn phải hỏi nữa sao. Tôi sẽ đưa ông ấy về nhà trọ.”

“Bằng cách nào?” Yukawa hỏi. “Xe bán tải chỉ chở được hai người thôi mà, trong khi ghế phụ ông chủ nhà trọ Lục Nham Trang đã ngồi mất rồi.”

Ngồi bên cạnh nghe chuyện, Narumi không khỏi cảm thấy sửng sốt. Quả đúng thế thật.

“Chuyện đó bất đắc dĩ mà. Nếu không chở ông nhà thì tôi làm sao biết mặt vị khách đó được, vả lại khi đó chỉ có mỗi chiếc bán tải đấy thôi.” Sawamura lạc giọng.

“Nhưng nhà trọ này còn có chiếc wagon cơ mà, tôi vừa được quá giang trên chiếc xe đó xong. Tại sao mọi người lại không dùng nó nhỉ?” Yukawa nghiêng đầu, như thể cố ý.

“Bây giờ anh nói những chuyện đó tôi cũng chịu thôi. Tôi chỉ có thể nói là lúc đó chúng tôi chỉ nghĩ được đến thế. Nhưng nếu tìm được ông Tsukahara thật, ắt chúng tôi sẽ có cách gì đó chứ. Cùng lắm là để ông Shigeharu tạm xuống xe rồi đưa ông Tsukahara về đây, sau đó quay lại đón ông Shigeharu.”

Yukawa vẫn gật đầu dù mặt tỏ vẻ chưa được thuyết phục cho lắm.

“Cũng phải, đúng là có nhiều cách thật. Để ai đó ngồi trong thùng xe cũng là một cách.”

Sawamura trừng mắt nhìn Yukawa. “Anh đang muốn nói gì vậy?”

“Không có gì. Thôi tôi xin phép. Tôi đang dạy toán cho cậu phụ tá nhỏ.” Yukawa quay trở lại chỗ Kyohei. Sawamura nhìn theo dáng vẻ ấy với vẻ mặt hằn học.

“Anh Sawamura.” Narumi gọi. “Anh sao thế?”

“Hả? À không, không có gì. Anh chỉ đang nghĩ hắn ta đúng là một gã chuyên nói nhăng nói cuội.”

“Anh ta hơi khác người. Anh đừng để ý.”

“Có lẽ vậy. Hôm nay em vất vả rồi. Chúng ta sẽ họp để viết báo cáo về buổi tham quan sau nhé.”

“Vâng. Cảm ơn anh đã đưa em về.” Narumi quay về phía Sawamura cúi đầu, đoạn xuống xe.

Yukawa và Kyohei đang đứng ở hai đầu một hình vẽ trên nền đất nói chuyện gì đó. Narumi vừa liếc nhìn họ qua khóe mắt, vừa đứng đợi cho đến khi chiếc xe của Sawamura đi khỏi. Sau đó, cô đi về phía hai người.

“Anh Yukawa, nếu anh có điều gì muốn nói thì nói thẳng ra đi.”

“Đừng giẫm lên đấy.”

“Hả?”

“Tôi nói là cô đừng giẫm lên dụng cụ học tập của chúng tôi. Tôi đang dạy thằng bé lý do vì sao diện tích hình tròn lại được tính bằng ‘bán kính x bán kính x 3,14’.” Yukawa chỉ tay xuống dưới chân Narumi. Dưới mặt đất vẽ một hình tròn, chia thành nhiều hình cánh quạt nhỏ.

“Em có cần chú ấy dạy đến mức đấy đâu.” Kyohei nói như thể đã chán lắm rồi.

“Nếu chỉ áp các con số vào công thức thì đó đơn thuần là vấn đề tính toán. Nhóc không được quên cái mà chúng ta đang cố gắng giải quyết là vấn đề hình học.”

“Tại sao anh lại nói những điều đó?” Narumi hỏi. “Có phải anh muốn ám chỉ anh Sawamura có liên quan đến vụ án không?”

“Chẳng ai nói vậy cả. Tôi chỉ thử đưa ra những nghi vấn đơn thuần thôi mà.”

“Nhưng mà…”

“Cô yên tâm đi. Anh ta, Sawamura phải không nhỉ? Người đó không liên quan gì đến cái chết của ông Tsukahara đâu. Anh ta có chứng cứ ngoại phạm đấy thôi. Lúc ông Tsukahara biến mất khỏi nhà trọ, chắc chắn anh ta đang ngồi cùng bọn cô còn gì.”

“Đúng là như vậy nhưng…”

Yukawa nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn nói với Kyohei. “Chú có chút việc mà giờ mới nhớ ra. Để sau bữa tối học tiếp nhé.”

“Việc gì ạ?”

“Chú phải đến chỗ này khi trời còn sáng. Hy vọng sẽ bắt được taxi.” Yukawa lấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghi đông xe đạp. “Nhờ cô chuẩn bị bữa tối lúc sáu giờ rưỡi nhé.” Anh nói với Narumi, đoạn đi xuống dốc.