← Quay lại trang sách

Chương 34

“Kawahara ư? À, Kawahata nhỉ. Chà, tôi không nhớ là có người như vậy không nữa.” Người phụ nữ chừng bốn mươi lăm tuổi áp tay lên má, nghiêng nghiêng đầu.

“Chuyện xảy ra cách đây mười lăm, mười sáu năm rồi. Tôi nghe nói hồi đó nhà chị đã chuyển tới đây rồi mà.” Kusanagi nói.

“Vâng, đúng vậy. Nhà chúng tôi chuyển đến đây được mười bảy năm rồi. Có lẽ lâu đời nhất ở đây đấy. Nhưng mà xin lỗi anh, tôi không biết người nào tên là Kawahata cả.”

“Chắc chắn họ sống ở phòng 305 mà.”

“Phòng 305? Thế thì chịu thôi. Không cùng cầu thang với nhà tôi mà. Đã không đi cùng cầu thang thì chẳng mấy khi chạm mặt nhau, chào hỏi lại càng không.” Ban đầu khi biết cảnh sát ghé thăm người phụ nữ này còn tỏ ra hiếu kỳ, song lúc này rõ ràng cô ta đang muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

“Vậy à, xin lỗi đã làm phiền chị.” Kusanagi vừa cúi đầu thì cửa nhà cũng đóng sập lại.

Cư xá của công ty Động cơ Arima là một tòa chung cư cũ được xây ngay mặt con đường có lưu lượng giao thông không tấp nập lắm. Tòa nhà có bốn tầng, song lại không có thang máy. Áng chừng có khoảng hơn ba mươi hộ sống ở đây.

Kusanagi và Utsumi Kaoru chia nhau ra hỏi từng nhà một, với hy vọng biết đâu gặp được ai đó biết chút gì về Kawahata Shigeharu và gia đình ông, song chẳng thu được kết quả gì khả quan. Hầu hết những người từng sống ở đây thời đó đều đã chuyển đi cả rồi.

Kusanagi vừa đi xuống cầu thang vừa gãi đầu bằng đuôi bút bi. Đúng lúc đó, anh nghe có tiếng người gọi tên mình ở phía dưới. Utsumi Kaoru bước ra chỗ vỉa hè, ngước lên nhìn.

“Ừ, cô có thu được thông tin gì không?” Kusanagi vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi, không hy vọng gì nhiều.

“Tôi đã hỏi được địa chỉ hiện tại của một người trước đây từng sống ở phòng 206. Chị vợ sống ở phòng 106 có biết người đó. Nghe nói họ đã xây nhà riêng và chuyển đi từ tám năm trước. Người đó tên là Kajimoto, hiện đang sống tại Kotake, quận Nerima, ngay cạnh ga Ekoda tuyến Seibu.”

“Phòng 206 dùng chung cầu thang với phòng 305 phải không? Cái người tên Kajimoto đấy sống ở cư xá này từ khi nào?”

“Tôi không biết đích xác, nhưng đại để lúc chuyển đi ông ta đã sống ở đây được gần hai mươi năm rồi.”

“Thế xem ra chắc chắn cùng thời gian gia đình Kawahata sống ở đây rồi.” Kusanagi búng ngón tay. “Nào, mau đến Ekoda thôi.”

Vừa hay lúc đó có một chiếc taxi trống chạy qua. Kusanagi vẫy mạnh tay.

Hai người leo lên taxi được một lát thì điện thoại của Utsumi Kaoru đổ chuông. Nhìn vào màn hình đang hiển thị cuộc gọi đến, cô a lên một tiếng, đoạn nhấc máy.

“Vâng, tôi Utsumi đây. Sáng nay cảm ơn anh rất nhiều… Dạ? Đã tìm thấy rồi ạ?… Vâng… Vâng. Xin lỗi, anh có thể chuyển máy cho người đó giúp tôi được không? À, thế ạ? Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ liên lạc lại sau. Tôi rất biết ơn về sự hợp tác của anh, cảm ơn anh.” Sau khi tắt máy, Utsumi quay sang phía Kusanagi, đôi má hơi ửng đỏ.

“Ai gọi thế?”

“Một tổ chức tình nguyện có văn phòng tại Shinjuku. Họ chuyên hỗ trợ những người vô gia cư, bao gồm cả phân phát đồ ăn miễn phí. Tôi đã đến đó trước khi tới công ty Động cơ Arima. Vì nhân viên phụ trách không có ở đó nên tôi đã photo ảnh của Senba Hidetoshi và để lại đó.”

“Rồi sao?” Kusanagi giục. Anh có dự cảm khá tốt.

“Khi nãy một nhân viên nữ vừa tới văn phòng, cô ấy nói đã từng nhìn thấy Senba, không những thế còn thấy vài lần cơ. Quả nhiên là ông ta đã nhận đồ ăn miễn phí.”

“Từ khi nào?”

“Lần cuối cùng cô ấy trông thấy Senba là cách đây độ một năm. Hiện tại cô nhân viên đó đang có việc đi ra ngoài, khoảng một tiếng nữa sẽ quay lại.”

“Anh tài xế, làm ơn cho xe dừng lại một chút.” Kusanagi nói. Tài xế vội vàng nhấn phanh.

“Sao thế?” Utsumi Kaoru hỏi.

“Sao với trăng gì. Thông tin quý báu như thế sao có thể để sau được chứ. Cô đến văn phòng đó luôn rồi ở đấy chờ nhân viên nữ đó cho tôi. Anh tài xế, làm ơn mở cửa giúp. Cô ấy sẽ xuống ở đây.”