← Quay lại trang sách

Chương 35

Đã hơn năm giờ chiều rồi mà nhiệt độ vẫn chẳng nhích xuống được chút nào. Ánh nắng hất lên từ mặt đường đã dịu hơn, nhưng nhựa đường bị thiêu đốt dưới cái nắng suốt cả ngày vẫn đang tiếp tục tỏa hơi nóng.

Nishiguchi đang tới thị trấn Higashihari cùng với trưởng phòng tuần tra Nonogaki của Sở Cảnh sát tỉnh. Mục đích của họ là tìm quán ăn mà Tsukahara đã ăn trưa. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, trong dạ dày của Tsukahara vẫn còn sót lại một vài sợi mì chưa được tiêu hóa hết. Bữa tối hôm đó ở nhà trọ Lục Nham Trang không có món mì, vả lại xét theo tình trạng tiêu hóa, nhiều khả năng nạn nhân đã ăn mì vào buổi trưa.

Hiện cảnh sát vẫn chưa làm rõ được hành tung cụ thể của Tsukahara, song có một điều chắc chắn là ông ta đã tới thị trấn Higashihari trước khi đến tòa thị chính. Xét về mặt thời gian, ông Tsukahara có ăn trưa ngay tại thị trấn này cũng là hợp lý.

Khi phân tích chi tiết thành phần món mì, họ phát hiện nó có một đặc điểm là ngoài bột mì và muối ăn còn có bột rong biển, tảo wakame và tảo bẹ kombu. Đây chính là món kaiso udon, một trong những món ăn nổi tiếng của Harigaura.

Họ đã gọi điện trước để tìm ra những quán ăn có phục vụ món kaiso udon ở Higashihari. Có tổng cộng ba quán, tất cả đều là những quán ăn nhỏ. Họ ra khỏi quán đầu tiên mà không thu được gì. Lúc này, Nishiguchi và Nonogaki đang trên đường tới quán thứ hai. Khoảng cách không quá xa đến mức phải đi bằng ô tô, nhưng đi bộ thì mồ hôi đầm đìa. Không những thế, trước khi tới đây họ còn vừa tham gia điều tra các nhà kho, ga ra ô tô quanh khu vực Harigaura hòng tìm ra nơi đã phát sinh khí cacbon monoxit. Tất nhiên họ vẫn chưa tìm thấy. Đang giữa chừng thì họ nhận được lệnh đi tìm quán ăn mà Tsukahara đã ăn trưa. Tóm lại, Nishiguchi được chỉ thị dẫn đường cho người của đội điều tra số Một thuộc Sở Cảnh sát tỉnh.

Quán ăn thứ hai nằm ven con đường chạy qua lưng chừng một ngọn đồi thoai thoải. Bên ngoài bày bán đồ lưu niệm, sâu bên trong là quán ăn. Bên kia đường có một băng ghế dài, từ đó có thể nhìn xuống biển.

Quán không có khách, chỉ có một phụ nữ trung niên đang trông quán. Nishiguchi bắt chuyện và cho chị ta xem ảnh của Tsukahara. “Có, ông ấy đã đến đây.” Người phụ nữ trung niên trả lời không chút đắn đo.

Ngay lập tức, trưởng phòng tuần tra của Sở Cảnh sát tỉnh liền thay đổi sắc mặt. Anh ta đẩy Nishiguchi ra đằng sau, hỏi dồn dập: Trông ông ta thế nào? Ông ta có nói chuyện điện thoại với ai không? Trông ông ta có giống người đang có hẹn không? Tâm trạng có tốt không? Song người phụ nữ trung niên chỉ tỏ vẻ bối rối, không trả lời nghiêm chỉnh được bất cứ câu hỏi nào. Quán còn có những vị khách khác nữa nên chị ta không nhìn kỹ đến thế. Âu cũng là chuyện dễ hiểu.

“Vậy chị có ấn tượng gì về người đó không?” Nonogaki hỏi với giọng không còn hy vọng gì.

“A phải, sau khi ăn xong ông ấy đã ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa.”

“Ghế dài? Rồi sao?”

“Không, chỉ có vậy thôi. Sau khi ngồi trên ghế ngắm biển, ông ấy rời đi, chắc là đi về phía nhà ga.”

“Lúc đó khoảng mấy giờ?”

“Tôi không nhớ rõ, nhưng chắc là hơn một giờ.”

Đứng bên cạnh nghe chuyện, trong đầu Nishiguchi miên man với những suy nghĩ. Khoảng một giờ rưỡi, Tsukahara lên taxi trước ga Higashihari để tới tòa thị chính ở Harigaura. Nghĩa là sau khi thăm Marine Hills xong, ông ấy đã ăn trưa ở đây rồi quay lại ga.

Họ cảm ơn người phụ nữ, đoạn rời khỏi quán. Nonogaki tặc lưỡi rõ to.

“Chẳng thu được gì ngoài chuyện ông ấy đã ăn món kaiso udon vào bữa trưa.”

“Giờ anh tính sao ạ? Anh có muốn nghe ngóng thêm ở quanh đây không?”

“Ừ…m…” Nonogaki ậm ờ với khuôn mặt nhăn nhó. “Xét về mặt thời gian có vẻ sau khi ra khỏi đây, nạn nhân đã đi thẳng đến ga. Chắc cũng chẳng thu được gì đâu.” Vừa nói, Nonogaki vừa rút điện thoại ra. Hình như anh ta định hỏi ý kiến của Isobe.

Trong lúc Nonogaki nói chuyện điện thoại, Nishiguchi đứng cạnh chiếc ghế dài mà Tsukahara đã ngồi, quan sát xung quanh. Phía dưới là những nóc nhà cũ kỹ nằm cạnh nhau. Thấp thoáng giữa những nếp nhà là vô số hàng cây xanh mướt. Mặc dù sinh ra và lớn lên ở Harigaura, song Nishiguchi cũng rất hay tới đây. Anh cảm thấy bầu không khí ở thị trấn này suốt mấy chục năm nay vẫn không hề thay đổi. Có lẽ môi trường thiên nhiên ở đây vẫn đang được bảo vệ trong chừng mực. Nhưng thay vào đó chẳng có sự phát triển nào đáng chú ý. Chính anh cũng không biết tình trạng thế này là tốt hay xấu nữa.

Phía dưới cách chỗ Nishiguchi đang đứng chừng mười mét cũng có một con đường. Một người đàn ông đang đứng đó ngắm biển. Lúc anh ta rút chiếc áo khoác đang vắt trên vai xuống cầm ở tay, Nishiguchi thoáng thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta. Khuôn mặt quen mắt ấy không khỏi khiến Nishiguchi có đôi chút ngạc nhiên.

“Cậu Nishiguchi!” Nonogaki lại gần. “Giờ tôi phải quay lại tổ điều tra để họp với cấp trên. Cậu định thế nào?”

Qua cách nói của anh ta có thể đoán cuộc họp đó không bao gồm lính mới của Phòng Cảnh sát Hari.

“Em sẽ ở đây nghe ngóng thêm một lát.” Nishiguchi nói. “Em cũng có vài người quen ở đây mà.”

“Ừ nhỉ. Cậu là người vùng này mà. Vậy việc ở đây nhờ cả vào cậu nhé.” Nonogaki cất điện thoại vào túi áo ngực, đoạn rời đi mà không buồn nhìn mặt Nishiguchi.

Đợi đến khi trưởng phòng tuần tra của Sở Cảnh sát tỉnh khuất dạng, Nishiguchi mới bước xuống bậc cầu thang gần đó. Người đàn ông khi nãy vẫn đang đứng đấy. Trông anh ta như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

“Này anh.” Nishiguchi cất tiếng gọi từ đằng sau. Nhưng người đàn ông không có phản ứng gì, chừng như anh ta không hề nghe thấy.

“Xin lỗi.” Lần này Nishiguchi gọi to hơn một chút.

Người đàn ông chậm rãi quay lại, chau mày. Khuôn mặt anh ta như muốn nói ai mà lại đi làm phiền lúc người ta đang suy nghĩ vậy.

“Ừ…m, anh là Yukawa… phải không?”

“Đúng vậy.” Sau khi nhìn chằm chằm mặt Nishiguchi, Yukawa chớp mắt như thể nhớ ra điều gì. “Cậu là viên cảnh sát tôi đã gặp ở nhà trọ Lục Nham Trang hôm qua?”

“Tên tôi là Nishiguchi.”

Yukawa gật mạnh đầu, đoạn chỉ tay vào ngực Nishiguchi.

“Và cậu còn là bạn học cùng cô Narumi, phải không nhỉ?”

“Vâng, đúng vậy. Cô ấy đã kể với anh về tôi à?”

“Theo mạch câu chuyện thôi.”

Nishiguchi tò mò không biết Narumi đã nói thế nào về mình. Trong lúc anh còn đang tìm từ ngữ để hỏi về chuyện đó thì Yukawa đã lên tiếng: “Nhưng cậu yên tâm đi. Cô ấy cũng không nói gì nhiều đâu. Cô ấy chỉ bảo có bạn học cùng làm trong Phòng Cảnh sát địa phương thôi.”

“À, vậy ạ.” Nishiguchi hơi thất vọng. “Hình như anh Yukawa cũng có bạn làm ở Sở Cảnh sát Tokyo à?”

“À vâng, nhờ vậy mà tôi cũng đến khổ vì cậu ta cứ hỏi đủ thứ về vụ án lần này đây. Cũng chỉ vì tôi đã ở cùng một nhà trọ với nạn nhân thôi đấy.”

“Không biết Sở Cảnh sát Tokyo nhìn nhận thế nào về vụ án lần này nhỉ? Anh có nghe nói gì không?”

Yukawa nhún vai với vẻ bông đùa, cười thiểu não. “Tôi chỉ là một người dân bình thường thôi mà.”

“Nhưng bạn thân của anh là…”

“Chắc cậu cũng biết, cảnh sát hình sự là những sinh vật sống vị kỷ. Không cần biết là bạn bè hay người thân, cảnh sát chỉ lợi dụng họ chứ không bao giờ hé răng nửa lời về nội dung điều tra. Mà dù có biết chi tiết cũng chỉ rước thêm phiền toái mà thôi.”

Nghe Yukawa nói trơn tru như vậy, Nishiguchi không biết có nên tin những điều đó hay không. Mặc dù đúng là cảnh sát không được phép để lộ thông tin điều tra ngay cả với bạn bè thân thiết thật.

“Thế anh đang làm gì ở đây vậy?” Nishiguchi quyết định đổi câu hỏi.

“Chẳng làm gì cả, tôi chỉ đang lơ đãng ngắm biển thôi.”

“Tại sao anh lại phải đến tận đây? Chỗ này cách Harigaura khá xa mà.”

“Ừ, từ lúc đến đây giờ tôi mới bắt được một chiếc taxi đấy. Thế mà cũng mất tận hơn hai mươi phút.”

“Anh trả lời câu hỏi của tôi đi chứ. Anh đến đây làm gì?” Nishiguchi gặng hỏi. Nghĩ bụng nhất định không được để Yukawa xem thường mình, anh cố gắng dồn lực vào đôi mắt đang nhìn trừng trừng.

Song như để lảng tránh câu hỏi, Yukawa tháo kính, đoạn lấy miếng vải từ túi áo ngực ra lau mắt kính.

“Vì tôi nghe nói khung cảnh nhìn từ đây sẽ rất đẹp. Ngắm biển Harigaura từ Higashihari là đẹp nhất. Trên mạng viết thế.” Nói đoạn, Yukawa đeo kính trở lại.

“Trang nào vậy?” Nishiguchi lấy sổ và bút từ trong túi ra. “Cho tôi biết đi, tôi sẽ xác nhận lại sau.”

“Nếu tôi không lầm tên trang đó là ‘My Crystal Sea’ thì phải. Trang web do cô Narumi quản lý ấy.”

“Sao cơ…?” Trước câu trả lời không ngờ tới, Nishiguchi quên cả việc ghi chép lại.

“Tôi gọi anh là cảnh sát Nishiguchi được chứ?” Yukawa nhìn thẳng về phía trước. “Từ xưa cô ấy đã như thế rồi à? Tôi có cảm giác cô ấy sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để bảo vệ biển Harigaura.” Nhìn qua mắt kính cũng có thể thấy đôi mắt Yukawa đang ánh lên tia sáng sắc nhọn.

“Hồi đầu không đến mức thế đâu, hồi cô ấy mới đến thị trấn này ấy.” Nishiguchi đáp. “Cô ấy bắt đầu tích cực tham gia vào hoạt động bảo vệ môi trường từ mùa hè này thôi. Nhưng dường như từ trước đó tình cảm cô ấy dành cho biển đã sâu đậm lắm rồi. Tôi thường trông thấy cô ấy đứng ngắm biển từ đài quan sát ở gần trường học.”

“Vậy à, ngắm biển từ đài quan sát à.” Yukawa như đang suy nghĩ mông lung gì đó.

“Có vấn đề gì sao? Cô ấy không được phép bảo vệ biển à?”

“Không phải vậy, tôi thấy điều đó rất đáng nể. Đó đâu phải việc đơn giản.”

“Có thể đối với các anh cô ấy là vật cản đường, nhưng tôi sẽ ủng hộ cô ấy. Tôi nghĩ việc cô ấy đang làm rất đúng đắn.”

Nghe vậy, Yukawa gật đầu mỉm cười. “Được vậy thì tốt quá ấy chứ. Nếu anh không còn câu hỏi gì khác, tôi xin phép.”

Nhìn Yukawa đi khỏi, Nishiguchi nhận ra nãy giờ hình như toàn là anh trả lời. Anh hắng giọng, đoạn cất sổ và bút đi.