← Quay lại trang sách

Chương 36

Chuông báo thức chiếc điện thoại cho trẻ con của cậu đang reo, Kyohei kiểm tra giờ, tắt chuông. Vừa đúng sáu rưỡi. Nhìn tập vở đang để mở, cậu khẽ thở dài. Bài tập quốc ngữ vẫn chưa tiến triển được chút nào, cậu mới chỉ viết chính tả được vài chữ Hán. Môn toán còn có Yukawa giúp chứ môn quốc ngữ chỉ có thể tự mình xoay xở. Nghĩ vậy cậu đã miễn cưỡng bắt đầu, song hoàn toàn không thể tập trung được. Cứ được một lát là cậu lại muốn đưa tay với lấy cái máy chơi điện tử ngay. Khó khăn lắm cậu mới nhịn được, nhưng lại mở tivi lên, vừa hay đúng lúc tivi đang phát chương trình phim hoạt hình. Cậu chưa xem chương trình này bao giờ, nội dung cũng chẳng thú vị gì cho lắm nhưng rốt cuộc cậu vẫn xem đến hết. Mới đấy mà đã hơn ba mươi phút trôi qua. Sau đó, cậu tắt tivi nhưng lại chẳng muốn động đến sách vở nữa. Thật sự mà nói cậu đã chờ mãi đến lúc chuông báo thức reo.

Kyohei ra khỏi phòng, đi xuống tầng một. Trước khi đến phòng tiệc, cậu nhòm vào sảnh thì thấy Yukawa đang đó. Yukawa đang đứng khoanh tay, chăm chú nhìn bức tranh treo trên tường. Vẫn là bức tranh vẽ biển ấy.

“Giáo sư!” Kyohei cất tiếng gọi. “Chú lại xem bức tranh đó à?”

“Chú đang nghĩ không biết bức tranh này được treo ở đây từ khi nào.”

“Hừ…m.” Kyohei ậm ừ. “Chắc là từ lâu lắm rồi. Hai năm trước lúc cháu đến đây, nó đã ở đấy rồi.”

“Chắc thế nhỉ.” Yukawa mỉm cười, nhìn đồng hồ đeo tay. “Chúng ta ăn tối thôi.”

Trong phòng tiệc, Narumi đang bày biện đồ ăn cho Yukawa. Vẫn như mọi bận, đồ ăn chủ yếu là các món hải sản.

Khay ăn của Kyohei được đặt ở phía đối diện. Tối nay nhà Kawahata ăn món thịt băm viên.

“Trông vẫn ngon như mọi khi.” Yukawa nói, đoạn ngồi khoanh chân.

“Tôi xin lỗi, toàn những món cũ rích.”

“Làm gì có, mỗi ngày một món cá khác nhau mà. Đúng là kho tàng sản vật biển có khác.”

“À phải rồi.” Kyohei lên tiếng. “Có chuyện này em muốn hỏi chị Narumi. Hôm nay lúc đi tắm biển em đã trông thấy một loài cá đẹp ơi là đẹp. Nhỏ nhắn, màu xanh nước biển. Em hỏi bác nhưng bác bảo hỏi chị.”

“Loài cá nhỏ có màu xanh nước biển à? Khoảng năm xen ti mét đúng không?”

“Đúng, đúng.” Kyohei gật đầu. “Đẹp như cá nhiệt đới ấy.”

“Vậy chắc là cá sẻ trời rồi.”

“Sẻ á? Nhưng nó là cá mà.”

Narumi mỉm cười.

“Chính xác là cá thia biển nhung xanh. Đó là loài cá rất thường gặp ở biển Harigaura. Có lẽ điều khiến những người trải nghiệm việc lặn biển choáng ngợp trước nhất chính là khoảnh khắc nhìn thấy loài cá thia biển nhung xanh này. Lúc nhìn thấy chúng lần đầu tiên, chị còn tưởng đây là một loại đá quý biết chuyển động cơ.”

“Em cũng ngạc nhiên lắm, định bắt mà không được.”

“Em không thể bắt được nó đâu. Nhưng này, trông chúng đẹp thế mà đến mùa đông thì lại hóa đen thui đấy.”

“Thế ạ? Nhưng không sao, đông đến làm gì có ai lặn biển đâu.”

Chắp hai tay mời xong, Kyohei cầm dao và dĩa lên. Vỏ ngoài miếng thịt băm viên được nướng chín tới, khi dùng dao cắt, nước thịt quyện với xốt nấu chảy ra, hơi nóng bốc lên.

“Vẫn như mọi khi, món bên đó trông cũng ngon ghê.” Yukawa nói.

“Cháu có thể cho chú một miếng, đổi lấy sashimi.”

“Kèo này không tồi, để chú suy nghĩ đã. Tiện đây…” Yukawa cầm đũa, nhìn Narumi nói. “Tôi cũng muốn hỏi cô chuyện này.”

“Anh muốn hỏi gì?” Narumi dựng thẳng lưng như muốn đề phòng.

“Ai đã vẽ bức tranh treo ở ngoài sảnh vậy?”

Ngực Narumi khẽ phập phồng. Kyohei thấy dường như cô đang hít thở sâu.

Narumi lắc đầu. “Tôi không biết. Tại sao anh hỏi vậy?”

“Không, tôi chỉ hơi tò mò thôi. Từ lần trước tôi đã nói chuyện với Kyohei rồi, không biết rốt cuộc bức tranh đó vẽ biển nơi nào. Bởi chí ít trông nó cũng không giống biển quanh khu vực nhà trọ này.”

Narumi vừa vén tóc ra sau tai, vừa nghiêng đầu.

“Ừm, tôi cũng không rõ. Nó ở đây từ lâu lắm rồi. Tôi cũng không để ý cho lắm.”

“Lâu lắm rồi? Ý cô là trước cả khi gia đình cô chuyển đến đây à?”

“Đúng vậy. Nghe bố tôi bảo đó là quà ai đó đã tặng ông nội tôi, được ông tôi treo ở đó, nên nhà tôi cũng cứ để như vậy. Thế nên, bố tôi cũng không rõ đâu.”

Narumi cầm cây mồi lửa đang để trên khay, định đưa xuống bên dưới chiếc bếp để bàn đặt trước mặt Yukawa.

“Không cần, tôi sẽ tự châm lửa.” Yukawa nói. “Cô cứ để cây mồi lửa lại đó cho tôi.”

Narumi tỏ ra bối rối, nhưng rồi cô nói, “vâng”, và để cây mồi lửa trở lại khay. “Vậy chúc anh ngon miệng.” Nói đoạn cô đứng dậy, định ra khỏi phòng.

“Biển trong bức tranh đó…” Yukawa nói, đưa mắt nhìn Narumi khi đó đã quay lưng về phía mình. “Là cảnh biển nhìn từ ngọn đồi ở Higashihari. Vừa nãy tôi đã đi xác nhận rồi.”

Narumi dừng chân. Trong giây lát, không chỉ đôi chân mà cả cơ thể cô đều đông cứng lại. Sau đó, cô bắt đầu ngoái cổ lại, cử chỉ ngượng nghịu như một con rô bốt gỉ sét.

“Sao cơ?” Cô cất giọng yếu ớt, trên môi nở một nụ cười gượng gạo. “Higashihari? Vậy sao?”

“Có thật là cô không biết không?” Yukawa hỏi.

“Vì tôi chưa nghĩ đến bao giờ.”

“Tôi tưởng cô chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là biết, chẳng cần nghĩ ngợi gì ấy chứ. Cô am hiểu về biển Harigaura hơn bất cứ ai kia mà? Đến mức còn lập hẳn một trang web cá nhân.”

“Tôi không mấy khi tới Higashihari.”

“Vậy sao? Không phải cô đã viết trên blog của mình là ngắm biển Harigaura từ Higashihari là đẹp nhất à?”

Ánh mắt Narumi trở nên hằn học. “Tôi không viết thế.” Giọng nói cũng trở nên sắc nhọn.

Yukawa gượng cười. “Cô đâu cần tức giận thế chứ.”

“Tôi không tức giận…”

“Nếu cô không viết vậy chắc là tôi hiểu nhầm rồi. Tôi nên xin lỗi mới phải.”

“Anh không cần làm thế. Anh còn chuyện gì nữa không?”

“Không.” Yukawa rót bia vào cốc thủy tinh.

“Tôi xin phép.” Narumi nói, đoạn ra khỏi phòng. Dáng vẻ nhìn từ đằng sau ấy trông chẳng có chút sức sống nào cả.

“Chuyện vừa xong là thật ạ?” Kyohei hỏi Yukawa. “Giáo sư đã tìm thấy biển trong bức tranh đấy rồi ạ?”

“Ừm.” Yukawa đáp gọn lỏn. Anh rót nước tương shoyu vào chiếc đĩa con, dùng đầu đũa gắp một ít mù tạt wasabi rồi trộn cùng shoyu. Ngay cử chỉ đó cũng mang đậm phong cách của một nhà khoa học.

“Chú cố ý đến tận đấy cơ à. Hẳn chú phải tò mò lắm nhỉ.”

“Tò mò có nghĩa là bị kích thích bởi sự hiếu kỳ mang tính trí tuệ. Bỏ mặc sự hiếu kỳ là một tội ác. Bởi nguồn năng lượng lớn nhất giúp con người trưởng thành chính là sự hiếu kỳ.”

Kyohei vừa gật đầu, vừa trộm nghĩ tại sao con người này chỉ có thể nói những câu như vậy nhỉ.

Yukawa với tay lấy cây mồi lửa đang để trên khay. Anh bật công tắc tách một cái, lửa phát ra từ đầu cây mồi. Ở nhà Kyohei cũng có một cái giống như vậy, bố mẹ cậu mua để dùng cho những buổi nướng thịt ngoài trời. Nhưng trên thực tế nó chỉ được dùng để nướng thịt đúng một lần. Bố mẹ cậu quá bận, chẳng có thời gian đâu dành cho những việc đó cả.

Yukawa dùng cây mồi châm lửa vào viên cồn khô đã được để sẵn ở phần dưới của chiếc bếp để bàn.

“Nhóc có biết cái nồi tiếp xúc trực tiếp với lửa này được làm bằng gì không?”

Đặt trên bếp là chiếc nồi màu trắng. Nhưng nó không phải là chiếc nồi thông thường. Kyohei nhìn nó, đoán thử. “Trông giống như giấy ấy ạ.”

“Đúng, nó chính là giấy. Vì thế người ta còn gọi nó là nồi giấy. Nhưng nhóc không thấy lạ à, tại sao giấy mà lại không cháy?”

“Chắc người ta đã chế theo cách đặc biệt nào đó?”

Nghe vậy, Yukawa dùng ngón tay dứt một mẩu nhỏ từ nồi giấy, kẹp vào đũa, tay trái bật cây mồi lửa rồi châm vào mẩu giấy. Mẩu giấy không cháy bùng lên ngay mà từ từ chuyển thành tàn tro màu đen. Lúc lửa chuẩn bị cháy đến đũa, Yukawa liền dừng lại.

“Nếu là giấy bình thường thì chỉ loáng cái là cháy ngay rồi. Đúng là họ đã gia công để nó khó cháy. Nhưng không phải là hoàn toàn không cháy được. Nếu chỉ nói như nhóc thì chưa thể giải thích được.”

Kyohei đặt dao và dĩa xuống, bò sang chỗ của Yukawa.

“Thế tại sao nó lại không cháy ạ?”

“Nhóc thử nhìn vào bên trong nồi giấy xem. Không chỉ có rau và cá mà còn có cả nước dùng dashi nữa. Nước dùng cũng chính là nước. Vậy nước sôi ở nhiệt độ bao nhiêu? Học đến lớp năm rồi nhóc phải biết kiến thức này chứ.”

“Cháu biết chứ. 100 độ. Cháu đã được làm thí nghiệm từ hồi học lớp bốn.”

“Thí nghiệm kiểu cho nước vào bình thót cổ, đến khi nước sôi thì đo nhiệt độ đúng không?”

“Vâng, khi gần đạt đến 100 độ, nước bắt đầu sủi sùng sục.”

“Sau đó giá trị trên nhiệt kế thế nào? Nhiệt độ có tiếp tục tăng lên không?”

Kyohei lắc đầu. “Không tăng lên chút nào nữa.”

“Chính là như vậy, nước chuyển thành thể khí ở 100 độ. Hay nói ngược lại trong thời gian bảo toàn trạng thái thể lỏng, nhiệt độ sẽ không tăng lên nữa. Tương tự như vậy, chừng nào bên trong nồi giấy vẫn còn nước dùng, cho dù phía dưới có nóng đến cỡ nào, nó cũng không thể cháy được. Bởi vì giấy chỉ cháy khi nhiệt độ đạt khoảng 300 độ.”

“Ra là vậy.” Kyohei khoanh tay, chăm chú nhìn ngọn lửa trên bếp.

“Giờ thì chuyển sang thí nghiệm tiếp theo nhé.”

Yukawa di chuyển cốc bia ra chỗ khác, cầm miếng lót cốc đặt bên dưới lên. Đó là một miếng lót hình tròn làm bằng giấy.

“Nếu ta đặt miếng lót này lên trên viên cồn khô, chuyện gì sẽ xảy ra?”

Kyohei hết nhìn miếng lót cốc rồi lại nhìn Yukawa, đoạn trả lời rụt rè. “Sẽ cháy ạ.” Cậu có cảm giác đây là một câu hỏi đánh đố.

“Chắc là vậy rồi.”

Kyohei chưng hửng trước câu trả lời của Yukawa. “Gì cơ, vậy đâu gọi là thí nghiệm được.”

“Đừng nóng vội, vậy cái này thì sao?”

Yukawa cầm bình nước bên cạnh, đổ nước trong bình vào miếng lót cốc khiến nó ướt sũng. Cả chiếu cũng bị ướt theo, song nhà vật lý không có vẻ gì bận tâm đến chuyện đó.

“Nếu để cái này lên viên cồn khô thì sao?”

Kyohei suy nghĩ. Chắc hẳn đó không phải một câu trả lời đơn giản. Có thể câu chuyện về nồi giấy khi nãy là một gợi ý. Kyohei nhớ lại những lời Yukawa đã nói.

“Cháu biết rồi.” Cậu đáp. “Nó sẽ cháy, nhưng không cháy ngay.”

“Vì sao?”

“Vì giấy đang bị ướt. Nó sẽ không cháy cho đến khi nào khô hẳn. Khi khô trở lại nó sẽ cháy.”

“Ra vậy.” Yukawa không biểu lộ cảm xúc gì. “Đấy đã là câu trả lời cuối cùng chưa?”

Kyohei thu cằm lại. “Câu trả lời cuối cùng rồi ạ.”

“Được.” Yukawa chỉ nói có vậy, đoạn đặt miếng lót cốc đang ướt lên trên viên cồn đang cháy. Viên cồn được đặt trong một cái ống hình trụ, vì thế việc đặt miếng lót cốc vào giống như là đậy nắp lên ống trụ đó vậy.

Kyohei nhìn chằm chằm miếng lót cốc. Cậu đoán chừng chỉ lát nữa thôi phần giữa của miếng lót cốc sẽ đen đi, chẳng mấy chốc lửa sẽ bùng lên từ đó. Song đợi một lúc vẫn không thấy có gì thay đổi.

Yukawa lấy miếng lót cốc ra. Lửa đã tắt ngóm. “A!” Kyohei thốt lên, nhìn Yukawa hỏi: “Sao lại thế ạ?”

“Điểm mấu chốt ở đây chính là việc viên cồn được đặt trong ống hình trụ. Dù có là cồn khô hay giấy đi chăng nữa, để cháy được đều cần có oxy. Nhưng vì chú đã dùng miếng lót cốc đậy lên miệng ống nên khí oxy khó mà lọt vào được. Nếu miếng lót cốc không bị ướt có thể nó đã cháy trước khi lửa tắt và lại có thể hút khí oxy. Tuy nhiên, vì đang bị ướt nên đúng như nhóc nói đấy, nó không cháy ngay được. Hơn nữa, giấy ướt còn có khả năng cản không khí tốt hơn giấy khô rất nhiều.”

Yukawa dùng cây mồi lửa châm lại vào viên cồn. Sau đó, anh lại đặt miếng lót cốc lên trên, song lần này anh bỏ ra ngay lập tức. Chỉ vậy thôi mà lửa đã tắt ngóm.

“Giống ảo thuật quá.” Kyohei nói.

“Nhóc có được dạy về việc khi dầu ăn trong chảo bén lửa thì không được vội vàng vẩy nước vào chưa? Trong tình huống đó chúng ta chỉ cần trùm một miếng vải ướt lên trên để cản không khí là được. Mọi vật đều cần có oxy để cháy. Khi không có oxy, lửa sẽ tắt. Còn khi thiếu oxy thì sẽ gây ra hiện tượng cháy không hoàn toàn.”

“Cháy không hoàn toàn? Chính là hiện tượng chú nhắc đến hồi chiều đúng không ạ?”

“Đúng vậy.” Yukawa lại châm lửa vào viên cồn. “Cháy không hoàn toàn sẽ làm sinh ra khí CO.”

Kyohei nhớ lại lúc họ ngồi trên xe wagon để về nhà. Vì sao bác Shigeharu lại có bộ mặt đáng sợ đến thế? Không chỉ bác Shigeharu, ngay cả bác Setsuko trông cũng rất u ám.

“Nhóc sao thế? Không ăn à?” Yukawa hỏi. “Thịt viên nguội mất bây giờ.”

“À, vâng, cháu ăn đây.” Kyohei bò trở lại chỗ cũ.