← Quay lại trang sách

Chương 37

Kusanagi đang ở trong một quán cà phê tự phục vụ nằm gần cửa ra phía Bắc ga Ekoda. Đó là một quán cà phê chật chội, khu vực quầy nhìn ra đường chỉ đủ chỗ cho ba người ngồi. Kusanagi ngồi chính giữa, vừa uống nước vừa chờ thời gian trôi. Cốc cà phê của anh rỗng không từ hơn mười phút trước.

Nhìn thấy kim đồng hồ đeo tay chỉ vừa đúng bảy giờ, Kusanagi liền đứng dậy. Anh dọn cốc và khay của mình, ra khỏi quán. Con đường phía trước cũng chật hẹp y như bên trong quán. Không những thế còn rất ngoằn ngoèo, lắt léo. Tất nhiên đây là đường một chiều. Dọc hai bên đường là những hàng quán nhỏ. Đâu đó còn thấy cả những cửa hàng ramen kiêm quán rượu và snack-bar.

Dù đã ra đến con đường rộng hơn một chút, song vẫn không có dải phân cách. Tốc độ giới hạn là hai mươi ki lô mét một giờ.

Đi qua khu phố buôn bán là đến khu vực của các khu căn hộ hay tòa chung cư nằm san sát. Cách đây hai tiếng, Kusanagi cũng đã đi qua đoạn đường này. Anh cẩn trọng để không rẽ nhầm. Ban nãy khi đến đây, chỉ vì rẽ nhầm một góc mà anh phải chạy ngược chạy xuôi mới tới được nơi cần đến.

Anh dựa vào một vài dấu mốc để đi. Bước vào khu dân cư, đường sá còn phức tạp hơn nữa. Gần như không có cái ngã tư nào ra hồn. Không những thế đường còn hẹp và loằng ngoằng. Cảnh sát của quận Nerima chắc phải vất vả lắm. Kusanagi không khỏi thấy cảm thông với những người mà anh còn chưa từng gặp.

Lúc nhìn thấy ngôi nhà gạch trắng được chiếu rọi dưới ánh đèn đường, Kusanagi thở phào. Đây chính là nhà của Kajimoto Osamu.

Anh bấm chuông cửa đàm thoại, nghe tiếng trả lời của bà vợ, anh bèn xưng tên. Chiều nay khi đến đây, anh đã nói là sẽ quay lại. Lúc đó, mặc dù biết ông Kajimoto không có nhà song anh vẫn tới. Mục đích là để họ hiểu rằng anh có việc rất quan trọng.

Cửa mở, một người đàn ông gầy gò mặc áo polo cộc tay xuất hiện. Khuôn mặt dài nhưng đôi mắt lại to tròn, bộ dạng khiến người ta liên tưởng đến con ngựa.

“Ông Kajimoto phải không ạ? Tôi rất xin lỗi vì đến làm phiền trong lúc ông đang mệt.” Kusanagi kính cẩn cúi đầu.

Kajimoto vừa nói, “Không sao” vừa mời Kusanagi vào trong. Chắc hẳn ông ta đang hoài nghi không hiểu rốt cuộc cậu điều tra viên này đến đây vì việc gì. Kusanagi mới chỉ nói với vợ ông ta rằng mình muốn hỏi về chuyện từ hồi họ còn sống ở cư xá Oji.

Kusanagi được dẫn vào phòng khách rộng gần hai mươi chiếu. Trên mặt tủ và cả dưới sàn nhà đều bày đầy đồ linh tinh. Chắc hẳn khi chuyển đến đây tám năm trước, họ đã định sẽ giữ cho ngôi nhà sạch đẹp hơn. Song có lẽ thời gian trôi đi, tình yêu đối với ngôi nhà cùng cảm giác hào hứng thuở ban đầu cũng dần phai nhạt. Dù vậy, Kusanagi vẫn cất lời khen “Ngôi nhà đẹp quá!”

“Không đâu, nó cũng hư hỏng tương đối rồi. Chúng tôi đang tính đến chuyện tân trang lại đây.” Nói vậy nhưng Kajimoto không hoàn toàn cảm thấy tệ.

“Trước khi chuyển tới đây, vợ chồng ông đã sống cư xá Oji phải không ạ?” Kusanagi đi thẳng vào chủ đề chính.

“Đúng vậy. Chúng tôi ở đó mười tám… mà không, phải mười chín năm ấy. Một thời gian khá dài, vì hai vợ chồng tôi cưới sớm mà.”

Ông Kajimoto kết hôn năm hai mươi bốn tuổi, hai vợ chồng ông chuyển vào cư xá ở từ hồi đó.

“Vợ chồng ông sống ở phòng 206 phải không? Ông còn nhớ gì về những người sống ở phòng 305 hồi đó không? Nhà ông Kawahata ấy ạ.”

“Kawahata ấy à.” Kajimoto hơi hé miệng, gật gù. “Đúng là họ đã ở đấy thật. Nhỉ?” Câu phía sau ông Kajimoto hỏi người vợ khi đó đang ngồi ở bàn ăn.

“Vợ chồng mình sống ở đó cũng lâu nhưng nhà bên đó còn ở đấy lâu hơn ấy nhỉ.”

“Phải. Hồi chúng tôi chuyển đến, ông Kawahata cũng đã ở đó được bốn, năm năm rồi. Không những vậy, trái ngược với tôi, ông Kawahata lấy vợ khá muộn. Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã vô cùng ngạc nhiên, không ngờ lại có một kỹ sư kỳ cựu như vậy sống ở đó. Vì thường những người kết hôn muộn không mấy ai sống trong cư xá cả.”

“Theo chúng tôi được biết nhà ông bà đây và nhà ông Kawahata đã sống ở đó tận hơn mười năm. Trong khoảng thời gian đó, hai bên có hay qua lại với nhau không ạ?”

“Ừ…m…” Kajimoto khoanh tay trước ngực. “Cũng có đấy, nhưng chỉ qua mấy việc chung của cư xá như là tổng vệ sinh hay đi tuần đêm thôi. Thành ra cũng không thân thiết cho lắm, tuổi tác chúng tôi cũng cách nhau xa mà.” Nói đoạn, Kajimoto nhìn Kusanagi với ánh mắt dò xét. “Không biết sao anh lại tới tận đây để hỏi về ông Kawahata vậy? Đã xảy ra chuyện gì với ông ấy sao?”

Đoán trước Kajimoto thể nào cũng sẽ hỏi câu này, Kusanagi cười nhạt.

“Tôi không thể nói chi tiết được, có điều chúng tôi đang cần điều tra về những người đã chuyển nhà từ Ojihoncho đến các vùng khác vào một khoảng thời gian. Mà gia đình ông Kawahata lại rời khỏi cư xá Oji đúng khoảng thời gian ấy.”

“À, nghĩa là các anh không chỉ điều tra mỗi nhà ông Kawahata nhỉ?”

“Vâng, đến thời điểm này một mình tôi cũng đã điều tra được…” Kusanagi bẻ ngón tay. “Cỡ hai mươi người gì đó rồi.”

Kajimoto tròn xoe mắt ngạc nhiên. “Công việc của anh vất vả quá nhỉ.”

“Vì tôi chỉ biết mỗi việc đi lăng xăng thôi mà. Vậy ông còn có ấn tượng gì về ông Kawahata không vậy? Ông ấy có xảy ra vấn đề gì, hay có khúc mắc gì với ai không?”

“Không đâu.” Kajimoto xoay mạnh cổ.

“Ông ấy không phải kiểu người gây ra những chuyện như vậy.”

Nghe đến đây, bà vợ liền chau mày nhìn về phía chồng mình.

“Này, có phải trước khi chuyển đi ông ấy gần như chẳng mấy khi ở cư xá không nhỉ?”

“Ơ, thế hả?”

“Đúng mà, tôi nhớ không nhầm thì ông ấy đi công tác ở đâu đấy mà.”

Kajimoto há miệng, khẽ gật gù.

“Phải rồi, phải rồi. Đúng thế đấy. Ông Kawahata đã đi công tác xa nhà một mình. Hình như là Nagoya thì phải.”

“Đúng là trước khi thôi việc, ông Kawahata đã làm chi nhánh Nagoya.”

“Quả nhiên là thế thật. Anh này, biết rồi mà không nói sớm. Nói luôn từ nãy có phải là chúng tôi sẽ nhớ ra nhanh hơn không.”

“Xin lỗi, tôi quên khuấy mất.” Kusanagi không thể nói rằng chủ đích của anh là không tiết lộ những gì mình biết mà sẽ để họ tự nói ra càng nhiều càng tốt. “Nếu vậy chắc chỉ có vợ và con gái ông Kawahata sống ở cư xá, còn ông ấy chỉ về nhà vào cuối tuần thôi ạ?”

“Tôi nghĩ chắc là vậy.”

Kajimoto trả lời nhẹ bẫng, song bà vợ lại chen ngang. “Không phải, ông nhầm rồi. Không phải thế đâu.”

“Nhầm như thế nào vậy?” Kusanagi hỏi, có vẻ bà vợ nhớ chính xác hơn.

“Đâu chỉ ông chồng, cả vợ con nhà ấy đều không ở cư xá mà. Tình trạng đó diễn ra suốt một, hai năm cuối.”

Kusanagi rời khỏi nhà Kajimoto lúc hơn tám giờ tối. Anh vừa đi trên con đường ngoằn ngoèo khó hiểu dẫn ra ga Ekoda, vừa mải mê suy nghĩ. Anh hỏi vợ chồng Kajimoto khá nhiều, song thành quả lớn nhất thu được chỉ là thông tin cả nhà Kawahata đều đã không sống ở cư xá, như bà Kajimoto vừa nói.

“Không phải là họ hoàn toàn không ở đấy, thi thoảng tôi cũng có gặp bà vợ. Tôi nghĩ bà ấy về nhà mở cửa cho phòng thoáng khí hoặc lấy đồ đạc gì đó. Có lần hai chúng tôi nói chuyện, bà ấy bảo thật ra họ đang sống ở nhà của người quen. Cặp vợ chồng người quen ấy phải đi công tác nước ngoài một thời gian nên đã nhờ bà ấy trông nom nhà cửa trong lúc họ vắng nhà. Đúng là nhà Kawahata còn có một cô con gái, nhà của cặp vợ chồng kia gần trường cấp hai dân lập mà con bé đang theo học hơn nhiều. Vì thế họ quyết định sẽ tạm thời ở đó cho đến khi con bé tốt nghiệp. Có thể một vài chi tiết không đúng lắm, nhưng đại để là như vậy đấy.”

Kusanagi muốn biết người quen đó có quan hệ thế nào với gia đình Kawahata, nhà của họ ở đâu, song bà Kajimoto không nhớ được đến mức đó. Bà ấy nói có lẽ hồi ấy bà cũng không hỏi gì về chuyện đó. Tuy nhiên, bà vẫn nhớ tên trường cấp hai dân lập mà cô con gái duy nhất của nhà Kawahata đã theo học. Đó là một trường trung học nữ sinh nổi tiếng mà ngay cả Kusanagi cũng biết rất rõ.

Anh quyết định sáng mai sẽ tới ngôi trường đó và xin họ cho xem danh sách học sinh đã tốt nghiệp. Anh nghe Yukawa nói tên cô gái đó là Narumi. Nếu hỏi thăm bạn học cùng thời với Kawahata Narumi, rất có thể anh sẽ biết được nơi họ đã sống hồi ấy.

Mặc dù vừa đi vừa suy nghĩ, song Kusanagi vẫn đến được ga Ekoda mà không hề bị lạc đường. Chưa thấy Utsumi Kaoru liên lạc lại. Đúng lúc Kusanagi rút điện thoại ra định gọi cho Utsumi đặng xác nhận xem cô đang ở đâu rồi sẽ quyết định hành động tiếp theo thì chuông điện thoại reo. Song hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng không phải cái tên Utsumi Kaoru. Anh vội bấm nút nghe, đoạn áp điện thoại lên tai. “Vâng, tôi Kusanagi xin nghe.” Giọng anh có phần hơi dè dặt.

“Tôi, Tatara đây, giờ cậu nói chuyện được chứ?” Giọng nói trầm thấp của Tatara vang đến tận màng nhĩ anh.

“Được ạ, có chuyện gì vậy?”

“Tôi vừa mới gặp một người quen làm ở ban chỉ đạo khu vực xong. Chắc cậu cũng biết, nơi anh Tsukahara làm trước khi về hưu ấy.”

“À, vâng.”

“Nghe nói hôm nay, một điều tra viên dưới Sở Cảnh sát tỉnh đã đến đó. Chắc cậu cũng đoán được là vì chuyện gì rồi nhỉ.”

“Điều tra viên đến hỏi về ông Tsukahara phải không ạ? Chẳng hạn như ông ấy có bị ai thù ghét hay không.”

“Họ hỏi xem ông Tsukahara có nhắc đến cái tên Harigaura bao giờ không. Họ đang cẩn trọng điều tra những người có liên quan đến nạn nhân để tìm xem có manh mối nào không.”

“Có vấn đề gì với chuyện đó ạ?”

“Chuyện đó không vấn đề gì, chỉ là có một điều rất lạ. Họ không hỏi gì về Senba Hidetoshi cả. Phải chăng cảnh sát tỉnh cho rằng vụ án của Senba không quan trọng? Cậu có truyền đạt những gì tôi nói cho họ không đấy?”

Kusanagi không biết phải trả lời thế nào, anh không ngờ mình lại bị Tatara sờ gáy sớm thế này. Anh cố tìm lời biện bạch, song chẳng nghĩ được gì.

“Sao thế? Cậu chưa nói với họ à?”

Kusanagi hiểu mình không thể quanh co nữa rồi. Anh hít một hơi thật sâu, đoạn nói.

“Vâng, tôi vẫn chưa nói.”

“Vì sao vậy?”

“Vì suy nghĩ cá nhân thôi.”

“Suy nghĩ?”

“Vâng.”

Kusanagi chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị quạt cho một trận. Anh nắm chặt điện thoại, mồ hôi thấm đẫm lòng bàn tay. Chân đứng thật vững như thể đang chờ bị táng.

Nhưng bên kia chỉ đáp lại một tiếng thở hắt rất mạnh.

“Suy nghĩ đó dựa trên thông tin có được từ địa phương à?”

Quả nhiên Tatara rất nhạy bén. Từ địa phương ở đây hẳn là ám chỉ Yukawa.

“Đúng vậy.” Kusanagi đáp. “Thông tin khá hữu ích đấy ạ.”

“Hữu ích cỡ nào? Có đến mức xác định được nghi phạm không?”

“Anh có thể nghĩ như vậy cũng được. Tuy nhiên, để đến được lúc đó chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”

“Chúng tôi… Nghĩa là cậu không muốn bị cảnh sát tỉnh can thiệp phải không?”

“Tôi nghĩ chúng tôi tự làm sẽ tốt hơn.”

Tatara lại im lặng. Mồ hôi túa ra dưới nách Kusanagi. Anh thấy căng thẳng, lần này chắc chắn ăn quạt rồi. Thời còn làm điều tra viên, Tatara còn có biệt danh là Bình nước nóng siêu tốc.

“Utsumi đang làm gì?” Thế nhưng, viên chánh thanh tra lại hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh. “Có đang đi cùng với cậu không?”

“Không, hiện cô ấy đang lần theo dấu vết của Senba.”

“Đã tìm được manh mối gì chưa?”

“Có người nói đã trông thấy ông ta.”

Kusanagi báo cáo về việc một tổ chức tình nguyện Shinjuku biết về Senba.

“Tôi hiểu rồi. Vụ này tôi đã giao cho cậu, vì thế tôi sẽ tôn trọng suy nghĩ của cậu. Nhưng có điều này cậu phải hứa với tôi. Cậu nhất định phải thông báo với tôi ngay khi tìm được chứng cứ cần thiết cho việc xác định nghi phạm. Tôi không chấp nhận bất cứ sự chậm trễ nào, được chứ?”

“Vâng, tôi xin hứa.”

“Vậy, cậu cứ tiếp tục tiến hành điều tra giúp tôi.” Nói đoạn, Tatara cúp máy.

Kusanagi thở dài thườn thượt, bấm điện thoại, cảm giác chiếc áo sơ mi đang mặc đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

“Anh vất vả rồi, tôi đang định gọi điện cho anh đây ạ.” Giọng Utsumi Kaoru nghe có phần khởi sắc. Kusanagi hy vọng cô đã thu được kết quả gì đó.

“Giờ cô đang ở đâu? Shinjuku à?”

“Không, tôi đang ở Kuramae.”

“Kuramae? Cô làm gì ở đấy? Cô đã nói chuyện với cô gái tình nguyện viên ở Shinjuku chưa?”

“Tôi nói chuyện rồi. Cô ấy tên là Yamamoto. Theo như tôi được biết cứ thứ Bảy hằng tuần đội tình nguyện của cô ấy lại tổ chức phát đồ ăn miễn phí ở công viên trung tâm Shinjuku, cho đến cuối năm ngoái tuần nào cô ấy cũng trông thấy Senba. Cô ấy ấn tượng với Senba vì ông ta trông có vẻ gì đó lịch lãm hơn so với những người vô gia cư khác.”

“Đến cuối năm ngoái nghĩa là năm nay không thấy nữa à?”

“Đúng vậy. Yamamoto nói có thể ông ấy đã mất rồi.”

“Mất rồi? Tại sao?”

“Cô ấy bảo lần cuối cùng thấy Senba, trông ông ta gầy gò ốm yếu, khổ sở lắm. Yamamoto có người quen là một bác sĩ chuyên khám bệnh miễn phí cho những người vô gia cư, cô ấy đã khuyên ông ta đến đó nhưng mà…”

“Ông ta không đi à?”

“Tôi đã nhờ cô Yamamoto xác nhận với cơ sở khám chữa bệnh đó, nhưng hình như không có ghi chép gì về việc Senba đã đến đó khám. Cũng có khả năng ông ta dùng tên giả, tôi định ngày mai sẽ đem ảnh Senba tới hỏi bác sĩ xem sao.”

“Ra vậy. Thế tại sao cô lại ở Kuramae?”

“Theo lời Yamamoto, còn có một người nữa cũng biết Senba. Người này hồi năm ngoái vẫn còn hoạt động cùng đội tình nguyện của Yamamoto, nhưng đến năm nay đã chuyển sang đội tình nguyện khác, hiện vẫn chuyên đi phát đồ ăn miễn phí. Văn phòng của tổ chức tình nguyện đó nằm ở Kuramae. Nghe nói họ thường tổ chức phát đồ ăn miễn phí ở Công viên Ueno vào thứ Bảy hằng tuần.”

“Ý cô là Senba không xuất hiện ở công viên trung tâm Shinjuku nữa nhưng có khả năng vẫn tới công viên Ueno à?”

“Nghĩ vậy nên tôi đã nhờ Yamamoto liên hệ với người kia. Nhưng tiếc là người đó cũng chưa từng nhìn thấy Senba ở công viên Ueno.”

“Gì chứ? Đã thế cô còn đến Kuramae làm gì?”

“Tuy người đó không thấy Senba nhưng đã gặp một người đang đi tìm y.”

“Cô nói sao? Chuyện từ khi nào?” Kusanagi siết chặt điện thoại.

“Khoảng tháng Ba năm nay. Người đó đã giơ ảnh Senba ra và hỏi anh ta xem từng nhìn thấy người này bao giờ chưa.”

Kusanagi lấy sổ và bút ra khỏi túi áo trong, đoạn ngồi xổm ngay xuống đó. Anh dùng vai kẹp điện thoại, mở cuốn sổ ra để trên đầu gối.

“Cho tôi địa chỉ của văn phòng đó. Giờ tôi cũng sẽ tới đó.”

Kusanagi tắt máy, ra đường bắt taxi. Khoảng ba mươi phút sau, anh đến Kuramae. Văn phòng đó nằm ở tầng hai một tòa nhà nhỏ màu nâu trong một ngã rẽ của con đường chạy từ phố Edo tới sông Sumida.

Sau khi bấm chuông cửa, anh nghe bên trong có người di chuyển, sau đó cửa được mở ra. Một người đàn ông nhỏ thó khoảng trên dưới bốn mươi tuổi ló mặt ra. “Anh là người của Sở Cảnh sát Tokyo à?”

“Vâng.” Kusanagi vừa đáp vừa đưa mắt nhìn vào bên trong. Utsumi Kaoru đang ngồi trước một chiếc bàn bày la liệt các thiết bị văn phòng, tài liệu. Trông thấy Kusanagi, Utsumi khẽ gật đầu.

Người đàn ông tự xưng là Tanaka. “Mời anh vào, xin cứ tự nhiên.”

“Tôi xin phép.” Kusanagi bước vào phòng. Dưới sàn nhà có cả mấy chiếc thùng các tông. “Cô hỏi được chưa?” Kusanagi hỏi Utsumi Kaoru.

“Tôi đã hỏi được những điểm chính rồi. Tôi mới cho anh ấy xem ảnh của ông Tsukahara, anh ấy nói đó chắc chắn là người đã đi tìm Senba.”

“Ông ấy có nói tìm Senba để làm gì không?” Kusanagi hỏi Tanaka.

“Tôi không hỏi. Thi thoảng cũng có bọn đòi nợ tìm đến theo dõi, nên tôi đã nghĩ chắc ông ta thuộc loại đó. Vì nhiều người lang thang đầu đường xó chợ là để trốn nợ mà.”

“Theo lời anh Tanaka…” Utsumi Kaoru nói. “Ông Tsukahara hỏi anh ấy về Senba là vào khoảng cuối tháng Ba, sau đó anh ấy còn trông thấy ông ấy đôi ba lần nữa. Lần nào ông Tsukahara cũng đứng từ xa, chăm chú nhìn dòng người đang xếp hàng nhận đồ ăn. Nhưng từ tháng Năm trở đi, anh Tanaka không còn thấy ông ấy nữa. Đúng vậy không nhỉ?” Utsumi Kaoru xác nhận lại với Tanaka.

“Đúng vậy.” Tanaka gật đầu. “Mọi người còn to nhỏ người đó thật đáng sợ, đến khi ông ta không xuất hiện nữa chúng tôi mới yên tâm phần nào… Mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Các anh đang điều tra về cái gì thế?”

Kusanagi gượng cười, đoạn phẩy tay.

“Không có chuyện gì to tát đâu. Anh đừng nghĩ quá.” Liếc thấy Utsumi Kaoru đứng dậy, Kusanagi tiếp lời. “Có thể chúng tôi sẽ lại hỏi anh chuyện gì đó, lúc đó mong anh hợp tác nhé. Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Chúng tôi xin phép.” Kusanagi nói liền một hơi, đoạn hướng ra cửa.

Họ ra khỏi tòa nhà, đi dọc đường Edo, chẳng mấy chốc bắt gặp một quán cà phê tự phục vụ. Quán này cùng một chuỗi với quán cà phê cạnh ga Ekoda. Không thấy hàng quán nào khác nên họ đành vào đó.

Hai người trao đổi thông tin cho nhau. Kusanagi cũng kể về cuộc điện thoại của Tatara.

“Anh không nói với sếp chuyện nghe được từ anh Yukawa à? Rằng nếu vụ án đi sai đường, rất có thể cuộc đời một con người sẽ bị đảo lộn hoàn toàn ấy.”

“Tôi không nói. Vì chắc chỉ có tôi với cô mới hiểu được ý nghĩa kỳ lạ ẩn sau câu nói đó. Mà không cần nói ra chánh thanh tra cũng phần nào hiểu được. Sếp biết một khi Yukawa đã nhúng tay vào ít nhiều ông ấy có thể để chúng ta làm theo ý mình. Tạm gác chuyện đó lại, tiếp theo chúng ta nên làm gì nhỉ. Tôi đang định tìm xem thực tế mẹ con Narumi đã sống ở đâu…” Kusanagi hớp một ngụm cà phê mà anh đã chán ngấy.

“Nghe câu chuyện của anh Tanaka, tôi chợt nảy ra một ý.”

“Ồ, là gì vậy?”

“Theo tình hình hiện tại, đúng là ông Tsukahara đã đi tìm Senba. Mặc dù thời gian và địa điểm khác nhau, song đều đã có nhân chứng trông thấy hai người đó ở nơi phân phát đồ ăn miễn phí. Ông Tsukahara là một cảnh sát có nghề, hẳn ông ấy còn đi thăm dò rất nhiều nơi khác nữa.” Utsumi Kaoru chĩa đôi mắt hình hạnh nhân về phía Kusanagi. “Không biết chừng ông Tsukahara đã tìm được Senba. Theo lời Tanaka, từ sau tháng Năm anh ta không còn nhìn thấy ông Tsukahara nữa, liệu có khi nào đó là vì ông ấy đã đạt được mục đích không?”

Kusanagi đặt cốc cà phê xuống, nhìn nữ cảnh sát hậu bối của mình.

“Nếu vậy thì sao? Có cách nào ư?”

“Như tôi vừa nói khi nãy, thời điểm cô Yamamoto thấy Senba ở Công viên trung tâm Shinjuku, y đã rất ốm yếu. Đến nỗi chỉ cần thoáng nhìn qua là biết y đang phải đương đầu với căn bệnh nào đó. Giả sử Tsukahara tìm thấy Senba vào khoảng tháng Tư, tôi không nghĩ lúc ấy Senba còn đang mạnh khỏe.”

“Mà còn bệnh nặng hơn, trường hợp xấu nhất có thể đã chết…?”

“Đêm qua tôi đã xem dữ liệu về những xác chết không được nhận diện tìm thấy trong thành phố từ đầu năm nay. Không có Senba trong số đó, nhưng tôi sẽ thử kiểm tra lại một lần nữa. Vấn đề là nếu y chưa chết thì sao? Một người vô gia cư đang mắc trọng bệnh… Nếu vất vả lắm mới tìm được người mà đối phương lại đang trong tình trạng đó, liệu ông Tsukahara sẽ làm gì?”

Kusanagi tựa lưng vào ghế, mắt nhìn chếch lên trên. Nếu là anh, anh sẽ làm gì?

“Có lẽ việc đầu tiên sẽ là đưa người đó đến viện khám bệnh, cần thiết thì cho nhập viện. Nghe có hợp lý không? Nếu tôi không nhầm có một số bệnh viện đặc biệt chấp nhận khám bệnh cho người vô gia cư thì phải.”

“Ý anh là những bệnh viện có chế độ khám bệnh miễn phí, khám bệnh giá rẻ phải không?”

“Đúng thế. Tôi nghe nói ở Tokyo có khoảng bốn mươi bệnh viện kiểu như vậy.”

“Cái đó tôi cũng có nghe nói. Tuy nhiên, giả sử Senba có được đưa đến mấy bệnh viện như thế cũng không chắc sẽ được hưởng chế độ ở những nơi đó. Để hưởng chế độ này Senba phải có giấy đăng ký cư trú, nhưng từ sau khi ra tù y luôn không có địa chỉ cố định. Tôi đã kiểm tra danh sách đăng ký hộ khẩu rồi. Liệu có phải ông Tsukahara đã ứng tiền viện phí không nhỉ?”

“Cũng có thể. Nhưng đến bệnh viện một hai lần, liệu bệnh tình có thuyên giảm được không. Theo những gì nghe được, tôi cảm giác ông ta bệnh khá nặng.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, có thể Senba đã phải nhập viện.”

“Một người vô gia cư không có địa chỉ phải nhập viện, nghe phức tạp phết đấy nhỉ.”

“Thông thường để những bệnh nhân như vậy được nhập viện phía bệnh viện sẽ yêu cầu bệnh nhân tiếp nhận bảo trợ xã hội. Khi đó, bệnh nhân cần đăng ký tạm trú với địa chỉ thực tế của mình, trong trường hợp này chính là địa chỉ của bệnh viện. Nhưng khi tôi xem danh sách đăng ký hộ khẩu thì không thấy ông ta làm thủ tục đó.”

“Thế nghĩa là… thế nào?”

“Phải chăng có một bệnh viện nào đó đã đồng ý khám bệnh cho Senba mà không cần y phải xin bảo trợ xã hội, vì lý do nào đó nơi ấy đã nể mặt ông Tsukahara và linh động cho trường hợp này?” Utsumi Kaoru gần như không thay đổi sắc mặt, ngược lại cô còn nói rất tự tin.