← Quay lại trang sách

Chương 38

Trong lúc các điều tra viên lần lượt lên báo cáo, bầu không khí trong phòng họp cũng dần trở nên nặng nề hơn. Bởi lẽ chẳng có tin tức gì được gọi là thành quả ở đây cả. Hozumi, tổ trưởng tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát tỉnh đang cau có nhìn tập tài liệu trong tay. Đống tài liệu đó cũng chẳng chứa thông tin gì đáng giá. Trong đó chỉ ghi một cách cụ thể và đầy khách quan rằng, mặc dù đã tiến hành điều tra trên diện rộng song đến thời điểm hiện tại vẫn chưa thu được thông tin gì hữu ích. Bao gồm cả thông tin mà nhóm của Nishiguchi đã xác nhận được khi đến Higashihari hôm qua, tức quán ăn mà Tsukahara Masatsugu đã dùng món kaiso udon. Tiếc là chuyện đó cũng chẳng giúp ích gì cho việc phá án.

Nishiguchi vừa dõi theo cuộc họp từ ghế đằng sau, vừa nhớ lại cuộc nói chuyện với Yukawa. Rốt cuộc nhà vật lý đó đến một nơi như thế để làm gì nhỉ? Anh ta nói trên trang web do Narumi quản lý có viết rằng ngắm biển Harigaura từ Higashihari là đẹp nhất. Thật ra tối muộn hôm qua, Nishiguchi đã thử tìm hiểu trang web đó. Quả nhiên có trang web My Crystal Sea của Narumi thật. Song không thấy đâu nội dung giống như Yukawa đã nói. Thậm chí ngay cả cái tên Higashihari cũng không hề xuất hiện.

Liệu có phải nhà vật lý đó đã nói dối? Nhưng để làm gì cơ chứ?

Cuộc họp vẫn tiếp diễn. Điều tra viên bắt đầu báo cáo về cách thức sát hại và hiện trường gây án.

Cảnh sát vẫn chưa xác định được địa điểm nạn nhân bị trúng độc cacbon monoxit. Dù sao cũng có quá ít nhân chứng trong vụ này. Sau khi dụ được nạn nhân vào trong xe ô tô, hung thủ cho nạn nhân uống thuốc ngủ, rồi dùng than khiến nạn nhân ngộ độc mà chết. Sau đó, hung thủ vứt xác nạn nhân xuống vách đá, rồi cứ thế bỏ chạy bằng xe ô tô. Với cách gây án này, hung thủ chỉ cần đỗ xe ở nơi gần như không có ai trông thấy là được. Nói gì thì nói, ở thị trấn thôn quê này cứ đến tối là không còn ai đi ngoài đường nữa.

Họ cũng tính đến khả năng hung thủ không dùng xe ô tô mà sử dụng nhà kho hay túp lều nào đó thường ngày không ai ngó ngàng đến hoặc một ngôi nhà hoang chẳng hạn, cảnh sát đã tiến hành điều tra những nơi như vậy quanh khu vực hiện trường. Song đến thời điểm hiện tại, họ vẫn chưa tìm được nơi nào có vẻ liên quan đến vụ án lần này. Họ tìm thấy một quán trọ cách đây vài năm vẫn còn hoạt động nhưng giờ đã trở nên hoang phế, một trong những căn phòng ở đấy có vết tích thứ gì đó bị đốt cháy, song xét từ tình trạng bụi, rõ ràng ít nhất một tháng trở lại đây không ai bước chân vào nơi này. Vết tích kia có lẽ là của mấy tay thám hiểm nửa vời để lại.

“Còn các mối quan hệ thì sao, có phát hiện gì không?” Suốt từ nãy đến giờ toàn phải nghe những báo cáo vô nghĩa, Hozumi đã mất kiên nhẫn hỏi.

“Tôi xin phép báo cáo thông tin nhận được từ đội Tokyo.” Isobe cầm tài liệu, đứng dậy. Đội Tokyo ở đây ám chỉ những điều tra viên được cử đến Tokyo để điều tra các thông tin về Tsukahara Masatsugu.

Isobe đằng hắng một tiếng, đoạn bắt đầu nói.

“Nạn nhân Tsukahara Masatsugu thôi việc tại Sở Cảnh sát Tokyo hồi năm ngoái, trước đó ông ấy trực thuộc ban chỉ đạo khu vực. Chúng tôi đã hỏi ba đồng nghiệp cũ của Tsukahara Masatsugu về tình hình ông ấy khi còn tại chức. Trước tiên, về người thứ nhất…”

Isobe nói giọng sang sảng, song nội dung báo cáo của anh ta cũng không làm Hozumi vui lên được. Sinh thời Tsukahara Masatsugu là một người tận tâm với công việc, luôn suy nghĩ nghiêm túc gấp đôi người khác về việc phòng chống tội phạm, dù là những việc nhỏ nhặt tới đâu ông cũng không bao giờ sao lãng. Tsukahara sống tình cảm, tuy không giỏi giao thiệp song một khi đã mở lòng với ai, ông sẽ hết lòng vì người đó. Tóm lại, Tsukahara không phải kiểu người khiến cho người khác phải thù ghét.

Về mặt công việc, Tsukahara cũng không để xảy ra vấn đề gì đáng chú ý, trước khi về nghỉ ông cũng bàn giao công việc rất suôn sẻ. Tất cả đồng nghiệp cũ của ông đều có chung một cảm nhận là Tsukahara đã nghỉ hưu một cách bình yên, không để lại bất kỳ sóng gió gì.

Nghe báo cáo của Isobe, Hozumi nhăn mặt, vươn vai rồi cứ thế vòng hai tay ra sau gáy.

“Cảm ơn cậu. Có vẻ phía bên đó cũng không phát hiện được gì nhỉ. Còn bên kia thì sao? Senba phải không nhỉ? Không tìm được ai đã thấy người đó à?”

“Hiện tại là vậy. Hôm nay tôi cũng đang nghĩ đến việc đi xa hơn về hướng Đông Higashihari để nghe ngóng thêm xem sao…” Isobe nói lấp lửng, như ngầm ám chỉ việc đó cũng không có hy vọng gì lắm đâu.

“Cũng chưa biết gã Senba đó còn sống hay đã chết à?”

“À thì…” Isobe trả lời lấp lửng. “Người của Sở Cảnh sát Tokyo đang truy tìm hành tung của Senba, nếu phát hiện được gì họ sẽ thông báo cho chúng ta.”

Hiện vẫn chưa có liên lạc gì từ phía họ, tức là chưa có manh mối nào cả.

“Về mối liên quan giữa nạn nhân và Harigaura thì sao? Ngoài Senba ra còn gì nữa không?” Hozumi hỏi bằng giọng cáu kỉnh.

“Theo thông tin đội Tokyo nghe được từ những người liên quan họ đã gặp cho đến giờ thì vẫn chưa tìm được điều gì kết nối nạn nhân với Harigaura cả. Hiện chỉ có thể cho rằng nạn nhân đến Harigaura là để tham dự buổi thuyết trình khai thác tài nguyên biển kia thôi. Về việc này, cấp dưới của tôi sẽ báo cáo tiếp. Này, Nonogaki.” Isobe gọi tên người cấp dưới.

Người đàn ông ngồi ghế phía trước đứng dậy. Đó chính là điều tra viên của Sở Cảnh sát tỉnh, người đã cùng Nishiguchi đi nghe ngóng chiều hôm qua. Mặc dù anh ta nói là quay lại tổ điều tra, song thực chất có lẽ anh ta đã được giao một nhiệm vụ đặc biệt khác.

“Về buổi thuyết trình đó, bắt buộc phải có phiếu tham dự mới được vào hội trường. Tên chính thức của nó là Phiếu tham dự buổi thuyết trình và thảo luận liên quan đến kế hoạch khai thác quặng nhiệt dịch dưới biển. Phiếu tham dự của nạn nhân là phiếu thật, không phải đồ giả. Để có được tờ phiếu này, người tham dự cần đăng ký với Cơ quan tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển thông qua đường bưu điện. Họ phải gửi phiếu đăng ký cùng với phong bì để hồi âm. Tuy nhiên, không phải cứ đăng ký là chắc chắn được tham gia, trường hợp có nhiều người đăng ký họ sẽ rút thăm. Lần này số người đăng ký cũng gần gấp đôi số suất tham gia. Theo thông tin từ Cơ quan tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển, đúng là trong số những người được chọn có tên của nạn nhân.”

“Rồi sao?” Mắt Hozumi sáng lên, như thể đe dọa nếu đó chỉ đơn thuần là thông tin xác nhận, tôi sẽ không chấp nhận đâu.

“Việc tổ chức buổi thuyết trình và thảo luận được quyết định hồi tháng Sáu và chính thức kêu gọi mọi người tham gia từ đầu tháng Bảy. Thông tin kêu gọi được đăng tải trên ba tờ báo Yomiuri, Asahi, Mainichi và trên trang web của Cơ quan tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển. Nạn nhân đăng ký vào ngày mười lăm tháng Bảy. Phong bì đăng ký của những người được chọn vẫn còn lưu ở văn phòng của cơ quan này, vì vậy chúng tôi đã xác minh từ con dấu bưu điện. Vấn đề nằm ở chỗ phong bì được bỏ vào hòm thư của một bưu điện trước nhà ga Chofu.”

“Chofu?” Hozumi chau mày vẻ nghi hoặc. “Chofu là ở Tokyo phải không? Nó nằm ở chỗ nào nhỉ…?”

“Ai đó mang bản đồ Tokyo ra đây.” Isobe quát lớn.

Một viên cảnh sát trẻ tuổi nhanh nhẹn mở tấm bản đồ đường bộ ra trước mặt Hozumi. Trong lúc đó, Nishiguchi xác nhận vị trí ga Chofu trên điện thoại di động. Nó cách Shinjuku gần mười lăm cây số về hướng Tây.

“Nhà của nạn nhân ở Hatogaya, tỉnh Saitama.” Nonogaki tiếp tục. “Mặt sau phong bì cũng ghi như vậy và địa chỉ trong danh sách những người được chọn cũng tương tự. Thế nhưng phong bì lại được bỏ vào hòm thư trước ga Chofu. Hiện tại vẫn chưa biết lý do tại sao lại như vậy. Tôi xin hết.”

Hozumi nhìn tấm bản đồ, nghiêng đầu ngẫm nghĩ với vẻ mặt khó đăm đăm.

“Cũng có thể chẳng vì lý do gì to tát cả. Biết đâu nạn nhân có việc gì đó phải tới Chofu, nhân tiện bỏ phong bì thư ở đó thì sao.”

“Tôi cũng nghĩ có khả năng đó nhưng…” Hiếm khi thấy Isobe phản bác ý kiến của tổ trưởng. “Tôi có gọi điện hỏi vợ nạn nhân, nhưng bà ấy nói hoàn toàn không biết tại sao chồng mình lại đến Chofu. Họ cũng không có họ hàng hay người quen nào ở đấy. Hơn nữa, khoảng cách từ Hatogaya tới Chofu khá xa. Nạn nhân lại không có ô tô, vì vậy tôi nghĩ ông ấy đã di chuyển bằng tàu điện. Trong khi di chuyển, chắc hẳn ông ấy có thể bỏ phong bì vào hòm thư ở rất nhiều chỗ. Vậy tại sao con dấu đóng trên đó lại là của bưu điện trước nhà ga Chofu…? Tất nhiên cũng có thể ông ấy không tìm được hòm thư nào khác.”

Hozumi im lặng, hẳn là vì cảm thấy ý kiến của Isobe cũng có phần hợp lý. Một lúc sau, Hozumi nhìn một lượt tất cả mọi người. “Có ai có ý kiến gì về việc này không?”

Sau khoảng vài giây yên lặng, họ nghe thấy một giọng trầm thấp vang lên, “Có ạ.” Motoyama rụt rè giơ tay. “Xin mời.” Hozumi giục.

“Mặc dù không rõ vì sao nạn nhân lại tới Chofu, nhưng lúc đó chắc hẳn ông ấy đã biết về buổi thuyết trình của Desmec. Hoặc cũng có thể ông ấy nghe thông tin từ ai đó. Vì rất muốn tham dự nên nạn nhân đã điền phiếu đăng ký ngay tại đó cho khỏi quên. Và rồi, trên đường từ ga Chofu trở về, nạn nhân đã bỏ phong bì vào hòm thư ngay trước nhà ga. Tôi cho rằng suy nghĩ theo hướng đó là khá hợp tự nhiên.”

Nghe vậy, Nishiguchi cảm thấy khá thuyết phục. “Ra vậy, cũng có thể như thế lắm.”

Dường như có chung một cảm nhận, Hozumi cũng gật đầu.

“Đúng là hoàn toàn có thể nghĩ đến khả năng đó thật. Nếu vậy, tự nhiên tôi lại tò mò muốn biết tại sao nạn nhân lại đến Chofu.”

“Vậy tôi liên lạc với đội Tokyo nhé?” Isobe rướn người về phía trước.

“Cứ thế đi. Không biết chừng nếu nắm rõ nạn nhân biết buổi thuyết trình đó từ đâu, tại sao ông ấy lại muốn tham gia buổi họp đó đến vậy sẽ giúp chúng ta phá được án cũng nên. Cậu cũng yêu cầu các điều tra viên đến gặp trực tiếp vợ nạn nhân để hỏi lại một lần nữa cho tôi.”

“Tôi hiểu rồi ạ.” Không biết có phải nhận ra tâm trạng sếp đã khá hơn không mà giọng Isobe cũng rộn ràng hẳn.