← Quay lại trang sách

Chương 39

Nhìn thấy chiếc xe màu xanh navy sáng loáng, tự nhiên Kusanagi lại muốn huýt sáo. Hệ dẫn động 2WD, tỷ lệ tiêu hao nhiên liệu 15,8 km/lít, tổng khí thải 3,5 lít, động cơ hybrid. Nhưng đến khi nhìn giá niêm yết, Kusanagi bất giác cười thiểu não. Nếu có sáu triệu yên để mà chi vào xe thì tiền đó phải để chuyển nhà trước đã.

Anh cầm vào cánh cửa phía ghế lái, thử mở hé ra. Sau khi cảm nhận độ nặng vừa phải, anh đóng lại. Ngay cả âm thanh đó nghe cũng nặng trịch.

“Xin mời anh lên thử.” Có giọng nói vang lên từ đằng sau. Một cô gái tóc ngắn, mặc áo vét màu xám nhạt đang mỉm cười nhã nhặn.

“À không, tôi không đến để xem xe.” Kusanagi phẩy tay, đồng thời nhìn thẻ tên gắn trên ngực áo cô gái. Tên cô ta là Ozeki. “Cô Ozeki phải không nhỉ?”

“Vâng.” Cô gái đáp, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi. “Anh là người của Sở Cảnh sát Tokyo nhỉ, tên anh là…”

“Kusanagi.” Kusanagi nhanh nhẹn giơ phù hiệu cảnh sát ra, rồi lại cất đi ngay.

Trong khoảnh khắc, cô gái tên Ozeki Reiko tròn xoe mắt, sau đó cô nói, “Xin mời anh đi đằng này,” đoạn dẫn Kusanagi tới chiếc bàn tiếp khách.

“Anh muốn uống gì?” Ozeki Reiko hỏi.

“Không cần đâu. Cô đừng bận tâm. Nãy tôi cũng nói rồi, tôi không phải là khách.”

“Anh đừng ngại. Anh uống cà phê hay trà ô long lạnh?”

“Vậy cho tôi trà ô long nhé.”

“Vâng.” Ozeki Reiko gật đầu, đoạn rời đi.

Có vẻ Ozeki không thấy phiền. Kusanagi thở dài, nhìn lên mặt bàn. Trên đó có để những cuốn catalogue giới thiệu các mẫu xe mới.

Đã hơn một giờ chiều. Kusanagi đang ở một điểm bán xe hơi nằm ở quận Koto. Mục đích đương nhiên là để gặp Ozeki Reiko.

Sáng sớm nay anh đã ghé qua trường trung học dân lập nơi Kawahata Narumi từng theo học để xem album tốt nghiệp và danh sách học sinh đã tốt nghiệp. Thời cấp hai, Narumi có khuôn mặt hơi lạnh lùng, song lại khiến người ta hình dung chắc hẳn giờ đây cô đã trở nên rất xinh đẹp.

Kawahata Narumi từng tham gia câu lạc bộ soft tennis. Cùng khóa với cô còn có ba nữ sinh nữa cũng tham gia câu lạc bộ này. Kusanagi quyết định đến nhà của ba người đó dựa trên thông tin ghi trong bảng danh sách. Nhà đầu tiên mọi người đều đi vắng. Nhà thứ hai, cô con gái kia đã đi lấy chồng ở Sendai, Kusanagi chỉ gặp được bố mẹ cô ta. Và ngôi nhà thứ ba anh ghé thăm chính là nhà của Ozeki Reiko. Kusanagi gặp mẹ Ozeki và được bà cho biết cô đang làm việc tại một tiệm bán xe hơi ở quận Koto. Kusanagi nói muốn gặp Ozeki gấp nên bà mẹ đã gọi điện cho cô ngay lúc đó. “Con bé bảo anh có thể đến vào lúc hơn một giờ chiều.” Bà mẹ tốt bụng nói, sau đó hỏi Kusanagi xem anh đang điều tra về việc gì, khuôn mặt có phần hơi lo lắng.

“Bà đừng lo, chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến cô nhà đâu.” Kusanagi mỉm cười đáp, đoạn rời đi.

Ozeki Reiko quay lại, trên tay bưng chiếc khay đựng cốc thủy tinh. “Xin mời anh.” Cô đặt chiếc cốc trước mặt Kusanagi, sau đó mới ngồi xuống ghế đối diện.

“Tôi xin lỗi đã làm phiền trong lúc cô bận rộn thế này.” Kusanagi lại xin lỗi.

“Sau đó mẹ tôi lại gọi điện lại. Bà bảo tôi phải hỏi rõ xem anh đang điều tra vụ án gì. Mẹ tôi là fan hâm mộ của mấy bộ phim trinh thám giờ vàng đấy.”

“Ha ha, phim phát sóng khung giờ vàng à?”

“Bà rất phấn khích vì đây là lần đầu tiên được gặp một cảnh sát hình sự bằng xương bằng thịt. Ngay cả tôi cũng có chút háo hức đây.” Ozeki Reiko nhấp một ngụm trà ô long. “Là vụ gì vậy ạ?”

“Về chuyện đó thì tôi xin phép không nói.”

“Quả nhiên là không được à. Tiếc quá.” Nói vậy song Ozeki vẫn tỏ ra khá vui vẻ.

“Tôi muốn hỏi chuyện hồi cấp hai của cô. Cô từng tham gia câu lạc bộ soft tennis phải không?”

“Hả? Chuyện xưa thế cơ à? Đúng, tôi có tham gia.”

“Cô còn nhớ một người tên là Kawahata không? Kawahata Narumi ấy.”

Khuôn mặt Ozeki Reiko chợt sáng bừng lên, đôi mắt cũng thêm phần lấp lánh.

“Narumi? Đương nhiên là tôi nhớ chứ. À nhưng cũng lâu rồi chúng tôi không nói chuyện.”

“Sau khi tốt nghiệp cấp hai, các cô còn liên lạc với nhau không?”

“Có chứ. Hồi đó tôi cứ thế lên thẳng cấp ba, còn cô ấy vì việc gia đình nên đã chuyển nhà tới một nơi rất xa thì phải. Nhưng thi thoảng chúng tôi vẫn nói chuyện qua điện thoại. Nói vậy nhưng chúng tôi cũng mất liên lạc gần mười năm nay rồi.” Ozeki Reiko nghiêng đầu, đoạn nhìn Kusanagi với vẻ sửng sốt. “Có phải Narumi liên quan đến vụ án nào không?”

“Không đâu, không đâu.” Kusanagi vội phẩy tay, không quên kèm thêm một nụ cười.

“Cô Kawahata không liên quan gì cả. Tôi chỉ muốn biết cô ấy đã sống ở đâu thôi.”

“Sống ở đâu ư?”

“Địa chỉ hồi đó của cô Kawahata là ở Ojihoncho, quận Kita. Nhưng chắc chắn cô ấy đã sống ở một nơi khác. Cô có biết chuyện đó không?”

Ozeki Reiko bắt đầu chau mày suy nghĩ. Chuyện xảy ra cách đây mười mấy năm rồi. Cho dù cô có quên cũng không lấy gì làm lạ. Nói là cùng câu lạc bộ nhưng cũng không có nghĩa họ biết cả nhà của nhau.

Đúng lúc Kusanagi định bỏ qua thì Ozeki đột nhiên ngẩng đầu lên. “Phải rồi.”

“Cô nhớ ra chuyện gì à?”

“Tôi có đến nhà cô ấy mấy lần. Không phải ở Oji đâu.”

“Vậy là ở đâu?”

“Tôi không nhớ chính xác, chỉ nhớ ga xuống tàu thôi.”

“Là ga nào vậy?”

Trước câu hỏi của Kusanagi, Ozeki đáp dứt khoát. “Ga Ogikubo.”

Mặc dù trống ngực đập rộn lên, song Kusanagi cố nén để không thay đổi sắc mặt.

“Ga Ogikubo… Cô có nhớ được chi tiết hơn không? Chẳng hạn như từ nhà ga đi về hướng nào?”

“Hừm…” Ozeki suy ngẫm.

“Tôi nhớ là chỉ đi bộ một đoạn từ ga thôi. Hình như Narumi thường đi xe đạp ra ga thì phải.” Giọng Ozeki không mấy tự tin.

“Là nhà riêng à?”

“Đúng vậy, nhưng nhà cũng không lớn lắm.”

“Ở đây có bản đồ không nhỉ. Bản đồ đường bộ hay gì đấy.”

“Tôi nghĩ là có đấy, xin đợi một lát.” Ozeki Reiko đứng lên.

Kusanagi vừa uống trà ô long, vừa nhìn bóng cô gái khuất vào trong. Toàn thân nóng bừng, anh nới lỏng cà vạt.

Chẳng mấy chốc Ozeki Reiko quay lại, ôm theo chiếc máy tính cá nhân.

“Cái này tìm nhanh hơn.” Cô dùng máy tính truy cập vào mạng Internet, tìm bản đồ quanh khu vực ga Ogikubo.

“Thế nào? Cô có nhớ ra được gì không?” Kusanagi hỏi.

Ozeki Reiko nhìn chằm chằm màn hình một lát, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu yếu ớt.

“Xin lỗi, quả thật tôi không nhớ ra được. Tôi nhớ mình đã đi trên một con đường ngoắt ngoéo, nhưng tôi chỉ đi theo sau Narumi thôi, không để ý xung quanh lắm.”

“Vậy à.”

Kusanagi nghĩ bụng chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Ozeki nhớ được đến mức đấy cũng đủ giúp anh có thu hoạch lớn lắm rồi.

“Này anh.” Ozeki Reiko nói. “Hay là anh hỏi thử Narumi xem. Tôi biết địa chỉ liên lạc của cô ấy đấy, nếu cô ấy vẫn chưa chuyển nhà đi nơi khác.”

“À không, chuyện đó thì…” Kusanagi lắc đầu. “Tất nhiên tôi cũng sẽ hỏi cô Kawahata nữa, chỉ là tôi muốn nghe chuyện từ càng nhiều người càng tốt. Tôi cũng biết địa chỉ của cô ấy. Hiện tại cô ấy đang ở Harigaura… phải không nhỉ?”

“Đúng vậy. Đấy là quê bố cô ấy. Nếu tôi không lầm họ về đó tiếp quản nhà trọ thì phải.” Về điểm này ký ức của Ozeki Reiko hoàn toàn chính xác.

“Gia đình cô ấy chuyển đi đột xuất, hay là đã có quyết định từ trước đấy rồi?”

“Tôi không rõ tình hình cụ thể, nhưng với chúng tôi việc đó khá đột ngột. Chúng tôi vẫn nghĩ sẽ cùng cô ấy lên cấp ba mà. Ngay bản thân Narumi cũng nói như vậy. Cô ấy bảo trước sau gì cũng đến lúc bố cô ấy về quê tiếp quản nhà trọ, nhưng thực lòng cô ấy không muốn đi mà muốn ở lại đây. Cô ấy còn bảo sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy định sẽ học đại học ở Tokyo, kể cả có phải sống một mình đi chăng nữa. Vì thế, khi cô ấy chuyển về Harigaura dễ dàng như vậy, tôi đã rất ngạc nhiên.”

“Cô nói sau khi tốt nghiệp cấp hai, hai người vẫn giữ liên lạc với nhau đúng không? Các cô có nói gì về chuyện đó không?”

“Tôi không hỏi rõ, Narumi không nói gì cả nên tôi cũng tự hiểu chắc hẳn có sự tình gì đó.” Sau khi nói với giọng trầm lắng, Ozeki Reiko chĩa ánh mắt ngờ vực về phía Kusanagi. “Anh nói Narumi không liên quan gì đến vụ án nhỉ, hay việc gia đình cô ấy chuyển đi có liên quan gì đó à?”

“Không, không có chuyện đó đâu.”

“Tôi thấy tò mò quá. Chuyện xảy ra mười lăm, mười sáu năm trước rồi còn gì. Anh không thể nói cho tôi biết đây là vụ án kiểu gì được à? Cứ thế này tôi sẽ tò mò đến mất ngủ mất thôi.”

“Tôi xin lỗi, cái này là nguyên tắc rồi.” Kusanagi cúi đầu, rồi nhổm dậy. “Cảm ơn cô đã tiếp đón trong lúc bận rộn. Tôi rất biết ơn về sự hợp tác của cô.”

“Liệu có giúp ích gì cho việc điều tra không?”

“Rất nhiều là đằng khác, may mà gặp được cô.” Kusanagi đang đi ra cửa bỗng dừng chân, ngoảnh đầu lại. “Như tôi vừa nói khi nãy, tôi định sẽ hỏi chuyện cả cô Kawahata nữa. Tôi muốn khi đó cô ấy sẽ trả lời mà không có định kiến gì từ trước. Vì thế tôi muốn nhờ cô một việc. Mong cô đừng nói gì với cô Kawahata về chuyện hôm nay. Tôi cũng mong cô giữ kín chuyện này, đừng nói với ai cả, vì rất có thể cô không nói trực tiếp với cô Kawahata nhưng cô ấy vẫn nghe được từ đâu đó.”

Sau khi làm bộ mặt thất vọng, Ozeki Reiko mỉm cười đùa cợt.

“Tôi nói với mẹ tôi được không? Đằng nào bà cũng biết việc tôi gặp anh rồi mà.”

“Nếu được, tôi mong cô kiềm chế giúp.”

“Vâng, nhưng tôi mà về đến nhà, thể nào mẹ tôi cũng hỏi ra ngô ra khoai cho mà xem.”

“Vậy nhờ cô tùy cơ ứng biến giúp tôi.” Kusanagi cúi đầu.

“Thôi được, tôi sẽ nghĩ cách.” Ozeki Reiko nói bằng giọng không mấy đáng tin.

Cô gái tiễn Kusanagi ra tận cửa chính như với một vị khách bình thường. Kusanagi đi qua cánh cửa tự động, ra ngoài. Cây cầu Eitai nằm ngay gần đó.

Trong lúc Kusanagi vừa đi vừa nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì Ozeki Reiko chạy đuổi theo phía sau gọi “Anh cảnh sát ơi,” đoạn nói, “Tôi nhớ ra một chuyện. Có lần tôi đã đến chơi nhà Narumi vào đầu tháng Tư. Cạnh nhà cô ấy có một công viên, hoa anh đào nở đẹp lắm. Chúng tôi đã tập trung ở đấy để ngắm hoa.”

“Công viên, hoa anh đào… Cô chắc chứ?”

“Không thể sai được. Hồi học cấp hai, chỉ có duy nhất lần đó tôi đi ngắm hoa anh đào thôi.”

Sau khi suy nghĩ một lát, Kusanagi gật đầu mỉm cười. “Cảm ơn cô, tôi sẽ tham khảo thông tin này.”

“Nhưng chuyện này cũng là bí mật phải không?” Cô gái đặt ngón trỏ lên môi.

“Lại phải phiền cô rồi.”

Nghe Kusanagi nói vậy, cô gái đáp, “Tôi hiểu rồi. Anh cố gắng làm việc nhé,” đoạn quay trở lại phòng trưng bày. Nhìn cô gái đi khuất, Kusanagi mới cất bước.

Quá phấn khích, Kusanagi sải những bước rất nhanh.

Ogikubo, gần công viên… Những từ khóa này đều trùng khớp với hiện trường nơi Miyake Nobuko bị sát hại. Không thể sai được. Gia đình Kawahata có liên quan gì đó với vụ án của Senba.

Đúng lúc đang nghĩ nên thông báo chuyện này cho Yukawa biết thì điện thoại của Kusanagi rung lên. Anh vừa đi vừa kiểm tra cuộc gọi đến. Là Utsumi Kaoru. Cô ấy đang đi gặp vợ của Tsukahara Masatsugu, mục đích là để xác nhận xem ông Tsukahara có biết bệnh viện nào cho phép những người vô gia cư không có địa chỉ cố định nhập viện không.

“Tôi đây. Có thu được kết quả gì không?” Vừa nhấc máy, Kusanagi đã hỏi ngay.

“Vẫn chưa thể nói chắc, nhưng tôi đã có được một thông tin rất thú vị.”

“Cô nghe được gì từ vợ nạn nhân à?”

“Không, không phải từ vợ nạn nhân mà từ điều tra viên của Sở Cảnh sát tỉnh.”

“Sở Cảnh sát tỉnh?”

“Tôi đến đúng lúc hai điều tra viên đang hỏi chuyện vợ nạn nhân. Cả hai đều thuộc tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát tỉnh. Họ đồng ý để tôi ngồi cùng nên tôi đã nghe được cuộc trao đổi giữa họ.”

“Bọn họ đến điều tra chuyện gì vậy?”

“Về mối liên hệ giữa ông Tsukahara và ga Chofu.”

“Ga Chofu? Sao lại xuất hiện một địa điểm như vậy nữa?”

“Nghe đâu ông Tsukahara đã gửi bưu phẩm từ một hòm thư cạnh ga Chofu.”

Theo lời Utsumi Kaoru, bưu phẩm đó là phiếu đăng ký tham dự buổi thuyết trình liên quan đến kế hoạch khai thác tài nguyên dưới biển được tổ chức tại Harigaura.

“Thế vợ nạn nhân nói sao?”

“Bà ấy suy nghĩ rất lung, nhưng cuối cùng câu trả lời vẫn là không biết gì cả. Bà ấy nói có thể ông nhà đã tới đó hồi còn làm ở Sở Cảnh sát Tokyo, nhưng vì lúc ở nhà ông ấy không bao giờ nói chuyện công việc nên bà ấy không rõ.”

Kusanagi nhớ lại khuôn mặt thanh tao của bà Tsukahara Sanae. Không phải là không quan tâm gì đến công việc của chồng mà có lẽ bà đã tự nhủ trách nhiệm của mình là bảo vệ gia đình để chồng có thể toàn tâm toàn ý lo công việc.

“Người của Sở Cảnh sát tỉnh còn hỏi gì nữa không?”

“Họ không hỏi gì mới cả. Vẫn là mấy câu kiểu như bà ấy có nhớ ra điều gì về mối liên quan giữa ông Tsukahara với Harigaura không. Tất nhiên câu trả lời của bà ấy là không.”

“Cô thì sao? Họ có hỏi cô gì không?”

“Họ hỏi tôi đến gặp vợ nạn nhân để làm gì?”

“Rồi cô thật thà khai hết là đến hỏi về bệnh viện?”

“Tôi nên trả lời vậy à?”

Kusanagi nhoẻn miệng cười. “Vậy cô trả lời thế nào?”

“Tôi bảo là đến mượn album ảnh. Nếu trước đây ông Tsukahara đã từng đến Harigaura, có thể vẫn còn lưu lại ảnh.”

“Ra vậy. Bọn họ có chấp nhận câu trả lời đó không?”

“Tôi thấy họ bị chưng hửng thì đúng hơn là chấp nhận hay không. Họ bảo nghe nói Sở Cảnh sát Tokyo sẽ đồng tâm hiệp lực vậy mà giờ còn điều tra mấy việc đó sao. Nghe nói lần trước điều tra viên của họ đã mang album ảnh về rồi. Thấy có mình tôi nên bọn họ ra chiều thất vọng lắm.” Giọng nói tỉnh bơ của Utsumi Kaoru hầu như không thay đổi, song câu nói cuối cùng có phần hơi bất mãn.

“Thôi, để ý làm gì. Chính cô mới là người tranh thủ có được thông tin quý báu mà.”

“Tôi có để ý gì đâu. Anh Kusanagi cũng cho đó là thông tin quý báu à?”

“Đương nhiên rồi. Nạn nhân đã bỏ phiếu đăng ký tham dự buổi thuyết trình tổ chức tại Harigaura vào hòm thư trước nhà ga Chofu. Tôi đoán khi đó ông ấy vừa đi gặp ai đó về. Và người này có quan hệ mật thiết với Harigaura.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nên tôi đang di chuyển rồi. Cuộc gọi này là tiền trảm hậu tấu thôi.”

Kusanagi cầm lại điện thoại. “Cô đang trên đường tới Chofu à?”

“Ban nãy tôi vừa về nhà lấy xe ô tô. Giờ tôi đang ở bãi đậu xe của cửa hàng tiện lợi.” Nghĩa là cô ấy đang không lái xe. “Tôi sẽ thử đi tìm hiểu từng bệnh viện quanh khu vực ga Chofu.”

“Phiền cô rồi. Có lẽ người của Sở Cảnh sát tỉnh cũng sẽ bắt đầu đi nghe ngóng ở Chofu, nhưng cô có lợi hơn hẳn vì đã nắm được manh mối bệnh viện. Nhờ cả vào cô nhé.”

“Tôi hiểu rồi ạ. Còn anh Kusanagi thì sao?”

“Tôi ấy à.” Kusanagi liếm môi. “Tôi cũng thu được kha khá đấy. Khi nào cô xong việc, tôi sẽ nói cho. Nói bây giờ lại làm cô mất tập trung thì dở lắm.”

“Tôi sẽ nuôi hy vọng.”

“Cứ hy vọng nhiều vào. Vậy nhé.” Thật ra Kusanagi chưa thể sắp xếp suy nghĩ của mình để có thể giải thích mọi việc. Anh nhanh chóng cúp máy.