Chương 40
Trên mặt bàn đặt ba tờ giấy đã được cắt thành hình tam giác. Chúng được chồng lên nhau rồi mới cắt nên cả ba đều có hình dạng y sì đúc. Yukawa ghép hai hình tam giác lại với nhau để tạo thành hình bình hành, sau đó ghép thêm một hình tam giác nữa để làm thành hình thang.
“Giờ nhóc đã hiểu chưa? Ba góc trong của một hình tam giác sẽ tạo thành một đường thẳng. Tức là một trăm tám mươi độ. Đây chính là nguyên tắc cơ bản của tất cả mọi thứ. Hình vuông có thể chia thành hai hình tam giác, vì vậy sẽ là gấp đôi của một trăm tám mươi độ, tức là ba trăm sáu mươi độ. Tương tự như vậy, với hình ngũ giác…”
Yukawa đang giải thích cặn kẽ cho cậu nghe, song trong đầu Kyohei lại nghĩ đến một hình ảnh hoàn toàn khác.
Đó là chuyện xảy ra tối qua. Trước khi đi ngủ, cậu đã nhòm thử vào phòng bác mình. Và rồi, cậu nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ vẳng ra ngoài hành lang. Mặc dù hoàn toàn không hiểu nội dung câu chuyện là gì, song có một câu cậu nghe thấy rất rõ.
“Vị giáo sư kia chắc đã đoán ra được gì rồi.” Ông Shigeharu đã nói vậy.
Kyohei vừa nghe đến đây, chân đã như co rúm lại. Đầu gối cậu run lẩy bẩy, mãi sau mới đứng vững được. Cậu gắng gượng quay người đi, bước ngược lại phía hành lang. Kyohei cố không gây ra tiếng động, thành ra cậu không thể di chuyển nhanh được.
Sau đó cậu trở về phòng, chui tọt vào trong chăn. Một cảm giác bất an không thể tả nổi ập đến, trống ngực cậu cứ đập thình thịch mãi không thôi. Cậu không hiểu gì cả. Người lớn chẳng bao giờ nói sự thật cho trẻ con. Song, cậu biết có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hơn nữa, đó tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp. Nếu là chuyện tốt, bác cậu đã không nói với cái giọng gở như thế.
Kyohei chợt nhận ra Yukawa đang yên lặng. Cậu ngẩng đầu lên. Nhà vật lý đang chống cằm, chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt như thể đang quan sát điều gì đó.
Kyohei gãi đầu, nhìn lên bàn. Trên cuốn vở đang để mở có vẽ một vài hình vẽ, hình cuối cùng là hình cửu giác.
“Chú vừa hỏi hình cửu giác có thể chia thành mấy hình tam giác, nhưng với cái bộ dạng thế kia chắc là nhóc chẳng trả lời được đâu nhỉ.”
“À, ừ…m…” Kyohei vội cầm bút chì, song cậu không biết cách làm.
“Từ một góc, kéo đường thẳng qua tất cả các góc còn lại. Không thể kéo qua các góc liền kề nhau, vì vậy chỉ có thể kéo được sáu đường thẳng, tạo thành bảy hình tam giác. Tổng góc trong là một trăm tám mươi nhân bảy, bằng một nghìn hai trăm sáu mươi.” Ngồi bên phía đối diện, Yukawa viết công thức số theo chiều ngược mà không cần quay vở về phía mình. “Sao thế? Hôm nay nhóc chẳng tập trung gì hết. Cứ thế này chẳng bao giờ làm xong bài tập được đâu. Nhóc đang lo lắng chuyện gì à?”
“Không phải vậy mà là…” Kyohei ấp úng vì không nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trẻ con để bên cạnh đổ chuông. Kyohei vừa với tay lấy điện thoại, vừa nghĩ bụng May quá. Song số điện thoại hiện trên màn hình lại là một số lạ.
“Sao thế, nhóc không nghe à?” Yukawa hỏi.
“Bố mẹ cháu bảo không được nghe điện thoại từ số lạ.”
“Hừm. Có phải số 090… không?” Yukawa đọc một lèo dãy số điện thoại.
Kyohei không khỏi ngạc nhiên. “Đúng rồi, chuẩn luôn.” Cậu giơ màn hình cuộc gọi cho Yukawa xem.
“Số đó thì không vấn đề gì đâu. Điện thoại gọi cho chú đấy.” Yukawa giật điện thoại từ tay Kyohei, nhấc máy với vẻ mặt tỉnh bơ. “A lô, tôi, Yukawa đây… À, không sao. Sau đó cậu đã biết thêm gì chưa?” Yukawa vừa nói chuyện vừa đứng dậy, ra khỏi phòng.
“Gì thế, sao chú ấy lại tự tiện dùng điện thoại của người khác thế chứ.” Kyohei vừa chu mỏ vừa đứng lên. Cậu đứng cạnh lối ra, he hé cánh cửa.
Cậu trông thấy lưng của Yukawa, anh đang áp điện thoại lên tai.
“… Vậy à, ở Ogikubo à?… À, có thể là như thế. Đúng như tôi nghĩ. Quả nhiên gia đình đó có vấn đề… Ừ, cứ làm vậy cho tôi.”
Kyohei đóng cửa, rón rén trở về chỗ cũ. Toàn thân cậu bắt đầu run lên giống hệt tối qua.
“Vị giáo sư kia chắc đã đoán ra được gì rồi.” Giọng ông Shigeharu vảng vất bên tai cậu.