← Quay lại trang sách

Chương 41

Đến ngày thứ sáu, việc nghĩ thực đơn cho bữa tối cũng bí hơn nhiều. Narumi vừa bày biện những món ăn hầu như giống hệt tối qua, vừa cảm thấy áy náy. Đúng lúc đó, Yukawa bước vào.

“Chà, cảm ơn cô.”

“Anh vất vả rồi, hôm nay anh cũng lên tàu thăm dò à?”

Yukawa vừa gật đầu, vừa khoanh chân ngồi lên đệm.

“Cuối cùng họ cũng chuẩn bị xong môi trường để tiến hành thí nghiệm rồi. Không biết đến khi nào tôi mới có thể về Tokyo được đây.”

“Anh sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa à?”

“Tôi cũng không biết nữa. Nếu người của Desmec làm việc nhanh nhẹn hơn thì cũng chẳng mất mấy ngày nữa đâu.”

Có tiếng động ngoài cửa. Kyohei đang bước vào. Như mọi khi, cậu bé tới ngồi đối diện với Yukawa. Kyohei đang bưng cái khay với chiếc đĩa đựng món tonkotsu đặt ở chính giữa.

“Vẫn như mọi khi, món bên đó trông cũng hấp dẫn quá nhỉ.”

“Thế nên lần nào cháu cũng bảo đổi còn gì.”

Yukawa khịt mũi, nhìn Narumi.

“Tôi muốn nhờ cô một việc. Từ ngày mai cho tôi ăn giống cậu bé này được không?”

“Hả, nhưng đấy là bữa tối của nhà tôi…”

“Không sao. Tất nhiên tôi sẽ không bảo cô phải giảm tiền trọ đâu.”

Narumi đặt hai tay lên đầu gối, cúi rạp người xuống.

“Tôi xin lỗi. Ngày nào cũng phải ăn mấy món giống nhau chắc anh phát chán rồi nhỉ. Tôi cũng đang nghĩ phải điều chỉnh gì đó…”

Yukawa cầm đũa, gượng cười.

“Không phải tôi nói dối đâu. Đồ biển ở đây ngày nào tôi cũng muốn ăn. Chỉ là tôi bắt đầu thấy nhớ mùi vị gia đình thôi.”

Narumi nhìn Yukawa. “Ý anh là đồ ăn vợ nấu à?”

Yukawa nhún vai. “Rất tiếc tôi vẫn còn độc thân. Vì thế, mùi vị gia đình mà tôi nói ở đây là các món ăn tự nấu kia. Nói vậy nhưng đồ ăn được nấu ở bếp nhà cô, cho dù chỉ đơn giản là những món ăn gia đình bình thường, chắc cũng vẫn có mùi vị khang khác. Đồ ăn là do cô nấu à?”

“Tôi cũng phụ giúp nhưng chủ yếu vẫn là mẹ tôi nấu. Đợt nào bận rộn chúng tôi còn thuê cả đầu bếp đến nấu.”

“Mẹ cô…” Yukawa lấy đũa gắp thịt đông. “Không phải chỉ ở mức độ giỏi nấu ăn đơn thuần. Chắc bà ấy đã học nghề ở đâu đó rồi nhỉ.”

“Hồi còn trẻ mẹ tôi từng làm việc cho một quán ăn nhỏ. Hình như bà chính thức học nấu ăn từ thời đó.”

“Hừm, quán ăn đó ở Tokyo à?”

“Tôi có nghe nói vậy…”

“À, chuyện đó em cũng biết.” Kyohei nói với giọng hăng hái. “Bác gái đã gặp bác trai ở đó đúng không ạ?”

“Bác trai? Ý nhóc là ông chủ với bà chủ đã gặp nhau đó à?”

Yukawa hết nhìn Kyohei lại nhìn Narumi như để xác nhận.

“Phải vậy không chị nhỉ?” Kyohei chỉ chờ Narumi đồng tình.

“Ừ, hình như là vậy. Chị cũng không rõ lắm.”

“Chắc vậy rồi, chuyện từ trước khi cô sinh ra mà.”

“Hình như bác ấy còn nấu cả các món ăn vùng này nữa.” Kyohei nói thêm.

“Món ăn vùng này?”

“Quán ăn đó mua cá đánh bắt được ở vùng biển này về để chế biến món ăn. Bố cháu bảo thế.”

“Thật vậy sao?” Trước câu hỏi của Yukawa, Narumi không thể phủ nhận. Cô chỉ có thể trả lời “Hình như là vậy.” Không hiểu sao cô bắt đầu cảm thấy bất an.

“Ra vậy, hóa ra đây là một quán chuyên đồ ăn địa phương à. Chắc hẳn những người xa quê lên thành phố làm việc phải biết ơn quán ăn đó lắm. Chắc ông nhà cũng bị thu hút bởi cảm giác thân thuộc đó. Vậy là họ đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh đấy nhỉ.”

“Tôi thì không nghĩ đó là chuyện gì ghê gớm cả.”

“Hẳn không chỉ bố cô, mà nhiều người khác cũng lui tới quán đó nhỉ. Cô có nghe nói đến chuyện đấy bao giờ không?”

“Chà, chuyện đó thì…” Narumi quyết định đứng lên. “Chuyện xảy ra lâu rồi, với lại tôi không mấy khi hỏi về chuyện hồi đó.” Narumi cố nở một nụ cười song hai má cô lại cứng đờ.

“Chúc anh ngon miệng!” Nói đoạn Narumi rời khỏi phòng như thể đang chạy trốn.

Lúc đi ngang qua sảnh, trông thấy bức tranh treo trên tường, bất giác Narumi khựng lại. Cô nhớ lại những lời Yukawa đã nói tối qua. Nhà vật lý đó đã nhận ra bức tranh này được vẽ ở Higashihari. Cả câu hỏi khi nãy nữa. Narumi thấy hối hận. Lẽ ra cô không nên nhắc đến chuyện bà Setsuko từng làm ở một quán ăn mới phải.

Yukawa đã biết những gì và đến đâu rồi? Rốt cuộc anh ta trao đổi những gì với người bạn Kusanagi làm ở Sở Cảnh sát Tokyo?

Narumi quay trở lại bếp, kéo theo đó là một tâm trạng nặng nề. Đúng lúc ấy, điện thoại đặt ở quầy lễ tân bên ngoài đổ chuông. Narumi giật bắn mình, tiếp đó là một dự cảm chẳng lành. Cô nhớ lại lần Kusanagi gọi điện tới.

Đờm mắc đầy trong cổ họng, Narumi ho khan một tiếng, đoạn nhấc ống nghe lên. “Vâng, nhà trọ Lục Nham Trang xin nghe.”

“A lô, xin hỏi đó có phải nhà của cô Kawahata không ạ?” Giọng của một cô gái trẻ. Cách nói chuyện rất lịch sự.

“Đúng rồi, ai đấy ạ?”

Sau một khoảng lặng, cô gái ở đầu dây bên kia nói: “Tôi là Ozeki. Ozeki Reiko. Kawahata Narumi có nhà không ạ?”

Bị nhắc đến tên, Narumi vội lục tìm danh bạ trong đầu mình. Chưa mất đến ba giây để cô nhớ ra khuôn mặt của Ozeki Reiko.

“Reiko… Tại sao lại là cậu? Tớ, Narumi đây.” Narumi nghe thấy một tiếng “A!”

“Quả nhiên là cậu. Lúc đầu mới nghe giọng tớ đã đoán là cậu rồi. Lâu quá rồi nhỉ, cậu khỏe không?”

“Ừ, tớ cũng bình thường.”

Nhận được cuộc gọi bất ngờ từ người bạn học chung thời cấp hai, Narumi không khỏi lấy làm hào hứng. Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió báo hiệu điều chẳng lành chạy ngang qua lồng ngực cô. Tại sao đến tận bây giờ cô ấy lại gọi điện cho mình?

“Dễ đến mười năm rồi ấy nhỉ. Tớ cũng muốn liên lạc với cậu lắm nhưng mãi không có dịp nào để gọi. Công việc của tớ cũng khá bận, giờ tớ đang làm ở một showroom xe hơi.”

“Ồ, tốt quá nhỉ.” Vừa đáp lời, Narumi vừa cảm thấy nóng ruột. Cô ấy nói không có dịp nào để gọi điện. Vậy tối nay vì cớ gì mà cô ấy lại gọi cho mình?

“Narumi, giờ cậu đang làm gì rồi? Cậu vẫn ở đấy nghĩa là vẫn độc thân à?”

“Ừ, tớ phụ giúp gia đình thôi.”

“Thế à. Này, cậu biết gì chưa? Naomi ấy, bạn ấy đã một nách hai con rồi đấy. Không những thế, chồng bạn ấy lại là một gã cực kỳ vô tích sự luôn.”

Ozeki Reiko bắt đầu kể về những người bạn đã từng tham gia cùng câu lạc bộ với họ hồi cấp hai. Màn báo cáo tình hình hiện tại đây mà. Nghe chuyện Narumi cũng phần nào thấy vui, song quả thật cô không tài nào tập trung được. Cô muốn nhanh chóng biết tại sao Ozeki lại gọi điện cho mình.

Narumi ậm ừ cho xong chuyện. Thế rồi Ozeki bất ngờ hỏi “Còn cậu thì sao? Thế nào rồi? Có gì thay đổi không?”

“Thay đổi á?”

“Chuyện gì cũng được. Có điều gì bất ngờ xảy ra xung quanh cậu không chẳng hạn.”

Narumi nghĩ bụng thật là một câu hỏi kỳ quặc.

“Chẳng có gì cả, tớ vẫn đang sống bình thường thôi.”

“Hừm, vậy thì giống tớ rồi. Ôi, đã đến giờ này rồi à. Tớ xin lỗi nhé, có phải cậu đang bận không? Tớ có làm phiền công việc của cậu không?”

“Không sao đâu. Đúng lúc tớ vừa xong việc.”

“Thế thì may quá. Vậy tớ sẽ lại liên lạc nhé. Cho tớ số di động của cậu đi.”

Họ trao đổi số điện thoại. Đúng lúc Narumi đang nghĩ không thể cứ thế này mà kết thúc cuộc gọi được thì Ozeki hỏi với giọng ngập ngừng “Mà này, đúng là ở Ogikubo nhỉ?”

“Hả?” Narumi giật mình. “Chuyện gì cơ?”

“Nhà của cậu ấy, đúng là ở gần ga Ogikubo phải không?”

“Ừ, nhưng có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu. Đột nhiên tớ nhớ ra nên hỏi lại cho chắc thôi. Vậy nhé.”

“Ừ, cảm ơn cậu đã gọi điện.” Nghe tiếng đầu dây bên kia dập máy, Narumi đặt ống nghe xuống. Nhưng tay cô đã run cả lên.

Không thể sai được. Chắc chắn ai đó đã hỏi Ozeki Reiko về địa chỉ nhà Narumi hồi cấp hai. Nếu là một người bình thường hỏi, có lẽ Reiko đã chẳng bận tâm. Nhưng vì không phải vậy nên cô ấy mới cất công gọi điện cho Narumi. Từ thời cấp hai, Reiko đã là một cô gái có tính hay tò mò rồi.

Cảnh sát đã hành động rồi. Họ đang điều tra về quãng thời gian Narumi sống ở Ogikubo.

Narumi cảm thấy chân mình lảo đảo. Ngay việc đứng cũng trở nên khó khăn, cô ngồi thụp xuống, nép mình vào hông quầy.