Chương 42
Kusanagi tới ga Azabu-juban lúc hơn chín giờ tối. Anh đoán chừng vào giờ này sẽ chẳng còn mấy khách nữa. Quán KONAMO đóng cửa lúc mười giờ tối.
Anh đến gần tòa nhà, ngước nhìn lên bậc cầu thang bên ngoài. Đúng lúc một đôi nam nữ trông có vẻ là một cặp bước ra. Kusanagi chờ họ đi xuống rồi mới bước lên bậc cầu thang.
Anh mở cửa, nhòm vào bên trong. Cậu nhân viên trẻ tuổi đứng ở quầy tính tiền định nói gì đấy, nhưng rồi lại thôi. Có vẻ cậu ta vẫn nhớ mặt Kusanagi.
“Xin lỗi vì làm phiền hết lần này tới lần khác.”
“Không đâu ạ.” Nói đoạn, cậu nhân viên trẻ đưa mắt vào phía trong. Đúng lúc ông Muroi Masao đeo tạp dề đỏ đi ra.
“Tôi sắp xong việc rồi đây, anh đợi tôi một lát được chứ?”
“Vâng, ông cứ thong thả.” Kusanagi ngồi vào chiếc bàn trống ngay bên cạnh.
Trong quán vẫn còn ba nhóm khách. Nhìn họ anh đoán đây chắc toàn nhân viên văn phòng. Những cốc bia tươi và cocktail rượu chanh xếp chật cứng trên bàn.
Kusanagi nhớ lại cuộc nói chuyện với Yukawa qua điện thoại. Hôm nay anh đã nói chuyện với Yukawa hai lần. Lần đầu tiên là anh gọi vào lúc chiều tối. Lúc đó Yukawa đã đọc cho anh một số điện thoại và bảo khi nào muốn liên lạc thì gọi vào số đấy. Anh đoán khả năng cao đó là số của người đang ở cùng Yukawa. Kusanagi gọi thử, quả nhiên sau vài lần đổ chuông, Yukawa bắt máy.
Kusanagi nói với Yukawa về chuyện trong thời gian ông Kawahata Shigeharu đi công tác xa nhà ở Nagoya, bà Setsuko cùng con gái Narumi đã sống trong một căn nhà riêng ở Ogikubo. Về địa điểm Senba Hidetoshi gây án, anh đã nói với Yukawa từ lần trước rồi.
“Thật là một câu chuyện thú vị. Xét cả về mặt thời gian và không gian, mẹ con Kawahata và vụ án Senba gần như cùng nằm trên một tọa độ.” Yukawa vẫn vòng vo theo lối riêng của cậu ta.
“Tôi không biết tình hình hiện tại nhà Kawahata thế nào. Liệu cậu có tìm ra được mối liên quan giữa họ và Senba không?”
“Không thể nói trước được gì, nhưng tôi sẽ thử. Vợ của Senba và Kawahata Shigeharu cùng quê, chân phương mà nghĩ, rất có thể hai người đó đã quen biết nhau ở đâu đó. Thế nhưng, theo những gì cậu vừa nói, thời điểm xảy ra vụ án của Senba, Kawahata Shigeharu không ở Tokyo, nên có khi Kawahata Setsuko và Senba lại có liên quan gì đó cũng nên.”
“Chuyện đó có thể lắm. Vợ của Kawahata là người phụ nữ như thế nào?”
“Nếu đang tưởng tượng một bà cô quê mùa thì cậu nhầm to. Mặc dù không trang điểm nhưng bà ấy vẫn rất quý phái. Trông trẻ hơn tuổi nhiều. Bà ấy rời nhà từ khi còn trẻ, nghe đâu đã từng sống một mình ở Tokyo trước khi kết hôn.”
Đúng là lời nói của Yukawa đã khiến Kusanagi phải vẽ lại hình ảnh Kawahata Setsuko trong đầu. Anh cũng lờ mờ hiểu ra Yukawa đang muốn nói điều gì.
“Một cô gái trẻ sống một mình ở Tokyo… Ý cậu muốn nói có thể bà ấy đã từng làm việc ở quán bar hay câu lạc bộ đêm phải không?”
“Kể cả không phải thế đi chăng nữa, rất có thể bà ấy đã làm nghề gì đó phải tiếp xúc với khách chẳng hạn.”
“Được rồi, vậy nhờ cậu giúp nhé.” Nói đoạn anh cúp máy.
Sau đó, cách đây khoảng hai tiếng, Kusanagi nhận được điện thoại từ Yukawa. “Hình như là một quán ăn.” Yukawa nói ngay khi điện thoại vừa kết nối.
“Quán ăn?”
“Nghe đâu trước khi kết hôn, bà Setsuko từng làm việc cho một quán ăn tại Tokyo và đã gặp ông Kawahata Shigeharu ở đó. Hơn nữa, đó còn là quán chuyên phục vụ các món ăn của vùng Hari nữa. Hẳn ông Shigeharu đã lui tới quán ăn ấy để tìm kiếm hương vị quê hương.”
“Hương vị quê hương à…” Trong lúc lẩm bẩm như vậy, đột nhiên có thứ gì đó kích động tâm trí Kusanagi. Anh thốt lên một tiếng a.
“Sao vậy?” Yukawa hỏi.
Kusanagi liếm môi. “Không đến mức nhanh nhạy như cậu, nhưng trong đầu tôi cũng vừa lóe lên một suy nghĩ.”
“Ồ, tôi rất muốn nghe đấy.”
“Tôi sẽ nói cho cậu khi đã xác nhận được.” Kusanagi chỉ nói vậy rồi ngắt điện thoại. Anh muốn tới KONAMO ngay lập tức nhưng lúc đó quán hãy còn đông khách nên đã cố chờ đến tận bây giờ.
Muroi Masao vừa cởi tạp dề vừa lại gần phía anh. “Xin lỗi đã để cậu phải chờ.”
“Tôi xin lỗi vì làm phiền ông hết lần này đến lần khác. Về chuyện hôm qua ông kể, tôi có điều này muốn xác nhận lại.”
“Hôm qua chúng ta đã nói chuyện gì ấy nhỉ?”
“Ông có nói Miyake và Senba Hidetoshi rất hay nói chuyện về các món ăn quê hương nhỉ. Liệu đó có phải là món ăn của vùng Hari không?”
“Hari?” Muroi đặt tay lên trán, nghĩ ngợi một lát. Sau đó, ông liền vỗ tay lên đùi phải. “Phải rồi. Hình như họ nói là có một quán ăn Hari ở Ginza và hai người đã tới đó. Tôi nhớ họ đã tặng tôi thứ gì đó giống như là mì khô thì phải.”
“Mì khô? Liệu có phải món kaiso udon không?” Kusanagi hỏi. Sau khi nhận được điện thoại của Yukawa, anh đã thử lên mạng tìm hiểu về các món ăn của vùng Hari.
“À, đúng đúng. Là món đó đấy.” Khuôn mặt Muroi bừng sáng.
Không thể nhầm lẫn được. Chắc chắn Senba Hidetoshi cũng đã đến quán ăn nơi Kawahata Setsuko làm việc. Không chỉ mình Senba. Có khả năng Miyake Nobuko, người bị sát hại cũng quen biết với Setsuko.
Đúng lúc đó, điện thoại của Kusanagi báo có tin nhắn. Anh kiểm tra, là tin nhắn từ Utsumi Kaoru. Anh mở tin nhắn, căng mắt đọc. Nội dung tin nhắn là: “Tôi đã tìm thấy bệnh viện nơi Senba đang nằm điều trị. Giờ tôi chuẩn bị quay về.”