Chương 43
Mặc dù do dự, song đôi chân Narumi vẫn di chuyển. Cô nhòm vào trong bếp mà vẫn chưa quyết định được nên mở lời như thế nào. Chỉ có bà Setsuko đang mài dao trong đó. Đồng hồ trên tường chỉ hơn mười giờ.
“Mẹ!” Cô lấy hết can đảm cất tiếng gọi.
Chừng như đang tập trung mài dao nên bà Setsuko không nhận ra sự có mặt của Narumi. Bà ngẩng mặt lên với vẻ thảng thốt. “Ôi, giật cả mình.”
“Bố con đâu ạ?”
“Hả? Chắc là đang đi tắm.”
Đúng như dự đoán. Tất nhiên vì nghĩ thế nên Narumi mới đợi đến giờ này.
“Con có chuyện này muốn hỏi mẹ.”
Nghe Narumi nói, bà Setsuko liền đặt con dao xuống. Trông bà không có vẻ gì bối rối. Ngược lại còn có phần lạnh lùng. Dường như bà đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với việc cô con gái sẽ mở lời nói chuyện gì đó.
“Chuyện gì vậy?” Bà Setsuko hỏi với giọng như thì thầm.
“Vừa nãy, một người bạn học cùng cấp hai đã gọi điện cho con. Hình như không có chuyện gì đặc biệt, nhưng lúc cuối cô ấy đã hỏi con về Ogikubo.”
“Ogikubo?” Bà Setsuko chau mày.
“Cô ấy hỏi là có phải hồi cấp hai nhà mình sống ở Ogikubo không? Cô ấy không giải thích tại sao lại hỏi như vậy. Nhưng con cũng phần nào đoán được lý do cô ấy gọi điện.”
“Con nghĩ là tại sao?”
Nhìn khuôn mặt cam chịu của bà Setsuko, trái tim Narumi như vỡ vụn. Cô tin chắc không phải mình nghĩ quá, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô.
Cố kìm nén giọng nói như sắp khóc đến nơi, Narumi mở lời.
“Chỉ là suy đoán của con thôi, nhưng con nghĩ có ai đó đã đến hỏi cô ấy. Hỏi xem cô ấy có biết hồi học cấp hai Kawahata Narumi đã sống ở đâu không. Ai đó kia có lẽ chính là cảnh sát. Thế nên cô ấy mới tò mò gọi điện cho con.”
“Tại sao con lại nghĩ như vậy?” Bà Setsuko nở một nụ cười gượng gạo. “Cũng có thể người bạn đó chỉ đột nhiên muốn gọi điện cho con thôi mà.”
Narumi lắc đầu. “Con không nghĩ vậy, vì quá đúng thời điểm.”
“Thời điểm?”
“Con nghe Nishiguchi nói ông Tsukahara ấy trước đây từng làm cảnh sát hình sự ở Tokyo. Không những thế ông ấy còn thuộc tổ điều tra số Một chuyên phụ trách các vụ án giết người.”
Nụ cười gượng gạo biến mất khỏi khuôn mặt bà Setsuko. “Thế thì sao…”
“Sau đó con còn nghe anh Yukawa nói một chuyện khác nữa. Đã có người trông thấy ông Tsukahara đến khu biệt thự ở Higashihari, nơi đó có nhà của một tên sát nhân mà trước đây ông ấy từng bắt giữ. Yukawa có bạn làm ở tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát Tokyo. Con nghĩ anh ta đã nghe chuyện từ người bạn kia. Kẻ sát nhân ấy… có phải là người đó không mẹ?”
“Narumi!” Đôi mắt bà Setsuko trở nên đáng sợ. “Chúng ta đã hứa sẽ không nói về chuyện đó kia mà.”
“Giờ không phải lúc để nói như vậy. Con không hiểu chuyện này là sao, nhưng chắc chắn người của Sở Cảnh sát Tokyo đang hành động rồi. Họ đang điều tra về chúng ta. Này, mẹ hãy nói thật cho con biết đi. Mẹ cũng biết phải không? Tại sao ông Tsukahara lại tới đây? Tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi đó bố con đã làm gì?”
Niềm đau hằn trên khuôn mặt bà Setsuko. Bà cắn chặt môi, cúi gằm mặt xuống. Nhìn bộ dạng ấy, Narumi nhắc đi nhắc lại câu Mẹ nói đi.
Cuối cùng bà Setsuko cũng ngẩng đầu lên như thể đã quyết tâm. Song, đôi mắt bà mở to ngay trước khi định cất lời. Ánh mắt bà đang hướng về phía sau lưng Narumi.
Narumi rụt rè ngoảnh mặt lại. Ông Shigeharu đang đứng đó, mặc chiếc áo thể thao, khăn tắm vắt ngang cổ. Tay phải đang chống gậy.
“Nói to như vậy bên ngoài nghe thấy thì sao.” Ông Shigeharu nói với giọng từ tốn, đoạn chống gậy bước vào. Ông lấy chai trà ô long trong tủ lạnh ra, rót vào chiếc cốc đặt bên cạnh, uống ngon lành. Thấy vậy, Narumi nghĩ có lẽ ông vẫn chưa nghe được nội dung câu chuyện.
Bà Setsuko vẫn im lặng cúi đầu. Narumi cũng không tìm được lời nào để nói.
Uống hết cốc trà ô long, ông Shigeharu thở dài thườn thượt. Đoạn ông nói: “Chắc không được nữa rồi.”
Narumi nhìn mặt bố. “Ý bố không được nghĩa là sao?”
“Mình à…”
“Bà im lặng cho tôi.” Sau khi trấn áp vợ bằng giọng uy nghiêm của mình, ông Shigeharu nhìn Narumi với một nụ cười ôn hòa. “Có chuyện này bố phải cho con biết. Một chuyện vô cùng quan trọng.”