← Quay lại trang sách

Chương 44

Bước vào quán ăn gia đình đã hẹn trước, Kusanagi thấy Utsumi Kaoru đang ngồi ở ghế trong cùng. Thấy nhân viên phục vụ quán lại gần, anh giơ tay ra hiệu, đoạn đi vào trong.

Utsumi khi ấy đang nghịch điện thoại. Thấy Kusanagi đi tới, cô liền gấp điện thoại lại. Sau khi nhìn xung quanh, cô nói như chợt nhớ ra.

“Xin lỗi, tôi lại ngồi chỗ cấm hút thuốc mất rồi. Hay chúng ta chuyển chỗ khác nhé.”

“Không cần, ngồi đây được rồi. Tối nay cô được ưu tiên. Đi nghe ngóng suốt thời gian dài chắc cô cũng mệt rồi.”

Nữ phục vụ bàn tới. Không cần xem menu, Kusanagi nói sẽ dùng đồ uống ở quầy tự phục vụ. Trước mặt Utsumi Kaoru đã có một cốc cà phê. Kusanagi ra quầy đồ uống lấy cà phê, sau đó lại ngồi xuống ghế đối diện với Kaoru.

“Nào, báo cáo cho tôi nghe đi. Cô tìm ra kiểu gì vậy?”

“Bằng cách tấn công trực diện. Tôi đã đi nghe ngóng từng bệnh viện quanh khu vực ga Chofu. Nói vậy nhưng tôi chỉ nhắm những nơi có trang thiết bị nằm viện, thế nên cũng không nhiều lắm. Ở bệnh viện thứ năm mà tôi đến, khi tôi giơ ảnh ông Tsukahara cho cô lễ tân xem, cô ấy nói chắc chắn đã trông thấy ông Tsukahara đến đó vài lần.”

“Làm tốt lắm! Bệnh viện nào vậy?”

Utsumi đưa tờ quảng cáo bệnh viện ra. Là Bệnh viện đa khoa Shibamoto.

“Đó là một bệnh viện đa khoa quy mô vừa. Đặc điểm của nó là có khu chăm sóc đặc biệt.”

“Khu chăm sóc đặc biệt nghĩa là…?”

Utsumi Kaoru chỉ tay vào tờ quảng cáo.

“Đó là khu chăm sóc giảm nhẹ. Giảm nhẹ đau đớn ấy. Về cơ bản những người nằm ở khu này đều là những bệnh nhân mắc ung thư giai đoạn cuối.”

Kusanagi đang định đưa cốc cà phê lên miệng, nhưng rồi anh lại đặt trả xuống bàn. “Senba bị ung thư sao?”

“Hôm nay tôi không gặp được viện trưởng hay bác sĩ phụ trách nên không rõ lắm, nhưng có nghe y tá nói Senba đang nằm ở khu chăm sóc đặc biệt. Tôi nghĩ những người nằm ở khu đó hoặc là mắc ung thư giai đoạn cuối, hoặc đang ở tình trạng gần như thế. Tuy nhiên, y tá không cho tôi biết là ung thư loại gì.”

“Cô đã gặp Senba chưa?”

Utsumi Kaoru lắc đầu.

“Sau sáu giờ chiều, ngoài người nhà ra không ai được vào thăm. Nhưng nghe nói ông Tsukahara được xem như người nhà của Senba nên sau sáu giờ chiều ông ấy vẫn vào thăm bình thường. Theo lời cô lễ tân thì chi phí nằm viện cũng do ông Tsukahara chi trả.”

“Quan hệ giữa Tsukahara và bệnh viện đó là…?”

“Tôi không biết. Tuy nhiên, các hộ lý đã nhiều lần trông thấy viện trưởng và ông Tsukahara trò chuyện thân mật với nhau.”

Kusanagi nhấp một ngụm cà phê nhạt vị, đoạn ậm ừ.

“Đúng như suy đoán của cô, có thể Tsukahara có quan hệ cá nhân với bệnh viện đó. Vấn đề là tại sao Tsukahara lại quan tâm đến Senba tới mức như vậy? Ông ấy tìm bằng được một người vô gia cư, khi biết người đó bị bệnh thì sẵn sàng chi cả tiền điều trị lẫn tiền nằm viện. Nếu không có lý do gì đặc biệt, hẳn chẳng ai làm đến mức đấy cả.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Utsumi Kaoru đáp trả bằng ánh mắt đầy nghiêm túc. Cô thu chiếc cằm nhỏ nhắn của mình lại. Nét mặt cô không có vẻ gì là do dự hay bối rối.

Kusanagi khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn Utsumi.

“Hẳn cô đang suy nghĩ gì đó đúng không? Mặt cô cứ như đã lờ mờ đoán được lý do tại sao Tsukahara lại làm vậy ấy.”

“Thế còn anh Kusanagi thì sao?”

Kusanagi khịt mũi.

“Cô lên mặt hơi sớm quá đấy, đợi mươi năm nữa đi. Có gì thì nói thẳng ra tôi nghe xem nào.”

“Tôi nào dám lên mặt. Đúng như lời chánh thanh tra Tatara đã nói. Tôi nghĩ ông Tsukahara vẫn luôn đau đáu về vụ án của Senba. Mặc dù vụ án đã kết thúc với việc Senba bị bắt, nhưng thật ra vẫn còn một sự thật nào đó vô cùng quan trọng bị ẩn giấu đằng sau. Chắc hẳn ông Tsukahara đã cảm nhận được điều đó.”

Kusanagi cứ thế đặt cả hai tay đang khoanh trước ngực xuống bàn. Anh ngước lên nhìn cô cảnh sát hậu bối của mình.

“Sự thật vô cùng quan trọng nghĩa là sao? Đã nói đến đấy rồi, chi bằng cô nói hết ra đi.”

Utsumi tỏ vẻ lưỡng lự, hếch mũi lên rồi lắc đầu.

“Tôi không thể tùy tiện nói ra những tưởng tượng vô căn cứ được.”

Kusanagi cười thiểu não, ngón tay cọ cọ phía dưới cánh mũi.

“Một người làm việc ở Sở Cảnh sát Tokyo, quả đúng là không thể ăn nói bất cẩn được. Nhưng nếu cô có những thông tin này thì sao?” Sau khi nhìn xung quanh, Kusanagi hạ thấp giọng, đoạn tiếp lời: “Tôi đã biết nơi ở trước đây của vợ con ông Kawahata Shigeharu rồi đấy. Mặc dù không biết địa chỉ chính xác nhưng ga gần nhà họ nhất chính là ga Ogikubo.”

Trong giây lát, đôi mắt hình hạnh nhân của Utsumi Kaoru mở to. Hai con ngươi như sáng hơn.

“Gia đình Kawahata có liên quan đến vụ án mười sáu năm trước. Liệu có phải đây chính là sự thật quan trọng đó không? Rốt cuộc họ liên quan như thế nào?” Kusanagi nhoẻn miệng cười. “Có lẽ chúng ta vẫn chưa nên nói điều gì nhỉ.”